Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 4
N
hư Thiên giật mình thức giấc, cô nhìn đồng hồ. Mới năm giờ sáng sao? Sớm chán! Như Thiên định dỗ lại giấc ngủ, giờ này sớm quá, thức làm gì? Với lại cuộc phỏng vấn cho công việc tận chín giờ sáng lận. Cô lăn lăn qua rồi lăn lại. Cuối cùng phải bật dậy vì ko thể nào ngủ được nữa. Như Thiên bỏ chân xuống giường, cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Mọi người còn dậy sớm hơn cả cô vì họ còn phải bươn chải cho cuộc sống của mình. Còn cô, hy vọng cuộc phỏng vấn hôm nay sẽ làm thay đổi cuộc đời cô. Những ngày qua long nhong, cô cũng thấy chán lắm rồi, nhưng cô ko vì cuộc sống mà tự hạ thấp mình. Nếu việc làm đó ko thích hợp thì cô sẽ ko làm. Như Thiên quay lại giường. Mấy ngày nay, nụ cười của cô biến đâu cả rồi? Một Như Thiên bướng bỉnh ngang tàng, vì cái gì mà trở nên trầm lặng thế? Cuộc sống ko có gì làm cho ta phải khép chặt cả. Ngoài kia còn có biết bao nhiêu con người khốn khổ hơn mình, sao họ vẫn ung dung sống để làm người ko uổng phí.
Đôi mắt Như Thiên vô tình chạm phải cây vợt ở góc phòng. Gần tháng nay cô bỏ quên nó vì cô đâu còn tâm trí để mà chơi nữa. Như Thiên bước đến, cầm cây vợt lên xoay xoay. Và cô nhanh chóng quyết định: trở lại sân cầu lông. Ít ra nơi đó có thể đem đến cho cô sự thoải mái trong tâm hồn. Nghĩ là làm, Như Thiên thay nhanh bộ đồ thể thao, sau đó khoát vợt lên và rời khỏi phòng. Bước chân cô chưa qua được ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng hỏi
- Con đi đâu vậy Như Thiên?
Cô quay lại
- Mẹ!
Bà Như Mai nhìn con
- Đến sân cầu lông à?
- Dạ.
- Ừ, chơi thể thao thì sẽ được khoẻ khoắn hơn. Thôi con đi đi.
Như Thiên lễ phép
- Thưa mẹ con đi.
Cô chưa kịp quay lưng, bà Như Mai lại hỏi
- À, bao giờ con đi phỏng vấn vậy?
- Dạ hôm nay.
- Mấy giờ?
- Chín giờ mẹ ạ.
Như Thiên ôm vai mẹ
- Mẹ ko cần phải lo lắng cho con đâu, con tự biết lo mà.
- Làm sao ko lo được khi nhày nào cũng nhìn thấy con buồn.
- Mẹ!
Như Thiên kêu lên
- Trễ giờ của con rồi đó.
Bà Như Mai cốc nhẹ lên đầu con gái
- Giỏi lảng tránh lắm.
Như Thiên né người, cô đẩy chiếc xe quen thuộc của mình ra ngoài. Quãng đường đến sân cầu lông cũng ko xa lắm.
Đưa xe vào bãi, cô gật đầu chào người giữ xe rồi đi thẳng vào trong sân.
Vừa nhìn thấy Như Thiên, mọi người đều mừng rỡ
Như Thiên tươi cười
- Xin chào! Mọi người khoẻ chứ?
- Khoẻ thì khoẻ nhưng vắng Như Thiên thì quá buồn.
- Thật ko? Tôi nghĩ vắng tôi thì mọi người sẽ tiến bộ hơn chứ?
- Bại trận liên tục thì có. Câu lạc bộ của chúng ta mới xuất hiện một thành viên cừ lắm. Cô ta lần lượt đánh bại mọi người và luôn cả chị Hạ Vy, tay vợt cừ nhất cũng bị cô ta đánh bại.
- Tuyển thủ nào vậy?
- Ko. Dân nghiệp dư. Cô ta tên Nguyệt Hoa, kiêu kỳ lắm,đi đánh cầu lông bằng xe Toyota.
Như Thiên tò mò
- Hôm nay cô ta có tới ko?
- Ngày nào mà chẳng có mặt trong sân này. Ko còn ai đối đầu với cô ta cả.
- Hay để em thử một lần xem sao?
Như Thiên hỏi
- Chị Hạ Vy đâu?
- Mới vào phòng thay đồ.
Một người trong nhóm chợt chỉ tay
- Chị Hạ Vy ra kìa.
Hạ Vy - tay vợt xuất sắc nhất của sân cầu - nghiêm trang
- Sao mọi người vẫn chưa khởi động?
Như Thiên vượt lên trên.
- Chị Hạ Vy!
Sau phút ngỡ ngàng, Hạ Vy mừng rỡ
- Như Thiên! Chị tưởng em giã từ nơi này rồi chứ? Gần tháng nay ko ai biết tin gì của em.
- Làm sao từ giã mọi người được chứ. Tại em có công việc riêng nên mới vắng mặt thôi. Hôm nay trở về, chị có hoan nghênh ko?
- Hoan nghênh chứ. Bọn chị luôn trông em.
- Nghe nói câu lạc bộ chúng ta có một đối thủ đáng gờm lắm phải ko?
Hạ Vy gật nhẹ
- Ừ. Cô ta thường đến đây với bạn trai của cô ta.
Chợt Hạ Vy nhìn về một hướng
- Mới nhắc đã thấy cô ta rồi kìa.
Như Thiên cũng nhìn theo.
- Hơi bị bốc đấy. Gã đàn ông đi bên cạnh là bạn trai của cô ta à?
- Ừ.
- Trông hách đấy.
Máu bướng bỉnh trong người Như Thiên nổi dậy, cô đề nghị
- Hay là hôm nay chị để em tiếp họ cho.
Hạ Vy ngần ngừ
- Có được ko?
- Được hay ko được, thử rồi mới biết.
Mọi người cùng góp ý kiến
- Mình tiếp họ nhiều lần rồi cũng ko có gì thay đổi. Nhưng với Như Thiên thì khác, cô ấy khá hơn chũng ta mà. Chị cứ để cô ấy thử đi.
Hạ Vy còn đang chần chừ, thì Nguyệt Hoa đã đến bên.
- Chào Hạ Vy! Hôm nay cô tiếp tôi nhé!
Nhìn vẻ mặt tự kiêu của Nguyệt Hoa cũng gã đàn ông bên cạnh cô ta, Như Thiên thấy ghét vô cùng. Cô bước lên chắn ngang Hạ Vy
- Tôi tiếp chị.
Nguyệt Hoa nhướng mắt
- Nhân vật mới à? cô cười. Liệu có được ko?
Như Thiên khoanh tay
- Cứ thử đi.
Nguyệt Hoa quay sang người đàn ông bên cạnh mình
- Anh thấy sao, Thế Đình?
Người đàn ông có cái tên Thế Đình nhún vai
- Tùy em, nhưng hãy nhớ, đây là tình thần thể thao chứ ko phải để thắng thua.
- Nhưng ko thắng thua thì ko thú vị.
Như Thiên lên tiếng
- Chị ta nói cũng đúng đấy. Nhờ có thắng thua mới biết ai là người có tài thật sự.
Thế Đình khẽ nhìn Như Thiên một cái rồi quay đi. Bản tính háo thắng trẻ con thì làm nên gì chứ. Ko chừng thất bại thảm hại rồi ê mặt.
Cái nhìn của Thế Đình, Như Thiên biết chứ. Cô mím môi " Ông dừng tự đắc như thế. Nếu chốc nữa bạn gái của ông thua thì ông nghĩ gì?"
Hạ Vy vỗ tay làm hiệu
- Nếu Như Thiên muốn ra sân thì mau khởi động đi.
Mọi người tản ra cũng khởi động. Còn Nguyệt Hoa và anh chàng người yêu của mình thì trở về phần sân của mình.
Trong thâm tâm ai cũng lo cho Như Thiên vì cuộc chiến này cô là người bị đối phương hơi xem thường nhưng tất cả vẫn đang trong sự chờ đợi.
Mười phút khởi động xong, Như Thiên cầm vợt ra sân. Bên kia Nguyệt Hoa tự tin bởi cái siết tay ủng hộ của người yêu.
Trái cầu được giao lên, Nguyệt Hoa điêu luyện làm cho Như Thiên khá chật vật, nhưng chỉ mấy phút đầu thôi, khi Như Thiên định hướng được thì cô bắt đầu phản công. Kỹ thuật kèm theo sự thông minh vốn có của mình Như Thiên đã làm cho Nguyệt Hoa suýt ngã mấy lần. Tiếng reo hò của những người trong câu lạc bộ vang lên
- Giỏi lắm Như Thiên!
- Cố lên!
- Như Thiên chiến thắng!
Nguyệt Hoa rối trí, hướng đi của quả cầu ko còn như lúc trước nữa. Và cuối cùng là một cú lượn người điệu nghệ, Nguyệt Hoa đã trượt dài trên sân. Như Thiên kết thúc một ván trong nỗi vui mừng của người trong câu lạc bộ.
Hạ Vy cũng đến ôm choàng Như Thiên
- Tay vợt của em có tiến bộ hơn trước nhiều rồi đó. Cám ơn em đã lấy lại thế đứng cho câu lạc bộ.
- Chị đừng nói thế. Em cũng là thành viên của câu lạc bộ mà.
Lúc này bên kia sân, Nguyệt Hoa tức tối ném cây vợt ra xa
- Tại sao lại như thế?
Thế Đình bước ra
- Nguyệt Hoa!
Nguyệt Hoa níu lấy tay Thế Đình
- Ko phải em thua đâu.
Thế Đình đỡ Nguyệt Hoa
- Em đứng dậy đi.
- Ko, con nhỏ đó ko thể thắng em được.
- Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chuyện thắng thua chỉ là bình thường, em ko nên quan trọng quá
- Sao lại ko quan trọng được? Con nhỏ đó đã làm bẽ mặt em.
Nguyệt Hoa bật dậy
- Ko. Trận đấu chưa kết thúc. Hạ Vy! Tôi muốn có một trận đấu công bằng hơn.
Thế Đình ngăn lại