Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Ngả Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:32:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - 8
ám Kháng Chỉ? Chém - Chương 07 + 08
Chương 7: Cắn vuốt rồng
Ta kiên quyết triệt để chấp hành theo lời cha ta dốc lòng dạy bảo!
Tần Ngọc Tranh khóc chạy xa...
Tuỳ tùng của Ngọc phi nương nương nối bước đuổi theo.
Ta có chút đồng tình nhìn Yến Bình trong thống khổ có chứa u buồn, một đám quý tộc nữ tử Đại Trần đã từng mê say, cũng là nam tử mà ta một lòng một dạ, khi đó, hắn chưa từng nhớ ai ở trong lòng? Luôn bộ dáng nhàn nhã, ta đã từng nghĩ hắn sẽ không động tâm với bất kỳ ai…
Hôm nay hắn vì Tần Ngọc Tranh mà lộ ra tình cảm sâu nặng, vận mệnh a, sao mà trêu cợt người!
Bất quá, bị trêu cợt cũng chẳng phải là ta, ta lại không ngại vận mệnh trêu cợt hai người bọn họ nhiều hơn mấy lần nữa, cũng khiến cho ta có cơ hội xem nhiều trò hay chia rẽ uyên ương hay cung phi hồng hạnh ra tường, náo nhiệt.
Giường rồng của hoàng đế bệ hạ rộng rãi thoải mái, có thể đủ cho bốn năm người cùng ngủ.
Phượng Triêu Văn lại là người bắt bẻ cực độ, mặc dù hắn ở trên phương diện ăn uống có thể tuỳ tiện, do thói quen từ kiếp sống quân lữ nhiều năm lưu lại. Một thái tử có thể cam khổ cùng các tướng sĩ dễ làm cho bọn thuộc hạ cam tâm tình nguyện tận trung hơn so với một thái tử cao cao tại thượng.
Nhưng hắn có một tật xấu, về phương diện chăn màn gối nệm lại có yêu cầu rất cao, nệm nhất định phải dày mềm mại, chăn nhất định phải nhẹ giữ ấm, có thể ngủ trưa ở trên long sàng của hắn, ngủ đến nước miếng giàn giụa, quả thực là phúc khí của ta.
Chỉ là, đang lúc mộng đẹp say sưa bị hoàng đế bệ hạ chọc chọc gò má khi dễ mà tỉnh, cũng không phải là trải nghiệm tuyệt vời gì.
Ta chưa tỉnh ngủ, món ngon trong mộng đều chưa ăn vào trong miệng, lúc này chỉ cảm thấy tên đã quấy rầy giấc ngủ ta quả thực đáng giận, ngược lại đã quên sự thực đáng sợ – khả năng là hoàng đế bệ hạ, một cái tát vung mạnh qua, hung hăng hù dọa:
“Tiểu Hoàng, náo loạn sẽ không cho ăn cơm tối!”
Kỳ thật hắn cũng là hoàng đế, bất quá là hoàng đế vong quốc mà thôi, cho nên ta dám lẽ thẳng khí hùng vỗ tay.
Xem, tính khí sợ mạnh hiếp yếu trời sinh của ta không phải là rất nghiêm trọng chứ?!
Thanh âm không trông đợi vang lên bên tai: “An Dật, ngươi nói không cho ai ăn cơm tối?”
Ta tỉnh táo hoàn toàn, mở to mắt liền nhìn thấy mắt phượng của Phượng Triêu Văn, kích động bò dậy: “Bệ hạ anh minh! Đương nhiên là không để cho chính mình ăn cơm tối!” Chén đĩa trong điện này từ trước đến nay chẳng lúc nào trống rỗng…
Phượng Triêu Văn lại tiến gần, xanh mặt: “Ngươi đều cùng ăn cùng ngủ với hoàng đế vong quốc của Đại Trần sao?”
Ta ngơ ngác không hiểu sao hắn giận, một câu không suy nghĩ thốt ra: “Ta với bệ hạ ngài không phải cũng cùng ăn cùng ngủ sao?!” Chỗ khác nhau chính là, chuyện giữa chúng ta làm ra không có xảy ra với Tiểu Hoàng, cái này có cái gì đáng tức giận?
Ta cùng với Tiểu Hoàng cùng ăn cùng ngủ thật nhiều năm, cũng chưa gặp ai tới hỏi một câu.
“Cũng?” Bên môi hắn hé ra một nụ cười lạnh, không chút khách khí cắn lên lỗ tai ta một cái, “A a a a –” ta lớn tiếng kêu thảm thiết.
Hắn rốt cuộc đang tức giận cái gì chứ?
Tuy lỗ tai không đau, nhưng cảm giác bị cắn cực kỳ không tốt!
Nghe nói gặp gỡ kẻ bắt cóc có hai biện pháp. Một là liều chết đánh trả, nếu không thì lớn tiếng thét lên làm cho mọi người tới vây xem, dọa hắn. Ta vốn chính là bại tướng dưới tay Phượng Triêu Văn, liều chết đánh trả xác định vững chắc thua, chỉ có lựa chọn thứ hai.
Tuy ta không biết xấu hổ, nhưng tin tưởng hoàng đế bệ hạ nhất định là người cực kỳ muốn giữ thể diện.
Quả nhiên, hắn ngừng lại, bưng kín miệng của ta, ánh mắt ta đảo một vòng trong điện, may mắn thưởng thức biểu lộ kinh ngạc đến ngu si phấn khích trên mặt của cung nhân cả điện, trừng tròng mắt tỏ vẻ: nếu ngươi còn dám cắn ta sẽ kêu lên!
Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ lóe lóe, ta cảm thấy được đó là trong lòng ngần ngại, cảm thấy kẻ địch có dấu hiệu binh bại, tình thế đối với ta cực kỳ có lợi, không sợ chết thừa thắng truy kích cắn một cái trên tay hắn.
Ta không sợ đau, người không biết nặng nhẹ, một ngụm cắn xuống này hoàn toàn dùng hết lực, khi ta nếm đến hương vị máu rồng, mặt Phượng Triêu Văn đã vặn vẹo không ra hình dạng.
Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ không giống ta phát ra tiếng, mà là phất phất tay đối với ba cung nhân đang chấn kinh: “Các ngươi đều đi xuống đi!”
Điền Bỉnh Thanh đi ở cuối cùng có chút lo lắng nhìn đi nhìn lại móng vuốt của hoàng đế bệ hạ còn bị ta cắn trong miệng, gi­ao tình của ta với tiểu Điền không tệ, nhìn hắn, mở miệng đảm bảo: “Yên tâm yên tâm, ta sẽ băng bó cho hoàng đế bệ hạ!”
Tối hôm qua bị hắn dày vò đến xương lưng đều sắp đứt rời đã muốn cắn một cái rồi!
Một miếng này đúng là hả giận!
Đương nhiên, nếu như có thể không nhận thấy hàn khí dày đặc trên khuôn mặt tuấn tú của Phượng Triêu Văn, lần cắn người này quả thực là sự kiện tuyệt vời đáng giá ghi khắc trong lòng.
Đáng tiếc, nếu như ta biết rõ cắn vuốt rồng của hoàng đế bệ hạ, chính là tự mình tìm phiền toái lớn, nói cái gì ta cũng sẽ không cắn.
Chờ ta băng bó tay Phượng Triêu Văn xong, đầu rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, nhìn móng vuốt bị bọc thành bánh chưng, liền cảm thấy tình thế tính nghiêm trọng.
– hôm nay ta vẫn là tù phạm a!
Mạo phạm thế này chắc không phải do ta! Không phải do ta chứ?
Phượng Triêu Văn trào phúng cười nói: “An Dật, có phải ngươi đang suy nghĩ tìm lý do cho mình hay không?”
Hoàng đế lạnh lùng cười rộ lên cũng làm cho người sởn tóc gáy.
Ta ngơ ngác theo dõi hắn ở trước mặt ta duỗi dài chân, ngũ quan thâm thuý như khắc mang theo nghiêm nghị quyết đoán trời sinh, một lời định tội: “Không cần tìm cớ, cung nhân cả điện đều nhìn đến ngươi mạo phạm thánh nhan, ngươi cứ đợi đến bị lăng trì đi!”
Lăng trì, nghe nói chính là một loại hình pháp nguy hiểm kỹ năng cao, cắt thịt trên người thành từng miếng mỏng như thịt nhúng lẩu, phải cắt đủ chín trăm chín mươi chín miếng, mới có thể tắt thở. Ta từng hoài nghi làm loại hình pháp này có phải là đầu bếp kỹ thuật xắt rau đặc biệt tốt ở ngự thiện phòng…
Một khắc này ta cảm thấy mình chính là một khối thịt bò hay thịt dê trên thớt gỗ… Phượng Triêu Văn sao có thể hiểu nỗi thống khổ của con dê đợi bị làm thịt? Nửa đời hắn không có gì bất lợi, cho tới bây giờ đều là ngẩng cao đầu…
Ta thật sâu hối hận về tội ác của mình, thật xấu hổ không thôi vì mình có được răng tốt như vậy, chỉ khẽ cắn tay hoàng đế bệ hạ mà máu chảy không dứt… Da bệ hạ dầy thế, răng ta cũng thật quá tốt thôi!
Mặc dù da hoàng đế bệ hạ ngài dầy như tường thành, ta cũng có thể cắn đến ngài kêu cha gọi mẹ da rách tay thương!
Ta vô cùng đau đớn quỳ trước mặt hắn sám hối: “Bệ hạ ngài anh minh thần võ, khoan hồng độ lượng, cũng đừng có so đo với tội thần… Tội thần chỉ là mơ ngủ… Thật sự chỉ là mơ ngủ…”
Hắn dùng móng vuốt nguyên vẹn còn lại vuốt đầu ta, ý vị không rõ cười nhẹ một tiếng: “Cái đầu này tạm thời gửi tại chỗ ngươi đi!” Giương giọng hô với bên ngoài: “Truyền lệnh!”
Ta thở dài một hơi.
Điền Bỉnh Thanh ngoài cửa khẳng định đang dán vào cửa điện nghe lén, đáp ứng nhanh gọn, cửa điện két một tiếng mở ra, tám món ăn, bốn nguội bốn nóng bày lên bàn, so với hôm qua phong phú hơn nhiều.
Ta trơ mắt nhìn xem hoàng đế bệ hạ hai bước đi tới bên cạnh bàn, thản nhiên ngồi xuống, ta lại như cũ chỉ có thể quỳ trên mặt đất, duỗi dài cổ nhìn lại trên bàn, mùi thịt bay tới mũi khiến nước miếng của ta chảy ròng – trên bàn cư nhiên còn có thịt kho.
Hắn nhìn thoáng tay mình, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn ta: “Còn không mau tới đây?!”
Ta như được đại xá, nhanh như chớp đứng lên nhào qua bàn ăn, còn chưa kịp nhấc đũa, hắn đã duỗi tay phải bị ta cắn thẳng tắp đến trước mắt ta, nhẹ giọng ho khan.
Tiểu cung nữ đứng thẳng phía sau hắn vội vàng xoay người tiến lên gắp thức ăn thay hắn, vừa nhấc tới chiếc đũa, lại bị một câu của hắn hung hăng làm cho sợ tới mức cơ hồ khóc lớn: “Hỗn xược, ai khiến ngươi?”
Điền Bỉnh Thanh vứt ta một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc, mang theo một đám cung nhân lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Thái giám chết bầm này, rõ ràng dám tự ý rời cương vị công tác!
Phượng Triêu Văn thản nhiên nói: “Đói bụng –”
Đói bụng thì mời ngài ăn! Ta thật sự rất muốn rống một tiếng như vậy, nhưng đón ánh mắt lạnh căm căm của hắn, chỉ phải miễn cưỡng kéo ra một cái mặt cười nịnh nọt, khom người tiến lên, nhận mệnh gắp thức ăn đút cơm thay hắn.
Người ta ngồi ta đứng, người ta ăn ta nhìn… Còn có người có thể thê thảm hơn ta không?
Ta suy nghĩ lung tung, ánh mắt liền dừng ở trên người Phượng Triêu Văn.
Kỳ thật nam tử Đại Tề cao lớn đẹp đẽ, vị trước mắt này thực tế như thế, chân dài vai rộng eo thon, yên tĩnh ngồi cũng có một loại khí thế run sợ người, ngồi cũng cao như ta đứng cúi. Ngũ quan thâm thúy, mắt như sao sáng, nếu lơ là hắn, ánh mắt hắn nhìn ta như miếng thịt đặt trên thớt gỗ, giờ này tướng ăn nhã nhặn, lại có năng lực trác tuyệt, có thể nói hoàn mỹ.
Phượng Triêu Văn này ngược lại không thèm để ý, ngoan ngoãn há miệng chờ ta đút cơm, thấy hắn cũng lưng lửng bụng, ta liền gắp một khối thịt kho tàu chuẩn bị ăn, thanh âm sắc lẻm của Điền Bỉnh Thanh vang lên: “Bệ hạ, Ngọc phi nương nương cầu kiến!”
Thái giám chết bầm này, một mực ngó dáo dác tại cửa đại điện, rõ ràng bụng dạ chẳng tốt đẹp gì!
Phượng Triêu Văn không đáp, mắt phượng nhẹ liếc sang ta: “An Dật, ta nghe nói buổi sáng hôm nay ngươi đã xảy ra tranh chấp với Ngọc phi ở rừng bích đào?”
Ừ, Ngọc phi từ nhỏ diện mạo xinh đẹp động lòng người, phàm là ta cùng với nàng xảy ra tranh chấp, ta cuối cùng là người bị phạt, nhưng đã lâu như vậy, ta còn chưa từng học khôn, cứng cổ hỏi lại: “Bệ hạ muốn làm chỗ dựa thay mỹ nhân của mình sao?” Nói xong ta liền hối hận!
Phượng Triêu Văn uống một ngụm trà tiểu cung nữ đưa vào tới, lông mày dài khẽ nhíu xuống, ta nghĩ thầm: xong rồi xong rồi, hắn tất nhiên đã động sát cơ… Chết đã đến nơi, hay là ăn thêm một ít thịt!
Ta vừa đút một miếng thịt vào trong miệng, hắn lại thản nhiên nói: “Ngươi và Ngọc phi quen biết từ trước, Ngọc phi làm người như thế nào?”
Ngươi là người bên gối nàng, chẳng lẽ còn không biết nàng làm người như thế nào?
Lời nói đến bên miệng, ta lại đè ép trở về, cười hì hì đáp: “Chúng mỹ nhân có thể được bệ hạ coi trọng được tuyển tiến cung, cần phải đều là thông tuệ tuyệt luân, tài đức vẹn toàn!” Nghĩ nghĩ, lại nịnh bợ bồi thêm một câu: “Ngọc phi nương nương có thể phục thị bệ hạ, thật sự là phúc khí tốt a!”
Huống chi, còn có thể mang mũ xanh thật to cho bệ hạ ngài, tội thần ta thật sự là vui vẻ mong chờ xem ngài làm sao xử lý chuyện này!
Hắn hứng thú liếc ta: “Ngươi đang khoe khoang sao? Khoe mình cũng thông tuệ tuyệt luân, tài đức vẹn toàn sao?”
Ta đỏ mặt lên, nghẹn họng nhìn hắn trân trối… Làm hoàng đế, lại có thể vô sỉ đến trình độ này!
Rốt cục vẫn khó nén bi phẫn, cả giận nói: “Bệ hạ, trí nhớ ngài thật kém, tội thần là bị bắt vào cung!” Cái này có bản chất khác nhau với những mỹ nhân tắm rửa sạch sẽ, cam tâm tình nguyện đưa tới giường ngài nhé!
“Ngươi tức giận như vậy, chẳng lẽ thuộc hạ của trẫm bắt nhầm người? Không nên bắt ngươi sao?
“…”
Ta có thể phản bác ngôn luận của hoàng đế bệ hạ, thuận tiện chỉ trích Yến Bình làm việc sai lầm không nên bắt ta sao?
Hắn cười nhàn nhạt nhìn ta, bụng ăn no, hiển nhiên tâm tình không tồi.
“Hay là ngươi chuẩn bị tắm sạch sạch sẽ đưa mình vào trong nội cung?”
Ta cực kỳ cực kỳ muốn vung một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế bệ hạ, đánh hắn bầm mắt!
– ngôn từ của hắn thật đáng giận!
Đều nói sử quan chấp bút như đao, Phượng Triêu Văn há mồm còn lợi hại hơn đao, ta cường ngạnh chặt đứt lưu luyến với thịt kho, hận không thể mau chạy ra cung.
Điều kiện tiên quyết là, hắn chịu mở rộng cửa cung ra xá ta vô tội.
Chương 8: Quy tội
Lúc Ngọc phi nương nương tiến vào, ta đang bưng bát cơm vùi đầu ăn.
Nàng nũng nịu hành lễ với Phượng Triêu Văn, ta đến mí mắt cũng chẳng thèm nhúc nhích, một đôi đũa gắp liền hai miếng thịt, dùng kỹ xảo đoạt thịt hơn người ta luyện trong đám nam nhân ở quân doanh, bình tĩnh nhét thịt vào trong miệng, lại dùng một miệng cơm… Thực ngon chết đi được!
Nàng lộ ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt dò xét y phục và tướng ăn của ta, ta chẳng quan tâm, mặc trang phục nào đi nữa, ta đều cần ăn cơm.
Ta cười thân mật với nàng: “Ngọc phi nương nương!”
Ở trong rừng bích đào Tiểu Điền nói Phượng Triêu Văn cho phép ta đặc biệt không cần quỳ lạy phi tần trong nội cung, giờ phút này ta mới phát hiện đạo khẩu dụ này rất hữu dụng, quả thực tuyệt không thể tả.
Có trời làm chứng, người ta không muốn quỳ nhất chính là Tần Ngọc Tranh, trong rừng bích đào quỳ một chút, bất quá là muốn chán ghét chán ghét nàng. Lúc trước nàng luôn một chiêu này chơi ta… Ta muốn thử xem ta dùng có hiệu quả ra sao thôi!
Chắc là nàng ta thấy sống lưng ta thẳng tắp, không có bộ dạng muốn quỳ lạy chút nào, trên mặt như hoa sen liền dẫn chút sát khí, nếu giờ phút này trong tay nàng có roi, nhất định sẽ vung tới, đáng tiếc gặp mặt hoàng đế không thể mang vũ khí, phi tần là người bên gối, càng phải kiên quyết chấp hành.
Nàng thản nhiên cười với Phượng Triêu Văn, nũng nịu nói: “Bệ hạ, hôm nay ta đã nhìn thấy vị muội muội này ở rừng bích đào rồi, vị muội muội này ngày thường dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, bọn tỷ muội nô tì trong cung tịch mịch, khó được bệ hạ lại tìm một vị muội muội đến làm bạn. Chỉ là không biết tên họ vị muội muội này?”
Ta nghẹn, nuốt mấy lần mới trôi miệng cơm.
Vị này trở mặt thật có thể nói là tổ sư của Xuyên kịch, ta theo không kịp, cam bái hạ phong.
Phượng Triêu Văn nghiêm trang: “Phụ thân nàng chỉ sinh một mình nàng, lại chưa từng nghe nói còn có chị em!”
Ta trong lòng cười lớn, bệ hạ ơi bệ hạ, từ lúc ta tiến cung, giờ mới thấy ngài là người tốt!
Ánh mắt của hắn thoáng nhìn trên mặt ta, lại thản nhiên nói: “Ngọc phi đến có chuyện gì?”
Giờ phút này Tần Ngọc Tranh chính thức trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó luống cuống, ta cũng kệ mặc. Thẳng đến Phượng Triêu Văn lại nhịn tính tình hỏi một lần, nàng mới cầm khăn tay lau hai cái ở khóe mắt, ta thấy hốc mắt nàng lập tức đỏ, nước mắt thoáng cái đã rơi xuống, mảnh mai yếu đuối khóc không ra tiếng: “Hôm nay trong lúc vô tình nô tì xung đột vị cô nương này ở rừng bích đào, nghe nói cô nương ở trong nội cung bệ hạ, cố ý thỉnh tội với cô nương!”
Ừ, ta lập tức từ “muội muội” biến thành” cô nương” rồi, Tần Ngọc tranh quả nhiên phản ứng rất nhanh.
Dựa vào hiểu biết của ta đối với Tần Ngọc Tranh, đây nhất định là lời nói dối! Nàng tiến đến tìm ta không giả, nhưng tìm ta tính sổ hay là thỉnh tội, còn chờ xem xét.
Nếu như không phải Phượng Triêu Văn chẳng lưu tình, hôm nay nàng ta chắc chắn là tới cáo trạng.
Hơn nữa, lần này nàng dùng thân phận một phi tử thỉnh tội với một người không có danh tiếng gì như ta, rõ ràng là muốn cho Phượng Triêu Văn nhìn ta như một nữ tử không có độ lượng, lòng dạ hẹp hòi… Đáng tiếc chuyện tình càng ác liệt hơn ta đều đã làm, lúc nào thì ta lại quan tâm hình tượng trong mắt Phượng Triêu Văn.
Ta buông chén, hiếu kỳ nói: “Ngọc phi nương nương, thảo dân thật tò mò, ngài bôi cái gì trên cái khăn đó? Mù-​tạt sao? Sao có thể rơi nước mắt xuống ngay lúc khóc?”
Giờ phút này nàng khóc vô cùng sinh động xinh đẹp… Bị mấy câu của ta cắt đứt, hận không thể vò đứt cái khăn trong tay.
Ta vội vàng ngăn lại: “Nương nương ngài thêu cái khăn không dễ dàng, ta sẽ không đoạt lấy ngửi coi mặt trên bôi cái gì, ta lại không muốn khóc. Ngài đừng nóng vội, vò hỏng khăn quay đầu lại còn phải thêu một cái, tốn nhiều công phu a!”
Nếu như cái khăn là ta, giờ phút này khẳng định bị vặn thành vài khúc.
“Khụ khụ –”
Khó được Phượng Triêu Văn cũng sẽ có thời điểm mỉm cười đối với nữ nhân, ta còn tưởng rằng hắn không biết thương hương tiếc ngọc, đối với ta không phải cắn chính là gặm, nửa điểm ôn nhu cũng không biết, giờ phút này ngược lại sợ ta khi dễ ái phi của hắn khóc, liên tục ho khan ngăn lại.
“An Dật tiện nhân ngươi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng giả bộ!”
Ta nhìn Phượng Triêu Văn xin lỗi, bệ hạ a, cũng không phải tội thần ta không hiểu lễ nhường ái phi ngài, ái phi ngài cưỡi trên đầu ta… Ta há có thể một nhẫn nhịn nữa?
Ta cười tủm tỉm nghiêng đầu, vỗ tay tán thưởng: “Ngọc phi nương nương, ngài mắng thật tốt! Nên mắng thảo dân như vậy, giống như trước, sợ thảo dân đoạt đi Yến Bình ca ca của ngài, phàm là thảo dân cách Yến Bình ca ca của ngài trong vòng mười bước, ngài sẽ vung roi chửi con mẹ nó, đây mới là bản sắc hiên ngang của nữ tử Đại Trần ta –”
Tần Ngọc Tranh tức nghẹn khó tả, khóc lớn nói: “Bệ hạ, người xem An Dật nói?”
Ta giống như hậu tri hậu giác, bùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Bệ hạ anh minh thần võ! Tội thần thực nhất thời nhanh miệng, không dám nói nữa, nếu không phải hôm nay nhất thời cao hứng, vốn nghĩ đang mùa bích đào nở hoa, hứng thú đi xem, làm sao mà biết lại bắt gặp Ngọc phi nương nương hẹn riêng Yến Tướng quân, đứng ở bên cạnh cầu đá nhỏ thiếu chút nữa thành hòn vọng phu…” Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phượng Triêu Văn, không khỏi ngây người.
– hoàng đế bệ hạ nha, ngài không phải là bị chuyện này kích thích quá mức, rõ ràng không có tức giận lôi đình, còn cười rất vui vẻ!
Tần Ngọc tranh khóc như cha mẹ chết, dập đầu không ngừng: “Bệ hạ, ngài không thể nghe An Dật nói hươu nói vượn, nàng là nói bậy quen…”
Ta liên tục phụ họa: “Phải, tội thần chính là nói hươu nói vượn, bệ hạ ngài không cần cho là thật!” Cũng đừng bởi vì đội mũ xanh mà kích thích quá mức, nụ cười này của bệ hạ ngài thật làm khó người!
Phượng Triêu Văn cố gắng đè xuống nụ cười ở khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ngọc phi, còn không trở lại Ngọc Hư Cung của ngươi suy nghĩ lại!”
Ta mở cửa điện ra, lưu luyến không rời nhìn thân ảnh thương tâm lã lướt đi xa của Tần Ngọc Tranh, trên mặt khâm phục quay đầu lại nhìn Phượng Triêu Văn ngồi ngay ngắn như núi.
Ý chí của bệ hạ ngài thật sự là bao la, đối một cung phi hồng hạnh xuất tường cũng khoan dung rộng lượng đến hoàn toàn không so đo. Dung chỗ nam tử không thể dung, nhịn chỗ nam tử không thể nhẫn nhịn! Có thể nói là tấm gương cho nam tử có vợ ngoại tình trong thiên hạ!
Bất quá rất nhanh, ta liền biết, Phượng Triêu Văn người này nhìn quen người dưới, đối với người bên gối hắn liền rộng lượng khoan dung đến hoàn toàn không đáng so đo, đối với tội thần thảo dân chúng ta thì cạn tàu ráo máng, nửa phần tình cảm cũng không lưu.
Không phải là bởi vì ta nói ái phi ngài nhìn nam nhân khác thiếu chút nữa thành hòn vọng phu thôi sao? Ngài cũng không cần lòng dạ hẹp hòi sai sử ta như cung nhân a?
Trong bồn tắm khí nóng mờ mịt, lồng ngực Phượng Triêu Văn trần trụi, lười biếng ghé vào bên cạnh ao sai sử ta chạy qua lại, bưng trà rót nước, lúc thì muốn ăn dưa, khi thì muốn ăn quả, từ lúc Tần Ngọc tranh thương tâm chạy trở lại Ngọc Hư Cung, ta liền chưa được yên chút nào.
Ta ỷ vào chính mình da mặt dày, ra sức bận trước bận sau, phi lễ chớ nhìn, Phượng Triêu Văn còn quá hơn, không biết hối cải, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, vẫy tay với ta: “An Dật, tới kỳ lưng cho trẫm.”
Ta hoài nghi là mình nghe lầm, mở trừng hai mắt, thanh âm của hắn lại đề cao: “Còn không mau tới kỳ lưng cho trẫm?!”
Nửa thân thể của Phượng Triêu Văn lột sạch quần áo ngâm mình ở trong bể tắm, vốn nên xấu hổ đến mặt đỏ, nhưng giờ phút này hắn chẳng những không đỏ mặt, ngược lại lực uy hiếp mười phần, mắt phượng thẳng tắp nhìn tới, ý uy hiếp trong mắt rất nặng. Ta phất phất tay áo, đỏ mặt thẳng tắp đi qua, trong miệng lẩm bẩm: “Coi như là tắm rửa cho Tiểu Hoàng.” Cầm lấy khăn và xà bông bên cạnh, ý bảo hắn xoay người sang chỗ khác, kỳ cọ.
Nửa cái thân thể của Phượng Triêu Văn lộ ra bên thành bể, tóc giống như mực gấm, màu da giống như mật, trên lưng rộng lớn có mấy vết sẹo, cơ thể như sắt, bộ dáng xốc vác như vậy, quả thực không khác gì với một cầm thú lột da. Đáng hận cầm thú này, chà xát hai cái còn rầm rì: “An Dật, ngươi ở trong cung có phải ăn chưa no hay không?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta nhịn, gia tăng khí lực.
Cầm thú này trầm thấp cười, lẩm bẩm nói: “An Dật, ta và ngươi quen biết cũng có sáu năm rồi, ta lại không biết ngươi có một mặt hiền lương như vậy.”
Ta oán hận thằng nhãi này đem chuyện xưa xấu hổ, nhìn bộ dáng hắn hưởng lạc như vậy, không thể nhịn được nữa, nhất thời xúc động, bay lên một cước, đá Đại Tề hoàng đế bệ hạ vào trong bể ngọc, nghênh ngang rời đi.
Vô luận như thế nào, đối với ta, quen biết với Phượng Triều Văn là quá khứ xấu hổ nhất khi đem ra nói chuyện.
Sáu năm trước, Đại Trần và Đại Tề coi như hòa thuận hữu nghị bang gi­ao, thỉnh thoảng có một ít ma xát, còn chưa từng vạch mặt vung tay, tranh đoạt ranh giới. Đại Tề hoàng đế bệ hạ phái ra sứ giả đàm phán biên cương với Đại Trần, đúng là Phượng Triêu Văn – thái tử điện hạ Đại Tề lúc ấy.
Một năm kia ta mười bốn tuổi, làm thư đồng cho Tiểu Hoàng vài năm, cuồng dại đối Yến Bình không thay đổi. Chỉ là Yến Bình mấy năm gần đây ngoan ngoãn luyện công, tháo chạy vô cùng nhanh, còn cao hơn ta nửa cái đầu, không còn là tiểu nam hài bị ta kéo đi nữa.
Tuổi càng lớn, càng ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc, đối với ai cũng khiêm tốn hữu lễ, duy chỉ có nhìn thấy ta, trong mắt đầy lạnh lùng, mùa nóng cũng có thể lạnh đến mồ hôi cũng không toát ra được.
Ta hơn nửa đêm ngồi trên một cây ở rừng bích đào, ôm đầu vạn phần không tình nguyện nhớ tới tất cả, hôm nay chỉ có thể giải thích là nhiệt huyết còn trẻ, không biết lòng chàng như sắt.
Cũng là tiệc tối cuối xuân như vậy, bởi vì ban ngày ta và Tiểu Hoàng đến rừng hoa bích đào chơi đùa, yêu thích không thôi cánh rừng như sông gấm này, rất kỳ vọng có cơ hội có thể vui vẻ cùng Yến Bình trải qua một đêm dưới tàng cây, sớm bỏ bữa tiệc chào mừng thái tử điện hạ Đại Tề chạy tới, ngay cả bộ dáng của thái tử điện hạ Đại Tề đều không biết rõ, ngốc nghếch tại dưới tàng bích đào chờ Yến Bình.
Bình thường mọi người đi lại nhiều trong cung, hiểu được lung lạc cung nhân, ta ở bên người Tiểu Hoàng lâu như vậy, đi theo Thái Phó học được ân oai đều xem trọng, chính là đánh một gậy cho quả táo. Bọn thái giám bên người Tiểu Hoàng đều bị ta ác chỉnh, nhưng tiền tiêu vặt phụ thân cho ta từ trước đến nay hào phóng vô cùng, bọn họ tiếp nhận khen thưởng từ tay ta cũng rất dày, đối với ta cũng có vài phần nói gì nghe nấy.
Ta xem chừng Tiểu Hoàng sẽ ở trên tiệc không lâu liền vụng trộm chạy ra ngoài, cố ý dặn dò tiểu thái giám bên cạnh hắn, chỉ chờ thái tử điện hạ trở về Đông cung, liền lặng lẽ đi mời Yến tiểu lang, chỉ nói thái tử điện hạ vụng trộm hẹn hắn tại rừng bích đào, có việc thương lượng.
Tiểu Hoàng ỷ lại Yến Bình vô cùng, ở Đông cung, trước mặt hạ nhân cũng gọi Yến Bình ca ca, có lẽ là nguyên nhân con nối dòng của bệ hạ ít ỏi, hắn lại lớn lên ở thâm cung từ nhỏ, nên Yến Bình ôn nhã, đối hắn lại không tồi.
Ta không lo Yến Bình sẽ không tới, bởi vì coi như là hắn nghĩ tới đây là kế vặt của ta, cũng sẽ sợ nếu đúng là Tiểu Hoàng, không thể nào nói nổi. Mời hắn, dù sao cũng là cung nhân bên cạnh Tiểu Hoàng.
Dám Kháng Chỉ? Chém Dám Kháng Chỉ? Chém - Lam Ngả Thảo