Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 507 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3442 / 30
Cập nhật: 2015-11-12 01:49:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Đổ Đấu (2)
hìn thấy Hoa Dương phu nhân không nói tiếp, Dương Khiêm nhanh chóng dùng khuỷu tay huých Lý Bình. Lúc này Lý Bình mới tỉnh ngộ, nhanh nhảu nói:
- Phu nhân, ta lập lời thề! Chúng ta tuyệt đối không có tâm tư này.
Hoa Dương phu nhân lúc này mới gật đầu:
- Nói chỉ là để phòng hờ, để rõ tình huống mà thôi, nếu đã như vậy thì cứ quên đi. Hai vị tiểu Hầu gia, mời nhanh chóng hồi phủ, miễn cho nương nương sốt ruột.
Dương Khiêm cùng Lý Bình lúc này sao dám nói thêm cái gì. Nghe được lời này của Hoa Dương phu nhân, hai ngươi như bị roi đánh vào mông, gần như ngã nhào tới cửa mà chạy.
- Chờ một chút!
Phương Vân đột nhiên nói.
Thân thể của Dương Khiêm, Lý Bình cứng đờ, đứng cở cửa, không dám nhúc nhích. Chờ khi phản ứng lại, mới biết không phải là Phương Lâm, mà là Phương Vân. Hai người liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy sự kinh ngạc cùng ngoài ý muốn của đối phương. Tên tiểu tử yếu đuổi này, hắn nhảy ra để làm cái gì?
Phương Vân rời khỏi giường, bước tới hai bước, nói với Phương Lâm:
- Đại ca, ta biết ngươi đối tốt với ta. Nhưng chuyện này, ta muốn giải quyết bằng chính đôi tay của mình.
- Tiểu đệ...
Phương Lâm vẻ mặt mờ mịt, không biết tiểu đệ đang muốn làm cái gì.
- Dương Khiêm, Lý Bình, hai người các ngươi nghe cho rõ đây.
Phương Vân bình tĩnh nhìn hai người, cái giọng nói bình tĩnh này có loại mị lực hết sức đặc biệt, làm cho người ta không khỏi muốn biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Chuyện ngày hôm nay, ta cũng không muốn mượn tay của đại ca, như vậy là khi dễ bọn ngươi. Ta cũng không muốn mượn lực lượng của gia tộc, đó là chèn ép các ngươi. Nửa tháng sau, ta sẽ lại vào cung gặp các ngươi. Đến lúc đó, ta muốn dùng đôi tay của ta, đích thân đánh bại các ngươi!
- Hừ, cứ tới, bọn ta không có khả năng thua đâu. Nếu chúng ta thua, đến lúc đó sẽ làm trâu làm ngựa, tùy ý ngươi cưỡi!
Làm con cháu võ hầu thế gia, dù sao cũng có có thứ để tự trọng. Hai người vô luận như thế nào cũng không tin bản thân lại bị một tên ốm yếu đánh bại.
- Được, vậy chúng ta ngay liền đổ đấu. Lần trước hai người các ngươi liên thủ đánh ta, không phải muốn ta học tiếng chó sủa hay sao? Nếu ta thua, liền cho các ngươi được mãn nguyện, ở trước mặt nhóm sĩ tử sủa tiếng chó. Nếu các ngươi thua, ta cũng không cần các ngươi làm trâu làm ngựa, ta chỉ cần các ngươi đáp ứng ta một điều kiện mà thôi!
Lời Phương Vân vừa nói ra, ngay cả Hoa Dương phu nhân cũng đều chấn kinh rồi, bà giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng lại thôi.
Dương Khiêm, Lý Bình khiếp sợ nhìn Phương Vân. Lời này vừa nói ra, ba người trong cuộc đã không còn là đấu đá của ba thiếu niên nữa, mà đã muốn liên lụy tới gia tộc đôi bên.
Dù là Phương Lâm cũng trợn to hai mắt, giống như là lần đầu tiên nhận thức tiểu đệ đệ này. Trong ấn tượng của hắn, lời nói như đinh đóng cột, như dán đóng thuyền này thì tiểu đệ nhát gan của hắn căn bản sẽ không nói được.
- Điều kiện gì?
Lý Bình môi hơi giật, hỏi.
- Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết!
Phương Vân thản nhiên nói, trong tiếng nói lộ ra vẻ tự tin vô cùng lớn. Tựa hồ nửa tháng sau, người thua nhất định chính là Dương Khiêm, Lý Bình.
- Được! Nửa tháng sau, chúng ta ở trường học đợi ngươi!
Dương Khiêm giận giữ cười lại, sâu sắc nhìn Phương Vân, sau đó cùng với Lý Bình phất tay áo rời khỏi. Trong lòng của hắn thầm hạ quyết tâm, lần sỉ nhục này ở Tứ Phương hầu, nửa tháng sau sẽ đòi lại trên người Phương vân.
Đánh không lại Phương Lâm cương khí đỉnh phong, nhưng chẳng lẽ đánh không lại tên phế vật như Phương Vân?
- Tiểu đệ, ngươi thật sự tin tưởng như vậy sao?
Chờ khi Dương Khiêm, Lý Bình rời khỏi. Phương Lâm không nhịn được, mở miệng hỏi.
- Đại ca, mẹ, ta biết các ngươi đang sợ hãi trong lòng, cảm thấy quyết định sẽ liên lụy tới Phương gia, là một hành vi liều lĩnh. Nhưng các ngươi hãy tin tưởng ta, ta muốn chứng minh rằng, con cháu Phương gia, sẽ không có loại bại não!
Thân thể của Hoa Dương phu nhân chấn động, trong mắt lóe lên một tia vui mừng:
- Vân nhi, nếu con đã quyết định, thì hãy cố gắng thực hiện, mẫu thân tin vào con!
Mặc dù quyết định của Phương Vân có hơi liều lĩnh, nhưng thân là mẫu thân, Hoa Dương phu nhân vẫn lựa chọn là sẽ ủng hộ con mình. Hơn nữa, Phương Vân có được quyết tâm luyện võ, vốn là điều nàng mong muốn đã từ lâu.
Phương Vân cảm kích liếc nhìn mẫu thân, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Lâm:
- Đại ca, lát nữa, sau khi bọn họ rời khỏi. Ngươi nhất định không nên đi tìm bọn họ, chuyện này do ta gây ra, ta muốn dùng chính sức mạnh của mình để giải quyết!
Phương Lâm trong lòng âm thầm chấn động, ban đầu hắn quả thật lát nữa sẽ lén lút chuồn đi, đánh cho Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ nhừ nhòn, ít nhất sẽ khiến cho bọn họ trong vòng nửa tháng sẽ không rời giường được. Thứ nhất là giúp Phương Vân hả giận, thứ hai là có thể âm thầm giúp tiểu đệ một phen. Nhưng Phương Vân vừa nói ra lời này, hắn quả thực không nên đi làm như vậy!
"Khó khăn lắm tiểu đệ mới có được quyết tâm như thế này. Đối với một võ giả, tinh thần, ý chí cùng tín niệm cực kỳ quan trọng. Nếu ta làm như thế, có nhiên sẽ giúp cho tiểu đệ đánh thắng hai người bọn họ, nhưng tiểu đệ trời sinh thông minh, khẳng định biết ta nhúng tay vào. Như vậy, đối với tinh thần, tín niệm của hắn là một đả kích lớn, sẽ cho rằng bản thân không thực sự thắng. Nói là nhỏ thì tiểu đệ có thể sẽ mất đi tinh thần một khoảng thời gian. Nói là lớn thì nói không chừng từ đó về sau sẽ không đứng dậy nổi, võ đạo không thể tiếp tục tinh tiến. Nếu thật sự là như thế, thì ta rất đáng chết. Quên đi, hay là để cho đệ đệ tự mình giải quyết, nếu thật sự không được, thì ra lại ra tay."
Trong lòng Phương Lâm âm thầm tự hỏi, đã có quyết định, nên gật đầu nói:
- Biết rồi! Nhưng mà, nếu đã như thế thì tiểu đệ ngươi nhất định phải cố gắng a. Trên con đường luyện võ, nếu có cái gì không hiểu, cứ hỏi ta. Ở trên núi Thiên Xà huấn luyện thật là khổ đi, ta ở lại nhà hưởng thụ vài hôm!
- Đại ca, cám ơn ngươi.
Phương Vân cảm động nói. Huấn luyện trên núi Thiên Xà khổ là giả, đại ca muốn ở lại giúp hắn mới là thật.
- Anh em một nhà, cám ơn gì chứ.
Phương Lâm vỗ vỗ vào bả vai của Phương Vân nói.
- Nếu đã trở về thì tất nhiên nên ở lại. Nhưng mà, cùng lắm chỉ được ba ngày, sau đó con nhất định phải trở về núi Thiên Xà. Pháp lệnh của triều đình, há có thể tùy tiện vi phạm.
Hoa Dương phu nhân mở miệng nói. Ánh mắt nhìn thoáng qua Phương Vân, sắc mặt của Hoa Dương phu nhân lộ ra chút vui mừng.
Hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tính của Phương Vân, Hoa Dương phu nhân là ngời hiểu rõ nhất. Trên có phụ nhân cường đỡ, dưới có đại ca Phương Lâm kế thừa gia nghiệp. Phương Vân đối với việc tu luyện võ đạo không chút để tâm, không có tâm cầu tiến, bằng không, cho dù Dương Khiêm, Lý Bình xuất thân từ gia đình có tiếng là bác học uyên thâm, cũng không có khả năng đánh Phương Vân thành ra như vậy.
Phương Vân xuất thân hầu phủ, ở giới bình dân thì địa vị cũng tương đối hiển hách. Nhưng Hoa Dương phu nhân rất rõ ràng, ở Thượng Kinh thành này căn bản không bình yên như vẻ bề ngoài. Ẩn bên dưới nó là đao quang kiếm cảnh, sóng ngầm mãnh liệt, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền có thể vạn kiếp bất phục. Cái vì vinh hoa phú quý, quyền lực rung trời, đều có thể tan thành mây khói.
Phương Vân nếu như chịu toàn tâm toàn ý tu luyện võ đạo, có thêm một phần bổn sự bảo mệnh, vậy cũng vô cùng tốt.
- Lâm nhi, con đi theo mẹ ra ngoài, mẹ có chuyện muốn nói với con. Đệ đệ của con vừa mới khỏi bệnh, cứ để cho nó nghỉ ngơi một lát đi.
Hoa Dương phu nhân vừa nói vừa đứng dậy rời khỏi. Tính cách của Phương Lâm quá lỗ mãng, như thế cũng không phải là chuyện tốt.
- Dạ, mẹ!
Lang Thang
Quyển 1: Hắc Ám Trùng Sinh
Hoàng Tộc Đại Chu Hoàng Tộc Đại Chu - Hoàng Phủ Kỳ Hoàng Tộc Đại Chu