Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 05
hương 5
Tiểu Tiểu vừa trải qua một đêm không tồi. Trước khi ngủ, cô lên mạng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh một lúc lâu. Không kìm được đã thừa nhận rằng mình chưa xem hết phim, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy những chuyện gặp phải vừa rồi vẫn không nên cho anh biết thì hơn. May mà Âu Dương Tĩnh cũng không hỏi, anh cho rằng việc mình rời khỏi đó trước có lẽ đã khiến cô mất hứng, cho nên rất ái ngại, muốn hẹn Tiểu Tiểu lần khác gặp nhau để bù lại.
Tiểu Tiểu thực sự rất vừa ý, cô nghĩ Âu Dương Tĩnh nhất định có cảm giác đối với mình, điều này khiến tâm trạng cô rất tốt, khi đi ngủ còn băn khoăn không biết lần sau gặp anh mình nên mặc gì.
Tiểu Tiểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô nằm mơ cả đêm. Giấc mơ là những hình ảnh ngắt quãng rời rạc, tái hiện lại những câu chuyện xa lạ ở những niên đại khác nhau. Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình hình như đã diễn rất nhiều rất nhiều vở kịch, trong mỗi vở kịch còn xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng nội dung rốt cuộc là gì, khi tỉnh lại, cô chẳng còn nhớ được chút nào.
Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, không khí sau cơn mưa trong lành vô cùng.
Tiểu Tiểu dậy từ sáng sớm, khi rửa mặt phát hiện ra trên cổ mình có vết bầm, chẳng trách mình lại cứ thấy đau. Cô xoa xoa vào chỗ bị thương, nhớ lại những nguy hiểm tối qua, vội niệm mấy câu: “Trời phật phù hộ, trời phật phù hộ”. Tiếp đó cô phủ một lớp phấn che khuyết điểm lên cổ, cố gắng giấu đi những vết bầm kia. Sau thì ăn sáng, thu dọn phòng ốc, rồi xách túi rác xuống lầu đi vứt.
Trong vườn hoa của tiểu khu, sau khi được trận mưa tưới tắm, cây cỏ xanh tốt, hoa tươi đẹp đẽ vô cùng. Tiểu Tiểu ngồi xuống chiếc ghế dài nghỉ một chút, ngẩn người ra nghĩ ngợi lung tung. Cô nhớ lại mấy vị hàng ma sư tối qua, bọn họ mặc những bộ đồng phục vô cùng chuyên nghiệp, được trang bị vũ khí, thiết bị tối tân, còn có thể diệt yêu trừ ma, trừng trị ác quỷ, thật là một công việc đầy tính kích thích lại vừa thú vị. Nhìn dáng vẻ của Thư Đồng, dường như rất vui vẻ khi được làm công việc này. Tiểu Tiểu thở dài, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, loại công việc này đúng là thứ cô thích nhất, giống như được làm cảnh sát vậy. Nhưng đáng tiếc, cô không có cái bản lĩnh này. Tiểu Tiểu nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng biết công việc của mình hiện còn đang ở đâu.
Cô đột nhiên nhớ ra cả ngày hôm qua đã không liên lạc được với A La, trong lòng có chút lo lắng, liền đứng dậy định lên lầu gọi điện thoại. Mới đi được mấy bước, nhìn thấy bà Lưu ở tầng mười hai sắc mặt trắng bệch, đang chậm chạp bước đi phía trước tòa nhà, Tiểu Tiểu chạy đến hỏi thăm:“Dì Lưu, dì không khỏe sao?”.
Bà Lưu gật gật đầu, Tiểu Tiểu nhiệt tình nói: “Cháu dìu dì vào trong nhé”.
Bà Lưu quay ra nhìn Tiểu Tiểu một cái, không nói gì, lại gật gật đầu. Tiểu Tiểu khoác lấy cánh tay bà dìu đi chầm chậm, đang muốn hỏi bà không khỏe ở đâu, đã đi khám bác sĩ chưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì đột nhiên ngửi thấy trên người bà phát ra mùi cháy khét. Mùi vị này, hôm qua Tiểu Tiểu đã ngửi thấy mấy lần.
Đó là mùi của ác linh!
Tiểu Tiểu có chút bồn chồn, liền chú ý quan sát tỉ mỉ, cảm thấy bà Lưu thật sự không bình thường, hoàn toàn không còn biểu cảm thân thiện thường ngày, nói chuyện với cô cũng rất kỳ quặc. Ngược lại, bà ta cứ nhìn chằm chặp vào cửa lớn của tòa nhà như đang có ý đồ gì đó. Tiểu Tiểu lập tức thu tay lại, nói như bay: “Dì Lưu, cháu nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trước đây”.
Bà Lưu lúc này mới quay đầu nhìn cô, thấy Tiểu Tiểu thật sự muốn đi, lại vươn tay ra giữ lấy tay Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu nhanh như chớp rụt tay lại tránh đi, chạy vào trong tòa nhà nhanh như một làn khói.
Chẳng phải nói ngày rằm tháng Bảy mới xui xẻo sao? Hôm nay đã là mười sáu rồi, làm sao lại vẫn gặp phải những chuyện này? Lẽ nào từ nay về sau mình đều sẽ mang vận xui trên người ư?
Tiểu Tiểu sợ đến mức không bình tĩnh được, dùng lực đập mạnh vào nút mũi tên hướng lên trên bảng điều khiển thang máy, quay đầu vội nhìn về phía cửa tòa nhà, thấy bà Lưu không biết vì sao vẫn cứ đứng yên ở ngoài, không đi vào. Trong sảnh lớn không có một ai, bà ấy thấy Tiểu Tiểu đang nhìn mình, còn vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu, dường như muốn ra hiệu bảo Tiểu Tiểu đến đó. Tiểu Tiểu sợ hãi vội quay đầu đi coi như không nhìn thấy. Thang máy đến rồi, cô nhanh chân xộc ngay vào bên trong.
Tiểu Tiểu vốn quen sống độc lập. Cô vừa thi đỗ đại học thì bố mẹ đã ra nước ngoài làm việc. Lúc đó, Tiểu Tiểu sống chết cũng không chịu đi cùng, đồ ăn của người nước ngoài, cô không thích một chút nào, tiếng Anh của cô cũng không lưu loát lắm, cảm thấy đi qua đó mà làm người nửa mù nửa điếc thì có gì tốt chứ. Bố mẹ luôn bận rộn, cô ở đó lại không có bạn bè, những ngày tháng như vậy làm sao mà sống được. Vậy là cô tỏ thái độ rất kiên quyết, tuyệt đối không rời nhà.
Vợ chồng họ Chúc vốn chiều con gái nên chẳng ý kiến gì, liền gật đầu đồng ý, dù gì khi Tiểu Tiểu còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyên đi công tác, cô con gái này của bọn họ ở nhà đều do dì giúp việc chăm sóc, xưa nay vẫn rất tốt. Khả năng tự lập của cô rất lớn, lại cực kỳ ngoan, vẫn luôn khiến bọn họ vô cùng yên tâm, chẳng lo cô chết đói cũng không lo cô hư hỏng. Thế là bọn họ phủi phủi tay áo, thong dong ra đi.
Đến hôm nay gặp phải những sự việc này, trong nhà lại không có ai, nếu như nói trong lòng Tiểu Tiểu không sợ hãi thì đúng thật là lừa người. Cô sống ở tầng mười lăm, nhìn những con số chậm chạp thay đổi báo hiệu các tầng, Tiểu Tiểu sốt ruột như kiến bò chảo lửa. Khó khăn lắm cuối cùng cũng đến nơi, cô vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khóa cửa lại, giờ mới coi như có thể thở phào một cái.
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến choTiểu Tiểu giật thót mình. Cô định thần lại, chạy vào phòng ngủ, vừa lấy lá bùa trấn quỷ Thư Đồng tặng bỏ vào trong người, vừa giơ điện thoại lên xem, tên người gọi đến là: Nữ Vương.
Tiểu Tiểu đang trong cơn kích động: “A La à, cậu đi đâu rồi? Hôm qua mình gọi điện cho cậu cả ngày không được”.
“Đi công tác, điện thoại mất sóng giờ mới lại liên lạc được.” A La vẫn giữ cái khẩu khí mát mẻ: “Sao cậu phải kích động như vậy chứ, hôm qua lén lút ra ngoài có đúng không?”.
“A La, cậu đúng là thần đoán!”
“Cậu gặp phải thứ không sạch sẽ gì rồi? Có bị thương hay không?” Giọng nói của A La lộ ra chút lo lắng.
Trong lòng Tiểu Tiểu cảm động vô cùng, vội vàng nói:“Không bị thương, không sao, vận số của mình tốt, gặp được hàng ma sư. Ừ, hàng ma sư chính là…”.
Đang muốn giải thích, A La lại cắt lời cô: “Mình biết hàng ma sư là gì rồi, cậu nhanh nói ình đã xảy ra chuyện gì đi”.
Tiểu Tiểu đem những chuyện mình gặp phải ngày hôm qua liến thoắng kể ra hết, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng không phải cô không nghe lời, mà vì cơ hội hẹn hò với Âu Dương Tĩnh hiếm có quá, cô bị trái tim giục giã yêu đương hành hạ nên mới phải ra ngoài. Hơn nữa, hôm qua cô đã muốn báo cáo rồi, nhưng tại A La mất liên lạc đấy chứ.
A La nghe thấy vậy “hừ” một tiếng, Tiểu Tiểu chột dạ cười hì hì, nhanh chóng chuyển đề tài. Cô đem những hoài nghi đối với bà Lưu lúc nãy nói cho A La nghe rồi hỏi: “Trên người dì Lưu cũng có mùi của ác linh, có phải là dì ấy giống như mình, gặp phải chuyện xui xẻo không? A La, bây giờ mình nên làm thế nào?”.
A La không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nói hôm qua cậu vào Waiting rồi?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc mà. Cậu không nhìn thấy tình cảnh tối hôm qua đó thôi. Con mèo đó to lắm, bộ dạng rất hung ác, còn cả màu trời nữa, mới mấy giây mà đã biến từ ban ngày thành đêm tối rồi, rất đáng sợ. Anh chàng chủ tiệm Waiting kia vừa mới mở ô ra, mưa lớn liền trút xuống luôn.”
“Anh ta có nói chuyện với cậu không?”
“Hả, nói chuyện? Không có.” Nếu như cô có từng nghe thấy giọng nói của anh, nhất định sẽ không quên.
“Vậy cậu có nói chuyện với anh ta không?”
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “Ý, cũng không có”. Cô lại quên mất phải cảm ơn người ta rồi.
Điện thoại bỗng nhiên im lặng một hồi, khiến Tiểu Tiểucó chút căng thẳng, Có phải là cô đã làm sai chuyện gì rồi không? Cô vừa muốn hỏi, A La lại cất tiếng: “Họ có mời cậu đồ uống không, tên gọi là gì?”.
“Tên là ‘Thời khắc gặp ma’.”
“Thời khắc gặp ma…”, Tiểu Tiểu chỉ nghe thấy A La thấp giọng lặp lại một lần trong điện thoại, rồi không nói gì nữa.
Tiểu Tiểu đợi một lúc, sốt ruột: “A La à, cậu biết tiệm đó sao? Có phải là hôm qua mình làm sai chuyện gì không? Những người trong tiệm này có quan hệ với một hàng ma sư, mình cảm thấy người tên là Mạnh Mạn và cô nàng Thư Đồng ấy rất tốt. Cốc nước kia mình uống rồi, cũng không có vấn đề gì…”.
“Đừng căng thẳng, cốc nước đó đúng là không vấn đề gì. Mình biết tiệm này, cũng quen biết bọn họ, bọn họ sẽ không hại cậu. Cốc nước đó là ‘Tịnh hồn thủy’, dùng để trừ bỏ năng lượng xấu, xóa đi những ký ức không tốt, hơn nữa còn có chút tác dò dụng mệnh đoán vận. ‘Thời khắc gặp ma’, cái tên này chẳng qua là ý nghĩa những điều người ta dò đoán được thôi.”
“Ồ, như vậy à.” Thực ra Tiểu Tiểu không hiểu rõ lắm, nhưng mà vào giờ phút này cô cũng không cần phải hiểu tường tận, trước mặt còn có việc quan trọng hơn: “A La, bây giờ cậu đang ở đâu? Chuyện của dì Lưu, mình nên làm thế nào? Dì ấy là người tốt, làm sao lại đột nhiên biến thành ác linh rồi? Mình nên tìm Thư Đồng hay là báo cảnh sát? Hôm qua trong rạp chiếu phim còn có cảnh sát nữa, mình gọi điện cho cảnh sát được không? Bọn họ có tiếp nhận không, liệu có coi mình là kẻ dở hơi, mê tín dị đoan hay không?”.
“Bây giờ mình vẫn còn có việc, không thể đến chỗ cậu. Cậu không cần căng thẳng, không nhất thiết phải tìm Thư Đồng, báo cảnh sát cũng không tác dụng. Mình cho cậu một số điện thoại, cậu ghi lại.”
Tiểu Tiểu lấy giấy bút, loay hoay chép lại con số A La đọc, sau đó hỏi: “Người này là ai?”.
“Anh ấy tên Nghiêm Lạc, chính là người hôm qua đưa cho cậu ô trong lúc trời mưa mà chẳng nói gì, Boss của Thư Đồng và Mạnh Mạn đó. Có anh ấy ra mặt giải quyết sẽ hiệu quả hơn. Cậu gọi ngay cho anh ấy, nhờ anh ấy giúp đỡ.”
“Hả?” Tiểu Tiểu rất kinh ngạc: “Không được, không được, A La, mình không thể tìm anh ta. Tuy hôm qua gặp mặt một lần, nhưng anh ta chẳng nói chuyện với mình, mình đến cảm ơn còn quên không nói, gọi điện cho anh ta thế này ngại lắm. Mình vẫn nên tìm Thư Đồng thì hơn”.
“Có gì mà ngại, gọi điện thoại thôi mà. Heo Con, cậu nghe lời mình đi.” A La vẫn rất quả quyết: “Tìm Nghiêm Lạc, anh ấy nhất định giúp cậu. Nếu như cậu cảm thấy khó xử thì cứ nói là bạn của mình, mình quen anh ấy mà”.
“Mình thực sự thấy bối rối lắm”. Tiểu Tiểu vẫn băn khoăn, nhớ lại đoạn gặp nhau ngắn ngủi không tự nhiên của mình và Nghiêm Lạc tối qua, còn cả chuyện mất mặt trước anh hôm kia nữa. Người đàn ông ấy luôn khiến cô có một thứ cảm giác khó tả, cuộc điện thoại này thực sự không biết phải gọi thế nào, cô quả thật rất ngại. Cô hít sâu một hơi, tự nhiên lại nhớ đến Âu Dương Tĩnh, vẫn là học trưởng tốt hơn, khiến người ta không thấy có áp lực lại dịu dàng, đáng tin cậy.
Tiểu Tiểu ấp úng mãi, cố tìm một lý do để nói với A La: “Hơn nữa, hơn nữa, nghe Thư Đồng nói, anh Nghiêm đó hình như rất nghiêmkhắc…”.
“Cậu đâu phải là cấp dưới của anh ấy, sợ gì chứ. Mình cũng nghiêm khắc, sao cậu không sợ đi?” A La kiên quyết muốn Tiểu Tiểu tìm Nghiêm Lạc: “Anh ấy nhất định sẽ giúp cậu, không có gì đáng lo cả. Nếu như cậu cảm thấy ngại ngùng, thì cứ lôi mình ra nhắc với anh ấy là được”.
“Vậy tại sao từ trước đến giờ mình không nghe thấy cậu nói về anh ấy”. Tiểu Tiểu có chút buồn rầu. Thật không may là đã mấy lần cô nhắc tới anh chàng đẹp trai siêu cấp trong tiệm Waiting đó trước mặt A La rồi. Kết quả là người ta sớm đã quen biết nhau, thế này cô chẳng phải là một kẻ ngốc hay sao.
“Xin lỗi, Heo Con, cậu biết đó, tính khí của mình không được tốt. Cho nên mình và anh ấy tuy cũng khá thân, nhưng lại không hợp nhau, vì vậy chẳng có gì hay để nhắc đến với cậu. Hiện tại mình không có cách nào đi tìm cậu, bây giờ đã nguy hiểm thế này, cậu nhất định phải gọi cho Nghiêm Lạc. Mình đảm bảo, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cậu.” Cô ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Cứ coi như anh ấy không đích thân xử lý, cũng sẽ phái người đi lo chuyện của cậu, đừng lo lắng, gọi điện thoại đi”.
Tề Nghiên La còn dặn đi dặn lại mấy lượt, tóm lại là, nếu như Tiểu Tiểu không chịu đi tìm Nghiêm Lạc thì chuyện lớn chắc chắn sẽ không thành, nói đến mức khiến cho Tiểu Tiểu vô cùng căng thẳng. Tắt máy xong, Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, phân vân do dự mãi, không biết có nhất thiết phải tìm cái người tên Nghiêm Lạc này không?
Cùng lúc này ở đầu bên kia của thành phố, tầng ba mươitám cao ốc Đế Cảnh, trong phòng họp của Công ty Dịch vụ An ninh Nhã Mã thuộcTập đoàn Nhã Mã, Nghiêm Lạc đang điều hành buổi họp.
Nội dung cuộc họp chẳng hề khiến anh vui vẻ, tình hình bạo phát ngày rằm tháng Bảy hôm qua còn tồi tệ hơn so với dự đoán của bọn họ. Chỉ trong một thành phố mà bọn họ tổn thất tất cả là ba mươi ba hàng ma sư, án mạng do ác linh gây ra cũng có tới bốn mươi mốt vụ. Số lượng thương vong quá lớn, rất nhiều linh hồn mới cần phải xử lý, gây ra ảnh hưởng không tốt trong xã hội. Hiện giờ bọn họ đang phải tìm ra biện pháp để khắc phục hậu quả.
Bầu không khí trong phòng cũng bởi khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Lạc mà trở nên vô cùng bí bức, cho nên khi điện thoại của anh vang lên, tất cả những nhân viên tham dự cuộc họp đều nhận thấy cuộc gọi tới này thật là không đúng lúc.
Nghiêm Lạc cau mày nhìn số điện thoại xa lạ hiển thị trên màn hình, rất không muốn nhận. Nhưng số điện thoại của anh từ trước đến nay chưa từng có người nào không liên can biết. Cũng chẳng có người không liên can nào lại tự nhiên gọi đến nói chuyện phiếm với anh. Cho nên, cuộc điện thoại này thực sự có ý nghĩa gì?
Anh nhận điện thoại, đợi đối phương nói trước theo thói quen, trong lòng nghĩ hẳn là người đó có chuyện quan trọng. Nhưng đối phương dường như cũng đang đợi anh mở lời, điện thoại cứ thế im lặng một hồi.
Trái tim Nghiêm Lạc đột nhiên đập dữ dội, trong điện thoại cuối cùng cũng truyền đến một giọng nữ rụt rè: “Alô, xin hỏi, là anh Nghiêm Lạc phải không?”.
Nghiêm Lạc im lặng, Tiểu Tiểu ở đầu dây bên kia cau mày cắn môi, Tiểu Tiểu đã phải làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu mới dám gọi cho anh. Cuộc gọi của cô đã được kết nối, đối phương cũng đã nghe máy rồi, nhưng sao một tiếng chào hỏi cũng không có, đến chữ “Alô” cũng lược bỏ nốt. Cái khí chất đó, thông qua điện thoại truyền đến, áp lực tới mức khiến Tiểu Tiểu tự nhiên thấy căng thẳng.
Cô thở dài một cái, lấy lại tinh thần, mặt dày hỏi lầnnữa: “Xin hỏi, là anh Nghiêm phải không ạ?”. Nếu như Nghiêm Lạc này dập máy, côcũng có thể nói với A La là đã gọi điện rồi, chỉ tại người ta không để ý đến cômà thôi.
Đợi thêm một lát, đầu bên kia cuối cùng cũng trả lời.
“Vâng, tôi là Nghiêm Lạc.”
Giọng nói trầm thấp tương đối dễ nghe, rất dễ dàng khớp với khuôn mặt đẹp trai cầm ô giữa màn mưa vẫn đang luẩn quẩn trong đầu Tiểu Tiểu.
Không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng cứng nhắc, chỉ là năm chữ nhưng lại bất ngờ giúp Tiểu Tiểu xua tan đi cả đám mây mù,cô thậm chí còn cảm thấy rất thân thiết. Tiểu Tiểu hắng giọng, có dũng khí để nói tiếp rồi: “Tôi là bạn của Tề Nghiên La, tôi tên Chúc Tiểu Tiểu. Ừm… chính là người hôm qua khi trời mưa… ở Waiting, ý, có một con mèo đen… ừm… tôi muốn nói, cô gái đó là tôi…”. Tiểu Tiểu cố gắng ngăn mình lại một lát, tại sao lại nói chuyện lộn xộn thế này?
Khóe miệng Nghiêm Lạc cong lên, đôi mắt lướt qua những người trong phòng, khuôn mặt mọi người nhìn anh khiến anh nhận ra được biểu cảm kinh ngạc của họ. Anh hất hàm, nắm chặt điện thoại, xua xua tay ra hiệu bảo bọn họ ra hết bên ngoài.
“Tiểu khu chỗ nhà tôi xảy ra chuyện. Tôi có một dì hàng xóm, thường ngày đều rất bình thường, nhưng vừa rồi tôi ngửi thấy trên người dì ấy có mùi cháy khét. Hôm qua tôi cũng ngửi thấy thứ mùi này, Thư Đồng nói, đó là mùi của ác linh. A La nói với tôi, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ, không biết anh có tiện qua giúp tôi không?”
Nghiêm Lạc đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, tầng ba mươi tám của tòa nhà này, tầm nhìn rộng rãi, khung cảnh rất đẹp, nhưng lúc này chẳng có gì lọt được vào mắt anh. Nghiêm Lạc cứ đứng như vậy, chăm chú lắng nghe đầu dây bên kia, giọng nữ yếu ớt đang thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa gặp cho anh nghe.
Nghiêm Lạc rất ít trả lời, Tiểu Tiểu vì vậy cũng thấy tự nhiên hơn, không cần chờ anh hỏi, cứ thế kể lại, những câu trần thuật phía sau ngày càng ngắn gọn đơn giản, cuộc gọi không quá năm phút đã định xong mọi việc. Nghiêm Lạc chỉ trả lời một câu, anh đồng ý giải quyết đống phiền phức này cho Tiểu Tiểu.
Hai chiếc xe SUV đen tiến vào trong tiểu khu, Tiểu Tiểu nhìn thấy từ xa, đinh ninh rằng Nghiêm Lạc đã đến, liền nhanh chân chạy qua đón. Không ngờ, xuống xe lại là Thư Đồng và một người đàn ông lạ đeo kính đen. Tiểu Tiểu vẫn ngó nghiêng nhìn về phía sau lưng họ, cửa xe đã đóng rồi, chẳng còn ai xuống nữa. Tiểu Tiểu có chút thất vọng, cô còn cho rằng sẽ có cơ hội gặp Nghiêm Lạc cơ đấy.
Thư Đồng giới thiệu qua loa với Tiểu Tiểu về người đàn ông đeo kính đen. Anh ta tên Cao Lôi, cũng là một hàng ma sư. Lại nói, vốn dĩ Boss định đến đây cùng bọn họ, nhưng khi đến cửa thang máy, đột nhiên lại đổi ý quay về, chỉ dặn dò bọn họ đến giúp đỡ.
Tiểu Tiểu không kìm được nói với Thư Đồng: “Người bạn tốt kia của tôi nhất định muốn tôi gọi điện cho anh Nghiêm, nói cấp bậc của anh ấy rất cao, chuyện này phải tìm anh ấy mới được. Sớm biết thế này, tôi cứ trực tiếp gọi cho cô còn hơn”.
Thư Đồng vỗ vai Tiểu Tiểu cười nói: “Cô đừng để ý, lòng của Boss như kim đáy bể. Nhưng bạn của cô không hề nói sai, cấp bậc của Boss thực sự rất cao, nếu như anh ấy đến, đừng nói là toà nhà của các cô có một ác linh, ngay cả toàn tiểu khu đều là ác linh anh ấy cũng có thể một mình xử lý”.
“Thư Đồng, tôi còn sống ở đây đấy”, tự nhiên lại nói toàn tiểu khu đều là ác linh. Tiểu Tiểu cố gắng áp chế sức tưởng tượng của mình, nhưng vẫn cứ nổi da gà khắp người, làm gì có ai lại an ủi người khác thế chứ.
Thư Đồng nói tiếp: “Đối với tiểu yêu, tiểu quỷ hay ác linh, Boss thường không ra mặt xử lý, chắc là có lý do gì đó, tôi cũng không rõ. Cho nên muốn Boss đích thân ra tay, sợ là thực sự cả tiểu khu này đều là ác linh mới có khả năng”.
“Thư Đồng, cô đang an ủi tôi hay là đang dọa dẫm tôi vậy?” Tiểu Tiểu sầm mặt, thật muốn học theo động tác của A La, cốc vào đầu cô ta một cái.
Thư Đồng trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ đang giải thích sự việc với cô”.
Cao Lôi ở bên cạnh không nhịn được cười, anh đẩy chiếc kính trên sống mũi, học theo ngữ khí của Thư Đồng: “Chúc tiểu thư, cô đừng để ý, Đồng mỹ nữ chỉ phát triển cơ bắp không phát triển đầu óc, lâu dần rồi cô sẽ quen thôi”.
“Lôi Công chết tiệt!” Thư Đồng hét một tiếng, giương nắm đấm lên: “Muốn ăn đòn phải không?”.
“Tôi là người nho nhã, cô muốn luyện quyền cước, tìm Tư Mã mà luyện.” Cao Lôi từ tốn nói, thân mình né đòn rất nhanh. Thư Đồng đấm hụt một cái vào không trung, lầm bầm mấy tiếng, nhưng không làm loạn nữa: “Hừ, tôi đi làm việc chính trước, chẳng ai thèm quan tâm đến anh”.
Cô kéo Tiểu Tiểu đi xác nhận lại tình hình một lượt, sau đó nói: “Chúng tôi kiểm tra rồi, trên cửa khu nhà của các cô có phong ấn do công ty chúng tôi đặt, những ác linh thông thường như thế này đều không thể đi vào, cho dù đã chiếm thân thể người cũng không vào được. Dì Lưu mà cô nói nếu như thực sự đã bị ác linh chiếm mất thân thể, vậy việc bà ta đi đi lại lại ngoài cửa nhưng không thể vào, chắc là do nguyên nhân này.
“Tại sao cửa tòa nhà của chúng tôi lại có phong ấn?”
“Không rõ nữa, kho số liệu trong công ty tôi viết lại như vậy. Thành phố này có mấy công trình kiến trúc là có phong ấn bảo vệ, Boss hạ lệnh làm vậy, đã từ nhiều năm trước rồi.”
“Phong ấn này khiến ác linh không vào trong được, bọn chúng sẽ thế nào? Còn về dì Lưu, chúng ta phải làm sao?”
“Ác linh dựa vào việc chiếm thân thể để hành hung và tạo ra những ảo giác làm tổn thương người sống. Dưới ánh sáng mặt trời nó không làm được gì. Cho nên nó hoặc là phải vào trong tòa nhà hành động, hoặc phải đợi khi mặt trời xuống núi.” Cao Lôi vừa trả lời vừa cầm một loại công cụ giống như chiếc máy tính trong tay thăm dò trước cửa, nói: “Phong ấn vẫn còn, nó chắc là vẫn ở bên ngoài, chúng ta phải tìm kiếm ở tiểu khu này trước”. Anh nói xong liền đi về phía chiếc xe, mở cửa xe ra, gọi thêm năm người xuống. Cao Lôi nói gì đó với bọn họ một hồi, sau rồi mọi người cầm thiết bị, nhanh chóng  chia nhau tản ra các hướng.
Tiểu Tiểu không chịu quay lại nhà đợi, cô cùng Thư Đồng đi rà soát trong tiểu khu, bọn họ phụ trách ở phía đông. Nói là rà soát, thực ra chỉ là đi qua đi lại. Đồng hồ của Thư Đồng chính là thiết bị thăm dò yêu ma, nếu như xung quanh có ác linh nó sẽ phát ra tín hiệu màu đỏ. Cô còn đeo lên một chiếc kính màu nâu, chiếc kính này có thể nhìn thấy linh hồn vật vờ trong không trung. Đáng tiếc bọn họ đi khắp cả vòng, vẫn chẳng phát hiện bất cứ điều gì. Cuối cùng bọn họ đi đến chỗ nhân viên làm việc bên cạnh hồ, Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy, người đang nằm trên chiếc ghế bên đình hóng mát, chính là bà Lưu!
Thư Đồng báo cáo vị trí và tình huống với bọn Cao Lôi thông qua thiết bị liên lạc, sau đó bảo Tiểu Tiểu đợi, cô tự mình đến đó trước. Máy thăm dò lại chẳng có bất cứ hiển thị nào, như vậy tức là an toàn. Tiểu Tiểu vừa nhìn Thư Đồng đưa tay ra hiệu liền nhanh chóng chạy đến, trên người bà Lưu vẫn ấm, vẫn còn có hơi thở, nhưng bà ấy chẳng động đậy gì, cơ thể đã không còn mùi cháy khét kia nữa rồi.
Thư Đồng nói: “Là chứng mất linh hồn”.
“Giống như cô gái ở rạp chiếu phim kia?” Tiểu Tiểu hỏi, Thư Đồng gật gật đầu.
Hóa ra thông thường ác linh chiếm thân thể, là đem hồn phách vốn có của con người đẩy đi chỗ khác, chiếm cứ thân thể. Khi ác linh rời đi rồi, nếu như hồn phách bị đẩy ra mà không tìm thấy thân thể của mình, lại không tìm được quỷ sai dẫn đường, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Cứ như thế có thể sẽ hồn bay phách tán, không thì hấp thu phải năng lượng xấu, biến thành ác linh. Nếu như vận khí không tốt, còn gặp phải yêu thú ăn hồn, đó cũng là một kết cục cực kỳ bi đát. Mà thân xác người sống khi đã mất đi hồn phách trong thời gian dài, cũng sẽ cạn dần nguyên khí, tự nhiên tử vong.
“Vậy phải làm thế nào?” Tiểu Tiểu nghe thấy vậy rấtsốt ruột.
“Chúng ta phải tìm thấy hồn của bà ấy, sau đó dẫn nó về lại cơ thể bà ấy mới được. Bà ấy sẽ bị suy nhược một chút, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi."
Heo yêu Diêm vương Heo yêu Diêm vương - Minh Nguyệt Thính Phong