Số lần đọc/download: 2643 / 178
Cập nhật: 2015-07-09 06:10:16 +0700
Phần 2
C
hủ Nhật, ngày 5 tháng 7, 1942
Kết quả kiểm tra của mình thì tốt. Lẽ dĩ nhiên Bố Mẹ mình rất hài lòng. Chị Margot lại có một bản nhận xét xuất sắc như thường lệ. Gần đây Bố mình ở nhà, bởi vì bố mình không thể làm việc tại hãng được. Thật khủng khiếp đối với Bố khi Bố cảm thấy mình không còn cần thiết ở đấy nữa. Giờ đây, ông Kleiman và ông Kugler là những người điều hành c6ng việc văn phòng.
Cách đây vài ngày, khi chúng tôi ra ngoài đi dạo, Bố nói: "Nay mai chúng ta phải lẫn trốn thôi".
-Tại sao vậy bố? - Tôi hỏi tại sao Bố lại nói thế?
-Anne, ông nói, con có biết chúng ta đang lo công việc dự trữ lương thực quần áo và đồ đạc cho hơn một năm không. Bọn Đức có thể lấy đi mọi vật và bắt cả chúng ta nửa. Giọng Bố rất nghiêm trọng.
-Nhưng bao giờ chúng ta đi?
-Con đừng lo, Bố Mẹ sẽ sắp xếp mọi việc. Con hãy vui chơi bao giờ còn có thể.
Thứ Tư, ngày 8 tháng 7, 1942
Từ sáng Chủ Nhật, dường như các sự việc dồn dập xảy ra như nhiều năm dồn lại. Nhiều chuyện đã xảy đến - tòan thế giới đã bị đảo lộn. Nhưng tôi vận còn sống, đấy là điều quan trọng hơn cả.
Buổi xế trưa Chủ Nhật, chúng tôi nghe bọn Đức sắp bắt Bố đi.Chúng tôi hiểu đó là thế nào -là đưa đến trại tập trung.Chi Margot nói: "Mẹ dò hỏi ông Van Daan về chỗ ẩn nấp của nhà mình ". Ông Van Daan cùng làm một chỗ với bố và ông là một người bạn tốt của Bố.Sau đó, chị Margot nói với mình rằng đã có sự nhầm lẫn - bọn Đức gọi chị chứ không phải Bố. Chúng sao có thể bắt một cô gái 16 tuổi ra khỏi gia đình kia chứ. Và chị không đi.
Một nơi ẩn nấp - chúng tôi sẽ trốn ở đâu? Trong thành phố? Ở thôn quê?Khi nào? Ở đâu? Bằng cách nào? Những câu hỏi đó nằm trong đầu óc của mình nhưng mình không thể hỏi họ. Margot va mình bắt đầu sắp xếp hành lý. Mình xếp những thứ vật dụng khùng đêin nhất. Cuốn nhật ký đầu tiên, sau đó những chiếc khăn tay, những cuốc sách giáo khoa, một cái lược và vài bức thư cũ. Kỷ vật đới với mình quan trọng hơn cả áo quần. Miep và chồng của chị - tên Jan - đến giúp và chia sẻ công việc. Họ giúp chúng tôi mang túi áo quần. Miep và Jan làm việc cùng công ty của bố, họ đều là bạn thân của gia đình. Đêm nay, đêm cuối cùng ngủ trên giường của mình và Mẹ đánh thức mình dậy lúc 5 giờ 30 phút. Chúng tôi mặc rất nhiều quần áo. Không một người Do Thái nào dám rời khỏi nhà với một cái vali!
Đúng 7 giờ 30 chúng tôi ra khỏi nhà. Mình giã biệt con mèo Moontje. Người hàng xóm sẽ chăm sóc con mèo. Chúng tôi vội vàng rời khỏi nhà - Chúng tôi muốn đến nơi ẩn trốn một cách an toàn. Đó là điều quan trọng nhất.
Ngày mai sẽ viết nhiều hơn.
Thứ Năm, nàgy 9 tháng 7, 1942
Chổ ần nấp nằm trong tòa nhà văn phòng của Bố. Ở tầng trệt là kho hàng và kề bên đó là lối vào văn phòng, văn phòng nằm các tầng trên. Có hai văn phòng - phòng phía trước thì lớn và sáng, phía sau thì nhỏ và tối. Không có nhiều người làm trong văn phòng của bố, chỉ có ông Kugler và ông Kleiman và Miep và một người thư ký 23 tuổi có tên gọi là Bep -Voskuijl. Ông Vosluijl là bố của Bep, làm việc trong kho hàng với hai người giúp việc. Họ không biết bất cứ việc gì của chúng tôi. Từ văn phòng của Kugler ở phía sau, bạn đi lên bốn tầng lầu và bạn đến văn phòng riêng, phòng này rất trang nhã, trang trí lịch sự. Bên trên tầng ba là "gian nhà bí mật ". Có vài gác mái để chưa đồ phía bên trái, và phía bên phải là cửa vào nơi chúng tôi ẩn nấp. Thật đáng ngạc nhiên khi có rất nhiều phòng phía sau cái cửa nhỏ màu xám. Margot và tôi được chia một phòng nhỏ, phòng ngủ của Bố và Mẹ cũng là phòng khách của chúng tôi. Tầng trên nữa là một căn phòng lớn đầy ánh sáng, đó là nhà bếp và phòng ngủ của ông bà Van Daan. Có một phòng nhỏ dành cho Peter, con trai của họ, và có một gác mái khác đấy chính là nơi ở phụ đáng yêu của chúng tôi.
Thứ Sáu, Ngày 10 tháng 7, 1942
Cho phép mình tiếp tục câu chuyên này. trong khi chúng tôi đến kho hàng, phòng phụ chứa đầy những cái thùng mà họ tích trữ trong mấy tháng qua. Không ai có thể ngủ ở nơi đây trừ phi phải dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng Mẹ và Margot thật sự đau khổ, họ đã quá mệt và buồn đau để có thể giúp một tay. Họ nằm sóng soài trên giường của họ, do vậy Bố và tôi làm mọi công việc. Chúng tôi làm suốt cả ngày cho đến khi chúng tôi cũng quá mệt cũng phải lên giường nằm. Không có thức ăn nóng, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi cũng làm việc suốt cả ngày hôm sau, đó là ngày thứ Ba. Bep và Miep lấy sổ khẩu phần thực phẩm của chúng tôi để mua thực phẩm.
Chỉ đến ngày thứ Sáu mình mới có thời giờ nghĩ đến chuyện thay đổi lớn lai trong đời mình. Giờ đây mình mới có thời giờ để kể cho bạn nghe tất cả về chuyện đó, để bạn biết điều gì đã xảy ra và điều gì đang xảy ra.
Thứ Bảy, ngày 11 tháng 7, 1942.
Những người khác không chịu quen với cái đồng hồ lớn bên ngoài, cứ 15 phút nó báo hiệu một lần. Nhưng mình thích nó, đặc biệt vào lúc đêm. Mình chưa cảm thấy mình đang ở tại nhà. Mình không ghét điều đó. Nó giống như một kỳ nghỉ hè ở trong một khách sạn nhỏ, xa lạ. Phòng ngủ của mình trống rỗng khi mới đến, nhưng mình đã treo hình các nam và nữ diễn viên đóng trong các phim mà mình ưa thích. Giờ thì phòng trông đẹp hơn.
Mẹ minhvà Margot giờ cũng khá hơn. Hôm qua lần đầu mẹ nấu món súp, nhưng do Mẹ đi xuống tầng dưới để nói chuyện và quên tất tần tật chuyện món súp, đậu bị cháy đen và chúng tôi không thể múc đậu ra khỏi nồi.
Tối hôm qua, bốn người chúng tôi xuống phòng riêng để nghe tin tức đài BBC từ chiếc radio. Mình quá sợ nên bảo Bố đưa mình trở lên trên. Mình nghĩ có ai đó có thể nghe. Chúng tôi phảo giữ im lặng vào lúc ban đêm.
Thứ Sáu, ngày 14 tháng 8, 1942.
Mình không viết từ một tháng nay, vì không có nhiều chuyện xảy ra. Ông Van Daan đã đến sớm hơn một ngày đó là ngày 13 tháng 7. Bọn Đức đã gọi trình diện một số người, và gia đình ông Van Daan nghị rằng sẽ an toàn hơn khi đi sớm hơn. Peter con củ họ, là một chàng trai 16 tuổi, nhút nhát. Tôi không nghĩ anh chàng sẽ là một bạn trai hấp dẫn.
Giờ đây chúng tôi cùng ăn chung và sau ba ngày chúng tôi cảm thấy như một đại gia đình. Ông bà Van Daan kể cho chúng tôi nghe nhiều tin tức. Người ta nghĩ chúng tôi đã trốn sang Thuỵ Sĩ. Có một người đàn bà bảo đã thấy xe tải nhà binh bắt chúng tôi vào giữa đêm. Một gia đình khác nói thấy cả bốn chúng tôi cưỡi xe đạp ra đi vào một buổi sáng sớm.