Số lần đọc/download: 2233 / 51
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Chương 5
S
au ngày ở nhà Lưu ra đi, Phủ tìm về chỗ trọ cũ. Điều chàng đóan trước đã là sự thực Thấy chàng vào tù, người chủ nhà đã cho người khác thuê căn buồng từ hơn một tháng.
- Trời ơi! Ông Phủ, ông được tha rồi ư? Thế mà tôi cứ tưởng...
Phủ nhìn bà chủ nhà gầy quắt như hai ngón tay bắt chéo vừa thảng thốt kêu lên khi mở cửa và thấy chàng.
- Cứ tưởng tôi rồi chết rục xương trong khám Chí Hoà, phải không thưa bà?
Bà Luân, tên người chủ nhà, không dấu được bối rối khi thấy Phủ nói trúng ý nghĩ của mình.
- Ấy chết, tôi đâu dám nghĩ thế. Nhưng báo chí họ nói về ông ghê quá ông ơi! Mời ông ngồi xuống đây đã. Gớm bị giữ mấy tháng mà ông béo khoẻ ra đấy ông Phủ nhé!
Phủ mỉm cười chua chát, nhớ đến những bầy muỗi đói, cái căn buồng nghẹn ngàovà nồng nặc mùi nước tiểu trong khám. Cùng là những đêm thao thức vật vã tới sáng. Cùng là sự giam cầm đánh vào thần kinh căng thẳng nhiều phen làm chàng muốn phát điên lên.
- Vâng, cái khí hậu trong tù tốt lành hơn ở ngoài nhiều mà.
Khí hậu trong tù tốt lành hơn ở ngoài nhiều mà! Câu nói châm biếm ngờ đâu, nghĩ kỹ lại chẳng châm biếm chút nàohết. Ít nhất trong tù, đã không còn cái dư luận rắnn độc ấy, thứ miệng lưỡi nhỏ nhen ấy, những cặp mắt cú vọ nhìn soi mói vào đời tư ấy. Ít nhất, tuy là một kỷ niệm ê chề, và khổ cực chắc chẳng bao giờ chàng xóa nhòa được trong tâm trí hờn oán, hai tháng ở tù đã là khoảng thời gian duy nhất chàng được tương đối yên thân, trong mấy năm gần đây. Đời Phủ, chàng có cảm tưởng không bao giờ được yên thân. Chàng như một con mồi chạy trốn trong cánh rừng hun dữ, đằng sau là dư luận hung dữ mở cuộc truy kích đến cùng.
- Cũng tại ông cơ.
- Tại tôi làm sao?
Bà Luân, rót nước đưa cho chàng. Phủ thấy chàng chua chát với người chủ nhà là vô lý. Bà Luân, tiếng thế, còn tử tế với chàng nhiêu lắm. Ở đây, chàng đi về tự do đêm ngày. Những tháng chàng thua bạc hết nhẵn tiền bà Luân đều vui lòng cho chàng chịu tiền nhà.
- Ông chơi bời quá. Ông chơi bời như thế suốt đời sao ông Phủ?
- Tôi không biết. Tôi không thể sống khác được.
- Trăng nàođến rằm rồi trăng cũng tròn. Sao ông không lấy vợ đi ông Phủ?
Phủ cười:
- Bà làm mối cho tôi nhé.
Bà Luân cũng cười theo.
- Ông mà phải làm mối. Nghe tôi, lấy vợ đi ông. Có vợ có chồng như đũa có đôi, các cụ ta dậy chẳng sai chút nàođâu. Năm nay ông bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi chín.
- Trời đất ơi! Ba mươi chín mà cứ sống phây phây ra chẳng chịu lập gia đình ư. Cha già con cộc, khổ lắm. Ông lấy vợ đi cho cụ nhà có chau bế chứ!
Thốt nhiên nét mặt Phủ buồn hẵn lại. Chàng vừa nhớ đến mẹ chàng. Người mẹ hiền hậu, lòng bao dung như biển, suốt một đời chỉ biết sống cho chồng cho con, mà mỗi lần Phủ nhớ đến lòng chàng lại nghẹn ngào xúc động, người mẹ hiều hậu ấy bây giờ không còn nữa. Điều làm Phủ ân hận, chàng coi đó như một tội lớn với mẹ là mẹ chàng đã không được nhìn thấy chàng trong lúc bà lâm chung. Mùa đông năm đó, chàng vắng nhà, chàng đang chạy theo một người đàn bà. Đó là một goá phụ. Mất một năm trời theo đuổi cực kỳ kiên nhẫn, chàng mới chiếm được trái tim người đàn bà lão luyện ấy. Và khi người đàn bà sang Lào buôn bán, chàng không ngần ngại bỏ nhà đi theo liền. Mẹ chàng tạ thế trong thời kỳ chàng sống mải me điên cuồn với người goá phụ ở một khách sạn giữa thành phố Vạn Tượng. Được tin, Phủ từ Lào đi ngày đi đêm về nhà. Nhưng về đến nơi, đám tang đã cử hành được ba hôm. Cha chàng lớn tiếng chửi mắng chàng là đứa con bất hiếu. Trường hợp khác, Phủ đã cãi lại hay ít nhất cũng hậm hực trong lòng. Lần đó, chàng cúi đầu đứng im, nhận những lời mắng chửi của cha, lòng tràn ngập hối hận. Chàng ra thăm mộ mẹ, môt buổi chiều. Thắp hương, cúi đầu xuống, hình ảnh mẹ hiện ra, và không kìm giữ được Phủ đã dàn dụa nước mắt. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đơì. Phủ khóc. Chàng nghĩ rồi đây không một ai làm cho chàng nể nang và sợ hãi nữa. Chàng chỉ sợ, chỉ nể có mẹ chàng. Và mẹ chàng đã chết. Những giọt nước mắt buổi chiều đứng khóc trước mộ mẹ, Phủ coi như sự ràng buộc cuối cùng với gia đình, với những người thân yêu. Thăm mộ mẹ song, Phủ bỏ đi. Từ đó, chàng chỉ trở về mái gia đình như một cái bóng thoáng, hoạ hoằn một hai năm một lần, thường là vào những ngày giỗ mẹ.
Câu chuyện đang vui với bà chủ nhà bị cắt đứt vì một hình ảnh và những kỹ niệm buồn thảm. Phủ hỏi sang chuyện khác:
- Tôi còn về ở đây được không bà Luân?
- Ấy chả là...
- Chả là gì nữa. Tôi đi tù bà cho người khác thuê mất rồi chứ gì. Cũng được. Bà cho tôi lên lấy đồ.
Người thuê mới là chủ một gia đình công chức ba con. Cô con gái trưởng đã lớn. Khi Phủ xin lỗi bước vào sau khi bà chủ nhà đã giới thiệu chàng là ai. Phủ thấy mấy cô con gái nhìn chàng, rồi chụm đầu bàn tán một tiếng nói nhỏ: "Trần Hữu Phủ đấy". Phủ lặng thinh xếp mấy cuốn sách vào va ly, nghĩ thầm trong bụng "Mình nổi tiếng như cồn rồi còn gì nữa. Đi đâu thiên hạ cũng nhẵn mặt, đi đâu thiên hạ cũng xì xào Trần Hữu Phủ. Còn trả nợ đến bao giờ đây".
Ở nhà trọ cũ xách va ly đi, Phủ đêm nhẩm lại khoản tiền chàng lấy của Lưu trước khi đi. Hai ngàn đồng. Nhìn nét mặt không vui của Mỹ ngó chồng kín đáo đưa tiền cho bạn. Phủ muốn từ chối. Nhưng chàng không còn một xu dính túi, và nghĩ rằng, ở tù ra, nếu có ai còn tử tế với chàng cũng chỉ là Lưu mà thôi, nên đành nhận. "Cô Hiền đâu nhỉ" Phủ hỏi khi sắp từ giã Lưu. Mỹ cướp lời chồng: "Em nó mệt trong buồng" Phủ nhíu mắt, ngẫm nghĩ. Hiền mệt. Hình ảnh của Hiền bà giờ sáng đêm qua đột ngột xuật hiện trước cửa buồng chàng, những gịot nước mắt Hiền, mối tình thầm kín của Hiền mà chàng chối từ, tất cả trở lại trong đầu óc Phủ và làm chàng vẩn vơ lo lắng.
Phủ đã đặt va ly xuống định vàobuồng chào Hiền trước khi đi, phút ấy chàng có linh cảm còn lâu lắm chàng mới trở lại nhà Lưu. Nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng của Mỹ, chàng đoán Mỹ đã có những ý định không hay về chàng, nên chàng lại thôi.
- Tôi gửi lời chào cô Hiền.
Phủ nghiêm trang nói với Mỹ. Chàng xoa đầu thằng Dũng, và đi thẳng ra cửa. Lưu đưa chàng ra đường. Trong khi chờ xe tắc xi, Phủ cười hỏi bạn:
- Này, xem chừng Mỹ có điều gì không bằng lòng tôi. Chuyện gì thế.
Lưu ngập ngừng rồi gạt đi:
- Không, chẳng có chuyện gì đâu. Thôi, cậu đi. Có cần gì thì cứ trở lại đây.
Phủ cười:
- Chắc là không.
Thế là đôi bạn chia tay nhau.
Ở chỗ trọ cũ đi ra, Phủ gọi xe vào thẳng Chợ Lớn. Mất một nữa giờ, chàng mới tìm được một khách sạn bình dân. Một căn nhà ba tầng kiểu cổ, ở lẫn vào một khu phố đông đúc, giữa những đám người Tàu sinh hoạt ồn ào. Những lúc muốn trốn tránh bạn hữu và những khuôn mặt quá quen thuộc của hè đường Catinat, không muốn cho ai biết chàng đi đâu,, làm gi, Phủ lại lên ở trong cái trại hẻo lánh của một người em họ ở vùng Lái Thiêu, hoặc xách va ly vàoở một khách sạn bình dân của người Tàu trong Chợ Lớn. Chàng yêu cái không khí vắng khuất, tĩnh mịch gần như bỏ hoang của trại người em họ đó. Hắn đi thầu ở vùng Kontom, Ban mê thuột có khi hàng mấy tháng mới về, và cả một trang trại yên tĩnh hoàn toàn thuộc quyền của Phủ. Từ sự yên tĩnh của cái trang trại bên ngoài thành phố đó, đến cái ồn àonáo nhiệt của một khách sạn bình dân cuối đáy Chợ Lớn ở Phủ, vẫn chỉ là sự thực hiện một ý muốn, cái ý muốn xa lánh, vẫn chỉ là muốn sống giữa những cuốc đời, những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, dù chỉ một ngày.
Định ở lại cái khách sạn này, một tuần lễ, Phủ xuống nhà trả tiền buồng ngay. Chỉ có một nghìn bạc trong túi, nhưng Phủ cũng không lo ngại lắm. Suốt đời, chàng hệ lụy vì tình cảm, nhưng không bao giờ chịu quan tâm về vấn đề tiền. Kiểm điểm lại những đồ dùng của chàng, Phủ thấy còn nhiều thứ có thể cầm bán được ra tiền. Đôi khuy măng sét vàng nạm ngọc thạch chàng mua lần sang chơi Đông Kinh cách đây ba năm. Sáu bộ âu phục đắt tiền, chàng mặc rất giữ gìn nên còn nguyên như mới. Còn nhiều đồ dùng khác nữa. Đem cầm, cũng có thể lấy được một khoản tiền đủ tiêu trong một tháng.
Ra đầu phố ngồi ăn rất ngon lành một bát mỳ, rồi Phủ trở về buồng đóng cửa lại. Chàng cởi quần áo nằm duỗi dài trên mặt đệm, nhắm mắt lại, cố xua đuổi mọi ý nghĩ vướng bận ra khỏi đầu óc. Phút này, Phủ sống một cảm giác thật thoải mái, dễ chịu. Sống giữa những người xa lạ, không biết chàng là ai. Rồi liệu sau. Phủ chỉ mong có thế. Sự thảnh thơi đến với đời chàng rất hiếm hoi, và chàng muốn tận hưởng những giờ phút thảnh thơi trong cô độc và khép kín này.
Mắt nhắm lại, tay vắt lên trán, Phủ mơ mơ màng màng sắp chìm vàogiấc ngủ, thì nghe tiếng gõ cửa buồng. Phủ choàn g mắt. Chàng lẩm bẩm chửi thề, đã địh cứ nằm im, nhưng tiếng gõ của lại nổi lên. Nghĩ là người bồi tàu đòi vào buồng dọn dẹp, Phủ vừa mở của vừa gắt:
- Lúc khác. Để cho người ta ngủ chứ!
Nhưng chàng sững người. Không phải là người bồi tàu mà là Ngà. Phủ đứng im, lạnh lùng nhìn Ngà, nhìn người đàn bà dâm dục, hèn nhát đã gây tai họa cho chàng. Không hiểu sao Ngà có thể biết chàng ở đây.
- Cô đến đây làm gì. Cô muốn tôi vào tù lần nữa sao?
Theo cái nhìn của Ngà, Phủ biết Ngà còn đi với một người nữa. Một thiếu nữ. Cô ta đứng ở xa, đầu cầu thang đi lên, quay đi chỗ khác nên Phủ không nhìn thấy rõ mặt.
- Em muốn nói chuyện với anh.
- Tôi không muống nói chuyện với cô.
- Anh Phủ. Cho em vào. Em chỉ xin ở lại mười phút.
- Một phút cũng không được. Sao đàn bà các cô lạ thế, các cô cứ muốn đẩy người ta đến chỗ vô lễ khốn nạn, các cô mới bằng lòng sao?
- Em đã trót lên đây rồi. Lần sau không bao giờ em dám tìm gặp anh nữa.
- Thế thì may cho tôi lắm. Nhưng làm sao cô biết tôi ở đây mới được chứ? Không ai có thể biết được tôi ở đây. Nhất là cô.
Ngà mỉm cười, cố gây cảm tình với Phủ:
- Thế mà em biết. Có tài không? Khó gì đâu. Ban nãy em trông thấy anh ăn mỳ ở đầu phố. Anh ăn ngon lành quá, anh chẳng nhìn thấy em, nhưng em thì em nhìn thấy anh ngay và lẳng lặng theo anh lên đây.
Ngà lớn tiếng gọi người thiếu nữ đang ở đầu cầu thanh.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng gọi, từ từ đi lại. Ngà giới thiệu:
- Huyên à, đây là anh Phủ mà chị vẫn nói chuyện.
- Lậy anh a.
Phủ nhìn người thiếu nữ. Cô ta không đẹp nhưng có một cái miệng rất tươi, và rất khiêu gợi. Cặp môi đầy, thoa một lượt son mỏng, màu hồng, ướt nhẫy, màu môi phù hợp với màu da rám nắng, gợi nhớ đến bãi biển Ô cấp, và chiếc bikini mỏng dính phơi bày một thân thể nẩy lửa nàođó năm` dưới ánh mặt trời. Nhưng phút này, nhan sắc lộng lẫy của một hoa hậu thế giới cũng không thể làm Phủ rung động. Chàng ném cho thiếu nữ một cái nhìn lạnh nhạt, đọan chàng bĩu môi nhìn Ngà và quay trở vào. Ngà nháy mắt ra hiệu cho thiếu nữ theo vào.
Ngà ngắm nhìn căn buồng tiều tụy, cái giường rẻ tiền, cái mùng vàng uá và lũ chăn gối sờn rách, nhìn Phủ ái ngại:
- Sao anh lại chịu ở đây.
- Tôi ở đâu mặc tôi có được không?
Phủ đã mặc quần dài. Chàng chợt thấy mình vô lễ với người thiếu nữ lạ mặt đang đứng ngó chàng chăm chăm. Nhưng muốn đuổi Ngà đi ngay, chàng thấy cần phải tỏ ra thiếu lễ độ đến cùng, nên thản nhiên đứng quay lưng lại nhìn Ngà, coi như không có thiếu nữ đứng đó.
- Cô nói gì thì nói đi. Gần hết mười phút rồi đó.
Ngà ngập ngừng, loay hoay với cái sắc trên tay.
- Em chỉ xin anh tha lỗi cho em.
- Cô không có lỗi gì. Tôi cũng không giận ai hết. Tôi chỉ muốn xin mọi người quên tôi đi, để cho tôi được yên thân.
Ngà nói với bạn:
- Huyên à, vì mình mà anh Phủ...
Phủ vung tay gạt đi.
- thôi xin miễn nhắc lại chuyện cũ. Đó là một bài học quý báu và đích đáng cho tôi.
- Không hiểu tại sao hôm ở sở cảnh sát và hôm ra tòa, em lại có thể khốn nạn và hèn hạ đến thế. Mấy tháng anh ở trong tù, em xấu hổ không dám vác mặt đi đâu cả. Chỉ có Huyên là nó thương em, nó bảo em phải tìm anh để xin lỗi anh. Em bỏ chồng em rồi.
- Không ăn thua gì đến tôi cái chuyện cô bỏ chồng hay lấy chồng hết. Đàn bà cac' cô khốn nạn như nhau cả. Tại sao bây giờ tôi mới biết là như thế chứ.
- Thôi chị Ngà, em đi về.
Phủ quay lại để thấy thiếu nữ thản nhiên quay gót đi ra phiá cửa.
Phủ cười nhạt và quay lại bảo Ngà:
- Cô còn ngồi ăn vạ tôi đấy à! Tôi chỉ say rượu có một đêm, chỉ gặp phải một người như cô mà đã phải trả giá bằng hai tháng nằm trong khám cùng bao nhiêu tiếng xấu, như thế chưa đủ sao?
- Anh còn giận em, em cũng phải chịu. Em thật có tội, có tội thật to đối với anh. Vâng, em xin đi vễ để cho anh ngủ. Nhưng anh hứa với em là anh sẽ lại chơi em nhé. Bây giờ em hoàn toàn tự do rồi.
Ngà đứng dậy, ra đến cửa Ngà dừng lại, nhìn căn buồng tiều tụy và nhớp nhúa một lần nữa, rồi nàng ném một cái nhìn chứa chan ý nghĩa thầm kín cho Phủ:
- Nếu anh không khinh em, và đã hết giận em, anh có thể lại ở cùng em it' lâu. Lần này, em cam đoan không có chuyện gì xảy ra cho anh đâu.
Phủ lẳng lặng tiến đến trước mặt Ngà. Chàng đứng thắng, chỉ tay vào mặt, nói chậm rãi từng tiếng:
- Cô xem tôi phải là cái hạng người đi ở nhờ đàn bà không? tôi không sợ tai tiếng đâu. Tai tiếng rồi mà, còn sợ gì nữa. Nhưng tôi ở đây và tôi bằng lòng lắm rôì. Cám ơn. Về đi. Kẻo bạn cô đợi.
- Có phải thế đâu, anh...
Phủ không chịu nghe nữa. Chàng đóng sầm cánh cửa lại.