Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2020-07-08 19:30:57 +0700
Chương 4
B
uổi tối Vương Bồi ngồi ở phòng vẽ tranh tiếp tục vẽ bức cung nữ đồ, vẽ vẽ, trong đầu lại toàn bộ bị chiếm bởi hình ảnh của Ngao Du. Mặt mày xinh đẹp như vậy, nét cười bộ dáng có thể làm điên đảo bao nhiêu con gái.
Lúc chiều cô vất vả lắm mới cố nhịn không cho máu mũi chảy xuống, cố gắng điều chỉnh hô hấp cho đến khi bình thường trở lại rồi mới quay ra, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì hỏi anh ta: “Anh định đi bơi ở chỗ nào?”
Ngao Du xoa xoa cằm bảo: “Phía dưới kia không phải có con sông đúng không?”
Ôi mẹ ơi, con sông kia anh ta cũng muốn đi bơi sao?
Muốn nói trước hết thì con sông kia nước không sâu, dọc theo bờ sông khoảng hai mươi thước chính là trấn nhỏ, còn có chiếc cầu gỗ bắc qua sông, trên cầu mỗi ngày không biết có bao nhiêu du khách đi lại. Nếu một lát nữa Ngao Du xuống nước không chừng ngày hôm sau trong trấn sẽ truyền một đồn mười, mười đồn trăm, cái gì nhỉ: “thôn nhỏ yên tĩnh có một tuyệt mỹ yêu tinh.” Thần tiên? Yêu tinh?…Hay là đại loại gì gì đó.
Vì sự yên tĩnh của trấn nhỏ, Vương Bồi cảm thấy mình phải có trách nhiệm ngăn cản chuyện phát sinh một chút. Nhưng từ cửa vòng ra sau một đoạn hình như là có một cái hồ, nước trong suốt, yên tĩnh, không nói tới du khách mà rất ít người trong trấn cũng không biết có cái hồ kia. Còn muốn dẫn anh ta đi đâu nữa đây?
Vương Bồi dẫn Ngao Du đi vòng qua biệt thự ra cửa sau. Hậu viện là nơi ở ông nội Vương Tắc An của cô, lúc này ông lão đang đi nghỉ hè ở Vân Nam, cho nên trong nhà không có ai, sân nhỏ rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Sau cánh cửa là một con đường nhỏ xây bằng đá, hai bên đường có rất nhiều cây cổ thụ, có cây hương phỉ với cây lá đỏ, trong rừng rất mát mẻ, yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi lướt qua, lại còn có tiếng chim kêu chiêm chiếp làm cho con người ta như lạc vào đâu đó không biết rõ là nơi nào.
Đi dọc theo đường nhỏ khoảng 10 phút thì đi tới hồ Ngoạ Long. Nơi đây nước rất trong, sạch sẽ róc rách chảy từ trên núi xuống. Bây giờ đang là mùa khô nước cạn, có thể nhìn thấy đá sỏi tận đáy, còn có mấy con cá suối nhóm năm, nhóm ba bơi lội tung tăng, thấy người đến gần cũng không sợ.
Nhưng ở giữa hồ thấy rất sâu, không nhìn thấy nước lay động, im lặng, cũng lại làm cho người ta không dám đến gần.
“Nơi này gọi là hồ Ngoạ Long.” Vương Bồi cởi giầy, ngồi xuống bên bờ, khoát khoát đôi chân trần xuống nước, giọng nhẹ nhàng: “Nghe nói trước kia ở đây có rồng, tôi gần đây cũng có nhìn thấy.” Cô thần thần bí bí nhìn Ngao Du bảo. “Thực đó, nhưng mọi người ai cũng không tin.”
Ngao Du đang định xuống nước bơi ra xa bỗng nghe được lời của cô ngẩng đầu nhìn cô cười cười bảo: “Ta tin.”
Anh ta nói anh ta tin!
Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút cảm động, vì thế nhịn không được đứng dậy, “Là thật đó, lúc ấy tôi còn nhỏ. Có một lần trời chạng vạng tối mưa to, tôi đi tắt qua nơi đây thì nhìn thấy một con rồng rất là to. Đúng rồi, trên người nó còn có vảy màu trắng nữa nhìn đẹp lắm, từ từ trồi lên từ trong hồ nhìn tôi.”
Con rồng kia hình như còn chưa tỉnh ngủ, động tác rất chậm, lúc nhìn vào cô ánh mắt mê muội, nhưng cũng rất ôn nhu, vì vậy Vương Bồi lúc đó cũng không chút sợ hãi. Hai bên nhìn nhau thật lâu, Vương Bồi không nói tiếng nào, mà Tiểu Bạch Long cũng không động đậy, cứ ngây ngốc nhìn cô, nhìn mãi cho đến lúc cô chỉ vào nó hỏi khẽ: “Tiểu Bạch Long?”
Đột nhiên trên bầu trời bắn ra hàng vạn ánh sáng chói mắt chiếu xuống, Tiểu Bạch Long giống như chiếm được gì đó, thân dài vung lên, bắn tung toé nước vào người Vương Bồi. Chờ lúc cô lau hết nước trên mặt đi nhìn lại thì thấy Tiểu Bạch Long đã bay vọt lên giữa tầng trời cao rồi.
“Là thật đó!” Vương Bồi còn thực tăng thêm ngữ điệu. Từ nhỏ đến giờ cô rất muốn nói từ cõi lòng ra cho mọi người biết chuyện này nhưng cho đến tận bây giờ đều không có ai tin tưởng cô cả.
“Ừ.” Ngao Du bơi một phát ra đến giữa đầm nước trong xanh kia, trên mặt nước chỉ còn hé ra khuôn mặt xinh đẹp, thái độ thì rất bình tĩnh, “Hắn tu luyện đã đến thời điểm, chỉ vừa vặn đợi cô thôi.”
“Gì cơ?” Vương Bồi vẫn không hiểu lắm.
“Cô gọi nó một tiếng 'long'!” Cánh tay dài Ngao Du nhẹ nhàng khoả nước, thân thể giống như con cá lớn nhanh chóng bơi từ từ giữa đầm đi đến, “Hắn lúc đó đến thời điểm phải bay lên trời.” Cả người tuyết trắng của anh ta hơi hơi bốc lên, cả đầm nước bắt đầu xao động, mãi sau không nhìn thấy người đâu nữa.
Nói như vậy là cô đã làm một chuyện tốt rồi! Tâm tình Vương Bồi dạt dào. Lại nói đến Ngao Du mặc dù không hiểu rõ chuyện lắm nhưng tính tình cũng không phải xấu lắm. Kỳ thực thì anh ta là một đứa nhỏ rất ngây thơ, Vương Bồi cảm thấy anh ta thực sự nghe cô kể chuyện cổ quái như thế mà không ngạc nhiên lại còn phụ họa thêm nữa chứ, thật không dễ mà.
Ngao Du lặn xuống sâu dưới đáy được nửa chừng thì bỗng bơi tới gần Vương Bồi, từ trong nước chui ra làm Vương Bồi sợ tới mức suýt nữa rớt xuống nước. Anh ta với trẻ con thật là giống nhau quá đi – rất ngây thơ! Vương Bồi thầm nghĩ vậy.
“Cô có nguyện vọng gì không, Vương Bồi?” Ngao Du đưa cánh tay ra đỡ người Vương Bồi, yên ổn dừng bên cạnh cô. Từng giọt nước trong suốt chảy từ trên người của anh ta xuống sáng lấp lánh rơi trên mặt nước.
Da thịt anh ta hiện trong nền trời chiều tà lại càng trong suốt, nhìn có một kiểu trơn bóng, sáng lóng lánh làm cho người ta nhìn nhịn không nổi muốn cắn một miếng. Gương mặt thật xinh đẹp tiến đến gần, hơi thở nóng hổi gần như phun vào cổ Vương Bồi, cái mũi cao ngất, ánh mắt trong suốt sáng ngời, bất kỳ ai cũng phải thừa nhận anh ta thực đẹp trai.
Mà đúng là tai họa thật, nếu định lực của cô kém một chút, nếu trong lòng cô không phải vẫn tồn tại một người thì trước mặt anh ta, thân thể anh ta, chỉ sợ cô đã xiêu lòng, chìm sâu vào đó mất rồi.
Nguyện vọng sao?
Vương Bồi xoay người sang chỗ khác hít một hơi thật sâu, chỉ cần không nhìn anh ta, Vương Bồi mới có thể bình tĩnh lại một chút, mới có thể tự hỏi mình như thường ngày được.
Nhưng là hình như cô cũng không có nguyện vọng gì đặc biệt cả.
Cuộc sống của cô cũng bình thường, gia thế tương đối, công việc thoải mái, không có trách nhiệm gì lớn nặng nề phải gánh vác, cũng không có lý tưởng lớn nào cả. Nếu không nói tới nguyện vọng thì như thế này cô chỉ hy vọng tiểu thúc thúc của cô sớm có thể trở về. Cô hy vọng chú có thể yêu cô thật nhiều.
“Không có sao?” Ngao Du nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giống như có mang theo chút ma lực vậy.
“Tôi…” Vương Bồi hơi đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
“Tôi biết rồi..” Ngao Du bỗng xen vào, vẻ mặt chắc chắn nói: “Cô thích tôi đúng không?” Giọng của anh ta còn giống như là khẳng định vậy.
Mà đúng là anh ta khẳng định thật, vì thế làm cho Vương Bồi chịu không nổi tự kiểm điểm lại mình xem có phải hôm nay bị kích động chút không, đã làm ra chuyện gì, nói cái gì khiến người ta hiểu lầm rồi. Nhưng mà câu tiếp theo của Ngao Du đã đem toàn bộ ý nghĩ của Vương Bồi đập nát.
Anh ta ngẩng đầu đắc ý vô cùng, làm ra vẻ ta đây đã sớm biết, ngốc ngốc hét lớn: “Tôi biết rồi, chưa từng có con gái nào thích tôi. Trước đây tôi đi bên Trọng Hằng, một nửa con gái thích hắn, một nửa còn lại thì thích tôi, bây giờ hắn mất rồi, các cô chắc chắn là đều thích tôi hết.”
Đúng là giống quả thiên lôi đánh xuống!
Có như thế sao!
Nếu không phải bộ dạng hắn đẹp trai như thế, Vương Bồi chắc chắn nghĩ đầu óc anh ta có vấn đề. Nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy anh ta vẫn có chút tư cách để nói như vậy. Người thanh niên này bình thường chắc chắn là quá kiêu ngạo đi, cho nên mới bồi dưỡng được tật xấu tự cao tự đại như vậy.
Vương Bồi trợn mắt há mồm nhìn Ngao Du xem chừng là cam chịu và chột dạ, cho nên vẫn để anh ta nói tiếp: “Tuy rằng cô bộ dạng cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng vẫn còn nhìn thuận mắt, lại biết cách nấu ăn nữa. Tôi liền cố nhận cô làm bạn gái vậy, dù sao thời gian cũng không còn dài…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết, Vương Bồi đã nhanh chân đá một nhát cho anh ta rơi bùm xuống nước. “Cô làm sao thế?” Ngao Du từ trong nước trồi lên, cố đứng vững rồi tức giận trừng mắt nhìn cô. Mặt của anh ta đỏ bừng, vài sợi tóc đen dán chặt vào trán, tương phản với màu da trắng của anh ta. Ánh mắt trong suốt, bên trong là toàn bộ sự tức giận, răng cắn chặt nữa chứ!
Anh ta còn dám tức giận! Anh ta còn mặt mũi tức giận nữa cơ chứ!
Hai tay Vương Bồi thò ra sờ soạng bốn phía tìm không được hòn đá nào, nên thuận tay rút được một cành cây chỉ vào phía Ngao Du thở phì phò mắng: “Tên kia, anh đừng có mà đắc ý, cứ tưởng bộ dạng xinh đẹp lắm hay sao. Tôi mới là không thích anh, thứ tự cao tự đại lại ngây ngô như anh đâu! Không phải là mới chỉ nhìn anh có vài lần sao, sau này không ngó nữa là được chứ gì. Đúng là đồ tự cao tự đại!
Ngao Du trông như tên ngốc nhìn cô, một lát sau thì gãi gãi đầu, một lát thì lại gõ gõ trán, nhỏ giọng hỏi: “Không phải là cô cao hứng quá mà choáng váng đấy chứ, cho nên mới nói năng lung tung. Cô sao lại không thể thích tôi được? Bộ dạng tôi trông rất anh tuấn, ra tay thì rất hào phóng, à mà tôi còn rất ôn nhu, hơn nữa trên giường tôi lại rất dũng mãnh. Cô... sao cô lại không thích tôi được chứ?”
Vương Bồi: “..”
Cô lúc này cũng không tức giận. Cô đã hiểu được tên Ngao Du này không phải cố ý nhạo báng cô, mà anh ta thực sự ngây thơ, thật thà. Vương Bồi cũng không biết rõ chỉ số thông minh của anh ta là bao nhiêu hay là tình thương quá ít, dù sao cũng là một khuôn mặt đẹp không thực lắm, chỉ đáng làm chiếc bình hoa di động thôi.
Nghĩ như vậy xong Vương Bồi liền không muốn so cao thấp với anh ta, hướng phía anh ta phất tay áo bất đắc dĩ nói: “Anh ở lại một lúc nữa thì chúng ta cùng về. Tý nữa nước lạnh, làm thân thể bị thương…” Cho dù anh ta là hổ dũng mãnh chuyện kia, nếu bị nước lạnh thì cái kia…gì gì đó…..
Ngao Du bỗng thấy cô không tức giận nữa thì nghĩ là lúc này mình nói một tràng chắc là làm cho cô hiểu rồi. Vì vậy anh ta rất hài lòng, lùi lại vài bước, nghiêng người lặn sâu xuống hồ nước.
Anh ta bơi trong hồ nước nhiều lần, tự dưng nhớ đến gì đó ngoắc ngoắc về phía Vương Bồi, nói: “Trước kia tôi…đúng rồi….đã tới nơi này, để lại gì đó. Tôi lặn xuống nước xem có còn thấy không nhé!” Dứt lời anh ta thả tay xuống lặn sâu vào nước.
1 phút…3 phút….5 phút…
Anh ta xuống nước ước chừng khoảng 10 phút rồi nhưng vẫn không thấy lên. Lúc đầu Vương Bồi còn có chút lo lắng sau lại biến thành kinh hoảng, lúc đầu còn đứng bên bờ gọi tên anh ta, rồi lập tức đứng ngồi không yên, cuối cùng nhảy xuống nước, đứng ở chỗ nước nông hét to gọi anh ta, rồi sau lại bơi đi bơi về thăm dò xem xét.
“Ngao Du! Ngao Du!”
Trên mặt nước lặng yên, chỉ có giọng hoảng sợ của Vương Bồi cùng tiếng nước róc rách chảy mà thôi…
Vương Bồi sợ hãi đến mức sắp phát khóc rồi, nước mắt đã sớm rơi xuống, một người tốt như thế, xinh đẹp như thế, nói thế nào thì bỗng chốc biến mất chẳng thấy tăm hơi gì….Lâu đến thế cũng không thấy bóng dáng đâu, sợ rằng mạng sống không còn nữa rồi…
“Ngao Du…” Cô cuối cùng nhịn không được khóc rống lên, vừa lau nước mắt vừa bơi nhanh vào bờ, nhanh chân chuẩn bị đi tìm người hỗ trợ.
Vừa mới lên đến trên bờ, giầy còn chưa kịp đi thì bỗng nghe thấy có tiếng nước vang lên, Vương Bồi quay người lại thì nhìn thấy Ngao Du ngoi lên từ mặt nước, nụ cười trắng loá trắng loá như đoá hoa, vui vẻ vẫy vẫy tay về phía Vương Bồi: “Cô vừa rồi còn nói không thích ta, nhìn cô xấu như vậy, chắc là khóc rồi.”
Đối với một tên ngốc thì cô còn biết nói gì nữa đây.
Ngao Du bơi chậm rãi vào bờ, cũng chưa vội lên bờ, vươn tay ra xa về phía Vương Bồi, lòng bàn tay mở ra, đó là một khối đá màu lam nhỏ, màu sắc lóng lánh, nhìn rất đẹp, giống như đại dương vậy. Vương Bồi nhìn thấy thì thích ngay.
“Cho cô này.” anh ta bảo.
“Là thuỷ tinh sao?” Vương Bồi vui vẻ tiếp nhận xem xét kỹ. Giống hòn đá mà cũng không phải đá, sờ vào mát mẻ lại thoải mái, cảm giác cũng không thô ráp mà ngược lại có vẻ trơn bóng sáng như ngọc.
“Cô thích thì lấy đi.” Ngao Du cười hì hì nhìn cô, mặt mũi lấp loá, mang theo chút đơn thuần trẻ con. Đúng là một chú bé đẹp trai ha.
Vì vậy Vương Bồi liền tiếp nhận hòn đá này luôn.
*****
Cô đem hòn đá đặt lên bàn trang điểm, vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy nó, sau đó sẽ nhớ đến phòng bên có một tên ngốc xinh đẹp kỳ cục.