Số lần đọc/download: 992 / 2
Cập nhật: 2020-03-20 21:01:29 +0700
Chương 3 - Như Là Định Mệnh
Chân Hanna đã tạm ổn, cô bị Vic bắt ở lại bệnh viện thêm tuần nữa nhưng một cô gái năng động như Hanna làm sao có thể nằm im một chỗ được. Vươn vai với đống tài liệu và báo cáo của tập đoàn BLUE SUMMER, Hanna thở dài:
- Haizzz.... Tình cảnh như bị cấm vận ý, chán chết được!!! Hừm...
Một suy nghĩ loé lên trong đầu... Mười phút sau, một cô gái gọn gàng xinh xắn hiện ra trước giường bệnh... Hanna mặc một chiếc đầm màu xanh biển tới đầu gối có thắt nơ ở thắt lưng, tóc nâu dài xoăn nhẹ buông xoã tự nhiên, làn da trắng nõn hiện lên ở đôi vai trần và cánh tay ngà ngọc nhìn như một cô búp bê sứ. Hanna chu môi, nháy mắt trước gương:
- Thế chứ! Mị còn trẻ, Mị muốn đi chơi, và Mị nhất định phải đi chơi, không thì Mị chết mất...
Cô lấy trong tủ một bao da, mở ra bên trong là một chiếc vĩ cầm vô cùng... đẹp. Chiếc đàn được khảm ngọc lam và kim cương, dát bạc lấp lánh, dây đàn cũng được dát bạc. Đây là vật kỉ niệm rất quan trọng đối với cô vì đó là cây đàn mẹ cô tặng khi bà còn sống... Một loạt kí ức về mẹ thường ngày được cô chôn chặt trong tim bỗng hiện ra trước mắt...
... Trên một thảo nguyên rộng lớn chỉ thấy cỏ xanh tít tắp và mênh mông một đồi hoa bồ công anh, hiện lên hình ảnh một người phụ nữ với dáng vẻ hiền hậu vô cùng và một cô bé rất bụ bẫm đáng yêu đang chơi vĩ cầm. Cô bé bỗng nhiên lên tiếng:
- Mẹ, tại sao mẹ thích Hanna chơi vĩ cầm vậy, con không thích đàn này đâu, chơi khó lắm...
- Bé con của mẹ, thường thì những gì khó mới thú vị chứ? Với lại tiếng vĩ cầm rất đặc biệt, có một không hai, không nhạc cụ nào đủ để diễn tả cảm xúc sâu sắc như vĩ cầm được đâu con à, con biết không, vĩ cầm được coi là “ Ông hoàng của dàn nhạc đấy”!
- Nhưng Hanna không thích vĩ cầm...
Người phụ nữ nhẹ nhàng mở ba lô, đem ra một bao da đen bóng:
- Con mở ra đi rồi sẽ thấy điều bất ngờ...
Và đó là chiếc đàn mà Hanna đang cầm trên tay bây giờ, lúc nhận được chiếc đàn Hanna mới có 5 tuổi mà bây giờ... cô đã 17 tuổi, mẹ mất cũng đã được 10 năm... thời gian trôi nhanh thật... Hanna sực tỉnh và đi ra khỏi phòng bệnh, cô muốn thay đổi không khí, nằm trong bệnh viện cô chán ngấy rồi...
Trăm lần như một, khi muốn chơi đàn, Hanna luôn chọn tới đỉnh đồi sau trường vì nơi đó đẹp và trong lành, gợi lại trong cô những kí ức tươi đẹp êm đềm... Sau một hồi dài tưởng chừng như kiệt sức, chân đã khỏi nhưng vẫn hơi đau, Hanna cuối cùng cũng lên được đỉnh đồi. Cô ngắm nhìn khung cảnh mà theo cô là “Bầu trời của Hanna”... Hôm nay là một ngày nắng nhẹ của tháng ba, bồ công anh ra hoa nhuộm một màu vàng mượt cho thảm cỏ dưới chân đồi, gió thổi man mát, khe khẽ, nhẹ nhàng tung bay mái tóc nâu dài của Hanna. Cô hái một bông bồ công anh dưới thảm cỏ, khẽ hít hà cái mùi của cỏ, của thảo mộc, một làn gió lay động làn tóc cô, Hanna khẽ cười:
- Định giở trò gì đây hả gió?
Lúc này, một bức tranh tuyệt đẹp như được tạo hoá ưu ái vẽ ra... Một thiên thần áo xanh với đôi bàn tay nhẹ nhàng lướt trên cây vĩ cầm lấp lánh, làn tóc cô bay bay, tóc mái vài sợi loà xoà trên khuôn mặt cực baby. Cô khẽ nghiêng đầu, nhắm hờ đôi mắt to tròn như phiêu theo điệu nhạc tới một nơi nào đó chỉ có niềm hạnh phúc...
Nắng buông hờ hững trên vai, trên tay, gió trêu đùa làn tóc cô gái, màu xanh của cỏ hoà với màu vàng của bồ công anh tháng 3 càng thêm rực rỡ và xinh đẹp...
Gió nhẹ...
Nắng vàng...
Hương cỏ nồng nàn...
Một thiên thần đang đắm chìm trong điệu nhạc...