Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Duy Kỳ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phuong Khanh
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 775 / 9
Cập nhật: 2019-01-28 21:07:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
☆ Chương 4: Quy Tắc Ngầm Thành Công
Tuy rằng Kim Hạ vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm xã hội còn thiếu, nhưng vẫn nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Vương Minh Lãng, Lục Xuyên sao có thể muốn bàn bạc công chuyện với cô, rõ ràng là kế hoạch bao nuôi cô. Cô chỉ là ngoài ý muốn, Lục Xuyên coi trọng không phải Mina, mà là cô, tuy rằng biểu hiện hôm nay của anh, vài lần khiến cô hoài nghi chuyện đó, nhưng cô chưa bao giờ thật sự nghĩ đó là sự thật.
Cô vốn tưởng rằng, cả đời cô sẽ trôi qua vất vả bất an như vậy, sẽ không gập bất cứ chuyện bất ngờ nào. Nhưng bây giờ Vương Minh Lãng gọi điện nói những lời này, giống như ở trong sa mạc được uống nước mát, làm cho người sắp chết héo vì khô cạn như cô nhìn thấy tia hy vọng, hai mắt dần dần nổi lên ánh sáng rực rỡ.
Đối với Vương Minh Lãng mà nói, cô thì có cũng được không có cũng không sao, tìm một người thay thế bộ phận tuyên truyền như cô dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ Lục Xuyên có hứng thú với cô, đây là chuyện ngay cả Mina cũng không làm được, mà cô lại có thể, đây là điểm khác biệt mà cô có thể cạnh tranh với người khác.
Ở trong đầu một suy nghĩ nào đó, từ chỗ sâu trong óc cuồn cuộn trào ra, cuốn bọt biển màu trắng ồ ồ di động trên mặt biển, càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng rõ ràng, dần dần, khóe miệng của cô cong lên, bờ môi tươi cười còn có vài phần ý mị, như thay đổi thành một người khác. Có lẽ cô biết chính mình sớm muộn cũng đi đến bước này, chính là không nghĩ đến, cơ hội tới quá nhanh như vậy, phải nắm bắt thật chặt!
Ra vẻ do dự, cô nhẹ giọng hỏi: “Vương tổng, đã quá trễ rồi, có chuyện gì không thể nói vào ngày mai sao?”
Vương Minh Lãng kiên nhẫn giải thích: “Kim Hạ, cô cũng biết Lục cục trưởng là người có địa vị, anh ta công tác bề bộn nhiều việc, khó thu xếp thời gian, cô phải đi đi.”
Kim Hạ cắn môi, có vẻ thực gian nan: “Nhưng Vương tổng, tôi đã đi ngủ rồi, nếu không thì ngày mai, ngày mai tôi sẽ sang sớm.”
“Ban ngày thực không có thời gian, cô mới đi làm, còn non nớt, Lục cục trưởng kinh nghiệm phong phú, có thể giúp chỉ bảo cho cô một chút. Cô có hiểu hay không, gặp một quý nhân, có thể bớt phấn đấu mười năm.”
“Nhưng Vương tổng, tôi không có quyến tâm tiến tới, chỉ muốn làm công việc bình thường. Nếu ngày mai Lục cục trưởng không có thời gian, thì chờ khi nào anh ta có thời gian rồi nói sau, hoặc là tôi gọi điện thoại qua cũng được.”
Vương Minh Lãng nhẹ nhàng khuyên nửa ngày, Kim Hạ cứ lưỡng lự không chịu, vì thế anh ta cũng nổi giận, bình thường tính tình tốt đều dùng để lấy lòng lãnh đạo, đối với một cấp dưới anh ta không cần phải cúi mình như vậy: “Kim Hạ, mọi người đều là người hiểu biết, tôi sẽ không quanh co lòng vòng. Lục Xuyên coi trọng cô, tôi muốn cô đi, lại nói cô đi cũng không có hại gì cho cô, nếu ký kết được đề mục này, không thể thiếu công lao của cô.”
Độ cong trên khóe môi Kim Hạ càng sâu, Vương Minh Lãng cũng sắp mất kiên nhẫn, sẽ càng làm tăng thêm giá trị của bản thân: “Vương tổng, ngài biết tôi rồi, tôi không xinh đẹp, cũng không biết ăn nói, không bằng để cho Mina đi đi, bộ dạng cô rất đẹp, lại biết ăn nói, đã quen với những loại trường hợp này, sẽ không làm mát mặt ngài.” Mina đi spa, đến bây giờ còn chưa có trở về, không biết đã đi đâu rồi.
“Có thể để cho cô ấy đi tôi còn ở đây đôi co với cô làm gì?” Vương Minh Lãng nặng nề thở dài, cũng không biết sở thích của Lục Xuyên lại quái dị như vậy: “Nhưng anh ta lại chỉ đích danh cô, cô không đi cũng phải đi, trừ phi, cô không muốn làm việc ở đây nữa.”
Ngụ ý, nếu cô không đi, Vương Minh Lãng sẽ sa thải cô. Trước mắt tình trạng kinh tế của cô như đang lấy trứng chọi với đá, nếu mất đi công việc này, để tìm được công việc khác thật sự khó khăn, cô không thể ăn vốn ban đầu, hàng tháng phải kiên trì gửi về nhà tám ngàn, cô nghỉ một tháng thì nghỉ luôn đi.
Mỉm cười, Kim Hạ cố ý trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Vương tổng, anh thấy đó tôi chỉ làm bên tuyên truyền của công ty, công việc của tôi không bao gồm qua đêm với lãnh đạo, dù sao anh vẫn không thể tránh cho tôi tiền tuyên truyền, lấy tiền như bên quan hệ xã hội đúng không? Nếu không, anh làm được thì tôi đi được.” Ngữ khí của cô tuy rằng hiền lành, áy náy suy nghĩ đã trở nên cương ngạnh, nhưng Lục Xuyên chỉ tên muốn cô, cô có may mắn gặp đàm phán có ưu thế.
Vương Minh Lãng thấy cô cũng có chút cảm xúc, nghĩ rằng, vậy không thể được, chính mình vừa biếu cho Lục Xuyên chút tiền, hình như còn chưa đủ nhét răng, bây giờ thật vất vả anh ta mới có hứng thú với Kim Hạ, nếu mình lại để nha đầu kia chạy mất, chẳng phải là tự hủy tương lai sao: “Như vậy đi Kim Hạ, tôi cũng biết chuyện này rất ủy khuất cho cô, tôi đây, cũng không phải người tàn nhẫn, sẽ không để cô không công kính dâng cho công ty, hôm nay nếu cô đi, về sau, hàng tháng tôi tăng lương cho cô thêm hai ngàn.”
Kim Hạ cười khẽ, Vương Minh Lãng quả nhiên là cáo già, ai biết hai ngàn này có phải là lời nói suông hay không, ngày sau lại nói là lời hứa khi say, hơn nữa lùi lại vạn bước nói, dù thực sự tăng lương cho cô, ai biết cô có thể làm ở đây bao lâu: “Vương tổng, chuyên tiền lương chúng ta bàn lại sau, loại chuyện bồi lãnh đạo qua đêm này, bình thường ngài cùng Mina hợp tác như thế nào, cũng hợp tác với tôi như thế đi.”
Vương Minh Lãng sửng sốt, không nghĩ đến bình thường nhìn cô im lặng như vậy, nhưng chuyện biết cũng không ít, mỗi lẫn Mina bồi giường, thù lao trả đều khác hết, mỗi tháng trả tiền cho cô còn thêm một phần nhỏ không phải tiền lương của cô là tiền lên giường tiếp khách. Trầm mặt một lát, anh cắn răng: “Có thể.” Dù sao chút tiền này không cho cô, cũng phải đưa cho Mina, chỉ cần cô gật đầu, hết thảy đều có thể.
Kim Hạ vừa lòng, may mắn cô xem qua báo cáo tài vụ của Vương Minh Lãng, đối với phí tiếp khách trong đó nổi lên nghi ngờ, mỗi lần không nhiều không ít vừa vặn một vạn tệ, cho nên cô liền lớn mật đoán, không nghĩ đến Vương Minh Lãng dễ dàng cắn câu như vậy. Thanh thanh cổ họng, cô ngoan ngoãn nói: “Vậy làm phiền Vương tổng chuyển khoản vào tài khoản lương của tôi đi.”
Biểu hiện của Kim Hạ hoàn toàn ngoài ý muốn của Vương Minh Lãng, nhưng đầu tiên, chút tiền này bất luận đặt lên người ai, tóm lại đều phải đặt ra ngoài, cho nên anh cũng không đau lòng, thứ hai, dùng tiền có thể thu phục Kim Hạ, trên đời không có chuyện nào đơn giản hơn thế này, anh còn sợ cô giữ tính tình thanh cao vừa khóc lại nháo sông chết cũng không đi.
Tin nhắn từ ngân hàng rất nhanh gửi đến di động Kim Hạ, cô vẫn làm bộ vô tội nói: “Cảm ơn Vương tổng. Tôi còn có một chuyện, vừa rồi ngài nói tăng lương cho tôi, đây không phải là lời nói suông chứ?”
Vương Minh Lãng cười cười: “Đương nhiên không phải, tôi nói chuyện luôn giữ lời, ngày mai liền gọi cho bộ phận tài vụ.” Nếu không phải Lục Xuyên coi trọng cô, anh sao có thể bị một nha đầu nhỏ quản chế mọi ngã, cũng thế, một tháng hai ngàn tệ chỉ là số tiền trinh tiết nhỏ như hạt vừng, chờ Lục Xuyên hết hứng thú với cô, anh ta sẽ lấy cớ giảm tiền lương của cô là xong.
Ngắt điện thoại, Kim Hạ xem tin nhắn từ ngân hàng, sau khi xác nhận chính xác số lượng tiền trong tài khoản, liền chải lại tóc cho tốt, sửa sang lại áo sơ mi vì nằm ngủ mà có chút nhăn, nhìn khuôn mặt mình trong gương, giờ phút này hình như có chút xa lạ. Cô cười cười, ít nhất Lục Xuyên tuấn tú lịch sự, không phải là con heo ngồi không hưởng lợi. Cùng là bán đứng thân thể, cô so với lần đầu tiên của mười người chọn nghề làm gái này, có thể nói là may mắn đi.
*
Gõ cửa phòng Lục Xuyên, một lát sau, cũng không có hỏi là ai, anh liền mở cửa ra, Kim Hạ ngẩng đầu, anh vừa mới tắm xong, thân trên trần truồn tráng kiện sáng bóng, cơ bụng hình chữ vương tràn đầy lực lượng, nửa người dưới cài khăn tắm lớn màu trắng.
Anh gật đầu với cô: “Vào đi.”
Kim Hạ cúi đầu, trầm mặt đi vào, Lục Xuyên nhìn theo phía sau cô, lấy khăn mặt lau khô tóc ướt: “Muốn uống gì?”
Kim Hạ lắc đầu: "Không cần, cám ơn Lục cục trưởng."
Lục Xuyên ngồi xuống chiếc giường đôi rộng thùng thình, vỗ vỗ vị trí bên người: “Cô đến đây ngồi đi.”
Kim Hạ đứng ở chỗ cách anh hơn hai thước, buông túi vải dù ra, khoát tay áo: “Lục cục trưởng, tôi đứng là được rồi.”
Lục Xuyên dừng động tác lau tóc lại, có chút suy nghĩ nhìn cô: “Cô không thực tin rằng tôi kêu cô đến bàn công chuyện chứ?”
Kim Hạ chậm rãi lắc lắc đầu: “Không có, tôi biết ý của anh.”
Lục Xuyên khẽ cong khóe miệng: “Nếu biết, vì sao không nghe lời?” Anh nghĩ cô đến đây, có lẽ đã đồng ý.
Kim Hạ giương mắt, thản nhiên nhìn Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, tôi chỉ là nhân viên tuyên truyền của công ty, không phải là bên quan hệ xã hội, trong công việc của tôi, không bao gồm chuyện ngài hy vọng.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm hai mắt hơi nheo lại của cô, cô thật sự không muốn lên giường với anh, hay là đang đùa lạt mềm buộc chặt: “Ý của cô là, cô không muốn?”
Kim Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm tấm thảm, hoa văn xinh đẹp.
Lục Xuyên ném khăn mặt lên giường: “Nếu không muốn, sao lại đến?”
“Tôi đến để giữ công việc.”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, trực giác biết cô nói thật, dùng công việc để uy hiếp, này đúng là thủ đoạn của Vương Minh Lãng. Anh vốn dĩ chỉ muốn thử anh ta một chút, anh bồi thường thân thể cô, cô có thể nhận được thứ tốt hơn từ Vương Minh Lãng, nếu không muốn, vậy cho rằng việc này không phát sinh.
Cười cười, anh nhíu mày: “Vì sao không muốn vậy? Tiểu thư Mina của công ty các người, rất tích cực muốn nhảy lên giường tôi.”
Kim Hạ ra vẻ kinh ngạc: “Mina, cô ấy đến tìm anh?”
Lục Xuyên gật đầu: “Tôi không có hứng thú với cô ta, bảo cô ta đi rồi, thật ra là cô, làm tôi muốn quên cũng không được. Nói đi, vì sao không muốn.”
Giọng nói của Kim Hạ rất nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Bởi vì không có lợi.”
Lục Xuyên hơi ngạc nhiên, thật sự không ngờ cô lại thành thực như vậy. Anh vốn nghĩ cô không giống với Mina, thì ra dưới hình ảnh trong sáng, dục vọng vẫn giấu ở đáy mắt, hòa tan vào máu. Nhưng, thật sự thì anh lại không cảm thấy có gì không tốt, người có dục vọng, còn có thể nghe lời, nếu cô không muốn gì, anh cũng không thể làm khó.
“Sao có thể không có lợi, sao cô không nghĩ một chút, nếu có thể làm cho tôi vui, mặc kệ cô làm nghề gì, tiền tài, chắc chắn sẽ tăng lên?” Anh cố ý nhấn mạnh, loại hy vọng mù quáng này, rất nhiều người ôm mộng tưởng chen vào vòng luẩn quẩn của bọn họ.
Kim Hạ im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, giống như trong mùa đông chậm rãi nở ra một đóa mai vàng rực rỡ, mùi thơm bốn phía: “Tôi đương nhiên có nghĩ đến, nếu có thể làm ngài vui vẻ, có thể nhận được những điều tuyệt vời gì.”
Giọng nói thái độ của cô nháy mắt thay đổi, làm cho Lục Xuyên có chút ngoài ý muốn, vừa rồi trên mặt cô có chút khiêm nhường, bây giờ lại mang theo vài phần kiêu ngạo, thật thú vị.
“Nếu tôi có thể làm ngài vui, ngài sẽ thưởng cho tôi cái gì?” Kim Hạ nhìn Lục Xuyên, bên môi vòng quanh nụ cười, như thay đổi thành một người khác: “Kỳ thật cái gì tôi cũng không nhận được, tốt đẹp đều thuộc về Vương tổng, không phải sao?”
Cô sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ đơn giản ngủ cùng anh một giấc có thể thay đổi cuộc đời cô, loại hy vọng hư vô mờ mịt trong miệng anh này, cho đến bây giờ cô cũng sẽ không ôm nó, cũng sẽ không cho rằng anh nói như vậy là đang giúp cô, này bất quá chỉ là một cái cớ để dụ dỗ cô lên giường, cùng với mục đích anh chắn rượu giúp cô, không để cô phải uống rượu trong bữa tiệc, đều có tính toán cả.
Khóe môi Lục Xuyên cong lên, tầm mắt khóa chặt trên người cô, như muốn nhìn thấu cô. Anh cảm thấy phun trào máu từ sâu bên trong, như phát hiện một đồ chơi thật tốt.
“Ngài và Vương tổng, một người làm quan một người làm thương, cũng không phải là những người làm từ thiện. Ở trong trò chơi của các anh, tôi cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ, sẽ không ngây thơ nghĩ lấy lòng một người nào tong số các người, thì tôi sẽ được ưu đãi vạn phần, nhưng thật ra chỉ là chút lợi ích rất nhỏ.”
Lục Xuyên nở nụ cười: “Cho nên bây giờ, cô đang nói cho tôi biết, sở dĩ cô không chịu giúp tôi, là vì không có lợi gì cho cô.”
Kim Hạ nhẹ nhàng cười, như ngâm trong nước một chút: “Ngài muốn hiểu như vậy cũng được.” Mỗi người đều có một bảng giá, cô cũng không phải thanh cao, cũng không phải trinh liệt.
Luc Xuyên đứng lên, đi về phía cô, nhíu mày: “Chẳng lẽ cô không sợ tôi dùng sức mạnh?”
Kim Hạ chậm rãi lui ra, xinh đẹp cười: “Lục cục trưởng không thiếu phụ nữ, đàn ông thành đạt như ngài, không cần dùng thủ đoạn như vậy ra tay, chỉ có loại đàn ông không tìm được nữ nhân lên giường, mới có thể đi cường gian người khác.”
Khóe miệng Lục Xuyên tràn ra ý cười, tiếp tục đến gần cô: “Nhưng cô không sợ mất việc, nếu tôi dùng sức mạnh, cô có thể phản kháng?”
Kim Hạ bị buộc đến sát tường, lưng dựa vào vách tường cứng rắn, hơi lạnh truyền đến rùng cả mình, đuôi lông mày cô giương lên: “Làm sao tôi có thể sợ, tìm công việc như thế này không khó lắm, thật ra nếu ngài Lục cục trưởng dùng sức mạnh, tôi cũng không có khoái cảm gì.”
Khóe môi cong lên, Lục Xuyên đi qua đè ép, mặt ghé vào bên gáy cô, nhẹ nhàng hít vào, anh thật sự muốn cô, dưới thân cũng nổi lên biến hóa. Làm quan mấy năm nay, người khác gửi cho anh không ít nữ nhân, chính mình có thể coi trọng không nhiều lắm, bất quá một khi xảy ra chuyện đó, phát sinh quan hệ đều là ngươi tình ta nguyện, loại phản ứng này của Kim Hạ, là lần đầu tiên anh gặp.
Cô cũng không có lạnh băng cự tuyệt, cũng không có nịnh nọt a dua đón tiếp, càng không có giữ gìn thanh cao như đạo sĩ, mỗi một câu cô nói, đều rất thành khẩn thẳng thắn, thành khẩn thẳng thắn đến mức khiến anh không đành lòng để cho cô không tình nguyện nảy sinh quan hệ với anh: “Cô ra giá đi.” Dùng tiền để giải quyết, với anh mà nói là một chuyện quá dễ dàng.
Thấy anh đã nhìn thấu, Kim Hạ hơi bối rối, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, mặc kệ thân hình to lớn của anh đứng trước mặt cô, dường như có thể ngửi được hơi thở nóng bỏng nam tính của anh: “Mười vạn” Nếu anh nguyện ý để cô ra giá, hiển nhiên rất muốn thân thể cô.
“Mười vạn?” Lục Xuyên rời khỏi gáy cô, tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: “Cô cũng không phải lần đầu, sao có thể ra giá cao như vậy.”
Cũng đúng, anh nghe thấy cô gọi điện thoại sắc tình, những tiếng rên rỉ thành thạo như vậy có thể học ở chỗ nào, Kim Hạ uyển chuyển cười: “Nhưng đối với ngài mà nói, tôi là lần đầu tiên mới mẻ, huống hồ giá này không tính là cao, còn chưa đủ để mua một gái điếm đâu.” Cô cố ý nâng bản giá lên, chừa ra không gian cò kè mặc cả, cáo già như Lục Xuyên, chắc chắn không thể nói bao nhiêu liền cấp bấy nhiêu.
Đối với phụ nữ, Lục Xuyên tuy rằng chưa hẳn là hào phóng, nhưng cũng không phải là người nhỏ mọn, phàm có thể làm anh vui, đều sẽ cho chút túi xách hàng hiệu cùng châu báu trang sức linh tinh, con gái yêu thích quà tặng, cho nên mười vạn tệ với anh không là cái gì, bất quá chỉ là tiền mua cái túi xách, có điều, anh không nghĩ để cho Kim Hạ được một tất là muốn tiến một thước, chính anh mở tiền lệ, sẽ không đến lượt một phụ nữ ra giá, cho nên giá phải do anh quyết định.
Rời khỏi người Kim Hạ, anh chậm rãi đến trước bàn, từ trong một bao giấy rút ra năm vạn tệ: “Năm vạn, cô nhận thì ở lại.”
Như cô dự liệu, anh chém một nửa, tiền trong bao kia, đại khái là buổi tối Vương Minh Lãng hiếu kính anh. Kim Hạ nhìn chằm chằm mấy sấp tiền phấn hồng kia, im lặng một lát, cười duyên: “Tôi trước hết cảm ơn cục trưởng.”
Luc Xuyên cười cười, cô gái nhỏ này vẫn rất thức thời. Xoay người, anh vươn tay về phía cô: “Lại đây.”
Kim Hạ vẫn tiếp tục mỉm cười, thở sâu, nghe lời đi qua, thả tay phải của mình vào lòng bàn tay anh đưa đến, luồng hơi nóng truyền đến.
Lục Xuyên cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng lôi kéo, liền kéo cả người cô vào vòng ôm: “Bây giờ là mùa hè, sao người em lại lạnh thế này.”
Mặt của anh cách mắt cô có thước, đồng tử sâu thẳm khóa chặt biểu tình của cô, Kim Hạ cười khẽ, khắc chế chính mình không tránh đi tầm mắt anh: “Như vậy sẽ không lạnh, không phải sao?”
Luc Xuyên hiểu ý cười, hai mắt cô cánh lên nhiều điểm sáng, hai má da thịt tinh tế như trứng gà vừa bóc vỏ, đôi môi khóe léo bĩu ra, phát ra sáng bóng nhè nhẹ, anh nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô cái, mềm lành lạnh.
Kim Hạ nhìn khuôn mặt phóng đại của anh trước mắt, cứng người ngay cả phổi cũng dừng hô hấp, tay theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cô thủy chung không thể động, không thể trốn, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, kệ anh ta cần cứ lấy.
Sau khi hôn một chút, Lục Xuyên luyến tiếc rời đi, ngay tại môi cô khó khăn rời đi, một tay chế trụ thắt lưng cô, một tay đỡ lấy gáy cô, ép cô càng sâu vào trong người anh. Kim Hạ cảm thấy anh muốn mở hai hàm răng khép chặt của cô, theo bản năng muốn lui về sau, lại bị anh dùng bàn tay to có lực ấn chặt vào gáy, một chút cũng không thể động đậy, dần dần, cô cảm thấy thiếu không khí, phản xạ liền há mồn, anh thừa cơ chui vào, cuốn vào một luồng Bạc Hà thanh mát.
Kim Hạ theo bản năng trốn tránh đầu lưỡi truy đuổi, trong mắt Lục Xuyên, càng giống như khiêu khích, mời gọi, anh không khỏi làm sâu sắc thêm nụ hôn này, khi đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua phía trên miệng cô, đột nhiên cảm thấy cô lui về phía sau. Khóe môi hơi cong, hình như anh tìm được một chỗ mẫn cảm, ác ý lại liếm liếm chỗ đó, quả nhiên cô lại cố lui về phía sau.
Kim Hạ từ chối vài lần, nhưng đấu không lại khí lực của Lục Xuyên, dù sao cô không thể liều mạng chống cự, muốn có được tiền, sẽ phải làm xong chuyện này. Lục Xuyên cảm thấy hô hấp dần dần tăng lên, thân thể hơi mềm đi, nửa dựa vào người anh, hai luồn mềm mại xúc cảm thật rõ ràng, máu nhanh chóng tụ tập ở dưới thân anh.
Chấm dứt nụ hôn này, ngón tay anh vỗ về hai gò má phiếm hồng của cô, ung dung thưởng thức biểu tình trên mặt cô, Kim Hạ rủ mắt xuống, không dám đối diện với anh, cho dù cô có lý thuyết phong phú, lại có thể giả vờ xinh đẹp, nhưng cũng không có kinh nghiệm thực chiến, tại đây không cách nào phát huy tâm tình trấn tĩnh tự nhiên như lúc gọi điện thoại.
Tay Lục Xuyên ở trên thắt lưng cô châm rãi trượt xuống, đụng đến khóa kéo của chiếc váy ở phía sau mông cô, cười nhẹ giật ra: “Chúng ta lên giường đi.”
Kim Hạ cứng ngắc đứng lên, để im cho cái váy chảy xuống trên đất, hai chân nổi lên cảm giác ớn lạnh, Lục Xuyên thấy cô im lặng, không có nói lại gì, liền nâng cằm cô lân, bắt cô nhìn thẳng vào anh, hỏi lại một lần: “Chúng ta lên giường, được không?”
Kim Hạ nhìn Lục Xuyên, hai mắt của anh hơi nheo lại, ánh mắt dường như có chút tìm tòi nghiên cứu, cô nhất thời nhận ra biểu hiện của mình có thể không phù hợp với mong muốn của anh, liền cồ gắng lộ ra nụ cười quyến rũ: “Được.” Nói xong bước đến mép giường, đi đến ngồi xuống.
Sắc Yêu Ngọt Ngào Sắc Yêu Ngọt Ngào - Duy Kỳ Sắc Yêu Ngọt Ngào