Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 51
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ạp xe qua cầu Tràng Tiền, thấy chiều còn sớm, Linh bỗng nẩy ra ý định đến thăm Nghĩa.
Mưa dầm kéo dài liên miên đã bốn năm ngày. Mỗi buổi sớm trở dậy, nhìn ra ngoài cổng, con đường lênh láng, nhiều chỗ ngập tới mắt cá chân, trời xám, thấp và mù mịt hơi nước càn xui khiến Linh nhớ đến cái nắng lòa chói và những hàng cây xanh ngắt cửa phường phố Sàigòn. Chiều nay cơn mưa bỗng bất chợt tạnh hẳn. Nước rút đi. Những lòng đường hiện ra, và gió từ sông Hương thổi lên mát rươi. Linh nghĩ ở nhà giờ này không có công việc gì bận và cần thiết đợi chờ nàng. Lũ em nhỏ kéo sang Vĩ Dạ thăm bà ngoại từ sáng và chắc còn ở lại đến trưa mai mới về. Hôm nay Chùa Từ Đàm lại có lễ lớn. Bà Phán Thi có về tới nhà cũng phải chập choạng tối, và Linh vui mừng có một buổi chiều thật thảnh thơi.
Ngừng xe ở cạnh đường Trần Hưng Đạo, Linh tháo áo mưa, gấp lại, cất vào cặp. Đoạn nàng lái vòng xe trở lại, phóng thật nhanh về hướng cửa Thượng Tứ. Gia đình Nghĩa ở trong thành Nội. Từ hôm ở Sàigòn về đến nay Linh chưa đến thăm Nghĩa. Hôm đi, Nghĩa có nhờ nàng mua dùm mấy thước vải may áo, nhưng Linh chưa từng đến chơi bạn lần nào. Trong đám nữ sinh cùng lớp của trường Đồng Khánh hai năm trước đây, Linh và Nghĩa là đôi bạn thân nhất. Bây giờ Nghĩa đã bỏ học.
Nói bỏ không hẳn đúng. Cha mẹ Nghĩa đã bắt Nghĩa ở nhà. Hôm được tin đó, Nghĩa đã đến tận nhà cho Linh hay. Nhìn thấy mắt Nghĩa đỏ hoe, Linh cũng xúc động và đôi bạn đã ôm lấy nhau mà khóc. Rồi để tránh không cho mẹ Linh biết, Nghĩa đã rủ Linh vào Đại Nội tâm sự. Đôi bạn không có chuyện gì dấu diếm nhau, nên cái chuyện Nghĩa phải nghĩ học ở nhà cũng không làm Linh kinh ngạc mấy:
- Lịch phải không? Linh hỏi Nghĩa, khi đôi bạn đã ngồi xuống thành đá và cùng nhìn ra mặt hồ Tĩnh Tâm xanh biếc trước mặt.
Nghĩa gật đầu, nét mặt hiện đầy vẻ thiểu não.
Linh nắm lâý tay bạn:
- Làm sao các cụ biết được?
- Không hiểu. Nhưng chắc thằng Giao mách.
Giao là gã con trai ở cùng phố với Nghĩa. Hắn theo đuổi Nghĩa đã mấy năm nay, nhưng Nghĩa không đáp lại vì lòng Nghĩa đã dành cho Lịch. Ở Huế, Lịch có một "tội" lớn.
Nhà đã nghèo lại không có bằng cấp gì. Linh biết Nghĩa và Lịch yêu nhau đằm thắm, nhưng đó là một mối tình lén lút và vụng trộm, làm bằng những hò hẹn âm thầm và những gặp gỡ vội vã.
Rồi nhà Nghĩa biết chuyện. Và trừng phạt thứ nhất của người cha nghiêm khắc là bắt Nghĩa ở nhà không cho đi học nữa.
- Thế bây giờ các cậu còn gặp được nhau nữa không?
Nghĩa lắc đầu:
- Khó lắm. Đi đâu bây giờ cũng không được. Ban nãy phải nói đến chơi Linh mới được đi đấy.
Mắt Nghĩa bỗng sáng quắc:
- Mình vừa gặp Lịch hôm qua. Cũng là liều và chắc là lần gặp cuối cùng.
- Nghĩa định sao bây giờ. Hay thôi đi.
- Không thôi được. Mình đã thề nguyền với Lịch rồi. Hai đứa nhất định không bao giờ xa nhau. Lịch định vào Sàigòn ở với một người bạn. Và tìm việc làm ở trong ấy. Nếu Lịch đi mình sẽ trốn nhà vào Sàigòn với Lịch.
Linh còn nhớ lần gặp nhau đó, nghe thấy Nghĩa bày tỏ ý định trốn vào Sàigòn với người yêu, nàng đã thảng thốt kêu lên và ngó nhìn bạn một cách khiếp hãi. Trốn đi với người yêu? Người con gái Huế không bao giờ được quyền nghĩ đến chuyện đó. Ở cái thành phố cổ kính và đây những dấu tích của một thời vàng son đã mất này, cha mẹ và gia đình qua bao nhiêu thay đổi, vẫn là tượng trưng của một quyền uy tô;i thượng. Nhìn Nghĩa, phút ấy người con gái hiền thục chăm chỉ ngoan ngoãn ở Linh hãi hùng như nhìn thấy một hiện thân của điên cuồng và tội lỗi.
- Chết. Nghĩa điên hay sao? Trốn đi như thế là điên.
Nghĩa chua chát:
- Ở lại cũng điên thi giá có điên mà trốn đi cũng còn hơn.
Buổi chiều hôm đó, ở bờ hồ Tĩnh Tâm ra về, trời đã xế bóng. Đôi bạn dắt xe đạp lững thững đi trên con đường men theo bờ cổ thành. Con đường nhỏ như ngoan ngoãn nép mình giữa hai vi tường đá ong cao vút chạy dài đến bất tận. Nắng thoi thóp xa xa, trên đỉnh Phú Văn Lâu. Cuộc đời của người thiếu nữ Huế mang hình ảnh của con đường nằm giữa hai bờ cổ thành kiên cố và lỗi thời. Muốn tìm đến những vùng trời mới, phải có can đảm vượt qua những dẫy cổ thành ấy.
Chuyện tình duyên vỡ lỡ cách đây hai năm của Nghĩa trở lại trong tâm trí Linh khi nàng cúi đầu đạp thật nhanh qua cửa Thượng Tứ vào Thành Nội.
Qua một cánh cổng thấp, Linh gác xe máy vào thành tường, đưa mắt tìm Nghĩa hàng ngày hồi còn đi học, nhưng mỗi lần đến tìm Nghĩa Linh đều không dám cất tiếng gọi lớn. Không khí nơi này lạnh lùng một vẻ canh giữ nghiêm khắc làm Linh e dè. Nhà nàng đã nghiêm. Nhà Nghĩa còn nghiêm hơn. Cánh cửa lên phòng khách đóng kín. Chung quanh, không có một tiếng động. Những bông hồng ngoài vườn Linh nhìn thấy mãn khai sau mấy ngày mưa cũng hình như nem nép cúi xuống.
Một tiếng người từ phía sau làm Linh giật mình.
- Cô hỏi ai đó?
- Lạy bác a.
Linh quay lại lễ phép chào bà Bảo. Bà Bảo là mẹ Nghĩa. Gầy quắt như một cái ống điếu, đôi mắt xâu hoắm, cặp môi mỏng dính, ở người đàn bà tóc đã hoa râm, và ngậm trên mép một điếu thuốc Cảm Lệ nay, không ánh lên một nét nhân hậu và hiền từ nào.
- Thưa bác, Nghĩa có nhà không ạ?
- Cô là... con ông bà Phán Thi phải không?
Linh cười:
- Bác quên tên cháu rồi ư? Cháu là Linh đây mà bác?
- À, cô Linh. Chóng lớn quá. Có phải cô vừa vào Sàigòn, cô mua hộ hàng áo cho con Nghĩa nhà tôi đấy không?
- Dạ. Cháu chọn mãi mới được hàng áo đấy. Nghĩa có ưng thuận bác?
Bà Bảo bĩu môi:
- Gì mà nó không ưng chớ. Nhưng tôi không ưng. Loè loẹt quá. Không mặc được.
Linh nẩn người. Nàng nhớ lại hàng áo nàng đã mua cho Nghĩa. Màu hồng nhạt với những bông hoa trắng. Có gì là loè loẹt. Trong một giây ngắn ngủi. Linh nghĩ nếu bà Bảo vào Saigòn, bà đi trên con đường Tự Do, lối phục sức trẻ trung và rực rỡ của bầy thiếu nữ Sàigòn bây giờ không biết còn làm cho bà Bảo bất bình đến ngần nào. Nhưng Linh cũng không dám cãi lại mẹ bạn:
- Cháu thì nghĩ hàng áo ấy đẹp lắm. Bác không ưng cho Nghĩa may, cháu hoàn lại tiền Nghĩa và lấy lại hàng áo cũng được ạ.
Bà Bảo nhìn ngắm Linh bằng cặp mắt dò xét:
- Cô đến tìm em có việc gì thế?
- Cháu đến thăm Nghĩa thôi đấy a.
- Có rủ em đi đâu không?
- Dạ, đâu có ạ.
- Thế thì được. Nó ở trong nhà trong ấy.
Bà Bảo đưa mắt nhìn về phiá nhà sau lẩm bẩm:
- Con với cái. Đồ hư hỏng. Đồ mất dậy.
Linh cúi đầu đi nhanh về phía sau nhà để khỏi phải nghe người mẹ nghiêm khắc chửi rủa con gái bà.
Nghĩa ngồi ủ rũ một góc tường. Đôi mắt Nghĩa sáng lên khi thấy Linh đẩy cửa bước vào. Đôi bạn ôm lấy nhau. Giữa ban ngày nhưng căn buồng tiều tụy và đóng kín cửa đã như tụ đọng và lẩn quất đâu đó rất nhiều bóng tối. Buông bạn ra, Linh nhìn kỹ Nghĩa và lúc đó nàng mới thấy, như căn buồng. Nghĩa tiều tụy quá chừng. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc bù rối, đôi mắt sưng húp và như còn ngấn lệ. Linh bàng hoàng cả người. Nàng đoán một chuyện gì ghê gớm đã xảy ra. Từ lần tâm sự hai năm trước đây trên bờ hồ Tĩnh Tâm, Nghĩa đã tỏ ý muốn trốn vào Sàigòn với Lịch. Linh đã khuyên Nghĩa đừng nên có cái hành động dại dột ấy và Nghĩa đã nghe nàng. Lịch đi Sàigòn, Nghĩa ở lại. Hôm cặp nhân tình từ biệt nhau lên đường. Linh cũng có mặt ở sân ga. Nghĩa phải rủ nàng đi cùng mới ra khỏi nhà được. Lần thứ nhất trong đời, nhìn Nghĩa và Lịch âu yếm nắm lấy tay anhu trong khi còi tàu đã rú lên, Nghĩa thi đầm đìa nước mất, còn Lịch thì không nỡ rời tay Nghĩa, Linh mới khám phá thâý thế nào là khuôn mặt não nùng của phân ly. Khoảng thời gian Lịch đi xa, Nghĩa nghe chừng cũng nguôi nguôi dần dần tâm sự buồn thảm.
Linh cũng mừng thầm cho bạn. Điều Linh không thể nhìn thấy, là cái bề ngoài thản nhiên của Nghĩa chỉ là sự che dấu một tâm trạng tuyệt vọng. Hàng tuần Nghĩa vẫn lén viết thư cho Lịch. Và Lịch trả lời Nghĩa đến một địa chỉ khác.
Bỗng hai tháng trước đây, Lịch thình lình trở về Huế. Đêm Lịch đến trước cửa nhà người yêu, Nghĩa đang nằm thao thức bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc của người yêu, nàng hồi hộp đến độ muốn ngất đi. Sáng hôm sau, cặp tình nhân đau khổ liều lĩnh gặp nhau tên đồi Vọng Cảnh. Nhìn thấy tất cả những nguy hiểm sẽ tới nhưng Nghĩa không muốn giữ gìn nữa. Lịch chỉ ở lại Huế một tuần. Bảy ngày nữa, bảy ngày như một thế giới thần tiên ngắn ngủi, Lịch lại vượt qua đèo Hải Vân, và tình yêu sẽ chỉ còn là cái hình ảnh nghìn trùng cách trở.
- Anh đi lần này mấy năm mới về. Em có nhớ anh không?
Lịch nói và kéo Nghĩa vào lòng. Người con gaí e thẹn ở Nghĩa phút đó hơi ngạc nhiên và hổ thẹn. Hai năm vào Sàigòn, Nghĩa lạ lùng vì nàng thấy người yêu đã đổi khác. Lịch không còn là chàng trẻ tuổi quê muà và nhút nhát vẫn đứng đợi chờ nàng ở bên này vòm cửa Thượng Tứ nữa. Lịch đã bạo dạn hơn. Phục sức cũng chải chuốt hơn. Nghĩa hơi sợ. Nhưng bảy ngày ngắn quá. Nàng muốn sống thành một nghìn ngày. Phút ân ái này quá giá quá. Nàng muốn sống như một nghìn lần ân ái. Bảy ngày nữa, Lịch đã giả từ Huế, chàng trở lại Sàigòn và Nghĩa không giữ được chàng ở lại. Thôi thì dâng hiến hết cho người yêu. Nàng nói như một con chim sẻ nhỏ kêu thương:
- Chi lạ, anh làm gì thế anh?
Nhưng miệng nói thế mà bị một sức mạnh thôi miên, nàng đã ngã xuống theo vòng tay âu yếm của Lịch. Qua vai người yêu, buổi chiều hôm đó, cùng với mối tàn phá mê đắm như một cơn lốc ào ạt thổi mạnh qua cơ thể, Nghĩa nhìn thấy một khoảng trời xanh trên đầu. Một khoảng trời xanh muôn thuở của một Huế cổ kính. Giá phút ấy, Lịch ân cần mời nàng trốn đi, nàng sẽ từ ngọn đồi nàng đi ngay, giao phó tương lai hoàn toàn cho người yêy, không nghĩ ngợi. Nàng sẽ vượt đèo Hải Vân, giã từ vĩnh viễn một Huế trầm lặng để đến một Sàigòn xa hoa như một ngày hội lớn. Nhưng Lịch không mời màng đi cùng. Nghĩa không hiểu tại sao. Nàng cũng không dám hỏi. Chỉ linh cảm thấy là Lịch không còn là Lịch hai năm trước nữa.
Nghĩa đã hiến thân cho Lịch. Lịch an ủi Nghĩa "Tết năm nay anh sẽ trở về và em sẽ đi với anh" Nhưng ngay khi Lịch nói, Nghĩa đã cảm thấy Lịch không thành thật.
Nghĩa buồn rầu bảo người yêu:
- Anh không trở về, em cũng yêu anh.
Lịch sượng sùng:
- Em nói gì thế Nghĩa?
- Rồi anh sẽ quên em, đứa con gái Huế sống âm thầm trong một căn ảnh trong tận cùng Thành Nội. Rồi anh sẽ kiếm được nhiều tiền. Anh sẽ chạy theo những người con gái ở Sàigòn. Anh sẽ quên em. Anh sẽ quên em. Anh sẽ không bao giờ về Huế nữa.
Lần ấy Lịch đi. Nghĩa không ra ga đưa tiễn người yêu như lần đầu. Phút tày khởi hàng nàng ra ngồi ngoài vườn, một mình. Nàng hình dung thấy một con tàu đang phì phà thở khói. Rồi còi tàu hú lên, dội vào lòng nàng. Một cõi lòng tan nát, muốn chết, ở đó mọi cảm giác đau đớn chỉ còn là một niềm thờ ơ bâng khuâng. Rồi chuyến tày khởi hành. Nó hướng vào Sàigòn, cái thành phố không bao giờ biết tới. Nó như một người tình xa lạ và đâỳ sức hấp dẫn quỷ quái mà nàng không bao giờ có được. Một cuộc đời mới băt đầu cho Lịch. Cuộc đời nàng thì đã hết. Cuộc đời ấy chỉ còn như một cái bóng ma lang thang, trên bờ sông Hương, với đôi mắt lạc thần nhìn vào khoảng không, cõi lòng như cái địa đầu của một dòng sông Hương buổi chiều nơi sương mù tràn lan kín khắp mặt nước buốt lạnh, như ngọn Ngư. Bình đứng bơ vơ giữa vòm trời mùa đông thật buồn của Huế.
Rồi bỗng một ngày, hơn một tháng sau khi Lịch bỏ đi, Nghĩa thất sắc: Nàng biết nàng đã có mang.
Nghĩa cẩn thận đứng dậy, mở hé cửa nhìn ra ngoài. Không thấy có ai lảng vảng đến gần, Nghĩa mới yên tâm.
Linh cười:
- Làm gì mà kỳ thế Nghĩa?
Nghĩa yên lặng lại ngồi xuống cạnh bạn không đáp. Linh với tay lấy tập Album để ở một cái ghế thấp gần đó, mở ra coi. Hai chị em chụm đầu trên những tấm hình nữ sinh của họ. Đó là những hình ảnh của một tuổi thiên đường, vẫn còn với Linh nhưng đã mất với Nghĩa. Linh chỉ tay vào một tấm hình, cười khúc khích:
- Trong mình có khác gì cô Lọ Lem không chứ?
- Bậy. Linh đẹp nhất lớp thì có.
Thốt nhiên tấm hình kéo Nghĩa trở lại với một sự thực. Tấm hình chụp buổi lên hoan cuối năm âý không có Nghĩa. Nghĩa nhớ hôm đó nàng đã trốn học, lần đầu tiên nàng không đến trường, để đạp miết xe ra khỏi Thành Nội đến nơi hẹn hò bí mật thứ nhất với người yêu.
Bao nhiêu gío bão tâm hồn đã nổi dậy từ lần gặp gỡ đó. Lịch đứng chờ nàng sau một bụi cây. Trời nắng vừa. Muà thu dãi thơ trên Huế. Muà thu trải mộng trong lòng nàng. Nàng xuống xe, đi vào con đường nhỏ. Chung quanh không có một bóng người. Những cánh bướm chập chờn bay lượn trong nắng. Cảnh vật bình yên mà lòng Nghĩa thì hồi hộp đến cực điểm. Suốt đêm trước, nàng không ngủ. Và gối đầu lên cánh tay, nàng đã tưởng tượng đến phút này. Bỗng một bàn tay thò ra nắm lấy tay nàn g. Nghĩa giật mình suýt kêu lên.
- Anh làm em hết hồn.
Lịch cười kéo Nghĩa vào khuất sau bụi cây
- Em cũng làm anh hết hồn.
Lần gặp gỡ thứ nhất đó là kỷ niệm đẹp thơm và tinh khiết nhất của mối tình thứ nhất: Họ nhìn nhau mà không nói. Nhìn nhau âu yếm. Nhìn nhau đắm đuối và ngượng ngập. Rưng rưng và yên lặng nhìn nhau. Những ngón tay đã buông nhau ra, muốn tìm nhau lại nhưng không dám. Ngồi xích lại chút nữa, họ cùng thầm nhủ nhưng không ai giám làm cái cử chỉ lại gần. Huế ở chung quanh họ. Nhưng Huế ở thật xa, như con sông Hương không nhìn thấy, như dư luận chưa bắt gặp, như gia đình chưa khám phá thấy họ đã âm thầm yêu nhau đã gặp được nhau ở chốn này. Bây giờ mọi sự đã thay đổi. Lịch đã đi xa. Chàng đã ở Saigòn. Chàng đã xa Huế và chắc là chàng đã quên nàng. Quên rằng mối tình tan vỡ đã kết tinh thành niềm lo sợ âm thầm trong Nghĩa.
Nghĩa đóng tập Album lại. Nước mắt Nghĩa dàn dụa. Nàng không dám khóc, chỉ sợ mẹ thấy. Nhưng nàng không kìm giữ được. Nghĩa gục đầu vào vai bạn, khóc nức nở.
- Đừng Nghĩa, Nghĩa khóc làm mình cũng muốn khóc theo đây này. Có chuyện gì thế?
Tiếng Nghĩa nghẹn ngào, đứt quãng trong thổn thức:
- Linh nên khóc cho mình. Mình đã có mang rồi. Linh ơi.
- Có mang?
Linh đẩy bạn ra, nhìn trừng trừng.
- Nghĩa có mang với ai?
- Với Lịch chứ với ai nữa.
- Không được. Thế thì chết.
Trong một phút thảng thốt, Linh đã quên an ủi bạn mà chỉ nói ra điều nàng nghĩ. Ba ngày ở Sàigòn, nàng đã được Phụng kể cho biết về một vài vụ tai tiếng của những người đàn bà liều lĩng trong tình yêu, nàng không thấy chuyện đó xấu xa và ghê gớm lắm, nhưng trở về Huế, sống trở lại với cái xã hội chật hẹp và đâỳ những thành kiến nghiêm khắc của Huế, cái việc Nghĩa có mang với Lịch là một điều nàng không thể nào tưởng tượng được. Ở Huế, đó là một lầm lẫn không thể cứu vớt, một tội lỗi không thể tha thứ, một liều lĩnh không bao giờ được chấp thuận. Linh có cảm tưởng khi Nghĩa tiết lộ cho nàng sự bí mật đó, Nghĩa cũng không còn là bạn nàng nữa. Một ý tưởng khinh ghét nổi lên trong Linh, đẩy Linh ngồi xa hẳn Nghĩa ra. Nhưng rồi Linh hối hận ngay. Nàng xích vội lại, ân cần nắm chặt lấy tay người bạn gái đáng thương.
- Các cụ biết chưa?
Nghĩa buồn bã lắc đầu:
- Chưa, nhưng thế nào cũng biết. Và khi đó mình chỉ còn nước chết.
- Đừng nói dại, Nghĩa. Linh gắt.
Đứng dậy, đi đi lại lại rồi Linh quay lại ngó Nghĩa:
- Sao không viết thư cho Lịch biết?
Nghĩa lắc đầu ngao ngán. Lịch đi không cho nàng biết địa chỉ ở Sàigòn. Nếu Lịch có biết và trở về, mọi sự cũng không thay đổi. Chuyện tai tiếng động trời vẫn nổ tung như một trái bom trong cái thế giới lặng lờ thu nhở của Huế. Và Nghĩa vẫn cứ là nạn nhân của một trừng phạt khốc liệt. Lịch cũng biết như thế. Tương lai của Nghĩa nàng nhìn thấy nó tối đen. Cuộc đời của Nghĩa, nàng thấy nó đã hoàn toàn tan vỡ. Linh muốn cứu bạn, làm một cái gì cho bạn, nhưng nàng không biết giúp Nghĩa bằng cách nào.
Cùng với những ý tưởng u uất tràn đầu tâm hồn đôi bạn lúc đó, hoàng hông phủ dần xuống cảnh vật bên ngoài. Linh mở cửa sổ nhìn ra. Trời chỉ quang đãng được một lúc, mưa đã lại dấy lên. Gió lạnh từ phía hồ Tĩnh Tãm thổi tới làm Linh rùng mình. đã đến giờ nàng phải về nhà. Các em nàng, mẹ nàng chắc cũng đã về rồi. Con gái Huế giờ này không được quyên` ở ngoài đường nữa. Hàng phố sẽ dị nghị. Và dư luận sẽ đặt những câu hỏi.
- Nghĩa à, mình phải về.
- Ừ, tối rồi, Linh về đi.
Linh an ủi bạn:
- Nghĩa đừng buồn, kẻo nhà nghi thì khốn đấy. Bây giờ Nghĩa định sao?
- Trốn đi.
Linh chép miệng:
- Trốn đi đâu? Chúng mình thì trốn đi đâu được. Thôi, để mình nghĩ xem có cách nào hô. Nghĩa được không. Ngày mai ở nhà có giỗ, chắc không đến được đâu. Ngày mốt đi học về mình sẽ tạt qua.
Nghĩa cúi đầu xuống không nói, và đưa tiễn bạn ra ngoài cổng. Đôi bạn nép vào nhau, đi nhanh trên lối đi ẩm ướt. Mưa đậu trên khóe mắt Nghĩa như những gịot nước mắt. Khi Linh mặc áo mưa và dắt xe đạp định quay ra, Nghĩa nắm chặt lấy tay bạn:
- Giữ kín nhé Linh.
Linh gật đầu. Đôi bạn nhìn nhau yên lặng không nói. Một lát sau rồi Linh gỡ tay Nghĩa ra:
- Thôi mình về đây.
Gió thổi ngược khiến Linh có cảm tưởng đang đạp trên một con đường dốc. Tà áo mưa đập lạt xạt vào thành xe gây cho Linh một cảm giác lạnh lẽo. Không quay lai, nhưng Linh biết Nghĩa còn đứng đó và vẫn nhìn theo nàng trong mưa.
o O o
Ra đến đường Trần Hưng Đạo, bóng tối đã chập choạng. Con sông Hương lênh láng một vệt dài. Bờ bên kia đã mờ mờ không thấy rõ trong mưa bụi trắng xoá. Bỗng một tiếng còi xe hơi và tiếng một người gọi tên mình làm Linh lái vội xe vào bờ hè thắng lại. Nàng để một chân xhống hè, kéo cao cổ áo mưa, nhìn chiếc xe Simca mới tinh đang từ từ đậu theo trước mặt. Vấn ngồi trong chiếc xe đó và thò tay ra vẫy nàng lại.
Thái độ thiếu lịch sự ấy làm Linh tức giận. Nàng nghĩ thầm trong bụng: "Vô duyên, tưởng đi xe hơi là vẫy người ta đến chắc".
Nàng ngồi yên trên xe nhìn Vấn, vì không thấy Linh đến đành phải đẩy xe bước xuống. Vấn chải đầu bóng mượt, và mặc một bộ âu phục tím mới tinh. Trong Vấn đối với những thanh niên Huế, cũng khá bảnh bao. Nhưng Linh vẫn thấy Vấn hơi quê muà và có vẻ "con nhà giầu thế nào" với chiếc cà vạt đỏ chói lại có thêu một bộng hoa trắng chính giữ nền vải.
Thấy Linh nhìn chiếc xe mới của mình, Vấn không dấu được hãnh diện.
- Anh Vấn hồi này ăn chơi quá nhỉ? Mới mua xe bao giờ thế. Hôm nào phải đưa xe lại chở tôi đi xem lăng chứ?
- Mới mua. Đẹp không?
- Đẹp lắm. Đẹp như anh chiều nay vậy. Anh đi đâu mà diện thế.
Linh ngạc nhiên thấy nàng dùng một giọng nói đùa cợt và chế riễu đối với Vấn. Trước đây, nàng vẫn đối xử thân mật với Vấn nhưng chưa bao giờ lại có cái thái độ riễu cợt Vấn như vậy.
- Định đến thăm Linh đây, và định ru? Linh đến Câu Lạc Bô. Thê? Thao dùng cơm.
Linh mỉm cười:
- Câu Lạc Bộ Thể Thao ở đâu nhỉ? Tôi ở Huế mà không biết đấy.
- Thế thì còn đợi gì không dến cho biết.
Linh vẫn cười:
- Anh là người Huế. Anh không biết con gái Huế không được đi chơi, đi ăn cơm tiệm với đàn ông bao giờ à. Mang tiếng chết.
Bấy giờ, Vấn hình như mới nhận thấy giọng nói mỉa mai và nụ cười chế riễu của Linh. Vấn nhìn Linh đăm đăm:
- Linh ở Sàigòn về xem chừng có vẻ khác trước rồi đấy nhé. Sàigòn vui lắm hả.
- Cố nhiên là vui rồi. Tôi thi chẳng thay đổi gi. Anh thấy tôi thay đổi lắm sao?
Linh nắm lấy gui đông xe tỏ ý định đi.
- Tôi cám ơn anh, tôi không đi được đâu. Hôm nào có rảnh anh lại chơi, bây giờ tôi phải về. Anh cũng đi chứ. Đứng thế ướt hết bộ quần áo đẹp.
Đạp được một quãng, Linh mới nhận thấy nàng vừa tàn nhẫn với Vấn. Nhưng cái ý tưởng riễu cợt Vấn vẫn nguyên vẹn trong đầu óc nàng. Một so sánh bất chợt nổi lên. Trần Hữu Phủ. Cái trán thấp, nét mặt hiện đầu vẻ thõa mãn tầm thường của Vấn sui nàng, đã muốn quên lại phải nhớ tới cái đẹp ngang tàng xa cách, rất đàn ông của n gười đàn ông đã gặp ở Sàigòn, đêm nào đã trở lại với nàng trong một giấc mơ lạ lỳng và ky thú. Nếu nàng gặp lại người đàn ông xa lạ ấy, ở đây, không biết cảm giác nàng sẽ ra sao? Nếu người đàn ông xa lạ ấy cũng xuống xe và cũng mơì nàng đi ăn, liệu nàng có từ chối như nàng đã từ chối Vấn?
Linh vừ đạp xe vừ loay hoay với câu hỏi ngạc nhiên vụt đến một cách bất ngờ như vậy. Nàng cũng sẽ từ chối. Phải, chắc chắn như vậy. Ở Huế, chuyện đi ở ngoài đường với một người bạn trai, dù là quen biết đã lâu như Vấn còn không được, nữ là với một người lạ mặt từ xa đến Huế. Nhưng nàng từ chối mà chặc nàng sẽ hối tiếc đã từ chối nhừ vậy. Mình nghĩ đến cái người đó nhiều quá, không được. Linh vừ tự nhủ vừa cười thầm.
Mấy đứa em nhỏ đứng lố nhố ngoài hiên đều reo lên một lượt khi thấy Linh đạp thẳng xe qua cổng và dừng lại trước mặt chúng nó. Linh nhấc xe lên hiên. Nàng quay lại xoa đầu thằng Dư, đứa em trai út mà nàng yêu nhất.
- Sang bà ngoại có vui không Dư?
- Vui. Bà bảo sao chị không sang.
Linh cười:
- Tuần sau chị sang thăm bà. Bây giờ để chị đi dọn cơm đã không mẹ mắng chết.
Tiếng bà Phán Thi mắng yêu con gái ở sau lưng:
- Chờ được cô về thì vừa. Tôi dọn xong rồi. Các em nó đợi đấy. Vào ăn đi.
- Thâỳ con đâu?
- Đi nghỉ rồi. Thầy hơi rức đầu. Năm nào cũng thế, cứ muà mưa tới là thây lạnh không chịu được. Con đi đâu mà về muộn thế?
- Con vào trong Thành Nội thăm Nghĩa.
Bà Phán Thi cau mặt:
- Nghĩa nào, bạn học con vẫn đến đây ngày trước ấy à.
- Dạ
- Mẹ nghe thấy người ta đồn nó dạo này hư hỏng lắm. Lăng nhăng với thằng nào đó đến nỗi bố mẹ bắt phải ở nhà không cho đi học. Con lớn rồi. Liệu chọn bạn mà chơi, kẻo lại mang tiếng lây.
Linh giật mình không ngờ mẹ cũng nghe thấy những lời đồn đại về mối tình đâu khổ của Nghĩa.
Ngồi vào bàn ăn Linh nghĩ thầm: "Huế nhỏ thật " và bỗng thấy lo ngại cho Nghĩa vô cùng. Nghĩa làm thế nào dấu diếm mãi được. Trốn đi. Nghĩa chỉ có cách ấy.
Khi Mùa Mưa Tới Khi Mùa Mưa Tới - Mai Thảo Khi Mùa Mưa Tới