Số lần đọc/download: 600 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:24 +0700
Chương 09 - 10
Thừa dịp cương thi mắt đỏ giẫm lên đạo sĩ Tiểu Tứ, Xảo Nhi bò lên khỏi hố. Trong núi đã bắt đầu đóng tuyết, quần áo của cô cũng bị tuyết làm ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác chạy về hang động.
Cương thi mắt xanh vẫn chưa về, cô sợ Xung Linh lão đạo và Tiểu Tứ đuổi theo, vội vàng thu dọn đồ đạc định chạy trốn. Nhưng đường núi trong đêm tuyết trơn trượt khó đi, cô bước cao bước thấp, đi rất lâu cũng chẳng được bao xa. Xung Linh lão đạo không đuổi theo, ngược lại bị cương thi mắt xanh bắt được.
Nó nhe răng gào to với cô, vô cùng tức giận. Xảo Nhi thấy nó lại càng tủi thân, không màng đến nó đang tức tối, ôm lấy cổ nó, nước mắt cứ rơi giọt ngắn giọt dài.
Ban đầu nó còn gào với cô, sau đó lại hơi ngờ vực, viết chữ trong lòng bàn tay cô hỏi. Xảo Nhi đáp được không hoàn chỉnh, cô vừa khóc vừa viết hai chữ “đạo sĩ”. Nó không hiểu hết ý nghĩa, nhưng cũng không còn dọa cô nữa, thu nanh lại, cõng cô lên, về hang động.
Quả thật cô hơi kinh sợ. Đêm đã khuya như vậy, nếu lúc trước, cô thà rằng ngủ trong quan tài, cũng không muốn ra ngoài. Nhưng đêm nay cô vẫn đi theo cạnh nó, nó chỉ cho rằng cương thi mắt đỏ kia hù dọa cô, vừa ra dấu với cô dùng trứng gà đập cương thi mắt đỏ.
Xảo Nhi không nói gì, cứ theo sát nó không rời một tấc.
Mà tên đạo sĩ Tiểu Tứ kia cũng hơi thê thảm. Bị cương thi mắt đỏ chôn xuống hố, chỉ lộ ra cái đầu, dưới gió tuyết, tiếng la của hắn căn bản không truyền đến được đạo quán. Nếu không phải vì Xung Linh lão đạo thấy đã lâu mà hắn vẫn chưa về, sợ rằng phát sinh biến cố nên vào núi tìm hắn, không thôi giờ đây hắn đã chết rét trong hố này rồi.
Cương thi mắt đỏ này vốn là đứa ham chơi chóng chán. Sau khi nó chôn đạo sĩ Tiểu Tứ xong, còn hăng hái bừng bừng đi xung quanh nhìn kiệt tác của mình. Nhưng nhanh chóng cảm thấy mất hứng thú, nên bỏ lại hắn đi thẳng.
Đạo sĩ Tiểu Tứ chỉ lộ ra cái đầu, không thể giãy giụa, lo sợ dã thú ma quái trong núi, hoảng đến mức hồn phi phách tán.
Lão đạo Xung Linh đào được hắn ra, mang về đạo quán, giận đến mức râu mép cũng vểnh cong lên.
Khoảng thời gian này Xảo Nhi cũng không vui vẻ. Mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, không dám rời khỏi cương thi mắt xanh nửa bước. Vì thế, cương thi mắt xanh đánh cương thi mắt đỏ vài trận, khiến cương thi mắt đỏ vừa thấy cô là né tránh từ xa, không dám lại hù dọa cô.
Đêm hôm nay, cương thi mắt xanh vẫn cỗng Xảo Nhi ra ngoài. Lại gặp trận mưa to, nó cũng biết món đồ chơi này gầy yếu, không thể gặp mưa, nên tìm nghĩa trang gần đó trú đỡ.
Nghĩa trang kia cũng không biết đã có bao nhiêu năm, từ trong ra ngoài đều cũ kĩ không chịu được. Xảo Nhi chỉ cảm thấy hoảng sợ u ám từ trên xuống dưới, nhưng lại không nhìn ra có gì khác thường. Nó cũng ôm Xảo Nhi thật chặt. Mái ngói vách tường cũng như thi thể đặt trong đây đã lâu, như tản ra hơi thở thối rữa. Mưa càng rơi càng nặng hạt, sấm chớp không ngừng, Xảo Nhi mặc ba lớp áo nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Dưới mái hiên không thể che hết được nước mưa, nó chỉ đành phải ôm Xảo Nhi vào bên trong. Đại sảnh bày mấy chục cỗ quan tài, lần đầu tiên Xảo Nhi đến nơi như thế, nhưng cũng biết đó là những người chết tha hương đang đợi người ta đưa về quê cũ.
Lúc này, cô mới cảm thấy sợ, nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy không có gì. Vị bên cạnh mình cũng chính là cương thi mà!
Hai người trú mưa trong đại sảnh, phía ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, lóe lên ánh sáng chói mắt, cả nghĩa trang đều hơi chấn động.
Cương thi mắt xanh ôm Xảo Nhi thật chặt, vẫn bất động không nói. Lại đột nhiên, có ánh đèn yếu ớt nhấp nhoáng bên vách kia. Có người cầm đèn đến đây, thỉnh thoảng còn có người nói: “Sư phụ, con đi là được, người ngủ đi.”
Cương thi mắt xanh chăm chú nhìn ánh sáng kia tiến đến gần. Xảo Nhi cũng hơi bối rối, lại thêm một tia chớp. Trong ánh sáng, cô nhìn thấy có một hàng thi thể đứng xung quanh vách tường, trên trán đều dán lá bùa màu vàng. Thì ra người dẫn thi đang nghỉ chân tại đây. Có thể họ biết tối nay có mưa, nên dừng chân ở đây từ sớm.
Hiển nhiên tiếng người ngày càng gần, cương thi mắt xanh lại đột nhiên đứng thẳng ở góc tường, che Xảo Nhi lại phía sau, đứng vững thẳng tắp như hàng thi kia.
Thân hình nó vốn cao lớn, tất nhiên che kín Xảo Nhi không thành vấn đề. Tim Xảo Nhi vừa thả lỏng, nó lại nhìn lên xung quanh, thấy vẫn không đúng: trên trán không có bùa.
Người đã đến gần, tiếng mở cửa vang lên. Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh. Nó đưa tay giật lá bùa của một thi thể bên cạnh, dán lên trán mình, nhanh chóng nghiêm trang đứng thẳng.
Lá bùa trấn thi kia nhằm phòng ngừa thi biến, đương nhiên trấn không được cương thi như nó rồi. Xảo Nhi xấu hổ.
Thật ra muốn giấu giếm thì cũng rất khó. Dù sao quần áo nó rất lam lũ, mà những thi thể khác đều có người trang điểm, nào là áo liệm vân vân đều mặc chỉnh tề, làm gì có ai hóa trang ăn mày như nó?
Chỉ có điều, đạo sĩ kia chỉ mở cửa nhìn từ xa, không thấy có gì khác thường lại đóng cửa đi ngủ lần nữa.
Dưới cơn giông tố, người dẫn thi vô cùng tỉnh ngủ. Một khi thi biến, thì không cách nào đưa về nơi bình yên, người nhà của chúng sẽ bắt đền giá tiền rất cao.
Hình như cương thi mắt xanh cũng kiêng kị đạo sĩ đang ở phòng kế bên. Nó chỉ cẩn thận ôm Xảo Nhi không làm ra tiếng động gì khác.
Mưa giông điên cuồng, không khí quá mức u tối, Xảo Nhi rất sợ, cứ dính sát vào nó. Nó trấn an viết chữ trong tay cô, nói cho cô biết: “Mưa tạnh sẽ đi ngay.”
Cho đến hơn nửa đêm, mưa đã ngừng rơi, nó cõng Xảo Nhi ra khỏi nghĩa trang, đi về núi. Xảo Nhi cũng không biết vì tránh cơn mưa này, nó sẽ gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm. Nghe thấy hai người đã rời đi, lúc này phòng kế bên mới vang lên tiếng nói khẽ: “Sư phụ, tại sao không thu nó?”
“Bởi vì cương thi không cần trú mưa.” Trong bóng tối, có người đáp thản nhiên, tiếng nói rõ ràng, cũng không buồn ngủ.
Thời gian tiếp theo, Xảo Nhi cứ dính sát lấy cương thi mắt xanh, lão đạo Xung Linh cũng không thể tìm được thời cơ ra tay.
Trong núi tuyết đóng nhiều hơn trước, bên Xung Linh lão đạo kia cũng xảy ra chuyện.
Người ta thường nói đi đêm nhiều có ngày gặp ma, chuyện đạo quán nuôi cương thi làm loạn cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài.
Trước kia xảy ra chuyện như vậy, người của Thúy Vi Sơn sẽ ra tay can thiệp, lần này đến chính là đại đệ tử Phàn Thiếu Cảnh của Thúy Vi Sơn.
Trở lại núi đã là nửa đêm, Xảo Nhi uống chén nước bên cạnh quan tài. Cương thi mắt xanh đứng bên cạnh nhìn hồi lâu. Cô vừa húp chút cháo, thật ra chén cháo đó đã nguội, nếu không phải trong hang núi đông ấm hè mát thì sợ rằng đã đóng băng từ lâu. Nhưng Xảo Nhi không quan tâm nhiều như thế. Cô không được đốt lửa, nếu như không ăn vài thứ, sợ rằng sẽ lạnh hơn.
Lúc này, cương thi mắt xanh tựa như buông lỏng đề phòng, bò vào ngồi trong quan tài. Đợi Xảo Nhi ăn xong lại leo vào, nó cũng ôm cô nằm xuống, còn đưa tay sờ miệng của cô, đôi mắt xanh lưu chuyển, giống như có điều suy nghĩ.
Xảo Nhi cũng không biết nguyên nhân là gì. Có lẽ vật yêu tà luôn cảm giác nhạy bén hơn loài người, bọn chúng luôn phát hiện ra khi nguy hiểm đến gần.
Mấy ngày nay, nó bắt đầu không cho Xảo Nhi ăn thức ăn của lão đạo Xung Linh mang tới nữa. Ban đầu, Xảo Nhi còn không rõ. Sau khi tranh chấp mấy lần, cô đã nghĩ ra. Có lẽ trong thức ăn kia có độc. Thử nghĩ đến lần trước chuyện Tiểu Tứ muốn chôn sống cô. Cô cảm thấy vô cùng có khả năng này. Nên cũng không dám động đến thức ăn của lão đạo Xung Linh đưa đến nữa.
Mà buổi tối, cương thi mắt xanh cũng chuyên cần đi ra ngoài hơn. Không biết nó thấy được thói quen ăn uống của loài người ở đâu, thức ăn mang về ngày càng phong phú. Có một lần lại trộm được cả khay bánh bao thịt.
Cứ như thế trôi qua mấy ngày, Xảo Nhi sợ lão đạo Xung Linh nghi ngờ. Mỗi lần cô đều đem thức ăn Xung Linh lão đạo đưa đến đổ ở ngoài hang, dẫn tới việc mấy con chim tranh giành thức ăn. Chim chóc cũng có linh tính, phát hiện nơi này có thức ăn, nên ngày nào cũng đến, lúc tranh giành cũng không thấy khác thường.
Lại qua thật lâu cô mới hiểu được. Chẳng lẽ nó muốn độc lập nuôi cô?
***
Muốn nuôi một người thật tốt không phải là chuyện đơn giản. Cũng may cương thi mắt xanh biết được thôn dưới chân núi có nhiều người giống như cô. Mỗi ngày nó đi quấy rối cũng len lén đứng ở chỗ tối, nhìn xem bình thường loài người có thói quen ra sao.
Nó biết loài người trong thôn không ở trong hang núi thiên nhiên. Tự bọn họ sẽ xây một huyệt động trên đất bằng. Xây xong thì cũng không ngủ trên mặt đất, lại dùng gỗ làm một quan tài. Không, Bọn họ kêu là giường. Làm giường xong lại lót nhiều miếng đệm. Thói quen này giống với Xảo Nhi. Xảo Nhi cũng lót rất nhiều đệm trong quan tài của nó.
Cái bọn họ ăn không phải là ánh trăng, mà là một số động thực vật. Hơn nữa, đều cần phải dùng một thứ đun nóng, cái này bọn họ kêu là lửa. Điều này khắc hẳn với thói quen của cương thi: cương thi không thích lửa.
Phiền phức hơn chính là bọn họ phân loại đồ cần thiết, lúc cần sẽ mang đi trao đổi lẫn nhau. Hoặc là cầm một thứ duy nhất đi đổi, cái này bọn họ kêu là tiền. Nếu một mình đi lấy đồ của người ta là sẽ bị đánh.
Khi nhận biết được việc này, nó cũng không còn tùy tiện trộm đồ nữa. Nó biết một nơi có rất nhiều tiền có tên là tiền trang(*), nó trực tiếp đi đến đó trộm tiền. Sau đó nghiêm trang đi đổi thức ăn cho Xảo Nhi.
(*) Tiền trang: ngân hàng.
Đạo hạnh của nó đã không còn sợ lửa từ lâu, nhưng vẫn sợ nắng. Mỗi lần đều thừa lúc ban đêm đi ra phố đổi chút bánh bao, bánh mì, mì hoành thánh vân vân... Nó không biết nói tiếng người, nhưng cũng biết dùng ngón tay chỉ. Bình thường những người đó sẽ thối lại chút tiền cho nó, nhưng là bao nhiêu thì nó không biết, cũng không cần biết.
Quan sát mấy ngày, ngoại trừ những thứ này, nó còn phát hiện nhiều chuyện thú vị. Ví như đại đa số loài người đều là một nam ở chung với một nữ. Ví như rất nhiều đàn ông ban đêm trước khi ngủ cũng sẽ nằm trên người phụ nữ. Ví như tên thợ rèn đầu thôn mặc dù cũng ở chung với một người phụ nữ, nhưng có rất nhiều buổi tối hắn sẽ đi đến tây thôn, ngủ trên người phụ nữ của một người đàn ông khác.
Buổi tối về lại hang động, nó cố ý ngủ trên người Xảo Nhi, ngoại trừ ấm áp mềm mại ra thì không có gì khác. Cho nên nó âm thầm nhất định cho rằng loài người không đủ ấm áp, không đủ mềm mại. Nếu không làm sao các ông cứ thích ngủ trên người phụ nữ chứ?
Cuối cùng nó phát hiện, có người phụ nữ bụng sẽ từ từ phồng lên. Sau khi nó về, cũng cẩn thận sờ sờ bụng Xảo Nhi, phát hiện không có gì thay đổi lớn, nó mới yên lòng.
10. Anh đừng ra Hôm đó, bão tuyết đã bớt, ánh mặt trời chiếu giữa núi rừng, tuyết sáng óng ánh vô cùng chói mắt. Cương thi mắt xanh phá lệ không nằm trong quan tài. Sống chung đã lâu, dù gì cũng biết ít nhiều về nhau, Xảo Nhi cảm thấy nó giống như hơi bất an, lại lấy toàn bộ áo bông trong hang trùm hết lên người cô.
Xảo Nhi không biết nó làm gì, đang ngu ngơ thì bị trùm vào vài cái áo bông, xem ra lúc này, cô còn giống bánh tét hơn cả nó.
Cương thi mắt xanh lại nhìn xung quanh, cuộn mấy chiếc áo cô không mặc lại. Xảo Nhi vô cùng khó hiểu. Đến khi trời vừa sụp tối, cô lại thấy cương thi mắt đỏ kia đã đứng ở cửa hang từ sớm.
Đến khi hoàng hôn phủ xuống, cương thi mắt xanh nhanh chóng nhét mấy chiếc áo kia vào lòng cô, dĩ nhiên là ý bảo cô ôm lấy, sau đó lại cõng cô chạy xuống núi.p>
Tốc độ nó cực nhanh, đảo mắt đã cách hang động gần trăm dặm, vọt vào không trung. Xảo Nhi quay đầu lại nhìn về hướng hang động, mơ hồ thấy ánh lửa ngất trời.
Nhất định không thể quay về hang động được nữa, nó cõng xảo nhi đáp xuống mặt đất. Lúc này, cô mới thấy rõ thôn xóm nhỏ trước mắt. Giờ trời đã tối, trên đường còn vài vũng nước đọng do tuyết tan.
Hai bên đường có những ngôi nhà nhỏ xập xệ, cũng có nhà ngói đàng hoàng. Nó cõng Xảo Nhi đi khắp thôn, nhảy lên một nóc nhà, hơn nữa còn quen thuộc nhảy vào một căn phòng qua cửa sổ, bên trong bày biện rất nhiều ngân phiếu và nén bạc.
Cả đời Xảo Nhi chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt. Nhưng nó nhanh chóng ôm một hộp, rồi lại nhảy ra ngoài cửa sổ.
Xảo Nhi ngu ngơ không hiểu tại sao nó không đi ra bằng cửa thông thường. Nó lại cõng Xảo Nhi đến quán trọ của trấn trên. Nói là quán trọ nhưng cũng chẳng phải là nơi gì to lớn gì. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, có thể nghỉ chân, ăn no đã là không tệ, đâu có sự lựa chọn nào khác.
Khi nó bước vào khiến tiểu nhị sợ hết hồn, đập vào mắt là bộ quần áo rách rưới của nó, thái độ của tiểu nhị khinh bỉ: “Đi chỗ khác đi, tên ăn mày, xin ăn cũng phải nhìn chỗ chứ.”
Nó không thèm để ý (bởi vì nghe không hiểu). Xảo Nhi lại nổi giận: “Tại sao anh lại nói chuyện như vậy?” Không đợi hai bên tranh chấp, nó đã cõng Xảo Nhi vào trong quán. Tiểu nhị cuống quýt cản nó lại, nó hất đôi tay của hắn đang nắm chặt lấy nó, khiến hắn ta lảo đảo. Rồi cõng Xảo Nhi vững vàng bước lên lầu.
Tiểu nhị cũng không dám cản nó nữa. Cương thi mắt xanh thường thấy loài người vào đây. Nó biết ở trong có thể qua đêm, nó còn từng len lén ở trong một gian phòng trống. Lúc này nó cũng không đi thẳng vào trong, đặt Xảo Nhi xuống trước quầy. Nó lấy chiếc hộp trong ngực mình mở ra. Những lời nói còn sót lại của tiểu nhị cũng bị nghẹn trở về, gương mặt đỏ bừng. Làm sao hắn có thể nghĩ một người giàu có lại mặc quần áo lam lũ như vậy, lập tức dở khóc dở cười.
Xảo Nhi hơi chột dạ. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ăn cắp bao giờ, càng không lừa gạt ai. Chỉ có điều, cương thi mắt xanh cũng không có ý xấu xa, nó cầm hộp bạc kia đưa tới trước mặt chưởng quỹ. Tên chưởng quỹ nhìn thấy cũng hoa mắt, vội vàng cầm một vài nén, vẻ mặt tươi cười nhanh chóng: “Còn đứng đây làm gì, mau lên, chọn một căn phòng hảo hạng cho hai vị khách nghỉ ngơi.”
Lúc này, tên tiểu nhị mới tỉnh hồn lại, dẫn hai người vào phòng, cũng nhiệt tình hơn: “Khách quan, anh đừng trách, đây là nơi nhỏ bé, cũng thường có ăn xin đến đây quấy rầy khách. Tiểu nhân có mắt không tròng, nhận lầm anh. Anh là người lớn đừng trách kẻ tiểu nhân như tôi. Hơn nữa, trong mùa đông giá rét thế này mà anh lại ăn mặc... Ặc... mát mẻ như vậy. Chẳng lẽ anh gặp đồ bậy bạ giữa đường sao...”
Hắn cứ nói luyên thuyên không ngừng. Cương thi mắt xanh cũng chẳng đáp một lời. Cuối cùng Xảo Nhi không nhìn được nữa, khoát tay với hắn: “Ặc... xin lỗi, anh ấy nghe không hiểu.”
“Hả?” Tiểu nhị vắt khăn lông lên vai, bàng hoàng tỉnh ra: “Đây là người ở vùng khác ư?” Hắn thầm nghĩ, hèn chi ngay cả màu sắc của đôi mắt cũng khác mình. Lập tức trong bụng cũng thầm kêu may mắn. Những lời bất kính vừa rồi anh ta nghe không hiểu.
Dẫn hai vị khách vào phòng xong, lần này hắn hết sức ân cần: “Tiểu nhân ở lầu dưới, hai vị cần gì cứ sai bảo tiểu nhân, đừng khách sáo.”
Cương thi mắt xanh đặt Xảo Nhi xuống, nhìn xung quanh chút. Nó không hài lòng, khoa tay múa chân làm hành động nhét nhét đồ vào miệng. Lần này tiểu nhị rất thông minh, trong thoáng chốc đã hiểu rõ: “Khách quan muốn ăn ư? Không thành vấn đề! Mặc dù quán trọ của chúng tôi không phải là nơi sang trọng gì, nhưng gà vịt thịt cá đều có. Đúng rồi, còn có rượu Hoa Điêu lâu năm, anh cần mang đến một vò không?”
Hắn nói hồi lâu mới nhớ tới vị khách này nghe không hiểu. Vội vàng giới thiệu với Xảo Nhi. Xảo Nhi hơi sợ sệt, cho đến bây giờ, Xảo Nhi chưa từng đến những chỗ này. Trước kia làm việc trong phủ Liễu viên ngoại cũng chỉ là giặt quần áo, quét nhà lau nhà, trong nhất thời thật không biết nên chọn món gì.
Cương thi mắt xanh đợi hồi lâu, thấy cô vẫn không có phản ứng, tiểu nhị cũng không có phản ứng. Nó đoán đây là ý không được, lập tức đưa bạc qua. Nó quan sát loài người lâu như vậy, nên cho ra được kết luận, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng làm được.
Quả nhiên, chỉ cần đưa tiền, tiểu nhị lập tức khom lưng nói: “Ôi khách quan, tiệc rượu đắt tiền nhất trong tiệm chỉ có hai lượng bạc, cho thêm rượu Hoa Điêu lâu năm cũng chỉ có thêm hai lượng bốn quan tiền, anh lại cho nhiều như vậy...”
Nói là nói thế, hắn vẫn chạy xuống lầu nhanh như chớp, đi chuẩn bị rượu thịt.
Xảo Nhi cởi áo bông trên người ra, vẫn không quên khẽ hạ giọng giáo dục nó: “Đã nói là không được trộm đồ nữa mà...” Nhưng trong tình cảnh này, cô cũng không biết có thể làm gì, nên dừng lại dở dang.
Cương thi mắt xanh tò mò đánh giá bày biện trong phòng, thỉnh thoảng còn dí sát mặt vào ngó.
Không lâu sau, quán trọ mang nước nóng lên, đổ vào bồn tắm. Xảo Nhi cũng cảm thấy hợp ý. Trong hang động không có nước nóng, từ lúc vô mùa đông đến nay, cô rất ít khi tắm rửa, chỉ lau mình thôi.
Bồn tắm đặt sau bình phong sơn thủy, cô đứng bên cạnh cởi quần áo. Cương thi mắt xanh cũng nhanh chóng chạy đến. Ở chung lâu ngày, Xảo Nhi cũng bất chấp xấu hổ, cứ thế nhảy vào bồn tắm.
Nó tò mò thử nước, phát giác nước rất ấm, nên cũng muốn đi vào. Xảo Nhi hơi luống cuống, bồn tắm rất nhỏ, không chứa đủ hai người. Cô cản nó lại: “Anh đợi tôi tắm xong rồi vào.”
Cương thi mắt xanh cứ khư khư không chịu đi ra ngoài, cũng là loại không bao giờ chịu lùi bước. Càng không cho nó vào, nó càng muốn đi vào. Cuối cùng nó cũng cố gắng chui vào bồn tắm, nước tràn ra khắp mặt đất. Xảo Nhi mau mau đứng dậy: “Nói rồi, anh đừng có vào, giờ nước tràn ra rồi...”
Cô cũng không màng tắm rửa nữa, vội vàng lau khô thân thể, thay quần áo. Rồi lấy quần áo bẩn lau khô sàn nhà. Cương thi mắt xanh nghịch nước trong bồn tắm, lại cảm thấy không thú vị, cũng chuẩn bị ra ngoài. Xảo Nhi luống cuống: “Đợi chút, anh đừng động nữa.”
Cô cầm khăn lông của quán trọ lau thân thể cho nó. Thân hình nó cao lớn, mà bồn tắm thì quá nhỏ so với nó, cho nên nó rất bất mãn, quyết định leo ra. Xảo Nhi chỉ đành phải cố hết sức nắm lấy nó: “Anh khoan ra đã.”
Nước văng tung tóe, bồn tắm cũng di chuyển vị trí. Lúc đó, tiểu nhị bưng một cái khay lớn đầy thức ăn đứng ngoài cửa, nghe một hồi lâu, hắn ra quyết định thức thời. Theo cái đà này, sau nửa canh giờ mình hẵng đến! Không nghĩ ra cô bé kia nhìn nhã nhặn bẽn lẽn thế mà...
Tắm rửa cho nó thật không phải là chuyện dễ dàng, nó ngồi không yên, cứ chốc lát lại rục rịch. Bộ quần áo rách rưới cũng chẳng mặc được nữa, nên Xảo Nhi quyết định xé đi. Nó cũng học theo Xảo Nhi, đưa tay lên xé phụ, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn Xảo Nhi rất nhiều, nhanh chóng đã xé sạch sẽ.
Tuy là đã chung sống sớm chiều một khoảng thời gian, nhưng Xảo Nhi vẫn xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Cũng may nó không cảm thấy, vẫn cố gắng muốn leo ra ngoài. Xảo Nhi không nắm nó lại được, cuối cùng nó cũng leo ra khỏi bồn tắm. Xảo Nhi càng không ngừng viết chữ lên ngực nó. Rốt cuộc nó cũng đứng lại cúi đầu nhìn cô. Cô vất vả dùng khăn lông lau sạch sẽ cho nó. Nó cũng vô cùng không nhẫn nại được nữa, quay một vòng trong phòng lại muốn đi ra ngoài.
Xảo Nhi nhìn lên, cứ trần chuồng thế không được. Cô cuống quýt kéo nó lại, cầm quần áo trong hang trước kia muốn mặc vào cho nó. Nó thấy cô mở quần áo run run, nên cũng run rẩy nhận lấy.
Xảo Nhi căng thẳng đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một biện phát tốt. Cô tìm quần áo của mình, mặc vào người vô cùng chậm. Quả nhiên nó cũng học theo cô, đưa tay vào tay áo, cuối cùng đã thành công mặc được áo. Xảo Nhi lau mồ hôi, cài nút áo lại cho nó. Kế tiếp chính là quần.
Việc này cũng đơn giản, cô đưa cho nó cái quần, rồi tự mình lấy một cái. Quả nhiên cô vừa mặc vào, nó cũng mặc vào theo y hệt. Cô cột dây lưng lại cho nó, sau đó lau khô tóc nó. Tóc nó đã dừng sinh trưởng, nhưng cũng không thấy rụng, mái tóc thật dài choàng qua đầu vai vô cùng bóng mượt.
Tuy cương thi mắt xanh thiếu kiên nhẫn, nhưng lại thấy cô như đang chơi cùng nó. Cho nên cũng nhẫn nại chơi đùa với cô. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào, thoạt nhìn nó cũng chẳng còn quái dị nữa. Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại chuẩn bị lau khô nước trên sàn.
Không ngờ cô vừa mới xoay người, cương thi mắt xanh kia đã muốn đi ra ngoài. Dường như nó cũng không yên tâm để Xảo Nhi ở đây một mình. Đi lòng vòng trong phòng xong, nó quyết định leo lên nóc phòng hấp thu chút gió sương là được.
Cho nên tiếp theo, nó xuống lầu, nhưng cách nó xuống lầu rất đặc biệt. Nó từ trên lầu nhảy thẳng xuống. Sau đó, dưới ánh mắt trợn trắng vô cùng kinh hãi của mọi người, nó đi ra cửa quán trọ. Tiểu nhị đang dự định đến chào hỏi nó, nó ngửa đầu nhìn lên nóc phòng mình. Xảo Nhi chưa kịp kêu ra tiếng nào, nó đã vèo một cái bay thẳng lên đó.
Dĩ nhiên, nóc phòng hảo hạng thì có gì coi là bản lĩnh. Nhưng quán trọ này hai tầng lầu, hơn nữa nó còn trực tiếp bay lên.
Mọi người chết lặng, Xảo Nhi hóa đá tại chỗ. Đang dự định làm sao giải thích chuyện này với những người bên dưới, thì mọi người đã tuôn ra khỏi quán trọ như ong vỡ tổ, ngước cổ nhìn lên nóc phòng, cả khách sạn tựa như bị bao vây.
Cương thi mắt xanh đứng trên nóc phòng. Rõ ràng nó cũng cảm thấy kì quái, cho nên nó cũng nhanh chóng nhảy xuống, cũng nhìn lên nóc phòng theo mọi người. Thế nhưng mọi người cũng không nhìn lên nóc phòng nữa – mà quay sang nhìn nó.
Xảo Nhi vội vàng chạy đến nắm tay nó, không ngờ bên cạnh đã có người lên tiếng
Người A: “Vị đại hiệp này khinh công thật giỏi.”
Người B: “Ngay cả Yến Tử Lý Tam cũng theo không kịp đó.”
Người C: “Thân thủ này luyện bao nhiêu vậy...”
Xảo Nhi xấu hổ.
Cho nên nói ra, loài người lại là động vật có ý thức nguy hiểm rất thấp, vì an nhàn quá lâu, bản năng bị thoái hóa. Nếu là dã thú, bất luận đã cải biến hình dáng ra sao, nó cũng có thể phân biệt được ông trời là kẻ địch của mình.