Số lần đọc/download: 1410 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:06 +0700
Chương 4
- Chắc tụi nó vô café lều, mà mày nói cách gì? Không chụp hình nó vô đó là hết chụp.
- Đệch, sao nay mày ngu đột xuất vậy? Chạy theo coi nó vô quán nào, rồi về rước chị mày lại bắt quả tang tận nơi, vậy không sướng hơn à?
Thanh sida xô đầu mình, miệng cười gian.
- Ờ hén, công nhận tao ngu thiệt. Ha ha lần này chết mịa nó.
Mình khoái trá cười lớn, hai thằng vừa chạy vừa cười, mấy ẻm tiếp viên càfé đèn mờ đứng thô lố mắt nhìn, chắc nghĩ hai thằng gay này đang lên cơn điên cmnr
Chạy theo tầm 5 phút sau thì đúng như bọn mình đoán, thằng nông dân tấp con SH vào quán
"Đồng quê
", đây là quán lều khá nổi tiếng ở chỗ mình. Trước đây mình cũng chở gái vào không ít lần, quán nằm trong hẻm, xung quanh toàn là ruộng, ếch nhái ễnh ương kêu ồm ộp. Quán nhiều chòi lá san sát nhau, vách phủ dài kín mín từ trên xuống dưới, có cả chỗ để xe riêng ngay trong chòi, tiền nước hai người chỉ tầm 30k, tha hồ làm gì thì làm.
Mình tắt đèn rà theo (vào đây mở đèn có khi rọi ngay mấy cặp đang tâm sự, nó chửi bỏ mợ).
- Mày nhìn coi phải nó vô chòi trong cùng không?
Mình nói nhỏ.
- Ờ, đúng rồi. Quay ra lẹ đi để nó thấy bây giờ.
Thanh sida vỗ lưng mình thùm thụp.
Mình nhẹ nhàng quay xe ra, vọt thẳng. Vừa ra đến đường, nhìn trước ngó sau không thấy mấy anh bò vàng, mình kéo ga lút cán, phải tranh thủ, lâu quá rủi nó đi ra rồi thì hộc máu mất.
- Hoét...hoét...
Tiếng còi khốn kiếp vang lên, kèm theo là tiếng ì ạch của chú bồ câu trắng. Đen rồi
- Sắp tới nhà rồi, chạy luôn đi, sợ mẹ gì.
Thanh sida la lớn. Thằng này mê tốc độ từ bé, xưa giờ nó té xe gãy tay gãy chân chắc cũng chục lần, cơ mà cái đầu vẫn không bị gì, số lớn mạng lớn vãi.
- Thôi, cho tao xin. Nó bắt được thì xong hàng.
Mình làu bàu, giảm ga dừng xe lại.
- Hai anh xuất trình giấy tờ giùm.
Chiếc bồ câu vừa dừng lại, hai thằng bò vàng bước xuống. Thằng nào thằng nấy lùn tịt, mặc đồ csgt nhìn hài vãi lúa.
- Dạ, đây ạ!
Mình dạ dạ vâng vâng, móc đầy đủ giấy tờ đưa cho nó.
Nó coi một hồi, săm soi kĩ lưỡng, chắc xem phải giấy tờ giả không, rồi cầm ra xấp giấy biên bản viết viết, chuẩn bị bắt mình kí vào đây mà.
Thanh sida lại gần, níu tay thằng đó không cho nó viết:
- Anh thông cảm giùm tụi em...
Chưa nói được gì thì thằng đó đẩy mạnh tay ra, nạt lớn:
- Làm gì vậy? Cản trở người thi hành công vụ à?
Lại cái bài này, mình còn lạ gì Mình bước lại gần thằng lùn đang đứng kế bên, tay nhét nhét tờ 200k vào túi nó, miệng nài nỉ:
- Anh thông cảm giùm tụi em. Tại ba em mới đt nói mẹ em đang cấp cứu, nên em hoảng quá mới chạy vậy...
- Hối lộ hả?
Nó nhích người sang bên, trợn mắt nhìn mình, miệng nói
"nhỏ
" đủ để mình và nó nghe
- Dạ, em không dám. Gửi hai anh chút ít uống càfé đổ xăng làm việc ạ. Anh thông cảm giùm em đi anh...
Mình làm mặt tội nghiệp, tay vẫn nhét tiền vào túi nó.
Lúc này thằng ghi biên bản nhìn thấy vậy, nó dừng lại nhìn nhìn thằng kia. Thấy thằng nọ gật đầu, nó mới đứng dậy, cất hồ sơ vào.
- Lần này tui tha, không được chạy nhanh nữa, nguy hiểm lắm biết chưa?
- Dạ dạ, tụi em biết rồi ạ. Cảm ơn hai anh!!
Mình với Thanh sida cảm ơn nó rối rít, leo lên xe chạy đi ngay. Thế là mất toi 200k, thôi còn đỡ hơn nộp phạt quá tốc độ cả mấy chai
Thôi kệ, 200k chả tiếc gì, chủ yếu là việc chính. Nãy giờ mất thời gian quá, đưa Thanh sida về nhà khá xa, chạy tốc độ rùa bò kiểu này về tới nhà mình chắc cũng mất nửa tiếng nữa. Mình chạy ngay lại thằng xe ôm gần đó, vứt nó xuống.
- Mày đi xe ôm về đi, mai tao trả tiền cho.
Thanh sida chưng hửng, nhưng cũng hiểu mình đang gấp, nó chỉ gọi với theo:
- Móa, nhớ trả nhen mạy.
Mình về đến nhà, không thấy chị ở dưới, chắc chị lên phòng rồi. Mình leo lên, gõ cửa phòng chị:
- Chị đang làm gì vậy?
- Gì vậy T?
Tiếng chị vọng ra, nghe giọng chắc chị đang ngủ. Sao hôm nay ngủ sớm vãi thế không biết.
- Chị mở cửa đi, em nói cái này, gấp lắm!
- Ừ, chờ chị chút.
Mình đứng ngoài nghe tiếng sột soạt, chắc chị đang thay áo, âm thanh làm mình dễ liên tưởng quá.
Được vài phút thì chị mở cửa ra, chị mặc áo khoác, bên trong là chiếc váy ngủ mỏng manh. Cái áo khoác chỉ che được phần trên, phần dưới mỏng dính lấp ló ẩn hiện... mình không dám nhìn kỹ.
- Gì gấp vậy T?
Chị hỏi, tóc chị vẫn còn rối, chắc đang ngủ ngon bị mình phá đám.
- Chị thay đồ đi với em ra đây, có chuyện quan trọng lắm.
Mình nói.
- Chuyện gì vậy? Mai được không? Giờ chị buồn ngủ quá à..
- Không được, chuyện này quan trọng lắm. Chị thay đồ đi với em là biết liền à, lẹ đi.
Mình lắc đầu, hối thúc chị.
Chị nhìn mình dò hỏi, có lẽ không hiểu có chuyện gì mà mình ra vẻ nghiêm trọng vậy.
- Chị không đi sẽ hối hận suốt đời đó.
Thấy chị phân vân lâu quá, mình đế thêm.
- Ừm, vậy T xuống nhà chờ đi, chị thay đồ rồi xuống liền.
Nói xong, không chờ mình đáp, chị đóng cửa lại.
Mình đi xuống nhà, chờ hơn 10p mà chị vẫn chưa xuống. Con gái thật là... đang gấp mà sửa soạn kiểu này chết rồi. Mình đi tới đi lui như có kiến cắn mông, đến lúc không chờ được nữa, định lên hối thì chị đi xuống.
Chị mặc quần jean, áo thun body ôm sát người màu xanh da trời, đầu cài băng đô nhỏ cũng màu xanh, xinh quá! Cơ mà, đi bắt quả tang chứ đi đâu mà chuẩn bị kỹ lưỡng vậy không biết
Chờ chị lên xe, mình chuẩn bị chạy đi thì mẹ ra hỏi:
- Khuya rồi, hai đứa còn đi đâu vậy?
- Dạ, con với chị đi ăn chè rồi về liền.
Mình đáp nhanh.
- Ừ, đi về sớm nghe chưa.
- Dạ.
Lạy trời, hi vọng thằng ôn nông dân vẫn còn tâm sự với con ghệ chân dài trong đó chưa ra, không thì chuyến này uổng phí công mình.
Lầm thầm khấn vái trong bụng, mình vọt đi. Mình xin kể tiếp chuyện hôm trước.
Khuya đường vắng, dù đang rất gấp nhưng mình vẫn không dám kéo ga, chỉ chạy đúng quy định 40 km/h, mất hơn 10p để đến quán
"Đồng quê
". Do sợ thằng đó nghe tiếng xe lại gần sẽ đề phòng chạy mất, nên mình chạy vào trong quán một đoạn ngắn rồi dừng lại, để đại xe vào một góc rồi nắm tay chị xăm xăm lại ngay chòi khi nãy thằng nông dân vào.
Chị khá hoảng sợ, có lẽ lần đầu tiên chị biết đến một nơi đen tối đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thế này, chị không chịu vào, cứ cố níu tay mình lại, miệng không ngừng hỏi đây là đâu? Mình dẫn chị vào đây làm gì?
- Vào đây, em cho chị xem cái này. Chị chuẩn bị tinh thần đi!
Mình không giải thích gì nhiều, với mình lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa. Mình đang nghĩ đến cảnh chị nhìn thấy thằng nông dân và con ghệ chân dài của nó đang hú hí. Với trí tưởng tượng phong phú và vô cùng bay bổng của mình, không khó để nghĩ ra được những cảnh tượng hay ho sau đó, có lẽ chị sẽ hét lên một tiếng uất ức và hùng dũng như
"sư tử hống
", sau đó lao vào tả xung hữu đột, nắm đầu thằng nông dân lên gối chấn chỏ, một cước sang ngang đá nát tờ rym của nó. Thế là từ nay nó sẽ không còn niềm vui ngày ngày bón phân cho các luống rau xanh, góp phần phá hoại làm ô nhiễm môi trường
Nhưng... ở đời người tính không bằng trời tính các thím ợ, người tốt luôn lận đận, kẻ xấu thì vẫn ung dung tồn tại. Khuôn mặt hớn hở, hưng phấn đậm chất vozer của mình khi sắp được chứng kiến phân cảnh
"ngày tàn của tên nông dân
" thoáng chốc tái nhợt đi, và bắt đầu chuyển dần sang màu xanh đọt chuối.
Cái chòi trống trơn, thằng nông dân và con ghệ chân dài cùng chiếc SH không biết đã hô biến đi đâu mất, chỉ còn mình đứng như trời trồng cùng bà chị họ ngây thơ đang hoảng hốt.
- T dẫn chị vào đây làm gì vậy?
Còn chưa trấn tĩnh lấy lại được thăng bằng sau cú sốc, tiếng chị vang lên. Giọng nói ngày thường êm tai bao nhiêu, bây giờ đối với mình chẳng khác nào tiếng lão già Diêm Vương đòi mạng.
- Ơ...ơ...nó đâu mất rồi?
Mình chả biết nói gì lúc này, miệng lắp bắp mấy từ vô nghĩa.
- Nó nào? Quán chè T nói với dì đây hả?
Giọng chị vẫn dịu dàng, nhưng mình cảm nhận được không khí xung quanh chợt đặc quánh lại, đậm mùi lưu huỳnh, sắp nổ rồi, bỏ mợ
- Hai anh chị dùng gì?
Thằng bé phục vụ chạy ra lúc nào chả biết, chờ mãi không nghe kêu nước liền hỏi.
Chị không nói gì, lẳng lặng đi ra xe. Mình cũng vội chạy theo...
Suốt đường về, mặc ình không ngớt giải thích, chị vẫn im lặng. Công phu miệng lưỡi của mình cũng thuộc loại có hạng nhưng đành chào thua. Những gì cần nói mình đều đã nói hết, tình ngay lý gian... chị không tin mình chẳng biết làm sao nữa, cố chấp nhận vậy haizzz...
Mình muốn phát điên lên, thà là chị chửi mình có lẽ mình sẽ nhẹ nhõm hơn. Đằng này, chị cứ im lặng một câu cũng không nói, mình chẳng biết chị đang nghĩ gì trong đầu nữa. Thằng em đồi bại dẫn chị họ vào quán lều với ý đồ xấu? Hay lập mưu hại người tốt là thằng nông dân kia? Về đến nhà, ba mẹ đã ngủ. Chị lặng lẽ lên phòng, đóng cửa lại.
Mình chán nản ngồi dưới nhà xem tv, đt báo tình hình cho Thanh sida. Nãy giờ chạy trên đường, nó đt liên tục mà mình không nghe máy.
Nghe mình uất ức trình bày sự vụ, nó vò đầu bứt tóc, miệng chửi thề không ngớt, hứa hẹn đêm nay sẽ không ngủ, gác chân lên trán nghiên cứu cuốn sách
"tam thập lục kế
" để giúp mình phục hận thằng nông dân, giải nỗi oan khiên thấu trời xanh của mình
Nằm xem tv chán, mình lò mò lên phòng ngủ. Đang lim dim thì đt có tin nhắn, là tin nhắn của chị gửi...
"Những gì T nói khi nãy thật không? Đừng gạt chị nữa...
"
Mình liền reply:
"Thật 100%, con người em thế nào chị không hiểu sao? Chẳng lẽ trong mắt chị em không đáng tin bằng một người chị mới biết có mấy ngày? Tin em một lần được không?
"
Chờ gần 15p sau mới có tin nhắn trả lời của chị, chỉ vỏn vẹn một từ
"uhm
" Mình chịu, hết đoán được chị đang nghĩ gì rồi, tin mình hay tin thằng đó?
Nghĩ mãi không thông, thôi ngủ lấy lại tinh thần, mai nghĩ tiếp vậy.
13/8 - 20/8.
Sáng dậy đi học, chẳng thấy chị đâu (thường giờ này chị cũng dậy sửa soạn đi đến tiệm), hỏi ba mẹ mình mới biết nhà chị có việc riêng, tranh chấp đất đai với thừa kế gì đó, và một số việc nữa mình không rõ lắm, nên chị xin nghỉ một tuần về nhà. Đến chiều hôm nay, tức 20/8 chị vừa lên tới thì mình bận đi sinh nhật, về thì chị đã ngủ rồi. Vẫn chưa có dịp nói chuyện với chị nên không có gì mới cả các thím ợ Vừa lén áp tai vào phòng chị, nghe tiếng thở nhẹ đều và sâu, chắc chị ngủ say rồi. Mình muốn nói chuyện với chị lắm, cơ mà cố chịu, chờ mai vậy.
Cả tuần qua mình hàng ngày vẫn đt nhắn tin hỏi thăm chị, chị nói chuyện với mình cũng bình thường, có lẽ chị không để bụng chuyện đó. Còn về việc thằng Quang, chị tin mình hay không thì mình không rõ, có thông tin mới mình sẽ update ngay nhờ các thím tư vấn. Như ý các thím rồi nhé
Máy ghi âm thì mình và Thanh sida đã tìm nát rồi, vẫn không chỗ nào bán. Mình đã nhờ thằng bạn ở SG mua gửi về giùm, chắc chậm lắm vài hôm nữa sẽ có thôi. Riêng thím gì đó tư vấn dùng đt ghi âm thì mình thua, đt ghi âm nhỏ lắm, lại nhét trong túi quần thì nghe được gì? Không lẽ mình móc ra kề ngay miệng nó phỏng vấn
Chuyện về chị Diễm tạm thời chỉ đến đây, từ lúc này mình sẽ cập nhật tình hình hàng ngày cho các thím.
Nhưng mấy ngày qua cũng xảy ra khá nhiều việc hay ho mà mình chưa có dịp nói đến. Hôm 18/8 mình có đi nhậu với chị Ánh, chỉ có 2 người gồm mình và chị thôi nhé, đó là lí do vì sao hôm đó mình hứa khuya sẽ review tiếp nhưng không lên được
Và còn chuyện cách đây 4, 5 ngày có 1 nhóm 4 em girl trong lớp ném cục giấy xuống làm quen với mình. Nhóm này gồm 1 em lacoste chính hiệu mập như heo, 1 em ròm ròm nhìn tàm tạm, còn lại 1 em dễ thương + 1 em rất xinh mà mình tăm tia từ đầu năm nhưng chưa có dịp làm quen. Chiều giờ chỗ mình mưa tầm tã, bù lại mấy hôm nay nắng muốn lột da. Không biết các thím thế nào, riêng mình rất thích trời mưa, vừa mát mẻ thoải mái, không khí trong lành lại gợi nhớ cho ta về rất nhiều kỷ niệm. Mình nghĩ các thím cũng như mình, đều có một vài kỷ niệm liên quan đến những ngày mưa, ít ra là ký ức thuở nhỏ ở truồng tắm mưa, chạy phá làng phá xóm, hái trộm trái cây
Hôm nay chị vẫn về sớm như lúc chưa quen biết thằng nông dân, phụ mẹ mình cơm nước, cả nhà ăn uống xong xuôi cũng gần 7h. Trong bữa cơm, ba mẹ có hỏi thăm chị về chuyện dưới quê. Theo chị kể thì miếng đất chị đang đứng tên do được bà nội cho khi trước, các chú đều đồng ý cả rồi, riêng có ông chú út đi làm ăn xa lúc đó không có mặt. Giờ về nghe vậy nên quậy bà nội, bảo là đất đó ông nội chết để lại cho bà nội và các chú, bà nội không có quyền tự ý sang cho chị khi chưa được ổng đồng ý. Các ông chú khác khi trước đồng ý vì nể bà nội, giờ cũng bị ông chú út này giật dây xúi giục, làm đơn thưa đòi hủy quyền sử dụng đất của chị Diễm... kéo theo đó là đủ thứ chuyện xảy ra. Về mấy vấn đề đất đai này mình không rành luật lắm, nên chỉ ngồi nghe thôi, cũng không góp ý được gì.
Chị thì không muốn gia đình bất hòa, anh em bà con không nhìn mặt nhau chỉ vì một miếng đất, nên định trả lại cho xong. Nhưng ba mẹ chị không đồng ý, muốn đấu tranh quyền lợi, thành ra chị đứng cửa giữa, vừa chịu sự xài xể của mấy ông chú bà thím, vừa bị áp lực từ ba mẹ. Nói chung, thấy chị khổ tâm lắm các thím ợ Mọi việc chưa đâu vào đâu cả, vẫn còn tranh chấp ì xèo dưới quê, chị buồn chán quá với lại đang học làm tóc trên đây, không thể nghỉ lâu được nên xin phép ba mẹ chị lên lại. Có thím nào rành về luật đất đai địa chính gì không ình ít lời khuyên
Phụ chị dọn dẹp xong, chị đi lên phòng, mình cũng lót tót lên theo, dụ dỗ chị ra ban công ngắm... mây đen tắm mưa
Mình và chị ngồi trên ghế đá (lúc trước xây nhà mình kêu ba mẹ để 1 cái ghế đá ở ban công, chủ yếu tối ra ngồi mát mẻ tám đt tán gái cho sướng). Lúc này mưa cũng đã ngớt, chỉ còn mưa bụi lất phất nương theo những cơn gió nhẹ thổi vào mặt, cảm giác lãng mạn thích lắm các thím ợ. Chị rất thích thú, đưa tay ra bên ngoài hứng những giọt nước mưa li ti, tuy nhiên lâu lâu có gió ùa vào chị lại khẽ rùng mình vì lạnh. Mình vội chạy vào phòng lấy cái áo khoác ra trùm lên người chị. Chị không nói gì, lặng lẽ ngồi im hứng nước mưa.
Mình có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ở trước chị mình không còn là chính mình nữa, thằng con trai hoạt bát miệng dẻo như kẹo kéo trở nên khù khờ đến tội nghiệp. Cứ thế mình và chị không ai nói lời nào, không gian tĩnh lặng bao trùm một lúc lâu, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng tim mình lỗi nhịp. Mình bỗng phát hiện ra một điều, đôi khi im lặng cũng mang lại những giá trị không thể đo đếm được, hơn vạn lời nói. Ít ra là những cảm xúc đang đến với mình lúc này...
- T rủ chị ra đây mà sao im re, không nói gì hết vậy?
Chị hỏi khẽ, làm mình từ trong cơn hoang tưởng choàng tỉnh. Chị mà không nói chắc mình ngồi im đến sáng luôn, lâu lâu sến phát, lú cmnr
- Thấy chị đang có nhiều chuyện quá, em không muốn làm chị rối thêm.
Mình trầm ngâm rồi nói nhỏ, vừa đủ hai người nghe. Không hiểu sao mình rất thích bầu không khí yên tĩnh này, sợ lớn tiếng sẽ phá tan nó đi mất, vậy thì tiếc lắm.