Số lần đọc/download: 1453 / 7
Cập nhật: 2016-02-18 21:14:45 +0700
Chương 4
Lời thuật của thiếu phụ: hôn nhân của ba người có chật không?
Diệp Khuynh Thành, chào anh!
Một tuần trước, tôi còn là một đứa con gái vui vẻ, làm việc trong một công ty hợp tác đầu tư. Tôi có một cháu gái bốn tuổi xinh xắn, từng tham gia cuộc thi “Ngôi sao của ngày mai”, đứng trên hàng 50 em đầu. Công ty nhỏ của chồng tôi tuy kinh doanh sụt giảm nhưng không ảnh hưởng tới sự ủng hộ xuyên suốt của anh ấy đối với tôi.<
Nhưng một tối đêm vừa rồi, anh ấy say rượu về muộn, trong điện thoại còn một dòng tin nhắn như sau: “Suốt đời này tôi sẽ bám riết lấy anh, muốn trốn ư? Đừng mơ…!”. Tôi truy hỏi, cuối cùng anh ấy cũng chịu thừa nhận đã yêu người khác – một người phụ nữ đã ly hôn, quen trên mạng. Anh ấy nói ở bên cô ấy rất vui vẻ, không phải vì cô ấy đẹp, hay yếu tố gia đình gì cả. Chỉ cần vui vẻ là được. Anh ấy muốn ly hôn với tôi, nhưng lại thấy tôi quá trong sáng. Anh là bạn trai đầu tiên của tôi nên sợ tôi không chấp nhận được.
Từ những vui buồn thất thường của anh ấy gần đây, tôi đã sớm có linh cảm. Hôm đó trong cơn tức giận, tôi đã đập vỡ rất nhiều thứ và để anh ấy lựa chọn giữa gia đình và cô ấy. Anh ấy nói: cô ấy.
Không chút ngần ngừ, tôi đề nghị sáng mai 10 giờ đi làm thủ tục li dị. Anh ấy đáp, Cứ nghĩ kĩ đi. Gia đình anh ấy là người ở địa phương này. Còn tôi sau khi tốt nghiệp lại một mình tới đây sinh sống. Nhà cửa hiện nay là của bố mẹ anh ấy. Li hôn rồi, tôi không còn chỗ nào để đi nữa. Quan trọng nhất là con gái của chúng tôi. Không, nó đã không còn là của chúng tôi nữa. Là con gái của tôi. Nếu giao con cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ giao cho bố mẹ anh ấy nuôi. Tôi muốn gặp con sẽ rất khó khăn. Vả lại, trình độ văn hóa của bố mẹ anh ấy không cao, sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ. Nếu giao con cho tôi nuôi, điều đó có nghĩa đứa trẻ chỉ có một mình tôi là người thân, ngay cả các ngày lễ lạt hội hè cũng không biết đi đâu. Tôi không thể tưởng tượng ra sự tổn thương đó đối với con gái tôi mang ý nghĩa như thế nào. Tôi nói với chồng tôi, Chỉ cần anh tình nguyện quay lại từ đầu. Những chuyện cũ, em sẽ quên hết. Anh ấy đáp: Anh không làm được, tim anh đã đi theo cô ấy rồi. Anh không muốn làm tổn thương tới cô ấy! Tôi khóc mà nói: Vậy anh muốn tổn thương tới tôi sao? Anh ấy không đáp.
Mấy ngày hôm đó, con gái tôi bị ho, tâm tính tôi lại không tốt, không quan tâm tới cháu, nửa đêm tỉnh dậy khóc, thấy tiếng con thở gấp liền sang phòng cháu kiểm tra, thấy trán bỏng rãy. Tôi vội vã gọi chồng dậy, cùng đưa con tới bệnh viện. Khám bệnh xong, tôi ôm con ngồi chuyền nước. Chồng tôi đứng bên cạnh nhắn tin. Tôi hỏi anh nhắn cho ai thế? Anh ấy đáp: cho cô ấy. Tim tôi lạnh ngắt, khóc mà nói: Đây là con gái anh, nó ốm, anh cũng không chịu sờ trán lấy một cái.
Cuối cùng, tôi nghĩ mãi, rồi giao hẹn: tôi cho anh tất cả tự do, ngoài việc không thể để cho người phụ nữ đó được danh chính ngôn thuận. Tôi không can thiệp vào bất cứ vào chuyện gì của các người. Mấy tối sau đó, anh ấy không về nhà ngủ. Tôi bắt đầu để cửa cho anh ấy, rồi sau đó tôi khóa trong lại. Anh ấy về gọi cửa, tôi giả bộ ngủ say không dậy. Kết quả anh ấy hoàn toàn không về nữa.
Tôi cũng hỏi anh ấy tại sao lại dẫn tới ngày hôm nay. Anh ấy đã nói một câu làm tổn thương tôi nhất: Nếu không nói tới việc em là mẹ của con anh, chỉ nói tới việc làm người, làm một phụ nữ, cô ấy mạnh mẽ hơn em gấp nhiều lần. Tôi bị tổn thương ghê gớm. Có lẽ tôi chính là một người phụ nữ quá đỗi bình thường, từ nhỏ chỉ biết học, thi đại học, tới năm 24 tuổi mới gặp chồng tôi và bắt đầu yêu. Tôi không biết giao tiếp xã hội, không biết thu dọn nhà cửa. Tuy nấu ăn cũng tạm được nhưng làm rất ít. Thực ra chồng tôi là người rất tốt, rất tỉ mỉ, mọi thứ đều làm đâu ra đấy. Trong mắt chồng tôi và người nhà, tôi luôn là một đứa trẻ chưa lớn. Mọi người luôn nói tôi giống học sinh, nhìn tuổi tác ít hơn tuổi thật năm, sáu tuổi. Nhưng hai tháng qua, tôi đã già hơn tới mười tuổi.
Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng khóc, cơm không muốn nấu, toàn nấu mỳ cho con gái hoặc dắt con ra ngoài ăn KFC. Ở KFC, tôi nhớ lần đầu vừa gặp anh ấy. Hồi đó chúng tôi vẫn đang đi học, rất nghèo, hai đứa chỉ đủ mua một cái bánh. Anh ấy toàn ngồi ngắm tôi ăn. Nhớ lại những kỉ niệm đó, tôi không nhịn nổi lại khóc sụt sùi ở tiệm ăn, khiến con gái tôi sợ chết khiếp, liên tiếp gọi “Mẹ”.
Người đàn ông như vậy, liệu tôi còn cứu vãn nổi không?
Nếu duy trì hình thức hôn nhân, chỉ là thực hiện nghĩa vụ với nhau, con tôi liệu có còn được hưởng một gia đình hoàn chỉnh? Nếu nghĩ cho mình, dứt đứt ngay, liệu có thể chịu đựng được áp lực nặng nề của cuộc sống không? Rốt cuộc phải làm sao mới tốt nhất, có trách nhiệm nhất cho con tôi đây? Lòng tôi rối bời.
Xin cho tôi một đáp án. Tôi thay mặt đứa con gái nhỏ của tôi, cám ơn anh.
Kính thư- Na.
Gửi cô Na!
Cô hỏi tôi bây giờ phải làm sao mới tốt nhất, có trách nhiệm nhất cho con mình phải không? Tôi nghĩ rằng, dù chuyện gì đi nữa, dẫn con đi ăn ở KFC thường xuyên cũng không tốt, không có trách nhiệm. Tôi hiểu tâm trạng đau khổ của cô. Cô cần có không gian để khóc thỏa thích. Cô có thể bỏ hết mọi thứ mặc kệ. Cô tưởng tượng về nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm. Sau khi thất tình thì đau khổ bỏ tới cùng trời cuối đất.
Tôi cho rằng, cách tốt nhất và có trách nhiệm nhất đối với đứa trẻ là cho nó một bà mẹ vui vẻ. Dù cô đang trong giai đoạn khó khăn của hôn nhân, dù nén nhịn hay dứt áo ra đi, chỉ cần cô khóc lóc trong đau khổ, con gái cô sẽ không được hạnh phúc. Thế nên hãy lau sạch nước mắt, rửa mặt, đi mua thịt cá về, làm mấy món ngon cho mình và con gái. Sau khi cô đã thật bình tâm, tôi xin hỏi cô hai câu sau:
- Cô có yêu anh ấy không? Trong trường hợp này, cô còn nói được “Thực ra, chồng tôi là một người tốt, rất tỉ mỉ, làm mọi thứ đâu ra đấy”, thật khiến người ta phải chua xót. Phải đoạn tuyệt và rời bỏ người mà mình vẫn còn yêu thương, thực sự không dễ dàng. Nếu bắt cô vẫn giằng dai cứu vãn, chung bóng với anh ta nhưng khác đường, tôi biết cô không cam tâm.
- Hai người có chung vấn đề kinh tế không? Về nhà cửa, cô đã nói rồi. Căn hộ là của nhà anh ấy, vậy giữa hai người có bao nhiêu tài sản. Nếu ly hôn, cô có thể được chia bao nhiêu? Cô có thể mua nổi một căn hộ khác không? Hoặc nếu như phải thuê nhà để sống qua ngày. Hoặc như cô đã từng nói, nếu để con gái lại cho bố mẹ chồng nuôi, cô có nhẫn tâm nhìn trình độ văn hóa của cháu ngày càng suy giảm không?
Tôi không muốn khuyên cô ly hôn, tuy rất dễ dàng: thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi. Rồi cô cũng sẽ có một tương lai tốt hơn. Tôi cũng không muốn khuyên cô hòa giải. Chuyện đó cũng rất dễ: một đứa trẻ thiếu bố hoặc mẹ đều không vui sướng gì. Vì thế cô cứ cho rằng hai câu hỏi trên là vớ vẩn. Nếu cô không thấy rằng ly hôn rồi, cô có thể tìm được một người đàn ông trung thành khác, yêu cô tới suốt đời. Nếu vận mạng không tốt, mãi không thoát khỏi cái bóng tối đó, cô sẽ phải đối mặt với vô số những gã đàn ông xấu chỉ muốn lợi dụng những người phụ nữ đã ly hôn. Vì tôi đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ vì chuyện ly hôn mà hoàn toàn phá hỏng nhân sinh quan. Nhưng con cái trong gia đình thiếu bố hoặc mẹ không phải lúc nào cũng không vui. Thời cổ từng có Nhạc Phi, thời nay có Clinton không phải chỉ nhờ mẹ nuôi dưỡng mà thành người đó sao?
Quan trọng nhất là tôi hiểu quá ít về cuộc hôn nhân của hai người. Thậm chí cô cũng đột nhiên phát hiện thấy người đàn ông bên mình bỗng dưng xa lạ. Cô không tài nào hiểu được anh ấy, tại sao anh ấy có thể làm vậy. Cô chỉ biết kể lể những đớn đau của mình.
Chuyện đã xảy ra đến nay, thời gian quá ngắn, mọi quyết định đều quá vội. Nhà mẹ đẻ không ở đây, chẳng thà cô đưa con về nhà mẹ nghỉ ngơi một thời gian. Cũng không cần kể gì với bà. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ về những cái tốt, cái xấu của chồng mình. Sau khi quay về, lại bình tĩnh suy tính về tương lai, bàn bạc với anh ấy. Có lẽ lúc đó, thời gian đã tự sắp xếp cho mình.
Tất nhiên anh ấy không phải là người chồng tốt. Nhưng như một câu nói đùa của bạn tôi rằng: Đàn ông cũng giống như ra chợ cũ mua đồ điện second hand, nhờ vào vận may. Mua được cái tốt thì tốt, mua được cái xấu thì phải chịu. Nhưng cũng tiếc không nỡ vứt ngay, cứ sửa chữa, đạp cho nó mấy cái, biết đâu vẫn dùng được tiếp.
Đổi một thứ đồ dùng mà còn không dám đập như vậy, huống hồ đổi một cuộc hôn nhân. Mong cô cứ suy nghĩ kĩ.