Nguyên tác: The Snow Spider Trilogy
Số lần đọc/download: 1838 / 25
Cập nhật: 2016-03-01 22:25:04 +0700
Chương 4: Arianwen (1)
T
háng Mười Một. Không như mọi năm, những ngày lặng gió của mùa thu năm nay dường như kéo dài bất tận. Gwyn phải chờ ngọn gió đến ba tuần lễ. Đó là một ngày cuối tháng với những bông tuyết đầu tiên rơi trên núi.
Trong uốt thời gian đó, dù lúc nào cũng nghĩ đến những câu nói của bà nội, Gwyn vẫn không thể nào hỏi được về chuyện tổ tiên của cậu. Từ sau sinh nhat của mình, không khí trong gia đình cậu trở nên trầm lặng. Cha cậu xa cách và lặng lẽ. Mẹ cậu thì luôn lo lắng, đến nỗi ngay khi chỉ có hai người với nhau, cậu cũng chỉ có thể bàn bạc linh tinh về những chuyện nông trại, thời tiết, chuyện trường lớp... với bà.
Tuy nhiên, vào mội buổi sáng và mỗi buổi tối, Gwyn luôn mở tủ và lấy chiếc khăn choàng màu vàng ra. Rồi cậu đứng bên cửa sổ, tay mân mê lớp len êm mượt, mắt dõi theo những đỉnh núi trần trụi phủ đầy tuyết trắng. Và cậu nghĩ về chị Bethan.
Rồi một ngày Chủ Nhật, ngọn gió đến, lặng lẽ đến nỗi ban đầu bạn khó lòng nhận ra sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, ngay sau bữa cơm trưa, những nhánh cây khô đã bay tứ tung khắp nơi, cửa nhà kho đập ầm ầm, và tiếng gió hú trong ống khói lớn đến nỗi con chó nhà cậu sợ hãi tránh xa lò sưởi.
Gwyn biết đã đến lúc. Cậu hỏi mẹ:
- Tổ tiên của con là ai vậy mẹ?
Họ đang đứng bên bồn rửa. Gwyn phụ mẹ lau khô đĩa, trong khi bà vân đang ngập tay trong nước xà bông. Bà nói:
- Tổ tiên à? Để coi... mẹ chẳng nhớ có ai đặc biệt cả...
Gwyn vặn hỏi:
- Không ai hả mẹ?
- Ít nhất thì bên họ ngoại là thế. Còn bên nội thì... con biết rồi đấy, ông nội con là thợ làm bánh, còn các ông cố trước đó thì thế nào mẹ không biết. Hình như cũng không có ai đặc biệt cả.
- Vậy còn Nain thì sao ạ?
Cha của Gwyn ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi lật giở những trang báo, nhưng ông không nhìn lên.
Gwyn thu hết can đảm hỏi:
- Tổ tiên bên họ nội thì thế nào vậy ba?
Ông Griffiths lạnh lùng liếc cậu:
- Thế nào là thế nào?
- Có ai đặc biệt không ba? Nain bảo đã từng có người là ohu2 thủy trong gia tộc...
Cha cậu lắc mạnh tờ báo.
- Bà nội thỉnh thoảng có những ý nghĩ rất gàn dở. Khi còn nhỏ, tao đã phải chịu đựng quá nhiều những ý nghĩ đó rồi.
Vợ ông gợi lại:
- Em nhớ mình từng kể, bà đã bắt mình làm một con chim chết sống lại.
Gwyn hỏi:
- Bằng cách nào ạ?
Ông Griffiths càu nhàu:
- Đọc thần chú!
Đúng như Nain nói, rõ ràng cha của cậu không được thừa hưởng quyền năng kì lạ mà những phù thủy thời xa xưa có được. Hoặc nếu ông có, ông cũng không thích bị nhắc về chuyện này.
Bà Griffiths trầm ngâm nói:
- Phù thủy có trong các truyền thuyết cổ xưa. Một trong số họ đã biến một miếng tảo biển thành cả một con thuyền. Hình như tên phù thủy ấy là Gwyndion thì phải...
Gwyn chen vào:
- Tảo biển?
- Mẹ nhớ là vậy, và...
- Gwyndion? Đó cũng là tên con mà.
Gwyn lơ đễnh đặt một cái khăn ướt đang cầm vào một ngăn tủ mở. Mẹ cậu phàn nàn:
- Gwyn, con phải chú ý mình đang làm gì chứ? Chưa xong việc đâu.
- Ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy. Và chính Gwyndion tạo ra con thuyền. Con... tên con!
- Đó là tên thánh của con, Nain muốn thế. Nhưng...
Bà Griffiths liếc nhìn chồng:
- Ba con thì chẳng bao giờ ưa cái tên đó, vì nó nhắc ông nhớ nó từ đâu ra, cho con chúng ta gọi con là Gwyn. Ba của con chịu không nổi những câu chuyện của bà rồi.
Ông Griffiths bỏ tờ báo xuông, ra lệnh:
- Lo mà làm việc tiếp đi, Gwyn. Và đừng có làm phiền mẹ mày với những chuyện không đâu thế nữa.
- Em không có phiền gì hết, mình à.
- Bà đừng cãi tôi. Và đừng có bênh vực cho nó nữa.
Họ tiếp tục rửa chén trong im lặng. Sau đó, với suy nghĩ về ngọn gió và tổ tiên của cậu choán hết tâm trí, Gwyn phóng lên lầu và mở ngăn tủ ra. Nhưng cậu không đụng đến miếng tảo biển. Vật đầu tiên mà cậu thấy là chiếc ghim sắt nằm trên chiếc khăn choàng. Cậu không tài nào nhớ được mình đã đặt nó lên đó. Không phải cậu đã đặt cái khăn lên trên cùng sao?
Xuyên qua khung cửa sổ hẹp, ánh nắng chiếu thẳng vào cái ghim. Và từ hình dạng méo mó, cái ghim dần dần chuyển thành hình ngôi sao, rồi một bông tuyết, một nhúm cánh hoa, và một sinh vật với cặp mắt lấp lánh trước khi biến lại thành miếng sắt xấu xí. Một cái gì đó, hay một ai đó muốn cậu sử dụng cái ghim!
Gwyn nhặt nó lên và bỏ vào túi áo. Chộp lấy cái áo khoác có mũ trùm đầu, cậu phóng xuống lầu và ra ngoài bằng cửa sau. Khi chạy băng qua sân, Gwyn nghe thấy ai đó gọi cậu đến làm việc. Cậu vui vẻ hét to với bầu trời trong xanh:
- Nhưng gió to quá, phải không nào? Tớ chẳng nghe thấy gì cả!
Cậu sập mạnh cánh cửa rào như chứng minh diêu mình nói và bắt đầu chạy xuyên qua cánh đồng. Khoảng một trăm thước sau, mặt đất bắt đầu nhô cao. Gwyn đi dọc theo lối đi của đàn cừu một đoạn ngắn, rồi leo qua một bức tường và nhảy xuống một cánh đồng khac trần trụi và dốc hơn. Bâygiờ cậu đang ở giữa những con cừu, xua chúng chạy án loạn với những cú nhảy qua các tảng đá lớn và các mô đất cao. Ngừng ở bức tường tiếp theo, câu hít thở một hơi thật sâu và dài. Ngọn núi bắt đầu từ đây. Bây giờ cậu chỉ có thể đi hoặc leo, chứ không thể chạy như trước được nữa.
Một cảm giác gáp rút thôi thúc Gwyn, như thể muốn báo cho cậu rằng chỉ trong ít phút nữa thôi, một điều hệ trọng gì đó sẽ xảy ra.
Gwyn tiêp tục tiến lên, vấp lên vấp xuống dọc theo những lối đi của đàn cừu, vừa thở hổn hển vừa ráng sức nhảy qua những tảng đá lớn. Câu vẫn thường leo lên núi, đôi lúc với Alun, đôi lúc chỉ có một mình. Tuy nhiên, lần đầu tiên cậu leo núi là với chị Bethan vào một ngày hè cách đây rất lâu. Khi đó, cậu vẫn chưa đầy năm tuổi, nên việc leo núi với cậu có vẻ như là một chuyện không tưởng. Tuy nhiên, chị Bethan đã khuyến khích, động viên và dỗ dành cậu với giọng nói dịu dangcủa chị.
- Trên kia rất đẹp đó Gwyn. Một khi leo lên đến đỉnh, em có thể thấy cả thế giới... à, ít nhất là thấy cả xứ Wales. Cả biển và những đám mây dưới chân nữa. Em sẽ không ngã đâu! Chị sã không bao giờ để em bị ngã!
Hôm đó, chị Bethan cũng mang chiếc khăn choàng mau vàng. Gwyn còn nhớ nó đã bay phấp phới trên đầu cậu như một lá cờ khi họ leo lên đến đỉnh.
Ngọn núi không cao, cũng không nguy hiểm. Thậm chí có vài người còn gọi nó là một ngọn đồi. Rộng lớn và dây cỏ, nó bao gồm những sườn núi thoai thoải nhấp nhô đuổi bắt nhau, và được tô điểm thêm bởi những bức tường khô nứt, những bụi cây lùm xùm vì gió. Tuy nhiên, đỉnh núi lại là một nơi hiu quạnh. Đứng tại đây, người ta chỉ thấy được những cánh đồng trống trải và những ngọn núi xung quanh. Xa hơn về phía tây, biển chỉ là một dãy mờ màu xám. Gwyn náu mình vào tảng đá cao nhất, vì những ngọn gió quét dọc đỉnh núi cứ chực chờ đẩy cậu xuống dưới.
Chắc chắn Gwyn đã tìm ra nơi để tặng cái ghim sắt. Nain đã bảo “hãy tặng nó cho ngọn gió”. Đứng tựa mình vào tảng đá, cậu để ngửa bàn tay của mình trước gió và nhẹ nhàng mở nắm tay ra.
Cái ghim bị chộp lấy nhanh đến nỗi Gwyn không bao giờ thấy được chuyện gì đã xảy ra cho nó. Rút tay lại, cậu chờ đợi ngọn gió trả lời. Cậu không biết được câu trả lời sẽ là gì, nhưng hy vọng nó sẽ mang đến cho cậu một cái gì đó có thể giúp thay đổi cuộc sống của cậu, giúp lấp đi sự trống vắng trong căn nhà ở phía dưới xa kia.
Nhưng ngọn gió không trả lời cậu. Nó rít ầm ĩ trên đầu Gwyn và quất vào quần áo cậu, rồi từ từ biến mất, mang theo đâu đó bên trong những luồng gió cuốn cái ghim sắt quý giá mà không để lại gì.
Thình lình, từ hướng Tây, một đám mây tuyết trắng bạc xuất hiện, trong vài phút đã che phủ cả biển, cả những ngọn núi xung quanh, và cả những cánh đồng bên dưới. Và khi tuyết bắt đầu vây quanh ôm ấp cậu, Gwyn đọc câu thần chú vau72 hiện ra trong đầu:
- Ngài Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy!
Cậu tiếp tục đọc đi đọc lại câu thần chú, dù không biết cậu đang gọi cho ai, người còn sống hay những linh hồn. Trong suốt thời gian đó, những bông tuyết to lớn im lặng rơi xuống, tan chảy ngay khi chạm vào cậu, nếu không cậu sẽ nhanh chóng trở thành một người tuyết lạnh giá.
Gwyn không nhớ rõ mình đã ngồi im trong bao lâu giữa một thế giới trắng toát, yên lặng để chờ đợi một câu trả lời. Tuy nhiên, Nain có hứa với cậu một âu trả lời không? Trong sự tĩnh mịch,ậu có thể nghe thấy một tiếng động cao và nhẹ, giống như băng đá trên mặt kính.
Chân Gwyn bắt đầu đau nhức, và mặt cậu bắt đầu trở nên tê cứng vì lạnh. Khi những đám mây đen bắt đầu phủ bóng khắp bầu trời, cậu lê bước xuống núi trong giận dữ và tuyệt vọng.
Những sườn núi bên dưới vẫn còn phủ màu xanh cây cỏ. Tuyết vẫn chưa rơi đến đây. Thật khó mà tin rằng chỉ ít phút trước Gwyn còn đang đứng ngập chân trong tuyết. Chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi từ cánh đồng cuối cùng, nhưng khi Gwyn đến nơi, ngọn núi đã bị che phủ bởi sương mù cậu không thể thấy được tuyết vẫn còn rơi trên đỉnh núi hay không.
Gwyn về đến nhà lúc trời đã tối. Trước khi mở cửa sau, câu giậm mạnh đôi ủng cho sạch. Cha mẹ sẽ không hài lòng với việc cậu vắng mặt cả ngày thay vì phụ ông trông coi trang trại, và cậu không muốn làm ông cáu thêm với một đội giày đầy bùn đất. Gwyn đang giơ tay phủi bụi trên vai thì thình lình ngón tay cậu chạm vào một cái gì đó lạnh giá.
Cho rằng đó là một bông tuyết hay thậm chí là một tảng băng nhỏ, Gwyn nhặt nó khỏi vai và đi đến gần cửa sổ nhà bếp để kiểm tra xem cậu đã tìm thấy cái gì. Mẹ vẫn chưa đóng rèm cửa lại nên ánh đèn trong nhà còn rọi ra ngoài sân.
Đó là một bông tuyết, và là một trong những thứ đẹp nhất mà cậu từng thấy với một hình dáng tinh tế, phức tạp: một ngôi sao lấp lánh như thủy tinh dưới ánh đèn mờ ảo. Đột nhiên, một chuyện bất thường xảy ra: ngôi sao bắt đầu cử động. Gwyn tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn nó dần dần biến thành hình dạng con nhện bạc nhỏ xíu. Vậy là ngọn gió đã nghe và trả lời cậu? Vậy thì cậu đúng là một phù thủy chăng?
Mẹ đã trông thấy cậu từ cửa sổ.
- Gwyn, con ở ngoài đó à? Không mau vào nhà là sẽ không có phần trà đâu đấy!
Gwyn giấu con nhện trong nắm tay phải rồi cố mở cửa bằng tay trái. Nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bị cha mở tung. Ông nắm lấy tay cậu và kéo vào trong bếp.
- Mày làm cái quái gì ở ngoài đó thế hả? Trễ rồi đó! Bộ mày không biết mở cửa hả?
Có vài đốm bùn trong mắt kính của ông Griffiths. Gwyn cố gắng không nhìn vào chúng, cậu giải thích:
- Tay con lạnh cóng!
Ông Griffiths cằn nhằn:
- Trà cũng lạnh mất tiêu. Còn không mau cởi ủng ra rồi ngồi xuống? Mày ở đâu suốt buổi chiều hả? Đáng lẽ mày phải làm việc! Con gà trống choai dở hơi lại trốn ra ngoài. Cứ như vầy thì khỏi có món gà cho đêm giáng sinh.
Chật vật lắm cậu mới có thể cởi ủng ra chỉ bằng tay trái. Cậu nói nhẹ:
- Con lên lầu đây!
Mẹ hỏi:
- Gwyn, con định làm gì vậy? Lo rửa tay rồi ngồi xuống đi!
Gwyn khăng khăng nói:
- Con cần phải lên lầu.
- Nhưng Gwyn...
- Làm ơn đi mẹ!
Bà Griffiths nhún vai rồi quay lại lò sưởi. Chồng bà tiếp tục nhai thịt lợn xông khói và không quan tâm gì tới chuyện Gwyn vội vã phóng qua bếp.
Chạy ào vào phòng, Gwyn nhìn quanh quất khắp nơi để tìm chỗ giấu con nhện. Cậu không thể tìm ra chỗ nào khác ngoài ngăn tủ. Nhẹ nhàng đặt con nhện lên trên chiếc khăn choàng, cậu đóng ngăn tủ lại. Cẩn thận, cậu chừa khoảng hở vài centimet để con nhện có không khí thở. Xong xuôi, cậu phóng xuống lầu.
Trong bếp, cậu bị thẩm vấn.
Bà Grffiths bắt đầu trước:
- Làm gì mà con chạy đi mất tiêu lúc trưa vậy? Con không nghe mẹ gọi à?
Gwyn vui vẻ trả lời:
- Không ạ. Chắc tại gió to quá nên con không nghe gì.
- Thế con làm gì suốt buổi chiều? Mẹ đã gọi bà Lloyd, nhưng con không có ở đó.
Gwyn nói:
- Không, con không có ở đó.
Ông Griffiths vừa nhấp trà vừa lầm bầm:
- Mày chẳng đưa ra lời giải thích nào cả. Tối thế này thì làm sao đi bắt con gà lại được. Ngày mai lại phải dậy sớm đi kiếm.
Mẹ cười:
- Đánh thức được mình dậy buổi sáng mới là khó đấy chứ.
Ít nhất thì bà cũng đã vui trở lại.
Sau bữa trà, ông Griffiths biến vào trong xưởng làm việc. Hình như khối lượng công việc sửa chữa nông trại của ông chỉ có tăng thêm chứ không bao giờ thấy giảm đi. Nhiều lúc Gwyn tự hỏi, liệu đó co phải là cách để cha cậu tránh né nói chuyện hay không.
Trong khi mẹ nói huyên thuyên về giáng sinh và con gà trống choai, Gwyn sốt ruột nghĩ đến ngăn tủ trong phòng cậu. Ôm tạm biệt mẹ, Gwyn dê9 bà nói chuyện với con mèo và băng qua hành lang, cố gắng không tỏ ra quá hào hứng.ậu tư từ leo lên cầu thang, nhưng lại bước hai bậc cùng một lúc.
Từ cánh cử phòng hé mở, dường như có ánh sáng nhẹ hắt ra. Bước vào trong phòng, Gwyn đứng sững người lại. Có bảy bóng người đội mũ đứng bất động bên giường của cậu. Gwyn sợ hãi nhìn quh để tìm nguồn ánh sáng. Nó phát ra sau một dãy đồ chơi hình nhà du hành vũ trụ đứng chễm chệ trên nóc tủ. Gwyn thở phào nhẹ nhõm và đi lại phía đó.
Con nhên bạc đã leo ra khỏi ngăn tủ. Nó phát sáng trong bóng đêm!
Gwyn đẩy đống đồ chơi qua một bên và chìa tay về phía con nhện. Nó leo lên lòng bàn tay của Gwyn, và cậu nhẹ nhàng nâng nó lên sát mặt. Chạm vào con nhên thì lạnh, tuy nhiên ánh sáng từ nó rọi lên mặt cậu lại ấm áp một cách kỳ lạ. Sưấm áp này dường như lan tỏa khắp thân thể cậu.
Gwyn giữ con nhên trong vài phút, ngắm nghía những đường nét tinh xảo trên thân nó và tu hỏi liệu nó có gì khác biệt ngoài vẻ đẹp bên ngoài. Cậu chắc chắn nó đã đến thay chỗ cho cái ghim. Nhưng có thật cậu là người đã biến đổi cái ghim thành con nhện? Hay con nhện kỳ lạ này đến từ môt thế giới khác? Cậu quyết định giữ bí mật chuyện này cho đến khi hỏi bà vào đêm mai.
Đặt con nhện vào lại ngăn tủ, Gwyn đi xuống lầu lấy một cuốn sách. Khi cậu trở lên, ánh sáng phát ra từ cột giường. Quyết định không cần dùng đèn điện nữa, Gwyn nằm xuôn giườn và đọc sách bên cạnh con nhện. Đó là một cảm giác thật đặc biệt: đọc sách bằng ánh sáng của nhện.
Khi Gwyn đến, Nain đang chăm sóc khu vườn của bà dưới ánh đèn dầu. Bà đội mũ và mặc một chiếc áo len đan tay màu tím tươi rói. Trời đã tối, kéo theo lớp sương giá lấp lánh trên mặt đất.
Men theo con đường rải than xỉ, Gwyn đến bên cạnh bà.
- Giờ này bà còn làm vườn sao? Trễ rồi mà?
- Bà thích chăm sóc cây cỏ đây đó một chút. Ít nhất cũng để tụi nó biết bà luôn quan tâm đến tụi nó ấy mà.
Gwyn nhận xét:
- Có bao nhiêu cây đâu. Mà dù gì thì bà cũng không thể thấy gì với ánh sáng tờ mờ như thế này.
- There’s tatws.
Nain bướng bỉnh trả lời, rồi nhổ một cái cây lên khỏi mặt đất, làm tung tóe lên khắp đôi giầy thể thao trắng của Gwyn. Vẫn chưa hài lòng, bà lắc mạnh cái cây, và Gwyn không kịp nhảy lùi lại để cứu cái quần đi học mới của cậu.
Cậu la lên:
- Ôi trời, sao bà lại làm thế, Nain? Cháu sẽ bị mắng mất!
Bà hỏi lại:
- Sao cháu không mang ủng vào từ đầu, cậu bé ngốc nghếch? Có đầy bùn trên đường mà.
- Cháu đến để nói chuyện mà. Làm sao cháu biết được mình sẽ bị một bà lão ngớ ngẩn tấn công?
Nain rất thích bị trêu đùa kiểu này.
- Ha ha ha, cháu nói ai là bà lão ngớ ngẩn đấy, Gwyndion Gwyn? Mà cháu mang tin tốt lành gì đến thế? Hay cháu đã là phù thủy rồi?
- Chúng ta vào trong nói chuyện được không Nain?
Gwyn mân mê cí hộp diêm trong túi quần. Cậu không muốn nói về bí mật của mình dưới những ngôi sao, vì biết đâu ai đó, ở ngoài này trong bóng đêm, có thể nghe được.
- Vậy chúng ta vào trong thôi! Hãy để lũ cây được ngủ một lát trong khi chúng ta dùng trà.
Nain bỏ củ khoai tây xuống, phủi bụi trên cái áo len tím rồi bước về cửa sau.
Bên trong nhà bà nhìn như một sân khấu ngoài trời. Tất cả các ngóc ngách đều được trưng dụng làm chỗ để tủ ly và kệ sách. Mỗi đồ đạc trong nhà chất đầy sách, quần áo màu sắc sặc sỡ và những loại cây kỳ lạ. Tua ren khăn choàng, lá khô và những chuỗi hạt lấp lánh phu đầy các món đồ, đến nỗi khó mà nhận ra chúng là gì. Nguồn ánh sáng duy nhất đến từ cây đèn dầu, và bởi vì nó bị che một phần bởi một cây dương xỉ lớn, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí mờ ảo, hoang dã và thần bí.
Đâu đó giữa mớ đồ đạc lộn xộn, một ấm nước sôi huýt sáo vui vẻ. Nain hát vang từ đằng sau một bức bình phong thêu hình bươm bướm. Bên trong lồng, con chim hoàng yến tíu tít nói chuyện.
Gwn nhìn quanh phòng để tìm chỗ ngồi. Không có chỗ ngồi nào còn trống cả. Cậu hỏi:
- Nain, cháu phải làm gì với mấy quả trứng đây?
- Bao nhiêu quả?
Gwyn nhẩm đếm những quả trứng trong cái nón len đỏ ở trên cái ghế bành duy nhất. Cậu trả lời:
- Bảy quả.
Nain tủm tỉm cười:
- Ái chà, chúng ở đây cả ngày trời, thế mà bà lại chẳng biết.
Gwyn hỏi:
- Sao bà lại cho mấy con gà mái vào nhà, Nain? Chúng đầy bùn. Mẹ cháu mà biết thế nào cũng là ầm lên cho coi.
Nain cười khúc khích:
- Mẹ cháu sẽ còn la ầm hơn nữa nếu nhìn bên dưới gầm giường của bà. Nhưng dù sao cũng không nên vô cớ làm người khác phật lòng. Cháu mnag mấy quả trứng đi chỗ khác đi.
Gwyn giơ vạt áo ra rồi nhặt mấy quả trứng bỏ vào trong đó. Cậu nhìn đằng sau bức bình phong để kiếm Nain nhưng bà đã biến mất. Cả cái bếp cũng vậy. Chỉ còn những khoảng trống chật hẹp giữa những chậu cây và lớp vải nhung đỏ. Gwyn nhìn thấy cái ấm nước trên khung cửa sổ và và đặt mấy quả trứng vào trong một cái nón xanh lục bên cạnh đó. Nain không thiếu gì nón, nên những quả trứng có lẽ sẽ an toàn một thời gian. Tuy nhiên, bà cũng hay đội hai cái nón cùng một lúc. Để chắc ăn, cậu nhắc trước:
- Bà đừng đội cái nón xanh lục nhé, Nain.
Bà thò đầu ra khỏi một khoảng hở của lớp vải nhung đỏ và hỏi:
- Nhìn đẹp không? Bà sẽ nhảy múa với nó đấy.
Gwyn hỏi lại:
- Cái nón ấy ạ?
Nain vuốt ve lớp vải đỏ.
- Không, cậu ngốc ạ. Cái này cơ.
- Nhảy ở đâu?
- Ai mà biết?
Gwyn lại mân mê cái hộp diêm.
- Nain, bà có thể kiếm cho mình một tách trà, rồi ngồi xuống và tập trung một chút không? Cháu có cái này muốn cho bà xem.
Nain hỏi:
- Có phải về ngọn gió không? Hôm qua gió lớn lắm. Bà đã nghĩ về cháu. Chờ chút để bà pha trà!
Nain rút đầu vào trong, và trong chốc lát đi ra với hai tách trà bằng sứ xanh.
- Cháu uống không?
- Không ạ! Cảm ơn bà, Nain.
Nain không dùng lá trà thông thường. Trà của bà làm từ cây tầm ma hoặc rễ cây phơi khô. Thỉnh thoảng vị của nó có thể chấp nhận được, nhưng phần lớn lại cực kỳ khó uống. Hôm nay, Gwyn không muốn xem mùi vị của nó thế nào.
Cậu chờ cho đến khi Nain ngồi xuống ghế bành và nhấp một ngụm trà trước khi quỳ xuống bên cạnh bà và lấy hộp diêm ra. Cậu muốn có được sự chú ý hoàn toàn của bà khi tiết lộ bí mật của mình. Tuy nhiên, Gwyn cũng không thể ngờ được bà sẽ thốt lên vui sướng khi câu nhẹ nhàng mở nắp hộp làm lộ ra con nhện bạc. Con vat bé nhỏ leo lên tay cậu và phát sáng trong căn phòng tối.
Nain tròn xoe mắt, hớn hở ngắm con nhện như một đứa trẻ. Bà thì thầm:
- Nó từ dâu đến thế?
Gwyn trả lời:
- Từ trong tuyết. Lúc đầu cháu cứ nghĩ nó là một bông tuyết. Cháu nghĩ nó chính là cái ghim. Cháu đã tặng cái ghim cho ngọn gió như lời bà nói, và con nhện đã đến thế chỗ.
Nain han hỉ nói:
- Vậy thì Gwyndion Gwyn, cháu đúng là một phù thủy như bà nghĩ. Nhìn xem cháu đã làm được gì nè!
- Nhưng có đúng cháu tạo ra nó không, Nain? Cháu lại tin rằng nó đến từ một nơi khác. Một nơi xa, xa lắm... cháu cũng không biết nữa. Có thể là môt thế giới khác.
- Vậy thì cháu đã gọi và mang nó đến đây, Gwyndion Gwyn. Chạu đã gọi, đúng không?
Gwyn ngập ngừng:
- Cháu có gọi, nhưng mà... cháu gọi trong tuyết những cái tên mà bà nói: Math, chúa tể vùng Gwynedd, ngài Gwyndion và ngài Gilfaethwy. Cháu chỉ nói những từ đó thôi.
- Đó là những từ đúng, cháu ạ. Cháu đã gọi tổ tiên của mình. Những phù thủy đã nghe tiếng gọi của cháu và mang cái ghim đến chỗ nó cần đến. Và giờ cháu đã có con nhện!
Nain cầm con nhện đặt lên tay mình. Rồi bà đứng dậy và bắt đầu nhảy múa trong ánh sáng mờ ảo. Con nhện phát sáng bé xíu từ từ bò lên cổ tay áo màu tím. Nó ngừng lại trên vai, sáng lấp lánh như một ngôi sao bên dưới những lọn tóc đen nhánh của Nain.
Gwyn lặng nhìn bà nhảy. Cậu cảm thấy như chính Nain là một phù thủy và cậu là một người đã bị mê hoặc.
Tình lình Nain ngồi xuống, nhặt con nhện khỏi tóc va nhẹ nhàng đặt nó vào tay cậu. Bà tuyên bố:
- Arianwen! Trắng bạc! Hãy gọi nó là Arianwen! Nó cần phải có một cái tên.
Gwyn hỏi:
- Vậy tiếp theo sẽ là gì? Arianwen sẽ thế nào? Cháu có nên kể với mọi người về nó? Hay mang nó đến bảo tàng?
Nain nói dứt khoát:
- Đừng! Đừng bao giờ làm thế! Họ sẽ không hiểu đâu. Nó đến đây từ một thế giới khác để mang cháu đến gần thứ mà cháu mong muốn.
- Cháu muốn thấy chị Bethan. Cháu muốn mọi việc trở lại như cũ. Như trước khi chị ấy ra đi.
Nain nhìn Gwyn qua cặp mắt khép hờ:
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Gwyndion Gwyn! Rồi cháu sẽ thấy. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần, vì cháu sẽ cô đơn một mình. Cháu không thể kể với ai. Một phù thủy có thể có được điều mong ước m=nếu trái tim anh ta thực sự khao khát điều đó. Nhưng anh ta sẽ luôn luôn chỉ có một mình.
Bà đẩy Gwyn về phía cửa, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Cháu về nhà đi, không mọi người sẽ đi kiếm. Và nhớ đừng nói với ai!