Số lần đọc/download: 525 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:05 +0700
Chương 5
C
hiếc xe đỗ xịch trước cổng trường. Nó bước xuống xe, bao ánh mắt quay lại nhìn, ghen tị có, ngưỡng mộ có, ganh ghét có, vì nó được đến trường cùng hotboy mà
- Jan Hằng được ngồi cùng xe với anh Handsome à?
- Lạ nhỉ, từ trước tới giờ anh ấy có cho ai đi cùng đâu, sao hôm nay lại…
- Có khi nào chị Jan là bạn gái không????
Những lời bàn tán ra vào như chợ vỡ. Một người đang tiến lại chỗ nó và hắn, mang giày Timberland đen bóng, đồng phục phẳng phiu, là 1 boy. Tóc vàng kim, tai đeo khuyên tai đinh màu bạc, làn da trắng hồng, sống mũi cao, người ấy nở nụ cười tươi rói làm bao cô nàng chết đứng. Tóm lại là rất đẹp zai. Tên đó lại vỗ vai hắn tự nhiên như quen biết nhau từ trước:
- Kaka, tao vừa mới đăng kí vô trường mày học đấy. Thế nào, lại 1 em xinh tươi mày câu được nên rước đến trường đây à?
_ Tên đó quay lại nhìn nó rồi cười khà khà với hắn. Nó nhếch mép và cho 1 cái đấm vào gương mặt thiên thần của cha đấy. Túm lấy cồ áo, nó vật ra đằng trước. Tên đó ngã sóng soài:
- Mày ăn nói cho cẩn thận, tao mà là hạng gái đó à, muốn sống thì lựa lời mà nói, không thì chết sớm đó.
Tên đó không phản ứng gì cả, mồm há hốc ngạc nhiên. Tóc ngắn, nhuộm hightlight, thế võ này:
- Cô là người hôm bữa ở bar CLASSIC à? Phải không_ Tên đó thốt ra ngạc nhiên. Nó vẫn chau mày chưa hiểu
- Là sao cơ??
- Cô là người vật tôi ở quán bar đó, đúng không?
Nó sực nhớ ra:
- A, thì ra thủ phạm làm đổ Champe lên áo tôi là cậu hả??_ Nó xách cổ áo tên đó lên_ Giờ chạm mặt thế này rồi, tôi phải xử lí cậu cho ra trò đã.
Hắn đúng đó từ nãy mà giờ mới lên tiếng:
- Bà chị Jan bình tĩnh lại đi_ Hắn gỡ ngón tay nó khỏi cổ áo thằng bạn đáng thương_ Xin giới thiệu, đây là bạn thân tôi hồi còn ở Mĩ, Phạm Minh Đông, mới về Việt Nam được 2 tuần
- Xin chào_ Tên đó đưa tay ra ngỏ í muốn bắt tay với nó
- Xì_Nó hếch mặt_Ngay từ đầu đã không có thiện cảm rồi mà…..
Tên đó cười chữa ngượng thu tay về, quay sang nói chuyện với hắn:
- Bà chị này giống cái người mày đưa đến bệnh viện hồi tao mới về Việt Nam nhỉ, ở trong nhà ma đó_ Tên đó nói rồi cười đểu giả
- Cái gì cơ?_ Nó nhíu mày lại hỏi
- Thì hồi tôi mới về Việt Nam, rủ tên này đi công viên chơi, ai dè, có người ngất xỉu trong nhà ma thế là phải cõng cô ta đi bệnh viện, người đó nhìn giống bà chị lắm à nha_ Đông nói như móc họng nó ra, tức ói máu. Thừa biết đó là nó rồi mà còn oang oang cho cả trường nghe thấy nữa
- Chi Jan sợ ma mà ngất hả?
- Chuyện lạ à, phải đăng lên mạng thôi
- Chậc, đại ca mà sợ ma
Lại những lời bàn tán, nó nóng mặt quát:
- Im mồm đi hết coi_ Cổng trường im phăng phắc_ Cút hết đi, đứa nào còn ở đây tao xử_Rầm rầm, đoàn người kéo nhau vào trường, nơi đây trở về yên tĩnh, nó quay ngoắt lại:
- Cậu liệu hồn đó, còn dám kể chuyện này cho ai thì đừng trách tôi_Nó đưa nắm đấm ra trước mặt Đông hù dọa rồi bỏ vô trường
Lớp 11A2:
AAAAAAA, nó gào hét, điên tiết lên. Như thường lệ cả lớp kéo nhau ra ngoài hết, ngu gì ở lại cho nó đánh
- Vậy là 2 tên đó biết điểm yếu của mày rồi à?_Ngân khoanh tay hỏi
- Ừ, 2 tên đó biết rồi. Thằng nhóc Duy thì không sao, chứ Đông thì…….AAAA. Mới gặp mặt mà đã thấy ghét rồi, thật là tức chết đi được_Nó nhăn nhó mặt mày, bộ dạng trông thật chẳng ra đâu vào đâu
- Hừm, ai kêu dại làm gì? Đi chơi công viên ai chẳng đi nhà ma
- Tao đâu có nghĩ đến. Ủa, mà tao nhớ lúc tên Duy cứu tao đâu thấy nhóc đó đâu. Sao mà hay vậy_ Nó xoa cằm như mấy cổ nhân nghĩ ngợi
- Đó là do tôi đi cùng với nhóm người kia trước rồi, đợi Duy ra thì đã thấy cõng bà chị trên lưng. Thật không thể tưởng tượng được_ Giọng Đông vang lên sau lưng nó
- Cái gì, câu vào đây từ khi nào vậy, vô đây làm gì, tính chọc tức tôi lên à?
- Tôi không dám, chỉ là Duy nhờ mang lên cho bà chị cái này thôi_ Tên đó nói rồi ấn vô người nó 1 cái hộp thuốc_Thôi, tôi về lớp đây_Hắn nháy mắt với nó làm nó rùng mình. Quay sang Ngân đã thấy hồn vía cô nàng đi đâu rồi. Mắt lờ đờ mơ màng, đứng yên như trời trồng, hồn lên chín tầng mây
Nó cười, chắc chắn chị Ngân nhà ta cảm nắng thằng cha Đông rồi, cũng phải nhìn đẹp zai phết ra. Không phải thằng đó gây thù chuốc oán với nó là nó đi cua rồi. Nó huých vai Ngân:
- Mày làm cái gì đó, người ta đi rồi mà cứ nhìn mãi. Tỉnh giùm lại đi.
Ngân đỏ mặt, phản đối:
- Làm gì có, tại tao.._Giọng Ngân nhỏ lại dần. Nó cười phá lên
- Hahaha, mắc cười quá. Cục băng khô khan cuối cùng cũng tan chảy rồi. Hahaha_Nó cười lăn cười bò. Vô duyên quá thể. Ngân còn đỏ mặt hơn. Nó vỗ vai:
- An tâm đi, rồi tao xin số điện thoại giùm cho hen. Haha
- Ừm, tao êu mày nhất_Ngân cười tươi như hoa nở ôm chầm lấy nó_Ủa mà Đông đưa ày cái gì vậy, hộp thuốc à??
- A không, mấy thứ linh tinh vớ vẩn ấy mà, thôi vào tiết rồi, tao về chỗ đây._ Nó giấu hộp thuốc sau lưng rồi chạy nhanh về chỗ ngồi. Bóc hộp ra. Là thuốc dextromethorphan và Nacetyl, dùng để cải thiện triệu chứng khó thở của hen. Nó không muốn cho ai biết chuyện này cả, vì nếu nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ rất rắc rối, nhất là ba nó, chắc chắn ông sẽ quản chặt hơn.
Ra chơi:
Nó tính đi ra căn tin mua đồ ăn. Chợt có người đứng chặn trước cửa lớp, là 2 girl khối trên. Nó cau mày:
- Tránh ra
- Có người muốn gặp mày, đi với tao_Nói đoạn 2 người đó xốc vai nó đi. Chưa kịp phản ứng gì, mà 2 người ấy cũng cao hơn nó. Giãy dụa cũng chẳng ích gì, đành theo tụi nó vậy.
Sân sau:
Nơi đây là địa bàn của Nguyệt Nga mà. Nó bắt đầu nghi ngờ. Phải chuyện hôm bữa ở quán bar không, cô ta muốn làm gì mình chứ. Nguyệt Nga bước ra từ đám hỗn loạn, mỉm cười nhẹ, nâng cằm nó lên, nhìn thẳng vào mắt:
- Mày cũng gan lắm, đàn em mày dám làm hỏng mũi xinh của tao. Vừa tốn 20 triệu sửa lại, tao nhất định phải tính sổ với mày.
Cô ả dứt lời nó mới để í miếng gạc trên mũi cô ta.
- Hahaha, tốn 20 triệu sửa lại mũi. Tôi cá là trên mặt cô toàn đồ giả hết, làm như chỉ mỗi mìh cái mũi, mắt cô, gò má cô đầu là dao kéo_Nó cười phá lên. Nguyệt Nga nóng mặt cho nó cái tát đánh ” Chát”. Nó cúi gằm mặt, nhếch mép, giọng nói lạnh tanh:
- Cô có biết từ khi cha sanh mẹ đẻ chưa có ai tát tôi ngoài cô không, hôm nay muốn chết à?
Nguyệt Nga như sợ nó lùi lại vài bước. Nó giựt mạnh 2 tay để thoát khỏi 2 đứa kia. Sử dụng đòn chân Hiza Guruma, gạt ngã 2 đúa bên cạnh. Tiếp theo, đàn em của Nguyệt Nga xông lên, khá đông. Nó đánh đòn Sasae Tsuri Komi Ashi, nhanh chóng đánh ngã những đứa đầu tiên. Nhưng hết đứa này đến đứa khác nó xoay không kịp. Bốp, một cú trúng ngay đỉnh đầu của nó. Choáng váng nó ngã xuống đất nhưng vẫn gượng dậy, dùng hai tay bắt chéo trước mặt đ6ẻ tự vệ, nó cố đứng dậy, điên tiết rít lên:
- Tao chịu đủ rồi đấy, tụi mày biết tay tao_Nói rồi nó xoay vai phải tông ngã đúa đối diện, tóm lấy áo Nguyệt Nga, ghì chặt cổ ả ta, lớn tiếng hét:
- Tất cả tránh ra, tránh ra hết, không chính tay tao bóp cổ cô ta_Đàn em Nguyệt Nga sợ hãi lùi lại, ngay cả ả ta cũng đang run rẩy từng hồi. Nó bắt đầu thở dốc, mệt mỏi, khó chịu quá. Nó thả Nguyệt Nga ra và ngồi xuống đất, lấy tay vuốt ngực.Lên cơn hen rồi, không có thuốc ở đây làm sao bây giờ.
Mồ hôi chảy đầm đìa, nó cảm thấy tức ngực, ngày càng khó thở hơn. Đàn em Nguyệt Nga sợ hãi bỏ chạy đi, cả ả ta cũng vậy. Nơi đây chỉ có mình nó, làm sao kêu người cứu bây giờ. Trong lúc “tuyệt vọng” ( Con này làm quá, đã chết âu mà=.=), thì hắn chạy đến, nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, cho viên thuốc vào miệng nó rồi chậm rãi vuốt đằng sau lưng. Cơn hen giảm dần, nó bắt đầu trở về trạng thái bình thường. Giờ nhìn nó thật thảm hại. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, còn lấm lem đất nữa. Hắn ân cần hỏi han:
- Bà chị có sao không, tôi cõng đến phòng y tế nhé!!
- Tôi không sao đâu, cậu nghĩ tôi là ai vậy_Nó cảnh giác trả lời, mọi khi hắn dữ dằn lắm mà, sao hôm nay hiền vậy, uống lộn thuốc hả trời_ Nè, hôm nay nhìn cậu kì kì_Nó làm khuôn mặt nghiêm trọng_ Khùng không, có tiền sử bị điên không? ( Con này đầu óc phong phú ghê)
- Bà chị bị gì vậy, chẳng qua là tôi không muốn điều đó xảy ra một lần nữa??
- Điều đó….???_Nó tò mò
- Không có gì đâu, đừng thắc mắc_ Hắn xua tay
- Ờ, không muốn nói thì thôi, Ủa mà sao cậu biết tôi ở đây mà đến giúp vậy, có khi nào cậu có………cảm tình với tôi_ Nó hét to lên như Colombo phát hiện ra Châu Âu vậy ấy ( hoang tưởng)
- Khùng quá_ Hắn ấn đầu nó_ Tôi nghe mấy người trong lớp bàn tán chị đánh nhau ở sân sau. Mà người như bà chị thì luôn hoạt động mạnh, dễ dẫn đến cơn hen nên tôi mới phải vác xác xuống đây chứ ai thèm thích chị. Tôi thà chết còn hơn_ Hắn đá đểu lại nó_ Thôi, bà chị tự đi được đúng không. Tôi về lớp đây_ Nói rồi hắn cho hai tay vào túi quần, tỉnh queo bỏ nó lại
- Ê ê, cậu có phải nam nhi không vậy, sao lại bỏ một thiếu nữ hiền lành (eo ôi, thấy nó tự sướng ghê chưa) như tôi ở lại đây, nè_ Nó gọi với theo, nhưng bóng hắn đã mất hút rồi, đành lết về vậy. Nó toan đứng dậy nhấc chân mà không được. Ê ẩm cả người, đau nhức toàn thân, hồi nãy còn bị đập vào đầu nữa chứ, tóm lại là không thể di chuyển được. Đang ” tuyệt vọng” lần 2 thì hắn quay lại, lần này còn dẫn theo tên Đông, thằng đó bắt đầu lên cơn cười hô hố:
- Hahaha, không ngờ có ngày bà chị này thảm hại như vậy, nhìn như chó con ấy, haha_ Dám nói nó như chó sao, thằng này chán sống rồi.
Tức chí, nó cầm mấy cục đá liệng liên tiếp vào người tên Đông. Bốp, một cục trúng ngay mắt, tên đó ngã ngửa ra đằng sau, một quầng thâm dần dần hiện ra như mắt gấu trúc. Đông ôm lấy mặt, giọng giận dỗi nói với hắn:
- Mày thấy chưa, có đứa con gái nào như bà chị này không, tự nhiên lôi tao xuống đây chi vậy, để rồi hỏng mất khuôn mặt đẹp trai nì
- Mày cõng bà chị Jan về lớp đi_Hắn làm mặt lanh tanh, chẳng có 1 chút thương cảm gì với thằng bạn cả
- Hả, cái gì? Tao mà phải cõng…._ Tên đó lấy tay run rẩy chỉ về phía nó
- Mày mới về Việt Nam đúng không?_Hắn hỏi
- Ừm
- Có chỗ ở chưa??
- Chưa
- Ờ, vậy muốn ở ké nhà tao thì cõng bà chị Jan về lớp đi, không tao dẹp đồ của mày ra ngoài đường mà ở đó
Tên Đông mặt méo xẹo, miễn cưỡng chìa cái lưng thần thánh ra cõng nó:
- Lên đi_ Tên đó nói như ra lệnh
- Phải mời_ Nó khoang tay nhất quyết không lên. Đông nhìn hắn cầu cứu. Hắn chẳng làm gì cả, chỉ phán 1 câu gỏn lọn
- Người ta nói sao mày làm đi_Hắn khoái chí, lâu lâu mới có dịp hành hạ thằng bạn
- Em mời chị Jan lên lưng em cõng về_Đông nuốt nước bọt khan miễn cưỡng nhả ra từng chữ (tội nghiệp thay =.=). Nó hí hửng nhảy lên lưng tên đó cái oạch. Crắc, tiếng xương cốt vang lên giòn dã
- Bà chị ăn cái gì mà nặng vậy_Tên Đông nhăn nhó mặt mày khổ sở
Nó gõ đầu hắn:
- Ăn nói cho đàng hoàng, dáng vẻ chị mày thế này mà nặng à. Nói à biết, được cõng 1 người đẹp như thế này là phước lắm đấy nhá, phải biết mà tận hưởng đi_Nó vênh mặt tự mãn
Lớp 11A2:
- Ôi trời, mày có sao không?_Ngân hốt hoảng chạy lại khi thấy con bạn mình_Mày đi đâu làm tao tìm mãi vậy hả
Rồi bất giác cô bạn ngẩng đầu lên, mắt chạm Đông, tên đó đang nhăn nhó vì phải cõng nó, Ngân quay ngoắt thái độ:
- Mày làm cái gì mà để cho người ta cõng vậy hả??_Rồi cười tươi với tên đó_Chắc là con nhỏ này nặng lắm nhỉ, tội cho bạn quá, mình thay mặt bạn mình xin lỗi bạn
Nó chỉ còn nước đơ mặt ra, cái con bạn hám zai, vì tình riêng mà bán rẻ bạn bè ra thế hả. Nó nhảy phóc xuống lưng Đông, đưa tay xùy xùy:
- Xong việc rồi, không phận sự, biến về lớp
Thằng nhỏ chưa kịp “trăng trối” gì đã bị đàn em của nó đẩy ra ngoài mất tiêu rồi. Nó làm mặt lanh tanh:
- Hay hen, thấy zai là bỏ người ta liền, mày đúng là……….
- Hehe, đừng giận mà, bạn bè bao nhiêu năm, mày đừng nhỏ nhen vậy chứ_Ngân xoa bóp vai cho nó, cười hê hê
- Được roài, tao tạm tha ày đấy. Nè, người làm tao ra cơ sự này là mụ Nguyệt Nga đó
- Hả, lại là cô ta. Mà mày làm cái gì để cho ả ta đánh vậy
- Là do đàn em mình làm hỏng cái mũi 20 triệu của cô ta nên ức chí kéo tao ra đánh
- Thật là càng ngày càng quá mà, mày phải làm gì đi chứ
- An tâm, tao có trò này hay lắm, mày nghe nè
Ra về:
- Anh Thiên_Nó cười tươi hớn hở chạy lại chỗ Nhật Thiên đang đứng. Xung quanh toàn girl là girl, mặt ai cũng hiện lên hai hình trái tim to tướng. Nó bám lấy cánh tay Nhật Thiên, quắc mắt với đám con gái cả lũ sợ hãi bỏ chạy về hết. Nó quay lại giọng ngọt xớt_Hôm nay anh đi về cùng em nha
Thiên khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu. Nó cười khà khà trong bụng, bước một thành công. Hai người đứng 8 trước cổng trường 1 hồi thì Nguyệt Nga bước ra, nó chỉ chờ có thế lớn tiếng nũng nịu:
- A, anh ơi, em đau đầu quá, không biết là bị sao nữa_Nó giả vờ mệt mỏi, đưa hai tay lên day day thái dương. Theo thông tin mật đàn em cung cấp cho thì Nguyệt Nga đang để ý Nhật Thiên. Nó kín đáo liếc về phía cô ta thì thấy mặt cô ta đang biến sắc. Khoái chí, nó tiếp tục diễn thêm_Ôi trời, sao mà đất cứ chao đảo làm sao í, em mệt quá_Rồi nó ngã vào lòng Thiên, trong bụng thầm cười đắc í
- Ơ, em có sao không, mệt lắm không, hay anh đi mua thuốc cho em nhé_Thiên đật tay lên trán nó, ân cần hỏi
- Không sao đâu, cho em dựa một tí là khỏe liền mà_Nó đưa tay xua xua.
Nguyệt Nga bước tới, làm bộ mặt lo lắng:
- Jan Hằng, hay là chị dìu em về nhé_Rồi quay sang Thiên_Anh về trước đi, để em lo cho Jan Hằng
- A, không được, hình như em bị đau chỗ hồi sáng bị chị đánh vô đấy_Nó vờ xoa xoa bừa trên đầu, làm bộ mặt tội nghiệp nhìn Thiên
- Cái gì cơ, Nga, em đánh Jan Hằng hả_Thiên gắt lên hỏi, cô ta chưa kịp phân bua nó đã chém thêm
- Hồi sáng chị í lôi em ra sân sau rồi đánh đấy,lại còn trúng ngay đầu đây nữa anh này. Hix hix
- Không phải là em ……._Nguyệt Nga đang nói thì bị Thiên ngắt lời
- Em là đàn chị sao lại hành động thô lỗ thế này, thật mất mặt cho khối 12. Hãy mau xin lỗi cô ấy đi
- Nhưng em…em
- Nói xin lỗi đi_Thiên đột nhiên lớn tiếng làm cô ta sợ hãi
- Cho chi xin lỗi_Cô ta nói rồi khóc, ôm mặt hưng hức chạy đi. Nó thấy vậy mà khoái trá trong lòng, vờ thương cảm
- Tội chị ấy quá, thôi em đỡ rồi, mình về đi anh
Nói rồi nó khoác tay Thiên về, miệng cười tươi. Nó không hề biết rằng có người đứng nhìn đằng sau từ nãy giờ
- Jan Hằng, thật đúng là bản chất của chị.