Số lần đọc/download: 1612 / 32
Cập nhật: 2016-01-26 07:43:37 +0700
Chương 4
M
ười giờ sáng hôm sau, Paul Drake đập cửa dồn dập theo kiểu cách quen thuộc và Mason ra hiệu cho cô thư ký mở cửa.
Nhà thám tử chào Della Street:
- Chào người đẹp! Đi chơi buổi tối và khiêu vũ là điều tốt cho cô đấy: đôi mắt cô bây giờ đẹp như mặt nước hồ mùa thu.
Della Street cười chế nhạo:
- Còn ông cũng sẽ có điều hay nếu cứ ngồi lì ở bàn giấy uống cà phê lạnh ngắt và nhai bánh mì sandwich ỉu xìu: ý kiến của ông sẽ thơ mộng hơn cơ đấy.
Drake nhăn nhó mặt mày, quay lại Mason:
- Tôi đã cử Nelson đến dự phiên tòa theo đúng lời anh dặn. Anh ta cho biết cô Minerva Minđen xuất hiện trước tòa không cần nhờ đến luật sư thay mặt. Trông cô ta thật phởn. Jerry sắp gọi điện về đây cho tôi khi biết kết quả bản án.
Della Street hỏi:
- Không có chuyộn gì rắc rối xung quanh vấn đề thừa kế gia sản của ông già Minden chứ?
- Ồ! có đấy, - Drake vừa cười vừa trả lời. - Còn xảy ra nhiều chuyện rắc rối nữa cho mà xem. Ông già Harper Minden để lại một gia tài khổng lồ mà không có người nào thừa hưởng gia tài này cả, mãi đến khi một hãng chuyên môn trong cái trò này tìm ra được cô Minden lúc đó đang làm người chạy bàn cho một khách sạn và theo lời người ta đồn thì cô này sống khá phóng túng. Bây giờ khi cô ta giàu sụ rồi thì người ta chỉ coi cô là cô gái quá quắt thôi. Chẳng có gì là lạ đâu!
Mason đưa ra nhận xét:
- Chắc Harper Minden không phải là ông nội của cô ta phải không?
- Không. Cô ta thuộc ngành bàng hệ, hơn nữa phần lớn gia tài vẫn chưa được động chạm đến. Minerva chỉ được nhận một số tiền 5 hay 6 triệu đôla trả dần...
- Như thế cô ta còn nhận được khoảng...
- Năm hay sáu triệu là hết, - Drake nói rõ, - ông già giàu đến nỗi chính ông ta cũng không biết mình giàu đến đâu. Ông ta có quyền sỡ hữu về các mỏ vàng, các giếng dầu, rất nhiều nhà cửa... đủ mọi thứ!
Chuông điện thoại reo vang, Della Street nghe điện và báo tin:
- Jerry Nelson gọi. Ông nào nghe đây?
- Cô hãy nói mạch điện vào loa... qua micro ở trên bàn tôi, ba người chúng ta có thể nói chuyện như khi anh ta ở đây vậy.
Xong xuôi, Drake ngồi cách micro 1 mét lên tiếng:
- Alô, Jerry I Anh nghe được tôi nói không?
- Có, nghe rõ lắm. - Tiếng trả lời của nhà thám tư vang lên trong loa.
- Anh có nhìn thấy cô gái ấy không? Cô ta có giống cô khách hàng của chúng ta không?
- Còn phải nói! Người ta dễ dàng nhầm lẫn cô này với cô kia... Minerva Minden có cô em nào không?
Drake đáp: - Hình như không có đâu.
- À, không, để xem.... Minerva Mirden có thể xác định quan hệ họ hàng với ông Minden nên cô được nhận nhiều triệu đô la, nhưng phả hệ vẫn chưa được thiết lập lại hoàn toàn và có tin đồn là bà mẹ của Minerva có một người em gái không biết chừng có con trước khi chết.
- Anh có cảm giác là hai cô gái này có họ hàng với nhau à?
- Thưa sếp, đúng vậy. Nếu không thì thật vô lý: không những hai cô gái giống nhau mà còn có cùng hình dáng, cùng cử chỉ. Chỉ có giọng nói là khác và màu tóc cũng khác nhau, nhưng ngoài chuyện đó... Vì còn khoảng 30 triệu nữa dành để phân phát cho những người thừa kế gia tài của ông Minden nên tôi nghĩ chắc là ông cộng tác với ông Mason về vấn đề đó... Và chắc chắn là ông trúng mối đấy.
- O. K, - Drake nói và nhìn Mason, - thôi để chuyện đó cho anh. Lúc này anh đang ở đâu?
- Ở tòa án, ông Chánh án vừa bắt cô ta nộp 1.000 đô la tiền phạt, ông ấy nghiêm khắc cảnh cáo cô ta và cho biết lẽ ra phải phạt giam cô ta mới đáng.
- Anh có nhìn thấy cô Minden không?
- Ồ I có chứ... Thật không bõ công.
- Thôi, được rồi. Anh trở về ngay đi.
- Đồng ý.
Della Street cắt đứt cuộc điện đàm rồi tháo dây micro và dây loa trong khi Drake hỏi dò:
- Perry, theo anh thì trong vụ này còn có cái gì nữa đây?
- Hình như Minerva Minden muốn kiếm ra một người giống cô ta để chịu đòn thay.
- Về tai nạn ở Đại lộ Hollywood ư?
- Phải. Qua sự trung gian của một hãng trinh thám tư, với lời hứa hẹn lương bỗng thật cao, cô ta đã thu hút được hàng đống các cô khác ít nhiều có những nét giống cô ta. Bằng cách loại trừ, người ta chỉ còn giữ lại một cô cho ăn mặc giống như Minerva, thậm chí có thể giống hệt cô ta. Ngay cả khi người ta không kết tội được cô gái giống Minerva - điều này làm cho Minerva thoát nạn - thì việc giống nhau kỳ lạ của hai cô cũng đủ gây ra nghi ngờ và ngăn cản mọi sự nhận dạng.
Drake cười nhạo:
- Thật tránh vỏ dưa lại gặp vô dừa, Minerva Minden cho đăng báo tìm người giống cô ta để chạy tội việc cán người thì lại buộc phải chia phần gia tài còn lại cho một người em gáí con dì ruột, có thể nói là do tự cô ta lôi ra.
Vừa nhận xét đến đó thì một hồi chuông điện thoại reo lên và Della lập tức cầm máy:
- Alô? - Della lấy tay che ống nói, thưa với Mason:
- Cô Dorrie Ambler gọi.
- Được, cô lại nói vào loa, - luật sư đáp và nói tiếp khi cô thư ký đã làm xong:
- Alô, cô Ambler đấy à?
- Ồ! Thưa ông luật sư Mason, - giọng cô gái đầy vẻ kích động, - Ông có thể đến ngay nhà tôi được không?
- Tại sao cô không lại đây?
- Tôi không thể... Có một người đàn ông đứng rình ngay trong hành lang tầng gác tôi ở và qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một người khác đang theo dõi chiếc xe của tôi ở bãi đậu xe.
Luật sư nói:
- Như thế có nghĩa là cảnh sát đã tìm thấy cô và cô sắp sửa bị bắt về tội cán người.
- Nhưng tôi có gây ra tai nạn đâu! Tôi...
- Không, nhưng vụ đó đã xảy ra vào ngày 6 tháng 9.
- Ồ! - Cô gái phẫn uất nói, - Thế ra họ định buộc cho tôi tội gây ra tai nạn ấy à? Tôi phải chịu tội thay cho một con nhỏ giàu có dễ sợ ấy sao?
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào, - Mason khuyên - Cô đang nói trong điện thoại và có thể có người thứ ba nghe đấy. Này cô Ambler, tôi vừa phát hiện ra một sự kiện quan trọng và cần phải gặp cô ngay lập tức...
- Nhưng tôi không thể nào ra khỏi nhà được! Tôi sợ.
- Đó là cảnh sát thôi. Chắc chắn họ chỉ chờ cô thức dậy ăn mặc đàng hoàng để thẩm vấn cô về tai nạn xảy ra ngày 6 tháng 9 ở Đại lộ Hollywood do một người lái xe gây ra rồi bỏ chạy.
- Tôi cần phải trả lời họ như thế nào đây?
- Trong lúc này đừng có khai gì hết. Cô chỉ nói cô ở nhà suốt ngày 6- 9 thôi. Không được nói gì hơn. Làm như vậy ta tranh thủ thêm được thời gian vì còn nhiều chuyện ta chưa rõ. Xe của cô để đâu?
- Ở ngay trước cửa nhà, đậu sát lề đường.
- Trong tòa nhà không có chỗ để xe à?
- Có chứ, mỗi căn hộ đều có gara riêng. Nhưng ổ khóa của tôi bị hóc. Chuyện này không thành vấn đề với tôi vì ít khi tôi sử dụng. Những gara đều ẩm thấp mốc meo mà tôi thì lo ngại để xe vào đó dễ bị hôi hám. Nhiều người thuê ở đây cũng đều làm như tôi.
- Tôi cần gặp cô, cô Ambler ạ... Cha cô còn sống không?
- Mất rồi.
- Thế còn bà mẹ.
- Cũng vậy.
- Nhưng cô có rõ gla đình cô không?
- Thưa ông luật sư Mason, tại sao ông lại hỏi tôi những chuyện đó?
- Vì nó liên quan đến một vấn đề vừa nảy ra trong óc tôi và nó rất quan trọng.
- Thực ra, tôi không biết gì về gia đình tôi cả. Tôi... Thôi được, vì ông là luật sư nên tôi có thể cho ông biết: mẹ tôi gửi tôi cho Sở cứu tế xã hội. Tôi là đứa con ngoài giá thú.
Mason và Paul Drake nhìn nhau đầy ý nghĩa. Tiếng nói trong loa lại tiếp tục:
- Tôi cứ tự hỏi không biết cha mẹ tôi là ai?
- Thế không bao giờ cô đi tìm kiếm à?
- Làm sao tôi có thể làm được việc đó.
- Thôi được, cô nghe nhé... Cô cứ ở nhà, tôi sẽ đến ngay vì rất cần nói chuyện với cô. Có ông Paul Drake cũng đi với tôi... cô còn nhớ nhà thám tử chứ?
- Vâng, Tôi vẫn nhớ.
- Cô ở đâu đây?
- Chung cư Parkhurst, căn hộ 907... Như vậy các ông đến ngay chứ?
- Phải, phải. Dẫu có chuyện gì xảy ra, cô cứ nên ở nhà đấy.
Cuộc điện đàm chấm dứt, Della Street tháo dây loa trong khi luật sư nói với cô:
- Khi Jerry Nelson đến đây, cô bảo anh ta đến ngay chung cư Parkhurst. Tôi muốn anh ta có dịp được so sánh cô khách hàng của ta với Minerva Minden. Nào ta đi, Paul... Chúng ta có thể làm cho con nhỏ trúng số độc đắc đấy!
- Mà cái lô độc đắc gì lạ! - Nhà thám tử trợn tròn mắt và kêu lên: - Bết nhất cũng là 25 triệu đôla.