The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Võ Trường Phong
Số chương: 6 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1987 / 7
Cập nhật: 2020-08-21 15:45:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Thằng Ranh
ấp tốc chạy vào nhà lấy đồ để sát trùng chân Tất Trắng. Đã cho thằng nhóc đó một bài học nhưng còn bực trong người, hết trò để chơi rồi sao rạch chân động vật, em ấy thù hằn gì với nó chứ.
May thay vết cắt không lớn, đệm thịt dưới chân trái của em ấy còn có nhiều vết trầy. Tôi giữ cho Tất Trắng nằm im, rửa bàn chân em ấy với nước muối, cũng đỡ là em ấy chịu nằm im cho tôi rửa dù đôi lúc có giật chân lại do bị rát. Lau khô bàn chân, tôi nghiền nhỏ thuốc kháng sinh Cephalosporin rắc lên vết thương, chia 1/4 viên thuốc kháng sinh cho em ấy uống. Tìm trong hộp y tế dưới bếp không còn cuộn băng gạc nào, khổ ghê phải gọi nhờ mẹ mua.
-Mẹ còn trong chợ không?
-Chi vậy con?
-Mẹ ghé tiệm thuốc tây mua giúp con mấy cuộn băng gạc, với hai chai nước muối sinh lý nha.
-Con bị sao rồi hả Khế!
-Đâu có.
-Chứ mua băng gạc nước muối làm gì?
-Tất Trắng bị rách chân.
-Tất Trắng bị hay con bị.
-Dạ Tất Trắng.
-Thật không!
-Mẹ đừng lo, mua cho Tất trắng chứ không phải con, con không bị gì đâu. - Mẹ vẫn sợ tôi lại gặp chuyện.
-Ừ mẹ vẫn còn trong chợ, để mẹ ghé mua. Con đi chuẩn bị đồ chút mẹ về nấu ăn, mẹ mua giò heo rồi.
Ơ mẹ nhắc giò heo làm gì, con có hỏi giò heo đâu.
-Dạ... mẹ nhớ mua băng gạc đấy.
-Mẹ nhớ rồi.
Sát trùng xong tạm lấy mảnh vải trắng băng bó chân Tất Trắng lại, để em ấy không liếm vết thương. Vậy tạm ổn, giờ chân em ấy vậy sao chạy nhảy nữa đây. Khi vừa băng bó xong tôi nhìn lên thấy hai mắt em ấy đã híp lại, đầu gục vào lưng ghế sofa mà ngủ trông rất đáng thương, có lẽ em ấy mệt. Để em ấy ngủ trong phòng khách, tôi đi dọn dẹp mấy thứ linh tinh vừa nãy rồi xuống bếp. Chiếc dĩa khi nãy Tất Trắng hất bay đã vỡ tan tành, mấy cái bánh sandwich bị rơi nằm rải rác dưới bàn, dĩa trứng đang ăn dỡ nó đã nguội từ lâu. Tôi thở dài. Tránh những mảnh vỡ từ chiếc dĩa sứ, tôi đi ra sân lấy ky rác. Ra đến nơi tôi hừ một tiếng nghĩ lại chuyện bực. Đừng cho tao thấy mặt mày nữa đấy. Bùm... nghe tên muốn banh xác.
Cầm ky rác, lấy thêm cây chổi nữa vào hốt những mảnh vỡ cho vào hai bọc lylong, buộc chặt chúng lại để riêng qua một bên chút nữa mang chúng ra thùng rác trước cổng. Lau nhà rồi đi bắt cơm, gọt rửa rau củ chuẩn bị đồ để mẹ về cùng nấu. Khi đã xong, tôi ra phòng khách xem Tất Trắng thế nào rồi. Em ấy vẫn còn nằm ngủ, rót ly nước đến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên tránh làm em ấy giật mình. Ngồi uống nước, tự dưng nghe một tiếng bịch, tôi giật mình bỏ ly nước khỏi miệng, thấy nhỏ Muối đang đứng. Con bé đi học về rồi à! Nhỏ Muối vừa thả chiếc cặp táp xuống thềm làm tôi giật mình.
-Chị...Tất Trắng. - Con bé chỉ tay về phía Tất Trắng. Thôi chết, phải nói với con bé thế nào đây, chân Tất Trắng bị băng bó vậy nên nói với con bé thế nào đây.
-Tất Trắng... bị sao vậy..chị!
-Em ấy bị thằng kia rạch chân. - Giọng mếu của con bé hỏi làm tôi không kịp nghĩ mà nói ngay sự thật mà không hề giảm nhẹ bớt.
-Rạch chân...
-Ừm.
-Hu hu...sao rạch chân em ấy... - Con bé sock, òa khóc vừa nói vừa bước tới chỗ Tất Trắng đang nằm.
-Chị không biết, chị đập cho thằng đó lỗ đầu rồi, Tất Trắng bị nhẹ thôi.
-Hu hu băng luôn chân... mà nhẹ.
-Nhìn vậy chứ Tất Trắng không sao đâu Muối. Thôi em nín đi, để Tất Trắng ngủ nha.
-.. hu hu
-Thôi, nín đi để Tất Trắng ngủ nha.
-Hông!...em nhờ chị trông giùm Tất Trắng... chị để em ấy bị người ta rạch chân, em ghét chị... Em ghét chị! Hu hu...
-Ơ chị.. Tôi sock không biết nói thêm gì. Mình có phải người làm đâu, do cái thằng ranh kia hết cả. Vẫn hay trông coi và chăm sóc Tất Trắng từ nhiều năm nay không làm sao, tự dưng hôm nay lại gặp chuyện. Lần đầu tiên tôi bị con bé ghét, đã vậy con bé còn nói đến hai lần. Con bé nói xong ẫm Tất Trắng đi lên phòng mình mặc cho tôi đang thẫn người ở dưới. Đợi khi mẹ kí đầu tôi mới tỉnh.
-Đi dỗ con bé!
-A! Sao mà dỗ! - Tôi ôm đầu đau.
-Làm nó khóc được mà không dỗ được à, chị thế đấy hả!
-Con có muốn làm con bé khóc đâu, tại cái thằng điên kia rạch chân con mèo của con bé chứ!
-Thằng nào, ở đâu mà lại rạch chân nó.
-Con đâu biết. Nhắc lại con muốn điên, thằng đó ở đâu ở trong vườn mình ấy, con chạy ra đập nó một trận. Thằng ranh.
-Con mèo cưng của con bé bị vậy biểu sao... Đi lên đó dỗ con bé đi.
-Sao con dỗ được, con bé đang giận mà.
-Con nhỏ này, đi lên mà dỗ nó! Con bé không nín thì đừng xuống đây!
Nhìn mẹ trừng mắt nên tôi đành nghe theo.
-Rồi, để con lên dỗ. - Nói là lo cho nhỏ Muối, mà đến cả con mèo yêu quý của con bé mình còn chưa trông coi xong, bị con bé ghét cũng phải.
-Nước muối với băng gạc con gửi mẹ mua đâu rồi? – Tôi hỏi.
-Mẹ để dưới bếp ấy!
Tôi đi xuống bếp lấy bịch băng gạc rồi lên phòng con bé. Cửa phòng đã đóng. Tôi đứng ngoài vẫn còn nghe tiếng khóc hức hức của con bé, định mở cửa nhưng nó đã bị con bé khóa trái, tôi chỉ có thể đứng ở ngoài gõ cửa.
-Muối mở cửa cho chị đi!
Con bé vẫn khóc không trả lời.
-Chị nhờ mẹ mua giùm băng gạc về, giờ chị lên thay miếng băng gạc cho Tất Trắng, em mở cửa cho chị đi.
Hu..hu...
-Miếng vải đó chị băng tạm thôi, một lát nó đọng vết thương, em ấy sẽ đau đó.
Tiếng khóc của con bé to hơn.
-Ghét chị cũng được nhưng em đừng để Tất Trắng đau chứ.
...
-Chị chỉ lên thay băng cho em ấy, thay xong chị đi ra ngay. – Tôi lại nói.
-Hu..hức..hức. – Vừa nói hết câu nhỏ Muối đã ra mở cửa, con bé vẫn còn khóc, hai khóe mắt của con bé đỏ lên do lấy tay dụi. Muốn lau giúp con bé nhưng chắc con bé sẽ chẳng để tôi lau cho. Lấy Tất Trắng ra nói con bé mới mở cửa, có thể còn lâu con bé mới chịu mở. Tôi cũng không bịa ra chuyện miếng vải ấy làm đau vết thương, lúc đó chỉ lấy miếng vải thô băng tạm đợi mẹ mua băng gạc về mới thay, nó cũng khá bí. Tất Trắng đang nằm trên giường của con bé, tranh thủ tôi vào tháo mảnh vải ấy ra.
Ngồi xuống giường, ẫm Tất Trắng đặt lên đùi nhẹ nhàng nâng chân trước của em ấy lên, gỡ chỗ gút, tháo miếng vải ra bỏ dưới sàn. Kiểm tra xem vết thương của em ấy, vết thương hình như nó đang khô.
Vậy được rồi! Tôi băng chân em ấy thật cẩn thận lại. Bế Tất Trắng lên đặt em ấy xuống giường, tôi cầm miếng vải và bịch băng gạc đứng dậy nói với con bé sau khi đã băng bó vết thương xong.
-Xong rồi đấy… thôi chị đi đây! - Tôi rời phòng, nhưng đi được vài bước tôi bị kéo lại. Quay đầu lại nhìn, ra là nhỏ Muối.
-Có gì vậy em?
Con bé không còn khóc, nắm cổ tay tôi nói lí rí.
-Muối... xin lỗi
-Sao lại xin lỗi. – Tôi hỏi.
-Muối không ghét. Muối không có ghét chị.
À ra chuyện đó.
-Em đâu có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi, chị mới là người phải xin lỗi. -Tôi quỳ gối lau khuôn mặt lem luốc do nước mắt của nhỏ Muối, bảo với con bé.
-Thôi, chị dẫn đi rữa mặt nha.
Con bé lắc đầu không cho.
-Để... em rửa.
-Rồi rồi. Giờ chị phải xuống nấu ăn, em thay đồ luôn đi, xong chị kêu xuống nha.
Con bé gật đầu rồi vào phòng tắm của mình rửa mặt. Đôi lúc con bé tỏ ra mình là người lớn nhưng tính trẻ con vẫn hiện rõ, vui khi con bé không ghét mình. Tôi xuống lầu xách cặp táp của con bé đem lên rồi trở xuống lại phụ mẹ nấu ăn.
Mẹ thấy tôi đi xuống biết đã làm lành được với con bé nên không hỏi gì, đợi tôi mang cặp lên cho con bé xong mẹ nhờ rửa lại mớ móng giò heo bà mới mua về. Giò móng gì mà khúc nào khúc nấy, cục nào cục nấy to vậy không biết, chắc chết. Mỗi bữa chuẩn bị cơm cũng đều có canh rau cải, bữa nay cũng không khác gì mọi khi. Rau củ đều được lấy ngoài vườn, sợ rau thuốc nên mẹ và tôi tự trồng cho an toàn, hồi ấy gì cũng đều chất lượng và an toàn nhưng giờ mọi thứ đều vì lợi nhuận trước mắt mà họ làm đủ mọi cách thủ đoạn để được lợi nhuận.
Cơm nước đã xong, lên gọi nhỏ Muối xuống ba mẹ con cùng ăn. Ăn cơm trưa xong, nhỏ Muối lấy khay thức ăn được tôi làm mang cho Tất Trắng còn tôi với mẹ dọn dẹp rửa chén bát dưới bếp.
-Hu..hu
Đang rửa chiếc chén cuối bỗng Nhỏ Muối đứng từ giữa bậc cầu thang mà khóc.
-Sao vậy hả Muối? – Con bé làm tôi và mẹ hoảng, hai mẹ con cùng hỏi ngay bỏ chén mà chạy đến chỗ con bé.
-Chị Khế...hu..hu.. Tất..Trắng...Tất Trắng không chịu ăn.
Tất Trắng bỏ ăn sao!
-Để chị lên xem.
Tôi theo con bé lên phòng. Tất Trắng nằm cạnh khay nước và thức ăn mà nhỏ Muối đặt cho, Tất Trắng không ngó hay có chút để ý gì đến. Lo sợ, tôi liền tới gần Tất Trắng kiểm tra em ấy có sốt không sao lại bỏ ăn chứ. Tháo lớp băng gạc ra xem rồi quấn lại mà tôi chẳng hiểu, Tất Trắng không sốt, vết thương chẳng sưng gì. Hay là không thể đứng lên được nên Tất Trắng không thể ăn? Nhỏ Muối thấy tôi hối hả kiểm tra, con bé khóc nhiều hơn.
-Chờ chị chút – Nói với con bé xong tôi liền chạy xuống lầu vào bếp tìm cái ống tiêm bơm. Hồi khám sức khỏe định kì cho Tất Trắng, có bao nhiêu món đồ liên quan đến sức khỏe mèo tôi đều mua về hết, nhưng từ lúc mua về chưa hề dùng món nào cả. Cái bơm tiêm không có kim tiêm dùng để hỗ trợ khi mèo không thể uống nước. Tạm thời làm sao cho nhỏ em tôi thấy Tất Trắng có thể uống được để con bé bình tĩnh, con bé còn khóc càng làm tôi rối thêm.
Tìm được bơm tiêm chuẩn bị ra gần khỏi khu bếp, tôi nhìn ngoài cửa sổ thấy cái thằng rạch chân Tất Trắng đang lanh quanh ngoài sân, nó đang lúi cúi dưới mấy bụi cây làm gì ngoài đó. Cái thằng này không biết sợ là gì hay sao, đánh cho lỗ đầu rồi mà còn dám bén mảng tới. Máu dồn lên não, tại thằng ôn này mà Tất Trắng bỏ ăn, làm nhỏ em mình khóc và ghét mình. Tôi tức tốc chạy ra, ra gần tới thấy nó đang lụm thứ gì đó dưới đất, nhưng nó chưa kịp lấy tôi đã tóm cổ áo.
-Thằng ranh này, mày còn tính ăn cắp đồ nữa sao!
-Mày cút ra khỏi vườn nhà tao ngay! Bị ăn đập chưa no hay sao mà còn dám vát mặt tới đây, muốn ăn đòn tiếp phải không!
-Tôi bị rớt đồ nên giờ lụm lại – Thằng nhóc đó nói.
-Vào nhà người ta ăn cắp bị bắt tại trận mà còn nói láo nữa à! – Cuốn sổ tay dưới đất kia là của nhỏ em tôi đâu ra của nó, láo thật, mà nó còn dám xưng “tôi” với người lớn hơn nó nữa cơ đấy.
-Không phải ăn cắp, cái đó của tôi – Nó khẳng định.
Thằng ôn mặt dày này...
-Đồ của mày trong vườn nhà tao sao?
-Đồ tôi rớt...
-Giờ mày có nín mà cút đi không! – Tôi tức mình đẩy nó té xuống đất.
-Muốn tao lôi đầu tìm méc ba mẹ mày không hả!
Tên nhóc chợt im lặng. Nó liếc nhìn cuốn sổ tay dưới đất rồi đứng dậy đi. Nó tưởng như vậy là bỏ đi là được sao. Tôi dùng chân hất cát về hướng thằng nhóc, cát văng lên đầu nó, hình như nó chẳng muốn kháng cự lại nên vẫn cứ đi về hướng cũ hàng rào hoa dâm bụt. Cuối cùng thằng này cũng biết sợ. Nghe méc phụ huynh nó mới chịu biến. Hừ...
Tôi tới nhặt quyển sổ của nhỏ em mình lên, chợt thấy chiếc bơm tiêm đang nắm chặt trên tay. Thôi chết, bỏ nhỏ Muối đang khóc trên đó nãy giờ...
Liền vào lại nhà, tôi chạy lên phòng nhỏ em thì ngạc nhiên khi thấy Tất Trắng đang co chân bị thương, em ấy đang cúi vào khay thức ăn mà ăn.
-Chị Khế - Nhỏ Muối ngồi cạnh chăm chú nhìn Tất Trắng, con bé thấy tôi vào liền gọi.
-Chị... Tất Trắng ăn được rồi! – Con bé vui mừng nói.
-Sao Tất Trắng chịu ăn vậy em? – Tôi hỏi.
Con bé ngó sang Tất Trắng rồi lắc đầu.
-Em không biết.
-Tự nhiên em ấy dậy rồi đi tới ăn thôi ạ. – Con bé nói tiếp.
Vậy ra lúc nhỏ em tôi đem đồ lên Tất Trắng chưa muốn ăn, giờ em ấy đói nên giờ mới dậy ăn. May quá. Làm mình cuống hết cả lên.
-Tốt rồi, Tất Trắng không phải bỏ ăn. – Tôi thở phào.
-Dạ!
À… nói chuyện với con bé mà xém quên.
-Chị lụm sổ tay của em rớt dưới sân này. – Tôi đưa quyển sổ ghi chép cho nhỏ Muối. Con bé nhìn quyển sổ tôi đưa.
-Sổ này không phải của Muối. – Con bé nói.
Ơ... sao lại không phải. Tôi nhìn quyển sổ.
-Sổ này của em mà.
-Dạ không! – Con bé lắc đầu.
-Sao lại không, rõ ràng chị có thấy em hay dùng.
Nhỏ Muối nghe tôi nói chắc chắn, con bé liền đi tới bàn học của mình mở cặp táp lấy ra một quyển sổ đưa cho tôi rồi nói.
-Quyển này mới của em!
Tôi tròn mắt nhìn. Kiểu dáng bìa lại rất giống quyển tôi đang cầm, chung một kiểu gáy lò xo nhưng quyển của đứa em tôi lại lớn hơn gấp hai lần
-Ủa một bộ mà em! – Tôi nói. Chúng hẳn là một bộ hai quyển được mua chung.
-Muối chỉ có một quyển này thôi, quyển kia… em hông biết.
Ơ vậy quyển này ở đâu ra, chả nhẽ nó là của thằng ranh kia sao?
-Em chắc quyển này không phải của em không?
Tôi hỏi con bé lần cuối để chắc quyển sổ này không phải của con bé.
-Dạ chắc.
-Ừm! - Cơn tức kia còn chưa kịp nguội, khi biết quyển sổ này của thằng ranh kia tôi lại sôi máu. Được rồi!
-Chị đi đâu vậy.
-Chị vứt cái này.
-Sao chị lại vứt?
-Nó là của cái thằng rạch chân Tất Trắng…
Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ... Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ... - Võ Trường Phong Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ...