Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 5 Hồ Cá
C
âu hỏi cuối cùng được chọn, bởi một thành viên của Steel Hammer. Chiếc phong bì đóng kín hiện trên màn hình. Phong niêm là logo Fatal Blow đầy uy lực.
Một cách hoa mỹ, người dẫn chương trình nghiêng đầu về phía cậu thí sinh đơn độc, nở nụ cười lịch thiệp:
- Lựa chọn của đốỉ thủ dành cho cậu là câu hỏi thuộc lĩnh vực nghệ thuật. Tự tin chấp nhận thách đô chứ, chàng trai?
Lâm so vai. Não bộ cậu mấp mí trạng thái tê liệt. Cậu vừa trải qua chín nấc thử thách. Tất cả đều do cậu chọn lựa bằng cách chạm tay vào các biểu tượng trên màn hình cảm ứng. Hồ như diễn ra trò đùa trớ trêu. Cứ sau một câu trả lời nâng điểm, thách đố kế tiếp lại đẩy cậu trở về vị trí ban đầu. Tồi tệ hơn, ở câu hỏi vừa xong, cậu thúc thủ trước kiến thức Sinh học. Cách biệt điểm số giãn rộng thành ba mươi lăm. Nếu muốn thắng, không chỉ cần đưa ra đáp án hoàn hảo cho câu hỏi cuối cùng, cậu phải chấp nhận thách thức: Trả lời câu hỏi do chính đối thủ bấm nút lựa chọn trong ngân hàng dữ liệu. Nếu thành công, cậu có cơ may nhân đôi số điểm hai mươi thành bốn mưoi, vượt qua Steel Hammer đang giữ cách biệt xít sao là năm. Tuy nhiên, nếu thất bại nấc cuối cùng, tất cả điểm tích lũy từ đầu cuộc đua sẽ chuyển hết cho Steel Hammer. Họ sẽ bỏ túi thêm ít nhất hai trăm triệu. Con Wild Animals trắng tay, không có khoản thưởng nào.
Tình huống này cậu đã không lường đến. Cũng không ai trong số hai người cùng đội có mặt, nhắc nhở, hay chỉ cần ra dấu làm hiệu, cho cậu một lời khuyên. Lựa chọn hoàn toàn thuộc về cậu.
- Quyết định trả lời chứ? - Theo luật chời, người dẫn chương trình hỏi lần cuối.
Lâm gật, dứt khoát.
Người dẫn khoát mạnh cánh tay.
Niêm phong bóc đi. Nắp phong bì lật mở.
Bức tranh hiện ra trên màn hình. Bức tranh. Dù thoạt nhìn, bút pháp tả thực tinh xảo khiến nó giống hệt ảnh chụp.
Đập vào mắt trước tiên là lò sưởi vuông vức trổ giữa bức tương gạch. Một lò sưởi như hàng vạn lò sưởi trong những căn phòng xứ lạnh. Trên bệ, giữa hai giá nến trơ trụi, chiếc đồng hồ vuông vức chỉ thời khắc gần đến một giờ. Tấm gương lớn phản chiếu mặt sau của đồng hồ. Tạo không gian chung quanh, bức tường và mặt sàn phang nhẵn. Trong toàn bộ bối cảnh tẻ nhạt ấy, nổi bật lên một chi tiết đặc biệt khác thường: Từ giữa lòng lò sưỏi, đầu tàu một chiếc xe lửa tí hon đâm xuyên qua khoảng không, tiến thẳng vào căn phòng được mặc định trong tranh.
Mọi cặp mắt dán chặt lên màn hình, chờ đợi dồng chữ của câu hỏi chạy ngang qua bức tranh. Từ đầu cuộc thi đến giờ, có khá nhiều câu hỏi được sử dụng hình ảnh và các phim phóng sự ngắn. Nhưng một bức tranh thì không. Từ phòng điều khiển của đạo diễn chương trình, camera số một được yêu cầu thu cận cảnh gương mặt của người thi. Trong tích tắc, bức tranh thay thế bởi chân dung Lâm, trực diện. Mái tóc bù xù trước trán. Chiếc hoodie trùm đầu nhàu nhĩ của áo khoác chó khoang. Lớp mặt nạ trong suốt vô cảm bám chặt trên làn da cậu. Các chi tiết vốn dĩ có thể gây khó chịu mờ đi. Chỉ còn lại đôi mắt với đồng tử giãn rộng, hút hết ánh sáng, loang loáng hai đốm bóng ướt như mắt mãnh thú trong đêm. Đúng khi khóe miệng trên gương mặt ấy nhếch nhẹ, chưa thể phân định biểu hiện của nỗi tuyệt vọng hay một nụ cười vững tin thì màn hình đã chuyển, trở về bức tranh siêu thực.
Dòng chữ trắng chạy chân màn hình: Bức tranh này của ai? Sáng tác năm nào? Ý nghĩa ngắn gọn của tác phẩm?
Kiểu câu hỏi không thể đơn giản hơn. Tuy nhiên, khi đặt vào một tác phẩn hội họa lạ lẫm, nó biến thành cánh cửa thản nhiên, đóng lại mọi kỳ vọng.
Dưói khán giả, tiếng hồ reo im bặt. Nhạc nền quen thuộc của Fatal Blow tắt lịm. Những luồng sáng rực rỡ ngưng đọng trong sắc xanh duy nhất.
Lần đầu tiên trong suốt các vòng thi, thách đố thuộc về hội họa, và còn là một nhánh chuyên biệt: Dòng tranh siêu thực. Khán giả lúc này đều chung ý nghĩ: Phần thắng đã xác định. Không còn khả năng lật ngược tình huống phút cuối cùng như những ai yêu chuộng kịch tính ở các show thực tế trông đợi. Bầy Thú Hoang vụn vỡ hoàn toàn dưói những chiếc búa thép Steel Hammer.
Số trên đồng hồ đếm ngược rơi xuống.
Người đeo mặt nạ trên sân khấu đờ đẫn hướng về phía trước.
12... 10... 9...
Từ cánh gà, host đã bước vào vòng tròn ánh sáng, sẵn sàng thể hiện loạt cử chỉ vỗ về an ủi dành cho người thua cuộc.
Trên hàng ghế đầu, đôi mắt rộng nhắm lại. Gương mặt đẹp đẽ chìm vào một thế giới trống trải và cách xa.
6…5…2
Ở giây cuối cùng, luồng đèn mờ dịu hạ xuống thêm vài lux để tắt hẳn. Chàng trai bất giác nghiêng đầu. Để chắc chắn câu trả lời của mình được thu vào microphone đeo một bên tai, cậu khẽ hắng giọng, cất lên từng câu rành mạch: "Time transfixed là tên bức tranh. Tiếng Việt dịch thành Thời gian bị chặn đứng. Năm 1935, khi vẽ nên tác phẩm này, hoạ sĩ người Bỉ Rene Magritte đã đề cập ý nghĩa của thời gian cũng như bày tỏ một nhìn nhận của riêng ông về sự chuyển hóa của các hiện tượng và sự vật trong cuộc sống!"
Một cánh tay của người dẫn chương trình lơ lủng trong không trung. Mắt anh ta đảo nhanh, liếc vào quyển sổ điện tử trên tay kia. Máy quay ghi nhận sự choáng váng tột độ trên vầng trán, đôi mắt và khóe miệng. Không còn là kỹ xảo diễn xuất khoa trương thường lệ. Theo nhắc nhở của đạo diễn vang lên từ thiết bị liên lạc, phản xạ của nghề nghiệp của anh ta đột ngột hoạt động trở lại.
CHÍNH X... ÁC... ÁC...!!!
Tiếng gào của host phá bung bầu không khí đang cô lại trong sự lún lặng nghẹt thở. Từ tâm điểm sân khấu, ánh sáng bùng lên, lan ra khắp khán phồng. Đám đông bên dưói biến thành một mảng duy nhất. Từ những khuôn miệng há to phấn khích, dậy lên hàng ngàn dải âm chói tai của tiếng ho reo. Hàng chữ Wild Animals hiện khắp màn hình khổng lồ, quay cuồng giữa hàng ngàn tia chóp sáng lóe. Trên phông nền thừa thãi sắc màu tự mãn ấy, hình dáng Lâm thu nhỏ lại, nhòe đi.
Tuy nhiên, cậu không thể biến đi ngay như dự định. Nhạc nền nhẹ hơn. Trong tai nghe của Lâm, giọng C/E nghiêm lạnh yêu cầu cậu giữ nguyên vị trí, chuẩn bị cho màn trao thưởng diễn ra trong vài phút tới. Cậu đành yên trạng thái cân bằng trở lại. Việc duy nhất cần thiết, sau khi chuỗi sự kiện kỳ dị kết thúc, là phải rời khỏi đây, tách khỏi những kẻ xa lạ đang đứng sẵn chờ cậu trong hậu trường. Trốn... Đào thoát... Run away.,. Fuir... Escape... Lỉnh ra khỏi đây. Đừng để ai trông thấy. Đừng để bị tóm lại...Lời dặn ban nãy từ đồng đội Nhện Nước nhói lên, tựa giác bám sắc bén của loài côn trùng cào mạnh.
Trong một giây, Lâm đưa mắt lướt xuống hàng ghế bên dưới. Cô gái tuyệt đẹp đã đổi chỗ. Đặc quyền nào đó cho phép cô băng qua thanh rail dành cho máy quay, tiến đến sát mí sân khấu. Chống cả hai khuỷu tay trên sàn gỗ, tự nhiên và nhẹ nhõm như ở giữa không gian chỉ của riêng mình, cô đứng yên. Cậu bước đến, nắm tay cô gái nhỏ, giúp cô bưóc lên. Gương mặt ấn tượng đối diện cậu. Các ý nghĩ hỗn độn trong Lâm lắng dịu. Hai tay cậu vẫn nắm hai tay cô gái. Đám đông lùi xa. Mọi ồn ào như sóng thấm vào bờ cát. Chỉ còn khoảnh khắc này. Nhẹ nhàng. Thinh lặng. Không ai nói với ai, nhưng cả hai cùng hiểu, điều gì đã giữ họ hiện diện nơi đây, cho đến thời khắc này. Đột nhiên, cô gái xô mạnh. Lâm và cô ta đổ nghiêng sang bên, suýt ngã. Một vật gì đó vừa bay sượt qua tai cậu, tạo nên tiếng rít kỳ lạ cùng hơi nóng bỏng rát. Nó làm vỡ vài thiết bị phía trong cánh gà. Vụ hoảng loạn nhỏ bùng lên trong đó, nhưng được dập tắt tức khắc.
- Cái gì vậy nhỉ? - Lâm lo sợ.
- Một sự cố nào đó! - Cô gái nói, cùng Lâm đứng thẳng lại trên sàn gỗ.
- Giống như một viên đạn.
- Đừng bận tâm nữa! - Cô gái nhỏ nói, siết nhẹ tay Lâm.
- Bạn tên gì? - Cậu sực nhớ câu hỏi quan trọng nhất.
- Gọi tôi là Lim.
Quảng cáo vẫn phát. Trong tai nghe, nữ điều phối viên lại nhắc Lâm có một phút chỉnh trang, thả lỏng, và giữ nụ cười. Tuy nhiên, cậu không tuân thủ mệnh lệnh như robot nữa. Cậu đã mỉm cười, nhưng nụ cươi dành cho đôi mắt kia. Cậu đã thả lỏng, bởi đối diện gương mặt thuần khiết, mọi lo sợ hay cảnh giác đều biến tan.
Giữa tích tắc lơ lửng nhẹ tênh, từ phía sau, hai cánh tay choàng lên lưng, kéo Lâm trở lại mặt đất. Cậu ngoảnh sang trái. Đồng đội Gấu Trắng đang khoác vai cậu. Bên phải, người đội mũ lưõi trai sùm sụp, cũng bành động giống hệt. Nhưng, gần như lập tức, cậu nhận ra đây không phải Nhện Nước. Chỉ là một gã cao gầy, gần giống anh ta, được nhóm người điều phối phía sau đẩy ra sân khấu cho đủ đội hình. Những góc máy xử lý khôn khéo sẽ xoá nhòa điểm khác biệt. Khán giả hẳn không thể nhận ra màn thay thế.
Lâm trân ngươi. Vậy la Nhện Nước đã rời đi, hay đúng hơn là chạy thoát khỏiFatal Blow, theo đúng những gì anh ta đã bí mật mách bảo.
***
Màn nhận thưởng tấm séc tượng trưng và cuộc họp trả lời phỏng vấn báo chí diễn ra nhanh gọn. Đúng như lời hứa của nữ điều phối viên, chỉ cần ngồi im, Lâm không gặp thêm rắc rối nào. Tâm điểm cuộc họp là Gấu Trắng. Mọi câu hỏi được cậu ta đại diện Wild Animals trả lời, trơn tru và gãy gọn. Ngay cả khi phóng viên đến một trang báo điện tử lớn đặt nghi ngờ khả năng nấc thách đố cuối cùng, về tác phẩm siêu thực của Magritte, là một màn sắp đặt để tạo kịch tích phút chót, đồng đội áo đỏ chỉ nhún vai: "Nếu anh chuyên sâu một lĩnh vực nào đó, những gì thuộc về lĩnh vực ấy anh không chỉ biết, mà còn hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Đúng vậy không?"
Phóng viên đặt câu hỏi thình lình hướng về nhân vật Chó Khoang, đề nghị có thêm một câu hỏi vói người đã tạo nên kỳ tích. Nhưng, một nhân viên áo đen trong ê-kíp phụ trách truyền thông đã can thiệp, tuyên bố thời gian dành cho cuộc họp báo vừa hết. Người phóng viên lùi về sau. Biểu cảm gương mặt cho thấy anh ta không hoàn toàn tin vào những gì vừa nghe.
Đồng hồ giữa sảnh lớn chỉ đúng một giờ. Đã sang ngày hôm sau. Dù Lâm từ chối, nhưng cậu vẫn phải lên chiếc xe sang trọng do nhà tổ chức sắp sẵn, sẽ đưa cậu về đến tận nhà. Lái xe không xa lạ, vẫn là nữ điều phối viên C/E. Tác phong dứt khoát và nhanh nhẹn, chị ta hất hàm hiệu cho Lâm sập của xe lại. Phảng phất mùi thơm của nệm da, tiện nghi cao cấp. Nhưng cũng chính mùi hương ấy cho biết khoảng không được khóa chặt, không một kẽ hở. Không phải vô lý khi anh bạn Nhện Nước dùng các từ chạy trốn và đào thoát để nói về việc rồi khỏi nơi này, tránh xa những người áo đen này.
Bánh xe chầm chậm lăn ra khỏi cổng đài truyền hình. Chợt, qua lớp kính dày, cậu thoáng thấy bóng Mr. Q. Cậu áp trán vào lớp của cóng lạnh, còn một dáng hình mảnh khảnh đối diện, gần như bị ông ta che khuất. Cô gái hàng ghế đầu. Chừng như cô đang phản đối mệnh lệnh. Nhưng nhà sản xuất Fatal Blow đưa ra lý lẽ để cô tuân phục, cả hai nhanh chóng ngồi vào chiếc xe đen đồ sộ, lớn hơn cả chiếc xe cậu đang ở bên trong. Dưới ánh đèn vàng sậm thoáng qua rất nhanh, cậu thấy cô ấy ngồi im, gương mặt nhìn nghiêng cúi xuống. Họ là người nha nên đi cùng xe. Họ có mối liên hệ mật thiết nên mới có sự tiếp xức gần gũi như thế. Vậy mà từ đầu cậu không đoán ra...
Nữ điều phối viên cho xe chạy nhanh. Bên ngoài ô kính, cảnh vật đen trắng vun vút lướt qua như trên một đoạn phim câm. Lẩn trong những khối lá tròn bất động, các ngôi nhà tĩnh mịch say ngủ. Từ các trụ đèn đường, thảng hoặc, vài vệt sáng lạ lùng chiếm lĩnh một quãng phố, nhưng rồi bên ngoài vùng sáng ấy, các khoảng nối tiếp chìm vào bóng tối sâu hơn.
- Cậu nghĩ gì, khi giành chiến thắng giây cuối cùng? - C/E chợt lên tiếng
Lâm thoáng giật mình:
- Không tệ!
- Không tệ khi trở thành hiện thân nhân vật người hùng, trong mắt đám đông?
Cậu lướt mắt trên tấm kính chắn gió phía trước, cô gắng nắm bắt nét mặt ngươi đối thoại. Tuy nhiên hình ảnh nhận được vẫn là vẻ thản nhiên, gần như vô cảm. Vì vậy, cậu trả loi ngắn gọn và thành thật:
- Quan trọng là chiến thắng.
Cái bóng phản chiếu gật nhẹ:
- Cậu nói đúng. Một mục tiêu duy nhất, trong thời khắc duy nhất. Cậu có tham vọng chiến thắng và đã chiến thắng. Điều đó đáng kể hơn hết thảy mọi ngôn từ. Từ điểm nút này, những gì thuộc về cậu sẽ thay đổi rất nhiều, về sau.
- Fatal Blow chỉ là cuộc choi em tham gia một cách tình cờ! - Lâm nhún vai - Em không có ý định góp mặt thêm bất kỳ cuộc thi hay trò canh tranh nào khác.
- Cậu không thể nói trước điều gì, cũng như tôi không thể tiên đoán điều gì sẽ xảý tới! – Người cầm lái cho xe lao qua giao lộ, bất kể tín hiệu đèn đỏ. Một chiếc ô tô đang chạy đến vói tốc độ rất cao buộc phải phanh gấp, đầu xe xoay gần nửa vòng, với tia lửa lóe lên dưói bánh xe sau. Như mọi tay lái
*
Điện thoại bàn đổ chuông. Lâm cựa mình, trườn khỏi giương, tiếp đất bằng hai tay, lảo đảo đứng lên, tiến ra hành lang, quờ quạng nhấc ống nghe trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Ngay sau tiêng a lô ngái ngủ của cậu, đầu dây bên kia vang lên một loạt những từ cảm thán, pha trộn giữa sự nhẹ nhõm, thái độ giận dữ bùng phát lẫn trạng thái nghiêm khắc thường trực của bà ngoại. Lâm tỉnh hẳn, đầu óc linh hoạt tức khắc. Dù ghét nói dốỉ, cậu vẫn cần tìm lời nói dối khả dĩ, giải thích cho việc vắng nhà suốt đêm qua. Tận dụng quãng nghỉ hiếm hoi giữa các tràng trách mắng, cậu nói nhanh:
- Cháu ra ngoài phố mua vài quyển sách. Sau đó về nhà xem phim và có lẽ đã không nghe thấy chuông điện thoại!
Bên kia dịu hẳn, nhưng chưa hết nghi ngơ:
- Chỉ đọc sách và xem phim thôi ư?
Cậu chột dạ. Lẽ nào ở nước ngoài, trong hành trình du lịch, ông bà ngoại vẫn theo dõi TV trong nước và nhìn thấy cậu qua chương trình phát sóng trực tiếp? Hoặc giả trường hợp khả thi hơn, một người quen nào đó đã nhận ra cậu trên truyền hình, báo động cho ông bà, những người đang chịu trách nhiệm bảo trợ cậu? Lâm còn đang ngắc ngứ, thì bà ngoại, vững tin vào kinh nghiệm nắm thóp thằng cháu lâu nay, tiếp tục dồn thêm bước nữa, để cậu bị ép hẳn vào chân tường:
- Chỉ một mình cháu trong nhà lúc này? Không có ai khác... hmm... chẳng hạn một cô bạn táo bạo nào đó chứ?
Bộ óc đa nghi như bà ngoại luôn phá vỡ mọi giới hạn. Lâm cưòi phá lên:
- Ôi bà ơi... Liệu có cô gái nào chấp nhận đến chơi với cháu, khi trong nhà chẳng có gì để ăn, cũng như lũ chén đĩa chưa rửa và mớ quần áo bẩn còn chất đống?
Câu nói bông đùa của cậu đưa bà ngoại quay về thực tế tắp lự:
- Sao? Cháu đã tiêu hết tiền vào mấy quyển sách và đĩa nhạc nên không còn gì để mua thức ăn? Ôi thằng cháu ngớ ngẩn của tôi. Vậy hãy vào phòng ông, mở ngăn kéo bàn làm việc. Bà để sẵn một ít cho cháu, phòng trường hợp đặc biệt. Nhớ nhé, đấy là khoản cuối cùng cháu còn để duy trì sự sống, trước khi ông bà quay về.
Duy trì sự sống, chỉ có nữ giảng viên đại học về hưu mới có thể sử dụng cụm từ này thản nhiên trong mọi tình huống. Cười khụt khịt như một cánh rừng đầy khỉ, Lâm thở phào. Trong thâm tâm, cậu thừa biết chẳng đời nào mình phải rớ đến khoản dự phòng của bà. Điều quan trọng, cậu đã vượt qua cuộc thẩm tra tâm lý. Nếu thêm vài giây nữa, chắc chắn cậu sẽ khai tuốt tuột sự thật bỏ nhà đi suốt tối qua, sau đó sẽ nhận lây sự trừng phạt rụng rời. Vang lên tiếng lách tách, nhắc nhở thời gian sắp hết. Bà ngoại sử dụng dịch vụ cuộc gọi giới hạn để tiết kiệm, vẳng đến tiếng nói của ông, yêu cầu bà nhắc thằng cháu để mắt hồ cá, ông bà phải vội ra xe vì đoàn du lịch đang chờ. Lâm nói nhanh, đoán chắc mọi việc sẽ ổn, rồi gác máy. Quay về phòng, tâm trạng cậu phấn chấn lên hẳn. Cuộc nói chuyện ngắn với người thân, khía cạnh nào đó, đã trả cậu về con người quen thuộc chính mình: Hời hợt, luôn duy trì mọi việc ở mức vừa phải, và bao giờ cũng mong rằng đừng có bất kỳ xáo trộn nào xảy ra.
Sau bữa sáng gọn nhẹ, Lâm dọn phòng ngủ của mình. Cậu ném hết quần áo bẩn vào máy giặt, xếp sách và những quyển tạp chí bộn bề lên kệ, cất mấy món quà sinh nhật vào tủ, lùa máy hút bụi chạy vài phút. Cuối cùng, cậu mở cửa sổ.
Tựa một dòng chất lỏng mềm mượt, ánh sáng chảy vào căn phong nhỏ, chẳng mấy chốc len lỏi vào các ngóc ngách, dâng đầy. Mùi ẩm mốc tù đọng mỏng đi, nhường chỗ cho hơi mát khô ráo. Không khí dễ chịu. Trời xanh thẳm. Những nhánh lá sạch tinh rờn nhẹ trước gió. Có cảm giác chỉ cần thả lỏng các khối cơ, dang nhẹ đôi tay, người ta sẽ dễ dàng trôi bồng bềnh trong làn sáng xanh mịn, trôi dến bất kỳ nơi đâu mình muốn trong một ngày yên ả. Chỉ có ô kính cửa sổ bên trên, con bọ cánh cứng sáng hôm trước lọt vào phòng lúc này vẫn trùng trình bám lại. Còn vưóng bận việc gì nơi đây mà nó chưa thể thơ thới đập cánh bay ra khoảng xanh bên ngoài?
Một mẩu nhựa ánh lên. Bề mặt nhẵn bóng của chiếc mặt nạ. Hôm qua, về đến nhà, cậu vứt lăn lóc góc bàn. Lúc này, dù bất động, hồ như nó vẫn thở nhẹ. Lâm rùng mình, vứt nó vào sọt rác. Giấc ngủ sâu làm vơi nhẹ ấn tượng về chuỗi sự kiện náo nhiệt đêm qua. Chỉ có cảm giác khác biệt khi đeo chiếc mặt nạ vẫn vương lại trên làn da, như một lời nhắc thì thào, rằng cậu chưa hoàn toàn bứt ra những mối nối kết tình cờ.
Đột ngột, cậu lao ra phòng khách, chộp điều khiển TV, bật kênh tin tức giải trí. Khá đúng lúc, TV đang phát đoạn tin ngắn về đêm chung kết Fatal Blow. Vài hình ảnh trích từ đêm thi tối qua đi kèm bình luận. Ngoạn mục và kịch tính là các từ lặp lại hơn một lần. Gương mặt Gấu Trắng được tập trung đặc tả. Nhìn gần, cậu ta khá dễ coi. Thậm chí vẻ mặt xấc xược lúc này có thể hiểu thành sự tự tin và kiêu hãnh của người chiến thắng. Nét căng thẳng của các thành viên trong ê-kíp áo đen cũng thoáng lướt qua màn hình. Đúng như Lâm dự đoán, do hiệu ứng ánh sáng, người đóng vai Nhện Nước, và cả cậu, gần như không rõ mặt trong cuộc họp báo.
TV chuyển sang chương trình thể thao. Lâm tắt máy, ngồi thừ. Hiện ra vài suy nghĩ vẩn vơ về cô gái nhỏ đã nắm tay cậu, về cái tên kỳ lạ của cô ta, về hành tung kỳ quặc các thành viên Wild Animals, cả về khoản tiền thưởng được hứa hẹn chuyển vào tài khoản tên cậu... Không, cậu sẽ không sa lầy vào những thứ không thuộc về mình. Lâm đứng dậy, chạy xuống bếp, đẩy cửa ra thăm hồ cá sân sau.
Ô kính viền inox đậy hồ cá phía ngoài sân đóng chặt, nhưng ổ khoá không bấm. Có thể cậu đã quên khi cho cá ăn hôm qua. Hoặc ai đó đã nhấc nó lên khi vắng mặt cậu. Lâm dùng vợt, vớt hết đám lá dập dềnh tụ quanh ô cửa, mở hộp thức ăn viên rắc xuống. Khác lệ thường, lũ cá luôn tụ lại rất đông đớp thức ăn, lúc này chỉ vài con dật dờ bơi. Lâm quay vào trong bếp, kiểm tra hệ thống bơm khí oxy và lọc nước. Cậu không nhầm. Công tắc bị tuột. Hẳn lũ cá thiếu dưỡng khí đang lử lả trong dòng nước tù túng. Cậu cắm điện. Hệ thống hoạt động trở lại.
Cẩn thận, Lâm bước ra vị trí gắn lớp kính cường lực, áp mặt nhìn xuyên qua kính, kiểm tra xem bọt khí đã phun lên hay chưa. Có lẽ do chuyển động của nưóc và luồng khí, một vật thể trồi lên, trôi về ngay bên dưới chỗ Lâm đang quỳ.
Lũ cá đang bơi lại?
Một gương mặt thình lình áp sát bề mặt kính. Đám tóc rập rờn như rong biển. Đôi mắt mở to, ngưng đọng nỗi kinh hoàng.
Dù làn nước khúc xạ và lớp kính dày làm méo đi gương mặt kẻ ngạt thở, thì đó vẫn là diện mạo không thể nhầm lẫn, của anh bạn Nhện Nước.