Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Martin Cruz Smith
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ột cuối tuần ở vùng nông thôn với đợt tuyết cuối mùa. Cần gạt nước trên kính chắn gió gạt những bông tuyết rơi dày đặc xuống. Một chai Vodka có pha hương vị để bù lại cho cái lò sưởi ô tô yếu ớt. Tiếng lốp xe hối hả kêu xì xì. Tiêu, trống, kèn co, những chiếc chuông gióng dục của một chiếc xe kéo. Tiến lên!
Zoya ngồi phía sau cùng Natalya Mikoyan, Arkady ở phía trước cùng Mikhail Mikoyan, người bạn lâu năm nhất của anh. Họ đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian trong Đoàn thanh niên Cộng sản Komsomol, Quân đội, trường đại học Moscow và khoa Luật. Họ cùng chia sẻ một hoài bão, những cuộc vui say sưa chè chén, những bài thơ, thậm chí vài cô gái. Với gương mặt thanh tú trẻ thơ dưới những nếp tóc đen quăn, Misha đã đi thẳng từ khoa Luật tới ủy ban Luật sư Thành phố Moscow. Một cách chính thức thì, luật sư biện hộ được trả lương không nhiều hơn thẩm phán, tức là, hai trăm rúp một tháng. Một cách không chính thức thì, các thân chủ trả gấp đôi hay hơn thế nữa, đó là lý do vì sao Misha có thể mua những bộ vest xịn, một chiếc nhẫn hồng ngọc đeo ở ngón út, đồ lông thú cho Natasha, một ngôi nhà ở vùng đồng quê và một chiếc xe hai cửa Zhiguli mà họ đang dùng để đi tới đó.
Natasha, da ngăm và mảnh khảnh đến mức cô có thể mặc vừa đồ trẻ em, đóng góp tiền lương của cô với tư cách một ký giả của hãng tin Novosti và mỗi năm nạo thai một lần. Cô không thể dùng thuốc, dù cô cung cấp thuốc cho bạn bè của mình. Trên chiếc xe kéo này không có quá nhiều hành lý. Tiến lên!
Căn nhà vườn nằm cách Moscow ba mươi kilomet về phía đông. Như thường lệ, Misha đã mời khoảng tám người bạn đến cùng. Khi xe chở đầy người của chủ nhà xuất hiện, họ giậm mạnh tuyết khỏi bốt của mình, cánh tay nặng trĩu những bánh mì, hũ cá trích và rượu mạnh, họ được chào đón bởi một cặp đôi trẻ đang đánh bóng các ván trượt tuyết và một người đàn ông béo vận áo len bó chặt đang cố nhóm lò sưởi. Có thêm nhiều khách đến theo sau: một đạo diễn các phim giáo dục và tình nhân của ông ta, một diễn viên múa ba lê và bà vợ đeo bám của mình. Đám ván trượt bị đổ, chúng có vẻ như đổ liên tiếp, bắt đầu từ ghế sô pha. Đàn ông ở một phòng, phụ nữ ở phòng khác, những người đến muộn đổi sang quần áo mặc ngoài trời.
“Một buổi sáng ngập tuyết trắng.” Misha vẫy tay đầy cởi mở. “Tuyết quý giá hơn đồng rúp.”
Zoya nói cô sẽ ở lại cùng Natasha vốn vẫn đang hồi phục sau lần phá thai gần đây. Ngoài trời, tuyết ngừng rơi và chất ngập đầy mặt đất.
Misha cảm thấy hào hứng khi tự vạch ra con đường của riêng mình xuyên qua cánh rừng. Arkady hài lòng với việc dừng lại hết lần này đến lần khác để ngắm nhìn những ngọn núi thấp, những sải bước dài thoải mái khiến việc bắt kịp bước đi chúi mũi bồn chồn của Misha chẳng là vấn đề gì với anh. Sau một giờ, họ nghỉ ngơi để Misha có thể rửa băng kết lại giữa giày và ván trượt. Arkady tháo ván trượt ra và ngồi xuống.
Hơi thở trắng, cây trắng, tuyết trắng, bầu trời màu trắng. “Mảnh mai như đàn bà,” những cây phong vẫn luôn được gọi như vậy. Cảm hứng cho những thi sĩ nữa, Arkady nghĩ.
Misha giải quyết đám băng y như cách anh làm việc ở tòa án: đầy sự giận dữ và kịch tính. Khi còn là một cậu bé, anh ta có giọng to nhất, như một chiếc tàu nhỏ xíu với cánh buồm vĩ đại. Anh ta bổ mạnh vào ván trượt.
“Arkady, tôi có một rắc rối.” Anh ta buông chiếc ván rơi xuống.
“Cô gái lần này là ai?”
“Một nhân viên mới, có lẽ không hơn mười chín tuổi. Tôi nghĩ Natasha đang nghi ngờ. Ồ, tôi chẳng chơi cờ hay thể thao gì hết, còn cái gì khác để giải khuây ở đó đây? Điều nực cười nhất là đứa nhóc này có lẽ là người ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp, và tôi sống hay chết theo ý cô ta. Chuyện tình chẳng phải là một thứ đẹp đẽ gì, khi anh lao vào nó. Hoặc là rẻ tiền. Ôi.” - anh ta mở áo khoác và lôi ra một chai rượu vang - “có chút rượu vang Sautem của Pháp này, được gã vũ công mà anh thấy khoa tay múa chân quanh nhà nhập lậu đấy. Rượu tráng miệng hảo hạng nhất thế giới. Tôi không có món tráng miệng nào cả. Có muốn uống một chút không?”
Misha bóc lớp giấy lấp lánh phía trên và đưa chai rượu cho Arkady, anh vỗ đáy chai và bật nắp chai ra. Anh nốc một ngụm. Rượu có màu hổ phách và ngọt.
“Ngọt hả?” Misha bắt gặp vẻ mặt của Arkady.
“Không ngọt bằng vài loại rượu vang Nga,” Arkady nói với đầy vẻ yêu nước.
Họ thay phiên nhau uống. Tuyết rơi từ những cành cây, đôi khi rơi bịch xuống, có lúc rất nhẹ và nhanh như bước chân của một chú thỏ rừng. Arkady thích ở cạnh Misha và những lúc tuyệt nhất là khi Misha ngậm miệng.
“Zoya vẫn rầy rà anh về chuyện Đảng à?”
“Tôi là một Đảng viên, tôi có thẻ Đảng.”
“Nhưng anh phải làm gì đó để trở nên năng nổ hơn? Một cuộc họp một tháng một lần nơi anh có thể đọc báo nếu anh muốn. Một lần một năm anh vận động bỏ phiếu. Anh còn chẳng làm thế. Lý do duy nhất anh có thẻ Đảng là vì nếu không thì anh không làm trưởng thanh tra được. Mọi người đều biết, vì thế anh có thể cũng được hưởng lợi từ nó, hãy thử tham gia vào Quận ủy và tạo dựng một vài mối quan hệ đi.”
“Tôi luôn có lý do tốt để lỡ một buổi họp.”
“Chắc chắn rồi. Chẳng trách sao Zoya giận dữ. Anh nên nghĩ về cô ấy một chút. Với thành tích của mình, anh chắc chắn sẽ trở thành thanh tra ủy ban Trung ương rồi. Anh có thể đi ngao du khắp nơi kiểm tra các hành động thực thi pháp luật, thúc giục các chiến dịch, làm những viên tướng cảnh sát địa phương sợ bĩnh ra quần.”
“Nghe có vẻ không hấp dẫn lắm.”
“Điều đó cũng chẳng quan trọng. Chủ yếu là, anh có quyền mua sắm ở những cửa hàng của ủy ban Trung Ương, anh sẽ đứng hàng đầu trong danh sách đi nước ngoài, và anh sẽ tiếp cận được với những người ở ủy ban Trung Ương, những người bổ nhiệm vào vị trí cao cấp. Anh sẽ trên đà leo lên cao.”
Có một tầng mây đặc, trắng sứ bay lên trời. Nó sẽ rít lên ken két nếu bạn cọ nắm tay của mình lên đó, Arkady nghĩ.
“Tôi đang phí lời rồi,” Misha nói. “Anh nên nói chuyện với Iamskoy, ông ta thích anh đấy.”
“Ông ta thích tôi?”
“Cái gì khiến anh ta thành người nổi tiếng như vậy, hả Arkady? Vụ chống án Viskov. Trước Tòa án Tối cao, Iamskoy vạch mặt những nhà chức trách đã bắt và xử oan một công nhân trẻ tội giết người. Công tố viên Thành phố Moscow Iamskoy, người của toàn dân, đột nhiên trở thành người bảo vệ quyền lợi của cá thể. Một Gandhi đời thực, nếu anh đọc báo Pravda. Và ai đã mở lại cuộc điều tra? Chính là anh. Ai đã ép Iamskoy phải hành động bằng cách đe dọa sẽ đơn phương kháng nghị tới các tạp chí pháp luật? Chính là anh. Vậy nên Iamskoy, vốn thấy anh sẽ không hề bị lay chuyển, đã đi theo hướng hoàn toàn ngược lại và trở thành người hùng táo bạo của câu chuyện. Ông ta nợ anh rất nhiều. Ông ta có khi còn chẳng bao giờ phải nhìn thấy mặt anh nữa.”
“Từ khi nào mà anh lại nói chuyện với Iamskoy vậy? Arkady cảm thấy hứng thú.
“À, gần đây thôi. Có chút rắc rối về tay thân chủ phàn nàn rằng hắn đã trả cho tôi quá nhiều. Hắn không hề trả quá nhiều cho tôi - tôi đã giúp thằng khốn đó thoát tội. Dù sao thì, tay công tố cũng hiểu chuyện một cách đáng ngạc nhiên. Tên anh được nhắc đến. Tình tiết câu chuyện khá mạo hiểm, hãy biết thế đã nhé.”
Misha lấy đắt đến nỗi một người được trắng án phải phàn nàn? Arkady chưa từng đặt chữ “dễ bị mua chuộc” lên bạn mình. Ngay cả Misha cũng có vẻ suy sụp vì lời thú nhận của mình.
“Tôi thực sự đã giúp thằng khốn đó thoát tội. Anh có biết điều gì đã thực sự xảy ra không? Anh có biết mình đang làm gì khi thuê một luật sư biện hộ không? Anh trả gã đó tiền để tới trước tòa và tách chính mình vì anh. Đúng vậy! Đó là hầu hết những gì luôn xảy ra. Xét cho cùng thì anh sẽ chẳng bị tòa xử nếu anh không có tội và tôi không muốn bất kỳ tội liên đới nào, tôi còn phải lo cho tên tuổi riêng còn lớn hơn thế của tôi. Trước khi công tố viên có cơ hội trỏ một ngón tay, tôi công khai ăn năn vì hành động phạm tội này. Tôi không chỉ bị xúc phạm, tôi bị ghê tởm. Nếu thân chủ của tôi may mắn, tôi có thể nhắc đến việc hắn chẳng bao giờ xì hơi vào Ngày Hồng quân.”
“Không đúng.”
“Đúng một chút. Trừ lần này - tôi không hiểu tại sao - tôi đã làm mọi thứ. Thân chủ của tôi không phải một tên trộm, anh ta là cha của những đứa trẻ nhỏ, là con trai và chỗ dựa của một người đàn bà tàn tật đang khóc nức nở ở hàng ghế đầu, là một cựu binh khiêm tốn của những trận chiến nổi tiếng, là một người bạn trung thành và là một người công nhân hào phóng vốn không phải là một tên trộm mà chỉ là một kẻ yếu đuối. Nền công lý Liên Xô, thằng cha thẩm phán mắc tật ngủ rũ đó và hai thằng trọng tài ngu đần thật cay nghiệt, phải, cay nghiệt như một lãnh chúa phong kiến và con người theo cùng một cách. Cố trở nên thông minh thì anh sẽ mất trí. Nhưng ném mình vào ngực họ, nói rằng đó là tại rượu vodka, tại người đàn bà này, tại đó là khoảnh khắc của sự rồ dại và ai biết chuyện gì có thể xảy ra? Đương nhiên, mọi người đều sẽ thử, vậy nên anh phải là một nghệ sỹ để vượt lên cảm xúc thông thường. Tôi đã làm thế, Arkady. Chính tôi thậm chí còn khóc.” Misha ngập ngừng. “Tại sao tôi lại đòi quá nhiều tiền?”
Arkady cố nghĩ ra cái gì đó để nói. “Tôi vô tình gặp bố mẹ của Visko hai ngày trước,” anh gợi chuyện. “Cha anh ta quản lý một quán ăn tự phục vụ gần ga Paveletsky. Cuộc đời họ quả là cả một thiên truyện.”
“Tôi thực sự tuyệt vọng.” Misha òa lên. “Anh sẽ chẳng bao giờ biết gửi gắm được vào ai. Hai ngày trước, tôi đang đi ăn trưa ở Hiệp hội Nhà Văn với sử gia lỗi lạc Tomashevski.” Misha chuyển chủ đề mới khi một làn gió tinh khôi thoảng qua. “Đó là dạng người anh nên quen biết. Đáng kính trọng, cuốn hút, không hề có một tác phẩm nào suốt mười năm qua. Anh ta có một hệ thống mà anh ta đã giải thích cho tôi rõ. Đầu tiên, anh ta trình một đề cương tiểu sử cho Viện Hàn Lâm để hoàn toàn chắc rằng phương pháp của anh ta nhất quán với chính sách của Đảng. Một bước đi tiên quyết, mà sau đây anh sẽ rõ. Giờ, người mà anh ta nghiên cứu luôn luôn là một nhân vật quan trọng - tức là, ai đó đến từ Moscow - vì lẽ đó Tomashevski phải làm nghiên cứu người Nga của mình ở gần nhà trong hai năm. Nhưng nhân vật lịch sử này cũng đi đó đây, phải, sống vài năm ở Paris hay London, vì thế Tomashevski cũng phải làm điều tương tự, xin và nhận được giấy phép cư trú ở nước ngoài. Bốn năm trôi đi. Viện Hàn Lâm và Đảng đang xoa tay chờ đợi nghiên cứu còn đang phôi thai của Tomashevski về nhân vật quan trọng này. Và giờ Tomashevski phải rút về ở ẩn tại ngôi nhà ngoại ô Moscow để trông nom khu vườn của mình và nghiền ngẫm những thùng đựng đầy nghiên cứu của mình một cách sáng tạo. Hai năm nữa trôi qua trong ý tưởng sơ khai. Và ngay khi Tomashevski chuẩn bị toàn tâm toàn ý cho bài luận, anh ta xác nhận với Viện Hàn Lâm một lần nữa chỉ để rồi biết rằng chính sách của Đảng đã trở mặt, người hùng của anh ta là một kẻ phản bội, và bị những hối tiếc bủa vây, Tomashevski phải hy sinh những năm tháng lao động của mình cho lợi ích chung. Lẽ đương nhiên, họ cũng chỉ quá vui mừng để thúc giục Tomashevski bắt đầu một dự án mới, để chôn vùi nỗi thương tiếc của anh ta bằng công việc mới toanh. Tomashevski giờ đang nghiên cứu một nhân vật lịch sử vô cùng quan trọng, người vốn sống một thời gian ở miền nam nước Pháp. Anh ta nói luôn có tương lai tươi sáng cho những sử gia Liên xô và tôi tin anh ta.”
Bất thình lình Misha đổi đề tài một lần nữa, giọng anh ta chùng xuống. “Tôi có nghe về những cái xác ở công viên Gorky, và anh lại có cuộc cãi vã nữa với Thiếu tá Pribluda. Anh bị điên à?”
Khi họ quay về, mọi người trừ Natasha đã đi mất.
“Zoya đã đi với mấy người từ ngôi nhà dưới đường,” cô nói với Arkady. “Người nào đó mà có tên tiếng Đức ấy.”
“Ý cô ấy là Schmidt.” Misha ngồi bên đống lửa để làm tan băng trên đôi bốt của mình. “Anh nên biết Schmidt, Arkady. Đến từ Moscow. Anh ta mới tiếp quản chỗ dưới đường. Có lẽ anh ta là người tình mới của Zoya.”
Dò xét vẻ mặt của Arkady, Misha nhìn thấy sự thật. Anh há hốc miệng, mặt đỏ gay, tay cầm chiếc bốt nhỏ nước của mình.
“Mang vào bếp mà làm, Misha,” cô vừa nói vừa ấn Arkady xuống ghế trường kỷ và rót rượu cho mình và anh trong khi anh chồng loạng choạng ra ngoài.
“Anh ta là thằng ngốc.” Cô hất hàm về phía bếp.
“Anh ấy chẳng biết mình đang nói gì đâu.” Arkady nốc hết vodka trong hai ngụm.
“Đấy là kiểu của anh ta - chẳng bao giờ biết mình đang nói gì. Anh ta nói mọi thứ, như thế thì anh ta hẳn sẽ đúng được vài lần.”
“Thế nhưng cô có biết mình đang nói gì không?” Arkady hỏi.
Natasha có một khiếu hài hước ngầm. Mắt cô trông có vẻ sáng hơn vì tương phản với khoảng tối nhạt nhất bao quanh chúng. Cổ của cô mảnh mai đến mức cô khiến anh liên tưởng tới một đứa trẻ chết đói, một điều khá kỳ quặc để tương xứng với một người phụ nữ trong độ tuổi ba mươi.
“Tôi là bạn của Zoya. Tôi là bạn của anh. Thực ra thì tôi là bạn của Zoya nhiều hơn. Và tôi đã bảo cô ấy bỏ anh nhiều năm rồi.”
“Vì sao?”
“Anh không yêu cô ấy. Thực tế là, nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc. Nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ làm những gì Schmidt làm. Họ là để dành cho nhau.” Cô rót thêm rượu cho Arkady và cho mình. “Nếu anh có quan tâm đến cô ấy dù chỉ một chút, thì hãy để cô ấy được hạnh phúc. Hãy để cô ấy có được hạnh phúc dù muộn màng.” Natasha bắt đầu cười khúc khích. Cô cố gắng giữ vẻ mặt thành thật, nhưng đôi môi xinh đẹp của cô cứ bĩu ra. Cô cũng từng là kẻ thích bỡn cợt nhiều như Misha khi họ còn đi học. “Bởi vì, thực tế là, anh thấy cô ấy nhàm chán. Cô ấy đã có hai hay ba năm tốt đẹp khi tự anh làm cho cô ấy thú vị. Giờ thì, đến cả tôi cũng phải thừa nhận, cô ấy nhàm chán. Và anh thì không.” Cô lướt mặt sau một ngón tay dọc theo cổ tay anh. “Anh là người đàn ông duy nhất tôi biết mà không nhàm chán.”
Natasha tự rót cho mình thêm một cốc rượu nữa trước khi lẩn vào bếp một cách thận trọng và ngật ngưỡng, bỏ lại Arkady một mình trong phòng khách. Căn phòng khá nóng và vodka cũng thế. Misha và Natasha đã sửa sang lại nơi này bằng những biểu tượng và những bức tượng nhỏ lạ mắt, và trên lá vàng của những biểu tượng phản chiếu ánh lửa. Làm những gì Schmidt đã làm cho Zoya? Arkady mở ví và lấy ra một cuốn sách nhỏ màu đỏ có hình Lê-nin chụp nghiêng ngoài bìa. Phía trái là tên anh, ảnh và Quận Đảng. Bên phải là, những chiếc tem thuế - anh nhận thấy mình đang tụt lại hai tháng. Ở trang cuối cùng là sưu tập các châm ngôn truyền cảm hứng. Tấm thẻ Đảng trứ danh. “Chỉ có một con đường thành công, chỉ duy nhất một điều, không gì khác,” Zoya đã từng nói thế. Anh nhìn vào một biểu tượng. Đó là biểu tượng của Đức mẹ đồng trinh.
Gương mặt La Mã, đặc biệt là đôi mắt nhìn anh chằm chằm, gợi anh nhớ tới không phải Zoya hay Natasha mà là cô gái anh gặp ở xưởng phim Mosfilm.
“Vì Irina.” Anh nâng cốc.
Đến nửa đêm, mọi người quay về và tất cả đều say. Đã có một bữa tiệc đứng gồm thịt lợn nguội và xúc xích, cá, bánh kẹp, pho mát, bánh mì và nấm ngâm, thậm chí cả trứng cá muối hộp. Ai đó đang gào thét một bài thơ. Ở đầu bên kia phòng, các cặp đôi nhảy múa theo những bản nhạc Bee Gees phiên bản Hung-ga-ri. Misha bị cảm giác tội lỗi giày vò và không thể rời mắt khỏi Zoya vốn đang ngồi gần Schmidt.
“Anh cứ tưởng chúng ta sẽ dành cuối tuần này bên nhau,” Arkady nói vào thời điểm duy nhất anh có được Zoya một mình trong bếp. “Làm sao mà Schmidt lại xen vào nó được?”
“Em đã mời anh ấy.” Cô mang ra một chai rượu vang.
“Vì Zoya Renko” - Schmidt nâng ly khi cô quay lại - “người được chọn bởi Quận ủy của mình để phát biểu về thách thức mới trong ngành giáo dục trước toàn thể Thành ủy, khiến tất cả chúng ta vô cùng tự hào - đặc biệt là chồng cô ấy, tôi tin chắc là vậy.”
Arkady bước vào từ phòng bếp và thấy mọi người đều đang nhìn anh chỉ trừ Schmidt đang nháy mắt với Zoya. Natasha giúp anh tránh khỏi bối rối bằng cách đưa cho anh một ly rượu. Một giọng ca trữ tình người Gruzia cất lên từ máy hát, và rồi Schmidt cùng Zoya đứng dậy khiêu vũ.
Họ đã từng khiêu vũ trước đây rồi, Arkady có thể nhìn ra được. Đang chớm hói nhưng tỉa tóc gọn gàng, Schmidt có đôi chân rất nhịp nhàng, với chiếc cằm chẻ mạnh mẽ quen với việc lãnh đạo. Hắn có chiếc cổ dày của huấn luyện viên thể dục và kính gọng đen của một tay lý luận Đảng. Bàn tay hắn gần như ôm trọn lưng Zoya và cô dựa hẳn vào hắn.
“Vì Schmidt.” Misha giơ cao một chai rượu lên khi bài hát kết thúc. “Vì đồng chí Schmidt, chúng ta uống rượu chúc mừng không phải bởi anh ấy đã giành được một vị trí ngon lành trong Quận ủy, chỉ việc ngồi chơi đố ô chữ và bán văn phòng phẩm để kiếm thêm, mà bởi tôi nhớ có lần chính tôi cũng mang về nhà một cái kẹp giấy.” Misha làm đổ một chút vodka và gật đầu vui vẻ với mọi người, anh chỉ mới đang bắt đầu. “Chúng ta uống mừng anh ấy không phải bởi vì anh ấy tham dự hội nghị Đảng ở những khu nghỉ dưỡng ở Biển Đen, bởi vì năm ngoái tôi cũng được phép bay đến Murmansk. Chúng ta uống mừng không phải vì Quận ủy mua cho anh ấy hàng thùng rượu ngon, bởi vì tất cả chúng ta đều có thể đứng xếp hàng vì một chai bia ấm hết lần này đến lần khác. Chúng ta uống không uống vì anh ấy hứng thú với vợ của chúng ta, mà bởi chúng ta hoàn toàn có thể tự mình “giải quyết” khi cần. Cũng chẳng phải vì anh ấy có thể lái chiếc limousine Chaika của mình qua khu dành cho người đi bộ, vì chúng ta có được nguồn lợi của hệ thống tàu điện ngầm tốt nhất thế giới. Thậm chí cũng chẳng vì anh ấy có thói quen tình dục điên cuồng - cho tôi xin đấy, các đồng chí - chúng ta đâu còn sống trong thời tiền trung cổ. Không,” Misha kết luận, “ Chúng ta uống vì đồng chí Schmidt mà không vì bất kỳ lý do nào ở trên. Lý do chúng ta uống mừng anh ấy là vì anh ấy quả là một người Cộng sản tốt.”
Schmidt trưng ra một nụ cười khó nhọc như lưới tản nhiệt ô tô.
Việc nhảy nhót, nói chuyện, ngồi không trở nên mỗi lúc một túy lúy. Arkady mất năm phút ở trong bếp pha cà phê cho đến trước khi anh nhận ra tay làm phim đang nằm với vợ của tay vũ công trong một góc. Anh bỏ lại cốc của mình và quay trở ra. Trong phòng khách, Misha khiêu vũ một cách ngái ngủ, đầu gục trên vai Natasha. Arkady leo lên phòng ngủ và đang chuẩn bị mở cửa thì Schmidt đi ra và đóng nó lại.
“Tôi uống mừng anh,” Schmidt thì thầm, “bởi vì vợ anh là một bạn tình tuyệt vời.”
Arkady đánh vào bụng hắn. Khi Schmidt bất ngờ bị bật lại từ cửa, anh đấm vào miệng hắn. Schmidt gục hai gối xuống và lăn xuống cầu thang. Đến chân cầu thang, kính của hắn rơi ra và hắn nôn mửa.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Zoya đứng ở cửa phòng ngủ.
“Cô biết mà,” Arkady nói.
Anh thấy sự ghê tởm và nỗi sợ hãi trên gương mặt cô, điều anh không mong thấy lại vụt sáng rạng ngời là sự an ủi đối thủ.
“Anh là đồ khốn nạn,” cô nói và chạy xuống với Schmidt.
“Anh chỉ chào hắn mà thôi.” Schmidt mò mẫm tìm kính. Zoya tìm thấy kính, lau nó bằng áo len của mình và giúp tay lãnh đạo Quận ủy đứng dậy. “Hắn là thanh tra hả?” Schmidt hỏi qua đôi môi rách: “Hắn điên rồi.”
“Đồ dối trá!” Arkady nói to.
Không ai lắng nghe cả. Arkady nhận ra, tim anh đập dồn dập, rằng Schmidt đã nói dối lúc đứng trước cửa phòng ngủ. Lần này, không, họ vẫn chưa đến mức làm tình với nhau - không phải ngay dưới mái nhà bạn của cô ta, khi chồng cô ta còn đang ở đây. Arkady tin vào lời nói dối đó vì nó còn chân thực hơn cả cuộc hôn nhân của anh và chẳng có cách nào có thể lý giải được điều đó cả. Mọi thứ đều đảo lộn, Zoya bị xúc phạm một cách đầy khiêu khích còn Arkady thì bị bẽ mặt.
Đứng trước cửa căn nhà, anh nhìn Schmidt và Zoya phóng xe bỏ đi. Xe của tình nhân cô là một chiếc Zaporozhets hai chỗ đã cũ, không phải một chiếc limousine. Mặt trăng tròn vành vạnh trên những rặng cây phong.
“Tôi rất tiếc,” Misha nói trong lúc Natasha chu đáo lau tấm thảm trong phòng khách.
Án Mạng Ở Công Viên Gorky Án Mạng Ở Công Viên Gorky - Martin Cruz Smith Án Mạng Ở Công Viên Gorky