“T
rời đất ơi, Victory! Bác chưa từng thấy nhiều việc xảy ra dồn dập đến thế.” Từ dãy nhà tập thể, bác Ruby hấp tấp băng qua sân, thậm chí trong ánh chiều tà Victoria cũng trông thấy nét lo lắng trên khuôn mặt tròn nhăn nhó của bác. “Chưa hết việc này lại chồng lên việc khác.” Victoria đổ nước rửa bát ra đất. “Bác Stonewall lại gặp rắc rối với Kelso ạ?” “Không. Không phải thế. Sage mới đến, tơi tả. Bác dám chắc thằng ấy còn mạnh hơn sói hoang, thế mà chân và vai lại bị thương. Bác phải trị thương cho nó không thì đã lên đây sớm hơn, ngay lúc bác thấy cháu về cùng nhóm người đó. Bác há hốc miệng luôn đấy, vì quá ngạc nhiên. Chúa ơỉ, Victory, chuyện quái gì thế hả? Ông Stonewall bảo đấy là hắn - M.T. Mahaffey!” “Đúng là hắn! Bác Ruby ơi, hắn ta và gia đình chuyển đến đây ở rồi đòi kiểm soát trang trại. Và cháu chẳng thể làm gì.” “Ôi trời! Stonewall bảo hắn không phải tên ẻo lả đâu, Victory. Ông ấy nói hắn là loại lạnh lùng, tàn nhẫn.” “Hắn chẳng phải loại yếu ớt. Ôi bác Ruby ơỉ, cháu sợ quá!” “Sợ á? Hắn không... Sao lại phải sợ thằng con hoang đó! Bác sẽ giết hắn! Hắn mà đụng đến một sợi tóc trên đầu cháu thì bác sẽ ăn thua đủ với hắn!” “Không phải. Không phải vậy. Cháu không sợ hắn sẽ làm hại cháu.” Victoria vội nói ngay. “Nhưng hắn định ở lại đây luôn! Họ đã nói về chuyện cháu sẽ mang theo những thứ gì khi ra đi rồi.” Nỗi hốt hoảng lại xâm chiếm cô, và cô cảm thấy như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt hơi thở mình. “Kìa, bình tĩnh nào, cháu yêu. Nói suông chẳng giải quyết được vấn đề gì. Phải hành động. Gã đó không biết hắn đang chống lại ai. Cả tá đàn ông sẽ xử hắn ngay nếu hắn dám động đến cháu.” “Cháu biết, nhưng cháu không thể để điều đó xảy ra. Hắn đã trả tiền cho Robert và sở hữu sổ đỏ và có quyền với mảnh đất này, hoặc là hắn nói vậy thôi. Nhưng cháu không quan tâm. Ngài Schoeller nói cháu cứ ở đây cho đến khi ông ấy khiếu nại, và cháu sẽ làm thế.” Victoria không cảm thấy cương quyết như lời cô vừa nói. Chán nản là từ chính xác nhất để mô tả cảm giác của cô lúc này. Bác Ruby lấy chiếc chậu rửa từ tay cô và treo nó lên tường ngoài, dưới hàng hiên. “Tất nhiên rồi cháu. Bác chưa từng tính dùng đến...” Một âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của Victoria và cô bước vội đi. Có người đang gõ phím cây đàn xpinet[3] của cô! Âm thanh lộn xộn chói tai phát ra từ chiếc đàn nhỏ khiến họng cô nghẹn lại vì sợ hãi. Cô coi cây đàn như một vật báu vì nó là món quà cha tặng cô vào dịp sinh nhật thứ mười sáu. Cô chạy vào phòng khách. [3] Là một loại nhạc cụ có dạng như đàn piano hoặc organ nhỏ. “Dora!” cô hét. “Dừng ngay!” Dưới ánh sáng chiếc đèn đặt trên cái bàn tròn, Victoria thấy tấm khăn hải bàn bằng lụa với các đường diềm duyên dáng xung quanh đang nằm thành một đống dưới chân Dora. Con bé đứng trước cây đàn, nện bàn phím bằng cả hai tay. Nó giật mình xoay lại nhìn Victoria, rồi trâng tráo dộng nắm tay xuống lần nữa. Victoria co mình trước âm thanh chát chúa và lao đến chỗ con bé. “Dora!” Giọng Mason vang rền như sấm trong phòng làm Victoria khựng lại trước khi đến chỗ đứa trẻ. Dora vội quay lại và hất tay để đóng nắp bàn phím lại như cũ. Sau đó, chân nó kéo lê tấm khăn trải bàn bằng lụa khi đi về phía anh trai. Victoria ngây người, không thể tin vào mắt mình. Cô nghe tiếng thở gấp và nhận ra đó chính là hơi thở của cô. “Có phải của chị ta nữa đâu, anh Mason. Khi nào chị ta đi em sẽ rất vui mừng. Em không thích chị ta. Chị ta không cho em làm gì hết.” Mason sải hai bước dài đến bên Dora rồi nhấc nó lên khỏi chiếc khăn lụa, sau đó đặt mạnh con bé xuống đất. “Nó là của cô ấy! Kể cả có không phải chăng nữa thì em cũng không có quyền động vào, bởi vì nó không phải của em. Nhìn xem em đã làm gì với cái khăn?” Anh nhặt chiếc khăn, giơ lên để con bé nhìn. Nét mặt Dora vẫn đầy chống đối. “Em không nghĩ nó đẹp tí nào.” Ánh mắt nó thách thức hướng về phía Victoria. “Anh cũng không chấp nhận sự xấc xược của em đâu, cô nương.” Mason phát mạnh vào mông nó. “Đi ngủ ngay. Anh sẽ nói chuyện với em sau.” Rõ ràng Dora sửng sốt vì bị đánh nhưng không chịu biểu lộ cảm xúc đó. Con bé vừa đi vừa giậm mạnh chân trên hành lang, ngang qua Nellie vừa bước ra khỏi bếp. “Con bé đó phải bị đánh rộp mông!” Bà Ruby đứng với hai tay chống hông, mái tóc đỏ điểm những vệt xám xổ quanh khuôn mặt. “Không,” Nellie nhẹ nhàng nói. “Con bé cần có người yêu thương. Nó đã không được yêu thương từ lúc mới lên ba.” Ánh mắt Mason không thể rời khuôn mặt choáng váng của Victoria. Nước mắt ấm nóng đong đầy trong mắt Victoria. Cô không thể nén chúng lại nữa dù đã cố hết sức. Cô cảm thấy như thể mình đang đứng trên rìa vách đá và nếu di chuyển thì cô sẽ rơi xuống vực thẳm. “Tôi xin lỗi.” Mason lặng lẽ nói và đưa chiếc khăn. Cô ngây người cầm lấy. “Tôi hy vọng nó chưa hỏng. Tôi không biết nhiều về trẻ con nhưng tôi đang học - nhanh hết mức. Tôi sẽ cấm con bé vào đây trừ khi Nellie đi cùng nó.” Anh chờ đợi và khi Victoria không nói lời nào, anh đi tới cửa rồi nhìn lại và thấy cô đang nhìn chằm chằm vào một bức tranh trên tường, mắt đẫm lệ, bờ môi run rẩy. Bà Ruby đối mặt với Mason ngay khi anh bước vào hành lang. “Giờ đứng im đó. Tôi muốn nhìn cậu.” “Bác là ai?” “Tôi chính là Ruby.” Bà đứng khoanh tay ngang bộ ngực đồ sộ, hai chân giạng ra, đầu hếch lên. Bà làm Mason liên tưởng tới hình ảnh chú gà trống. Anh nghĩ khi còn trẻ chắc bà rất đẹp, và những đường nét xinh đẹp vẫn còn đó trên gương mặt phúng phính. Khuôn miệng phía trên chiếc cằm chẻ ba đang mím lại, đôi mắt nâu sống động chẳng chút thân thiện. “Tôi là Mason Mahaffey.” “Tôi biết cậu là ai. Tôi muốn xem cậu trông ra sao. Tôi đã thấy đàn ông ra ra vào vào thung lũng này mười năm rồi và tôi đã học được cách đánh giá một gã chỉ qua vẻ ngoài.” “Vậy kết quả thế nào?” “À, chẳng dễ chịu chút nào,” bà nói với cái lắc đầu ngao ngán. “Cậu không phải là kiểu người biết chịu thua, nhưng thế cũng chả nghĩa lý gì. Bọn ta sẽ không để cậu chiếm nhà Victory đâu.” “Tôi đang tự hỏi bà chạy đi đâu đấy, Ruby.” Người đàn ông bước ra từ bóng tối cuối hành lang là một người cao to, ngực rộng với đôi tay cơ bắp, râu ria sạch sẽ, mái tóc muối tiêu được cắt gọn gàng đến cổ. Ông treo mũ lên giá rồi bước đến cạnh người phụ nữ cao chưa tới vai ông. “Chào cô,” ông chào Nellie đang đứng dựa vào tường. “Anh thèm một tách cà phê, Ruby ngọt ngào, nếu còn sót lại chút nào trong ấm,” ông nói qua đỉnh đầu bà Ruby. “Còn đấy anh yêu. Ôi trời, tối nay đèn trong nhà sáng choang. Em chưa thấy cả nhà sáng trưng như thế này trừ cái đêm ông McKenna ra đi.” Mason đi vòng qua họ tới bên em gái. “Em có cần anh giúp không Nellie?” “Không ạ. Em chỉ đang đứng nghỉ một chút trước khi về phòng thôi.” “Đây là em gái tôi, Nellie Mahaffey,” Mason giới thiệu với ông Stonewall. “Lúc nãy ông đã gặp các em trai tôi.” “Chào cô. Tôi nghĩ cô đã gặp Ruby rồi.” “Chào bác. Xin phép mọi người cháu về phòng nghỉ.” Nellie không rời mắt khỏi khuôn mặt anh trai. Mason quan sát cô đầy lo lắng. “Em sẽ ổn chứ?” “Ồ, Vâng. Em ổn mà.” Giọng nói run run đã phản bội cô. Có vẻ như sau vài bước loạng choạng cô đã đứng vững và đi xuống hành lang. Mason không rời mắt khỏi em gái cho tới khi Nellie khuất trong phòng ngủ. Victoria phủ tấm khăn lên cây đàn sau khi trìu mến lướt tay lên lớp gỗ bóng láng. Chẳng phím đàn bằng ngà nào bị nứt vỡ hay tróc mẻ, hơn nữa vì không nghe tiếng phụt của lò xo bị đứt nên cô biết cây đàn chưa bị hư hại. Sau khi thổi tắt đèn, cô đứng siết hai tay lại với nhau và tựa cằm lên đó. Victoria chỉ ao ước được trốn vào phòng mình, cài then, rồi để tất cả những khốn khổ này chảy ra khỏi cơ thể. Cô tự nhắc mình rằng suốt tháng nay cô đã biết ngày này sẽ tới. Cơn sốc khi nhận tin Robert đã bán trang trại thực là kinh khủng, nhưng vẫn chẳng là gì so với việc gặp Mason Mahaffey và gia đình hắn. Không chỉ gặp mà còn phải để họ ở đây, trong nhà cô, chạm vào những món đồ mà cô và mẹ đã cố hết sức nâng niu gìn giữ. Cô sẽ chẳng giành được gì nếu cứ ngồi hờn dỗi trong bóng tối mà suy ngẫm về tương lai ảm đạm. Ý nghĩ ấy làm Victoria tỉnh khỏi cơn mê. Cô đã được rèn luyện nhiều năm để đối diện với mọi biến cố, do đó cô hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc, hất bím tóc vàng óng dài qua vai rồi đi ra hành lang. Cô theo những tiếng nói đến bếp và đứng ở ngưỡng cửa một chút trước khi vào phòng. Mason, bác Ruby và bác Stonewall đang ngồi cạnh bàn, mấy cốc cà phê còn phân nửa nằm trước mặt. Mason đứng dậy khi cô vào phòng. Victoria không nhìn hắn mà đi thẳng tới giá, lấy một chiếc cốc rồi qua bên lò nhấc ấm cà phê rót đầy vào. Cô đi quanh bàn và ngồi xuống cạnh bác Stonewall. Bọn ta chống lại ngươi, đồ khốn, cô giận dữ khi ném ánh mắt thách thức lên mặt Mason. “Dora có làm hỏng đàn của cô không?” Mason hỏi và Victoria muốn cười khẩy trước sự quan tâm trong giọng hắn. Cô không trả lời, chỉ lắc đầu. “Tôi đang nói với vợ chồng ông Perry rằng Nellie sẽ dạy dỗ con bé và trông chừng để nó biết nghe lời.” “Tôi không quan tâm chuyện gia đình anh, ngài Mahaffey. Tôi muốn biết khi nào anh sẽ đưa các em rời khỏi nhà tôi,” Victoria nói đầy thù địch. Chẳng còn chút ngần ngại và mọi phép lịch sự giả tạo đã biến mất. “Tôi sẽ không đi đâu cả, Victoria. Thứ nhất, tôi đã mua nơi này, đã trả đầy đủ và có giấy chứng nhận sở hữu. Thứ hai, tôi định sống cùng các em dưới một mái nhà cho tới lúc chúng có thể tự đi trên đôi chân mình.” Đó là một tuyên bố bình thản và dứt khoát. “Anh đã bị lừa. Robert không có quyền bán trang trại cho anh vì bất động sản này không phải của anh ta. Cha để lại cho tôi!” Giọng cô cao vút và chẳng còn chút hơi sức, không giống bình thường chút nào. “Luật sư của anh cô đã cho tôi xem di chúc có chữ ký của cha cô với nội dung để lại toàn bộ những tài sản có giá tri cho Robert McKenna.” Hắn nói bằng giọng điềm nhiên và chắc chắn khiến cô mất bình tĩnh. “Đó là giả! Cha tôi viết di chúc một tuần trước khi mất. Bác Stonewall làm chứng.” Đôi mắt cô rực lửa như hai viên đá hổ phách. Đầu cô căng ra, hai mắt nhức nhối, và lần đầu tiên trong đời cô thật sự muốn đấm đá ai đó. Ý nghĩ ấy thật kỳ cục. Chỉ có mình cô bẽ mặt khi cố tấn công Mason Mahaffey mà thôi. Mason trở nên căng thẳng, ánh mắt bất động. “Thế di chúc thật đâu?” “Ở chỗ luật sư của tôi tại thành phố South Pass. Ông ấy bảo tôi cứ ở lại trang trại và đó là điều tôi sẽ làm,” giọng cô cứng đơ vì cố kiềm chế. Một thớ cơ xoắn nơi khóe miệng hắn, ánh mắt lướt qua ba khuôn mặt chẳng chút thân thiện đang ngồi đối diện. “Cô nghĩ chúng ta nên làm gì trong khi chờ mọi việc được giải quyết? Kiện tụng mất thời gian đấy.” “Tôi nghĩ anh nên mang cả gia đình quay lại thành phố. Ngay từ đầu việc các người tới đây đã là liều mạng vô ích.” Bờ môi run run phần nào thể hiện ra bên ngoài cảm giác tuyệt vọng của cô. “Tôi sẽ không làm thế. Tôi cũng được biết là tranh chấp tài sản chiếm tới chín phần mười các vụ kiện.” Anh mắt hắn ép cô phải nhìn lại. Chẳng có chút nao núng nào trên khuôn mặt quá tự tin của hắn. “Tôi nghĩ cậu không biết mình đang chống lại cái gì đâu, chàng trai.” Ông Stonewall ra hiệu cho bà Ruby rót đầy mấy tách cà phê. “Có chứ. Qua cảnh sát trưởng, tôi biết cảnh sát chẳng thể làm gì ở vùng đất ngoài vòng luật pháp này. Tuy nhiên, tôi đã quen chiến đấu để giữ những gì thuộc về mình.” “Láo toét!” Bà Ruby khịt mũi và dằn mạnh ấm cà phê xuống bàn. “Cậu định chiến đấu bằng cái gì? Có tới năm chục tên tội phạm lai vãng ở thung lũng này. Nếu không có Victory và ông Stonewall thì cậu chẳng thể sống sót!” “Tôi cũng biết thế, và tôi định đề nghị ba người ở lại cho đến lúc tôi có thể thiết lập tình trạng trung lập như ông Marcus McKenna trước đây.” “Anh đề nghị gì cơ?” Victoria nghĩ mình sắp mất bình tĩnh vì giận điên lên. Quá láo xược! “Anh đề nghị tôi ở lại trong nhà của chính tôi sao?” Cô suýt nghẹn thở, tim nện thình thịch cùng cơn thịnh nộ. “Đồ ngu! Mạng sống của anh và lũ em anh phụ thuộc vào tôi và bác Stonewall. Cả tá đàn ông ở nhà tập thể sẵn sàng bắn anh rớt xuống yên ngựa mà không chớp mắt nếu biết anh đang cố đoạt trang trại từ tay tôi.” “Đấy là điều tôi muốn cô thừa nhận, Victoria. Tôi muốn cô lật ngửa ván bài. Cô đang đe dọa sẽ cho đám bạn ngoài vòng pháp luật tấn công tôi à?” Đôi mắt hắn nheo lại một cách nguy hiểm và trừng trừng nhìn trả lại cô. “Tôi không muốn, nhưng sẽ làm thế trước khi bị đẩy khỏi nơi này.” Má cô đỏ rực và đôi mắt hổ phách trông như con mèo rừng dữ dằn mà có lần Mason đã vây hãm. “Tôi không nghĩ vậy. Thực ra tôi sẵn lòng cược bằng mạng mình là cô sẽ không làm thế. Cô sẽ chia sẻ nơi này với tôi cho đến khi tòa án giải quyết xong tranh chấp của chúng ta.” “Anh gọi chia sẻ là ở trong nhà tôi, ăn đồ ăn của tôi, để cái gia đình thô lỗ, phá hoại của anh xáo tung nhà tôi lên sao?” Cô biết đoạn cuối mình nói không đúng, nhưng không hề kìm lại. Sự im lặng kéo dài tưởng như vô tận trong khi cô nuốt cục nghẹn đau đớn xuống họng. “Tôi sẽ trả tiền ăn,” Mason lặng lẽ nói và nhìn ông Stonewall. “Ông Perry, các em trai và tôi sẽ cùng gánh vác công việc. Tôi thấy có ngựa thảo nguyên trong bãi quây. Chúng đã được thuần hóa chưa?” Những tiếng nói cuộn xoáy quanh tai Victoria, nhưng cô không biết họ đang nói gì. Mason Mahaffey đã phát đi tối hậu thư. Cách duy nhất để đuổi hắn khỏi thung lũng là phải giết hắn! Vì sao hắn dám chắc cô sẽ không làm thế? Cô không thiếu cơ hội. Cô chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ những kẻ lai vãng quanh đây. Luôn có bữa ăn nóng sốt và một chiếc giường cho bất kỳ kẻ lang bạt nào. Đôi khi có kẻ bất hảo gây chút rắc rối, nhưng gã sẽ sớm học được rằng gã đang chống lại nhóm tội phạm coi trang trại MM như thiên đường của sự an bình. Tội phạm đến thung lũng trong tình trạng ốm hoặc bị thương, nhận được sự giúp đỡ rồi lại lên đường. Không một con gia súc nào của trại MM bị xâm phạm, không một lời bất kính - dù chỉ thì thào - về Victoria hay bác Ruby. Nhiều lần Victoria biết có người bám theo cô trên đường từ trang trại đến thành phố để đảm bảo cô được an toàn. Những người này nghĩ sao về việc Mason Mahaffey chuyển vào nhà cô? Chỉ cần họ đánh hơí được cảm giác sầu khổ của cô thì Mahaffey có trốn đâu cũng không thoát. “Bác Stonewall.” Cô phá vỡ dòng suy tưởng và cắt ngang câu chuyện của ông về cách cắt đồng cỏ cao ngang gối ở đằng dưới thung lũng và phơi khô để dùng cho mùa đông. “Họ sẽ nghĩ sao?” Cô nói như thể chỉ có mình và người quản đốc trong phòng. “Ồ, bác không biết, Victory. Chủ yếu phụ thuộc vào cháu thôi. Nếu cháu bảo là không được chào đón thì cậu ta sẽ không được chào đón.” “Ngoài nhân công thông thường còn ai ở đây nữa?” “Ruby?” “Ike Ammunson phi ngựa đến với một cậu mắt híp trông như lai giữa gà trống và chồn hôi. Jim Lyster đã ở đây một, hai ngày rồi... bị tào tháo rượt như lời hắn kể cho Cá Bé. Sage Harrington nữa, nhưng cháu đã biết rồi. Bác đoán cậu ta nghĩ trang trại MM là nhà rồi đấy. Mỗi lần gặp rắc rối là lại đến. Lần này cậu ta đến với hai lỗ trên người. Thằng ấy không tệ đâu. Có hơi hoang dã, nhưng mà không tệ.” Đôi mắt nâu sống động của bà Ruby đặt lên Mason. “Chẳng có người nào ở đây không điên tiết nếu Victory thốt một lời về lý do cậu đến nơi này. Con bé là cô gái trẻ trung xinh đẹp duy nhất trong vùng và họ đặc biệt tự hào khi trông chừng nó.” Mason dựa người vào ghế với vẻ biếng nhác, hai tay khoanh ngang ngực. Ruby buộc phải thừa nhận Mason là gã đẹp trai với mớ tóc đen xoăn và đôi mắt xanh sáng như bạc tương phản với làn da rám nắng. Bà cũng thấy đôi vai rộng và cái hông hẹp. Gã này có vẻ thiện chiến. Nhưng liệu có phải là tay thiện xạ? Đôi tay hắn dài và thon, dây đeo súng thì bạc phếch, còn đôi giày ống đã sờn nhưng vẫn chắc chắn. Qua nhiều năm sống tại trang trại MM, Ruby đã trở thành người quan sát nhạy bén. Trước đó, bà làm việc tại quán rượu cho tới một đêm ông Stonewall đến và đãi bà một ly. Nửa giờ sau ông hỏi liệu bà có muốn sống ở trang trại không. Bà nói “có”, và ông nhấc bà lên ngựa rồi phi đến thung lũng này. Đó là đêm may mắn nhất đời bà. Lúc ấy bà đã yêu Stonewall và đến giờ vẫn yêu ông. “Tôi đồng ý Victoria là một cô gái đẹp,” Mason đều giọng. “Tôi hy vọng các em gái của tôi cũng nhận được thái độ tôn trọng như thế.” “Cháu phải làm gì đây bác Stonewall?” Victoria mệt mỏi hỏi. “Cháu có thể làm gỉ để nhờ đám đàn ông hộ tống họ về thành phố? Nếu làm vậy, cháu sẽ phải nói lý do cháu không muốn những người này ở đây. Một người nào đó có thể hành động để đảm bảo anh ta...” cô hất đầu về phía Mason “... không quay lại nữa. Tệ hơn nữa, cháu không muốn làm hại Pete và Clay, ơn Chúa là sẽ không ai dám phương hại đến Nellie hay hai đứa nhỏ. Cháu phải làm gì hả bác Stonewall?” cô căng thẳng hỏi lại. “Cháu không cần phải hỏi, Victory. Cháu biết phải làm gì. Vấn đề có thể tệ hơn nhiều. Cậu ta có thể đến cùng một lũ bắn thuê và chúng ta sẽ phải đọ súng.” Khuôn mặt rắn rỏi, từng trải của Stonewall dịu đi khi ông nhìn cô gái. Khi ông mới đến trang trại, Victoria chỉ là một cô bé tóc vàng, thân thiện hơn cả chó con. Kể từ đó ông chưa từng thấy cô hại ai. Ông ước, bằng cả trái tim, là ông có thể làm gì đó để xua tan nỗi lo âu trên mặt con bé., Victoria đứng dậy, mắt đẫm lệ. Cô gắng nhìn lên mặt Mason. “Thế thì ở lại đi, đồ khốn! Nhưng đừng trông chờ tôi sẽ hợp tác. Tôi sẽ cố hết sức để làm cho anh cũng phải khổ sở như tôi. Và tốt hơn hết anh hãy kiểm soát con bé đó...” cô vẫy tay về hướng nhà trước “... nếu không tôi sẽ quất roi vào mông nó. Tôi sẽ không để mình bị đối xử như người ngoài trong chính ngôi nhà của mình đâu. Và một điều nữa...” Tiếng đổ loảng xoảng cùng tiếng thủy tinh vỡ cắt ngang lòi cô. “Lạy Chúa tôi! Gì nữa đây?” Thở khó nhọc, cô lạo vội đến cửa. Dora trong bộ áo ngủ dài thượt đang đứng nhìn xuống đống thủy tinh vỡ với vẻ bực tức. Con bé liếc nhìn lên khi Victoria băng qua cửa. “Không phải lỗi của em. Cái đồ xấu xí cũ kỹ đó tự rơi.” Victoria quỳ xuống, cầm một mảnh vỡ của chiếc bát thủy tinh đựng món thạch vị việt quất của mẹ. Cái nắp bị vỡ thành hình chữ V còn chiếc bát thì nát vụn thành ngàn mảnh nhỏ. Sự sững sờ tan dần, thay vào đó là cơn thịnh nộ sục sôi. “Quá lắm rồi đấy! Mày đang làm gì ở tủ đồ sứ hả?” Từng lời thoát ra như những tiếng kêu bị bóp nghẹt. “Không phải của chị nữa,” Dora xấc xược. Không còn lời nào thốt khỏi miệng nó nữa khi Dora bị túm khỏi mặt đất. Đôi giày của Mason kêu lạo xạo trên chỗ thủy tinh vỡ, một tiếng nguyền rủa bật ra từ môi anh. “Em chỉ định xem nó thôi mà anh Mason!” Dora hoảưg hốt kêu khi thấy vẻ mặt anh. “Anh sẽ làm gì em?” “Rồi em sẽ biết, nhóc con.” Mason ôm Dora dưới tay như một bao bột và giận dữ sải bước về phía căn phòng con bé ở cùng Nellie. Nellie đứng ngập ngừng ở cửa, tóc đổ quanh vai. “Ôi trời, Dora đã làm gì thế? Em đang đi tìm con bé, anh Mason.” Mason không nói một lời, khuôn mặt tối sầm dẫn cả hai em gái vào phòng và đóng cửa. Pete đã phóng xuống dưới cầu thang vì tiếng đổ vỡ. Cậu cúi xuống cạnh Victoria và cầm mảnh thủy tinh lởm chởm từ tay cô. “Ôi, tiếc quá. Hẳn là một món đồ đẹp.” Thật lạ là giọng cậu nghe giống Mason, và những từ ngữ đầy thương cảm đó xé nát tim cô. Victoria đứng bật dậy, khuôn mặt nhăn nhó đầy khổ sở. “Đây là mơ. Chúa ơi! Đây phải là mơ!” cô khóc nức nở và chạy qua hành lang vào phòng mình, để lại hai người đàn ông cùng Ruby đứng đó giữa đống thủy tinh vỡ nát. Khi đã an toàn sau cánh cửa đóng, cô đứng yên với những ngón tay day hai bên thái dương. Victoria nghe thấy tiếng khóc của Dora, tiếng lầm rầm của Mason từ căn phòng bên kia hành lang. “Con có thể làm gì đây?” cô thì thầm với khoảng không câm lặng. Căn phòng tối om và hiu quạnh. Cô thấy mình đi quanh phòng, chạm vào những món đồ quen thuộc, vuốt tay qua giá rửa mặt bằng gỗ hồ đào cha cô đã đóng trong mùa đông tuyết roi dày và họ phải ở trong nhà. Victoria đến bên tủ áo, sờ vào nó một lúc lâu trước khi mở một bên cửa mảnh và lướt trên dãy quần áo. Cô không cần đèn để biết mình đang chạm vào thứ gì. Ngón tay cô du hành trên chiếc rương nắp cong trên đường tới bên cửa sổ, và tại đó, dưới ánh trăng sáng bàng bạc, cô trông thấy hai bác Stonewall và Ruby trong căn nhà gỗ nhỏ đối diện được xây cạnh nhà tập thể. Liệu họ có ở lại nếu cô thua Mason Mahaffey? Cô máy móc cỏi cúc váy rồi xõa bím tóc, thay áo ngủ rồi ngồi trên cạnh giường. Ảo tưởng tệ nhất của cô đã biến thành cơn ác mộng sống. Đột nhiên cảm xúc dâng trào nên cô không thể nén lại bên trong. Nét mặt cô run run và những tiếng nức nở xé lồng của cô phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng. Cô không thể nén lại dù đời cô có phụ thuộc vào đó. Cô đổ sụp xuống giường khóc cho người cha đã khai khẩn nơi này từ một vùng đất hoang, khóc cho người mẹ dịu dàng thanh tao đã yêu người chồng điển trai bằng cả trái tim, và yêu mảnh đất này vì nó thuộc về chồng. Cô khóc cho chính mình vì cảm giác cô đơn và bởi cuộc đời cô sẽ không bao giờ trở lại như trước. Một bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào vai giúp cô khuây khỏa phần nào; rồi cô được nâng lên và một cơ thể nồng ấm ôm lấy cô. Victoria vòng tay siết chặt và bám lấy nó. Cô không quan tâm đó là ai mà chỉ cần biết có người quan tâm đến cô, rồi vùi mặt mình vào bờ vai rộng chẳng mấy chốc đã ướt đẫm nước mắt. Cảm giác được nâng niu và an ủi quá dễ chịu, đến nỗi cô như được tan chảy vào bờ ngực cứng cáp, và cô yêu cảm giác ấm áp mà vòng tay ấy đem lại. “Suỵtttt... đừng khóc nữa. Nín đi, em thân yêu, đừng khóc...” Những ngón tay dịu dàng khẽ vén mấy lọn tóc bám trên mặt cô rồi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng xoa gáy cô. Chẳng mấy chốc những hồi nức nở chỉ còn là những tiếng rên rỉ não lòng. Gô cảm thấy mọi sức lực bị rút cạn và trống rỗng, chẳng muốn gì hơn ngoài việc níu lấy cơ thể ấm áp đang ôm cô. “Đừng buồn, em yêu quý... mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Những lời thì thầm đầy cảm xúc lại khiến cô khóc to hơn. “Sẽ không ổn đâu,” cô nức nở. “Sẽ ổn, em thân yêu, tôi hứa đấy.” Vòng tay dịu dàng ôm, khẽ đu đưa người cô như thể cô là một đứa bé. Victoria khóc cho đến khi không còn nước mắt và bất động dựa hẳn vào người đó. “Không gì là không thể, Victoria. Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết.” Giọng anh ta vẫn đầy cảm thông và an ủi như lúc nãy vang lên ngay sát tai cô, nhưng giờ khi nước mắt đã cạn, lý do Mason Mahaffey ở trong nhà cô lại vang lên lấn át tất cả. Cô đẩy Mason ra như thể hắn là ngọn lửa, vặn vẹo thoát khỏi người hắn. “Ôi...” cô thảng thốt. “Cút. Cút ngay!” Trong sự tĩnh lặng bao trùm sau đó, cô thấy cái bóng mờ mờ của hắn vẫn đang ngồi trên cạnh giường. Ánh mắt cô bám chặt lấy hình dáng ấy khi tránh xa khỏi hắn. Sao mình lại có thể cảm thấy quá đỗi an toàn, quá đầy đủ trong vòng tay hắn chứ? Có vấn đề gì với mình thế này? Sao mình lại ngồi hiền lành thế? Sao mình không la inh ỏi lên? Hắn đánh diêm và çhâm điếu thuốc. Ánh sáng nhá trên mặt hắn. Hắn hít một hơi và đầu thuốc lóe lên. Trước khi thổi tắt diêm, hắn mở mắt và cô thoáng thấy đôi mắt xanh điềm tĩnh. “Tôi không phải kẻ thù, Victoria,” hắn trầm tĩnh cất lời. Hắn biết cô nghĩ gì sao? Cô vẫn cố hết sức để nghĩ hắn là kẻ thù. Một luồng khói thuốc phả tới mũi cô và cô nghĩ thật điên rồ, một gã đàn ông đang ngồi trên giường cô hút thuốc cơ đấy! “Chính anh!” Cô chỉ có thể thốt ra được hai từ đó. “Không. Tôi là thằng đàn ông đã gần như vét sạch túi để mua một mái nhà, một nơi để sống đến hết đời. Tôi muốn cô hiểu vị thế của tôi. Tôi có các em trai, em gái phải chăm lo. Tôi quay về nhà và rồi chỉ thấy Nellie ngủ trên sàn gác mái, Dora lêu lổng, một lão già ngu ngốc điên khùng bắt Doonie làm đến kiệt sức. Tôi phải lo cho chúng và tôi sẽ làm việc đó ở đây, tại trang trại MM này.” Victoria nghe những lời mà hắn nói hết sức thản nhiên. Mắt cô ráo hoảnh và mở to. Không còn giọt nước mắt nào. Cô run run hít vào và chầm chậm thở ra. “Họ may mắn làm sao,” cô lẩm bẩm, nhưng Mason vẫn nghe thấy. “Khi đến đây, tôi đã quyết tâm sẽ nắm quyền, và giờ vẫn nghĩ vậy, Victoria. Tôi thấy mình không công bằng nếu giấu cô điều đó. Nhưng sau khi gặp cô, biết cô là người như thế nào và cô tự hào về nơi này ra sao, tôi lại muốn cô ở lại cho đến lúc có phán quyết của tòa án. Kết luận của tòa án sẽ quyết định một lần và mãi mãi chủ nhân của trang trại MM.” Cơn giận bùng lên. “Thật rộng lượng làm sao! Ngài chẳng dễ đẩy tôi ra khỏi đây đâu, ngài Mahaffey.” “Tôi biết, nhưng tôi sẽ làm thế nếu cần. Tôi đã được rèn luyện là không bao giờ được đầu hàng, Victoria.” “Anh sợ tôi sẽ xúi giục mọi người chống lại anh!” “Tôi cũng đã được huấn luyện để biết đánh giá người khác. Cô sẽ không làm thế. Ông Stonewall cũng vậy. Bà Ruby lại khác. Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì để giành được điều mình muốn, kể cả chơi bẩn. Tôi không muốn nhìn cảnh giết chóc nữa. Tôi đã thấy đủ cho một đời rồi.” Mason rít thuốc, đứng dậy và bước tới khung cửa sổ đang mở. Hắn với tay dụi tắt tàn thuốc vào cạnh gỗ xù xì trước khi búng đót thuốc vào màn đêm. Sau đó hắn quay vào phòng, đứng cạnh giường. “Tôi xin lỗi về sự lộn xộn Dora đã gây ra. Con bé cần bàn tay dạy dỗ nghiêm khắc của phụ nữ, nhưng hơn thế, nó cần cảm giác được gia đình bảo bọc an toàn. Khi ấy con bé sẽ không muốn làm những việc để cố gây sự chú ý nữa.” Vì cô không nói gì, nên hắn đứng yên một lúc rồi nói, “Nellie yêu những món đồ đẹp. Con bé rất tiếc vì những gì Dora đã làm.” “Tôi sẽ không để lại đồ đạc cho ai cả - nếu tôi có phải ra đi. Một số là của mẹ tôi, một số do cha tặng.” Cô lại nức nở. “Nellie sẽ là người đầu tiên hiểu rõ điều ấy.” Sao hắn không đi đi? Im lặng kéo dài, vì muốn nói gì đó phá tan sự tĩnh lặng nên Victoria hỏi, “Nellie bao nhiêu tuổi?” “Mười tám. Trông con bé nhỏ hơn nhiều phải không?” “Cô ấy bị sao?” “Sau khi bố mẹ mất, mụ đàn bà mà con bé buộc phải ở cùng đã ép nó ngồi trên gác mái suốt ngày làm diềm đăng ten, gần như bị bỏ đói. Khi tôi tìm thấy nó, Nellie ốm yếu vì suy dinh dưỡng và thiếu vận động. Nếu tôi về muộn một tí nữa thì con bé đã chết.” Mason nghiến răng khi kể lại câu chuyện đau thương. Hắn đột nhiên quỳ xuống giường và vén tóc cô ra sau tai. Cô không thể nghĩ được gì và nín thở chờ đợi. “Tôi biết cô cảm thấy thế nào, Victoria.” Giọng Mason chỉ là tiếng thầm thì. Ngón tay cái của hắn khẽ vuốt và lau những giọt nước mắt nằm dưới mi mắt cô. “Mọi việc có thể trở nên tệ hại vào bất cứ lúc nào, vì vậy cứ thoải mái ngày nào hay ngày ấy, được không?” Victoria không nằm mơ bởi cô có thể cảm thấy hơi thở của hắn mát lạnh trên gương mặt ướt đẫm, và ngửi thấy mùi thuốc lá trong đó. Cô co mình lại và lui sát vào chồng gối, cố quên hơi ấm lẫn sự an toàn cô cảm thấy khi được ôm sát vào ngực hắn, cố ngăn mình với tay về phía hắn lần nữa. “Cô không phải sợ tôi đâu, Victoria.” Hắn kéo dài hơi thở và lồng ngực nhấp nhô khi gọi tên cô. “Hãy ngủ đi. Ngày mai trời lại sáng.” Giọng hắn nhẹ nhàng, điềm tĩnh, nét mặt mờ ảo. Hai tay hắn ôm lấy má cô, lướt xuống cằm rồi buông ra. Hắn đứng lên và rồi đột ngột đi tới cửa, mở ra rồi đóng lại sau lưng, vẫn không gây ra một tiếng động. Victoria di chuyển để đặt đầu lên gối. Lạ thay, cô không muốn hắn đi. Cô nằm yên lặng nghe sự tĩnh mịch cho tới khi sự mỏi mệt của cơ thể chiến thắng những ý nghĩ bấn loạn trong đầu.