A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iktor rón rén đi chậm trên hành lang hướng về phòng có lò sưởi và đồng thời tìm vật thích hợp để tự vệ nếu cần.
Sindbad không giúp được gì cho ông trong trường hợp khẩn cấp. Con chó Retriever yêu thích con người đến mức có lẽ nó sẽ yêu cầu tên trộm đùa với nó thay vì đuổi hắn đi. Và hiện bây giờ thì con chó còn lười đến mức nó chẳng buồn quan tâm đến sự quấy rầy này và rõ ràng là đã chán chường chạy vào phòng khách, trong khi chủ của nó đang xem có việc gì ở bên ngoài hay không.
“Ai đó?”
Không có câu trả lời.
Viktor nhớ lại rằng từ năm 1964 đã không còn có tội phạm xảy ra trên đảo nữa, và vụ việc đi vào hồ sơ thời đấy cũng chỉ là một cuộc ẩu đả vô hại trong quán. Tuy vậy, những điều này chỉ làm cho ông an tâm một chút.
“Ha lô? Có ai đó không?”
Ông nín thở rón rén đi hết sức cẩn thận trên hàng lang để trở vào phòng có lò sưởi. Mặc dù ông đã cố không gây ra tiếng động, nhưng sàn lót gỗ cũ kỹ vẫn kêu kẽo kẹt mỗi lần chuyển trọng lượng. Đế da đôi giày Budapest của ông lo liệu nốt phần còn lại.
Thật ra tại sao tôi phải đi rón rén trong lúc lại gọi to?, ông tự hỏi. Tay ông sắp với đến được tay nắm cửa của phòng khách khi nó đột ngột được kéo ra phía sau. Viktor đờ người ra vì sợ, đến mức ông quên cả hét lên.
Ông không biết phải nhẹ nhõm hay tức giận khi ông nhìn thấy cô ấy. Nhẹ nhõm, vì người lạ vào nhà là một người phụ nữ xinh đẹp bé nhỏ chứ không phải là một kẻ đánh người thô lỗ. Hay tức giận, vì cô ấy cả gan xâm nhập gia cư bất hợp pháp ngay giữa ban ngày ban mặt.
“Cô vào đây bằng cách nào?” ông hỏi to. Người phụ nữ tóc vàng trên ngưỡng cửa giữa phòng có lò sưởi và hành lang dường như không lúng túng mà cũng không e ngại.
“Cửa ở lối ra bãi biển mở khi tôi gõ từ bên ngoài. Xin lỗi nếu như làm phiền ông”.
“Làm phiền?”
Viktor thức tỉnh khỏi cảnh đứng như trời trồng vì sợ hãi và phải trút giận bằng cách nạt người đàn bà xa lạ.
“Cô đâu có làm phiền, cô chỉ làm cho tôi sợ đến chết thôi!”
“Tôi xin lỗi...”
“Rồi cô còn nói dối nữa”, Viktor ngất lời và lấn ngang qua cô ấy vào phòng khách.
“Từ lúc đến đây cho tới giờ tôi không hề mở cửa sau”.
Tuy là tôi cũng không có kiểm tra nó, nhưng mà cô không cần biết đến thông tin này, Viktor nghĩ thầm trong lúc ông đứng trước bàn viết và nhìn chăm chú người khách không mời. Có một cái gì đó ở cô ấy quen thuộc với ông, mặc dù ông chắc chắn rằng chưa từng đích thân gặp cô ấy bao giờ. Cô ấy cao khoảng 1m65, tóc vàng dài đến vai được thắt bím, và cô ấy rất gầy. Tuy thiếu cân nhưng cô ấy hoàn toàn không mang vẻ nam giới tí nào cả, điều mà cái hông to tròn và bộ ngực đẹp lộ nét ra dưới y phục của cô ấy đã ngăn chặn được. Cô ấy nhìn trông giống như một người mẫu với làn da xanh xao quý phái và răng trắng như tuyết. Nhưng cô không đủ chiều cao. Chứ nếu không thì Viktor sẽ đoán rằng cô ấy đã đi lạc trên đảo và sẽ hỏi thăm ông đường ra bãi biển ngay bây giờ, nơi cô phải đóng một đoạn phim quảng cáo.
“Tôi không nói dối đâu bác sĩ Larenz ạ. Cả đời tôi, tôi chưa từng nói dối một lần nào, và tôi sẽ không bắt đầu việc này ở trong nhà của ông đâu”.
Viktor đưa tay vuốt tóc và sắp xếp lại suy nghĩ. Tình cảnh hết sức ngớ ngẩn. Ông có thật đang trải qua không, một người đàn bà đột nhập vào nhà ông, làm cho ông sợ chết khiếp và rồi còn muốn bắt đầu thảo luận với ông nữa?
“Cô nghe đây này, cô là ai cũng thế thôi: Tôi yêu cầu cô phải ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, ngay bây giờ. Tôi muốn nói rằng...”
Viktor lại chăm chú nhìn người đàn bà xa lạ.
“... cô là ai vậy?”
Ông chợt nhận ra rằng ông không thể đoán được tuổi của cô ấy. Cô ấy trông có vẻ rất trẻ, và gương mặt không có một khuyết điểm của cô ấy để cho người ta đoán vào độ hai mươi lăm. Nhưng ngược lại, trang phục của cô ấy tương ứng với một phụ nữ chín chắn hơn.
Cô ấy mang một chiếc áo bành tô Cashmere đen dài đến gối, phía dưới là bộ quần áo Chanel màu hồng. Găng tay da mỏng màu đen, ví xách tay hàng hiệu và đặc biệt là nước hoa của cô ấy phù hợp với một người đàn bà trong độ tuổi của Isabell nhiều hơn. Và cung cách nói chuyện lịch sự của cô ấy cũng ủng hộ cho việc cô ấy đã bước qua ngưỡng ba mươi.
Và cô ấy phải là người điếc, Viktor nghĩ thầm. Vì hoàn toàn thản nhiên trước những lời nói của ông, cô ấy cứ câm lặng đứng ở cửa và chăm chú nhìn ông từ ở đấy.
“Được rồi. Thôi mặc kệ. Cô đã làm cho tôi sợ chết khiếp, và bây giờ tôi xin cô hãy dùng cửa trước và đừng bao giờ bước vào nhà của tôi nữa. Tôi làm việc ở đây và không muốn bị quấy rầy”.
Viktor giật mình khi người phụ nữ bất thình lình đi nhanh hai bước đến chỗ ông.
“Ông hoàn toàn không muốn biết tôi muốn gì à, bác sĩ Larenz? Ông muốn đuổi tôi đi mà không cần biết tại sao tôi lại đến đây à?”
“Đúng vậy”.
“Ông không muốn biết điều gì đã làm cho một người đàn bà như tôi phải đến tìm ông trên hòn đảo hoang vắng này à?”
“Không”.
Hay là có?
Viktor nhận ra một tiếng nói nội tâm mà ông tưởng rằng đã đánh mất nó từ lâu lắm rồi. Tò mò.
“Tức là ông cũng mặc kệ việc từ đâu mà tội biết được ông đang ở đây có phải không?”
“Vâng”.
“Tôi không tin là như thế bác sĩ Larenz ạ. Ông cứ tin tôi đi. Ông sẽ rất quan tâm đến những điều tôi muốn nói”.
“Tin? Tôi cần phải tin người đột nhập vào nhà của tôi ư?”
“Không phải. Ông nên nghe tôi nói đây này. Trường hợp của tôi...”
“Tôi mặc kệ trường hợp của cô”, Larenz ngất lời cô ấy một cách thô lỗ. “Nếu cô biết chuyện gì đã xảy ra với tôi thì cô cũng biết rằng quấy rầy tôi ở đây thật là một sự trơ trẽn”.
“Tôi chẳng biết đã xảy ra việc gì với ông cả, bác sĩ Larenz ạ”.
“Cô nói gì?” Viktor không biết ông nên ngạc nhiên về điều gì nhiều hơn. Rằng ông thảo luận với một người hoàn toàn xa lạ hay lời nói của cô ấy lại nghe có vẻ thật thà.
“Thế bốn năm qua cô không đọc báo à?”
“Không”, cô ấy trả lời một cách đơn giản.
Viktor bối rối mỗi lúc một nhiều hơn. Và đồng thời sự quan tâm của ông đến người đàn bà đẹp kỳ lạ này cũng tăng lên. “Dù thế nào đi chăng nữa. Tôi không còn chữa bệnh nữa. Tôi đã sang nhượng lại phòng khám bệnh của tôi trước đây hai năm...”
“... cho giáo sư van Druisen. Tôi biết. Tôi đã ở chỗ ông ấy. Ông ấy đã gửi tôi đến ông”.
“Ông ấy làm gì cơ chứ?”, Viktor sửng sốt hỏi. Bây giờ thì sự quan tâm của ông lại càng to hơn.
“Vâng, thì không trực tiếp gửi đi. Giáo sư van Druisen chỉ nói rằng thật ra thì sẽ tốt hơn nếu như chính ông nhận chữa cho trường hợp của tôi. Và thật tình mà nói thì đấy cũng là mong muốn của tôi”.
Viktor lắc đầu. Người thầy cũ của ông thật sự đã đưa địa chỉ trên hòn đảo này cho một bệnh nhân mới? Ông không thể tin điều đó. Nhất là khi van Druisen biết rằng ông không có năng lực để chữa bệnh nữa. Ở đây trên Parkum lại càng không. Nhưng ông sẽ làm sáng tỏ việc này sau. Bây giờ thì trước nhất là phải làm sao dứt con người này đi, để lại có được sự yên tịnh.
“Một lần nữa, tôi yêu cầu cô phải rời khỏi nơi đây. Cô chỉ phí thời gian của cô thôi”.
Không có phản ứng.
Viktor cảm thấy nỗi sợ hãi ban đầu của ông đang dần dần biến đổi sang sự kiệt quệ. Ông đoán rằng chính việc ông lo ngại nhất bây giờ đã xảy ra: Ngay cả ở đây ông cũng sẽ không thể tự tìm lại mình được. Linh hồn cũng không để cho ông yên trên Parkum. Của người chết không và của người sống cũng không.
“Bác sĩ Larenz. Tôi biết là ông không muốn bị quấy rầy trong bất cứ trường hợp nào ở đây. Một người tên là Patrick Halberstroem đã mang tôi sang đây vào lúc sáng sớm và đã kể cho tôi nghe về ông trước khi tôi có thể bước một bước chân từ chiếc thuyền đánh cá lên hòn đảo”.
“Ông ấy tên là Halberstaedt”, Viktor sửa lại. “Ông ấy là thị trưởng ở đây”.
“Vâng, người quan trọng nhất trên đảo. Sau ông. Ông ấy cũng cho tôi biết rõ điều này. Rồi tôi cũng sẽ tuân theo lời khuyên của ông ấy và ‘lắc cái mông đẹp của tôi ra khỏi Parkum càng nhanh càng tốt’, ngay sau khi tôi nói chuyện với ông”.
“Ông ấy nói như thế à?”
“Vâng. Nhưng tôi chỉ làm điều đấy khi ông cho tôi năm phút thời gian của ông và tự nói thẳng vào mặt tôi điều ấy”.
“Điều gì?”
“Rằng ông không muốn điều trị cho tôi”.
“Tôi không có thời gian để điều trị cho cô”, ông nói không có sức thuyết phục cho lắm. “Xin cô hãy đi đi”.
“Vâng, tôi sẽ đi. Hứa đấy. Nhưng tôi phải kể cho ông nghe một câu chuyện đã. Câu chuyện của tôi. Ông hãy tin tôi đi. Chỉ năm phút thôi. Và ông sẽ không hề tiếc phút nào cả đâu”.
Viktor ngần ngừ. Sự tò mò đã vượt qua mọi xúc cảm khác trong ông. Ngoài ra thì sự yên tịnh của ông trước sau gì thì cũng đã bị phá rối và ông cũng không còn sức lực nào nữa để tiếp tục tranh luận.
“Tôi không cắn ông đâu bác sĩ Larenz ạ”. Cô ấy nhìn ông mỉm cười.
Sàn gỗ trong phòng lại kêu kẽo kẹt dưới đôi chân của cô ấy, khi cô ấy lại bước đến gần ông thêm một bước. Bây giờ ông đã ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền của cô ấy. Thuốc phiện.
“Chỉ năm phút thôi?”
“Hứa đấy!”
Ông nhún vai. Một khi đã bị quấy rấy thì nhiều hơn hay ít đi vài phút chẳng còn quan trọng nữa. Và nếu bây giờ ông quẳng cô ấy ra thì có lẽ cô ấy sẽ đi đi ỉại lại trước nhà ông cả ngày, và ông không còn có thể suy nghĩ gì được nữa.
“Thôi được”.
Ông cố tình nhìn đồng hồ.
“Năm phút”.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn