P
hía Tây Tể Tướng Phủ…. Trong một căn phòng nào đó, Vân Vân và Hoa My ngồi quanh một cái bàn gỗ tròn. Nói về phi vụ ngày hôm ấy, sau khi bị tát ấy mà, về cơ bản là Vân Vân đã có phần kiêng dè vị đại tỷ của mình mấy phần nhưng về chi tiết, cực chi tiết là trong lòng vẫn hoài nghi về thái độ và hành động của Điệp Điệp hôm ấy. - Ta không tin đó là Điệp Điệp, cô ta không dám làm thế với ta. Không bao giờ. Con tiện nhân đó, dám giả danh chen chân và Tể Tướng Phủ này, ta sẽ không để nó sống yên ổn. – Vân Vân mặt tối sầm nói. - Nhưng đó là Điệp Điệp mà. Sau khi hôn mê, con ả đó đâu có ra khỏi phòng đâu. Vân Vân nghiến răng, căm hận: - Ta nhất định làm rõ vụ này. Nhất định…. ….. Ta uể oải nhìn Tiểu Hương đang khoa tay múa chân trước mặt. Đến bây giờ, ta phải công nhận rằng nếu nha đầu này mà ở thế kỉ 21 thì chắc chắn sẽ trở thành một bà đồng siêu cấp lằng nhằng. Nhìn xem, nhìn xem, cái điệu nhảy múa kết hợp động tác tay đó thật giống mấy bà thầy bói đang lên đồng. Qủa là trời sinh nhiều người có tố chất…. - Tiểu thư sắp thành hoàng hậu rồi, người phải thay đổi đi. Người không thể cứ ham vui như vậy. Trời ơi, đến cả thêu thùa người còn không biết, làm sao đây? Người nhìn cái khăn tay người thêu đi. Đây là con chó hay con mèo vậy? Đường thêu lung tung, chỉ thì sắp bung hết cả rồi. Chắc chắn là chưa thắt nút mà. Ông trời ơi, trả tiểu thư hiền thục trước kia về với con. Bla…. Bla… bla… Tiểu Hương ôm đầu gào thét. Tay nắm chặt cái khăn ta vừa mất cả một tuần mới thêu xong. Ta lén ngáp một cái, mắt liếc ra khỏi đình viện đang ngồi. Ngôi đình viện này được xây trong hoa viên, xung quanh được bao bọc bởi hoa và cây cối. Khung cảnh tuyệt đẹp vô cùng ( Điệp Điệp: Nếu như không có con muỗi bên cạnh). Ta phóng ánh mắt đến chỗ khóm hoa tử đinh lăng. Dưới ánh nắng, đóa hoa rực lên như được rắc lân tinh trong đếm tối. Tâm hồn tha thẩn phiêu du cùng con chuồn chuồn ớt đang đậu trên cành râm bụt gần đó. Xùy, cái thêu thùa gì gì đó, nhờ vào hồng phúc của mấy cây kim mà tay ta đã thành cái tổ ong cả rồi, bổn tiểu thư không rảnh ngồi bắt ong bỏ vào nữa đâu. Và đó là con thỏ chứ = = Tai nó dài thế kia ngươi không nhìn thấy sao? Làm gì có con mèo với chó nào đẹp thế chứ? - Tỉ tỉ, chào tỉ. Ta ngẩng đầu lên nhìn. Tiểu Hương cũng quay lại, luống cuống hành lễ. Ồ, bà đồng đã xuống đài…. - Nô tì khấu kiến Nhị Tiểu thư, Tam tiểu thư. Ta nhíu mày nhẹ. Lại đến đây làm gì nữa? Muốn gây chuyện nữa sao? Hai người các ngươi không nhanh biến đi là ta cho ăn dép đấy…. - Chào hai muội. - Chuyện hôm trước, uội xin lỗi. Là thân muội muội phải lẽ phép mới phải. Tỉ có thể bỏ qua không? Tỉ tỉ, bọn muội có chuyện muốn nói với tỉ một chút. Có được không? - Đúng vậy, chuyện liên quan đến tỉ nha. - Được thôi, hai muội ngồi đi. – Ta cũng đang rảnh rỗi, xem các người giở trò gì nữa. - Tỉ còn nhớ chuyện một tháng trước, trước khi mà tỉ hôn mê, có đi ra ngoài với bọn muội không? Điệp tỉ có nhớ hôm đó tỉ nói gì không? – Vân Vân hỏi. Thực chất ngày hôm đó, Điệp Điệp chỉ im lặng đi theo ả mà không nói gì. Ả là đang muốn thăm dò. Ta cười thầm. Muốn lấy thông tin sao? Tốt, thông minh hơn rồi đấy. Xem ra ta đánh giá hai ngươi quá thấp thì phải. Đừng có trách ta, là do mặt các ngươi nhìn ngu quá đấy chứ. Ầy nhưng dù sao cũng không thể bằng ta được. Tu thêm chừng ngàn vạn năm nữa may ra. Hô hô….. - Xin lỗi, ta bị mất trí nhớ, không thể nhớ hôm đó ta nói gì. - Vậy làm sao tỷ nhớ trước kia bị bọn muội ngược đãi? Tỉ tỉ à, không được nói dối đâu nhé! – Vân Vân cười, đôi mắt lộ rõ sự tra hỏi. Ngược ngược cái con khỉ. Ta đây để ấy người thích làm gì thì làm sao? - Muội muội, có một số việc, kể cả mất trí nhớ vẫn không thể quên, Nó như một vết thương hằn vào tiềm tức, in sâu vào trong não bộ như một con bọ nằm ẩn trong khúc gỗ vậy. Và chuyện hai muội hại ta đến hôn mê, ta vẫn nhớ rõ. Thêm nữa, ta không muốn nhắc lại chuyện này đâu.- Ta chậm rãi nói, không quên bồi thêm một câu cảnh cáo. Sắc mặt Vân Vân tái mét. Rõ ràng, cô ta sợ rồi. - Ta thấy sắc mặt muội không được tốt. Muội nên về nghỉ đi nha. Tiểu Hương, tiễn khách. – Ta chán ghét lên tiếng. Khi Vân Vân cùng Hoa My đi rồi, ta thần người suy nghĩ. Ngày đó, khi ta bị hút vào cái lỗ đen kì quái đó, là xuyên không cả thân xác đến đây. Vậy mà lại là nhập hồn. Thế thì thân xác ở thế giới kia của ta đang ở đâu? Trùng hợp hơn, trừ ngoại hình và thân phận thì tên và tuổi của Điệp Điệp này lại vô cớ giống với thân xác ở thế kỉ 21. Sự việc càng lúc càng rối….. Đột nhiên, một bàn tay xuất hiên trước mặt ta, khua khua. - Này, Điệp tỉ. Ta như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ và ngước lên. Trước mặt ta, một khuôn mặt vô cùng Souta với nụ cười tươi rói. ( Souta là cách gọi chỉ những cậu bé có khuôn mặt baby, nét đẹp thuần khiết và ngây thơ.) - Tỉ nghĩ gì thế? – Vũ Mạn Nam ngồi đối diện ta. Tiểu đệ, không cần mang khuôn mặt đó ra dụ dỗ ta đâu. Ta thực sự…. không phải tỉ tỉ của nhóc nha…… - Không có gì – Ta cười. - Haizz, từ ngày tỉ được ban hôn rồi, đương kim hoàng thượng cứ ở riết luôn Tể Tướng Phủ, ta chẳng được nói chuyện với tỉ tí nào. – Vũ Mạn Nam than thở rồi làm bộ mặt cún con. À, lại nói đến tên hoàng đế chết dẫm đó. Sau khi ép hôn ta còn lấy cái lí do đáng nguyền rủa đó ra uy hiếp ta. Sau đó còn hạ lệnh ở lại phủ tể tướng đến ngày cử hành hôn lễ, hôm nào cũng bám lấy ta, phiền muốn chết. Hoàng đế cổ đại, rảnh rỗi thế sao? Xí, rảnh rỗi thì đi chăm chút cho dân cho nước đi. - Vậy giờ ta với đệ ra ngoài chơi nha. - Ừm cũng được. – Vũ Mạn Nam ngẫm nghĩ rồi gật đầu cái rụp. - Oh yeah, đi thôi. – Ta đứng dậy chạy trước. Vũ Mạn Nam lắc nhẹ đầu cười rồi theo sau. Bỗng… ta trượt phải vũng nước trên sân và theo đà ngã ra phía sau. Vũng nước chết bằm, dám giăng bẫy ta. Nhắm tịt mắt, ta chuẩn bị cho cái cảm giác…… (Haizz…. Đau lắm…) Ớ,….. nhưng sao mặt đất lại vừa ấm vừa êm lại thoảng mùi thơm thế này? Ôi, đất mẹ, chẳng lẽ mẹ mới xịt nước hoa sao? Khẽ mở mắt ra và ngay lập tức…. đập thẳng vào mắt là khuôn mặt đạp như tạc tượng ngập nỗi lo lắng. Hoá ra, khi đại tỉ nhà ta đang chuẩn bị màn tiếp đất bằng mông thì “bé” Souta nhà mình lao vội ra đỡ. Và giờ thì hiện ra một cảnh tượng vô cùng hoa lệ: Điệp tỉ nằm gọn trong lòng Nam ca……. - Hai người là đang làm gì? – Một giọng nói âm lãnh vang lên. Trớ trêu. Qủa thật trớ trêu thay, Âu Dương Thần vốn định đến thăm, tiện thể trêu chọc nàng một chút thì bắt gặp một cảnh tượng vô cùng hay ho….. Hắc …. Hắc…. Ta đẩy nhẹ Vũ Mạn Nam ra, chỉnh lại quần áo, bình thản trả lời: - Chẳng làm gì cả. - Ồ, không làm gì sao? Hoàng hậu tương lai của Ngọc Quốc lại đi diễn trò thân mật với em trai. Hỏi phép tắc, đạo lí ở đâu? – Hắn cố kìm lửa giận, giọng chua như giấm. - Xàm ngôn, tỉ tỉ thân thiết với em trai có gì là sai trái? Là không hợp phép tắc, đạo lí? Hắn cứng họng, đưa ánh mắt nhìn ta. Ta có nhìn nhầm không? Tại sao trong đáy mắt hắn lại có sự giận dỗi thế kia? Xùy, người phải giận là ta mới đúng. - Tiểu Nam, đi thôi – Ta kéo tay Vũ Mạn Nam vẫn im lặng nãy giờ. …………… Sau một hồi rong chơi, ta và Vũ Mạn Nam ra bờ sông Lăng buôn chuyện. Mặt sông phẳng lặng. Ông mặt trời toe toét cười, chiếu xuống vô vàn ánh nắng làm mặt sông lấp lánh ánh mặt trời. Bên bờ, hàng liễu rủ xuống mặt hồ. Gió khẽ thổi qua, mang mùi hương hoa cỏ phảng phất trong không gian. Ta và Vũ Mạn Nam ngồi bên cạnh một cây liễu cực lớn. Chém gió tán phét một hồi….. - Tỉ tỉ, hậu cung là nơi đấu đá, tranh quyền đoạt vị, tỉ sẽ không sao chứ? – Mạn Nam cắn chặt môi. Ta phì cười. Tên nhóc này, là đang lo lắng cho ta sao? Dễ thương chết đi được….. - Đừng có lo. Điệp Điệp này là ai chứ? Ta sẽ không sao đâu. Aizz…. Đúng là với Điệp Điệp trước kia thì đáng lo thật nhưng ta đây là Điệp Điệp khác. Xùy, đừng có nhầm Điệp Điệp yếu đuối đó với đại tỉ đây chứ. - Nhưng………. – Mạn Nam ngập ngừng. - Trật tự, ta đã nói không sao là sẽ không sao. Đệ lo cái quái gì chứ? – Ta trừng mắt – A, hay ta hát cho đệ nghe nha. Hớ hớ, ta từng là giọng ca oanh vàng của quốc gia, một con chim non chưa trưởng thành của đất nước đấy. Hát đương nhiên phải hay rất rất hay rồi. Ôi, nhắc lại là thấy xấu hổ. ( Tgiả: Xùy, chim chưa trưởng thành thì tự hào cái nỗi gì chứ? ) - Hát? – Mạn Nam kinh ngạc chớp mắt. Tỉ tỉ của hắn sao lại đột nhiên bạo dạn vậy? Đúng là tỉ hát rất hay nhưng trước đây tỉ rụt rè lắm mà? Một thoáng ngạc nhiên trôi qua, Vũ Mạn Nam ngây ngốc gật đầu. - La la la la la la Ta là một tiểu điệp xinh đẹp Ta là một tiểu điệp đáng yêu Thông minh, yêu kiều, hiền thục Trên đời này chỉ có mình ta Tiểu điệp, tiểu điệp, tiểu điệp Tiểu điệp mạnh mẽ nhất Tiểu điệp, tiểu điệp, tiểu điệp Tiểu điệp tuyệt vời nhất …. Vũ Mạn Nam khóe miệng giật giật. Tại sao giọng hát tuyệt vời lại kết hợp với một bài hát kì quái như thế? Tỉ tỉ à, tiểu điệp đó là tỉ sao? Bài hát đó có thật à? Tác giả là ai thế? Khâm phục quá. Hóa ra trên cái Ngọc Quốc này còn tồn tại một vĩ nhân tư tưởng lớn mạnh vậy. Đến bài hát còn có thể ẩn dụ. Bái phục. ………… Sau một khoảng lặng kéo dài……. - Này, ta hát xong rồi. Hay không? – Ta cười tít mắt hỏi. - Hay…. Hay lắm ….. - Hê hê, ta hát mà lại! - …. - …… - Tỉ sẽ trở thành chú tiểu điệp mạnh mẽ đó sao? – Vũ Mạn Nam im lặng một lúc rồi chợt lên tiếng. - Không. - Hả? - Bởi vì ta sẽ trở thành bướm chúa, con bướm xinh đẹp và mạnh mẽ nhất. - Ừ, ta sẽ ủng hộ tỉ. Luôn luôn….. Mãi mãi…… ……………. Một tuần trôi qua…. Ngọc Quốc rộn ràng bởi hôn lễ của hoàng đế. Tin tức về ngày đăng quang của tiểu thư Tể Tướng Phủ truyền đi nhanh chóng….. Đến cả mấy bà bán rau ngoài chợ cũng biết. Ai ai cũng cho rằng tiểu thư Tể Tướng Phủ đường duyên số thật là tốt đẹp. Trong khoảng thời gian đó, cả kinh thành nổi lên một cơn sóng vô cùng kinh khủng. Nam nhân từng say đắm vì sắc đẹp của thiên kim tiểu thư Tể Tướng Phủ thì ôm ngàn vạn nỗi đau mà oán trách tại sao số trời bất công thế. Đội fan nữ của Âu Dương Thần thì lập hẳn một đại hội cuồng loạn Hoàng Đế. Một đám nữ nhân ghen ghét có, ngưỡng mộ có. Nhưng phần lớn là tiếc nuối vì đương kim hoàng thượng lập Hậu. Thậm chí, có người còn có ý định chạy đến Tể Tướng Phủ yêu cầu Tể Tướng nhận mình làm con gái….. Aizz…. Hồng nhan họa thủy. Kinh thành Ngọc Quốc dạo gần đây luôn xảy ra những cuộc hội thoại đại loại thế này….. - Nghe nói tiểu thư Tể Tướng Phủ đẹp lắm. - Đương nhiên là vậy rồi, nếu không sao có thể lọt vào mặt xanh của hoàng thượng được. - Cũng không ngờ được vị hoàng đế ương ngạnh đó chịu lập Hậu nhỉ? - Chắc hẳn là cô tiểu thư kia đài các lắm. - Đúng vậy, đúng vậy. - …… ……………. Trong lúc đó, cô tiểu thư đài các nào đấy đang chùm chăn ngủ chảy cả dãi trong phòng. Đến khi xuyên không rồi mà vẫn không thể bỏ được cái tật ngủ muộn dậy muộn. Thử hỏi có ai đang đêm mà hết nằm hát lại đến múa may quay cuồng trong đình viện không? Vâng, cô ấy thật đài các………. - Tiểu thư, dậy đi. Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Mở đầu một ngày ở Tể Tướng Phủ luôn là một tràng gào thét xen lẫn ai oán của Tiểu Hương. Ngay lúc này đây, Tiểu Hương khổ sở cố kéo cái chăn, khua xoong, nồi niêu, vân vân và mây mây những thứ có thể đánh thức Điệp tiểu thư nhà mình. Âý thế nhưng những công sức nỗ lực cố gắng của Tiểu Hương đều một đi không trở lại. Điệp tiểu thư vẫn ôm chăn ngủ ngon lành. Tiểu Hương thở dài ngao ngán….. - Gián…… Trời ơi có gián….. Ôi, nó bò trên người tiểu thư kìa……. – Tiểu Hương bỗng hét lên. - Hả? Cái gì? Gián đâu? – Ta bật dậy, ngó xung quanh. - Không có ạ….. Nhưng tiểu thư phải đi chuẩn bị thôi, người sắp lên xe hoa rồi. – Tiểu Hương bình thản nói, bình thản gấp chăn, bình thản nhắc nhở. Nhưng vị tiểu thư nào đấy lại không biết trời cao đất dày….. - Xùy, đến ngày mai cơ mà. Ngươi lo cái gì. – Ta phẩy tay. - Tiểu thư ơi, hôn lễ là ngày hôm nay ạ. – Tiểu Hương thẽ thọt thông báo. …… Rầm…………. OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!!!! Cái gì thế này? Ta đơ người, trí óc quay vòng 180 độ…. Sau khi gào thét (trong tưởng tượng), tự trách, vắt kiệt trí nhớ,…….. Ta khẽ thốt ra một câu: - Chết tiệt, nhầm ngày rồi………… ………… Hai tiếng quay cuồng trong đống trang sức, quần áo và phấn son, ta đã lột xác thành một con dở hơi. Nhìn đi, môi thì đỏ chót, nhìn có khác gì ma nữ không chứ? Còn nữa, khuôn mặt ta đâu tệ đến nỗi phải đập cả tấn phấn lên mặt như vậy? Mấy người không biết phiền sao? Cái đống quần áo này phải 5 cái là ít. Chẳng lẽ cổ nhân đều thừa cơm như vậy sao? Ta hậm hực trùm cái mũ lòe loẹt diêm dúa lên đầu. - Tại sao ta lại phải đội cái nồi cơm này lên đầu chứ? - Tiểu thư của tôi ơi, đây là mũ hỉ, là mũ hỉ đấy. - ………… ( Tgiả: Chậc, thật đáng thương ột kẻ mù văn hóa! ) Lại thêm một tiếng nữa nối gót ông thần thời gian mà đi. Ta thầm nguyền rủa. Cái tên Âu Dương Thần gì gì đó. Ngươi dám để bổn tiểu thư phải chờ đợi ngươi với nguyên cái nồi, nhầm, cái mũ hỉ nặng gần chục kg này lên đầu hả? Ta đâm chết ngươi, đá chết ngươi. Ngươi thử xuất hiện xem, ta đây sẽ chém ngươi thành từng mảnh rồi vứt cho lợn ăn. Abcxyz*&$$#@%@#%$&(*......... Tùng… Cắc… Cheng cheng… Tò te Một dàn âm thanh chát chúa từ ngoài vọng vào. Hờ hờ, ta chém ngươi, cuối cùng cũng đến rồi hả? Tiếng thái giám eo éo vang lên: - Tân lang đến.!!! Âu Dương Thần bước vào đại sảnh, khí chất cao quý bức người. Hắn mặc bộ hỉ phục. Cái màu đỏ “chói chang” ấy khi hắn mặc lên thì như biến thành một thứ đồ khác hẳn. Đôi môi yêu nghiệt lạnh lùng cười nhẹ. Đám cuồng loạn hoàng đế thì gào thét ỏm tỏi. Gì thế? Ta đây mới là tân nương cơ mà? Ta được đưa ra ngoài, xoay đông xoay tây một hồi sau đó thì lên xe hoa, chính thức cộp dấu “ gái đã có chồng”. Ôi, đời người bi thảm làm sao….. - Hôm nay nàng rất đẹp – Âu Dương Thần ghé sát tai ta nói nhỏ. Xí, ta đây biết ta đẹp rồi. - Nhìn thục nữ hơn bình thường nhiều. Xí, bổn tiểu thư…… Hả? nói thế là cái ý gì? Ta đây vốn thục nữ mà. Nghĩ thế, ta quay sang trừng mắt với hắn một cái, đưa tay vuốt vuốt tóc. - Nàng không thấy đội mũ hỉ mà cố vuốt tóc là rất kì quặc sao? - ………….. Tên cẩu hoàng đế, ta chém ngươi, ta lăng tùng xẻo thịt ngươi…………… - Ha ha, đùa chút thôi. Hoàng hậu của ta mà. Đẹp nhất. – Âu Dương Thần cười, nghiêng đầu hôn nhẹ vào má ta….. - ……… Xung quanh dậy sóng, reo hò vang dội đất trời. Đám nữ nhân khóc thét. Cả một khoảng đất nổ ra cuộc đại chiến âm thanh thế kỉ…… Hồng nhan họa thủy ver 2. ……………… Đêm động phòng…………… Trong phòng tân hôn, ta ngồi gà gà gật gật trên giường. Cái mũ hỉ đã bị tháo ra quăng lăn lóc ở đâu đó. Cả phòng rộng thênh thang và trên cái giường rực rỡ một màu đỏ, ta chiêm ngưỡng xong toàn bộ căn phòng trong n thời gian thì …… ngủ gật…….. ….. Hơn một canh giờ sau đó…… …. Cạch…… Cửa phòng bật mở, Âu Dương Thần đẩy cửa bước vào. Nhìn quanh quất một hồi, hắn đau khổ nhận ra nàng đã đi đánh cờ với Chu Công từ hồi nảo hồi nào rồi…… Hắn thầm cảm thán: “ Trời ạ, có ai đi ngủ trong đêm tân hôn không chứ? “. Cảm thán chán chê, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh nàng. Âu Dương Thần chăm chú nhìn rồi sau đó……… khẽ bật cười. Khuôn mặt bình thường sắc sảo nghịch ngợm bao nhiêu thì lúc ngủ trầm lặng bấy nhiêu. Nàng chép miệng một cái, đưa tay lên miệng quệt ngang má trong vô thức rồi…. ngủ tiếp. Và dĩ nhiên…. Vẫn đang trong trạng thái ngồi ngủ. Chợt, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại. Hàng mi dài rung rung. Âu Dương Thần giật mình…. Nàng thức rồi sao? Nhưng không, Điệp Điệp vẫn ngủ…. Chỉ là…. Có một chút gì trong tiềm tức của nàng dội về trong mộng. Âu Dương Thần đứng dậy, đi đến cạnh nàng. Hắn nhẹ vuốt đôi má mịn. Ghé sát lại gần mặt, nhìn chăm chú khuôn mặt đối diện chỉ cách có mấy cm. Đương nhiên, khuôn mặt ai kia đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn….. Hắn lại gần…. gần hơn nữa….. Đột nhiên…… - Á á á á á á á á á á á á á……….. – Một tiếng hét thất thanh vang lên. Âu Dương Thần giật mình, lùi về phía sau. Tay che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng. - Ngươi….. ngươi… - Nàng rung run đưa ta chỉ vào mặt hắn, nói không nên lời. - Ngươi cái gì? Ta chỉ muốn đánh thức nàng dậy thôi – Cố lấy lại bình tĩnh ing ~. - Dậy? Dậy làm gì? – Ta ngu ngơ hỏi lại. - …… - Này, ánh mắt đấy là sao hả? Ta đang hỏi mà. - Lấy thân trừ nợ. – Hắn bình thản buông một câu. - …. - Này, nàng giũ chăn ra làm gì vậy? - …….. - Sao lại lấy chăn quân quanh người? Nàng lạnh à? - ………… - Phía đó là cửa ra. Nàng đi ra đó làm gì? - Tên cẩu hoàng đế nhà ngươi. Ta đương nhiên là muốn chạy chứ còn gì? Não ngươi bị úng nước à? Hỏi, hỏi, hỏi chết ngươi đi. - Ta quay lại hét rồi cố chạy thật nhanh. ………..Rầm……. Cái chăn vì quá dài nên làm ta giẫm phải và……. Ngã. ……. Âu Dương Thần trố mắt nhìn một lúc rồi ôm bụng cười. Cười sằng sặc. Cười điên đảo. - Bé sâu nhỏ của ta, nàng không chạy được đâu. Nói rồi, hắn cầm góc chăn, giật mạnh một cái khiến ta “bay” về vị trí ban đầu. Và cái vị trí ban đầu chết tiệt đó, chính là trên giường. Âu Dương Thần cười gian tà, leo lên giường. - Nào, giờ nàng thích tự nguyện hay ta giúp đây? Ta túm chặt chăn, kéo lên quá ngực, giơ tay ra trước. - Ngươi. Tránh xa ta ra. – Ánh mắt trừng lớn ing~. - Nàng nghĩ có ai có vàng trước mặt mà không lấy không? - ………. Xí, thế cũng hỏi. Đương nhiên là không rồi. Aaaaaaaaaaa…. Cơ mà nó liên quan gì đến việc này chứ? ( Âu Dương Thần: [liếc mắt khinh bỉ] Nữ nhân ngốc nghếch ) Cứ thế, trên cái giường tân hôn, hắn tiến một bước, ta lùi một bước. Đến mép giường, ta không chú ý lùi thêm một chút nữa. Hụt……… Mất thăng bằng, ta ngã ra sau. Âu Dương Thần vội chồm người đến kéo tay ta lại. Ta mất đà ngã thẳng vào lòng hắn…….. Một mùi hương bạc hà dễ chịu xộc thẳng vào mũi. ……..Thịch…… Thịch……….. Ta đỏ bừng mặt, hoàn toàn đơ người. Một lúc lâu sau, Âu Dương Thần buông ta ra, đưa tay xoa cằm, ánh mắt như nghĩ ngợi mông lung……… -………… - Ta quả thực…….. ừm……. – Hắn nhìn ta, nheo mắt – Ta có cảm giác …. Nàng chưa phát triển đúng không? - ……… - Này, mặt nàng khó coi quá. Sao đen thui vậy? Nàng ốm à? – Hắn tiến gần. - Im. Ngươi – đi – chết – đi. Ta giận dữ hét lên, một cước đạp bay hắn xuống giường. Đêm tân hôn ồn ào cứ thế trôi qua…………