Số lần đọc/download: 519 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:44 +0700
Chương 4
H
ọc viện Hepburn đang có thông báo tuyển dụng nhân tài.
Tại đại sảnh, người đến phỏng vấn chen chúc nhau chật chội cả một hành lang dài, có điều, tuy rằng đông người nhưng không gian ở đây vô cùng tĩnh lặng, làm người ta mơ hồ cảm nhận được một bầu không khí hết sức hồi hộp và khẩn trương.
Doãn Doãn vội ngước lên nhìn chiếc đồng hồ to treo ở đại sảnh, nhìn xong cô vô cùng hoảng hốt: "Chết rồi, đã đến muộn hơn so với thời gian quy định mười mấy phút, bây giờ phải làm thế nào đây?"
Theo như cô biết thì học viện Hepburn làm việc cực kỳ nghiêm ngặt, kể cả muộn một giây cũng không được tham gia ứng tuyển.
Haiz! Chắc là cô phải mang theo vali "thong thả" quay về Đài Loan rồi.
Trong khi cô đang vô cùng chán nản nghĩ đến cảnh trở về thì bất ngờ có một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Doãn Doãn, là em đúng không?"
Doãn Doãn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, lọt vào tầm mắt của cô là hình ảnh một cô gái có gương mặt đáng yêu, trên mặt là nụ cười rực rỡ lộ ra hai lúm đồng tiền rất xinh đang chạy về phía này.
"Chị Doãn Tinh!" Hóa ra là chị họ, con gái bác cả nhà cô.
Doãn Tinh nhìn thấy đúng là em họ Doãn Doãn nhà mình thì rất vui vẻ ôm chầm lấy cô, "Doãn Doãn, tại sao em lại ở đây?"
"Chị Doãn Tinh, sao chị cũng có mặt ở đây?" Doãn Tinh thật là nhiệt tình, làm Doãn Doãn cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Bà xã ơi, sao em lại chạy nhanh vậy, cẩn thận con chúng ta......" Chạy theo sau Doãn Tinh là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, anh ta vừa thở gấp vừa tức giận mắng cô vợ nhỏ Doãn Tinh.
Doãn Tinh buông Doãn Doãn ra, ngả đầu vào trong ngực người đàn ông làm nũng: "Ông xã, anh đừng mắng mỏ nữa, giới thiệu với anh, đây là em họ em, tên là Doãn Doãn. Tại người ta nhìn thấy người thân nên vui vẻ mà, anh nói như thế sẽ làm Doãn Doãn ngại đó, anh đừng làm con bé sợ."
Phong Dực ôm lấy bà xã một cách yêu thương, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc cho cô bởi vì lúc nãy chạy nhanh mà bị bung ra, rồi nói: "Bà xã à, bây giờ em đang mang thai, anh sợ em chạy quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, anh quan tâm đến em nên mới như thế."
"Được rồi, được rồi, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng mà anh cũng làm hơi quá rồi đó, em chỉ chạy hai, ba bước thôi mà, anh quát to như vậy làm bao nhiêu người nhìn chúng ta kìa!"
Nghe Doãn Tinh nhắc nhở, Phong Dực mới ngẩng đầu lên, sau đó dùng cặp mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, những người vây quanh lập tức tản ra một cách nhanh chóng.
Trên mặt Doãn Tinh hiện lên hai lúm đồng tiền rất sâu, cô dụi dụi đầu trong ngực Phong Dực có ý khen ngợi anh, đồng thời cũng bảo đảm với anh cô sẽ chú ý thân thể, sau đó rời khỏi vòng tay anh, xấu hổ chạy đến bên Doãn Doãn đang sững sỡ không hiểu chuyện gì.
“Doãn Doãn, em đừng xấu hổ, ông xã chị rất hay mắng chị như thế."
Doãn Doãn len lén liếc mắt nhìn ông chồng của chị họ, sau đó lại nhìn chị họ Doãn Tinh, trong lòng vô cùng hâm mộ hạnh phúc của chị.
"Doãn Doãn, từ khi chị đến nước Pháp, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi đúng không?" Trên mặt Doãn Tinh lộ vẻ tươi cười, rồi cô cầm lấy tay nhỏ bé của Doãn Doãn không rời.
"Vâng, chị họ, đúng là như thế!"
"Đừng gọi là chị họ nữa, nghe xa lạ lắm, trước kia em vẫn hay gọi chị là Doãn Tinh mà. À, phải rồi, em tới nước Pháp làm gì vậy? Sao không đến chơi với chị? Chị ở nước Pháp đã lâu, chẳng có một người nào gọi là thân quen cả, khi chị bị ông xã bắt nạt chẳng có ai để giãi bày."
Nghe Doãn Tinh kể khổ, Doãn Doãn xấu hổ nhìn về phía Phong Dực, sợ Doãn Tinh nói năng linh tinh sẽ làm chồng chị ấy không vui.
"Bà xã à, em.... Ai dám bắt nạt em chứ?" Anh không bị cô vợ nhỏ này ức hiếp đã là may lắm rồi.
"Em không thèm nói chuyện với anh nữa, ai bảo sáng hôm nay anh không cho em đi cưỡi ngựa!"
Hóa ra là vì chuyện này mà bà xã đại nhân nhà anh khó chịu với anh! Khóe miệng Phong Dực miễn cưỡng nở một nụ cười với Doãn Doãn.
Doãn Doãn quay sang gửi cho Phong Dực một nụ cười động viên tinh thần, cô không lên tiếng hòa giải bởi vì cô nhận thấy ánh mắt của anh nhìn Doãn Tinh chứa đầy sự yêu thương và nuông chiều, trong lòng cô biết, ông xã của chị họ chắc cũng đã quen với cách nói chuyện của chị ấy rồi.
"Bà xã à, hiện tại em đang mang thai không thể cưỡi ngựa được, chờ đến khi nào em sinh tiểu bảo bối xong rồi thì chúng ta sẽ đến đó, anh sẽ cưỡi ngựa với em, được chưa nào?" Từ ngữ điệu nuông chiều và yêu thương của anh cũng có thể nhận ra rằng Phong Dực thật sự rất yêu Doãn Tinh.
"Hừ!" Tâm trạng của Doãn Tinh vẫn vô cùng buồn bực. "Thôi được rồi, không tranh luận với anh nữa, em thật vất vả mới gặp được Doãn Doãn, bây giờ em muốn đưa Doãn Doãn đi dạo phố."
Không muốn tranh luận với ông xã nữa, Doãn Tinh đem toàn bộ lực chú ý của mình chuyển sang Doãn Doãn.
"Doãn Tinh, chồng chị đối xử với chị thật tốt, chị hạnh phúc thật đấy!"
"Đúng vậy! Là do anh ấy tốt số mới gặp được người hoàn hảo như chị đấy, nếu không em thử nghĩ xem, anh ấy là cậu ấm ăn chơi trác táng, xấu xa như thế, làm gì có người con gái nào dám hy sinh bản thân gả cho ảnh chứ?"
"Doãn Tinh, chị đừng nói thế, em thấy anh rể rất tốt mà." Doãn Doãn vội vàng nói tốt cho anh rể, mặc dù chỉ mới gặp lần đầu tiên nhưng Doãn Doãn đã có ấn tượng tốt về anh ta.
Phong Dực gật đầu mỉm cười với Doãn Doãn thể hiện sự cảm ơn. "Bà xã, em họ em thật đáng yêu!"
"Em họ em không chỉ đáng yêu mà còn rất xuất sắc đấy." Doãn Tinh liếc mắt lườm Phong Dực nói.
"Doãn Tinh, chị đừng thổi phồng em nữa, em sẽ xấu hổ đấy." Gương mặt Doãn Doãn đã ửng đỏ gần bằng quả táo.
"Được rồi, được rồi, em từ bé đã rất dễ đỏ mặt mà. À, đúng rồi, chị sực nhớ ra chuyện này, nghe nói lúc em mười bảy tuổi vẫn chưa kết hôn mà đã sinh con, chuyện đấy rốt cuộc là thế nào?" Nếu không phải lúc đó cô phải đến nước Pháp thì nhất định sẽ là người đầu tiên chạy đến nhà Doãn Doãn để hỏi cho rõ ràng.
"Doãn Tinh, em....." Doãn Doãn bối rối gục đầu xuống. Cũng chính vì chuyện này mà cô đã bỏ nhà đi, lâu lắm rồi chưa liên lạc với người nhà, không nghĩ tới Doãn Tinh ở tận nơi ngoại quốc xa xôi này cũng biết được chuyện đó.
"Mau nói cho chị biết chuyện đấy rốt cuộc là thế nào? Người đàn ông kia hiện tại ở đâu? Còn con của em nữa, là con trai đúng không? Chị nghe nói chú hai rất nhớ thương em đấy. Doãn Doãn này, chị thực sự rất lo lắng cho em, không phải là em bị người đàn ông kia lừa đấy chứ? Lúc đó em còn nhỏ như vậy...."
"Doãn Tinh, em đã hai mươi ba tuổi rồi, chị không cần lo lắng cho em nữa, hiện tại em rất tốt." Đúng vậy, trải qua sáu năm, suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn nhiều, sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây tổn hại cho bản thân lẫn người khác.
"Nhưng mà......" Doãn Tinh đang muốn kiên trì hỏi han thêm chút nữa thì bị Phong Dực ngăn lại: "Bà xã à, đây là việc riêng tư của em họ, em đừng can thiệp quá sâu, em họ sẽ không thích đâu."
"Ừm, thôi được rồi. Nhưng mà chị thực sự muốn biết, chị muốn giúp em, Doãn Doãn à."
"Doãn Tinh, em hiểu mà." Doãn Tinh đối với cô rất tốt, Doãn Doãn có thể cảm nhận được.
"Dì này, nếu dì muốn giúp mẹ cháu, chi bằng dì giúp cháu tìm cha trước đi." Tiếng nói của một bé trai bất thình lình xen vào cuộc nói chuyện.
"Doãn Húc? Không phải mẹ đã nói với con là không được đến đây rồi hay sao?" Xong rồi, sao Doãn Húc có thể vào được Học viện Hepburn này chứ?
"Doãn Húc?" Doãn Tinh nhìn thấy Doãn Húc bé nhỏ, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ, xông lên phía trước kéo nó lại gần, "Anh bạn nhỏ đẹp trai, cháu là con trai của Doãn Doãn đúng không?"
"Dạ, đúng vậy ạ." Dì này sao lại nhiệt tình thế nhỉ? Doãn Húc đẹp trai nhăn cái mũi nhỏ suy nghĩ.
"Ồ, cháu trông thật là đẹp trai!" Doãn Tinh vừa khen Doãn Húc, lại không nhịn nổi sự yêu thích liền hôn lên mặt thằng bé một cái.
"Bà xã, em...." Phong Dực nổi cơn ghen, đem kẻ háo sắc Doãn Tinh kéo trở về trong lòng mình.
"Chú à, chú yên tâm đi, cháu không có hứng thú với vợ của chú đâu, cũng sẽ không nói cho người khác biết dì ấy có sở thích thích hôn trẻ em đâu."
Đứa bé này sao lại có bộ dáng y hệt người lớn thế hử? Phong Dực đau đầu nhìn chằm chằm Doãn Húc.
"Anh bạn nhỏ đẹp trai, cháu thật thông minh, cô rất thích cháu!" Doãn Tinh chỉ nhìn một cái đã thấy yêu thích cậu bé Doãn Húc này rồi.
"Dì à, dì phải suy nghĩ cho kỹ trước khi nói yêu thích cháu, nếu không ông xã của dì nổi điên lên có khả năng sẽ giết cháu đấy, cháu cũng không muốn mình sẽ vì một người nhiều tuổi như dì mà chết sớm đâu."
"Trời ơi! Anh bạn nhỏ, có thật cháu mới vài tuổi không?" Doãn Tinh kinh ngạc trợn mắt nhìn Doãn Húc, không thể tưởng tượng nổi những lời nói đó được thốt ra từ miệng của một thằng bé.
"Doãn Tinh, từ nhỏ nó đã được tiếp xúc với văn hóa phương Tây nên cách ăn nói thường già trước tuổi, chị đừng trách mắng nó. Doãn Húc, mau nhận lỗi với dì Doãn Tinh đi." Doãn Doãn nhéo Doãn Húc một cái thúc giục nó nhanh nói lời xin lỗi.
"Dì, cháu xin lỗi, vừa rồi đáng lẽ cháu không nên nói thẳng nói thật quá, cháu rất xin lỗi ạ."
Ánh mắt Doãn Tinh sáng ngời, càng thêm yêu thích đứa cháu nhỏ rất thông minh của mình. "Không sao, dì biết Doãn Húc giống dì, rất thích nói đùa. À, em và cháu đang ở đâu vậy? Hay là đến nhà anh chị ở được không? Phải để con chị và Doãn Húc biết nhau chứ nhỉ!"
"Không cần thiết đâu bà xã!" Phong Dực ngay lập tức hét lên. Hiện tại ở nhà đang có hai đứa trẻ là thần đồng rồi, lại thêm một đứa bé thiên tài nữa chắc hắn sẽ phát điên mất!
Doãn Tinh trợn mắt liếc Phong Dực quát: "Ông xã!"
"Ý của anh là, em họ Doãn Doãn không biết có đến đây cùng với ai nữa không, em mà mang người ta về nhà chúng ta ở thì sẽ rất bất tiện cho gia đình người ta đó." Phong Dực vội vàng thuyết phục bà xã.
"Đúng vậy, Doãn Tinh, khi nào có thời gian rảnh em sẽ đến chơi với chị, nhưng hiện tại em còn có chuyện quan trọng cần phải làm, em không thể đến nhà chị ở được." Cô phải nhanh chóng về khách sạn gọi điện thoại cầu xin sự giúp đỡ của Doll, xem ra cô không thể ở lại nước Pháp nữa rồi, phải về Đài Loan ngay thôi.
"Doãn Doãn, em muốn làm gì?"
"Em...." À, phải rồi, sao Doãn Tinh lại xuất hiện ở Học viện Hepburn nhỉ?
"Doãn Tinh, chị đến đây làm gì vậy?"
"Em không biết ông xã Phong Dực nhà chị chính là một trong bốn vệ sĩ à?" Đó cũng là lý do Doãn Tinh và Phong Dực có mặt tại nơi này.
"Hóa ra chồng chị là một trong 4 vệ sĩ à." Doãn Doãn đến bây giờ mới biết.
"Ừm! Doãn Doãn, vậy em đến đây là..... Không lẽ em đang mang bản thiết kế của mình đến để tham gia cuộc thi?!" Doãn Tinh nhìn thấy tập hồ sơ trong tay Doãn Doãn thì kinh ngạc hỏi.
"Vâng ạ, nhưng mà.......Em đến muộn mất rồi, thế nên không còn cơ hội tham gia nữa, bây giờ em muốn trở về khách sạn rồi tính tiếp."
"Em đến muộn?" Doãn Tinh cũng đang là sinh viên của Học viện Hepburn nên cô cực kỳ hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, bởi vì được học ở Hepburn là ước mơ của nhiều người, thảo nào nhìn Doãn Doãn lại có vẻ mất mát như thế.
"Tại cháu mà mẹ đến muộn đấy ạ, vì cháu đã ầm ĩ kêu đói bụng, nằng nặc đòi ăn nên mẹ mãi mới đi được, lỗi hoàn toàn là do cháu!" Doãn Húc nói xong đồng thời cũng hít hít cái mũi nhỏ, sau đó nước mắt nước mũi bắt đầu chảy xuống.
"Tiểu Húc, con....." Doãn Doãn đang định vạch trần bộ mặt thật của con trai thì lại nhìn thấy Doãn Húc bỗng dưng nháy nháy mắt với mình, vì vậy lập tức nín luôn.
"Đúng vậy, là vì con nên mẹ mới đến muộn đó ạ." Tình cảm của người mẹ với người con thật không gì diễn tả được, nhớ ngày đó một mình cô mang theo đứa nhỏ đã phải trải qua rất nhiều chuyện phiền phức rồi, chuyện đi trễ này có gì quan trọng chứ? "Doãn Doãn, có phải em rất muốn đậu vào học viện Hepburn không?" Doãn Tinh hỏi Doãn Doãn.
"Em......Á đau..........." Doãn Húc thấy Doãn Doãn còn đang sững sờ không hiểu gì thì liền lấy tay nhéo vào đùi của cô một cái.
"Bác gái xinh đẹp à, đó là điều tất nhiên rồi, mẹ cháu vì mơ ước được làm sinh viên của học viện mà mỗi ngày chỉ ngủ có một tiếng, thật sự rất cố gắng đấy ạ. Đúng không mẹ?" Doãn Húc tỏ vẻ "xấu hổ" và "đáng thương" nhìn Doãn Doãn.
"Đúng vậy, nhưng mà, em......"
"Không sao đâu, đưa hồ sơ cho chị, chị sẽ đưa cho giám khảo hộ em." Doãn Tinh không đợi Doãn Doãn nói hết câu đã bước đến cầm túi hồ sơ đi về phía phòng ban giám khảo."
"Bà xã, đợi chút đã, em biết giám khảo hôm nay là ai không?" Phong Dực vội vàng kéo Doãn Tinh lại hỏi.
"Không phải là Chức Hạo à?" Doãn Tinh nhớ rõ giám khảo hôm nay là Chức Hạo mà.
"Chức Hạo ghét nhất ai đến muộn, với lại em họ em còn phạm vào điều cấm thứ hai trong quy định nữa." Phong Dực liếc mắt nhìn cậu bé Doãn Húc, nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Doãn Doãn phạm vào điều cấm kỵ gì vậy?" Doãn Tinh vừa nghe thấy ông xã nói Doãn Doãn phạm vào điều cấm kỵ, trong lòng cũng khẩn trương theo, cô vội vàng cầm lấy tay anh rồi sốt sắng hỏi.
"Cô ấy chưa kết hôn mà đã có con. Học viện Hepburn của chúng ta đặc biệt chú trọng chuyện riêng tư."
"Phong Dực, ý anh là, em ấy không nên dẫn theo Doãn Húc đến đây, đúng không?" Vậy thì chỉ cần Doãn Húc không bị ai phát hiện thì sẽ không bị làm sao cả!
Doãn Tinh vội kéo Doãn Húc qua dặn dò một chút: "Đến đây nào Doãn Húc, chút nữa nếu có ai hỏi cháu là con của ai, cháu phải nói là con của dì bị thất lạc ở bên ngoài, nhớ chưa? Cháu tuyệt đối không được để lộ giữa cháu và Doãn Doãn là quan hệ mẹ con đâu đấy!"
"Tinh, em......" Chuyện gì xảy ra với bà xã anh vậy? Tại sao lại xem con người ta như con mình bị thất lạc ở bên ngoài? Chuyện này mà để mọi người biết được thì khác nào tuyên bố với mọi người hắn là kẻ đáng xấu hổ chứ!
"Ông xã, anh chịu oan ức một chút nhé! Em chỉ muốn lừa gạt Chức Hạo thôi mà." Doãn Tinh nịnh hót Phong Dực, rồi quay sang Doãn Húc nói: "Doãn Húc, cháu nhỡ rõ chưa?"
"Không cần đâu, Doãn Tinh, em nghĩ là em và Doãn Húc có lẽ nên về khách sạn trước đã." Nhìn thấy nét mặt không vui của Phong Dực, Doãn Doãn không muốn làm phiền người khác.
"Doãn Doãn, không phải anh không muốn giúp em, mà là ngay từ lúc Doãn Húc bắt đầu xuất hiện ở đại sảnh, hệ thống giám sát của chúng tôi chắc chắn đã thu hình lại rồi, đó là lý do mà anh nói khi em dẫn theo thằng bé đến đây là đã phạm vào quy định của học viện, vì vậy anh khó có thể giúp đỡ em được, cho nên......" Phong Dực khó xử nhìn Doãn Doãn nói.
Doãn Doãn gật gật đầu rồi mỉm cười ý đã hiểu lời Phong Dực nói. "Anh rể, em hiểu mà, em về khách sạn đây, sau đó sẽ về Đài Loan luôn, thế nên sẽ không đến nhà anh chị chơi được, để lần khác có cơ hội nhất định em sẽ đến."
Xem ra một khi đã bị Phong Dực - một trong bốn vệ sĩ - nhìn thấy Doãn Húc, thì cho dù 3 năm sau cô muốn đến tham gia cũng không còn hy vọng nữa rồi.
"Doãn Doãn, sao lại như thế? Sao lại muốn bỏ cuộc sớm như vậy? Chưa lấy chồng mà có con cũng đâu phải lỗi của em! Tại sao lại từ bỏ giấc mơ của mình?" Thật quá đáng, cô nhất định phải đi tìm hiệu trưởng để hỏi cho rõ mới được!
Phong Dực đã sớm đoán được ý định của bà xã thân yêu nhà hắn nên vội giữ lấy Doãn Tinh, bực bội mắng: "Em xem em lại chạy nữa rồi, chẳng phải anh đã nói với em là phải đi chậm một chút còn gì?"
"Em biết, nhưng em muốn đi tìm hiệu trưởng, không thì Doãn Doãn sẽ phải về Đài Loan, em muốn Doãn Doãn ở lại Hepburn."
"Tinh, đừng bướng nữa, Chức Hạo sẽ không đồng ý đâu, em mà làm vậy thì cậu ta sẽ tìm em tính sổ đấy." Trước đây Doãn Tinh và Chức Hạo cứ hễ gặp nhau là cãi nhau, nếu lại thêm chuyện này thì hai người chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt nhau nữa.
"Em mới là người sẽ đi tìm cái đồ lăng nhăng kia tính sổ đó! Ngày hôm qua hắn ta đi uống rượu, lúc về còn ôm trong lòng một cô gái ngực bự nhìn y hệt như con bò sữa, anh nói với hắn ta làm ơn có mắt thẩm mĩ một chút có được không? Muốn chơi đùa thì cũng chỉ qua đường thôi! Đừng làm người khác nhìn vào lại nghĩ cả 4 vệ sĩ đều không có phẩm hạnh như hắn, hừ!"
Phong Dực bất đắc dĩ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mãi không phát ra được tiếng nào, bởi vì cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này thì Doãn Tinh liền tức giận, mà càng mắng chửi càng thuận miệng, càng khuyên can thì lại càng làm cô điên lên.
"Trời ạ! Hắn ta rốt cuộc là bị tổn thương đến mức nào mà suốt sáu năm qua dường như thay đổi toàn bộ con người như vậy chứ! Muốn tìm thì cũng nên tìm em gái nào trông đơn thuần một chút, đằng này mỗi ngày dẫn về một người, toàn là dạng bò sữa, em nhìn chỉ thấy buồn nôn thay hắn! Thật sự đầu óc Chức Hạo càng ngày càng có vấn đề rồi!"
"Doãn Tinh, chị nói Chức Hạo......cũng là một trong 4 vệ sĩ sao?" Doãn Doãn và Doãn Húc, hai người vẻ mặt mờ mịt hỏi Doãn Tinh - người đang mắng chửi người khác một cách rất hăng hái.
"Đúng vậy! Hắn là người rất xấu xa, chị ghét hắn ta nhất đấy! Mà theo như chị nghĩ, cứ giữ tốc độ gieo hạt giống của hắn như hiện nay thì nhất định đến một ngày nào đó sẽ có người phụ nữ mang theo đứa bé đến tận nhà hắn nhận cha. Để chị nắm được nhược điểm của hắn thì chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, đến lúc đó chị sẽ "từ từ" giải quyết cái nợ ngày hôm nay với hắn, thuận tiện chế nhạo hắn!"
"Dì ơi, ông ta thật sự hư hỏng vậy sao? Có khi ông ấy chính là cha cháu không chừng đó nha!" Doãn Húc vui vẻ nói.
"Doãn Húc, con/cháu nói cái gì vậy?" Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên.
"Mẹ và dì bình tĩnh đã. Trước đây, có một lần trên quyển tạp chí có ảnh của bốn vệ sĩ, dì Hỏa Nhi và dì Doll chỉ cho cháu người tên là Chức Hạo, nói là đó có thể chính là cha của con."
"Thật hay giả đây, cháu......" Trời ạ! Doãn Tinh bóp bóp trán, trợn mắt lên nhìn Doãn Húc. "Doãn Húc bé nhỏ đẹp trai này, vừa rồi là dì mắng vu vơ vậy thôi, chứ không phải dì mắng cháu đâu! Cháu đừng có nói với dì......Cháu thực sự là con riêng của Chức Hạo đấy nhé?"
"Thưa dì, rất có thể là như thế đấy ạ. Cháu là do mẹ cháu sinh ra, dì hỏi mẹ cháu chắc là sẽ rõ hơn."
Thằng nhóc này lại đem toàn bộ mũi nhọn của câu chuyện chuyển hướng về phía Doãn Doãn.
"Doãn Doãn, việc xấu này đúng là do em làm ra, vậy em nói đi, cha của Doãn Húc rốt cuộc là ai?"
Bị mọi người dồn hỏi, Doãn Doãn cúi gằm mặt, mím chặt môi, vẻ mặt khó xử, rồi thở một hơi dài, lắc lắc đầu không nói.
"Doãn Húc, thực sự nhìn cháu cũng có phần giống Chức Hạo lúc nhỏ đấy." Phong Dực đi đến trước mặt Doãn Húc, ngồi xổm người xuống nhìn kỹ khuôn mặt thằng bé.
Sau đó vẻ mặt của hắn từ cau mày suy tư đột nhiên chuyển sang sáng tỏ, thông suốt hỏi Doãn Húc: "Cháu năm tuổi rồi đúng không?"
"Dạ, đúng rồi ạ."
"Hèn chi......" Chẳng trách sáu năm qua tính tình của Chức Hạo lại trở nên nóng nảy, khó tính, không ai hiểu được. Lẽ nào chuyện đó có liên quan đến hai người này? Trong mắt Phong Dực chợt lóe lên tia giảo hoạt.
"Hèn chi cái gì vậy ông xã?" Doãn Tinh cũng đã đoán ra sự việc giống như suy nghĩ của ông xã mình, nhưng vẫn muốn nghe từ miệng ông xã.
"Em đi tìm hiệu trưởng đi, nhưng nhớ là phải đi chầm chậm thôi nhé, anh sẽ đưa bọn họ đi gặp Chức Hạo." Phong Dực nhẹ nhàng nói với Doãn Tinh.
"Ông xã, ý anh là em đi tìm hiệu trưởng đến để giúp đỡ mọi người đúng lúc quan trọng đúng không?" Con ngươi trong mắt chuyển chuyển vài cái, ánh mắt Doãn Tinh liền sáng lên, lập tức đoán ra ngay ý đồ của Phong Dực.
"Đúng vậy, em thật thông minh. Nhớ kỹ lời anh, phải đi thật từ từ đấy." Phong Dực cưng chiều nựng má bà xã, sau đó nhìn Doãn Doãn nói: "Đi theo anh."
"Không cần đâu, em......" Cơ thể Doãn Doãn run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh toát ra từng lỗ chân lông. Trời ạ, cô không muốn gặp lại con người đó.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Doãn Húc nhìn Doãn Doãn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng như bị hù dọa phát ngốc, liền bổ nhào vào trong lòng Doãn Doãn, lo lắng hỏi.
"Mẹ......mẹ.....Doãn Húc, chúng ta đi mau, chúng ta......" Doãn Doãn đang định lôi Doãn Húc ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Nhưng Phong Dực đã nhanh chân chặn lại, "Doãn Doãn, sao em lại bỏ đi?"
"Đúng vậy! Doãn Doãn, em thực sự không muốn tìm cha cho Doãn Húc sao?" Doãn Tinh khó hiểu hỏi.
"Không muốn, cha của Doãn Húc không thể là một trong bốn vệ sĩ." Doãn Doãn khẳng định một cách chắc chắn.
"Thế tại sao Doãn Húc lại nói Chức Hạo có khả năng là cha của nó?" Doãn Tinh tỏ vẻ nghi ngờ.
"Lời nói của đứa trẻ thôi mà, chị đừng tin, thằng bé là do em sinh ra, chẳng lẽ nó lại biết rõ cha của nó hơn em sao? Doãn Tinh, em có chút chuyện phải về khách sạn ngay, tạm biệt anh chị."
"Doãn Doãn, em đừng đi vội." Không chỉ có Doãn Tinh không đồng ý cho Doãn Doãn đi, mà Phong Dực cũng hiểu được sự việc này có chút kỳ quái, không muốn cho cô rời đi nhanh như vậy.
"Làm ơn cho em đi đi mà, nếu không sẽ không kịp mất. Chúng ta......Con yêu, chúng ta chạy mau." Doãn Doãn cầm tay Doãn Húc, đang có ý định kéo thằng bé cùng chạy ra khỏi Học viện Hepburn.
Nhưng mà động tác của cô quá chậm, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông bởi vì bên ngoài quá ồn ào đến mức không chịu nổi phải đi ra. Cô cảm thấy bàn tay đang nắm chặt tay Doãn Húc bắt đầu run rẩy.