He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
nh...... Tại sao muốn quấn lấy em?" ( Thân mật nên đổi xưng hô ^^)
Sau hồi lâu, Mạc Tiểu Mễ cách cánh cửa hỏi vọng ra.
"Anh thích em."
"Tại sao lại thích em? Chúng ta trước kia quen biết sao?" Mạc Tiểu Mễ thật sự không hiểu rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh đối với cô yêu thích đến vậy.
"Anh đối với em là vừa thấy đã yêu, rất lãng mạn phải không? Cứ coi đây là nhân duyên trời định đi, chỉ cần gặp đối phương một lần, liền lập tức đặt ở trong lòng, em chính là người mà cả đời anh muốn tìm. Cho nên anh lúc đó đã quyết định, anh muốn em! Mạc Tiểu Mễ."
"Ngu ngốc." Mạc Tiểu Mễ không nhịn được đem mặt mình vùi vào đầu gối, len lén mỉm cười.
Cái gì"Vừa thấy đã yêu", cái gì"Nhân duyên trời định", bây giờ ngay cả nữ sinh trung học cũng biết là lừa gạt, anh là một người đàn ông lại còn nói rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, cũng thật giống tác phong của anh.
"Nhưng là em không biết mình đối với anh có cảm giác gì, em...... Thật sự không tin chuyện vừa thấy đã yêu." Mạc Tiểu Mễ đem cằm chóng lên đầu gối, tay ôm bắp chân, lầm bầm nói: "Em nghĩ em vĩnh viễn không cách nào giống như dạng người dễ dàng yêu một người, cho nên cũng không cách nào lập tức quên một người, em...... Có thể vẫn còn yêu Ân Trần."
"Ngu ngốc, em không nhìn thấy xì căng đan của anh ta bay đầy trời sao?"
"Những thứ báo lá cải đó không thể tin." Mạc Tiểu Mễ lập tức phản bác, "Lúc Ân Trân mới vào làm đã nói với em, có lúc vì để gây chú ý, nghệ sĩ cũng sẽ tạo chút ít xì căng đan, dù sao chỉ cần tạo sự chú ý, khiến người xem đối với bọn họ có ấn tượng, bọn họ coi như đã thành công một nửa. Đối với nghệ sĩ mà nói, nổi sợ lớn nhất không phải mấy cái xì căng đan vô hại, mà là không có tiếng tăm gì, bị mọi người quên lãng."
"Cái này mà em cũng tin được?" Giản Nhẫn khịt mũi coi thường.
Lần đầu nhìn thấy Ân Trần ở quán bar, Giản Nhẫn cũng biết anh ta là một kẻ phong lưu đến tận xương tủy, tuyệt đối không đáng giá để Mạc Tiểu Mễ phó thác cả đời.
"Mạc Tiểu Mễ."
"Ừ?"
"Em ra ngoài đi."
"Không muốn."
"Anh sẽ không ép em. Thật."
"Không cần."
"Em thật không ra? Anh phá cửa đó!"
"Anh dám...... A, " Mạc Tiểu Mễ cảm giác sau lưng chấn động "Rầm", vội vàng nhảy dựng lên, đột nhiên kéo cửa ra, toàn thân bóc hỏa, "Giản Nhẫn! Anh nghĩ gì vậy hả?"
Như việc không liên quan Giản Nhẫn tà tà cười một tiếng, đưa tay ôm cô vào ngực mình, nắm lây tay trái của nàng, giơ lên ngón giữa, lấy một chiếc nhẫn kim cương rất lớn đeo vào ngón tay cô.
"Là nhẫn kim cương Tiffan của Ý đó." Giản Nhẫn cũng nâng lên tay trái của mình, trên ngón giữa có một chiếc nhẫn tương tự, "Khó lắm mới tìm được hai chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau, của em nhỏ hơn của anh một chút."
Ngu ngốc! Không phải nhẫn của nam và nữ vốn khác biệt sao?
Mạc Tiểu Mễ trừng mắt anh một cái, nhưng khi cô đảo mắt nhìn viên kim cương cực lớn trên tay, lần nữa khiếp sợ.
Người đàn ông này...... Có tiền như vậy sao?
"Tại sao...... Muốn đưa em?" Mặc dù khiếp sợ, nhưng người phụ nữ nào nhận được chiếc nhẫn như vậy cũng sẽ cảm thấy vinh dự hà?
"Giống như tuyên bố ọi người biết, em là người của anh, em là người đã có chủ, người khác không được tiếp cận!" Giản Nhẫn âm thầm cười.
Mạc Tiểu Mễ sau khi choáng váng "Nhưng cũng không cần thiết mua lớn như vậy?"
"Em không phải cảm thấy như vậy rất lóa mắt sao?"
Trên đời này chỉ có anh mới cảm thấy như vậy!
Mạc Tiểu Mễ muốn tháo chiếc nhẫn ra, nhưng bị Giản Nhẫn ngăn lại, ánh mắt anh nguy hiểm như dã thú trông chừng con mồi, "Em muốn làm gì?"
"Tháo ra. Mặc dù em rất cảm động, nhưng em không thể nhận."
"Không cho phép trả lại."
"Anh có lý chút được không?"
"Em quyết định đi muốn gả cho anh hay tuyệt giao, chiếc nhẫn này tuyệt đối không cho phép tháo ra." Giản Nhẫn nói quyết liệt.
"Anh...... Là cầu hôn em sao?" Mạc Tiểu Mễ càng thêm khiếp sợ.
"Nói em ngốc chính là ngốc, anh đã cầu hôn rất nhiều lần không phải sao?" Giản Nhẫn gõ đầu cô.
Có sao? Cô chỉ nghe được anh luôn miệng nói mình là người của anh.
"Bất kể nói thế nào, chiếc nhẫn không cho tháo ra, nếu không anh sẽ cho người theo giám sát!"
Lại uy hiếp!
"Được rồi, cục cưng bé nhỏ, cho em một đêm suy nghĩ anh không quấy rầy em nữa, ngủ ngon. Hãy suy nghĩ kỹ về những điều anh nói, hi vọng ngày mai câu trả lời của em là em nguyện ý gả cho anh." Giản Nhẫn cúi đầu khẽ hôn cô một cái, xoay người rời đi.
Cửa đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn, Mạc Tiểu Mễ ngơ ngác đứng giữa phòng khách, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, nghĩ tới người đàn ông lạ lùng này.
Người đã có chủ?
Nhưng sao không thấy ai hỏi ý kiến của cô?
"Anh hai, anh muốn mua chiếc Lamborghini này?"
Trong phòng làm việc hạng sang rộng rãi sáng ngời, một người cao gầy toát lên vẻ nhanh nhẹn khôn khéo kính cẩn đứng trước bàn làm việc, hỏi người đàn ông đang nhìn vào sấp tài liệu trên tay.
Chỉ cần rời phòng làm việc, Giản Nhẫn sẽ trở thành một người ăn chơi bất cần đời, giống như một kẻ phong lưu với IQ dưới 60; nhưng là chỉ có thuộc hạ của anh mới biết, trong công việc anh rất nghiêm túc cẩn thận, ít ai biết được mặt khác này của anh.
Nhưng phải nói thật, bộ dạng chăm chỉ làm việc của anh hai thật đúng là đẹp trai!
Thuộc hạ luôn một lòng trung thành cùng với ánh mắt khâm phục mà tôn kính anh.
"Ừ, ta thấy cách trang trí của nó rất đẹp."
"Hả...... Nhưng là...... Sao lại là cách trang trí như vậy?" Thực sự có chút không hiểu, yêu cầu lần này của đại ca thật sự rất lạ lùng.
"Nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi cứ dựa vào đó mà làm."
"Phải rồi...... Anh hai, Hồ tiểu thư!!"
"Không cần để ý tới cô ta."
"Dạ"
"Được rồi, Tiểu Cầu, ngươi giám sát việc làm chiếc xe này sao cho thật tốt." Người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị mà anh tuấn nói.
"Dạ, anh hai cứ việc yên tâm." Tiểu Cầu cúi đầu rồi xoay người ra ngoài.
Có thể thay anh hai làm việc là vinh hạnh của anh, anh tin tưởng mình sẽ trở thành tâm phúc của đại ca trong nay mai.
Cấp bậc cao thấp không phải là vấn đề, đối với anh quan trọng nhất là làm cho anh hai yêu quý.
Tiểu Cầu từ phòng làm việc đi ra, thấy người phụ nữ mới vừa quấy rầy anh lúc nãy vẫn còn đứng ở cửa, bất đắc dĩ thở dài, "Hồ tiểu thư, bây giờ là giờ làm việc, anh hai sẽ không gặp cô."
"Giờ làm việc?" Hồ Thiên Tuệ hếch đôi môi đỏ chói lên, "Giản Nhẫn cũng đi làm? Đừng nói chuyện buồn cười vậy chứ, anh ấy lần trước không phải trong giờ làm việc tìm đàn bà phóng túng sao?"
Tiểu Cầu nhìn bộ dạng của cô cũng cười khẩy. Phóng túng? Chỉ như cô loại đàn bà phóng đản mới có thể cho anh hai là phóng túng.
Chỉ nhìn bề ngoài của anh hai, thì sẽ không biết anh so với bất cứ ai là cố gắng chăm chỉ hơn rất nhiều, cho nên bọn họ những kẻ côn đồ nhỏ bé trên đường phố chỉ biết lây lất sống qua ngày, mới có thể có được một tòa nhà xa hoa lộng lẫy cùng với một công việc quang mình chính đại.
Thật ra bọn họ kinh doanh ngân hàng ngầm, dưới sự lãnh đạo của anh phải đổ máu tranh giành khốc liệt hằng ngày mới giúp công ty đứng vững, sau đó nhảy sang lĩnh vực kinh doanh bất động sản, sự nghiệp càng ngày càng lớn, thậm chí còn gia nhập tố chức xã hội đen "Liên minh quốc tế", càng làm cho người khác không dám trêu chọc bọn họ.
Có tiền có thế có địa vị, hiện tại bọn họ đứng dưới mặt trời, đường đường chính chính nộp thuế nhà nước trở thành "công dân mẫu mực"!
Nếu so với cha của Hồ Thiên Tuệ, vẫn chỉ kinh doanh ngân hàng ngầm, thậm chí còn dính tới mua bán ma túy, sớm muộn cũng sẽ Game Over.
"Không cần biết, anh giúp tôi thông báo một tiếng, tôi nhất định muốn gặp anh ấy." Hồ Thiên Tuệ nắm lấy Tiểu Cầu không buông.
Tiểu Cầu nhíu mày, "Tôi đã thông báo rồi, anh hai không muốn gặp cô, tôi cũng không làm được gì?"
"Tiểu Cầu, anh có phải muốn bị đuổi việc?" Hồ Thiên Tuệ nắm cà vạt Tiểu Cầu nghiện răng uy hiếp.
Tiểu Cầu bình tĩnh gỡ tay cô ra, "Hồ tiểu thư, thất lễ, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, gặp lại sau."
"Khốn kiếp! Đồ ranh con, sau nay xem ngươi sẽ ra sao!" Hồ Thiên Tuệ phẫn hận giẫm chân, tự trực tiếp gõ cửa, "Giản Nhẫn, em nhất định phải gặp anh. Không em cho nổ tung chổ này."
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Giản Nhẫn bất đắc dĩ mở cửa, thân thể cao lớn lại chặn ngang cửa, cánh tay gác trên khung cửa, nhướng cao lông mày không kiên nhẫn nhìn cô, "Cho cô hai phút, nói xong lập tức biến."
Hồ Thiên Tuệ cũng không để ý tới anh, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm hông anh thật chặt, tham lam hít vào mùi hường hấp dẫn của anh, "A Nhẫn, A Nhẫn, em rất nhớ anh nhớ muốn điên rồi." Cô nâng đùi phải lên, cố ý ma sát bắp đùi trêu chọc tiểu đệ của anh, "Anh có nhớ em không? Em nhớ anh đến nổi mất ngủ à."
Sắc mặt Giản Nhẫn càng khó chịu, nếu không nể mặt cha cô, anh sẽ trực tiếp quăn cô từ lầu mười hai xuống rồi.
"Còn 65 giây."
"A Nhẫn......" Hồ Thiên Tuệ dùng bộ ngực lớn khi cọ sát trên y phục của anh, thanh âm càng thêm ám mụi, không quan tâm đây là ngay giữa hành lang, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác nhìn thấy, "Không cần vô tình như vậy chứ. Kể từ khi cùng anh lên giường, em mới biết những người đàn ông khác căn bản không thể gọi là đàn ông, trong lòng em chỉ có anh là người đàn ông duy nhất, không có anh em sẽ chết mất."
"Vậy cô đi chết đi."
"A Nhẫn đáng ghét, anh sao lại thích cố ý nói khích người ta à? Nhưng em lại thích anh như vậy hơn." Hồ Thiên Tuệ nhón chân lên muốn hôn anh, những vóc người của anh quá cao, anh không cúi thấp xuống, cô căn bản không hôn được, "A Nhẫn, tối nay đi cùng với em, em đã chuẩn bị một vài điều mới mẻ lại rất kích thích."
"Không có hứng thú." Anh không phải cái loại thích chơi SM biến thái, đẩy cô ra, "Hồ Thiên Tuệ, giữa chúng ta chỉ là tình một đêm, OK?"
"Người ta không chịu, người ta muốn làm tình ngàn đêm, muốn hàng đêm hàng đêm đều ở cùng với anh, như vậy em mới có thể hạnh phúc. A Nhẫn, anh không nhận ra là em đã yêu anh rồi sao."
Cô là yêu thân thể tôi đó chứ?
Giản Nhẫn không nhìn lấy một cái nói, "Hai phút thời gian đã hết. Biến ngay"
"Giản Nhẫn! Anh đừng có được trớn mà lên mặt!" Thấy anh chuẩn bị đóng cửa, Hồ Thiên Tuệ rốt cuộc nổi giận, trước kia cô đều được đàn ông vây quanh, từ khi nào cô hạ thấp lòng tự trọng theo đuổi một người đàn ông?"Đừng cho là tôi Hồ Thiên Tuệ là dễ chọc, anh chơi đùa một lần rồi phủi mông một cái muốn đi sao? Chuyện đâu có dễ dàng như vậy!"
Giản Nhẫn cười, hai cánh tay khoanh lại, "Vậy cô muốn gì?"
" Quan hệ với tôi, ba ngày một lần." Cô đã hạ thấp yêu cầu, vốn còn muốn nói một ngày ba lượt!
Giản Nhẫn cười lạnh.
"Vậy...... Một tuần một lần đi." Cô thật ra cũng không dám cùng Giản Nhẫn cứng đối cứng.
Giản Nhẫn tiếp tục cười lạnh.
"Vậy...... Cùng lắm thì hai tuần một lần...... Huh...... Một tháng một lần, giá chót đó!"
"Này cô, nếu cô đói khát đến điên khùng thì vào bệnh viện tâm thần đi."
Giản Nhẫn nhấn di động gọi, lập tức mấy người mặt áo đen không biết từ đầu xuất hiện, nhấc Hồ Thiên Tuệ lên hướng bên ngoài đi.
"Giản Nhẫn, anh là tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Tôi rốt cuộc có gì không bằng người ta? Có phải bởi vì con nhỏ Mạc Tiểu Mễ đó? Tôi sẽ không bỏ qua đâu! Tuyệt không bỏ qua...... Tuyệt không...... Á......"
Giản Nhẫn lần nữa cười lạnh, đóng cửa lại nụ cươi vốn đang hiện trên mặt ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lẽo.
Nhìn anh giống như quỷ địa ngục.
Đối với người mình yêu anh vô cùng yêu thương che chở, người anh không yêu lại rất vô tình, anh chính là người đàn ông như vậy.
"Mạc phụ tá, chiếc nhẫn của cô thật đẹp a."
Mạc Tiểu Mễ đang vùi đầu sửa sang lại tư liệu đến choáng váng đầu óc, ngoài ý muốn nghe được giọng Trần Tư Quân than thở, rất kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trần Tư Quân đứng trước bàn làm việc của cô, tay phải vẫn đang cầm một xấp tài liệu, chắc là tính đưa cho Mạc Tiểu Mễ xử lý. Lúc này ánh mắt của cô ta lại nhìn chòng chọc tay trái Mạc Tiểu Mễ, như mèo mập phát hiện cá ráng, nhìn trân trối chiếc nhẫn kim cương lớn đến phách lối.
Chiếc nhẫn Tiffany với những hạt kim cương nhỏ đính vòng quanh một viên kim cương cực lớn, làm cho viên kim cương đã lớn lại càng lớn hơn, khiến nó trở nê sáng chói, viên kim cương lớn cũng tượng trưng cho tình yêu thiên trường địa cửu, đây là nhẫn kim cương Tiffany được thiết kế một mẫu duy nhất không có cái thứ hai.
Tất cả phụ nữ trên toàn thế giới ai lại không muốn có chiếc nhẫn kim cương Tiffany này, thế mà hiện tại một phụ tá thư ký với khuôn mặt trẻ con lại đeo trên tay, hơn nữa viên kim cương còn cực lớn, toàn bộ Đài Loan chỉ sợ cũng không có được mấy viên, Huh...... Huh!
"À, cái này......" Mạc Tiểu Mễ có chút quẫn bách đem tay trái dấu ra phía sau, cười xấu hổ, cô cũng không muốn mang theo chiếc nhẫn kim cương dễ làm xấu hổ này, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt nguy hiểm của Giản Nhẫn, cô tính đem chiếc nhẫn tháo ra, nhưng cảm thấy chột dạ cuối cùng lại đeo vào.
Mạc Tiểu Mễ lớn như vậy cùng không biết sợ ai, nhưng với Giản Nhẫn thì...... chà, bản năng nói cho cô biết, người đàn ông độc đoán như anh là không thể tranh cải được, chỉ cần làm trái ý anh, anh có thể giết cô thật chứ chả chơi.
"Chúc mừng, thư ký Mạc đã thành hoa có chủ." Vẻ mặt Trần Tư Quân khó đoán, không biết là hâm mộ, hay là ghen tỵ, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hả...... Cái này...... Ha ha......" Mạc Tiểu Mễ nghe những đồng nghiệp khác nói, Trần Tư Quân nghi ngờ cô cùng Phó tổng có quan hệ, cho nên mới đặc biệt căm ghét cô. Mặc dù Tiểu Khải là Phó Tổng giám đốc công ty Ngô gia, còn là tổng giám đốc tương lai, diện mạo cũng có thể nói là đẹp trai, nhưng Mạc Tiểu Mễ xin thề cô cùng anh tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào.
"Vẫn còn chưa nói chắc chắn được." Nhớ tới nụ cười xấu xa của Giản Nhẫn, Mạc Tiểu Mễ mặt ửng đỏ.
"Vẫn chưa chắc chắn?" Trần Tư Quân kinh ngạc, "Không chắc chắn mà đã đeo chiếc nhẫn?"
"À...... Cái này...... Thôi nghĩ sao cũng được." Mạc Tiểu Mễ không muốn nói chuyện của mình cho cô ta biết.
"Đây là bảng tổng kết cuối năm do phòng kinh doanh của bộ phận PR đưa tới, cô sửa lại cho tốt, rồi đưa tôi xem lại." Trần Tư Quân đem tài liệu giao cho cô, hướng cô mỉm cười mập mờ, "Thư ký Mạc, chúc cô chuyện tốt sớm thành."
Hả? Có ý gì? Chuyện gì tốt? Thế nào lại sớm thành? Mạc Tiểu Mễ đầu óc mờ mịt.
Trần Tư Quân không nói rõ, xoay người đi mất.
Ôm một xấp tài liệu cao ngất, Mạc Tiểu Mễ thở dài, cô ghét cuối năm, ghét tổng kết, ghét loay hoay đến chóng cả mặt.
Đáng tiếc, cô chỉ là một viên chức nhỏ, có ghét cũng phải làm việc.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, chuẩn bị uống ly cà phê, điện thoại lại vang lên.
"Xin chào, phòng làm việc Phó tổng Công ty Ngô thị, xin hỏi quý vị muốn tìm ai?" Mạc Tiểu Mễ nói chuyên nghiệp.
"Là anh."
Giọng nói nay, một giọng nam rất đặc biệt, khiến tay Mạc Tiểu Mễ run lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô cắn cắn môi, "Xin lỗi, đang là thời gian làm việc, không thể nhân điện thoại riêng."
"Đợi đã...! Tiểu Mễ, lúc trước tại sao em không nhận điện thoại của anh?"
"Anh đã gọi điện thoại cho tôi sao? Ân tiên sinh!" giọng Mạc Tiểu Mễ đột ngột cao lên.
"Anh...... Tối qua anh liên tục gọi cho em."
Cái gì! Chỉ vì tối qua không gọi được cho cô, lại ngay lúc cô đang làm việc gọi điện thoại tới chất vấn, vậy cô gọi điện cho anh trong nửa năm qua không ai nhận, thì hỏi ai đây?
"Thật xin lỗi, tôi rất bận, nếu như không có chuyện gì, tôi muốn cúp máy." Mạc Tiểu Mễ hít một hơi, cố gắng kiềm lại tâm tình kích động của bản thân.
"Tiểu Mễ, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm tối đi."
Mạc Tiểu Mễ nhíu chặt chân mày.
Nếu như trước kia Ân Trần chủ động mời cô như vậy, cô nhất định sẽ hưng phấn hô to một tiếng, nhưng bây giờ...... Tại sao ngay cả một chút cảm giác vui mừng mong đợi cũng không có?
Sau giữa trưa ánh chiều tà chiếu vào phòng làm việc, chiếc nhẫn kim cương của cô léo lên ánh sáng chói mắt, làm cô có chút hốt hoảng.
Như vậy chẳng gì tuyên bố với mọi người, cô là người của anh, là phụ nữ đã có chủ, ngoài ai được lại gần!
Em là người của anh, là phụ nữ đã có chủ, không ai được lại gần!
Là phụ nữ đã có chủ, không ai được lại gần!
Không ai được lại gần......
"Tiểu Mễ? Tiểu Mễ?"
Mạc Tiểu Mễ đột nhiên vỗ đầu mình một cái, đáng chết, sao lại nghĩ đến Giản Nhẫn cái con người độc đoán kia chứ? Ân Trần mới là bạn trai của cô, đã quen biết tận sáu năm a.
"Được rồi, tối nay võ quán Không Thủ gặp nhau."
Lâu rồi không vận động thân thể, cho nên gần đây hay nghĩ lung tung thôi.
"Võ quán? Được rồi, không gặp không về."
Mới vừa cúp máy, kết quả mẹ lại như đòi mạng người đánh tới.
"Tiểu Mễ, hôm nay tan tầm về nhà ngay." Rất ít khi mẹ Mạc nói chuyện nghiêm túc như vậy.
"Mẹ, sao vậy?" Mạc Tiểu Mễ bắt đầu cảm giác mình sắp gặp chuyện chẳng lành.
"Về rồi nói."
Hả? Mẹ lại muốn giở trò quỷ gì?
Để ống nói xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Trần Tư Quân, Mạc Tiểu Mễ le lưỡi một cái.
Thật là giết người, có vị nữ vương giám thị mọi lúc, cho dù cô không bị xa thải, sợ rằng mình cũng không chịu nổi áp lực mà đệ đơn xin từ chức?
Haizz, chẳng lẽ vì cô đầu năm nay không đi giải hạn, cho nên cả năm xui xẻo sao?
Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại - Nhạc Nhan