I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Phi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1314 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1_D
ày, này các ngươi có nhìn thấy kiệu hoa lộng lẫy kia không? Công tử Tư Đồ gia như thế lại đi thú về cái nữ nhân mất tích ba ngày ba đêm kia đấy ".
" Còn không phải công tử cảm thấy thương xót cho nữ nhân kia sao, lần trước ta nhìn thấy nàng ta bị nhiều người châm chọc ngoài trấn, sau đó Tư Đồ công tử xuất hiện, ra tay cứu lấy nàng ta, còn đứng trước bao nhiêu người nói thú nàng ta, thật là một nam nhân lòng dạ bồ tát "
" Số của nàng ta xem ra cũng gọi là may mắn, gặp chuyện như vậy cũng còn có thể gả vào thế gia "
" Thôi thôi, ngươi còn nói nữa không khéo làm cho nữ nhân cả trấn này khóc đến điên cuồng, nam nhân trong lòng họ cứ như vậy bơ qua bọn họ, chọn cái nữ nhân không còn trong sạch, thật là nỗi bi ai "
Triệu Tử Linh nắm chặt khăn tay, đầu hoàn toàn cúi thấp, không biết do mũ phượng đội trên đầu quá nặng hay những lời nói của những kẻ đứng xem bàn tán làm nàng không thể ngẩng mặt, nàng cứ nghĩ Tư Đồ công tử chỉ là thấy nàng đáng thương, nói qua rồi thôi nhưng hắn lại thật sự thú nàng.
Khi nhìn thấy sính lễ ngoài cửa cha mẹ nàng không giữ được nước mắt ôm nhau khóc, họ đã nghĩ nữ nhi của mình số khổ nhưng trời cao lại cứu nàng lần này, vậy là không quản nàng nhất quyết cự tuyệt, một hai nhận lấy sính lễ. Thân thể này đã không còn trong sạch, nàng đều nói với mọi người nàng không hề nhớ chuyện gì xảy ra nhưng trời biết, nàng chỉ nói dối, khoảng khắc đau đớn đó nàng chưa bao giờ quên, những tiếng thở dốc những tiếng rên phát ra từ miệng nàng cùng cảm giác đêm đó vẫn in sâu trong lòng nàng, nàng thừa nhận sự điên loạn của gã nam nhân đêm đó cũng khiến nàng trầm mê, quên mất phản kháng mà tiếp nhận hắn, điên loạn cùng hắn, nàng cũng chỉ là một nữ nhân phóng đãng,làm sao xứng với Tư Đồ công tử.
Khi chiếc khăn màu đỏ được vén lên nàng vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ biết trầm mạc im lặng.
" Nương tử, chúng ta... "
Triệu Tử Linh vội đứng dậy khỏi giường sau đó nhanh chóng quỳ xuống.
" Công tử lòng dạ bồ tát, cứu lấy tiểu nữ nhưng tiểu nữ thật không thể che giấu, bản thân thật sự đã không còn trong sạch, chỉ cầu công tử lưu cho một nơi nương thân, tiểu nữ nguyện làm thân trâu ngựa đền ơn công tử "
Thân thể Tư Đồ Vân cứng đờ, có phải hơi kỳ không, đúng ra phải uống chút rượu sau đó là cởi bớt y phục, rồi tâm sự, rồi cởi hết y phục, rồi chiến đấu suốt đêm, động phòng là phải như vậy chứ, sao nương tử hắn lại quỳ xuống khóc lóc như vậy?
" Nương tử, nàng..."
" Công tử nếu không chấp thuận, Tử Linh nguyện nhận lấy cái chết chứ không thể bị trả về nhà, gia phụ và mẫu thân sẽ không thể nhìn ai "
Triệu Tử Linh rút vội cây trâm trên đầu, vũ khí có sẵn, nếu công tử không chấp thuận, nàng có chết cũng không thể bị trả về nhà.
Tư thế Tư Đồ Vân vẫn giữ nguyên không nhúc nhích nhìn cây trâm đang chỉ về phía mình, hắn thật có lòng tốt muốn nhắc nhở nương tử - Nương tử, tự sát thì trâm nên chỉ về phía cổ mình, chứ không phải chỉ về phía ta. Nhưng hắn rất biết điều giữ kín điều đó trong lòng, nhẹ nhàng an ủi nàng.
" Được được, nàng có thể ở lại, mau cài lại trâm lên đầu, ta thấy nó ở vị trí đó thật đẹp mắt hơn ".
Nước mắt Triệu Tử Linh rơi xuống, không ngừng cảm tạ vị bồ tát sống trước mặt. " Công tử tấm lòng bồ tát, tiểu nữ cả đời không quên, vậy... vậy công tử ngài có thể ra ngoài ".
" Ra ngoài? ". Tư Đồ Vân đương nhiên hiểu ý tứ trong này nhưng hắn không có ngu nha. " Nơi nương tựa của nàng cũng thật lớn, chiếm trọn cả phòng của ta sao? "
" Không, không, tiểu nữ không phải muốn chiếm lấy nơi này, chỉ là danh dự của công tử..."
" Nếu bây giờ ta ra ngoài mới thật sự mất hết danh dự, có tân lang nào vừa vào đã bị đuổi ra ngoài chứ ".
Triệu Tử Linh cũng gật đầu một cách vô thức, lời này quả thật không sai nhưng cả đêm như vậy? Cô nam quả nữ, vẫn không được hay lắm, nàng như thế lại quên, nàng bây giờ đã cùng nam nhân trước mặt có danh phận phu thê, ai mà quản hai người họ cả đêm, cả tháng cũng có sao chứ.
Nhìn vẻ ngây ngốc của nương tử, Tư Đồ Vân thật muốn cười to nhưng dáng vẻ sợ sệt đó thật đáng thương mà, y thật muốn nói cho nàng biết, đêm đó nàng là ở bên cạnh y nhưng thật sự muốn một quân tử nhận tội còn khó hơn bắt sơn tặc đi đầu thú nha.
" Chúng ta ăn chút gì đó đi "
Vậy là đêm tân hôn trôi qua một cách vô cùng lành mạnh, sau đó hai người một người trên giường, một người dưới đất cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Sai sai, nữ tử thì nằm trên giường vô cùng nhẹ lòng ngủ ngon, còn nam nhân bên dưới không ngừng lăn lộn, hắn muốn động phòng a, bao nhiêu ngày trôi qua hắn vẫn nhớ nhung cảm giác đêm hôm đó, chỉ là tiểu nương tử luôn xem hắn như một chính nhân quân tử mà thờ phụng, làm sao đây? Hắn không ngại làm bồ tát nhưng hắn ngại phải ăn chay nha.
Những ngày sau đó hắn ân cần thì nàng tránh xa, hắn ngọt ngào thì nàng run rẫy, hắn ôm nàng thì nàng khóc rống van xin hắn đừng chạm vào nàng. Mẹ nó chứ, hắn thật muốn hét lớn cho nàng biết. " Nơi nào trên người nàng ta chưa nhìn thấy, chỗ nào là chưa rờ qua đâu"
Hờ Truyện Hờ Truyện - Tiểu Phi