Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Địa Ngục Trước Mặt, Thiên Đường Sau Lưng
ưởng Viễn Chu cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng mê người tản ra trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm. Anh hạ xuống những nụ hôn nhỏ vụn trên khoé miệng của cô. Hứa Tình Thâm muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng của cô đã bị chặn lại, căn bản không nói ra được câu gì.
Người đàn ông đẩy cô tới trước một cái bàn. Hai tay Hứa Tình Thâm chống lên mặt bàn, anh để cô đứng đưa lưng về phía mình. Hứa Tình Thâm nhân cơ hội mở miệng hỏi, " nếu như vậy, hay là anh để tôi xem tình huống của người bị nạn, nếu như cô ấy vốn dĩ không có gì đáng ngại thì sao? "
" nếu cô ta vốn dĩ có thể cứu sống được, có phải cô cảm thấy ngủ với tôi rất oan ức không? "
" đúng vậy. "
Tay trái của Tưởng Viễn Chu bấm vào hông của cô, tay còn lại gõ gõ trên máy vi tính xách tay trước mặt, " cô nói cô là bác sĩ, khoa gì vậy? "
" khoa ngoại. "
" bác sĩ giải phẫu à? "
Tầm mắt của Hứa Tình Thâm cố định trên màn hình máy vi tính. Tất cả quá trình sau khi người bị nạn kia được đưa vào bệnh viện đều được camera ghi lại. Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu chôn ở cần cổ của cô, hô hấp phả lên phần cổ lộ ra ngoài. Cái cảm giác đó, tựa như có ngàn vạn con kiến đông đúc dày đặc đang bò qua.
" cô xem, thân nhân của người bị nạn đến giờ vẫn chưa xuất hiện, giấy cam kết giải phẫu cũng không có ai ký tên, ca phẫu thuật nguy hiểm đến tính mạng như thế này ai mà dám làm chứ? "
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu theo vạt áo của cô chui vào bên trong. Da thịt trên bụng cô trơn mềm vô cùng, cho đến khi lòng bàn tay của người đàn ông mơ hồ lướt qua lớp vải mỏng bên trong, cũng có thể khiến cho cả người cô run lẩy bẩy. Khoái cảm xa lạ làm cho thân thể của cô thành thực nghe lời, hoàn toàn không bị khống chế nữa.
Camera được lắp cố định trong phòng mổ. Ngón tay của người đàn ông từ rốn trượt lên, Hứa Tình Thâm lập tức đè lại.
" sao vậy? " Tưởng Viễn Chu hướng cằm của cô cắn một cái.
Cô bị đau, kêu rên lên, " buổi tối có thời gian mà. "
Toàn bộ tâm trí của cô đều đang đặt trên bàn mổ, cô cũng không muốn cả đời mình phải cõng trên lưng một cái mạng. Tai nạn xe cộ xảy ra quá đột ngột, sau khi cô bị Hứa Minh Xuyên đẩy đi mới cảm thấy hối hận.
Đầu tiên, cô là một y sĩ, kế đó, cô không muốn mình vĩnh viễn bị lương tâm cắn rứt.
Nhưng trong tình huống lúc đó, làm sao cô có thể suy nghĩ được nhiều như vậy?
Trong camera, một đám nhân viên y tế đang vây quanh bàn mổ.
" sọ não bị nứt vỡ tổn thương, cần khẩn cấp làm giải phẫu mở thông não thất, nối ống dẫn lưu, hút sạch khối máu tụ trong não......" Tưởng Viễn Chu môi mỏng khẽ mở, chậm rãi liệt kê một loạt các quy trình cấp cứu. Hứa Tình Thâm nghe mà sợ hết hồn hết vía.
Lưng quần của cô đột nhiên căng ra, sau đó buông lỏng, dây kéo bị kéo xuống tạo ra âm thanh bén nhọn rõ ràng khác thường.
Trên dao mổ của bác sĩ chính có dính máu, trên đỉnh đầu, chùm đèn lớn đong đưa khiến cho người ta hoa cả mắt. Hứa Tình Thâm cảm giác được có một đôi bàn tay đang ngăn chặn ở sau lưng mình, làm cho cô phối hợp cúi người xuống.
Tầm mắt cách màn hình máy vi tính gần hơn mấy phần, ý thức được người đàn ông đang cố đẩy chen động tác của mình, cô đột nhiên giãy dụa.
Cô không phải là đối thủ của anh, bỗng nhiên dứt khoát thúc một khuỷu tay về phía sau.
Tưởng Viễn Chu bị đau, một tay che ngực, tiến lên một bước rồi nắm lấy bả vai của cô kéo về phía mình.
" Tưởng tiên sinh, bây giờ là lúc nào chứ. " Trong lòng Hứa Tình Thâm thật ra đã chất đầy lửa giận ngùn ngụt, nhưng lại không tiện phát tác ra. Đứng trước truyền hình trực tiếp ca mổ mà bộc phát thú tính, cô cũng hoài nghi người đàn ông này có phải có bệnh gì biến thái hay không!
" bây giờ là lúc nào? " người đàn ông hỏi ngược lại, " trước mặt là địa ngục, sau lưng là thiên đường, kẹp ở giữa là lửa dục đốt người, thật tốt nhỉ? "
Địa ngục là chỉ ca phẫu thuật sống chết chưa rõ. Thiên đường...... hẳn chính là Tưởng Viễn Chu sắp được hưởng thụ khoái cảm đi?
Nếu vậy ở giữa là cái gì đây?
Hứa Tình Thâm suy nghĩ, đó còn không phải là cô sao?
" Tưởng tiên sinh...... "
Anh tiến tới ôm lấy cô mà hôn hít. Người đàn ông này...... thật đúng là trực tiếp đến mức khiến cho người ta muốn mắng chửi mà.
Hứa Tình Thâm co hai vai lại, động tác có chút kháng cự. Tưởng Viễn Chu cắn vành tai của cô đặt câu hỏi, " biết đó là bệnh viện nào không? "
" không biết. "
" bệnh viện Tinh Cảng. "
Nửa người trên đang căng thẳng của Hứa Tình Thâm từ từ thả lỏng ra. Tinh Cảng, diện tích lớn nhất Đông Thành, là bệnh viện tư nhân có trang thiết bị tốt nhất, biết bao bác sĩ nổi tiếng đều chen chúc muốn được tuyển dụng vào đó?
Tưởng Viễn Chu lại ôm lấy cô lần nữa, để cô ngồi lên mặt bàn, " còn cô, cô làm ở bệnh viện nào? "
Nơi cổ họng của cô khó khăn nuốt xuống, " khu bệnh viện nhân dân. "
Người đàn ông cười khẽ. Khoé mắt bờ mi không biết đang ẩn giấu ý tứ gì, giọng nói tựa như rót mật, quyến rũ mà nặng nề, " hưởng thụ trước cái đã, lát nữa lại nói tiếp. "
Trong lúc đó, Tưởng Viễn Chu cảm thấy vẫn chưa tận hứng, lại đem cô vứt xuống giường.
Mệt mỏi rũ rượi, Hứa Tình Thâm liếc nhìn qua máy vi tính. Ca giải phẫu vẫn còn đang tiếp tục.
Tưởng Viễn Chu mặc quần áo tử tế xong từ phòng thay quần áo bước ra, " đi, xuống lầu ăn chút gì đó. "
Hứa Tình Thâm bước xuống lầu hai. Trong phòng ăn mời khách, ngay cả đá lát cũng là loại ngọc thạch được gia công tinh xảo của thương hiệu đắt đỏ, hoa văn rõ ràng trang nhã, màu sắc hài hoà thư thái. Tưởng Viễn Chu đứng trước bàn ăn, thân hình thon dài cao hơn người đứng bên cạnh một đoạn. Lúc này anh đang tự mình khui một chai rượu ra.
" ngồi đi. "
Hứa Tình Thâm kéo ghế ra ngồi xuống.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua rót rượu cho cô, " vẫn còn đang lo lắng về ca giải phẫu à? Tôi đã nói không sao là không sao mà. "
" đúng rồi, tên cô là gì? "
" Hứa Tình Thâm. "
" ha ——" Người đàn ông không ngần ngại bật cười ra tiếng.
" anh cảm thấy tôi không xứng với cái tên này à? "
" trái lại không phải thế. Hứa Tình Thâm, Tình Thâm...... cô muốn làm người thâm tình à? "
" nếu như cái tên có thể đại biểu cho tất cả, tôi tình nguyện được kêu là Hứa Có Tiền, hoặc là Hứa Có Quyền. "
Tưởng Viễn Chu nâng ly rượu đỏ lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cô gái ngồi đối diện, " cô thích tiền? "
" có tiền có thể sai ma khiến quỷ. "
Người đàn ông lơ đãng nâng lên nụ cười đầy ẩn ý, " vậy cô còn gìn giữ đêm đầu tiên của mình làm gì? Nó hẳn rất đáng tiền. "
Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu không chịu đựng nổi, chỉ là trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn không nói lời thật lòng, " nó không phải đã phát huy tác dụng lớn nhất rồi sao? "
" nhưng cô cũng đã nói, nếu người bị nạn có thể được cứu sống, có lẽ ý nghĩa hiến thân của cô sẽ không lớn như vậy nữa. "
" cái đó......" Hứa Tình Thâm mới vừa suy nghĩ đến một ý niệm, ánh mắt cô nhẹ đảo, kiên định mở miệng nói, " Tưởng tiên sinh, bệnh viện Tinh Cảng của ngài có thiếu bác sĩ không? "
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nghịch nghịch cái ly cao cổ, " không thiếu. "
" vậy nếu có thêm một bác sĩ khoa ngoại nữa, hẳn cũng nuôi nổi chứ nhỉ? "
Người phụ nữ này, có phải ngày thường khi làm việc cũng đều không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích hay không?
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ gõ trên mặt bàn. Âm thanh kia từng tiếng một đang nện vào trong lòng của Hứa Tình Thâm, thiếu chút nữa cũng gõ hết toàn bộ dũng khí của cô luôn, " nuôi thì nuôi nổi đấy, nhưng cô phải chứng minh cho tôi xem thử, cô có bản lĩnh này hay không. "
Hứa Tình Thâm bưng ly rượu trên bàn lên, cô hung hăng hớp một ngụm thật to, quai hàm hơi căng nghẹn. Cô không hiểu được cái gì gọi là ưu nhã, vì vậy càng không biết cái gì gọi là nhấm nháp thưởng thức.
Cô nuốt xuống một hớp rượu đỏ, ánh mắt chống lại Tưởng Viễn Chu, cho đến khi ngụm rượu cuối cùng lướt qua cổ họng, " vậy tôi dùng thời gian cả đêm để chứng minh, có đủ hay không? "
" nếu tôi nói không đủ thì sao? " Bàn tay của Tưởng Viễn Chu nhẹ ấn vào cằm của mình, ngón trỏ ma sát qua lại trên môi mỏng.
Hứa Tình Thâm không lập tức trả lời. Ngược lại Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy mình không được bình thường. Bất quá mới có hai lần ngắn ngủi tiếp xúc thân mật với nhau, kế tiếp còn có thời gian cả một đêm dài, anh gấp gáp như vậy làm gì nhỉ?
Không ngờ đã trải qua rồi còn nghĩ đến chuyện về sau nữa.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu