Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Chương 019 - 023
C
hương 19. Ngươi nói cái gì?
“Lòng thiếp vĩnh viễn ngọt ngào như vậy, có lẽ cô đơn tịch mịch, nhưng trong nội tâm không hối cũng không oán, thiếp chỉ nguyện chờ đợi chàng, lòng thiếp chưa bao giờ rời xa, bất chấp âm tinh tròn khuyết, bất chấp thời gian không gian, cả đời cũng sẽ không thay đổi…” Trong đêm yên tĩnh tiếng ca của Miên Miên đặc biệt có ma lực, khiến người nghe chìm thật sâu vào trong đó, ở thế kỷ 21 sở thích duy nhất của nàng là nghe nhạc, mà năng khiếu duy nhất của nàng là ca hát.
“Bệ hạ để nô tài đi thông báo một tiếng.” Dưới cây anh đào ngoài viện nhỏ, thái giám A Đức vội cúi người hỏi dò.
“Không cần, ngươi về trước đi.” Dạ Mị không mang theo chút độ ấm nói.
“Dạ” A Đức cúi người trả lời, một giây sau nghiêng người ngoan ngoãn rời đi.
A Đức vừa rời đi, thân hình cao lớn của Dạ Mị liền đi vào, dưới ánh trăng, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang nhắm mắt nhẹ giọng ngâm xướng, cánh hoa anh đào theo gió nhẹ nhàng bay, bộ dạng như si như mộng này khiến Dạ Mị đột nhiên cảm thấy nàng như tiên tử trên trời phái xuống.
“Đường có dài thêm, dù khoảng cách xa xôi thiếp cũng có thể vượt qua, nhớ nụ cười của chàng, thiếp nhịn không được rơi lệ, chẳng có ai biết rõ hơn thiếp, tư vị kiên quyết yêu…” Giọng Miên Miên tự nhiên uyển chuyển mà êm tai, người không biết chuyện nghe được ca từ thê lương như thế cũng nhịn không được nội tâm khẽ run.
Mà bước chân Dạ Mị đã hồn nhiên không biết đi lên phía trước, nàng đến tột cùng có câu chuyện như thế nào, vì sao ca từ thê lương như thế, vi sao tác động lòng hắn như thế?!
Nguyễn Miên Miên hát xong nốt cuối cùng, nàng hít sâu một hơi ngoái đầu nhìn về phía Phiêu phi đã thấy nàng nhắm mắt gục vào bàn đá ngủ rồi, mà trên dung nhan xinh đẹp của nàng còn vệt nước mắt khô, nàng như vậy khiến Miên Miên thấy vô cùng khó chịu, cũng bởi vì thế Miên Miên không khỏi nghi hoặc trong lòng đến tột cùng tình yêu là cái gì?
“Ngươi là?” Đột ngột, giọng Dạ Mị truyền ra.
Nguyễn Miên Miên đột nhiên nghe được giọng hắn lại càng hoảng sợ, một giây sau, vội ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau nàng cách đó không xa có một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ đứng đó, hắn hoàn mỹ như là tượng điêu khắc của trời cao, mà đôi mắt màu tím thâm thúy kia lại khiến Miên Miên thất thần, trời ạ, đôi mắt đẹp quá a!
Dạ Mị nhìn thấy khuôn mặt nữ tử này không tô son phấn lại có thể tinh khiết như thế, trong nội tâm không khỏi cảm khái, không thể tưởng được nàng không tô son phấn lại dị thường xinh đẹp, mà giờ khắc này nàng đang chớp động đôi mắt như hắc bảo thạch cẩn thận dò xét hắn, thấy nàng không nói lời nào, Dạ Mị liền mở miệng hỏi lần nữa, “Ngươi vừa mới…”
“Suỵt!” Miên Miên không đợi hắn nói dứt lời liền vội khôi phục trấn định đem ngón trỏ đặt bên môi ‘suỵt’ một tiếng, ngay sau đó rất nhanh đi đến bên người Dạ Mị nói “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn Phiêu Phiêu.” Một giây sau, nàng liền cúi đầu rụt vai chạy ra ngoài, Dạ Mị nhìn thấy bộ dáng lén lút của nàng khóe môi đã bất giác nở nụ cười.
Nguyễn Miên Miên đi thẳng đến khi xác định tiếng nói không quấy rầy đến Phiêu phi mới dừng lại, thấy Dạ Mị nhích lại gần mình, nàng nhìn đôi mắt tím của hắn, lộ ra nụ cười giống như thiên sứ hỏi: “Công công ngươi tìm ta có việc sao?”
“Cái gì?” Nghe vậy, Dạ Mị nhíu mày nhìn nữ hài cười như thiên sứ này, nàng vừa mới gọi hắn là cái gì? Công công?! Chương 20. Không biết nguyên nhân
Nguyễn Miên Miên ngước mắt nhìn nam nhân mặt mũi không vui cười cười xấu hổ, nàng hoàn toàn không rõ vì sao hắn lại trở nên phi thường nghiêm túc hơn nữa tựa hồ có chút tức giận, ách, nàng vừa rồi có nói sai cái gì à? Vì vậy, để nghiệm chứng ý nghĩ này, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cái kia… Ta có nói sai cái gì sao?”
“Ngươi nghĩ xem?” Dạ Mị vẻ mặt không vui, tuy nói hắn hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng vẻ ngoài anh tuấn cùng với khí chất của mình, hắn như thế nào cũng không thể có dính dáng tới cái từ thái giám này a!
“Ừm… Ta không biết…” Miên Miên yếu ớt trả lời, làm gì phải giận dữ trừng nàng a, thật sự nàng không biết mà!
Dạ Mị thấy thế không vui nhíu mày, không biết? Nàng nói không biết? Nữ nhân này ngu ngốc sao? Sai lầm lớn như vậy bày trước mắt nàng còn ra vẻ vô tội nói không biết?!
“Công công… Ngài đến lãnh cung có chuyện gì sao?” Nguyễn Miên Miên vội hỏi lần nữa, giờ phút này, trong lòng nàng không khỏi nghĩ, công công mắt tím này thật hẹp hòi a, nàng hình như không nói gì sai a, hắn làm gì trừng to mắt nhìn nàng như vậy? Quả nhiên, rắn bất nam bất nữ tâm tư thật khó đoán!
Dạ Mị thấy nàng còn luôn miệng gọi hắn công công, không khỏi cười lạnh thầm nghĩ, một người ngu ngốc như vậy có thể trà trộn vào cung, xem ra đám ngu ngốc kia đã có thể cáo lão hồi hương rồi!
“Thực xin lỗi.” Đột nhiên Miên Miên nói xin lỗi.
Đột nhiên xin lỗi như vậy thật khiến Dạ Mị ngây ra một lúc, hắn nhìn về phía nàng đang như người vô tội hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
“Bởi vì chọc ngươi tức giận…” Miên Miên yếu ớt nói, giương mắt nhìn hắn tiếp tục nói: “Ta biết rõ mình ngốc không biết vì sao chọc ngươi giận, nhưng mà các cô cô nói bất kể là làm tú nữ hay cung nữ đều phải biết thân biết phận không thể chọc giận người khác, ta vô tình chọc giận ngươi cho nên sai rồi.” Trong trí nhớ của nàng, rắn tựa hồ là một động vật máu lạnh lại thù dai, bởi vì cuộc chiến mãng xà, cuộc chiến người xà cũng nói rõ điểm này, bởi vậy, nàng cũng đã nói với mình thà đắc tội với người cũng không thể đắc tội với rắn, hơn nữa xin lỗi cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào!
Nghe vậy, Dạ Mị liền biết rõ nàng đích thị là phạm vào cái sai gì mà bị phạt đến lãnh cung, chỉ là, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một tú nữ bị biếm thành cung nữ còn có thể vui vẻ như thế, huống chi đây là lãnh cung, mà nàng tựa hồ rất thích ở đây hưởng thụ, cung nữ ngốc này đến tột cùng có câu chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh như thế?
“Công công…” Miên Miên thấy hắn bắt đầu ngẩn người không khỏi lần nữa dịu dàng gọi một tiếng.
“Ta ở cách đây không xa,” Dạ Mị lạnh nhạt nói, bởi vì hắn thật sự không muốn rối rắm với vấn đề này nữa.
Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Thật vậy chăng, ngươi thật sự ở gần nơi này sao?”
Dạ Mị nhìn nàng kinh ngạc như thế mà ánh mắt lại kinh hỉ, lông mày hắn bất giác biến thành một đường sâu, vì sao những lời này nghe tựa hồ có loại cảm giác xấu a!
Quả nhiên… Chỉ thấy Nguyễn Miên Miên đột nhiên trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, nở nụ cười, chu miệng vươn tay chỉ vào ngực hắn phi thường bất mãn phàn nàn nói: “Ai ôi!!!, Ngươi nói sớm đi, thì ra chúng ta đều là người đồng cảnh ngộ a, vừa rồi ngươi như vậy làm ta sợ muốn chết, tiểu tử!” Chương 21. Chọc giận Xà vương
“Dạng?” Dạ Mị nhẹ lẩm bẩm từ lạ lẫm này, tổng cảm thấy chữ này tựa hồ không phải lời tốt đẹp gì!
“Ai nha, đến đến, ngồi một chút.” Trong lúc đó, Nguyễn Miên Miên đặt mông ngồi trên đồng cỏ mềm mại liền vươn tay kéo Dạ Mị, hơn nữa còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dạ Mị thấy thế không giận mà còn cười, hơn nữa còn theo ý nàng ngồi bên cạnh nàng, hắn muốn nhìn một chút cung nữ này chuẩn bị nói gì.
Miên Miên thấy hắn ngồi bên cạnh mình, liền nhìn hắn cười nói: “Phi tử ngươi hầu hạ đã ngủ chưa?”
Nghe vậy, hắn thông minh rất nhanh lĩnh ngộ lời nàng, xem ra, nàng đã coi hắn giống như nàng là người hầu hạ lãnh phi rồi.
Nguyễn Miên Miên thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói, nàng mỉm cười hỏi lần nữa: “Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên tới nơi này?”
“Bởi vì khúc hát của ngươi mà đến, có phải ngươi có người trong lòng, nếu không như thế nào hát ra lời ca thê lương như thế?” Dạ Mị hiếu kỳ hỏi.
“Ách, ta… ta không có.” Nguyễn Miên Miên xấu hổ phất phất tay, nàng còn chưa từng yêu, ở đâu ra người trong lòng a!
Nghe nàng chối ngay, hắn suy ngẫm vài giây rồi hỏi “Bài hát này là vì phi tử kia hát sao?”
“Úi chà? Làm sao ngươi biết?” Miên Miên trừng lớn hai mắt hỏi, ngay sau đó, nàng vội che miệng lại cười xấu hổ, không xong, nếu cho hắn biết cái này là vì Phiêu Phiêu hát, Phiêu Phiêu chẳng phải sẽ thảm hơn?
Thấy bộ dáng nàng khẩn trương như thế, Dạ Mị đột nhiên có chút cười cười, Miên Miên thấy thế tựa hồ có chút hiểu, một giây sau, đột nhiên đứng dậy chỉ chỉ Dạ Mị không ngừng nói: “A a a, ngươi cũng biết chuyện này đúng hay không?”
Ách? Chuyện gì? Dạ Mị vẻ mặt mờ mịt.
“Ngươi biết chuyện Phiêu phi đúng không?” Miên Miên khẩn trương hỏi.
Dạ Mị nghe vậy khẽ gật đầu, hắn có lẽ xem như biết!
“A, không có lý a, Phiêu Phiêu sẽ không nói với người ngoài.” Miên Miên không hiểu lẩm bẩm, tiếp đó phi thường rối rắm đi qua lại, không có lý a, Phiêu Phiêu sao có thể để ột thái giám biết rõ chuyện của mình?
“Ta không phải là người ngoài.” Dạ Mị thấy nàng rối rắm như thế liền mở miệng giải thích.
Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Miên Miên bắt đầu trầm tư, ngay sau đó liền ly kỳ há to mồm luôn miệng la lên: “A a a, ngươi trước kia cũng hầu hạ qua Phiêu Phiêu đúng không?” Nói xong, nàng như suy nghĩ cái gì gật đầu, đúng vậy, nếu không, hắn không có lý do biết đến, một giây sau, nàng đột nhiên trở nên phi thường nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là người một nhà, ta liền mở cửa sổ ở mái nhà nói thẳng nha.” Nói xong, nàng phi thường bình tĩnh mà khẳng định nói: “Công công, ngươi cũng biết đại mãng xà kia rất quá phận.”
“Đại mãng xà?” Dạ Mị nhíu mày lặp lại.
Nguyễn Miên Miên không chú ý tới sắc mặt hắn biến hóa, tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết đại mãng xà kia có rất nhiều nữ nhân, đã như vậy, vì sao hắn không thể thả Phiêu Phiêu? Phải biết rằng Phiêu Phiêu căn bản không thích hắn!” Nói xong, còn phi thường bất mãn nắm nắm tay biểu thị đại mãng xà kia làm thật sự rất thiên lý không tha.
“Cho nên, đại mãng xà trong miệng ngươi đã làm gì?” Tứ khi xác định đại mãng xà trong miệng nàng là chỉ hắn, sắc mặt của hắn lại càng phát lạnh lùng.
“Chậc, ngươi nghĩ sao?” Nghe Dạ Mị hỏi, Miên Miên bỗng hăng hái lên, nàng nắm hai tay thành nắm đấm, vẻ mặt phong phú “Đại mãng xà kia nha, thật sự rất ghê tởm, hắn không chiếm được tình yêu của Phiêu Phiêu, nên sinh lòng đố kị đuổi nàng vào lãnh cung, hắn có biến thái không chứ?” Nàng cười quay lại muốn nghe ý hắn, nhưng trong một khắc xoay lại, nụ cười trên mặt nàng đã cứng lại…
“Ngươi…” Khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Miên Miên đã bắt đầu cứng ngắc, nàng khẩn trương giật giật khóe miệng nhìn Dạ Mị không biết lúc nào đã đứng dậy hơn nữa đã đi tới bên cạnh nàng, mà giờ khắc này, Dạ Mị quăng cho nàng một ánh mắt phi thường sắc bén, nàng có cảm giác ánh mắt này giống như đã đâm xuyên qua thân thể nàng, mà kinh khủng nhất là cái đuôi rắn vừa dài lại to mà Dạ Mị kéo sau lưng …..
“Ta… Ta làm gì sai sao?” Nguyễn Miên Miên mồm miệng run run đứng như nhũn ra hỏi, vào cung lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy qua công xà là cái dạng gì, duy nhất một lần đó chính là Tiểu Thúy cùng gia đinh tên Sơn kia, nhưng đuôi của gia đinh tên Sơn kia cũng không có lớn như vậy nha!
“Ngươi nói đại mãng xà là cái dạng này sao?” Dạ Mị gằn từng tiếng lanh lùng hỏi.
Nguyễn Miên Miên điên cuồng nuốt nuốt, chân cuối cùng khống chế không được khuỵu xuống, cũng may bên người nàng có một gốc cây anh đào, nàng gắt gao ôm cây anh đào mới ngăn không cho cơ thể mềm nhũn ngã xuống, “Công công… Công công ngài… nói đùa gì vậy… Ta nói… Ta nói là đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia chứ không phải ngài…” Nguyễn Miên Miên vội giải thích.
Nghe vậy, Dạ Mị sắc mặt càng thêm khó coi, “Đại mãng xà cực kỳ ngây thơ?”
Chỉ nghe thấy ‘ bịch ’ một tiếng, Nguyễn Miên Miên rốt cục không có chí khí quỳ trên mặt đất hai tay hợp nhất vạn phần đáng thương cầu xin nói: “Ô ô, ta thật không phải là nói ngài, đại mãng xà ngây thơ kia thật không phải là ngài a…” Nói xong, nàng liếc qua cái đuôi rắn cực lớn phía sau hắn lần nữa nuốt nước bọt, tiếp tục ủy khuất nói: “Tuy… Tuy đuôi ngài cũng rất rất lớn, nhưng ta thật không phải nói ngài, ô ô… Ngươi đừng ăn ta đừng ăn ta…”
Dạ Mị nghe vậy phi thường bất mãn trừng nàng, cái đồ đần chết tiệt này!
“Ô ô, ta… Ta còn chưa từng yêu… Công công, ngươi đừng ăn ta, ô ô, ngươi xem, ta không cung đấu, cũng không tranh thủ tình cảm, cũng không thèm hầu hạ Xà vương, ta chỉ cầu bình an vượt qua năm năm, cho dù… Cho dù vĩnh viễn ở lãnh cung cũng không sao, ô ô, đừng ăn ta được không?” Nói xong, hai mắt chớp động nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Dạ Mị.
“Không thèm hầu hạ đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia? Hừ?” Khóe miệng của hắn nở một tia cười lạnh hỏi lần nữa.
Nguyễn Miên Miên vội vàng gật đầu, Dạ Mị thấy thế nụ cười lạnh lùng vẫn treo nơi khóe miệng, thu hồi cái đuôi biến lại nguyên dạng liền vẫy vẫy tay áo đi ra, Nguyễn Miên Miên thấy hắn rời khỏi, rốt cục thở dài một hơi liền vô lực chống đỡ ngã xuống đồng cỏ.
------------Tôn Loan điện---------------
Giờ phút này, Dạ Mị đang bực bội xem tấu chương, chỉ nghe ‘ba~’ một tiếng, tấu chương trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt bàn.
“Bệ hạ, có phải ngài mệt mỏi hay không, để nô tài hầu hạ ngài đi ngủ a.” A Đức trung thành tận tâm vội đưa lên trà sâm tốt nhất nói.
“Ừ.” Dạ Mị im lặng ừ một tiếng.
A Đức nghe nói vội xoay người tiếp nhận cái khay trên tay một thái giám, mở tấm vải đỏ rồi rất nhanh đi đến cạnh Dạ Mị, “Bệ hạ, đêm nay ngài có muốn lật thẻ bài hay không?”
Nghe vậy, Dạ Mị ngây ra một lúc, sau đó khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên nụ cười tà mị “Muốn, đương nhiên muốn, truyền ý chỉ của trẫm, cung nữ hầu hạ Phiêu phi tối nay tới thị tẩm.”
Nghe vậy, A Đức ngây ngẩn cả người, cái gì, cho nha hoàn lãnh cung đến tẩm thất? Nhưng từng trải qua nhiều sóng to gió lớn hắn liền nhanh chóng phục hồi tinh thần cúi người nói: “Nô tài đi làm ngay.” Mặc kệ bệ hạ nghĩ như thế nào, với tư cách nô tài nhất định phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của bệ hạ, vì vậy hắn ra khỏi cung điện đưa thái giám cùng nha hoàn ngay lập tức đi về phía lãnh cung. Chương 22. Chọn ngươi thị tẩm
“Này, các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Miên Miên bị bảy tám nha hoàn trói gô ném vào trong hồ nước màu trắng.
“Phốc phốc phốc…” Miên Miên ngã ngồi trong nước hồ bối rối giãy dụa la lên: “Cứu ta… Ta không biết bơi… Cứu ta… phốc phốc phốc…” Miên Miên chật vật vẫy nước đáng thương kêu cứu.
Thị nữ nghe vậy vội vớt Miên Miên lên, có chút nhíu mày nhìn nước hồ, Nguyễn Miên Miên đột nhiên được cứu còn chưa kịp nói cảm tạ, đã thấy thị nữ chằm chằm vào nước hồ rồi lại nhíu mày nhìn nàng, Miên Miên thấy thế khó hiểu cúi đầu muốn tìm xem rốt cục là vì sao “Ách? Thì ra… thì ra nước này không sâu, ha ha” Miên Miên nhìn nước chỉ tới eo mình cười cười xấu hổ.
Thị nữ không trả lời nàng, mà nhìn thoáng qua những nha hoàn kia, một giây sau, lại nghe những tiếng kêu rên…
“Ah… Các ngươi muốn làm gì? Này, ngươi thoát y phục ta làm gì thế? Này này này, ngươi dừng tay…, váy này không thể thoát a…, tránh ra tránh ra.” Miên Miên thất kinh la lên.
“Tiểu chủ xin ngài phối hợp với chúng tôi được không?” Thị nữ lần nữa mặt không biểu tình nói.
“Phối hợp?” Miên Miên nửa ngồi trong nước hồ cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể trống trơn của mình rồi nhìn các nàng hỏi: “Các ngươi bắt ta cởi đồ phối hợp với các ngươi cái gì?”
“Cái này…”
“Ồ, ngươi vừa mới gọi ta là gì?” Miên Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội cắ ngang lời thị nữ muốn nói.
“Tiểu chủ” Thị nữ gọi một tiếng.
“Ai? Tiểu chủ?” Miên Miên nghe vậy ngây ra một lúc, một giây sau, nàng vội cười cười khoát tay: “Ha ha, các tỷ tỷ nhận lầm người a, nếu là ở một tháng trước gọi ta tiểu chủ thì không sai, nhưng bây giờ ta đã từ tiểu chủ biến thành nha hoàn lãnh cung rồi.” Nói xong, cho rằng đã giải thích rõ nàng rất nhanh cầm quần áo các nàng đã ném qua một bên lên muốn mặc vào.
“Tiểu chủ người mặc quần áo này sao có thể mặc đi gặp bệ hạ?” Thị nữ vừa nói vừa túm y phục trong tay Miên Miên qua.
“Cái gì? Gặp Xà vương? Ta tại sao phải gặp Xà vương?” Chẳng lẽ mục đích các nàng tắm rửa cho nàng chính là để cho đại mãng xà kia ăn luôn nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng toàn thân run run vội la lên: “Ta không muốn đi gặp Xà vương không muốn, không muốn…”
“Quần áo thay tốt rồi sao?” Đúng lúc này đằng sau màn đột nhiên đi ra một người, Miên Miên thấy thế vội giấu cả người vào trong nước thất kinh la lên: “Ngươi… Ngươi sao có thể vào nhà tắm nữ?”
A Đức nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Tiểu chủ, chúng ta là thái giám.”
“Thái giám cũng không được a, ngươi… Ngươi nhanh đi ra ngoài.”
“Chúng ta đi ra ngoài cũng được, nhưng tiểu chủ phải lập tức mặc quần áo tử tế đi gặp bệ hạ.” A Đức nói.
“Tại sao phải đi gặp Xà vương? Ta… Ta cũng không có phạm lỗi.” Miên Miên vội mếu máo nói.
“Không phải người phạm lỗi, mà là gặp may mắn, đêm nay bệ hạ chỉ định người thị tẩm, nếu người phục thị bệ hạ tốt, cuộc sống huy hoàng đang chờ người.” A Đức cười cười nói.
“Thị… tẩm?” Miên Miên có chút nhíu mày nhẹ lẩm bẩm hai chữ này, ách? Nàng nhớ rõ thượng diện đã từng nói qua thị tẩm giống như ngủ, bảo nàng cho Xà vương thị tẩm… Trời ạ, đó không phải là ngủ cùng đại mãng xà sao? Lúc này, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh tiểu Thúy cùng Sơn lộ ra cái đuôi điên cuồng giao phối, kết hợp… Thị tẩm, Miên Miên lập tức kịp phản ứng mắt mở to so với mắt trâu còn lớn hơn, trời ạ, thị tẩm chẳng phải là tương đương kết hợp?!
“Tiểu chủ tiểu chủ… Công công… Tiểu chủ ngất rồi.” Bọn nha hoàn vội vàng la lên. Chương 23. Nụ hôn đầu của nàng
“A” Một con mãng xà cực lớn há to mồm phát ra tiếng kinh thiên, mọi thứ chung quanh đều theo tiếng hô của hắn mà run nhè nhẹ.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây, ta… Ta thật sự không thể ăn… Ngươi xem ta gầy như vậy nếu ngươi ăn vào nhất định sẽ vướng răng đấy, còn nữa… Còn nữa ta không phải Đường Tăng, thịt của ta thật sự không thể ăn, ngươi hãy tha cho ta đi…” Miên Miên vô lực ngồi dưới đất trên mặt rưng rưng nước mắt đáng thương nói, mà ngón tay của nàng giờ phút này dang hung hăng véo lấy bắp đùi của mình để tránh bị con mãng xà cực lớn này dọa cho ngất đi.
“Ăn thịt uống máu ha ha ha ha” Mãng xà cực lớn xấu xí âm trầm cười, hơn nữa bắt đầu từng bước tới gần nàng.
“Không muốn không muốn…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi mát thoát tục trên giường lớn xa hoa đã nhăn nhúm cả lại, nàng dốc sức liều mạng lắc đầu tựa hồ chỉ muốn thoát khỏi thứ đáng sợ gì đó, Dạ Mị nhìn Miên Miên dốc sức liều mạng giãy dụa trên giường bất giác có chút nhíu mày, cô ngốc này mơ thấy cái gì?!
“Đại mãng xà thật khốn kiếp.” Đột ngột một tiếng, Miên Miên lớn tiếng rống lên, một giây sau, nàng chợt ngồi dậy miệng run run vạn phần ủy khuất nhẹ lẩm bẩm “Khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp, đã nói thịt ta không thể ăn, sao còn muốn ăn ta? Ô ô…” Miên Miên nói xong liền khóc lên, giống như mình đã bị ăn sạch.
“Ngươi ghét đại mãng xà như vậy?” Dạ Mị đột nhiên không vui lên tiếng hỏi.
“A…” Đột nhiên nghe tiếng nói, Miên Miên lại càng hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu về phái tiếng nói, “A……” Lập tức, Nguyễn Miên Miên trừng lớn mắt nhìn đôi mắt tím mê người gần trong gang tấc, mà môi của nàng trong lúc quay đầu nghiêng về phía trước đã vừa vặn chạm vào Dạ Mị.
“A…” Miên Miên bị hù vội lui về sau, tiếp đó bối rối xin lỗi “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.” Trời ạ, đây chính là nụ hôn đầu của nàng a, nụ hôn đầu tiên giữ gìn lâu như vậy đã hiến cho thái giám ca ca… Hơn nữa còn là một con rắn thái giám, ô ô, cuộc đời của nàng cũng quá bi kịch đi!
Dạ Mị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng buồn rầu rối rắm, đã nhịn không được nở một nụ cười nhàn nhạt, thật không nghĩ tới môi cô ngốc này lại thơm ngọt mềm mại như vậy, nàng quả nhiên là cực phẩm trong đám ngốc, không tệ, thú vị!
Đúng lúc này, Miên Miên đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, tại sao hắn lại ở chỗ này? Vì vậy nàng vội ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn một chút, tiếp đó bắt lấy cổ tay hắn gấp gáp hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nói xong, không đợi hắn trả lời, vội từ trên giường xa hoa đi xuống nhìn chung quanh nhíu mày nhẹ lẩm bẩm: “Đây là nơi nào a?”
“Chí Tôn cung.” Dạ Mị lạnh nhạt nói.
“Chí Tôn cung? Cái gì là Chí Tôn cung? Oa, ở đây thật xa hoa a, cái này thật xinh đẹp a.” Miên Miên thoáng cái quên chuyện vừa rồi cùng với vinh hạnh được thị tẩm, thò tay cầm lấy đồ vật thủy tinh giá trị liên thành trên mặt bàn tán thưởng không thôi.
“Chí Tôn cung là tẩm cung của đại mãng xà trong miệng ngươi.” Dạ Mị nhướng mi nói ra.
‘Lạch cạch’ một tiếng, Miên Miên nghe thấy ‘tẩm cung của đại mãng xà’, thoáng cái liền quên hô hấp, quên tất cả, đương nhiên cũng quên trong tay nàng cầm thủy tinh giá trị liên thành, thủy tinh đắt đỏ kia run rẩy trong tay nàng lặng yên rơi xuống đất ‘lạch cạch’ một tiếng vỡ nát bấy.