A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Ăn Miếng Trả Miếng
au khi sấy khô tóc nó đưa tay với laptop ở trên bàn học tính chơi game nhưng đột nhiên nó nhớ ra đoạn ghi âm hồi sáng nên nó liền rút chiếc điện thoại lôi ra cái thể nhớ rồi nhanh chóng cóp vào máy tính, rồi lại nhanh chóng đăng nó lên face. Nhưng nó cũng không ngu đến mức dùng nick của nó để đăng thế thì ngày mai ông thầy quản sinh có bằng chứng để trì triết nó rồi, nó đăng lên trang face của trường như vậy đừng nói là chỉ một hai người biết mà có khi là cả trường biết luôn ấy chứ hơn nữa nếu ông thầy có thấy, dù biết là nó làm cũng không làm gì được, vì đâu có chứng cớ chứ.
_ “ Có thù không trả thì Trịnh Tuyết Băng này ăn cơm nghẹn chết à ” _ Nó nhẹ nhàng nói rồi nhẹ kích lên hai chữ “ chia sẻ ” chỉ một cái kích nhẹ thôi nhưng nó đảm bảo ngày mai truyện có ở trường tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như cái kích lúc này của nó đâu, cứ nghĩ đến cái mặt nhăn nhó khó ưa của lão Hùng quản sinh khi biết chuyện này thì trong lòng nó không khỏi hô to hai tiếng “ thoải mái ” đúng chính là vô cùng thoải mái khi trả được thù, vừa đăng lên tầm hai mươi phút nó liền nhìn thấy lượt like và comment không đếm xuể. Quả nhiên là tốc độ Internet không làm nó thất vọng, thông tin cực kì nhanh nhạy.
Nó đang chăm chú nhìn cái máy tính cười đến mức không ngậm miệng lại được thì “ rầm ” cách cửa phòng của nó bị đạp một cách đầy thô bạo, và thủ phạm không ai khác chính là đứa em “ iu dấu ” của nó. Sau khi làm xong cái hành động không mấy lịch sự đó, thằng nhóc thong dong bước vào trước ánh mắt hình viên đạn của người chị chính là nó. Minh Vũ ngồi xuống cạnh nó sau đó nói:
_“ Cho em mượn máy tính máy em hỏng rồi ”
Thật là, có ai đi mượn đồ lại dùng giọng điệu giống như em nó không? đúng là không thể chấp nhận được mà. Đột nhiên ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào em trai nó đầy châm chọc, Minh Vũ bị nhìn chằm chằm như vậy đến khó chịu và phát bực, quắc mắt nhìn chị nó sau đó lấy giọng của người bề trên mà giáo huấn:
_ “ Em là em trai chị nha, nếu chị thích phi công trẻ em sẽ nể tình mình là chị em mà giới thiệu mấy thằng bạn của em cho chị, chứ em thì không được nha, dù em rất yêu thương chị nhưng cứ chiều theo ý chị thì còn gì là luân lí nữa. Không nên, không nên. ”
Nó không thèm để ý đến sự châm chọc của em trai mình mà ngoác miệng ra nói:
_ “ Có phải em Downloads phim người lớn nhiều nên máy mới bị đơ luôn rồi không? ”
Nghe xong nó nói mặt thiếu gia Minh vũ nhà ta liền đen hơn cả bao công tái thế, trừng mắt nhìn nó. Sau đó từng tiếng rít qua kẽ răng mà quát nó:
_ “ Trịnh Tuyết Băng, rốt cuộc đầu của chị chứa những gì vậy hả? Em mới có tám tuổi thôi, chị có thôi đi không hả? ”
Biết cậu nhóc đã thật sự tức giận nó liền biết chừng mực mà dừng lại, em nó mới chỉ có tám tuổi nhưng thực sự rất đáng sợ a, thằng nhóc này một khi đã tức giận còn nguy hiểm hơn chó điên lên cơn ấy chứ. Nó liền lập tức cười cười lấy lòng em trai, biết lùi biết tiến mới là người khôn ngoan.
_ “ Chị tất nhiên biết em trai chị là thanh niên nghiêm túc rồi, sao có thể xem thể loại đó được chứ, phải không? ”
Minh Vũ lạnh lùng liếc nó một cái. Quả thật cậu chiều bà chị này thành hư rồi. Đúng vậy, cậu tuy là em nhưng lại cực kì nuông chiều bà chị này, điều này có vẻ lạ đối với những gia đình khác, em trai lại phải chiều chị gái nhưng đây là Trịnh gia nên chuyện như rất là bình thường hơn nữa tuy Minh Vũ mới chỉ có tám tuổi nhưng xem ra tính trẻ con còn ít hơn của nó. Phải thừa nhận rằng cậu rất dung túng cho những trò đùa man rợn của chị mình có đôi khi cậu còn giúp nữa là đằng khác. Tuy bề ngoài cậu hay châm chọc nó nhưng nếu ai dám đụng vào chị cậu thì cứ chịu những trò trả thù quái ác của cậu đi, thế nên ở trường cấp 3 cậu cũng rất ư là nổi tiếng, câu ra vào đó như cơm bữa ấy mà.
_ “ Vậy bây giờ em có thể mượn máy được chưa? ”
_ “ Được rùi …”
Nó còn định nói gì tiếp thì thằng em " iu dấu " của nó đã đoạt cái laptop từ tay nó rồi đủng đỉnh hướng cửa mà đi tới, không thèm nói một lời cảm ơn cũng chẳng thèm liếc lại nó một cái làm nó tức nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn cái bóng nhỏ bé đó rời đi. Không còn máy tính, đó có nghĩa là sự nghiệp chơi game của nó tối nay tan biến, vậy nó có thể làm gì bây giờ, học ư? đừng đùa, nó thà lên giường sớm để ngủ nhiều hơn một chút cũng không thèm đi ôm cái đống sách chán ngắt đó việc ôm đóng sách miệt mài nghiên cứu có lẽ đã là chuyện biến mất từ lâu lắm rùi. Nghĩ là làm nó nằm lên giường tìm ình một tư thế thoải mái nhất và nhắm mắt lại ngủ, nghĩ đến ngày mai đến trường có kịch hay để xem thì đi ngủ nó cũng có thể cười không ngớt, tâm tình vui vẻ đi ngủ cũng đặc biệt thoải mái hơn.
Trong khi nó bình yên ngủ ở nhà thì “ dân chúng ” của trường Thánh Huy không ai là không bùng nổ với đoạn ghi âm mà nó đưa lên, like và bình luận một cách điên cuồng không biết chán, vì ai ở trường mà không có chút " ân oán " với thầy quản sinh chứ, suốt ngày rình mò bắt lỗi của học trò, lâu dần khiến lũ học trò cũng sinh ra lòng thù hận, trong đó còn một số ít là các thầy cô giáo cũng hứng thú sôi nổi bàn luận mà quăng hai chữ " đồng nghiệp " đi một cách không thương tiếc, còn bên kia thầy quản sinh đang bùng nổ rất muốn quăng, đập cái máy tính trong tay. Trong đầu liền lập tức nghĩ đến thủ phạm, trong đầu xuất hiện một loạt khuân mặt nhưng không khó nghĩ ra thủ phạm không ai khác mà chính là nó, vì cái hành động bất thường hôm nay ở trường của nó, mọi ngày bốn chữ " lịch sự gõ cửa " tuyệt đối không bao giờ có thể gắn với nó, vậy mà hôm nay nó có thể làm ra cái hành động đó, bây giờ liền có thể giải thích rồi. Nghĩ đến là nó làm thầy quản sinh liền muốn đánh bom nhà nó, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Hơn nữa cũng chẳng có bằng chứng nào chứng minh là nó làm ra chuyện này hết, làm thầy quản sinh tức giận mà không có chỗ chút chỉ có thể ôm một cục ức chế to đùng mà làm bản thân khó chịu. Mọi người hỗn loạn là vậy mà đương sự là nó lại coi như không có chuyện gì, rất thoải mái đi tìm Chu Công đánh cờ.
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ