To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
áng hôm sau, lúc nó xuống nhà để chào mẹ nó đi học thì không thấy đâu cả. Thấy có một cái phong bì trắng và tờ 100 ngàn để trên bàn bếp cùng một tờ note dán vàng.
“ Tối qua mẹ quên cho con tiền tiêu vặt,
Đây là tiền tiêu vặt tuần này của con…
Mẹ không nấu cơm sáng, cầm 100 ngàn ăn sáng rồi đi học nha.
Mẹ của con “
Cầm tờ 100 nhét vào túi váy đồng phục nó mở balo ra nhét cái phong bì trắng vào trong rồi đi học. Hôm nay đi học nó cầm theo nhím để tranh thủ luyện tập vào giờ ăn trưa, dù sao vẫn không thấy hợp với những cây đàn lạ. Vừa tới cổng trường nó gặp Vương vừa bước xuống xe nên nó nán lại vài giây đợi anh.
-          Chào em _ Vương đến chỗ nó nở nụ cười tươi
-          Sáng nào cũng vậy sao _ nó nhìn theo chiếc xe màu đen vừa đi _ đúng là đại gia
-          Thôi nha _ anh cú lên đầu nó một cái
-          Ya…không đúng chắc _ nó xoa xoa chỗ bị anh cú
-          Chưa ăn sáng đúng không _ anh đưa cho nó một hộp sữa
Nó cầm lấy hộp sữa mà không thèm cảm ơn anh một tiếng, tung tăng ôm hộp đàn mà bỏ đi trước. Khi nó đi thì Duyên với hắn vừa tới, hắn nhìn theo dáng nó bỏ đi trước. Cây đàn cùng cái dáng nhỏ con của nó đều lọt vào tầm mắt hắn.
-          Anh ăn sáng chưa _ Duyên đưa cho anh một hộp sữa
-          Cảm ơn…nhưng em uống đi, anh không thích sữa _ anh nói
-          Em thấy anh hay mua sữa đem theo mà _ Duyên thắc mắc
-          À….hì, anh mua cho Băng _ anh nói rồi bỏ đi trước
-          Lúc nào cũng là nó _ Duyên ném mạnh hộp sữa vào thung rác
-          Sao vậy _ hắn nhìn Duyên tức giận
-          Đi thôi _ Duyên tránh không trả lời câu hỏi của hắn
Hắn nhún vai như không bận tâm chuyện đó rồi cũng bỏ đi lên lớp. Lúc vào lớp thì thấy nó nằm dài ra bàn nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Hắn thả cặp xuống ghế rồi ngồi vào bàn, nó không để ý đến sự hiện diện của hắn, cho đến khi giáo viên vào lớp nó mới chịu ngồi dậy.
Khi ông thầy đang giảng trên bảng thì hắn lật mặt sau của quyển vở ra viết vài chữ rồi đẩy qua bên nó.  “ Hôm qua cô đàn hay lắm! “. Nó quay qua nhìn hắn thì hắn nở một nụ cười tỏa nắng nhìn nó nhưng nó thẳng tay hất nụ cười đó bay ra khỏi cửa sổ mà không thèm quan tâm. Cầm bút lên viết viết rồi nó đẩy qua lại cho hắn. “ TKS “. Đúng là câu trả lời mà người đặt câu hỏi đọc xong không biết phải hỏi gì tiếp theo mà. Nghĩ rằng mối quan hệ của hắn với nó đang cố tốt đẹp hơn thì hắn lại cặm cụi viết vài chữ rồi đẩy qua cho nó. “ Cây đàn…nó quan trọng lắm đúng không? “…..nó cầm bút viết rồi đẩy qua bên hắn “ ừ “. Hắn thầm than trời mắng đất “ tiết kiệm mực hay tiết kiệm giấy cho tôi vậy “ hắn quay qua nhìn nó với con mắt nảy lửa rồi lại viết viết đẩy qua cho nó. “ Hôm nay tôi cũng sẽ tới đăng ký học ở nhạc viện WORST đấy “. Nó chỉ nhìn mà không cầm bút viết câu trả lời, thấy vậy hắn kéo quyển vở về viết thêm vài chữ rồi đẩy qua lại cho nó. “ Tôi chơi guitar, có khi sẽ học cùng cô cũng nên “. Lúc này nó thật sự cảm thấy bị làm phiền ngay lúc này.
-          Ancol là hợp chất hưu cơ trong phân tử có nhóm hiđroxyl – OH liên kết trực tiếp nguyên tử cacbon no _ thầy giáo quay xuống giảng bài cho lớp
-          Tôi cần phải biết hả _ nó nói to mà không cần nhìn hắn
-          Cái gì _ ông thầy nhìn nó
-          Dạ?
-          Tôi hỏi em vừa nói cái gì _ mặt ông thầy đằng đằng sát khí
-          Ý em là….à….ý em là nếu ancol có nhóm – OH liên kết trực tiếp với Cacbon thơn thì nó được gọi là phenol, con nếu ancol có nhóm – OH liên kết với Cacbon không nó thì ngay lập tức nó sẽ biến thành ancol không bền….à, ý em là vậy _ nó nói một lèo
-          Tốt _ ông thầy mỉm cười rồi quay lên bảng
-          Biến đi trước khi tôi nổi điên lên _ nó ngồi xuống nói nhưng không nhìn hắn
-          Gì? _ hắn hỏi lại
-          Tôi không thích nói một câu hai lần đâu _ nó nhìn hắn
-          Sao chứ?…chỉ là….
-          Tôi thấy rất phiền phức _ nó phán ra một câu xanh rờn
-          Nói cái gì? _ hắn cười nửa miệng nhìn nó nói to không giữ kẽ, chắc hắn quên mình đang ngồi trong lớp học nên thế
-          Còn chuyện gì thắc mắc nữa sao _ ông thầy đứng trên bảng nhìn xuống
-          Dạ, một chút _ nó nói
-          Không ạ _ hắn nói
Cả hai cùng nhau nói rồi nhìn nhau, ông thầy có vẻ hơi nóng máu khi thấy cái cảnh như vầy. Ghét nhất đứa nào cắt ngang cảm xúc giảng bài của mình, dù có giảng hoặc dở cũng không ai được cắt ngang hết. Theo ông như vậy là không tôn trọng ông, không tôn trọng nghề giáo viên của ông. Đặc biệt ông rất ghét đứa nào xin ra ngoài, cúp tiết trong giờ của ổng, ổng sẽ xử đẹp những đứa đó. Ông thầy bước xuống gần bàn của nó với vẻ mặt tức giận đến đỏ mặt tía tai.
-          Có vẻ bạn Vĩ không ở trong lớp được thầy ạ _ nó nói
-          Sao …không ở được sao _ thầy nhìn hắn
-          Dạ không phải _ hắn nhìn nó rồi nhìn ông thầy ngơ ngác
-          Không khỏe sao _ thầy cúi xuống gần hắn hỏi
-          Dạ không, em khỏe ạ
-          Đau bụng sao _ thầy hỏi
-          Dạ không, em ổn ạ
-          Vậy là do chán ghét môn này nên thế _ thầy đứng thẳng dậy nhìn hắn
-          Thôi xong đời học sinh mới rồi _ hs1
-          Đụng trúng tồ kiến lửa rồi _ hs2
-          Có khi bị đuổi học cũng nên _ hs3
-          Mới vào chưa biết gì, bị đình chỉ là cùng _ hs4
-          … _ hắn hơi sợ nhìn những đứa học sinh mới lên tiếng đó
-          Ra ngoài _ thầy bước đi
-          Dạ? _ hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả
-          Tôi nói cậu ra ngoài cho tôi _ ông thầy quát lớn làm cả lớp giật mình
Hắn đành lẽo đẽo bước ra khỏi lớp, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt lo lắng cho người sắp từ trần vậy, không biết sẽ nhận hình phạt nào đây. Còn nó thì thoải mái nằm dài ra bàn mà ngủ chẳng cần bận tâm đến chuyện hắn sống chết ra sao cả. Nặng thì bị đình chỉ học, hơi hơi nặng thì bị đuổi khỏi môn này, nhẹ thì đứng đó hết tiết thì sao cơ mà chưa thấy trường hợp nhẹ này xảy ra bào giờ cả. Nó yên chí nhoẻn miệng cười tươi rồi đánh một giấc trong lúc ông thầy không có ở lớp. Lớp nó đúng là không ai dám ngồi gần nó là thế, dễ chết như chơi. Đúng như lời đồn, ai mà chọc giận nó thì đúng là sống không yên mà.
Hắn đi theo thầy lên phòng giáo viên, ông thầy không nói với hắn câu nào chỉ ngồi nhìn hắn với hai con mắt hình viên đạn càng làm không khí nó trầm xuống dữ dội. Ổng cứ ngồi nhìn hắn như vậy làm hắn có cảm giác ruột gan phèo phổi gì đều bị ổng thấy hết rồi, có khi ổng còn thấy cả bức tường đằng sau lưng hắn cũng nên. Nuốt nước miếng cái ực xuống cuống học mà trán hắn toát mồ hôi hột lấm tấm.
-          Chào thầy, tôi nghe nói học sinh của tôi không tôn trọng thầy _ cô giáo chủ nhiệm lớp hắn bước vào nói
-          Có lẽ vậy _ ông thầy nói
-          Có chuyện gì vậy _ cô hỏi hắn
-          Em…chỉ là…em muốn…._ hắn chẳng biết nói gì lúc này cả.
-          Nó muốn ra khỏi lớp vì tôi dạy chán quá….phải vậy không cậu bé _ ông thầy nhìn hắn
-          Dạ không phải….chỉ là…
-          Có chuyện đó sao _ cô cắt ngang lời hắn
-          Chỉ là…. _ hắn không thể nói là đang nói chuyện với nó được, chợt nghĩ ra một ý tưởng mới mẻ _ em chỉ muốn tới thư viện mượn sách về chuyện đề ancol này thôi mà, không có ý gì khác đâu ạ, do em học bên kìa giờ về nên không theo kịp những gì thầy giảng, sợ thầy buồn nên em mới….
-          Thật vậy sao _ cô hắn hỏi
-          Dạ, em không có ý xúc phạm gì thầy đâu ạ _ hắn nhìn cô rồi nhìn ông thầy
-          Tôi tin lời em được chứ _ ông thầy nhìn hắn
-          Được chứ ạ, em nghĩ chắc thầy đã xem qua bảng điểm của em khi còn học bên kia…môn hóa em có điểm khá cao _ hắn cô lấy lòng ông thầy
-          Vậy không còn gì phải không _ cô giáo chủ nhiệm nó nhìn ông thầy
-          Hết rồi, làm phiền cô rồi _ ông thầy cười
-          Tôi đi đây _ cô vừa nói vừa quay lưng bước ra khỏi phòng
-          Em không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi, tôi có thể giảng lại cho em _ ông thầy nhìn hắn ( bắt trúng dây thần kinh của ổng nên ổng mới thế )
-          Dạ, có gì em sẽ hỏi thầy ạ _ hắn cười, liếc qua bàn làm việc thấy có mấy bức hình chụp cây cảnh đắt tiền hắn chợt nghĩ cách khác lấy lòng ông thầy
-          Thầy thích chơi cây cảnh sao _ hắn chỉ vào mấy bức hình
-          À… _ ông thầy nhìn vào mấy bức ảnh rồi nói _ thú vui ngày nghỉ thôi
-          Nếu cuối tuần thầy rảnh em có thể mời thầy tới “ Làng cảnh “ ( một nhà hàng cây cảnh nổi tiếng trong nước không phải ai cũng có thể đặt chân tới, nếu có niềm đam mê thì chưa đủ phải có thêm thân thế mới có thể bước vào, đó là ước mơ của không ít dân chơi cây cảnh ) em có vé được mời tới đó vào cuối tuần này _ hắn vừa nói vừa nhìn thái độ thèm khát tấm vé từ ông thầy
-          Em không nói đùa chứ _ ông thầy hỏi lại
-          Không ạ _ hắn rút trong ví ra chiếc vé đến  “ Làng cảnh “ làm chứng
-.. _ ông thầy nhìn chằm chằm vào tấm vé
-          Nếu thầy thích thì cứ cầm đi ạ _ hắn đưa tấm vé ra trước
-          … _ ông thầy cầm tấm vé cười hạnh phúc
-          Nếu không còn gì em về lớp đây ạ _ hắn đứng dậy
-          Được rồi, về lớp đi… _ ông thầy nhìn đồng hồ _ chắc cũng hết giờ rồi, nói lớp tôi không lên lớp nữa đâu
-          Dạ _ hắn cúi đầu chào ông thầy rồi bỏ đi
Trên đường về lớp hắn không thể nào không nghĩ tới cái cảnh nó chơi xỏ hắn. Hắn đắc tội gì với nó sao, sao lại hại hắn “ uống bia vàng “ với ông thầy quái gở đó chứ. Cái đồ chẳng ra làm sao, già rồi mà còn ham hố, thấy gì có lợi ình là thái độ được quay tròn 180 độ liên à. Mở cửa bước vào mọi người ai cũng xì xầm to nhỏ. Hắn quay về lớp được làm mọi người ai cũng ngạc nhiên, trước giờ người có thể tới phòng giáo viên rồi ra về bình an chỉ có mình nó. Bây giờ hắn cũng trở về bình an làm ọi người ai cũng tò mò.
-          Câu ta về rồi kia _ hs1
-          Không bị đình chỉ học chứ _ hs2
-          Không, sao phải đình chỉ học chứ _ hắn cười đắc chí
-          Thế bị đuổi khỏi môn hả _ hs3
-          Sao bị đuổi, tôi không hề bị đuổi _ hắn cười
-          Rốt cuộc là sao vậy ta _ đám học sinh bàn tán
-          … _ mỉm cười đắc chí nhìn đám học sinh hắn tự hào về cái đầu của mình
Hắn nhìn xuống bàn thì không thấy nó đâu hết, đáng lẽ nó phải ở trong lớp chứ, lại đi đâu rồi sao. Hắn quay lưng bỏ ra khỏi lớp để đi tìm nó, mặc dù trong lòng muốn tìm nhưng lý trí của hắn lại ngăn cản. Không biết cái gì xui khiến đã đưa hắn lên sân thượng, lúc mở cửa ra hắn thấy nó đang đứng trên thành lan can, dáng vóc như người chuẩn bị nhảy xuống vậy.
-          Sao phải quan tâm cô ta chứ _ hắn quay lưng lại
-          Không được, nhỡ chết thì sao _ hắn lại quay lại nhìn nó với cái lan can
Hắn chạy tới ôm eo nó kéo nó xuống khỏi lan can, do hụt đà nên hắn té ngửa ra sau kéo theo nó ngã xuống. Nó khó chịu quay qua nhìn kẻ nào to gan dám phá đám cái khoảnh khắc thư giãn của nó như vậy. Lúc nó quay qua thì hắn cũng nhìn nó, hai khuôn mặt gần nhau như một chất xúc tác làm da mặt cả hai bỗng đỏ ửng lên. Nó vội đứng dậy, phủi bụi trên đồng phục xuống. Hắn cũng đứng dậy theo nó…..
-          Sao cô có thể suy nghĩ nông cạn như vậy chứ, còn ba mẹ bạn bè cô nữa mà, sao phải tìm đến cái chết chứ, còn biết bao điều tươi đẹp đang chào đón cô phía trước _ hắn nói một lèo mà không nhìn thái độ của nó
-          Cậu đang nói cái gì vậy _ nó nhìn hắn
-          Cô muốn tự tử hả _ hắn hỏi nó
-          Điên à _ nó nói nhưng không nhìn hắn
-          Sao cô lại lên đó, còn cúi chúi đầu xuống dưới nữa _ hắn chỉ tay về cái lan can
-          Tôi đang thư giãn _ nó tiến lại gần lan can
-          Thư giãn? _ hắn không hiểu ý của nó cho lắm
-          Phải….đang thư giãn
Nó thò tay vào trong túi váy đồng phục rút ra một gói thuốc lá “ Taiwan trái tim “ rồi tự mồi ình một điếu đưa lên miệng hút. Nó hít một hơi sâu rồi phả khói vào không trung, làn khói trắng tung tăng nhảy múa trước mặt nó. Hắn hoàn toàn bị đứng hình trước nó, một đứa con gái kì quặc mà. Hắn tiến tới giật lấy gói thuốc trong tay nó, nó nhìn hắn rồi đưa cho hắn cái bật lửa ý mời hắn nhưng hắn lại vò mạnh bao thuốc rồi vứt đi. Nó nhìn hắn, nhìn lại hành động hắn vừa làm, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc trên miệng xuống nó khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
-          Con gái không nên hút thuốc _ hắn giật nốt điếu thuốc đang cháy trên tay nó vứt xuống đất
-          Vậy sao _ nó dùng chân đè lên điếu thuốc dưới đất day day đầu điếu thuốc đang cháy
-          …. _ hắn không biết nói gì lúc này hết, giờ mới thấy mình hơi vô duyên khi can thiệp vào chuyện của nó
-          Có ai hỏi cậu sao cứ làm phiền người khác hoài vậy chưa _ nó tiến tới gần hắn
Nó đợi câu trả lời từ hắn nhưng nhận thấy hắn không có khả năng trả lời nên đã bỏ đi. Nó đút hai tay vào túi váy rồi thản nhiên rảo bước bỏ đi. Hắn còn đứng đơ ra đó nhớ lại những gì nó nói, nhìn theo dáng nó biến mất sau cánh cửa hắn mới hoàn hồn lại.
-          Nó bị gì rồi đây _ hắn đưa tay lên ngực trái
-          Chắc bị hư thật rồi _ hắn ngồi bệt xuốn đất dựa vào lan can sân thượng
-          Bị hai lần rồi, chắc phải tới bệnh viện khám thôi _ hắn thở dài
-          “ Có ai hỏi cậu sao cứ làm phiền người khác hoài vậy chưa? “ _ câu hỏi của nó cứ luẩn quẩn trong đầu hắn
Hắn rút trong túi bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa lên môi, chuẩn bị bật lửa thì hình ảnh nó hít một hơi sâu rồi phả khói vào không trung làm hắn tức muốn điên lên. Ném mạnh chiếc bật lửa vào tường mà nó vỡ tung, rút điếu thuốc trên môi xuống hắn nhìn điếu thuốc chằm chằm.
-          Làm phiền…làm phiền….làm phiền….
-          Khốn kiếp _ hắn vứt điếu thuốc trên tay đi rồi đứng dậy về lớp.
Khi hắn trở vể thì cũng tới giờ ăn trưa nên không thấy nó ở trong lớp, hắn nghĩ chắc nó đã xuống dưới nhà ăn rồi. Mọi người cũng đi được nửa lớp rồi, hắn quay đầu lại hướng tới nhà ăn.
-          Vĩ…. _ Duyên gọi hắn từ đằng sau
-          Ủa chị _ hắn đứng trước cửa nhà ăn quay lại nhìn Duyên
-          Chị tính xuống trước đợi em mà em lại xuống trước _ Duyên cười
-          Tính làm em bất ngờ hả _ hắn đưa tay lên gạt cọng tóc vướng trên mặt Duyên xuống
-          … _ Duyên bị hành động của hắn làm cho đứng hình _ à…không phải…chỉ là…
-          Vậy đi ăn gì đi…em đói rồi _ hắn nói rồi ôm vai Duyên vào nhà ăn
Đi được vài bước Duyên gỡ tay hắn ra khi thấy Vương đang đi tới gần bàn nó. Hắn hơi, chỉ là hơi hơi ngạc nhiên khi Duyên làm như vậy, những cử chỉ thân mật trước đây hắn với Duyên đã từng làm rồi nhưng sao lại phải ngại kia chứ. “ Có lẽ đông người nên ngại “ _ hắn chỉ nghĩ được đơn giản như vậy. Hắn nhìn theo hướng mắt của Duyên thì thấy nó đang ngồi ăn, nhưng hình như không biết xung quanh có gì đang xảy ra thì phải.
-          Tới đó ngồi luôn chứ _ hắn nhìn Duyên
-          Sao? _ Duyên ngơ ngác nhìn hắn
-          Hết chỗ rồi, bàn nào cũng có người ngồi rồi _ hắn nhìn xung quanh một lượt
-          À….sao cũng được _ Duyên hơi ngại khi đối diện với hắn và Vương như vậy
Hắn đi trước tới quầy lấy cơm, Duyên theo sau rồi cả hai cũng đi tới bàn của nó với Vương đang ngồi sau cây cột giữa nhà ăn. Hắn đặt đĩa cơm xuống cạnh nó rồi ngồi xuống, nhìn biểu hiện của Duyên từ khi hắn đề nghị ngồi cùng bàn cho tới bây giờ đang đứng trước bàn nó có vẻ Duyên không ổn. Nên hắn đã để Duyên ngồi cạnh Vương, có lẽ Duyên không thích nó.
-          Ngồi chung được chứ _ hắn nói lúc ngồi xuống
-          Ngồi đi _ Vương nói
Nó chẳng quan tâm hắn nói gì, việc ngồi cùng bàn với Duyên khiến nó không thích, mặc dù khác khóa nhưng đã có lần xích mích những chuyện không đáng rồi. Tai vẫn đeo headphone để không phải nghe những gì mọi người nói nó nhớ lại chuyện đã xảy ra không lâu về trước và chuyện của ngày nó mới bước vào học viện này.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 5
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...