Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 4
“Đ
ừng hòng mà nhúc nhích, rõ chưa?”
Ông cựu cảnh sát bắt đầu chửi thề thậm tệ. Tiffany há hốc miệng. Còn Anna vẫn chết đứng từ lúc nãy.
Jennifer đang bị một tên cướp tàu lôi vào ngay sau tên cướp xông vào toa đầu tiên. Tiffany ngờ ngợ thấy tên thứ hai có vẻ quen quen, mặc dù nàng vẫn đang quá hoảng hốt để mà nhớ lại được. Chắc hẳn Jennifer đang băng các toa tàu thì gặp phải bọn chúng. Cô quản gia khóc lóc, luống cuống chạy đến một chiếc ghế trống và rúm ró ngồi xuống. Cô có vẻ rất sợ hãi, tội nghiệp.
Spoiler
Tiffany cũng không thể trấn an mình được. Nàng chưa từng từng trải qua cảm giác này, quá mạnh mẽ, ùa vào nàng ngay khi sự sửng sốt ban đầu qua đi. Cứ như một làn hơi nóng tràn qua khiến nàng khẽ run rẩy. Tay nàng bắt đầu đổ mồ hôi, tim chạy đua trong lồng ngực. Nàng muốn trượt xuống ghế như Jennifer, nhưng không thể cử động.
Anna nắm chặt tay Tiffany-để lấy thêm can đảm, hay truyền can đảm lại cho nàng? Có phải bọn cướp tàu rất hung bạo và không để nhân chứng nào sống sót không? Không, bọn cướp sẽ không che mặt như thế nếu chúng định giết người, phải không? Suy đoán không làm Tiffany thấy nhẹ nhõm đi bao nhiêu, cũng không thể làm nàng hết tê liệt. Nàng còn không thể nhắm mắt nổi. Nàng chỉ có thể vô vọng đứng và sợ hãi, nhìn trân trối vào những gì đang diễn ra.
Khi nhìn dán mắt vào hai tên cướp đứng trước toa tàu, cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao nàng thấy tên cướp thứ hai quen quen. Nàng nhận ra quần áo của hắn, và cái mũ sùm sụp trên đầu nữa. Hắn chính là người nông dân đã ngồi cùng bàn với nàng ở toa ăn! Hoá ra hắn chỉ cải trang thành nông dân để có thể trà trộn vào đám đàn ông trên tàu. Chả trách hắn luôn cúi đầu xuống trong suốt bữa ăn và cũng không nói tiếng nào để nàng và Anna chú ý đến hắn. Hắn không muốn ai miêu tả hắn cho nhà chức trách. Tiffany bám vào suy nghĩ đó, rằng họ có thể sống sót qua chuyện kinh khủng này và có thể báo cho cảnh sát.
“Chỉ cần nộp tất cả các đồ có giá trị ra đây, rồi chúng tao sẽ đi, tất cả chúng mày sẽ được nguyên vẹn, và đi đến nơi chúng mày định đến,” tên cướp đầu tiên cộc cằn ra lệnh. “Nói cho tất cả biết, đừng cố giả vờ là chúng mày không có tiền hay trang sức gì. Nếu biết chúng mày đang giấu lại, bọn tao sẽ lấy luôn cả quần áo của chúng mày. Nên nếu không muốn trần truồng đến thị trấn tới, thì để đồ vào túi này nhanh nhanh lên. Nhưng trước tiên, đặt hết vũ khí của chúng mày lên sàn và đá chúng ra lối đi. Nhanh!”
Súng bắt đầu được hẩy xuống sàn chỉ với vài tiếng thịch kèm theo tiếng kim loại trượt xuống sàn gỗ. Thomas có hai khẩu súng, nhưng ông chỉ ném xuống một. Khẩu kia ông giấu dưới gấu váy của Tiffany dưới ghế ngồi. Nàng quá kinh hãi để mà nghĩ xem ông định làm gì. Hành khách trước mặt nàng quay đầu lại, nhìn về phía cuối toa. Tiffany cũng quay lại và thấy tên cướp thứ ba bước xuống từ lối đi, tay cầm một chiếc túi, giơ ra cho mỗi hành khách hắn đi qua. Hắn cầm cái túi bằng một tay, tay kia cầm súng để đảm bảo hành khách phải làm theo. Tiffany để ý thấy tên thứ tư, vẫn cầm súng, đang canh ở cửa sau. Ví, đồng hồ, nhẫn, tiền, đều hối hả rơi vào túi. Có nhiều phụ nữ khóc lóc lớn hơn và nhiều hành khách nép mình trong ghế hơn, tránh khỏi đường đạn nếu có nổ súng. Và một đứa bé cũng đang bắt đầu la hét.
Khi tên cướp cầm túi đến chỗ họ, người hộ tống nàng thả ví tiền và đồng hồ vào, nhưng Tiffany vẫn chỉ có thể đứng im và tròn mắt khi tên cướp nhìn thẳng vào nàng, chờ nàng bỏ đồ của mình vào. Không phải vì nàng không muốn làm theo hắn. Nàng chỉ không có gì đáng giá mang theo, thậm chí cũng không đeo trang sức. Nàng chỉ có một ít tiền đi lại trong ví và một ít nữa trong váy lót, nhưng thực sự không nhiều vì mẹ nàng đã chuyển toàn bộ số tiền nàng có thể cần đến ngân hàng ở Nashart từ trước khi họ bắt đầu đi. Nàng chỉ đơn giản là không thể động đậy được!
Thomas làm thay nàng, nhấc ví từ đùi nàng và thả xuống túi. Anna lại khác; ví chị không để lộ thiên mà chị cũng không cử động được. Chị đang dựa sát vào cửa sổ, đứng xa tên cướp hết mức có thể. Nhưng tên cướp có vẻ chưa để ý đến Anna, mắt hắn vẫn nhìn Tiffany.
“Tao muốn đưa mày đi cùng chúng tao,” hắn nói với Tiffany. “Có thể nói mày là món đáng giá nhất trên cái tàu này, một đứa xinh xắn như mày.”
Tiffany chắc rằng tim nàng đã ngừng đập, nàng quá sợ. Ôi Chúa, hắn nói thật! Nàng có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt sẫm của hắn và sợ rằng hắn không chỉ bắt nàng để đòi tiền chuộc…
“Làm việc của mày đi,” viên cựu cảnh sát gầm gừ. “Cô ấy không phải—“
“Câm đi, lão già,” tên cướp nói, nhưng không chỉ có thế, hắn đã giơ tay lên, định dùng súng đập vào đầu Thomas.
Hoảng loạn, Tiffany đứng bật dậy không kịp suy nghĩ gì. “Dừng lại đi!”
Nàng quá tuyệt vọng để ngăn hắn đánh ông cảnh sát. Ông là người duy nhất có thể ngăn bọn cướp lôi nàng ra khỏi tàu, và ông không thể giúp nàng nếu ông bị bất tỉnh! Nhưng khi tên cướp chú ý quay lại nàng, nàng không biết phải nói hay làm gì, dù nàng đã ngăn được hắn. Nàng không biết phải làm gì khác.
Vào lúc nàng đứng lên, khẩu súng dưới váy nàng bị lộ ra, nên rõ ràng nàng đã ép Thomas phải hành động. Ông chộp lấy khẩu súng bằng một tay, tay kia giật mạnh nàng xuống rồi bắn vào bụng tên cướp đang cầm túi tiền. Gần như cùng lúc, ông bắn vào tên cướp đứng canh ở cửa.
Không còn tên nào đứng đằng sau, ông thụp xuống sau lưng ghế trước mặt họ, tránh đường đạn đang bay về phía ông. Anna đã đẩy Tiffany xuống sàn và đè lên che cho nàng, thét lên, “Cô điên rồi, cô khùng rồi, cô thật sự điên quá rồi!”
Phải, nàng điên rồi. Nếu nàng chỉ mất thêm một chút thời gian suy nghĩ nữa thôi, nàng đã không bất cẩn thu hút sự chú ý của tên cướp quay lại mình như thế. Nàng sẽ phải tự khiển trách mình vì đã bốc đồng như thế - nếu họ có thể sống sót qua vụ này.
Có thêm vài tiếng súng nổ, khá ít. Một số hành khách đã chộp lại súng từ trên sàn, cùng với cảnh sát Gibbons chiến đấu lại bọn cướp. Khi Tiffany ấn mặt xuống sàn với Anna rên rỉ điên loạn ở trên, nàng cầu mong tiếng súng điếc tai này kết thúc. Nàng không muốn chết! Đột nhiên, tất cả tĩnh lặng, mặc dù nàng vẫn nghe thấy tiếng súng nổ đằng xa.
Rồi nàng nghe một tiếng cười ngắn và một người đàn ông nói, “Xuất sắc, các bạn, nhưng vẫn chưa xong đâu. Người lái tàu nhìn thấy một tên cướp đang cưỡi ngựa đuổi theo tàu, dẫn theo tám con ngựa nữa. Hắn bị ngã ngựa vì trúng đạn nên lũ ngựa chạy tán loạn, bỏ lại cho bọn cướp mình cái xe gòong bọn chúng mang tới từ trước để chở đồ cướp được về. Có tám con ngựa, nên chắc sẽ còn bốn tên cướp nữa ở phía sau tàu cần giải quyết. Có ai tình nguyện với tôi không?”
Tiffany chắc chắc rằng ông cảnh sát sẽ là một trong những người tình nguyện đó. Quả không sai, ông cúi xuống nói với nàng, “Ta tính là sẽ không lâu đâu. Ta sẽ là người đầu tiên nhảy lên sàn tàu nếu mấy thằng tội phạm đó dám quay lại.”
“Tôi không biết tôi bị cái gì nữa,” Anna nói khi trở về chỗ ngồi và giúp Tiffany đứng dậy. “Nhưng cô bị cái gì ám mà lại dám đương đầu với tên cướp như thế chứ?”
Tiffany muốn nói đó là một chiến thuật tốt vì nàng đã biết Thomas định làm gì, nhưng rõ ràng đó là lời nói dối. Nên nàng chỉ nói “Em chỉ đang bảo vệ người hộ tống của chúng ta thôi.”
“Nhưng cô có thể bị bắn đấy!”
Tiffany bị phân tâm mất một lúc khi thấy những hành khách nam kéo xác bốn tên cướp ra khỏi toa tàu. Nàng không nén nổi cái rùng mình.
“Chị không nghe thấy tên cướp đó nói sao? Hắn sẽ lôi em ra khỏi tàu cùng với túi đồ cướp được như thể em là một chiến lợi phẩm vậy! Em đã tuyệt vọng muốn ngăn chuyện đó. Nên em hoảng loạn. Giờ thì khi mọi chuyện đã ổn rồi, chị đừng nhặng xị lên nữa.”
Anna thở dài thú nhận, “Tôi rất sợ. Tôi đã nắm chắc ví. Đã hai lần bị cướp rồi. Nhà cha mẹ tôi bị cướp khi tất cả mọi người đang ngủ! Nên không phải tôi chưa từng gặp cướp trước đây. Chỉ là chưa bao giờ có khẩu súng nào chĩa vào tôi như thế.”
Tiffany hiểu ý Anna muốn nói. Có rất nhiều tội phạm ở thành phố New York, nhưng Tiffany vẫn luôn được bảo vệ. Đây là lần đầu tiên nàng chạm trán trực tiếp với một tên cướp có súng. Tình hình thật sự rất nguy hiểm. Nàng từ chối nghĩ đến điều có thể đến với nàng nếu viên cảnh sát và những hành khách can đảm kia thất bại khi đấu súng.
Những người hùng cuối cùng cũng thắng trận với sự giúp sức của nhân viên trên tàu, vốn đã quen giải quyết lũ cướp tàu và mang theo vũ khí khi đi tàu. Hành khách trong toa tàu của Tiffany hò reo khi đoàn tàu lại tiếp tục lăn bánh. Vài người cười nói và thậm chí còn chế giễu khi chen nhau nhìn qua cửa sổ để thấy hai tên cướp mới nhảy xuống khi đoàn tàu chạy, đuổi theo xe goòng chở hòm và va-li cướp được đang bị đẩy đi nhanh.
Tiffany cứ dõi mắt ra phía sau tàu ngóng Cảnh sát Gibbons quay lại. Tất cả hành khách lặng đi khi một người thông báo có vài người bị thương khi bắn nhau với lũ cướp. Tim Tiffany chùng xuống khi biết Cảnh sát Gibbons là một trong số đó.