Số lần đọc/download: 471 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:57:06 +0700
Học Viện Hoàng Gia – Chương 4
Hàn Tuyết đi dạo cùng Ngữ Yên trong vườn trường thì nghe tiếng Khương Bảo Tâm đang nghiến răng nghiến lợi:
- Lãnh Hàn Tuyết, cô ta dám….Long Học Trưởng hôn cô ta sao? Tức chết đi được mà.
Lâm Gia Tuệ có vẻ bình tĩnh hơn ‘hừ’ nhẹ:
- Con ranh đó chắc chắn phải trả giá đắt.Dám cướp Long Học Trưởng của tôi sao? Chờ kiếp sau đi. Nghe đến đó Khương Bảo Tâm lập tức giãy nãy lên như chạm phải nước sôi:
- Nè, cô nói ai là của cô hả Gia Tuệ?Đồ mặt dày không biết ngượng.Long học trưởng hiện giờ đang ‘sủng ái’ tôi.Cô cứ từ từ chờ đi.
Lâm Gia Tuệ mỉa mai:
- Thật sao? Tôi mới vừa thấy anh ấy đi cùng Nghi Tiểu Hàm.Coi bộ ngày mai cô sẽ là người thứ N bị ‘thất sủng’ đó.Cứ hạnh phúc cho hết hôm nay đi.
Lãnh Hàn Tuyết nhếch môi bỏ đi.Một đám tiểu thư đầu óc rỗng tuếch không có việc gì làm ngoài tranh giành đàn ông.Các cô gái đó xem ra không có ích lợi bằng động vật rồi.Ngữ Yên bên cạnh lẩm bẩm rủa:
- Một đám ngu xuẩn.Sống trên đời chật đất.
Hàn Tuyết quay sang cười nhẹ:
- Không phải có ý định giải quyết ‘nạn bùng nổ dân số đó’ chứ.
Ngữ Yên bật cười;
- Cám ơn đại tỷ nhắc nhở.Mình đi làm ngay.
Nói rồi cô quay người đi khiến Hàn Tuyết phải bật cười kéo tay lại:
- Không nên nha.Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân vì phải bỏ ra một khoảng đất trống để mai táng.Bây giở đất hiếm lắm, không nên lãng phí.
Ngữ Yên lâu rồi mới thấy Hàn Tuyết vui vẻ, cởi mở như vậy nên cũng đùa giỡn theo:
- Haizz.Đúng là ‘ Hồng Nhan Họa Thủy ‘ nha.
- Ý Yên nói Long Thiếu Hạo ấy hả?
Ngữ Yên gật đầu.Hàn Tuyết cũng ngầm đồng ý như vậy.Đúng là ‘ hồng nhan họa thủy ‘.
- Này Ngữ Yên. Tiểu Sinh đi được bao lâu rồi nhỉ?
Lưu Ngữ Yên nhẩm tính rồi trả lời:
- Khoảng 3 năm rồi.
Hàn Tuyết ngồi xuống ghế đá cảm thán:
- Lâu như vậy rồi sao? Thật sự nhớ nó quá.Không biết bên đó sống có tốt không.
Tuy rằng nhắc đến người bạn cũ rất buồn nhưng Ngữ Yên vẫn an ủi Hàn Tuyết:
- Tiểu Thư là người hoạt bát, thông minh sẽ sống tốt thôi.
Hàn Tuyết nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng:
- Chúng ta sống bên nhau từ nhỏ tại sao vẫn không thể thay đổi cách xưng hô vậy.Nhiều lúc mình cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều ngăn cách.Chỉ cần Yên bỏ qua những rào cản đó chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.Được không?
Ngữ Yên cắn môi gặp đầu:
- Mình biết rồi Vũ Cơ.
Hàn Tuyết mỉm cười nhìn người bạn thân thiết của mình.Nhiều lúc chỉ đơn giản là một tiếng gọi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
TRONG THƯ PHÒNG CỦA TỔ CHỨC CEO-LEADER.
Lãnh Hàn Tuyết chăm chú ngồi pha trà cho sư phụ của mình.Ông là người rất thích trà đạo và những gì liên quan đến Nghệ thuật nhưng con người nhiều lúc cũng không thể trọn vẹn hưởng thụ những việc mình thích.Đơn giản vì họ không thể làm như vậy hoặc có những tâm sự không thể nói ra.Cũng như sư phụ.Ông là người đứng đầu của CEO-LEADER nên những sở thích riêng của mình chỉ thể hiện ở trước mặt những người thân yêu mà thôi.NGHIÊM MINH TRIỆT chăm chú nhìn Hàn Tuyết pha tr
à bất chợt hỏi:
- Khá hơn chưa?
Hàn Tuyết hoàn toàn hiểu được câu hỏi cộc lốc không đầu không đuôi của sư phụ nên mỉm cười chua xót:
- Cám ơn người.Vẫn như cũ thôi ạ.
- Con vất vả lắm phải không? Có cần gì thì cứ nói không được xem mọi người là người dưng.Hiểu chưa?-Nghiêm Minh Triệt nhìn đồ đệ cưng mà ông luôn xem như con gái cực khổ không khỏi lắc đầu xót xa.Hàn Tuyết cung kính dâng ly trà lên cho ông rồi lắc đầu từ chối:
-Con muốn tự mình vượt qua mọi chuyện.Con nhất định sẽ sống tốt người đừng lo lắng.
Ông nheo mắt mỉm cười hiền hậu khiến lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ thường.Chỉ với người trong nhà, Nghiêm Minh Triệt mới tỏ vẻ quan tâm như vậy thôi.Ông cầm chiếc trà nhấp môi hài lòng:
- Tay nghề của con càng ngày càng khá.Sắp đến sinh nhật thứ 18 rồi nhỉ?
Đã trưởng thành hết rồi.Ta chỉ mong 3 đứa nhỏ tụi con sống thật tốt, thật hạnh phúc thôi. Hàn Tuyết nhẹ gật đầu.Cô hiểu ông đang nhé đến con gái của mình.Sư phụ là người mà cô kính trọng nhất.Từ năm 9 tuổi cô đã xem ông như ba ruột của mình.À không, ông còn hơn cả ba ruột nữa.Không những dạy võ công mà còn lo lắng, yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ Hàn Tuyết thành người.
- Ta định sẽ để sư huynh con thay ta gánh vác trách nhiệm của CEO- LAEDER.Con có ý kiến gì không Hàn Tuyết?
Qủa thật theo sư phụ đã 9,10 năm nhưng Hàn Tuyết chỉ gặp vị sư huynh của mình đúng một lần.Chỉ vì cuộc đụng độ đó không mấy tốt đẹp nên cô hầu như cũng không có ấn tượng gì sâu sắc lắm với vị ‘ sư huynh hờ ‘ của mình.Kể ra thì cũng thậtu buồn cười.Lúc đó 2 đứa mới là những tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa vì tranh giành xem ai là người được sư phụ thương nhất nên xông vào đánh nhau.Cuối cùng bị người phạt bắt 2 đứa phải quỳ trước bàn thờ Quan Công 1 ngày 1 đêm không cho ăn uống.Từ đó về sau đường ai nấy đi không còn gặp lại nữa.Sau thời gian ‘ tưởng niệm’ Hàn Tuyết nhẹ mỉm cười trả lời:
- Tùy vào quyết định của người.Con đã rời khỏi CEO-LEADER nên về vấn đề này không dám can thiệp.Nghe nói huynh ấy đã đi Mỹ từ rất lâu rồi mà.
MinhTriệt trầm lặng một chút sau đó nói tiếp:
- Nó về được 2 năm rồi.Nhưng rất ít khi xuất hiện trong tổ chức.Thằng nhóc đó khí phách lắm.Có lẽ còn hơn ta thời trẻ 3 phần.Mong rằng dưới sự dẫn dắt của nó CEO- LEADER có thể phát quang dương đại.Làm nhiều việc thiện giúp đỡ kẻ yếu.
Lãnh Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ xem tại sao sư phụ của mình lại có lòng tin với vị sư huynh kia như vậy.Thật sự tên đó rất tài giỏi sao.Tiếng Nghiêm Minh Triệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết:
- Con cũng nên gặp sư huynh của mình đi.Lúc đó chỉ là những đứa trẻ không cần chấp nhất làm gì.Dù sao cũng là người một nhà.Ta không muốn sau này gặp ngoài đường lại không nhận ra nhau.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn đứng lên:
- Vâng ạ.Nếu không có việc gì con xin phép đi trước.Người nghỉ ngơi sớm đi.
Nghiêm Minh Triệt nhắm mắt lại phẩy tay ý bảo cô hãy đi đi.Lãnh Hàn Tuyết kéo khăn che mặt lên bước ra ngoài.Người của tổ chức biết mặt cô rất ít.
- Vũ Cơ đại tỷ đi thong thả – Những người trong tổ chức nhìn thấy Hàn Tuyết đều lên tiếng chào.Cô gật đầu lại rồi bước nhanh ra ngoài.Hôm nay Hàn Tuyết mặc bộ váy màu đỏ càng tôn lên nhan sắc kiều diễm của cô.Một cơn gió mạnh thổi qua càng khiến Hàn Tuyết trở nên thâm u, lạnh lẽo.Gió _ đã nổi lên điệp khúc đau thương bất hủ và câu chuyện từ đây mới thật sự bắt đầu.
CHƯƠNG IV.2: GÂY SỰ
Hôm nay không khí trong học viện đương như sôi nổi, náo nhiệt hơn mọi ngày.Tất cả đều đổ dồn về lớp K3P3 để xem hai vị ‘Tiểu thư Bà La Sát’ Lâm Gia Tuệ và Khương Bảo Tâm ‘dạy dỗ’ học viên mới ra sao.Hàn Tuyết vừa ngồi vào chỗ liền bị Gia Tuệ cùng Bảo Tâm tiến lại vỗ bàn ra uy:
- Đứng lên đi theo tụi tao.
Nhân vật chính ung dung ngồi nhai chewing gums không hề chú ý gì đến 2 cô gái có gương mặt búp bê ở bên cạnh mình khiến Gia Tuệ và Bảo Tâm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.Nhưng nếu người nào tinh ý sẽ nhìn ra được đôi mắt Hàn Tuyết ấn giấu sát khí vô cùng nặng nề.Hai cô nàng kia thẹn quá hóa giận liền quay sang quát gội 10 tên vệ sĩ đứng ngoài cửa:
- Cho tùy ý tụi bây xử lí.Làm nó phải quỳ xuống xin tao tha mạng.
Tất cả học viên của Hoàng Gia đã tụ tập đông đủ nhưng không ai đứng ra can thiệp.Một phần vì sợ đắc tội đến gia thế của Bảo Tâm và Gia Tuệ, phần còn lại thì ung dung đứng đấy xem kịch vì họ hiểu rõ tình thế hiện giờ.Trong số đó Cổ Ngự Hàn và Trương Hạo Dân là cao hứng nhất.Hai anh chàng còn cá độ xem Gia Tuệ và Bảo Tâm phải nằm viện bao nhiêu ngày. Lãnh Hàn Tuyết liếc đôi mắt xinh đẹp qua 2 tiểu thư điên khùng kia với vẻ hận thù cùng cực, cô gằn giọng ra lệnh:
- Cút.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không rét mà run.10 tên vệ sĩ đang tiến lại gần cũng phải dừng bước chần chừ.Khương Bảo Tâm tuy trong lòng rất sợ hãi tuy nhiên nghĩ rằng mình có vệ sĩ vả lại Hàn Tuyết là một cô gái yếu đuối nên mạnh miệng:
- Mày nói cái gì? Muốn chết thì lập lại xem.
Hàn Tuyết đưa ngón tay thon dài đẹp đẽ của mình chỉ vào Khương Bảo Tâm sau đó là Lâm Gia Tuệ lập lại:
- Tao bảo tụi bây cút.
Lâm Gia Tuệ là người giữ được bình tĩnh tốt hơn nên lên tiếng:
- Làm việc đi chứ.
Sau khi được cô chủ ra lệnh. đám vệ sĩ lập tức hăm hở xông lên.Trên tay mỗi người đều cầm 1 thanh chủy thủ sắc bén.Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.Vài vị tiểu thư sợ hãi nhắm tịt mắt lại.Khin lưỡi dao sắc nhọn còn cách mặt của Hàn Tuyết khoảng 5 cm,lúc đó môi cô gợi lên một nụ cười quỷ dị nhưng chưa kịp hành động đã nghe tiếng rít mạnh trên không trung, xé toạc khoảng không im lặng nãy giờ khiến mọi người bất giác rùng mình.Riêng người của CEO-LEADER lại hiện ra vẻ kinh hỉ.Chỉ nghe ‘phập’ tiếp theo đó là tiếng hét man dại,thê lương của tên sát thủ.Mọi người sững sờ nhìn khuôn mặt hằn vết roi đang tuôn máu không ngừng cùng cánh tay dập nát của tên sát thủ mà không biết đã xảy ra chuyện gì.Khương Bảo Tâm cùng Lâm Gia Tuệ sắc mặt trắng bệch nhìn thuộc hạ nằm trên mặt đất lăn lộn một cách thảm hại.Máu tươi túa ra lẫn vào không khí thành một mùi tanh tưởi quen thuộc khiến 2 cô gái cảm thấy sợ hãi quay đầu tìm kiếm thủ phạm.Tiếng cười khanh khách, trong trẻo vanng lên khiến mọi người quay đầu nhìn về phía sau.Một cô gái xinh xắn,dễ thương mặc bộ váy màu đỏ thẫm có thắt cra-vat đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ của lớp học nhìn xuống mọi người với vẻ mặt thích thú cùng vô tội.Trên tay đang cầm chiếc roi dài đặc nghẹt vết máu.Có đỏ sẫm(máu lâu ngày) cũng có đỏ tươi (máu mới ) xen vào đó là huyết của tên vừa nãy đang chảy dọc theo thân roi khiến ai cũng phát run, hoảng sợ.Cô nhìn khắp lượt mọi người bằng đôi mắt trong sáng, thông minh, lanh lợi cất giọng hỏi:
-Ai muốn náo loạn ở đây vậy?
Cô quay qua Hàn Tuyết nháy mắt một cái tinh nghịch.Hàn Tuyết ngầm ra hiệu cho cô chọc giận 2 con lừa cái đó càng nhiều càng tốt.Hiểu ý, cô gái nhảy phóc xuống đất.Mái tóc đuôi ngựa cột cao tung bay trong gió khiến cô càng thêm ting nghịch cùng phóng khoáng.Mọi người nhìn không chớp mắt.Cô gái đó có mị lực không thua kém Hàn Tuyết khiến người ta nhìn vào cứ ngỡ như gặp một tiểu hồ ly vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.Cô ung dung bước lại gần Gia Tuệ cùng Bảo Tâm vui vẻ hỏi:
- Này, tên chó đó là người của 2 cô hả?Làm bẩn roi của tôi rồi.Bồi thường đi.
Hai tiểu thư nhà giàu kia mặc dù sợ hãi nhưng cũng tỏ ra hùng hổ:
- Cô là ai?Không phải học viên ở đây thì tốt nhất đừng xen vào,
Cô gái đó vung vẩy chiếc roi trên tay khiến Gia Tuệ cùng Bảo Tâm nhìn sang bàn tay dập nát và khuôn mặt đầy máu cảu tên vệ sĩ không khỏi rùng mình lùi về sau ba bước.Hàn Tuyết lắc đầu cười châm biếm:
- Hóa ra cũng toàn là một lũ hèn nhát.
Khương Bảo Tâm không chịu được liền lên gằn giọng hỏi cô gái mặc áo màu đỏ:
- Thật ra mày là ai?
Cô gái nhìn Bảo Tâm thích thú khiêu khích:
- Cô không xứng để biết tên tôi.
Lâm Gia Tuệ cũng nóng nảy chửi mắng:
-Con nhỏ hạ tiện này.Mày muốn gì hả?
Cô gái nghe thấy Gia Tuệ chửi mình thì bật cười:
- Cô nói sai rồi.Tôi đâu có cùng dòng máu với cô mà là hạ tiện.Về hỏi lại ba của cô xem lúc trước có làm rơi rớt máu hạ tiện ở đâu không nha.Không thôi lỡ tôi mà mang cùng dòng máu của cô thì chắc phải nhảy lầu tự tử cho bớt xấu hổ quá.
Gia Tuệ tức muốn trào máu họng nhưng bất lực không thể làm gì được Cô gái kia nên lẩn vào đám đông đi ra ngoài tránh bị mất mặt.Trong lòng không ngừng ấm ức mà thề rằng sẽ khiến Hàn Tuyết cùng con nhỏ nhiều chuyện kia phải chôn sống cùng nhau.Khương Bảo Tâm thấy đồng minh của mình bỏ đi, trong lòng sợ hãi cũng vội chạy theo.Đám người hiếu kì bị cô gái dọa bỏ đi hết nên trong phòng chỉ còn lại ‘tứ đại minh tinh’, Ngữ Yên cùng Hàn Tuyết.Cô gái không kiêng kị gì quay qua ôm chầm Hàn Tuyết cùng Ngữ Yên:
- Hey, chào mọi người.Thái Sinh quay về rồi đây.
Tất cả cùng bật cười.Lãnh Hàn Tuyết lâu lắm rồi mới có được sự vui vẻ như hôm nay khiến Cô Ngự Hàn cùng Phương Thế Gia cảm thấy xao xuyến.Riêng Trương Hạo Dân lại nhìn Thái Sinh bằng ánh mắt say mê, lưu luyến.3 năm không gặp cô đã trưởng thành khiến anh càng ngày càng yêu mến hơn.Thái Sinh vỗ vai Hàn Tuyết hỏi:
- Vũ Cơ, lúc nãy có giận mình không?Xin lỗi, tại lâu rồi ít động tay động chân vừa nhìn thấy cảnh này bỗng dưng nhịn không được.
Hàn Tuyết cười:
- Bàn tay tên đó coi như mình làm quà mừng cậu trở về.
Thái Sinh cười khúc khích:
- Cám ơn.Vũ Cơ là tốt nhất.
Bốn anh chàng nhìn nhau lắc đầu rùng mình.Hai cô nàng này thật ghê gớm.Bàn tay người cũng có thể đem ra làm quà được sao?( Tác Gỉa:eo ơi, 2 tỷ tỷ này dã man quá cơ đấy.).Ngữ Yên nắm tay Thái Sinh hỏi:
- Tiểu thư về lúc nào vậy.Thời gian qua sống có tốt không?
Thái Sinh véo mũi Ngữ Yên nhíu đôi mày thanh tú trách móc:
- Sao đến giờ vẫn không chịu thay đổi cách xưng hô vậy hả? Còn gọi mình là tiểu thư nữa thì đừng có trách.Mình tuyệt giao với bạn luôn.
Ngữ Yên gật đầu:
- Mình biết rồi.
Thái Sinh quay sang ‘Tứ đại minh tinh’ hỏi:
-Mọi người vẫn khỏe chứ?
Hàn Phong khoanh tay lạnh nhạt trả lời:
- ổn.
Cổ Ngự Hàn.Phương Thế Gia mỉm cười đấy sủng ái với Thái Sinh:
- Tiểu muội muội xấu thật nha.Bỏ đi 3 năm trời biền biệt mà không viết ấy vị ca ca ở đây lo gần
chết.
Thái Sinh bật cười ôm hôn 2 anh chàng vô cùng điển trai kia không quên năn nỉ:
- Hai vị caca đừng giận Tiểu Sinh nữa nha.Hứa với 2 Vị từ nay về sau em đi đây đều báo cho các anh biết.Được chưa?
Chưa chờ 2 người kia trả lời thì Thái Sinh đã bị Hạo Dân kéo ra cách li với Thế Gia và Ngự Hàn.Mùi dấm chua nồng nặc bốc lên khắp nơi khiến mọi người bật cười.Thái Sinh nhăn mặt:
- Này,anh làm gì vậy?
Hạo Dân đưa tay vén vài cọng tóc trước má của Thái Sinh yêu thương hỏi:
-Sao về nước lại không nói ọi người biết.Anh rất lo cho em đó.
Cô bật cười:
- Em muốn tạo ọi người sự bất ngờ mà.À, sao không thấy Hạo ca đâu hết vậy.
Long Thiếu Hạo từ ngoài cửa bước vào hỏi:
- Ai vừa nhắc anh vậy ta.
Thái Sinh kinh hỷ chạy ra ôm chầm cổ Thiếu Hạo làm nũng:
- Hạo ca, em nhớ anh quá trời luôn.
Long Thiếu Hạo mỉm cười:
- Thật sao?Vậy vinh hạnh cho tại hạ quá.
Nơi đâu có Thái Sinh thì không khí nơi đó luôn trở nên vui vẻ, dễ chịu.Ngay cả Long Thiếu Hạo khi có mặt cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.Riêng Lãnh Hàn Tuyết sa sầm nét mặt quay sang nói với Thái Sinh:
- Xin lỗi.Mình có việc rồi.Gặp lại sau.Tạm biệt mọi người.
Thái Sinh hỏi:
- Không về nhà cùng mình sao Vũ Cơ.
Hàn Tuyết lắc đầu:
- Để bữa khác.Mình phải đi rồi.
Nói xong Hàn Tuyết bước nhanh ra ngoài mặc tiếng gọi của Thái Sinh:
- Vũ Cơ, Vũ Cơ, đứng lại xem, Vũ Cơ.
Đọc tiếp Học viện hoàng gia – Chương 5