I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 : Nổi Giận, Phẫn Nộ.
hậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc ngươi một lời ta một lời, bọn họ nhịn đã lâu, những điều muốn nói cả tháng này đều nói ra hết.
- Hừ!
Mặc Hồng trong lòng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nâng chén trà nhấp một ngụm, loại chuyện này hắn chứng kiến không chỉ một lần, mấy lão già này dường như cũng rất thích hưởng thụ giờ khắc này, kế tiếp chính là Nhậm Kiệt liên tục nhận sai, khúm núm lấy lòng mấy vị trưởng lão.
Mặc dù nói thân là vãn bối, nhận sai với mấy vị trưởng lão gia tộc đời ông nội vân vân cũng không coi vào đâu, nhưng hắn chính là gia chủ a.
Mỗi khi nghĩ tới lúc đó, Mặc Hồng cảm giác trơ trẽn, ngẫm lại lão tử Nhậm Thiên Hành hắn năm đó vinh quang bực nào. 16 tuổi kế thừa chức vị gia chủ, mười tám tuổi dẫn dắt binh sĩ gia tộc giết chết tà giáo, 20 tuổi lãnh binh xuất chinh, ba năm diệt 15 tiểu quốc, liên tiếp phát động nhiều lần đại chiến khiếp sợ thiên hạ. 25 tuổi cũng đã đặt tới m Dương Cảnh, trở thành võ lực đỉnh phong Ngọc Kinh Thành, đệ nhất cường giả trong thế hệ trẻ, tiếp đó dẫn dắt Nhậm gia đi lên thời kỳ huy hoàng nhất.
30 tuổi được phong Vương, 35 tuổi thực lực sâu không lường được, khiến Nhậm gia từ xếp hạng 19 trở thành mạnh nhất trong 5 đại gia tộc, một đường dẫn dắt đến bây giờ đã mơ hồ có thể chống lại hoàng thất được rồi, trở thành đại gia tộc mạnh thứ hai trừ hoàng thất Minh Ngọc Hoàng Triều ra.
Kết quả con hắn kế thừa chức vị gia chủ, mặc dù bằng vào uy vọng của cha hắn, mạnh mẽ để hắn đảm nhiệm. Cũng là Luyện Thể Cảnh đầu tiên từ trước tới này tiếp nhận chức vị gia chủ Nhậm gia, hơn nữa còn là rác rưởi 17 tuổi vẫn là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm, nhưng mà dù sao vẫn là gia chủ à.
Ngay lúc Mặc Hồng cười lạnh chuẩn bị xem kịch vui, tam đại trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc và Nhậm Quân Dương ngươi một câu ta một câu nói, sắc mặt của Nhậm Kiệt càng ngày càng trở nên khó coi.
Lúc đầu nghe mấy trưởng lão nói, hắn còn khiêm tốn thụ giáo, không hiểu nghe là được rồi. Kết quả càng nghe Nhậm Kiệt càng cảm giác không thích hợp, càng nghe càng khó chịu, con bà nó đây là chuyện gì?
Hơn nữa lại không có tin tức gì trong đầu tên kia, tên hỗn đản này đúng là chịu chơi à, hiển nhiên loại chuyện này không phải lần đầu tiên, cho nên hắn cũng không khắc sâu.
Giờ phút này Nhậm Kiệt nhanh chóng tiêu hóa tin tức, mới biết được thì ra lão tử Nhậm Kiệt, không đúng, hiện tại phải nói lão tử mình quá lợi hại. 20 năm dẫn dắt Nhậm gia đi lên thế lực đỉnh phong, mà tin tức hữu dụng Nhậm Kiệt phát hiện ra là, lúc Nhậm Thiên Hành còn đảm nhiệm chức vị gia chủ, chuyện duy nhất các trưởng lão cần làm chính là nghe lệnh.
Căn bản không có trưởng lão hội gì, những trưởng lão kia căn bản không có quyền lực gì, ngươi có năng lực thì có quyền lực, xuất lực làm ra cống hiến cho gia tộc thì có quyền lực tương ứng, nếu không thì đàng hoàng ở một bên chờ phân phối tài nguyên đi tu luyện đi.
Về sau mình trở thành gia chủ, vẫn là Nhậm Thiên Hành làm ra trưởng lão hội, trưởng lão hội bao gồm ba vị trước mắt này, còn có lục thúc Nhậm Thiên Túng của mình cùng nhị thúc Nhậm Thiên Hoành, ngũ thúc Nhậm Thiên Kỳ cùng với đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ hàng năm bế quan, tổng cộng 7 người.
Trời ạ, đây không phải là đại thần phụ trợ cha mẹ hắn sao?
Nhậm Kiệt lập tức nghĩ đến những đại thần trong tiểu thuyết lịch sử, phim truyền hình, đám người Ngao Bái.
So với tin tức mình biết từ địa cầu, Nhậm gia có thể sánh bằng thời đại hoàng tộc lợi hại nhất ở địa cầu đấy.
Bây giờ nhìn đám người kia ngươi một lời ta một lời, trong lòng Nhậm Kiệt càng ngày càng khó chịu, vốn đi tới thế giới này đã rất khó chịu, bây giờ lại gặp phải loại chuyện này.
Đám lão già này, rõ ràng nắm quyền triều trong tay làm loạn.
Bọn họ có quyền hành như vậy chính là vì mình là gia chủ, ngay cả phí sinh hoạt, phí tiêu dùng bọn họ đều hạn chế, tuy rằng nước suối đỉnh cấp kia, còn có lưỡi Hỏa Vân Tước hình như là tên Cao Nhân giựt giây, nhưng hắn nhớ là rất ngon à.
Hơn nữa một vạn lượng vàng nghe ra rất nhiều, nhưng Minh Ngọc Hoàng Triều lấy ngân tệ làm tiền cơ bản, sau đó là kim, trên kim còn có ngọc. 10 lượng bạc đổi 1 lượng vàng, 10 lượng vàng mới đổi được một tiền ngọc, một vạn lượng vàng cũng chỉ là 1000 tiền ngọc mà thôi. Đối với người thường mà nói, đúng là thu nhập vài năm. Nhưng đối với Nhậm gia mà nói, ngay cả chín trâu mất sợi lông cũng không tính.
Mấu chốt của vấn đề không phải là tiêu phí bao nhiêu, mà là bọn họ mượn cơ hội này hạn chế gia chủ, lúc đầu phí sinh hoạt mỗi tháng từ 10 vạn lượng vàng, nói cách khác 1 vạn tiền ngọc giảm tới 5000. Còn dự chi tạm thời cũng từ 50 vạn lượng vàng giảm xuống 10 vạn lượng vàng, bây giờ còn muốn giảm nữa.
Nên biết rằng, mình chính là gia chủ Nhậm gia à, tính ra còn dùng hoàng kim ít hơn gia chủ Nhậm gia bình thường gấp mười lần à.
Mẹ nó, còn coi mình là gia chủ không đây, coi mình là bù nhìn khi dễ mình sao?
Chuyện xảy ra trước kia, Nhậm Kiệt mặc kệ, nhưng giờ phút này Nhậm Kiệt càng nghe càng giận.
- Thình thịch... Ba!
Bên canh tọa kỷ của Nhậm Kiệt cũng có trà ngon, đây là thứ tốt uống vào bổ sung linh khí, nhưng giờ phút này Nhậm Kiệt hất tung nó xuống đại điện, gơi xuống giữa bốn người Nhậm Quân Dương vỡ vụn.
- A...
- Hả?
Có thể trở thành trưởng lão Nhậm gia tự nhiên đều là người trải qua sóng gió, nhưng giờ phút này từng người đều không dám tin nhìn chén trà vỡ nát dưới đất, toàn bộ đều ngây dại.
Ngay cả Mặc Hồng đang chờ xem trò hay đâng bưng trà cũng ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
- Đến đây đi...
Vốn vì chuyện xuyên việt có chút buồn bực, giờ phút này Nhậm Kiệt trực tiếp từ ghế ngồi bật lên, chỉ vào đám người Nhậm Quân Dương, lại chỉ vào chỗ ngồi lớn của mình nói:
- Đến đây đi, các ngươi lên đây ngồi đi, các ngươi đi làm gia chủ đi!
- Muốn chế tài bản gia chủ đúng không, các ngươi lợi hại như vậy, vậy các ngươi tự lên làm gia chủ đi. Dọa người lắm sao, các ngươi còn không biết xấu hổ, các ngươi còn biết chủ sầu thần nhục, chủ nhục thần tử hay không?
- Nói cho ta biết, ta có phải Nhậm gia gia chủ hay không?
Nhậm Kiệt bạo phát gầm lên giận dữ nhìn đám người Nhậm Quân Dương quát hỏi.
Bọn họ đều bị đại thiếu quần lùa áo lụa này dọa sợ, tên tiểu gia chủ quần áo lụa là này chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm này, trước kia bọn họ vừa nói giảm cắt xén phí sinh hoạt của hắn liền cầu xin tha thứ, xin lỗi vân vân.
Điều này khiến cho các trưởng lão vốn không có quyền lực rất thích, mặc kệ nói như thế nào, Nhậm Kiệt đều là gia chủ, gia chủ chịu thua, cầu xin tha thứ bọn họ, 20 năm bị Nhậm Thiên Hành áp bách bọn họ đều cảm thấy thoải mái.
Lại không nghĩ tới, gia chủ quần là áo lụa hôm nay lại... Lại bạo phát rồi, hơn nữa còn hung mãnh như thế.
- Không trả lời đúng không, vậy ta hỏi các ngươi, nếu ta là gia chủ Nhậm gia danh chánh ngôn thuận, ta đại biểu cái gì, ta đại biểu chính là mặt mũi của Nhậm gia. Ta chính là người đứng đầu Nhậm gia, người khác đừng nói đánh ta, cho dù ăn nói không cung kính, đó chính là xem thường Nhậm gia, nếu động tới ta chính là động tới Nhậm gia. Hiện tại bản gia chủ bị người đánh, các ngươi không vì gia tộc phân ưu, giúp bản gia chủ, còn ở đó nói những lời chó má đó...
Áp lực xuyên việt rất khó chịu, giờ phút này hắn mượn cơ hội này phát tiết toàn bộ.
Cho dù không làm gia chủ, Nhậm Kiệt cũng không muốn làm vua bù nhìn, nghe đám lão già kia bài bố, cho nên hiện tại hắn không có cố kỵ gì. Vừa lúc, vốn đời trước mình chính là siêu cấp quần áo lụa là, chỉ là bị đám lão già này nắm mệnh mạch kinh tế mà tỏ ra biết điều, nhưng mình cũng không quản chuyện này.
- Các ngươi có phải rất thích cảm giác như vậy, có phải bị cha ta áp bách 20 năm cho nên hiện tại cảm thấy khi dễ ta an ủi được tâm linh các ngươi?
Nhậm Kiệt đứng trên cao chỉ ba người nói:
- Rắm, các ngươi chính là cái rắm, một chút tác dụng cũng không có, phóng ở đâu cũng thối. Cả ngày chỉ biết so đo việc này, các ngươi làm được gì cho gia tộc?
- Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm bản gia chủ, các ngươi là vú em của ta a, ta đi tiểu bao nhiêu nước, dùng bao nhiêu không cần phải nói cho các ngươi biết. 1 cái Nhậm gia to như vậy, mỗi thời mỗi khắc hao phí nhiều bao nhiêu các ngươi biết không? Cho các ngươi làm trưởng lão, các ngươi có từng vì gia tộc bày mưu tính kế, vì gia tộc gia tăng thu nhập, còn công phu nhìn chằm chằm bổn gia chủ thì mỗi ngày lại tăng thêm một thành, hơn được bản gia chủ bao nhiêu?
Trên thực tế Nhậm Kiệt cũng không biết, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn mắng đám người kia, dù sao hắn đoán đám lão già này cũng không có cống hiến gì.
Bởi vì được cha mình dẫn dắt liên tục cường thịnh 20 năm, trên thực tế đoạn thời gian này ai muốn Nhậm Kiệt hơn cha cũng rất khó, cho nên lời như vậy tuyệt đối không sai.
Mà trọng yếu hơn là, mặc kệ đúng sai, giờ phút này Nhậm Kiệt là muốn phát tiết.
- Mỗi người cả ngày không làm việc đàng hoàng, gia chủ bị người đánh, vào miệng các ngươi lại là chuyện khác, các ngươi có biết đánh bản gia chủ chính là chọc vào Nhậm gia hay không, hay là chờ sau này người ta đánh tới Nhậm gia rồi mới tính?
Như mưa sa bão táp, phát tiết, rống giận, nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc đều ngây dại, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Nhậm Kiệt nói cũng khô cả họng, hai tay run rẩy, Nhậm Văn Húc lại tức giận đứng bật dậy, giơ tay chỉ Nhậm Kiệt, miệng muốn chửi Nhậm Kiệt lại không nói ra được.
Mặc Hồng giống như tượng gỗ, tay còn bưng chén trà.
Tai mình không có vấn đề chứ, không nghe lầm chứ, đây là tên Nhậm Kiệt khúm núm chỉ cần nhắc tới là da mặt hắn co giật sao?
Đây là tiểu gia chủ bù nhìn Luyện Thể Cảnh nho nhỏ sao?
Hôm nay hắn bị sao vậy, nổi điên sao?
- Nhậm... Nhậm Kiệt... ngươi, ngươi điên rồi, ngươi... Ngươi biết mình đang nói gì không?
Nhậm Quân Dương cũng đứng dậy, không áp chế được lực lượng toàn thân, lực lượng Thần Thông Cảnh đỉnh phong cũng không phải đùa giỡn, hắn đã nửa bước đạt tới m Dương Cảnh, đã có cơ hội ngưng tụ âm hồn rồi đấy.
- Ngươi gọi ta là gì?
Nhậm Kiệt chỉ mình nói:
- Ngay cả gia chủ đều không gọi, có biết gia quy viết như thế nào hay không, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với ta hay sao, chẳng lẽ gia chủ ta không phải lúc trước ngươi đều đồng ý sao, đến đây, ngươi động thủ thử xem.
mọi người thank em nhiều nhé lần đầu vận truyện nên ko được nhiều.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu