Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 5
Phương Thiến nhìn nhìn, không khỏi nhíu hai hàng lông mày. Bên cạnh một thân nha hoàn áo lam bất động thanh sắc đi đến quỳ bên quý phi nương nương.
“Nương nương, đại phu nói, tam tiểu thư không có lo ngại, chỉ cần hảo hảo tĩnh tâm điều dưỡng một thời gian có thể khỏi hẳn, nương nương người mang long thai, cũng đừng nên quá thương tâm, bảo trọng thân thể quan trọng hơn.” Nàng ngữ điệu uyển chuyển, nâng mắt nhìn Phương Thiến trong mắt chợt lóe chút lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất.
Quý phi nương nương – Loan Ngọc Phượng thân thể mềm mại nhất thời cứng đờ, rồi sau đó nàng đưa tay đặt trên cánh tay nha hoàn kia, chậm rãi đứng dậy. “Bản cung thấy bộ dáng Khanh nhi như thế, nhất thời thương tâm, nên đã quên lời ngự y dặn, không thể u buồn. Xuân Hương à, ngươi thật có tâm.” Nàng thản nhiên tươi cười, ngôn ngữ ôn hòa.
Xuân Hương yên lặng cúi đầu, không hề mở miệng.
Ngoài cửa giờ phút này có người đến báo.
“Khởi bẩm quý phi nương nương, Ninh Vương gia đến.”
“Tốt lắm, hắn tới vừa đúng lúc, bản cung muốn hỏi hắn một chút, vì cái gì mà ngược đãi Khanh nhi nhà ta.” Loan Ngọc Phượng dung nhan giận dữ.
Ngự Thiên Kỳ thong dong bước vào.
“Vi thần bái kiến quý phi nương nương.”
“Ninh Vương gia, bản cung hỏi ngươi, ngươi vì sao phải đem hai chân Khanh nhi nhà ta đánh thành tàn phế?” Loan Ngọc Phượng khí thế bức người hỏi.
“Khởi bẩm quý phi nương nương, Loan Ngọc Khanh là Vương phi của bổn vương, nàng phạm sai lầm, bổn vương tự nhiên có quyền xử phạt nàng. Nàng điêu ngoa thành tính, ngay cả phụ mẫu bổn vương cũng không buông tha, bổn vương thân là phu quân, sao có thể chịu được việc nàng không hiếu thuận cha mẹ. Chỉ với bốn chữ đã có thể quy vào điều đầu tiên có thể hưu thê.” Ngự Thiên Kỳ sắc mặt xanh mét.
“Ngươi muốn hưu Khanh nhi?” Loan Ngọc Phượng vỗ bàn đứng lên.
“Có gì không thể?” Ngự Thiên Kì hỏi ngược lại.
“Ngươi lớn mật!” Loan Ngọc Phượng thét hỏi.
” Tùy gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.” Ngự Thiên Kì tự ình có lý lẽ, cũng không lo lắng.
“Ngươi, ngươi ngay cả hoàng quý phi ta cũng không để vào mắt?” Loan Ngọc Phượng trợn mắt nhìn. ” Bản cung nhất định phải tâu Hoàng Thượng, nhất định phải thay Khanh nhi đòi lại công đạo.”
“Bổn vương chờ Hoàng Thượng tuyên triệu.” Ngự Thiên Kì lãnh khốc.
“Xuân Hương, bãi giá hồi cung.” Loan Ngọc Phượng giận dữ vung ống tay áo.
“Đi thong thả!” Phương Thiến đầu vốn vẫn đau nhức, rốt cục có thể thanh tĩnh.
“Khanh nhi –” Loan Ngọc Phượng cùng Ngự Thiên Kỳ đều chấn động.
“Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” Phương Thiến đạm mạc nói, nàng chỉ nha hoàn bên người Loan Ngọc Phượng. ” nha hoàn kêu Xuân Hương kia, lưu lại.”
“Khanh nhi, ngươi muốn Xuân Hương?” Loan Ngọc Phượng âm thầm kinh ngạc.
Phương Thiến gật gật đầu.
“Nhưng Xuân Hương, nàng là –”
“Tỷ tỷ không chịu sao?” Phương Thiến nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Khanh nhi, ngươi gọi ta tỷ tỷ?” Loan Ngọc Phượng trong khoảng thời gian ngắn giống như khó có thể chấp nhận.
“Chẳng lẽ ngươi không phải tỷ tỷ?” Phương Thiến thản nhiên hỏi lại.
” Đương nhiên là phải, Khanh nhi, tỷ tỷ là rất kích động, rất cao hứng, Khanh nhi, ngươi rốt cục chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Loan Ngọc Phượng lấy khăn áp sát khóe mắt, nàng vì quá vui mừng mà khóc.
Phương Thiến hơi hơi nhíu mày. “Tỷ tỷ, đại phu nói ta cần tĩnh dưỡng.”
Loan Ngọc Phượng vẻ mặt hơi cứng lại, nàng chỉ còn cách ngượng ngùng đứng dậy. “Khanh nhi hảo hảo nghỉ ngơi, tỷ tỷ có rảnh lại đến thăm ngươi. Xuân Hương, về sau hãy hầu hạ Khanh nhi cho tốt, nếu có ai khi dễ nàng, ngươi liền hồi báo bản cung.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Xuân Hương cung kính.
Loan Ngọc Phượng rốt cục rời đi.
Ngự Thiên Kỳ còn bất động tại chỗ, hắn khó hiểu nhìn chằm chằm Phương Thiến, muốn nhìn ra một chút manh mối từ nàng. Nhưng là nàng biểu hiện rất bình tĩnh, rất tự nhiên hắn căn bản nhìn không thấu, cũng đoán không được.
Loan Ngọc Khanh như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, bất quá cũng làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
“Vương gia là muốn ở lại Lan Tâm Cư dùng cơm sao? Nô tỳ đi chuẩn bị cơm trưa.” Xuân Hương thấy hắn chậm chạp không có ý rời đi, nàng tiến lên lễ phép hỏi.
“Không cần.” Ngự Thiên Kì hừ lạnh một tiếng nhanh chóng rời đi.
Xuân Hương lắc đầu nhẹ nhàng thở dài, nàng trở lại mép giường, kêu to Phương Thiến. “Tam tiểu thư, lát nữa người có muốn ăn chút gì không?”
“Tùy ngươi.” Phương Thiến liền ngắn gọn hai chữ.
“Vậy nô tỳ mang đồ ăn trước kia tam tiểu thư thích, được chứ?” Xuân Hương có chút đau lòng chua xót nhìn Phương Thiến.
Ân –
Phương Thiến thản nhiên gật đầu.
Xuân Hương ghép lại chăn cho nàng, Phương Thiến ngây người trong chốc lát, nhìn chằm chằm nàng. “Tới chỗ đại phu bốc thuốc đi.”
Ân? Xuân Hương nhìn nàng khó hiểu.
“Cánh tay ngươi, vừa rồi bị người nắm bị thương.” Phương Thiến chỉ chỗ Loan Ngọc Phượng vừa rồi dùng lực.
“Tam tiểu thư!” Xuân Hương kinh hỉ nhìn nàng, tam tiểu thư rốt cục vẫn tin tưởng nàng, rốt cục tin tưởng nàng không có phản bội.
“Ta thấy đói bụng.” Phương Thiến không quen loại ánh mắt này, nàng ly khai tầm mắt đi.
“Nô tỳ lập tức đi thu xếp, tam tiểu thư chờ một lát nhé.”Xuân Hương mừng rỡ, nàng cơ hồ là chạy ra ngoài.
Phương Thiến dừng ở hai chân bó vải như cái bánh chưng của mình, hơi hơi nhíu mày.
Bị tàn phế sao?