Số lần đọc/download: 537 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:08 +0700
Chương 5: Thách Thức
T
hứ hai đa đến, Linh mệt mỏi bước xuống giường và thay đồ, kèm theo… vác chiếc vali nặng trịch xuống nhà, và đưa vali cho 1 tên vệ sĩ gần đó nhất xách ra xe. Còn ‘cậu chủ’ cũng ung dung xỏ túi quần ra xe. (dã man)
Chiếc xe dừng trước cổng trường, vệ sĩ của Linh xách chiếc vali xuống và để nó dưới đất rồi cúi ng chào và quay lưng đi, bỏ mặc ‘cậu chủ’ của hắn mặt mếu xẹo vì, với sức của Linh thì sao xách nổi mà còn lết 1 đoạn đến bảng tin tìm phòng, và lết đến kí túc xá nữa chứ. (tội ghê, cứ như bị đuổi ra khỏi nhà và đang tìm nơi tá túc ấy)
- Gia Huy! – 1 tiếng reo lên.
- Anh Gia Huy kìa – Cả lũ nhốn nháo (không hỏi cũng biết là những nhân vật nào. Nếu không biết mình gợi ý nhá)
- Đẹp trai ghê
- Mình ngất mất!
Cả lũ nhốn nháo và không ai để ý rằng Linh đang khổ sở bởi cái vali xách tay, ban sang Linh đã định dung va li kéo đi rồi nhưng vali ấy bị hỏng khóa nên Linh đành bỏ nó lại. Và giờ… đang không biết làm thế nào thì Linh trông thấy 3 hotboy trường đang đứng bên kia đường khiến cho nàng ta giật mình, bất giác nâng chiếc vali lên phi về phía kí túc, khu nam ở lầu dưới nên Linh không phải khệ nệ khiêng cái vali đi nữa.. May mắn thay, 1 giọng nói quen thuộc đến tíu tít ở phía cuối hành lang vang lên..
- Huy?? Tớ thấy phòng cậu rùi nè, - Như hổn hển, đưa tờ giấy ghi mã phòng cho Linh, cả ng cô nhóc lấm tấm mồ hôi.
Linh bắt đầu đi tìm phòng, và đây… phòng 105, Linh bước vào phòng, căn phòng chỉ có 1 nửa trống và dường như nó dành cho Linh, còn bên kia, là của ai! Linh thu dọn lại đồ đạc và tất cả mọi thứ, sắp xếp theo kiểu anh Linh đã từng sắp xếp. Và nghe theo lời rủ rê của Như, Linh xuống cangtin ăn bữa trưa. Cả trường hầu như đã quá quen với việc Như và Linh than nhau, 2 ng họ đều là bạn than, 1 số kẻ ngoài chướng tai nói Như không ra gì, bám riết lấy hoàng tử, hay kẻ nào độc mồm nói, Như quyến rũ hoàng tử, và dù thế nào thì những hành động vô tư của Như đều khiến cho bọn hot girl của trường chướng mắt (Vì trg có 3 chàng hotboy nên mấy cô này cũng tự thiết kế 1 biệt danh để mỗi cô chọn 1 anh, nhưng vậy mà thành viên có tận chục ng chứ không ít, giờ số lượng tăng khi Linh – với vai trò là hotboy đã xuất hiện) –( bọn này mà biết Gia Huy là con gái chắc muốn hộc máu mà chết quá!).
Thưởng thức bữa trưa nhanh chóng, Như kéo Linh lên sân thượng.. Ở đây, mọi điều đều có thể nhìn thấy, và Linh trông thấy bong dáng 3 tên hotboy nọ đang đứng trc 1 cô gái cười ha hả, còn cô gái đó vẻ mặt sợ hãi, quỳ sụp xuống vái vái, lạy lạy… Linh chướng mắt vô cùng, nếu là Gia Huy thì anh sẽ không bao giờ có động tĩnh gì. Nhưng cô không phải anh mình, cô là Gia Linh, và lương tâm cô không bao giờ cho phép cô quay mặt làm ngơ với những gì đang xảy ra.
- Gia Huy – Linh thầm nhắc tên anh trai, vì cô biết anh sẽ luôn đến bên cạnh cô khi cô gọi tên anh.
Linh bước nhanh xuống cầu thang, hướng về phía có chuyện đang xảy ra.
- Cô nghĩ cô thoát nổi sao?- Tiếng Khải dõng dạc
- Em không muốn làm con rối nữa. – Cô gái van nài – mong các anh tha cho em.
- Ng đàn bà của tao mà đòi có ý kiến sao?- Khải túm lấy cổ áo cô gái và lên cao giọng.
- Đàn bà không đc lên chủ kiến sao? – Linh cất tiếng
Vẫn 2 tay xỏ túi quần, khuôn mặt lịch thiệp, chậm rãi bước tới và đỡ cô gái dậy, cầm tay cô gái định quay đi, Linh không để ý đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Anh cô là ng thích hành động, còn cô lại thích dung lời nói áp đảo ng khác. Cô tin chắc nếu anh mà cứu 1 ai đó thì không cần nói nhiều, chỉ cần cứu hay không thôi. Còn cô, không biết võ thì chỉ còn cách nói sao cho ngắn gọn, không làm mất phong thái của anh trai. Đầu óc cô đang căng như dây đàn suy nghĩ.
- Hoàng tử dễ thương? – Cô gái bất giác buột miệng nói
- Dễ thương cái con khỉ! – Khải lên tiếng.
- Xin lỗi Lâm thiếu gia, nhưng đó là ng đàn bà của bọn tôi. – Thế Minh từ tốn.
Linh đang bực mình, rất bực, Linh muốn nói thật nhiều để xả cho lũ kia 1 trận nhưng cô phải cố kìm nén.
- Khủng bố à? – Linh lạnh lung, giọng tỉnh bơ cất lên.
- C.. cá.. cái gì? Thằng nhóc này. – Khải vội xấn xổ tiến tới, nhưng may thay Minh kịp giữ hắn lại.
- Sao hả? – NT lên tiếng.
- Định nghĩa. – Linh chợt dừng lại, biết họ không hiểu mình đang nói gì, cô quay qua, chỉ tay vào cô gái đang đứng bên cạnh mình và nói tiếp – ng đàn bà của bọn tôi.
- Vì cô ta thuộc quyền sở hữu của chúng tôi, là đồ vật cho bọn tôi chơi, bọn tôi ngắm… làm vật để chúng tôi hành hạ.
Linh quay ra nhìn cô gái và trông thấy ánh mắt khẩn cầu của cô gái.
- Đồ vật? – Linh nói bằng giọng mỉa mai nhưng vẫn lạnh lung. – Vậy… các ng là gì?
- … - Chưa để ai kịp nói gì, Linh nói tiếp.
- Động vật!
Linh kéo tay cô gái định quay đi, khi đó NT từ đằng sau gọi giật lại.
- Ng đàn bà đó đã có chủ, với lại, hoa tàn rồi, không tươi nữa.
Linh vẫn bỏ ngoài tai những lời hắn nói, nhưng trong cô thầm nghĩ: ‘tàn hay không không quan trọng vì cô có phải con trai đâu mà quan tâm nó tươi hay héo’.
- Anh Huy! – Cô gái bẽn lẽn đến tội, Linh chợt buông tay ra nói ko đầu ko đuôi.
- Tự do! – Linh chực quay đi, nhưng cô gái đã kịp giữ Linh lại và nói:
- Giờ e là của anh!
- Tránh ra! – Linh thấy ớn vô cùng, cô chỉ định cứu cô gái vì mấy tên ngứa mắt nhưng cô ko ngờ cô gái ấy lại theo Linh và làm phiền Linh đến vậy.
Lúc này, Linh chực nhận ra cô bạn thân đã biến mất tự lúc nào, Linh vội phi lên sân thượng và đảo mắt tìm. Thế nhưng Linh ko thấy bóng ai, cô chỉ tìm thấy chiếc vòng ngọc của Như bị vỡ làm 3 và từng mảnh vụn đó như có dính ít máu.. Linh giật mình, vơ vội đống vụn vỡ và chạy vội xuống sân trường, tìm mọi ngóc ngách có thể để tìm cô bạn thân.
Trong 1 nhà kho chứa đồ thể dục ở sau khuôn viên trường, tối tăm, ẩm thấp, 1 giọng nói đầy uy quyền vang lên.
- Mày dám theo đuôi Hoàng tử của bọn tao à? Mày định lợi dụng gì ở anh ấy? Hay mày là con hồ ly chín đuôi?
- Nói gì vậy? – Như rướn ng lên để thấy những đứa con gái đang đứng xung quanh cô, fan của Linh (híc, đúng là đàn bà) – Tôi ko hiểu.
- Hoàng tử dễ thương: Lâm Gia Huy là của bọn tao! – 1 giọng nói khác cất tiếng.
Như ko thể nói, Huy là Linh, là con gái đc, nhưng hiểu lầm này thật tai hại biết chừng nào, cô biết ngôi trường này ko tầm thường, việc cô mất tích trên thế gian này dễ như ăn kẹo, và chỉ cần đưa ra công chúng 1 lời giải thích khac nhẹ nhà là Cô mắc bệnh chết, hay tai nạn... đại loại như vậy. Và.. ko để cô kịp phản ứng, thì 1 cái tát trời giáng khiến cô nổ đom đóm mắt.
- Chúng mày... xử nó! – Tiếng nói uy quyền kia lại vang lên
Và thế là, bao nhiêu phát đá, tát, móng tay cấu xé đều giánh xuống ng Như. Còn về phía Linh, cô đã biết Như gặp chuyện ko lành, tìm mãi trong trường chẳng thấy đâu, cô cũng định ra ngoài trường thì 1 bàn tay kéo áo Linh. Linh quay ra:
- Nhà kho chứa đồ, tụi nó hay xử ng tại đó – Cô gái bẽn lẽn nói
Ko nói gì và với khuôn mặt lạnh băng ko biểu lộ cảm xúc – mặc dù rất lo – Linh kéo tay cô gái đi và hướng về phía nhà thể dục.
- Tham gia với! – Linh từ tốn mở toang cửa và nói với giọng trầm có chút gằn xuống.
Tất cả mọi hoạt động đều dừng lại và... lũ con gái đó lắp bắp.
- Ơ! anh Huy.
1 đứa con gái bất giác quay qua nhìn cô gái đang núp sau Linh. Cô gái bẽn lẽn.
- Đỡ Như ra!- Linh nói như ra lệnh cho ng con gái đó, cô gái đi vào đỡ Như, còn Linh cũng tiến vào nhìn con bé cầm đầu lũ con gái: Kiều My – Rảnh rỗi quá phải ko? Để tôi đoán nhé, Các cô chết mê chết mệt dưới sự lịch lãm của tôi (tự tin quá đáng), và thấy Như đi theo tôi nên các cô thấy tức và muốn thủ tiêu cô ấy, bằng cách chờ cho lúc tôi ko để ý, các ng bịt miệng cô ấy, trong lúc đó cô ấy cố vùng vẫy và đã ko may đập tay vào thành lan can và làm vỡ chiếc vòng ngọc. Nếu ko trông thấy chiếc vòng ngọc đó thì tôi cũng đã ko thể phát hiện ra cô ấy mất tích. Và giờ muốn thủ tiêu cô ấy để nhận đc sự chú tâm của tôi? Nhưng ko có đâu!
Tất cả nhũng lời Linh nói chỉ mất 19s. Khả năng lí luận là vô đối, khả năng dự đoán, xây dựng tình huống cũng đáng nể, mỗi tội tiết kiệm lời nói quá đáng, nhưng khi nói nhiều thì lại nói nhanh và lí luận rất sắc bén.
Như ngạc nhiên cao độ, nào giờ có thấy Linh nói nhiều thế đâu… mà nay.. Bỗng, 1 phát trời giáng cái rầm xuống mặt My. Linh tát cô ta, 1 phát tát rất mạnh khiến cô ta ngã xuống
- Đi thôi!- Linh phủi tay rồi đút tay vào túi quần đi trước, cô gái đỡ Như theo sau.
- Em sẽ cho anh thấy, anh chỉ là của em thôi!- My lẩm bẩm. (trời ơi, mấy bà này điên vì tình rùi hay sao hả trời, nhìn lại ng đi mấy mẹ ơi?)