Số lần đọc/download: 1221 / 5
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:03 +0700
Chương 4: Kiến Văn Hiện Tung
B
ạch Tố Mai mặc dù đã sớm được gả về Dương gia làm thiếp nhưng vì nàng vẫn còn đang có tang, phải phục hiếu ba năm nên xem như chưa chính thức được cưới về Dương gia, Vì lẽ đó cũng không thể gọi Thu Trì là lão gia hay phu quân được, chỉ có thể gọi bằng Thu Trì ca mà thôi.
Tống Tình nói: “Dù gì đi nữa cũng còn có Vân Nhi mà, muội ấy cũng là phó chỉ huy sứ, muội ấy cũng có thể trấn thủ thay được mà.”
Tống Vân Nhi nói: “Không! Muội phải đi cùng Thu trì ca để tìm kiếm tỷ tỷ”
Vân Lộ nức nở lên tiếng: “Muội cũng phải đi! Cũng vì muội mà Liễu tỷ tỷ mới bỏ đi. Muội phải tìm được tỷ ấy, năn nỉ tỷ ấy quay về...”
Hồng Lăng cũng đòi: “Muội cũng đi, lão gia xuất môn phải có người chăm sóc, đó là nhiệm vụ của muội.”
Tần Chỉ Tuệ,Tống Tình cùng Bạch Tố Mai đều nói là sẽ đi cùng. Cha của Tống Vân Nhi nguyên vừa nhậm chức cai quản Ứng Thiên phủ rung rung bộ râu dê, nôn nóng nói bằng giọng lắp ba lắp bắp: “Được... được rồi! Không tranh... tranh cãi nữa. Các các các ngươi mà đi thì trong nhà này sẽ sẽ sẽ như thế nào đây? Mấy hài nhi sẽ sẽ sẽ như thế nào? Lão phu nhân lớn tuổi rồi sẽ sẽ sẽ như thế nào đây?”
Mọi người mặt nhìn nhau, không nói lên được lời nào nữa.
Dương Thu Trì cố gắng ngồi dậy: “Bây giờ ta đi gặp Hoàng thượng, thỉnh cầu người cho ta đi tìm Băng nhi!”
Tống tri phủ vội vàng đè hắn nằm lại: “Hiền tế không cần phải nóng, nóng lòng như vậy. Hãy nghe, nghe lão phu nói, nói một lời đã. Con trong bộ dạng như, như thế này mà đi tìm Hoàng thượng thì, thì chắc chắn là không, không được đồng ý rồi”.
Lúc này Dương Thu Trì mới chịu nằm xuống. Tất cả mọi người đều nhìn Tống tri phủ, họ biết rằng ông ta đã bôn ba chốn quan trường hơn mười năm rồi, hiểu được những quy củ nơi đó, nếu ông ta nói như vậy dám chắc rằng ông ấy có lý do.
Tống phủ doãn nói: "Hoàng thượng thượng không biết chuyện này, nếu, nếu là biết Băng nhi bỏ đi, chỉ sợ long, long nhan không vui, do đó chuyện này tất, tất phải bảo mật! Hiền tế là trong trong thần của triều đình, cánh tay của hoàng thượng, thân, thân kiêm chức lớn, đích xác là không dễ dễ rời kinh, cần, cần phải tìm cái cớ, cớ thích hợp mới được."
Dương mẫu nhẫn nại nghe ông ta nói xong, vội hỏi: “Ông xui à, ông nghĩ xem lấy lý do gì là thích hợp nhất?”
“Cái này..., để xem...theo lão phu thấy...”
Không đợi Tống tri phủ nói xong, lính canh phòng vội chạy vào bẩm báo: “Hồi báo công gia, phủ doãn đại nhân, thái phu nhân, công chúa, các vị phu nhân, Hoàng thượng giá đáo!”
Mọi người vừa nghe cuống quít đứng lên. Tống tri phủ nói với Tống Tình: “Nhanh lên! Mau tránh vào trong để lão phu, thái phu nhân, công chúa và Vân nhi nghênh tiếp thánh giá!”
Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết là hạo mệnh thái phu nhân và phu nhân, có thể diện kiến Hoàng thượng. Vân Lộ là công chúa đương nhiên tùy tiện gặp Hoàng thượng. Tống Vân Nhi là phó chỉ huy sứ Cẩm y vệ cũng có thể kiến giá long nhan. Còn Tần Chỉ Huệ, Tống Tình, Bạch Tố Mai cùng Hồng Lăng không có sắc phong nên chưa có thánh mệnh không thể diện kiến Hoàng thượng, cho nên bọn họ vội vàng lánh vào trong. Dương mẫu đưa mọi người vội vàng nghênh giá.
Vừa ra đến vườn, Minh Thành Tổ Chu Lệ mang theo tổng quản thái giám và đại nội thị vệ đã bước nhanh đến. Thì ra Dương Thu Trì hôn mê, bất tỉnh, không có cách gì để dự tảo triều, cho nên Dương mẫu phái người đi báo thỉnh nghỉ bệnh, không ngờ Minh Thành Tổ cũng nghĩ tới bầy tôi, tan triều xong là tự đến thăm hắn.
Dương mẫu vội quỳ xuống đất khấu kiến. Dương mẫu nói: ”Hoàng thượng, khuyển tử hắn đang bệnh, đang nằm liệt bên trong phòng, không thể rời giường bệnh nghênh giá được, cúi mong Hoàng thượng tha tội!”
Minh Thành Tổ khoát tay cho bọn họ đứng dậy: “Trẫm đã biết Dương ái khanh đang không khỏe trong người, không vào triều được, cho nên trẫm mới đến thăm.” Vừa dứt lời, lập tức tiến thẳng vào bên trong. Dương mẫu cũng đi theo sau bước vào nhà.
Dương Thu Trì được thái y đỡ dậy, yếu ớt xuống giường quỳ xuống nghênh giá. Minh Thành Tổ vội tiến lại,đỡ hắn nằm xuống: “Dương ái khanh bệnh nặng trong người, không cần đa lễ,mau mau nằm xuống!”
Dương Thu Trì cáo tội xong, lúc này mới nằm xuống.
Minh Thành Tổ thấy hắn máu tươi đầm đìa, chắc chắn là mới vừa phun ra máu nữa nên ân cần hỏi han: “Dương ái khanh tối hôm qua vẫn khỏe mạnh, còn uống với trẫm vài ly nữa, sao hôm nay lại bệnh như thế này?”
Dương Thu Trì trong lòng chua xót, môi run run, muốn nói vài điều gì đó nhưng tìm mãi không ra lời nào cho thích hợp.
Minh Thành Tổ quay sang hỏi thái y: “Bệnh tình của Dương ái khanh là thế nào?”
Thái y khẽ liếc mắt nhìn sang Tống tri phủ một cái. Những gì Tống tri phủ nói vừa rồi y cũng đã nghe hết, biết là không thể tiết lộ chân tướng sự việc, sau chút chần chừ, bèn đáp: “Dương công gia chính là do uống rượu quá độ, bên ngoài bị cảm, bên trong bị hỏa nhiệt chi tà, cộng thêm... “hành phòng bất tiết (xuất tinh), dẫn tới nhiệt hỏa trong tạng phủ quá thinh. Vi thần đã dùng xương của tê giác cho Dương công gia thanh nhiệt. Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi, không gì đáng ngại.”
Minh Thành Tổ lúc này mới yên tâm, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi,...à ha, xem ra Dương ái khanh vì cưới Lộ nhi nên mừng rỡ quá mức, uống rượu quá độ, đêm động phòng hoa chúc lại...à, à... Dương ái khanh ngươi là trọng thần của trẫm, phải biết yêu quý thân thể của mình chứ, không thể tùy tiện được! Lát khi về xong để trẫm sai trong cung mang cho ngươi một ít yến bồi bổ sức khỏe.”
Dương Thu Trì nén đau đớn trong lòng, miễn cưỡng cười đáp: ”Đa tạ Hoàng thượng chiếu cố, vi thần cảm kích đến rơi lệ.”
Minh Thành Tổ quay đầu nhìn Vân Lộ bên cạnh đang đầm đìa nước mắt, yêu thương nói: ”Lộ nhi, nhìn con kìa, khóc đến nỗi như một con mèo ướt vậy! Được rồi, thái y đã nói tướng công con tĩnh dưỡng vài hôm sẽ bình phục lại mà thôi, không cần lo lắng quá như vậy đâu. Này, con phải chăm lo cho Dương gia, không được giữ tâm tính ương bướng như xưa nữa nhớ không?”
Vân Lộ phục lễ, thấp giọng đáp ứng.
Minh Thành Tổ phất tay: “Các ngươi mau lui ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với Dương ái khanh.”
Dương mẫu cùng mọi người cáo lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Minh Thành Tổ nhìn Dương Thu Trì, muốn nói nhưng rồi lại thôi. Một hồi lâu, thở dài một tiếng: ”Ài,..! Dương ái khanh, khanh bây giờ đang có bệnh phải nằm liệt giường, trẫm đồng ý cho ngươi tĩnh tâm dưỡng bệnh, chỉ là...”
Hoàng thượng tự mình đi thăm viếng một trọng thần đang lâm bệnh. Điều này vốn rất tốt, là hiếm có. Nhưng khi gặp mặt rồi, lúc muốn nói, lúc lại thôi, lại thở dài hai tiếng. Dương Thu Trì liền đoán biết Minh Thành Tổ chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn hắn tự đi làm. Mặc dù trong lòng hắn hiện giờ đang lo lắng cho Nhược Băng và con của mình, nhưng có câu làm bạn với vua như làm bạn với hổ, bây giờ Hoàng thượng có việc muốn chính hắn giải quyết, thì chuyện riêng có lớn thế nào cũng phải gác qua một bên. Biết là không thể từ chối, hắn lên tiếng: “Hoàng thượng, vi thần chỉ là uống vài chén nên thân thể bị ảnh hưởng nhẹ, không gì đáng lo ngại cả. Nếu như hoàng thượng có gì cần sai bảo, giao phó cho hạ thần thì xin cứ nói, vi thần sẽ tận tâm tận lực, không phụ thánh ân hoàng thượng.”
“Ừ, Dương ái khanh quả nhiên nhận thức hơn người,lo cho đại cục, trẫm quả thật không nhìn lầm người mà!” Minh Thành Tổ vuốt chòm râu dê dưới cằm, gật đầu mỉm cười, thuận miệng tâng bốc Dương Thu Trì vài câu, “Chuyện phiền toái này trước kia vẫn do khanh giải quyết, hơn nữa lại hoàn thành xuất sắc. Bây giờ thì nó lại đến nữa rồi, suy đi nghĩ lại trẫm thấy nên để khanh đi làm mới được. Vì vậy, trẫm bất đắc dĩ mới để khanh xuất chinh khi vẫn còn đang bệnh. Khanh phải hiểu nổi khổ tâm của trẫm!”
Dương Thu Trì động lòng, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, có phải vấn đề của Kiến Văn không?”
“Đúng là vậy!”. Minh Thành Tổ gật đầu,hạ nhỏ giọng đáp, ”Vốn ra trước kia khi Tam Bảo đi sứ Nam Dương có truyền mật báo đã phát hiện tung tích của Kiến Văn ở hải ngoại. Cho nên trẫm trước kia triệu hồi khanh trở lại kinh thành để dùng vào việc khác. Nhưng sáng hôm nay, Tam Bảo lại truyền về mật báo, nói rằng đại phá dư đảng của Kiến Văn ở hải ngoại xong, sau khi thẩm tra biết được Kiến Văn ngầm cùng bọn nghịch tặc Diệp Hi Hiền và tùy tùng bí mật chuyển dời về gần nước, hơn nữa đang cùng bọn Uy khấu, Mông Cổ liền kết mưu đồ tạo phản. Việc này không giải quyết xong thì trẫm không sao ăn ngủ yên! Do đó, Dương ái khanh lần này cần phải thế trẫm lo lắng rồi”.
Lời Minh Thành Tổ đề cập đến Tam Bảo chính là Trịnh Hòa đã từng bay lần đi sứ tây dương. Trịnh Họa là quan thái giám trong nội cung, Tam Bảo chính là lúc nhỏ của ông ta.
NẠP THIẾP KÝ II