There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Miller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Song Of Achilles
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 9 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gay khi vừa bước qua đôi cánh cửa đồng dẫn vào gian tiếp khách của Peleus thì Achilles ngăn tôi lại. Cậu bảo, “Chờ ở đây.”
Peleus ngồi trên một cái ghế lưng cao ở đầu bên kia phòng. Một người đàn ông lớn tuổi hơn mà trước kia tôi từng một lần thấy đi cùng Peleus, đứng sát nhà vua như thể cả hai đang thảo luận về vấn đề nào đó. Khói lửa bốc lên mù mịt, gây cảm giác căn phòng nóng nực và chật chội.
Mấy bức tường treo thảm nhuộm và vũ khí cổ được nô lệ chăm chỉ đánh bóng. Achilles bước qua chúng và quỳ dưới chân cha mình. “Bẩm phụ vương, con đến để xin người thứ lỗi.”
“Vậy sao?” Peleus nhướng một bên mày. “Nói đi.” Từ chỗ tôi đứng ông nom lạnh lùng và không mấy hài lòng. Tôi chợt thấy sợ. Chúng tôi đã đột ngột làm phiền; Achilles thậm chí không thèm gõ cửa.
“Con đã tách Patroclus khỏi những buổi tập luyện của cậu ta.” Tên tôi nghe lạ lẫm trên đôi môi cậu; tôi gần như không nhận ra nó.
Vị vua già nhíu mày. “Ai cơ?”
“Menoitiades,” Achilles bảo. Con trai Menoititus.
“À.” Ánh mắt Peleus theo hướng thảm lót sàn quét đến chỗ tôi đương đứng và cố tỏ ra không bồn chồn. “Đúng rồi, cậu bé thầy dạy võ muốn quất roi.”
“Vâng. Nhưng đó không phải lỗi của cậu ấy. Con quên nói mình muốn có cậu ấy để bầu
bạn.” Therapon là từ cậu ta đã dùng. Một chiến hữu được ràng buộc với một hoàng tử bởi lời thề máu và tình yêu. Trong chiến tranh, những người này là lính canh danh dự của họ; trong hòa bình, là những cố vấn được tin cậy nhất. Đấy là vị trí tôn quý nhất, một trong những lý do đám con trai vây lấy con trai Peleus, khoe mẽ; đứa nào cũng mong mình được chọn.
Peleus nheo mắt lại. “Đến đây, Patroclus.”
Thảm trải sàn dầy dặn dưới chân tôi. Tôi quỳ xuống, hơi chếch phía sau Achilles và có thể cảm nhận cái nhìn của nhà vua trên người mình.
“Achilles, nhiều năm qua ta đã đề xuất hết người này đến người khác cho con bầu bạn và con đều từ chối họ. Sao lại chọn đứa bé này?”
Đấy dường như cũng là câu hỏi của tôi. Tôi không có gì để dâng hiến cho một hoàng tử như thế. Vậy thì tại sao cậu ấy lại muốn ban ơn cho tôi? Cả tôi và Peleus chờ cậu ta trả lời.
“Cậu ấy gây bất ngờ.”
Tôi ngước lên, nhíu mày. Nếu đúng là cậu ta nghĩ thế thật, thì chỉ có cậu ấy cho là vậy thôi.
“Gây bất ngờ,” Peleus lặp lại.
“Thưa vâng,” Achilles không giải thích gì thêm dù tôi thầm mong cậu sẽ làm thế.
Peleus xoa mũi và nghiền ngẫm. “Cậu bé đã bị trục xuất với vết nhơ trong tên tuổi. Cậu ta sẽ không làm tăng thêm danh tiếng cho con.”
“Con không cần cậu ta làm thế,” Achilles đáp. Không phải với sự tự kiêu hay khoe khoang. Một cách chân thành.
Peleus ghi nhận điều đó. “Nhưng những đứa con trai khác sẽ ghen tị vì con chọn một đứa trẻ như thế. Con sẽ nói gì với chúng?”
“Con sẽ không nói gì cả.” Câu trả lời bật ra không chút lưỡng lự, rõ ràng và quả quyết. “Họ không có quyền bảo con phải làm gì.”
Tim tôi đập thình thịch, lo ngại về cơn giận dữ của Peleus. Nó đã không đến. Cha và con chăm chú nhìn nhau, và sự thích thú thoáng bừng nở trên khóe môi Peleus.
“Đứng dậy đi, cả hai đứa.”
Tôi làm theo, đầu óc quay cuồng.
“Ta tuyên bố hình phạt cho các con đây. Achilles, con sẽ phải gửi lời xin lỗi Amphidamas, và Patroclus cũng sẽ phải làm thế.”
“Vâng, thưa phụ vương.”
“Vậy được rồi.” Ông quay lưng lại với chúng tôi, tiếp tục bàn bạc với cố vấn, như một cách cho lui.
Một khi đã ra ngoài Achilles liền hoạt bát trở lại. “Ta sẽ gặp cậu ở bữa tối sau,” cậu ta nói và quay đi.
Mới tiếng trước thôi tôi sẽ nói là mình mừng vì dứt ra được khỏi cậu ta; giờ thì lạ lùng thay tôi lại thấy nhói đau.
“Ngài đi đâu thế?”
Cậu ta dừng lại. “Tập luyện.”
“Một mình ư?”
“Ừ. Không ai được thấy ta chiến đấu.” Lời nói bật ra dễ dàng như thể cậu ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Tại sao?”
Cậu ta nhìn tôi hồi lâu như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Mẫu hậu của ta cấm điều đó. Vì lời tiên tri.”
“Lời tiên tri nào?” Tôi chưa từng nghe đến nó.
“Rằng ta sẽ là chiến binh vĩ đại nhất của thời đại này.”
Nghe tựa sự ảo tưởng của những đứa trẻ. Nhưng cậu ta nói về chúng một cách dễ dàng tựa như chỉ vừa đọc tên của mình.
Tôi muốn hỏi lại, Vậy cậu có phải kẻ giỏi nhất không? Thay vào đó tôi chỉ lắp bắp, “Lời tiên tri được phán từ khi nào?”
“Khi ta chào đời. Ngay trước đó. Eleithya đã đến nói với mẫu hậu của ta.” Eleithya, nữ thần bảo hộ việc sinh nở, nghe đồn sẽ luôn hiện thân làm chủ sự ra đời của các bán thần. Những đứa trẻ quá quan trọng, không thể có bất cứ rủi ro nào trong quá trình chào đời. Tôi đã quên điều đó. Mẹ cậu ta là một nữ thần.
“Có nhiều người biết về việc đó không?” Tôi ngập ngừng hỏi, không muốn ép cậu ấy đi quá xa.
“Một số biết còn một số thì không. Dù sao thì đấy cũng là lý do ta đi một mình.” Nhưng cậu ta không quay lưng đi. Cậu ấy nhìn tôi, dường như là chờ đợi một điều gì đó.
Cuối cùng thì tôi nói, “Vậy thì gặp nhau ở bữa tối.”
Cậu ấy gật đầu và bỏ đi.
*
Khi tôi đến thì cậu ta đã ngồi sẵn ở bàn ăn của tôi, bị lèn chặt giữa đám con trai bát nháo như thường lệ. Tôi đã phần nào tưởng cậu ấy sẽ không ngồi đây, rằng tất cả mọi chuyện buổi sáng chỉ là một giấc mơ. Khi tôi ngồi xuống mắt chúng tôi chạm nhau, rồi tôi nhanh chóng quay đi một cách tội lỗi. Tôi chắc rằng mặt mình đang đỏ lựng. Bàn tay tôi có vẻ nặng nề và ngượng ngập khi vươn ra lấy đồ ăn. Tôi ý thức được từng lần nuốt đồ ăn, từng biểu cảm trên gương mặt mình. Thức ăn đêm đó rất ngon, cá nướng có thêm chanh vàng cùng thảo mộc, phô mai tươi và bánh mì, và cậu ấy ăn khá nhiều. Đám con trai không quan tâm đến sự hiện diện của tôi. Từ lâu họ đã coi như không nhìn thấy tôi.
“Patroclus.” Achilles không nói líu nhíu tên tôi như đa phần mọi người hay làm, phát âm vội vã như thể muốn nhanh chóng rũ nó đi. Thay vào đó, cậu ngân nga từng âm tiết một: Pa-tro-clus. Xung quanh chúng tôi bữa tối đã kết thúc, người hầu đang dọn bát đĩa.Tôi nhìn lên, đám con trai yên lặng hứng thú hóng chuyện. Cậu ta không thường gọi chúng tôi bằng tên.
“Tối nay cậu ngủ ở phòng của ta,” cậu ấy bảo. Tôi đã sốc đến nỗi miệng suýt thì há hốc ra. Nhưng những đứa khác đang ở đây, và tôi đã được nuôi lớn với niềm kiêu hãnh của một hoàng tử.
“Được thôi,” tôi đáp.
“Người hầu sẽ chuyển đồ cho cậu.”
Tôi có thể đọc được ý nghĩ của đám con trai đang chết trân như thể chúng phát âm thành tiếng. Sao lại là nó? Peleus đã nói thật: ông luôn khuyến khích Achilles chọn những người cậu muốn bầu bạn. Nhưng trong nhiều năm qua, Achilles không tỏ ra quan tâm đặc biệt tới cậu bé nào, dù cậu luôn lịch sự với cả bọn đúng theo kiểu cách được giáo dục. Và giờ cậu lại ban niềm vinh dự luôn được mong đợi cho kẻ ít phù hợp nhất trong tất cả, bé lõi, nhạt nhẽo và có khả năng bị nguyền rủa.
Cậu ta quay người đi và tôi đuổi theo cậu ấy, cố không trượt chân đồng thời cảm nhận rõ những cặp mắt nhìn chằm chằm từ phía sau lưng mình. Cậu ấy dẫn tôi đi ngang qua căn phòng cũ của mình và phòng nghi lễ với ngai vàng có lưng tựa cao. Thêm một chỗ ngoặt, và chúng tôi đang ở một phần của cung điện mà tôi chưa hề biết tới, một chái nhà đổ xuống phía mặt nước. Những bức tường được vẽ hoa văn tươi sáng nhòe thành sắc xám khi ngọn đuốc của cậu ta đã lướt qua chúng.
Phòng của cậu ấy gần biển đến mức trong không khí có mùi muối mặn. Trên tường không vẽ bức họa nào, chỉ có đá trơn và một tấm thảm mềm. Đồ nội thất đơn giản nhưng tinh xảo, làm từ một loại gỗ cứng thân sẫm tôi nhận ra là của nước ngoài. Tôi thấy một tấm nệm rơm dày được đặt ở một góc phòng.
Cậu chỉ về phía nó. “Của cậu đấy.”
“Ồ.” Lúc này mà nói cám ơn thì có vẻ không đúng lắm.
“Cậu mệt chưa?” Cậu ta hỏi.
“Chưa.”
Cậu ta gật đầu, như thể tôi vừa nói gì đó thông thái lắm. “Ta cũng thế.”
Tôi gật đầu đáp lại. Hai đứa chúng tôi thay phiên nhau gục gặc, khách sáo dè chừng, lúc lắc đầu tựa mấy con chim. Im lặng bao trùm.
“Cậu muốn giúp ta tung hứng không?”
“Tôi không biết cách.”
“Không cần thiết đâu. Ta sẽ chỉ cho cậu mà.”
Tôi hối hận vì đã nói mình chưa mệt. Tôi không muốn biến thành trò hề trươc mặt cậu ta. Nhưng gương mặt cậu ấy tràn trề hi vọng đến nỗi khiến tôi có cảm giác nếu từ chối thì thật quá đáng.
“Được thôi.”
“Cậu có thể cầm bao nhiêu quả?”
“Tôi không biết nữa.”
“Đưa tay đây nào.”
Tôi làm theo, tay xòe ra. Cậu ta đặt tay mình lên đó. Tôi cố không giật mình. Da dẻ cậu ấy mềm mại và dinh dính vì bữa tối. Những ngón tay đầy đặn úp trên tay tôi vô cùng ấm áp.
“Cùng cỡ. Vậy thì tốt nhất là bắt đầu với hai trái. Dùng cái này đi.” Cậu ta lấy ra sáu quả banh bọc da, loại những người diễn trò dùng. Tôi ngoan ngoãn lấy hai trái.
“Khi ta bảo thì thảy một trái cho ta.”
Bình thường thì tôi sẽ nổi cáu vì bị ra lệnh kiểu đó. Nhưng bằng cách nào đó những lời thoát ra từ miệng cậu ta nghe không hề giống mệnh lệnh. Cậu ta bắt đầu tung hứng những trái banh còn lại. “Nào,” cậu nói. Tôi để quả bóng bay từ tay mình về phía cậu, thấy nó bị hút không chút ngập ngừng nào vào vòng tròn nhòe nhoẹt.
“Lại nào,” cậu bảo. Tôi thảy một quả nữa và nó hòa vào chỗ còn lại.
“Cậu làm tốt đấy,” cậu ta bảo.
Tôi nhanh chóng nhìn lên. Có phải cậu ta đang chế giễu mình không? Nhưng gương mặt cậu hoàn toàn chân thành.
“Bắt lấy.” Một quả bóng bay lại về phía tôi, tựa quả vả trong bữa tối.
Phần của tôi không cần kỹ năng cao siêu gì, nhưng tôi vẫn thích nó. Chúng tôi chợt nhận ra mình cười thỏa mãn với mỗi cú ném bắt trọn vẹn.
Một lúc sau cậu ngừng lại, ngáp dài. “Muộn rồi,” cậu bảo. Tôi ngạc nhiên khi thấy vầng trăng lên cao ngoài cửa sổ; tôi đã không để ý thời gian trôi.
Tôi ngồi trên nệm rơm và nhìn cậu ấy bận rộn chuẩn bị lên giường, rửa mặt với nước trong bình đựng rộng miệng, tháo sợi da thuộc cột tóc. Sự yên lặng khiến nỗi băn khoăn của tôi trở lại. Sao mình lại ở đây?
Achilles tắt đuốc.
“Chúc ngủ ngon, cậu bảo. “Chúc ngủ ngon.” Lời nói có cảm giác lạ lẫm trong miệng tôi, như thể được thốt ra bằng một thứ tiếng khác.
Thời gian trôi. Trong ánh trăng, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn ra những đường nét đẹp như tạc tượng trên khuôn mặt cậu ở phía bên kia căn phòng. Đôi môi cậu khép hờ, một tay vung bừa trên đầu. Khi ngủ cậu ta trông thật khác, đẹp nhưng lạnh lùng như ánh trăng. Tôi nhận ra mình đang mong cậu ấy tỉnh lại để có thể thấy sự sống quay về.
*
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, tôi trở về phòng của đám con trai, những tưởng sẽ thấy đồ đạc của mình bị mang trả lại chỗ cũ. Chuyện đó không xảy ra, và tôi thấy giường của mình đã bị lột lớp nệm rơm. Tôi kiểm tra lại lần nữa sau bữa trưa, và sau buổi tập phóng thương và lần nữa trước khi đi ngủ, nhưng chỗ cũ của tôi vẫn giữ trạng thái trống rỗng và không được dùng đến. Vẫn thế. Y nguyên. Một cách thận trọng, tôi đi về phía phòng ngủ của cậu ta, phần nào cho rằng người hầu nào đó sẽ ngăn tôi lại. Không ai làm cả.
Trước ngưỡng cửa dẫn vào phòng cậu ấy, tôi lưỡng lự. Cậu ta đang ở bên trong, nằm thơ thẩn tựa lần gặp đầu tiên, một chân đung đưa.
“Chào cậu,” cậu ta lên tiếng. Nếu cậu ấy có chút lưỡng lự hay ngạc nhiên nào, tôi đã bỏ đi, quay lại chỗ cũ và thà ngủ trên lớp sậy rỗng hơn là ở đây. Nhưng cậu ta đã không làm thế. Chỉ có những lời dễ chịu và sự chú ý sắc bén trong mắt cậu.
“Chào ngài,” Tôi đáp lại và đến chỗ ngủ ở phía bên kia phòng.
Dần dà tôi thành ra quen; Không còn giật mình khi cậu ta mở lời hay chờ bị khiển trách nữa. Tôi thôi cho rằng mình sẽ bị đuổi đi. Sau bữa tối, theo thói quen chân tôi sẽ đưa tôi đến phòng cậu ấy, và tôi sẽ nghĩ tấm nệm rợm tôi gác lưng là của mình.
Về đêm tôi vẫn nghĩ đến thằng bé đã chết. Nhưng khi tôi bật tỉnh, đầm đìa mồ hôi và hoảng loạn, mặt trăng sẽ chiếu sáng trên mặt nước bên ngoài và tôi có thể nghe tiếng sóng vỗ bên bờ biển. Trong ánh sáng mờ ảo tôi có thể thấy cậu ấy thanh thản hít thở, tay chận cậu khẽ cuộn vào nhau. Bất chấp bản thân, nhịp đập của tôi sẽ dịu dần. Ở cậu ấy có một vẻ sống động mà ngay lúc nghỉ ngơi cũng có thể khiến cái chết và các linh hồn thành ra ngớ ngẩn. Một lúc sau tôi lại chìm vào giấc ngủ. Sau những lần như thế, cơn mộng mị thưa dần và rồi bỏ đi.
Tôi dần hiểu cậu ta không trang nghiêm như vẻ bề ngoài. Đằng sau sự đĩnh đạc và lặng lẽ là một khuôn mặt khác, đầy tinh quái và nhiều góc cạnh tựa như một viên đá quý, lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Cậu ta thích chơi những trò thử thách kỹ năng của bản thân như chụp bắt đồ vật với đôi mắt nhắm lại hay đặt ra những cú nhảy vọt không tưởng qua giường chiếu và ghế ngồi. Khi cậu ấy cười, khóe mắt cậu cong lên hệt một chiếc lá hơ trên lửa.
Bản thân cậu ấy cũng như một ngọn lửa. Rực rỡ, thu hút ánh nhìn. Ở cậu có một sức quyến rũ huyền bí, ngay cả khi mới tỉnh dậy, với mái tóc bù xù và gương mặt hãy còn ngái ngủ. Khi nhìn gần, bàn chân cậu gần như không thuộc cõi phàm: Đường cong hoàn mỹ của những ngón chân, đường gân rung rinh như dây đàn lia. Đôt gót chân chai sần trắng nhiều hơn là hồng do đi chân trần khắp mọi nơi. Cha cậu ta bắt cậu ấy xoa nó với dầu có mùi gỗ đàn hương và lựu.
Cậu bắt đầu kể cho tôi về một ngày của mình trước khi đi ngủ. Lúc đầu tôi chỉ lắng nghe, nhưng sau một thời gian chính tôi cũng mở miệng. Tôi bắt đầu kể chuyện của chính mình, mới đầu là về hoàng cung, và sau là những mảnh nhỏ về ngày trước: những viên đá nảy trên mặt nước, con ngựa gỗ tôi thích chơi, cây đàn lia từ của hồi môn của mẹ tôi.
“Ta mừng là phụ vương của cậu gửi nó đi cùng cậu,” cậu ta bảo.
Những cuộc trao đổi của chúng tôi nhanh chóng vượt khỏi phạm vi của ban đêm. Tôi ngạc nhiên với chính mình vì có nhiều điều để nói đến cỡ nào, về tất cả, bãi biển và bữa tối và mấy đứa con trai.
Tôi ngừng dè chừng xem trong những gì cậy ấy nói có cái đuôi bọ cạp – sự nhạo báng không. Cậu ấy nghĩ gì nói nấy; và thường bối rối nếu bạn không làm thế. Vài người có thể nhầm điều này với tính bộc trực. Nhưng chẳng phải luôn có thể đánh thẳng vào lòng người cũng là một loại tài năng bẩm sinh đó sao?
*
Một chiều nọ, khi tôi lánh đi để cậu ấy tập luyện trong riêng tư thì cậu chợt bảo, “Sao cậu không đi cùng ta nhỉ?”
Giọng cậu ta có chút câu nệ; gần như là hồi hộp dù tôi biết điều đó là không thể. Bầu không khí, vốn dĩ đã trở nên thoải mái giữa chúng tôi, bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Được thôi,” tôi đáp.
Lúc đấy là vào một chiều muộn tĩnh lặng, cung điện ngủ say trong cái nóng và để yên cho chúng tôi. Chúng tôi đi lối dài nhất, con đường uốn éo xuyên qua những lùm cây ô-liu, đến nhà chứa vũ khí.
Tôi đứng trước ngưỡng cửa trong khi cậu chọn vũ khí tập luyện, thương và kiếm, đầu có hơi cùn. Tôi toan lượm phần của mình nhưng rồi lại lưỡng lự.
“Tôi có nên…?” Cậu ta lắc đầu. Không.
Cậu bảo, “Ta không đấu với những kẻ khác.”
Tôi theo cậu ta đi ra ngoài đến chỗ vòng tròn đầy cát. “Chưa bao giờ?”
“Chưa hề.”
“Vậy sao ngài biết là…” Tôi bỏ lửng câu nói khi cậu ta loay hoay đứng đứng giữa vòng tròn, tay cầm thương và kiếm dắt thắt lưng.
“Lời tiên tri sẽ ứng nghiệm? Ta đoán là mình không biết.”
Dòng máu thần linh chảy trong những đứa con của thần theo các cách khác nhau. Giọng Orpheus khiến cây cỏ than khóc. Heracles có thể chỉ bằng cái vỗ vai mà giết được một người đàn ông. Phép nhiệm màu của Achilles nằm ở tốc độ của cậu ấy. Khi cậu ta phóng thương lần đầu tiên, nó bay nhanh đến mức tôi không nhìn theo kịp. Nó xoáy tít, vun vút về phía trước, đảo lại, rồi vút về phía sau. Cây giáo dường như dập dờn bay trong đôi tay của cậu ấy, mũi nhọn xám đen lập lòe như lưỡi rắn. Bàn chân cậu ta luôn cử động trên mặt đấ,t tựa như một vũ công.
Tôi dõi theo cậu ta và không thể cử động. Thậm chí gần như không thể thở. Khuôn mặt cậu ấy bình thản và trống rỗng, không có vẻ gì là căng thẳng vì dùng sức. Cử động của cậu ấy chính xác đến mức tôi gần như có thể thấy những người đàn ông đấu với cậu, mười, hai mươi người bọn họ, tiến lên từ mọi phía. Cậu ấy nhảy lên, thương quét một đường, tay kia thậm chí tranh thủ tuốt gươm khỏi vỏ. Cậu ta chuyển động nhịp nhàng với cả hai, di chuyển dễ dàng tựa nước chảy, như chú cá luồn lách giữa những cơn sóng.
Cậu ta đột ngột dừng lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cậu, chỉ to hơn bình thường một chút, trong bầu không khí tĩnh lặng buổi chiều.
“Ai huấn luyện ngài vậy?” Tôi hỏi. Tôi không còn biết nói gì hơn.
“Có một chút từ phụ vương của ta.”
Một chút. Tôi gần như thấy sợ hãi.
“Không ai khác?”
“Không.”
Tôi bước về phía trước. “Đấu với tôi đi.”
Cậu ta bật ra một tiếng gần như là tiếng cười. “Không. Dĩ nhiên là không đâu.”
“Đấu với tôi.” Tôi có cảm giác như bị thôi miên. Cậu ta chỉ được huấn luyện một chút bởi cha mình. Phần còn lại là–gì nào? Siêu phàm? Cả đời này tôi chưa thấy gì thần thánh đến thế. Cậu ta khiến thứ tài năng chặt chém mướt mồ hôi của chúng tôi trở nên đẹp đẽ. Tôi hiểu tại sao cha cậu ta không cho con trai mình chiến đấu trước những người khác. Sao một người đàn ông bình thường nào có thể tự hào về kỹ năng của mình khi điều này hiện diện trên trần gian?
“Ta không muốn.”
“Tôi thách ngài đấy.”
“Cậu không có vũ khí.”
“Tôi sẽ đi lấy.”
Cậu ta quỳ xuống và đặt vũ khí trên đất. Mắt chúng tôi giao nhau. “Ta từ chối. Đừng hỏi lại nữa.”
“Tôi sẽ yêu cầu tiếp. Ngài không thể ngăn tôi.” Tôi bước về phía trước, tự tin. Trong tôi có cái gì đó cháy hừng hực, một sự nôn nóng và quả quyết. Tôi sẽ có điều đó. Cậu ta sẽ phải trao nó cho tôi.
Khuôn mặt cậu vặn vẹo và tôi gần như thấy cơn giận dữ hiện lên. Điều đó khiến tôi thỏa mãn. Nếu không làm được gì thì tôi cũng kích thích được cậu. Giờ cậu ta sẽ đấu với tôi. Dũng khí trong tôi reo lên với sự nguy hiểm của nó.
Nhưng thay vào đó cậu ta chỉ quay lưng bỏ đi, vũ khí bị lãng quên trong cát bụi.
“Quay lại nào,” tôi bảo. Rồi gọi to hơn: “Quay lại đi. Ngài sợ đấy à?”
Tiếng cười nửa vời lạ lùng lại vang lên, cậu vẫn quay lưng với tôi. “Không, ta không sợ.”
“Ngài nên đấy.” Tôi chỉ toan nói đùa, làm dịu bầu không khí, nhưng nó nghe khác hẳn trong bầu không khí tĩnh mịch lơ lửng giữa hai chúng tôi. Lưng cậu vẫn kiên quyết quay lại với tôi, thờ ơ, không cử động.
Tôi nghĩ, mình sẽ làm cậu ta nhìn mình. Chân tôi cuốn lấy năm bước ngăn cách chúng tôi, và tôi nhảy lên lưng cậu ấy.
Cậu ta chúi dụi về phía trước, té ngã, và tôi bám lấy cậu. Chúng tôi đo đất, và tôi nghe tiếng cậu ta hụt hơi. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, cậu ta đã vặn người dưới mình tôi và tay cậu chộp lấy cổ tay tôi. Tôi vật lộn, không rõ lắm mình phải làm gì. Nhưng sự kháng cự vẫn hiện diện, và đó là thứ tôi có thể đấu lại. “Buông tôi ra!” Tôi giật lấy cổ tay trong sự kìm kẹp của cậu.
“Không.” Trong một cử động chớp nhoáng, cậu ta xoay tôi đặt dưới thân cậu, ấn tôi xuống, đầu gối thụi vào bụng tôi. Tôi thở dốc, giận dữ nhưng sảng khoái đến lạ lùng.
“Tôi chưa từng thấy ai chiến đấu như ngài cả,” tôi bảo cậu ta. Thú nhận hoặc kết tội, có lẽ là cả hai.
“Cậu chưa chứng kiến nhiều thôi.”
Tôi ráng kiềm chế, mặc cho giọng cậu bình thản. “Ngài biết tôi muốn nói gì mà.”
Đôi mắt cậu khó đọc ra được gì. Trên đầu cả hai chúng tôi, ô-liu hãy còn xanh khẽ đu mình.
“Chắc là có. Thế cậu muốn nói gì nào?”
Tôi vặn người mạnh, và cậu thả ra. Chúng tôi ngồi lên, áo tunic đầy bụi bặm và dính vào lưng.
“Ý tôi là…” Tôi dừng lại giữa chừng. Lúc này tôi lại bắt đầu cảm thấy chua chát, sự tức giận và nỗi ghen tị dữ dội quen thuộc như một viên đá vô cùng cứng đập thẳng vào cuộc đời. Nhưng những lời cay đắng tắt đi ngay cả khi tôi nghĩ về chúng.
Cuối cùng thì tôi bảo, “Chẳng có ai như ngài cả.”
Cậu ta yên lặng nhìn tôi một lúc. “Thì sao?”
Có gì đó trong cách cậu nói làm cạn kiệt nốt chút giận dữ cuối cùng trong tôi. Đã có thời tôi để bụng điều đó. Nhưng giờ tôi là ai mà lại bực bội về chuyện như thế chứ?
Như thể nghe thấy tôi, cậu ấy mỉm cười, khuôn mặt tựa vầng dương.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles