Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 3
“V
À NẾU LÀ TÔI, TÔI SẼ phải chắc chắn là có thể quen được với việc đi lại,” Anna ấm ức bất bình thay cho cả Tiffany. “Lẽ ra mẹ cô phải cho chúng ta biết trước là cái xe điện[1] Pullman tử tế mà bà thuê sẽ không đưa chúng ta đi đến tận nơi chứ.”
Tiffany nhe ra cười với người hầu gái từ phía bên kia bàn trong toa ăn. “Mẹ đã quá nuông chiều chúng ta với một chiếc Pullman. Đây mới đúng là loại phương tiện mà hầu hết mọi người sử dụng để đi lại.”
Anna Weston là hầu gái của Tiffany đã bốn năm nay. Tóc vàng, mắt nâu, và chỉ hơn Tiffany năm tuổi, nhưng vẻ dịu dàng của chị khiến mọi người nghĩ chị phải trẻ hơn thế nhiều. Mặc dù mới chỉ hai mươi ba tuổi, Anna biết rất nhiều so với hầu hết những phụ nữ phải đi làm để kiếm sống. Ngoài chuyện có thể đọc và viết lách tốt, chị còn được một người anh dạy cho cách dán giấy tường không bị nhăn, chị học cách lắp và sửa đồ đạc từ cha, và học mẹ chơi bốn loại nhạc cụ khác nhau. Văn phòng giới thiệu Anna cho gia đình Warren cũng có đề nghị chị hai công việc khác nữa: một làm gia sư và một làm giáo viên. Nên Anna đã phải lựa chọn.
Spoiler
Tiffany không hề biết điều đó cho tới tận sau khi Anna đến làm cho nhà nàng. Nàng cũng không biết rằng Anna đã suýt từ chối nhận việc vì Tiffany đã làm chị cười suốt buổi phỏng vấn. Không phải vì Anna thiếu hài hước, mà bởi vì chị nghĩ thể hiện điều đó với người thuê mình là không phù hợp. Nhưng Anna cũng rất thực tế. Cuối cùng chị cũng nhận giúp việc cho nhà Warren vì chị được trả cao hơn nhiều so với hai lựa chọn kia. Nhưng người hầu gái luôn luôn tự trọng để chuyên tâm cho công việc mọi lúc, thậm chí còn từ chối gọi Tiifany bằng một cách nào khác ngoài “Cô Tiffany.” Nhưng như vậy cũng không ngăn Tiffany cố phá vỡ các nguyên tắc cứng nhắc của chị. Nàng không thấy có lý do gì mà nàng và Anna không thể vừa là bạn vừa là người chủ - người hầu. Nhưng chỉ thi thoảng Tiffany mới thấy những nỗ lực của nàng có vẻ hiệu quả.
Cho dù Anna chưa từng và có lẽ cũng không bao giờ tự coi mình là bạn của Tiffany, chị cũng vô cùng trung thành với nàng. Và cũng bảo vệ nàng nữa, nên chị là một người bảo hộ phù hợp cho nàng. Nếu có người đàn ông nào nhìn Tiffany với vẻ không đứng đắn thì Anna sẽ quẳng cho anh ta cái nhìn tối tăm như địa ngục vậy. Và may mắn là chị cũng ưa mạo hiểm nữa - ờ thì, trước khi rời Chicago thì chị vẫn như vậy. Chị đã đồng ý đi đến “miền Tây hoang dã” vì chị thừa nhận rằng vẫn luôn muốn được hiểu thêm về thế giới. Tiffany cũng thích đi du lịch. Nàng muốn đi vòng quanh châu Âu như những quý cô khác ở tuổi nàng, hoặc chỉ cần đến ngôi nhà nghỉ của Margery ở Newport thôi cũng được, như nàng đã dành gần hết mùa hè năm ngoái ở đó. Nhưng nàng chắc rằng nàng không hề muốn đi đến vùng Montana lạc hậu chút nào hết.
“Ghế trên tàu này đâu đến mức khó chịu lắm đâu, chỉ không có lót đệm như trên xe điện thôi. Chí ít tàu này còn có toa ăn,” Tiffany chỉ ra.
Anna còn trở nên ngán ngẩm hơn, và Tiffany biết chỗ ngồi không phải là vấn đề. Dĩ nhiên là không rồi. Tàu quá đông, hôi và ngột ngạt, đó mới chính là cái làm Anna phải phàn nàn. Dãy ghế dài trong toa khách chỉ dành cho hai đến ba người ngồi, nhưng thực tế thì phải có đến bốn, thậm chí năm người, cả người lớn, con nít và bọn trẻ nhỏ đang gào khóc. Tiffany cũng đã có thể kêu ca nếu Anna không lên tiếng trước, làm nàng càng thấy khó nhìn thấy cái gì sáng sủa cho tình huống của họ lúc này. Quá tệ so với việc đi trên một chiếc xe điện Pullman riêng, thoải mái như là trong một phòng khách di động vậy!
Rose chắc chắn sẽ không để họ lên chuyến tàu này nếu bà biết trước họ phải đi trong điều kiện tồi tệ đến thế này. Bởi vì cả hàng dài nông dân không lên tàu từ Chicago mà tận tới lúc họ đi đến gần Wisconsin. Người phục vụ trên tàu đã xin lỗi Tiffany và Anna vì số lượng khách đông thế này quả thực là không thường xuyên, nhưng dù thế nào, thì giờ họ cũng vẫn chở khách như một chuyến tàu tị nạn vậy. Đó là nhờ tin một dải đất ở Montana mới được khai hoang để trồng trọt được quảng bá trên báo ở miền Đông, nên hàng trăm, có khi phải hàng nghìn người di cư muốn đổ về miền Tây để tìm cuộc sống mới. Trong khi sự đổ bộ của nông dân mang lại lợi ích cho dân cư đang đông dần lên và cần nhiều mùa màng hơn ở Montana, thì nó lại làm cho chuyến tàu đi đến địa phương này tệ đi.
“Nghĩ tích cực đi chị,” Tiffany nói với Anna khi bữa trưa được đưa đến. “Chúng ta đang đến sớm hơn vài ngày so với dự kiến vì tàu không phải dừng lại ở ga nào để bắt khách nữa, chỉ dừng lại để tiếp nhiên liệu và đồ ăn nếu cần thôi. Và mẹ cũng đã nói là nhờ có mẹ, điền trang cũng lớn và khá tiện nghi. Mẹ tin rằng chúng ta sẽ cảm thấy như ở nhà khi đến đó.”
Đọc xong bức thư gần đây nhất của Frank, Rose cũng đã nói, “Họ đã bắt đầu xây nhà cho các con ở vùng đất tranh chấp- và đã lại hằm hè nhau. Họ sai lầm vì cho rằng có thể làm cùng nhau trước khi hôn lễ diễn ra. Nhưng đó là căn nhà ba cho con, cũng khá lạc quan đấy.”
Mẹ nàng thích thú đến mức khuôn mặt bà rạng rỡ hẳn lên làm Tiffany nghĩ tới vài khả năng, kể cả một chuyện nàng đã từng nghĩ hồi còn bé, trước khi nàng trở nên chua cay như thế này – làm cho ba mẹ nàng trở về với nhau.
Trước khi đặt món ăn lên bàn, người phục vụ cúi xuống Tiffany và nói thầm, “Tôi xin lỗi thưa tiểu thư, nhưng vì có nhiều khách chờ, chúng tôi không thể phục vụ xong trước khi hết giờ ăn nếu không lấp đầy các chỗ trống ở các bàn ngay.”
Đây không phải lần đầu tiên Tiffany và Anna phải ăn với người lạ. Nếu chuyến tàu không phải đi thẳng cho nhanh vì đông khách thì họ đã có thể vào nhà hàng ở mỗi ga tàu để ăn. Như bây giờ, họ chỉ có vẻn vẹn hai mươi phút, có khi không đến, để chạy đi ăn khi tàu dừng. Nhưng ít nhất họ cũng còn có một toa ăn, cho dù phải chen chúc.
Tiffany gật đầu với người phục vụ. Anna thở dài. Một người phụ nữ trẻ mà họ gặp ngày hôm qua, Jennifer, khúc khích ngồi xuống. Tóc vàng, khá xinh, cô ăn mặc gần giống Tiffany, chỉ là kiểu dáng không thời trang và chất liệu vải cũng không đắt như của nàng. Nhưng rõ ràng cô là một cô gái thành thị, không phải là vợ của một nông dân với những chiếc váy bằng vải trúc bâu phai màu. Có vẻ như Jennifer đi một mình, và Tiffany nghĩ rằng cô thật can đảm.
Một lúc sau, một người nông dân trẻ cũng ngồi cùng với họ, sùm sụp đội cái mũ trên đầu. Người phục vụ vội vã đặt thêm hai đĩa cho anh ta và Jennifer rồi chạy quay trở vào bếp. Anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với họ trước khi ngại ngùng cúi xuống ăn. Có thể anh ta ngại vì phải ngồi chung với toàn phụ nữ mà anh ta không quen, hoặc sợ rằng họ thấy bị xúc phạm khi một người đàn ông lạ nói chuyện với họ. Anna có thể sẽ cảm thấy như thế, nên cũng tốt là anh ta đã không thử.
Nhưng ngược lại, Jennifer rất cởi mở. “Lại gặp nhau rồi,” cô nói với Tiffany. “Vì có thể chúng ta sẽ còn phải ăn cùng nhau nữa, tôi nên tự giới thiệu cho đàng hoàng. Jennifer Fleming, đến từ Chicago. Tôi được thuê làm quản gia. Văn phòng giới thiệu cho tôi đến Nashart một năm – hoặc lâu hơn nếu tôi thích.”
Mắt Tiffany mở lớn, nhớ lại mẹ nàng đã nói khi giúp nàng đóng gói hành lý cho chuyến đi. Tiffany đã hỏi Rose, “Sao lại cần đến váy áo mới hả mẹ? Con sẽ không cần mặc chúng cho những người ở trang trại ngắm đâu mà.” “Con sẽ mặc chúng. Con sẽ không thay đổi những thói quen ở đây bởi vì con đến ở tại Montana. Mẹ đã làm cho ba con quen với lối sống thành thị khi mẹ ở đó. Ông ấy đã quen với một ngôi nhà có nhiều người hầu, những bữa tối trang trọng, và những điều khác tốt hơn cho cuộc sống. Ông ấy có thể lại quay trở lại như cũ sau khi mẹ bỏ đi, nhưng con chỉ cần nhắc ông ấy nhớ rằng con vẫn đang quen thuộc với những gì, thì mẹ chắc là, ông ấy sẽ điều chỉnh cho phù hợp, nếu ông ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt. Ông ấy nói trong thư là đã thuê một quản gia từ Chicago để con được sống như ở nhà.”
Tiffany vẫn chưa đọc bức thư đó, vậy là đã có một bức thư nữa mà Rose không cho nàng đọc. Liệu cô gái ngồi cạnh nàng có phải là người quản gia đó không? Có bao nhiêu quản gia ở Chicago đang đi đến một thị trấn nhỏ như Nashart nhỉ?
Tiffany cười. “Thật là trùng hợp. Em không biết có phải ba em là người đã thuê chị không. Franklin Warren ấy?”
“Đúng thế đấy!”
“ Em tưởng giờ chị đang phải ở trang trại rồi chứ,” Tiffany nói.
“Lẽ ra phải thế. Chị đã phải thuyết phục gia đình chị, và cả chồng sắp cưới của chị nữa, vì anh ấy muốn chị chờ đến khi anh ấy có thể đến đây với chị. Ý của anh ấy là sẽ sống cùng nhau ở vùng đất này. Mặc dù anh ấy thích California, nhưng vẫn sẵn sàng thử ở Montana nếu chị thích ở đó hơn. Anh ấy không hài lòng vì chị không đợi anh ấy, nhưng chị không thể bỏ lỡ cơ hội này khi văn phòng môi giới giới thiệu cho chị. Lương trả quá ổn. Ba em hẳn phải giàu lắm.”
Tiffany không biết ba nàng có giàu hay không, nên chỉ cười trừ. Anna nhìn Jennifer khó chịu. Anna đã gặp nhiều người quản gia, cả Tiffany cũng vậy. Nhưng chưa có ai lại nói nhiều, và trẻ như Jennifer. Nhưng dù sao đây cũng là tình huống đặc biệt, khi họ cùng đi trên một chuyến tàu nóng bức và đông đúc, không hề đàng hoàng chút nào. Có thể Jennifer nói nhiều để đỡ căng thẳng thôi. Hơn nữa, cô nàng cũng chưa bắt đầu làm việc, nên có thể nghĩ là chưa cần phải trang trọng và giữ phép tắc với con gái của chủ mới cho tới khi chính thức nhận việc.
Jennifer tiếp tục tán dóc về chuyến đi. Người nông dân không nói từ nào, cũng không thèm tự giới thiệu, chỉ cắm cúi từ đầu đến cuối. Việc anh ta ngồi cùng bàn với họ quả là không thích hợp, nhưng cũng là dễ hiểu khi tính tất cả phụ nữ và đàn ông có trên tàu. Thế nhưng Anna cũng vẫn không hài lòng, ít nhất là với Tiffany, nên đã liên tục liếc và gật đầu về phía đồ ăn của nàng. Tiffany gần như phá lên cười vì biểu cảm nhăn nhó trên mặt chị, nhưng cũng hiểu ý của chị: ăn sớm đi sớm. Nàng làm theo, chào tạm biệt Jennifer khi nghe cô nàng hứa sẽ đến toa của họ vào buổi chiều, và quay về chỗ ngồi của họ cùng với Thomas Gibbon, người hộ tống của họ.
Vị cảnh sát đã nghỉ hưu đang ở cuối độ tuổi trung niên và không thân thiện lắm. Rose chỉ nói chút xíu về ông trước khi ông đi cùng họ từ Chicago, rằng ông được Văn phòng Pinkerton, nơi bà nhờ tìm vệ sĩ, tiến cử. Ông ta thi thoảng làm cho họ, nhận bất kỳ công việc nào gần với Rocky Mountains[2], đồn cảnh sát ông làm việc trước kia. Ông chỉ ăn hai bữa một ngày, bữa sáng và bữa tối, nên không đi ăn trưa cùng họ. Ông rất nghiêm túc với công việc mình nhận, nhưng vẫn để họ tự do đi lại trên tàu. Nhưng bất cứ khi nào họ rời tàu đến quán nước hay nhà ga nào, ông cũng đi ngay phía sau họ, tay không rời khỏi khẩu súng đeo bên hông.
Họ vừa đi qua hai thị trấn cách xa nhau, vì đến tận tối thì họ mới đến được thị trấn mới, và Tiffany vẫn không biết họ có dừng ở đó hay không. Những người nông dân chắc sẽ xuống tàu vào sáng mai, như vậy Anna và nàng có thể được yên tĩnh một chút trong những giờ cuối cùng của chuyến đi.
“Lẽ ra chúng ta nên đợi cho đến khi mọi người rời khỏi toa ăn đã,” Anna phàn nàn khi ông Gibbon đứng dậy nhường đường cho Tiffany và Anna đi vào chỗ ngồi sát cửa sổ của họ.
Ông đã hào hiệp chọn chỗ ngồi cạnh lối đi, để chịu bị xô hích khi người ta đi loạng choạng giữa hai hàng ghế trong khi sàn tàu thì lắc lư. Vì toa của họ gần như ở giữa đoàn tàu nên có rất nhiều người đi qua toa của họ trên đường đi và về từ toa ăn.
“Thế lỡ lại bị hết thức ăn thì sao?” Tiffany đáp trả khi đứng đợi Anna ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ nhất. “Em chẳng ngại ngồi chung bàn với người khác đâu.”
Ngắm nhìn cảnh đồng quê ở bên đường là phần hấp dẫn nhất cuộc hành trình đối với hai cô gái trẻ, nên họ thay phiên nhau ngồi chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tầm nhìn ở ghế giữa không bị chắn, nhưng ngồi ngay cạnh cửa sổ thì có thể nhìn được toàn cảnh.
Đoàn tàu đi ngang phía nam thị trấn Wisconsin, nơi có rất nhiều cánh đồng lúa mỳ, nhưng Tiffany nghe những người nông dân kháo nhau là đất đai ở đó đang dần khô cằn, và đó là lý do mà họ háo hức bắt đầu với vùng đất mới ở Montana. Chậc, đàn ông là vậy đó. Nàng đã thấy nhiều người vợ khóc lóc vì phải đi khỏi ngôi nhà mà gia đình họ đã ở từ mấy đời rồi.
Cảnh ở Minnesota đẹp hơn thế này, với nhiều hồ và bãi cỏ, nhưng có đã có nhiều trang trại rồi. Vùng Dakota lại ngược lại, dân cư thưa thớt hơn và gần như vẫn còn hoang sơ, nhiều đất đai còn chưa khai phá. Nàng đã nhìn thấy một vài người dân ở gần những căn nhà nhỏ bằng cỏ[3] của họ. Và lần đầu tiên nàng nhìn thấy con trâu! Buổi sáng đó, khi tới lượt nàng ngồi cạnh cửa sổ, nàng đã hơi thót tim khi nhìn ra cửa sổ và thấy hai người đàn ông trên đồi, ngồi trên lưng ngựa không đeo yên, chỉ nhìn chăm chăm vào đoàn tàu khi nó đi ngang qua. Họ để ngực trần và mặc quần có thắt hai dải lông bên cạnh. Nàng đã nghển cổ ra để nhìn họ cho đến khi khuất tầm mắt.
Lúc đó Anna đang ngủ, đầu ngả lên vai Tiffany. Tiffany không đánh thức chị dậy để chỉ cho chị hai người da đỏ đó và cũng quyết định không cho chị biết. Rose đã đảm bảo với nàng rằng cuộc chiến với người da đỏ đã chấm dứt ở Montana, trận chiến lớn nhất cũng đã xảy ra sáu năm trước rồi. Quân đoàn đã thua, nhưng một năm sau quân đội lại tấn công các bộ lạc và đánh đuổi họ ra khỏi vùng lãnh thổ.
Khi Tiffany ngồi lại vào ghế giữa, tàu tròng trành để dừng lại, còn ông Gibbon gần như ngã nhào trước khi đứng vững lại được. Tiffany bối rối thấy nét mặt lo lắng của ông khi ông chậm chạp ngồi xuống.
Anna không nhận thấy, vẫn bực tức cáu: “Gì thế này? Tôi chắc là tàu bị gẫy vì quá tải mất thôi.”
“Vớ vẩn,” Tiffany nói. “Có lẽ chỉ là có gì đó…trên…đường thôi.”
Không có sự cố gì dưới đường cả. Tiffany tắt lịm tiếng khi thấy bóng một người đàn ông che kín mặt bằng khăn, tay cầm súng băng vào toa tàu.
[1] Pullman car: một xe điện giường nằm, di chuyển trên đường ray, được xây dựng trên hầu hết nước Mỹ bởi Hãng Pullman. Đây là loại loại phương tiện phổ biến ở Mỹ kể từ năm 1867 đến 1968.
[2] Rocky Mountains: một dãy núi lớn nằm ở phía bắc miền Tây nước Mỹ. Còn được gọi là Rockies.
[3] Sod house