Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Phong Tranh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 430 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03 - Phần 1
ì? Này căn bản là thiên đại nói xấu!
Cô nào có giống Tiểu Triệu nói, lộ ra cái gì dục tiên dục tử biểu tình? Trên mặt biểu tình hẳn là thực kinh hoàng thất thố si ngốc mới đúng a!
Thương Hải Tình vẻ mặt đỏ bừng đẩy Hàn Quang Lỗi ra, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Tiểu Triệu liếc mắt một cái.
“Trừng mình làm gì? Chờ ảnh rửa xong, chính cậu xác nhận nhìn xem, xem mình có hay không nói lung tung.” Tiểu Triệu da da cãi lại.
Lập tức, cô hoàn toàn không thể phản bác cái gì, đành phải nâng nhẹ làn váy, vừa thẹn lại quẫn sinh hờn dỗi.
Một bên Hàn Quang Lỗi tuy rằng là một người đàn ông quân tử đứng đắn giả vờ không nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, hơn nữa cố gắng muốn nhịn ý cười, nhưng bả vai kịch liệt rung động lại lộ rõ ý đồ.
“Hàn Quang Lỗi, không cho phép –” Thương Hải Tình giận chó đánh mèo trẻ con đập vào bờ vai của hắn một cái.
Hắn quay người lại, thấy cô buồn bực xoay người muốn đi, nhanh chóng giữ chặt cô, dùng ánh mắt năn nỉ trấn an,“Đừng nóng giận, tôi không phải thật sự muốn cười nhạo em.”
Cô tức giận ủy khuất, hắn thành khẩn an ủi.
Tách! Tách……
Và tiếng bấm máy liên tục vang lên, làm cho hai người không hẹn mà cùng quay đầu, khuôn mặt của cả hai đều lộ ra biểu tình hoang mang khó hiểu.
Duy độc một mình Tiểu Triệu hân hoan lấy tay đưa lên,“Tuyệt! Hình ảnh vừa rồi, biểu tình của hai người rất đáng khen a!”
Tiểu Triệu bất thần đến, làm cho hai người bất đắc dĩ liếc mắt một cái, lộ ra cười khổ.
Hàn Quang Lỗi lại nhìn vào khe rãnh ẩn hiện liếc mắt một cái đầu óc mơ màng, đột nhiên, hắn nhớ tới một sự kiện –
“Đợi chút, hôn lễ hôm đó, em sẽ không phải mặc bộ lễ phục này chứ?” Miệng có chút sợ hãi không hiểu.
“Đối.” Cô gật đầu thẳng thắn.
Nghẹn họng nhìn trân trối. Trong lòng suy nghĩ một cách khó khăn, bỗng nhiên có cổ ghen tuông lướt qua, Hàn Quang Lỗi một giây trước còn rất thoải mái, giờ phút này biểu tình như là muốn giết người.(bó tay với anh, ăn dấm vừa thôi chứ, BT quá đi)
“Nha, đáng chết……” Anh ngũ quan mặt nhăn lại một khối, bàn tay to khẽ giật giật tóc mai.
“Làm sao vậy?”
Anh cảm xúc phập phồng giật mình nhìn cô, hoàn toàn không biết nên như thế nào thành thực nói ra sự ích kỷ hắc ám của chính mình.
Đáng chết, anh thế nhưng lại hoàn toàn bỏ quên sơ sót này!
Sơ sót ở trong hiện trường tiệc cưới, cũng sẽ có vô số nam nhân giống anh, dùng ánh mắt tràn ngập thú tính dục vọng ngắm nhìn vẻ đẹp của cô……
Đáng giận, cho dù quan hệ hôn nhân của bọn họ chỉ là khoảng thời gian ngắn, nhưng cô là người vợ chính anh cưới về a, chỉ nghĩ đến ở trong hiện trường tiệc cưới cùng mỗi vị khách nam chia xẻ thê tử gợi cảm, anh cũng sắp muốn phát cuồng.
Cô là thuộc về một mình anh Hàn Quang Lỗi! Những tên nam nhân hỗn đản này đến tiệc cưới vui chơi giải trí dựa vào cái gì lại muốn thưởng thức vẻ xinh đẹp gợi cảm của anh a? (bó tay)
“Em không biết là…… Lễ phục này có điểm không an toàn sao?” Anh thật cẩn thận châm chước dùng từ ngữ giải bày, khéo léo che giấu sự ghen tuông của chính mình.
Nhưng trên thực tế, trong lòng anh muốn nói là –
Hôn lễ hôm đó tuyệt đối không cho phép mặc lễ phục này, bởi vì lễ phục ngực rất thấp, vải dệt quá ít, mà khuôn ngực của em thật đẹp, rất hùng vĩ, bản tính nam nhân lại rất háo sắc!
“Sẽ không a, lễ phục được làm một cách công phu lại hoàn thiện, hơn nữa đều thực an toàn, tuyệt đối không cần lo lắng tùng lạc đi quang ngoài ý muốn.”
“Nhưng là……” Anh không nghĩ biểu hiện muốn giữ lấy cô cho bản thân mình hưởng thụ, không muốn bất cứ người con trai nào nhìn ngắm cô, không nghĩ biểu hiện ra làm cô để ý, nhưng là, anh thật sự cảm thấy không thoải mái thôi!
Tiểu Triệu đi lên trước ngăn lại câu chuyện của hai người, trừng mắt khiêu khích Hàn Quang Lỗi,“Đem nữ nhân xinh đẹp làm như tài sản tư nhân của chính mình, anh là heo đất sao?”
“…… Đương nhiên, đương nhiên không phải.“
Chột dạ lại đau lòng nói không nên lời, anh không có lý do hoàn mỹ để ngăn cản chuyện này, bởi vì, Thương Hải Tình mặc lễ phục này thật sự rất đẹp.
Hết thảy vấn đề mấu chốt là anh ích kỷ keo kiệt không muốn chia sẻ.
Người và trời giao chiến chỉ có lời nói đau lòng, Hàn Quang Lỗi nhất định chỉ có thể chờ đêm nay sau khi về nhà, lại yên lặng đấm ngực dậm chân, chữa thương giảm đau.
Tuy rằng chính là hôn nhân khế ước, Hàn Quang Lỗi vẫn là làm đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Sau khi chụp ảnh cưới, anh làm chủ mời mọi người ăn bữa tối, bất luận là chọn lựa nhà ăn, hay là thái độ đối xử, một mực chu toàn không có chút hàm hồ, khiến cho Thương Hải Tình ngây ngốc phân không rõ thật giả, thiếu chút nữa đã quên bọn họ trong lúc đó chính là khế ước hôn nhân.
“Trước cầu chúc hai vị, tân hôn khoái trá!” Tiểu Triệu dũng cảm nâng chén chúc mừng.
“Cám ơn.” Hàn Quang Lỗi lấy trà thay rượu.
“Hàn tiên sinh, anh nhất định phải hảo hảo chiếu cố Hải Tình, không thể chần chừ, bởi vì cô ấy là một cô gái đáng được yêu thương trân trọng.” Lực Tử Quyên cũng biểu đạt quan tâm chân thành.
Anh thâm tình nhìn Thương Hải Tình liếc mắt một cái, kiên định nói:“Tin tưởng tôi, đối với hôn nhân tôi nhất định trung thành.”
Anh là nói thật, rõ ràng lập lời hứa với một mình Thương Hải Tình, trên thực tế cũng là gián tiếp hướng vào mỗi người ở đây, hứa hẹn anh tuyệt đối trung thành.
Thương Hải Tình nở nụ cười, trong lòng biết rõ ràng này chỉ là đang diễn, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Đừng hoài nghi, cô cũng không phải yêu thương anh, chính là thuần túy đối với đối tác Hàn Quang Lỗi này từ trong lòng thưởng thức.
Trước đó, khi ký tên lên văn bản hiệp ước đã có ước định, nghiêm cấm hai người trong lúc đó có hành vi yêu thương đối phương, phá hủy song phương hợp tác, nếu vi phạm còn phải phạt lấy trọng khoản làm bồi thường tinh thần.
Cô có ưu điểm duy nhất chính là rất rõ ràng, cho nên vạn vạn không có khả năng biết rõ còn cố phạm.
“Uống điểm canh được không?” Hàn Quang Lỗi hỏi ý kiến cô.
“Hảo, cám ơn.”
Anh chủ động cầm lấy bát của cô, săn sóc vì cô rót đầy một chén canh, đưa đến trước mặt cô.
Chỉ là điểm này, Thương Hải Tình đã hiểu vì sao anh lại bị nhiều cô gái ái mộ đến như vậy, anh thật sự hiểu rõ cách đối xử với con gái a.
Mới bắt đầu, cô còn tưởng rằng anh như một đại thiếu gia, khẳng định không hiểu lắm việc hầu hạ người khác, nhưng bữa cơm hôm nay, đừng nói cô chỉ là người vợ sắp cưới mà còn như cô chủ được cung phụng hết mình, ngay cả Tử Quyên, Tiểu Triệu cũng đều vì anh khen ngợi hết lời.
Spoil đây:
“Chúng ta sắm vai không đủ chân thật sao?” Bọn họ rõ ràng có quy ước phát triển quan hệ a.
Anh đưa lên ngón tay chỉ ra khoảng cách nhỏ không thể nhận ra trên móng,“Là thiếu một chút như vậy.”
“Thiếu điểm nào nhất? Anh mau nói rõ ràng, tôi nhất định toàn lực phối hợp.”
Câu nói toàn lực phối hợp của cô nghe vào trong tai Hàn Quang Lỗi, phảng phất như một câu thần chú, làm bừng tỉnh tiểu ác ma trong lòng anh.
Mâu quang buồn bã, anh tà mị nói nhỏ,“Một nụ hôn kích tình.”
(Codai: Bản chất của anh í đang dần dần lộ rõ, hắc hắc…)
Sau khi cơm rượu no say, cao cao tại thượng Hàn Quang Lỗi còn tự mình xuống bãi đậu xe, không ngại cực khổ chở từng người về tận nhà, săn sóc chu đáo khiến người ta cảm động.
Thương Hải Tình là người cuối cùng ngồi trong xe của Hàn Quang Lỗi, chỉ còn lại có cô cùng anh.
Thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nhìn cô chân tay tê liệt dựa người vào ghế liếc mắt một cái,“Sống ở nước Pháp lâu như vậy, cũng không luyện được tửu lượng, người Pháp mà biết nhất định thực thương tâm.”
Cô cười nhẹ,“Uống rượu tôi là thật sự không được, chỉ cần có một chút cồn sẽ làm đầu óc choáng váng.”
“Có khỏe không, có hay không cảm thấy thực không thoải mái?”
“Cũng không đến mức đó, chỉ là khả năng cân bằng hơi kém một chút, chỉ cần ngồi thanh tĩnh một chút là được.”
Đèn xanh sáng ngời, Hàn Quang Lỗi lái xe theo hướng về Thương gia. Trong trung tâm thành phố có rất nhiều xe lưu thông trên đường, đèn xe lóe ra trên đường cũng không có gì dị thường, nhưng mà khi ra khỏi trung tâm thành phố, đi vào một khu nhỏ yên tĩnh, phía sau lộ ra quỷ dị đèn xe lại làm cho Hàn Quang Lỗi bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
“Có cái gì không đúng sao?” Thương Hải Tình chú ý tới hành động của anh cứ liên tục xem kính chiếu hậu.
“Hy vọng suy đoán của tôi là đa nghi. Bất quá, tôi nghĩ, chúng ta thực có khả năng bị theo dõi.”
“Gì?” Cô nghe xong giãy dụa ngồi dậy, không nói hai lời liền quay đầu lại nhìn –
“Đừng nhúc nhích, em vừa chuyển đầu, đối phương sẽ biết chúng ta đã phát hiện hành động của bọn họ, đừng đánh thảo kinh xà.”(tương đương với bức dây động rừng ấy, cái này chắc mọi người đều hiểu nhỉ)
Cô cương cổ, cả người cứng lại hỏi:“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần hay không báo nguy?” Cô đưa tay vào túi sách muốn tìm di động.
Anh trấn định như thường ngăn cô lại,“Đừng nóng vội, cứ quan sát cái đã.”
“Ân.” Thương Hải Tình hoàn toàn thanh tỉnh. Thành thực theo dõi, lòng cầu mong không có việc gì, có thể may mắn nhanh đến nhà thì tốt.
Không bao lâu, xe dừng lại ngoài cửa lớn của Thương gia, Hàn Quang Lỗi thần sắc thong dong kéo tay sắp xếp gọn gàng.
“Tôi hiện tại có thể xuống xe về nhà sao? Anh xác định thật sự không cần báo nguy?”
Anh thản nhiên ngóng nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, tay khẽ véo nhẹ vào mũi cô,“Đừng để ý đến họ, tôi đã biết ai theo dõi chúng ta.” Bất quá dãy số của biển số xe kia anh lại rất quen thuộc.
“Là ai?” Cô khẩn trương chờ đợi hỏi.
“Em họ của tôi.”
Cô thực kinh ngạc.“Đang yên đang lành em họ của anh vì sao muốn theo dõi anh? Ân oán trong gia tộc?”
“Tôi nghĩ chắc em xem phim nhiều quá nên mới có thể tưởng tượng như vậy, tôi đoán, hẳn là mọi người cảm thấy hôn nhân chớp nhoáng của chúng ta có điểm hoài nghi, mới có thể nghĩ đến việc theo dõi chúng ta, muốn xem thử có thể từ trên người chúng ta tìm thấy manh mối nào đó.”
“Chúng ta sắm vai không đủ chân thật sao?” Bọn họ rõ ràng có quy ước phát triển quan hệ  được tính toán rất kỹ a.
Anh đưa lên ngón tay chỉ ra khoảng cách nhỏ không thể nhận ra trên móng tay,“Là thiếu một chút như vậy.”
“Thiếu điểm nào nhất? Anh mau nói rõ ràng, tôi nhất định toàn lực phối hợp.”
Câu nói toàn lực phối hợp của cô nghe vào trong tai Hàn Quang Lỗi, phảng phất như một câu thần chú, làm bừng tỉnh tiểu ác ma trong lòng anh.
Mâu quang buồn bã, anh tà mị nói nhỏ,“Một nụ hôn kích tình.”
“Dát –”
Cô còn không kịp nói cái gì, môi của anh đã áp lên miệng cô.( hura, hôn rồi *tung bông* *tung giày* keke)
Cô lập tức hoảng hốt, khiếp đảm nhắm chặt hai tròng mắt, cả người cứng ngắc trốn trong lòng anh.
“Đã có người hoài nghi, chúng ta phải cố gắng thể hiện mối quan hệ đúng mức, phải sắm vai thật đạt, không phải sao?” Anh dán trên môi cô, dùng giọng nói khàn khàn mị hoặc đầy nam tính nỉ non dụ dỗ cô.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay đặt trên sống lưng cứng ngắt của cô, nhẹ nhàng trượt, làm dịu đi sự khẩn trương do bất ngờ của cô.
Trong bóng đêm, cô không nói gì chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn vào đôi mắt nhu tình của cô lại có cảm giác yên ổn.
“Tại sao không nói lời nào?” Anh gần như than nhẹ nói, môi vẫn đặt trên miệng cô.
Cô cũng không muốn lừa gạt chính mình, trên thực tế, cô cũng khát vọng nhấm nháp đôi môi của anh, muốn biết được anh hôn, đến tột cùng có thể dẫn đến tình trạng say lòng người như thế nào.(chậc, hai người này, BT như nhau)
“Nếu kỹ thuật hôn của tôi thật tệ, anh tuyệt đối không được cười nhạo tôi.”
Trong lòng anh bất giác lẫn lộn một cỗ ý cười,“Yên tâm, tôi sẽ không vì như thế mà cười”
Cố lấy dũng khí, Thương Hải Tình thả lỏng chính mình âu yếm ôm lấy bờ ngực nóng bỏng của ạnh, ngẩng khuôn mặt dâng bờ môi mềm hướng đến môi anh.
Dũng khí của cô thật đáng giá khen ngợi, cho nên Hàn Quang Lỗi quyết định muốn cho cô một thể nghiệm thật tốt đẹp khó quên.
Ông Xã Ăn Giấm Chua Ông Xã Ăn Giấm Chua - Lục Phong Tranh