Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-10-26 19:57:45 +0700
Chương 3: Chim Sẻ Chực Chờ
"Có hành động."
"Ở khu vực cây xanh à?"
"CP [1] nghe rõ trả lời, Cú Mèo báo cáo, phát hiện kẻ khả nghi mang súng ở khu vực xanh hóa B, xin xác nhận. Hết."
[1] CP: Command Post, trung tâm chỉ huy.
"Cú Mèo nghe rõ trả lời, đây là CP, đã xác nhận nhân viên mang súng, có thể bắn. Hết."
......
Linne vừa nhai kẹo cao su vừa điều chỉnh hướng bắn: "Khoảng cách."
Quan sát viên Roman cầm kính viễn vọng, vừa xem vừa tra sổ tay tính nhẩm nhanh: "......1500m, khu vực xanh hoá B... Một tên có súng máy hạng nặng, hướng gió 1/4, chỉnh sang phải một chút."
Khẩu súng trong tay Linne hoạt động thật nhanh nhẹn, quan sát viên vừa dứt lời, ống ngắm đã xác định vị trí chuẩn xác.
"Xác định mục tiêu." Tay bắn tỉa đợi lệnh.
"Bắn---"
Tiếng súng mang theo đầu đạn ra khỏi nòng, chỉ thấy nhân viên vũ trang đã bị headshot thông qua ống ngắm, ngã vào trong lùm cây. Tiếng nhạc mở đầu trên quảng trường đã át đi tiếng súng, không ai chú ý tới tiếng động ấy.
"CP nghe rõ trả lời, đây là Cú Mèo. Phần tử khả nghi đã bị bắn gục, đe dọa đã giải trừ. Hết."
Linne giật bả vai, nhổ bã kẹo cao su ra: "Cậu có thấy gì sai sai không?"
Roman vẫn đắm chìm trong niềm vui một phát một mạng: "Hả?"
"Hình như người của Ustaša hơi ít? Dù gì cũng là nhân vật quan trọng thứ hai trong tổ chức mà."
"Sứ mệnh của tổ chức chúng đã hoàn thành rồi [2], náo loạn hơn cũng cũng chẳng ích gì. Chắc là sắp giải tán?"
[2] Sứ mệnh đã hoàn thành ở đây là chỉ việc Croatia đã giành được độc lập.
"Chẳng biết được, cứ cảm giác có gì đó rất kỳ lạ." Linne thả lỏng cơ mặt, buổi tối hôm nay cậu không hề thấy yên lòng.
Roman nhìn cậu đầy lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
Linne lắc đầu: "Chắc là vì lâu lắm không lên tiền tuyến, thấy hơi lạ tay."
Roman đưa cho cậu một thỏi kẹo cao su mới: "Thư giãn đi, vẫn rất suôn sẻ đấy thôi."
Suôn sẻ ư? Linne khẽ nhíu mày, liệu có suôn sẻ quá mức không?
Tiếng báo cáo lẫn tạp âm trong bộ đàm vẫn đang tiếp tục---
"Cú Mèo nghe rõ trả lời, đây là CP, mục tiêu đã xuất hiện, xin xác nhận. Hết."
"Cú Mèo đã nhận lệnh." Roman huýt sáo, lại cầm lấy chiếc kính viễn vọng: "Chính thức bắt đầu, chào mừng vị khách quý của chúng ta."
Một lão già chống gậy đầy phong thái quý ông xuất hiện dưới tầm ống ngắm. Ông ta cúi đầu nhìn đường đi, bước chân rất vững vàng, vẻ mặt đầy bình thản. Linne bỗng nhớ tới ông lão đánh cá ở vùng thung lũng Serbia --- đôi khi cậu sẽ nhìn thấy một ông già như vậy bên dòng suối, nửa kia đã qua đời, con gái bận kế sinh nhai... Ông già một thân một mình thả câu giữa chốn núi rừng. Ánh mắt của cả hai người bọn họ đều tràn ngập tiêu điều, là bởi cuộc sống đã không thể khiến bọn họ "vui mừng" được nữa, là bởi đã trải qua quá nhiều cực khổ, cho nên tất cả những gì xảy ra trong tương lai chẳng thể làm bọn họ thấy sợ hãi. Con người một khi đã đến tình trạng này, thứ duy nhất mang lại hy vọng chính là cái chết. Đó là thứ duy nhất bọn họ chưa từng trải nghiệm.
Nhân vật quan trọng số hai của Ustaša thoạt nhìn lại như một lão già yếu ớt.
Ngay cả Roman cũng không nhịn nổi nữa: "Bộ chỉ huy có vấn đề à? Một lão già như thế kia, chỉ cần tôi bôi ít mỡ lên bậc thang là đủ để lão ta ngã chết tươi rồi."
"Nếu bôi mỡ là xong chuyện thì sao được tính công trạng?" Linne cười lạnh lùng, "Chưa biết chừng Baleramović chỉ cần lấy thêm một chiếc huân chương nữa vào tối nay là ông ta có thể an tâm về hưu được rồi. Dòng cuối cùng của lý lịch sẽ ghi là: Hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm ám sát nhân vật đứng thứ hai trong Ustaša, thành công trong giai đoạn chủ chốt."
"Vậy thì lý lịch của tôi cũng phải được thêm dòng này chứ nhỉ?"
"Bia mộ cũng nhiều thêm một dòng."
Roman vừa tỏ vẻ châm chọc vừa tiếp tục công việc: "Mục tiêu đã tiến vào tầm ngắm, 1600 mét, hướng gió 1/3."
"Chờ đã." Linne lắc đầu, ngón tay đặt lên cò súng, kiên nhẫn xoa nhẹ.
Lão già đã đến chỗ ngồi của mình trên quảng trường, lão ta phủi quần ngồi xuống, cái đầu thưa thớt tóc dựa vào lưng ghế, có lẽ là tư thế không thoải mái, lão điều chỉnh lại một chút, vừa lòng ngả lưng về phía sau, cột sống cong xuống, độ cao thân trên thấp đi, cái đầu vốn dĩ lộ ra một phần ba nay đã che khuất sau sự bảo vệ của lưng ghế.
"Hướng gió 2/3, sang trái 2mm." Quan sát viên đợi lão già ngồi yên.
"Xác định mục tiêu." Tay súng bắn tỉa đợi lệnh.
"Chuẩn bị...bắn."
Cò súng trong tay cậu lính bắn tỉa phát ra tiếng "tạch". Độ giật súng sau khi bắn khiến bả vai Linne hơi tê, đầu đạn bay 3 giây trong không khí, cậu nhai kẹo cao su ba lần, vị ngọt đậm đặc kém chất lượng tan đi trên đầu lưỡi.
Hương vị ấy giống như máu tươi chảy ra từ đầu của lão già trong ống ngắm.
Roman reo hò: "Gọi CP, đây là Cú Mèo, xác nhận mục tiêu đã bị bắn hạ. Hết."
Trung tâm chỉ huy trả lời: "Rõ. Các cậu có thể rút lui, Cú Mèo."
Roman hài lòng đứng lên cất súng: "Về nhà thôi, anh bạn!"
Linne vươn vai, vác súng thời gian dài khiến vai cậu tê rần. Khóe mắt cậu liếc ra ngoài cửa sổ, quảng trường đã trở nên hỗn loạn, người xem chạy trốn tứ phía, giống như một đàn kiến bị quấy nhiễu nên quên mất lộ trình ban đầu của chúng. Đường phố đông nghịt, xe cộ đỗ lại vô cùng lộn xộn, lại còn xảy ra cả tai nạn. Lúc này nhất định là có tiếng còi và tiếng thét chói tai, nhưng Linne chỉ nghe được tiếng cô gái ở khu nhà dân bên cạnh đang xào rau, chồng cô đang lớn tiếng quát lên rằng đã tối muộn mà chưa có cơm ăn.
Hình ảnh và âm thanh không ăn khớp với nhau này đã đem đến hiệu ứng kịch tính lạ lùng. Có người đã chết. Trong mắt tay súng bắn tỉa, rõ là một vở kịch hoang đường.
Hai người vừa thu dọn súng vừa hoàn nguyên tình trạng của căn phòng, Linne trả cái giá phơi quần áo về bên cạnh cửa sổ, rèm cửa bị gió thổi tung lên, giữa khe hở nhỏ xíu đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
"Roman, nằm sấp xuống---" Cậu hô to một tiếng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Thủy tinh vỡ ngay lúc đó! Cả tấm kính lớn đồ rầm xuống vỡ nát văng đầy sàn. Viên đạn gần như lướt qua sát mặt Linne, bắn trúng vào bụng dưới của cậu quan sát viên.
Roman gầm lên một tiếng cộc cằn, sau đó ngã ngửa ra đụng vào bàn rồi ngã quỵ xuống.
"Shit!" Linne tức giận chửi ầm lên, lập tức lấy khẩu súng bên hông nhắm về phía cửa sổ.
Roman bịt vết thương cạnh hông, máu chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay: "Mẹ kiếp, là Ustaša phải không? Chúng vẫn còn người?"
Linne nâng cậu ta dậy, khoác trang bị của cả hai: "Đi thôi!"
Roman chảy mồ hôi đầy mặt, vừa định ngẩng đầu lên thì đột nhiên ấn Linne xuống: "Tránh đi!"
Hai người ôm nhau lăn trên đất, đạn bắn gần ngay dưới chân hai người, tạo thành một hàng lỗ thủng ngay ngắn trên sàn nhà.
Roman kinh hồn táng đảm nhìn xuống: "Trời đất ơi, thần thánh nơi nào vậy?"
Bọn họ đành phải nằm rạp xuống mà bò. Mí mắt của Linne cứ liên tục giật, cảm giác khó chịu của buổi tối hôm nay ngày càng rõ rệt. Một linh cảm cực tồi tệ dần dâng trào trong lòng cậu. Đạn đã bắn vào được, chứng tỏ kẻ ấy đã biết nơi đây có hành động quân sự. Nếu đó là người dân phẫn nộ thì không sao, đây chỉ là những phát bắn đuổi đi và cảnh cáo, không đến mức lấy mạng. Nhưng nếu là quân địch phản kích...
Cậu chưa kịp nghĩ tiếp, đột nhiên nhìn thấy viên đạn găm trên sàn nhà, lòng chợt hoảng hốt.
Đó là một viên đạn 5.6mm của súng trường tấn công. Người Anh thích gọi loại đạn này là ".22LR", là loại đạn có phạm vi sử dụng rất rộng, bởi vì giá rẻ, độ giật nhỏ, ít tạp âm, rất hay được sử dụng trong huấn luyện tân binh và kiểm tra trình độ.
Mặt khác, đây là loại đạn với tầm sát thương chỉ có 150 mét.
Nói cách khác, kẻ địch ở ngay gần đây, trong phạm vi cách bọn họ chỉ 150 mét.
150 mét là khái niệm như thế nào? Đối với những tay súng bắn tỉa, 2.5km là phạm vi bắn cực hạn, vậy 150 mét tương đương với gần ngay trước mắt!
Linne đã nghĩ tới khả năng xấu nhất. Đây không phải dân thường, kỹ thuật bắn này không phải là của một người dân đã mất đi lý trí, đối thủ bắn rất chuẩn xác, đây là một kẻ lão luyện.
Nhưng làm sao địch biết được ở đây có lính bắn tỉa? Ngắm bắn cự ly xa, nhất là phạm vi trên một dặm Anh thì phải thông qua tính toán và đánh giá rất tỉ mỉ, muốn làm phương án chống bắn tỉa khá là khó khăn. Trước mắt, trong thực chiến, phương pháp chống bắn tỉa tốt nhất vẫn là thông qua càn quét không phân biệt để giết chết lính bắn tỉa. Nhưng ở địa hình thành thị thì phương pháp này bất khả thi, bởi vì dân thường có ở khắp các ngóc ngách, càn quét không phân biệt nghĩa là phải hy sinh rất nhiều dân thường. Khi chưa ở trong "trạng thái chiến tranh" mà đã tùy tiện giết dân thường thì chẳng khác nào tàn sát, là tội lỗi phản nhân loại, phải đối mặt với tòa án quốc tế.
Nếu không tiến hành càn quét không phân biệt, vậy thì trừ khi địa điểm bắn tỉa bị tiết lộ, quân địch rất khó đoán trước.
Lòng Linne rét lạnh. Trung tâm chỉ huy có nội gián? Ai? Kẻ nào đã để lộ kế hoạch ám sát?
Tấm sàn nhà thủng lỗ chỗ một hàng đạn.22LR này là một lời châm chọc, châm chọc rằng tay bắn tỉa xuất sắc nhất Quân đội Nhân dân Nam Tư chẳng khác gì một gã lính mới.
Cậu, Linne Lev cho dù có chết trên chiến trường, cũng sẽ không bao giờ bị giết bởi một viên đạn như vậy!
"Chúng ta bị lộ rồi." Linne không thể không thừa nhận việc này, "Mau đi thôi."
Roman cũng thấy được viên đạn kia, không thể che giấu nỗi khiếp sợ: "Để tôi biết thằng chó chết nào đã bán đứng chúng ta, tôi sẽ cắt lưỡi nó nhét vào lỗ hậu chính nó!"
Chuyện đó để sau. Hai người bò đến cửa phòng, tới cầu thang mới dám đứng dậy đi xuống. Cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt dưới bước đi của những chiếc giày quân đội, bước chân càng lúc càng vội vã, tim đập ngày càng nhanh, tầm mắt Linne đã mờ đi, cậu không thể nhớ rõ mình đã chạy xuống tầng bao nhiêu, có vài lúc cậu còn trực tiếp nhảy xuống tầng dưới.
"Pằng!---" Viên đạn lướt qua đỉnh đầu.
Linne cúi đầu xuống, tránh thoát được vụn gỗ đang rơi. Cậu thầm chửi trong lòng, Linne biết có người đang đuổi theo từ tầng trên xuống. Lòng bàn tay cậu đã thấm mồ hôi, không một giây nào dám thả lỏng khẩu súng trong tay, may mà lúc ra ngoài đã mang thêm một khẩu súng.
"Tôi đi đằng trước, chắc chắn dưới tầng còn có người." Cậu không dám lơ là, nếu kẻ địch đã muốn đuổi vào tận khu nhà dân này, bao vây hai đầu là chiến thuật cơ bản, Roman đang bị thương, cậu không thể để đồng đội đứng phía trước.
Quả nhiên, dưới tầng cũng xuất hiện âm thanh những bước chân dồn dập. Linne cúi đầu, nhìn thấy những tên lính đặc chủng vác súng trên vai tiến về phía bọn họ, kẻ địch gần như cũng nhìn thấy cậu ngay lúc đó, Linne không suy nghĩ gì mà ngay lập tức giơ súng lên!
Tiếng súng nổ ra, viên đạn găm giữa trán kẻ địch, máu bắn tung tóe lên vạt áo Linne. Cậu tiện tay quẳng chiếc ba lô trang bị trong tay để xô ngã tên địch đánh lén mình. Hắn ta nghiêng người tránh thoát, vươn tay ra định cướp khẩu súng của cậu! Linne ngửa người tránh thoát khỏi cú tập kích, rốt cuộc hai bên cũng đối đầu trực tiếp.
Đều là lính chuyên nghiệp, kỹ thuật đã trải qua huấn luyện. Linne cũng không kém cạnh, kẻ địch không cướp được súng thì nhấc chân toan đá. Cầu thang quá hẹp, Linne không thể né tránh nên đành gắng chịu đòn, sức lực đôi chân quân nhân rất mạnh, kẻ địch đá cả người cậu vào góc, lưng đập mạnh vào tường!
Linne bị đụng đến nỗi nổ đom đóm mắt, thấy đôi tay kẻ địch gần ngay trước mắt, cậu lăn người trốn đi, bắn vào đầu gối tên đó. Mặc dù có đeo bảo hộ đầu gối nhưng lực bắn của viên đạn không hề nhỏ, kẻ địch ăn đau nên rống lên một tiếng, chân nhũn ra khuỵu người xuống, Linne bật người dậy, ăn miếng trả miếng đá lại tên đó như vừa rồi.
Trang bị trên người lính đặc chủng ít nhất phải 300lbs, vậy mà bị Linne đá một cước đập vào tay vịn cầu thang! Tay vịn bằng gỗ không chịu được sức nặng của một gã lính đeo trang bị, nó phát ra âm thanh vỡ nát, rốt cuộc không chống đỡ được nữa mà gãy vụn. Khúc gỗ và tên địch đều rơi xuống, hắn ta kêu gào đầy hoảng sợ, lúc ngã xuống còn nghe thấy âm vọng lại.
Linne không có thời gian đi nhìn, phía sau có nhiều kẻ địch hơn đang tiến đến gần. Mùi thuốc súng dần trở nên nồng hơn giữa những đợt đạn bắn như mưa, khiến người ta muốn ho sặc sụa. Linne bắn hai phát súng tới hai tên lính đặc chủng ở gần mình, một phát bị hụt, cậu không kịp đổi băng đạn, định bụng nhặt súng của địch để dùng, ngay lúc ấy thì thấy một quả cầu bị quăng mạnh tới bên chân.
"Nhảy cửa sổ---" Roman kêu khàn cả giọng.
Hai người không suy nghĩ gì nữa, phá vỡ cửa sổ trên cầu thang rồi nhảy xuống.
Lựu đạn nổ tung ngay sau đó, phát ra tiếng nổ rung chuyển trời đất.
Cú nổ tóe lửa nóng lan lên người Linne, đánh bật cả người cậu ra bên ngoài. Lửa đốt ống quần cậu, đốm cháy khiến mắt cá chân cậu đau đớn, cậu lộn một vòng trên không trung để đảm bảo diện tích lưng tiếp đất nhiều nhất, vậy thì có thể giảm thiểu bị thương. Cậu nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng bên trong, khói đen bốc ra khỏi ô cửa sổ, ngọn lửa đỏ rực thậm chí cách cậu không tới 20cm.
Cậu ngã xuống tấm che mưa dưới tầng trệt, lần thứ hai lưng gặp một cú va chạm nghiêm trọng, tốc độ quá nhanh đã sinh ra quán tính khiến thân thể tiếp tục lăn một cách không thể khống chế, cuối cùng rơi khỏi tấm che mưa và lọt vào lùm cây xanh --- Khóm cây mềm giúp giảm xóc, không đến mức gãy cột sống.
Đầu óc cậu trống rỗng trong 2 giây, sau khi sực tỉnh thì mới muốn đứng dậy, xương ống đồng chân trái phát ra cảm giác đau đớn dữ dội, cậu nghĩ có lẽ mình đã gãy xương, cuối cùng vẫn nhịn đau khởi động lại thân thể.
Roman ngã bên cạnh cậu, quan sát viên đã bị thương quá nặng, vết trúng đạn trên bụng không ngừng chảy máu đến nỗi ướt đẫm cả người. Gay go nhất chính là, cậu ta không đứng dậy nổi nữa.
Linne gào lên: "Đứng dậy, Roman!"
Quan sát viên thều thào: "Cậu đi đi, đừng lo cho tôi." Cậu ta cầm lấy khẩu súng, chuẩn bị tự cho mình ra đi thanh thản.
Linne cướp lấy khẩu súng: "Không được, tôi mang cậu đi." Cậu định cõng chiến hữu, nhưng chân trái gãy xương không thể chống đỡ nổi sức nặng của hai tên lính đặc chủng, cảm giác đau dữ dội đã khiến tay bắn tỉa ngã ra đất.
Linne bất mãn chửi lên, mắt hơi đỏ: "Người anh em, cậu phải, đứng dậy..."
Quan sát viên nở nụ cười, mất máu quá nhiều khiến ánh mắt cậu ta u ám hẳn đi: "Tôi thực sự rất muốn đi cùng cậu."
Linne nắm tay cậu ta: "Chờ tôi tìm ra thằng chó đẻ nội gián kia, tôi nhất định sẽ làm thịt hắn ta." Chỉ mới nói mấy câu, sau lưng cậu lại mơ hồ có tiếng bước chân.
Tay bắn tỉa cảnh giác nắm chặt lấy súng. Roman cắn răng, hô to lên về phía tiếng bước chân: "Này! Tao ở đây!"
Linne biết cậu ta muốn đánh lạc hướng đám lính để mình có thời gian chạy thoát. Cậu hít sâu một hơi, chạy vào con hẻm bên cạnh, vừa chạy vừa cởi áo khoác ngoài ra, trộm một chiếc mũ đang phơi bên ngoài của gia đình nào đó, cải trang đơn giản thành dân thường.
Dân thường ở gần đó đang chạy trốn tán loạn vì nghe thấy tiếng súng, một cô gái vừa thét lên vừa chạy xuống cầu thang thì bị Linne ôm lấy, cậu gằn giọng nói: "Im lặng đi, theo tôi ra đường đối diện, tôi sẽ không làm hại cô."
Cô gái sợ tới mức chỉ biết gật đầu, run rẩy trong ngực cậu. Cô gái là người Bosniak, mặc một chiếc váy dài truyền thống, mặt che khăn kín mít.
Bọn họ đi chưa được mười bước thì đã có binh lính chặn đường kiểm tra. Linne phát hiện ra đám lính đó nói tiếng Bosniak địa phương. Cậu thầm giật mình, cậu vẫn tưởng đó là lính đánh thuê của Ustaša, nhưng Ustaša chỉ có người Croat, không có dân tộc khác.
Vì sao người Bosniak cũng tham dự vào chuyện này? Lại còn là phía quân đội. Vì sao bọn họ phải bảo vệ Ustaša?
Không có nhiều thời gian cho cậu nghĩ ngợi. Cậu ôm chặt lấy cô gái, cảnh cáo nói: "Nếu bị hỏi thì cứ bảo tôi là chồng cô."
Cô gái ngấn lệ gật đầu, khi tới trước mặt binh lính, cô gái đột nhiên rống lên: "Binh sĩ! Tôi bị bắt cóc! Cứu tôi! Cứu tôi!"
Linne trợn trắng mắt, vứt cô gái ra rồi quay đầu chạy.
Đám binh sĩ ồn ào nổ súng về phía cậu: "Không được chạy!"
Linne chạy thục mạng, cậu xuyên qua đám đông chật kín, chạy như bay với một bên chân đã gãy xương. Cảm giác đau đớn khiến cậu hít thở khó khăn, mồ hôi vã ra như tắm, cậu cắn răng chạy lắt léo qua nhiều con đường, miễn cưỡng đến con phố mà mình sẽ được tiếp ứng.
Xe tiếp ứng vẫn còn đó, nhưng tài xế đã bị bắn chết. Viên đạn bắn từ phía trước, cửa kính trước của xe đều vỡ vụn, đầu của tài xế lệch đi theo một hướng kỳ dị, óc văng ra khắp ghế ngồi, đến cả tay lái đều bị máu tẩm ướt.
Linne không suy nghĩ nhiều, cậu mở cửa ghế lái rồi kéo tên tài xế xuống, ngồi vào vị trí chuẩn bị lái đi. Cậu thầm nhủ trong lòng rằng ông trời quả nhiên vẫn có mắt. Có xe, cậu sẽ chạy thoát dễ dàng hơn nhiều.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói rất trầm của một người đàn ông vang lên kèm theo chiếc dùi cui điện áp sát vào cổ cậu.
Linne nín thở trợn trừng mắt, người đó ở phía sau nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện ra!
"Bỏ hai tay khỏi vô lăng, từ từ giơ lên." Người đó nói: "Đừng để tôi nhắc lại lần hai."
Linne cắn môi, thức thời giơ hai tay lên. Cậu định bụng nhìn đối phương qua kính chiếu hậu, lúc này mới phát hiện ra kính đã bị bắn vỡ vụn --- Kẻ địch đoán được từ trước, chiếc xe này đỗ ở đây chính là để chờ cậu. Hôm nay đã là lần thứ hai cậu nhảy vào cái bẫy do kẻ khác đặt sẵn.
Trong khoảnh khắc, đầu cậu hiện lên vô số cách chạy thoát. Cậu ép bản thân phải tỉnh táo, sàng lọc lấy phương án khả thi nhất. Nhưng giây tiếp theo, cảm giác giật điện tê tái đã truyền đến gáy cậu. Tim cậu chợt tê rần, run rẩy ngất lịm đi.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu nghĩ, thậm chí mình còn chẳng nhìn thấy mặt đối thủ.