Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Miller
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Song Of Achilles
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 9 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2021-01-12 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
a bữa cơm dưới mái vòm che sảnh ăn là niềm khuây khỏa duy nhất của tôi. Bốn bức tường nơi đây không khiến tôi có cảm giác quá ngột ngạt, họng cũng không phải nghẹt đầy những bụi bặm trong sân. Mấy cái miệng cứ cham cháp cham cháp một khi đã tọng đầy đồ ăn thì cũng chịu im bớt đi. Tôi có thể ngồi riêng với đồ ăn của mình và hít thở dễ dàng trở lại.
Đấy cũng là khoảng thời gian duy nhất tôi thấy Achilles. Cậu ấy có thời khóa biểu riêng của một ông hoàng, đầy những nghĩa vụ của một hoàng tử mà chúng tôi không được dự phần. Nhưng cậu ta dùng bữa cùng chúng tôi, luân phiên giữa những bàn ăn. Trong đại sảnh đường vẻ đẹp của cậu ấy tỏa sáng như một ngọn lửa, vừa mãnh liệt lại vừa rực rỡ, khiến tôi nhìn không thể rời mắt mặc cho bản thân có muốn hay không. Đôi môi đầy đặn, sống mũi thẳng tựa một mũi tên quý phái. Khi cậu ấy yên vị, chân tay cậu không khuỳnh ra như tôi mà khoanh lại với vẻ duyên dáng hoàn hảo như thể tạc tượng. Có lẽ điều ấn tượng nhất là sự không tự ý thức về bản thân của cậu ta. Cậu ấy không làm dáng hay bĩu môi như những đứa trẻ đẹp đẽ khác hay làm. Thay vào đó, có vẻ cậu ta hoàn toàn không ý thức được sự ảnh hưởng của mình đối với những đứa con trai xung quanh. Dù tôi không thể tưởng tượng sao cậu ấy có thể không hề hay biết: Họ vây quanh cậu ấy như một bầy chó háo hức, lưỡi thè ra.
Tôi quan sát tất cả những chuyện này từ chỗ ngồi ở một góc bàn, bánh mì vụn ra trong nắm tay tôi. Nỗi ghen tị bén ngót trong tôi tựa một viên đá luôn chực chờ đánh lửa.
Một trong những ngày đó cậu ấy ngồi gần tôi hơn mọi khi; hai bên chỉ cách một bàn. Bàn chân dính dầy bụi quệt trên đá lót sàn trong khi cậu ấy ăn. Chúng không nứt nẻ và chai sạn như chân tôi nhưng hồng hồng và nâu ngọt ngào sau lớp bụi bẩn. Hoàng tử có khác, tôi thầm chế giễu.
Cậu ta quay đầu lại như thể nghe thấy tôi. Trong một khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi cảm thấy một cơn sốc chạy qua người mình. Tôi quay ngoắt qua chỗ khác và vùi đầu vào miếng bánh mì. Má tôi nóng bừng, da giần giật như khi sắp có bão. Khi cuối cùng tôi gom hết can đảm ngẩng mặt lên thì cậu ta đã quay về bàn của mình và đang trò chuyện với mấy đứa con trai khác.
Từ sau lần đó, tôi khôn khéo hơn trong việc quan sát, giữ đầu cúi xuống và mắt luôn sẵn sàng đưa ra chỗ khác. Nhưng cậu ta còn khéo hơn. Vào những bữa tối, cậu ta luôn quay qua bắt được tôi ít nhất là một lần trước khi tôi kịp tỏ vẻ thờ ơ. Những giây ấy, hay những lần nửa giây ấy, khi mắt chúng tôi tìm thấy nhau, là khoảnh khắc duy nhất trong ngày tôi cảm thấy một điều gì đó. Bụng đột ngột quặn thắt, sự giận dữ dâng lên. Tôi như một con cá theo dõi lưỡi câu dành cho chính nó.
*
Đến tuần thứ tư của khoảng thời gian đi lưu đày, tôi bước vào sảnh ăn và thấy cậu ta ngồi ở chiếc bàn tôi thường dùng bữa. Suy cho cùng thì nó là bàn của tôi, vì rất ít đứa chịu ngồi cùng. Giờ thì vì cậu tamà những băng ghế đầy đám con trai chen chúc nhau. Tôi sững người, vừa muốn tháo chạy lại vừa điên tiết. Cơn giận dữ rốt cuộc chiến thắng. Chỗ này là của tôi, và có mang theo bao nhiêu đứa con trai đi nữa thì cậu ta cũng sẽ không đẩy tôi đi được.
Tôi ngồi xuống chỗ trống duy nhất còn sót lại, hai bờ vai căng cứng như thể sẵn sàng cho một cuộc chiến. Phía bên kia bàn, mấy đứa con trai huơ tay múa chân và nói những chuyện tầm phào như về giáo mác, con chim chết trên bờ biển hay cuộc chạy đua vào mùa xuân. Tôi không nghe lấy một lời. Sự hiện diện của cậu ta hệt đá mắc trong giày, không thể làm ngơ được. Da cậu có màu của dầu ô-liu mới ép, và mịn màng như gỗ được đánh bóng, không hề thô ráp hay đóng vảy như lũ còn lại chúng tôi.
Bữa tối kết thúc và bát đĩa đã được dọn đi. Trăng rằm màu cam đầy đặn treo trong lớp bụi sau cửa sổ phòng ăn. Thế nhưng Achilles vẫn lưu lại. Cậu ấy lơ đãng đẩy mấy sợi tóc vướng ra khỏi mắt; nó đã mọc dài hơn theo những tuần tôi ở đây. Cậu ta với lấy một cái bát đựng vả trên bàn và vốc lấy vài quả.
Với một cái hất cổ tay, cậu ấy ném những trái phỉ lên không trung, một, hai, ba, tung hứng thật nhẹ nhàng để lớp vỏ mong manh không bị dập. Đám con trai huýt sáo và vỗ tay. Thêm nữa, thêm nữa nào!
Quả bay, màu sắc nhòe đi, nhanh đến nỗi dường như chúng không hề chạm vào tay cậu ta, giống như tự thân chúng có thể lộn nhào vậy. Tung hứng là trò lửa đảo của ăn mày và những anh hề kém cỏi, nhưng cậu ta đã biến nó thành cái gì đó khác hẳn, một đường hoa văn sống động được sơn phết trong không trung, đẹp đến nỗi đến tôi cũng không thể vờ như không có hứng thú.
Ánh mắt của cậu, vốn tập trung vào chỗ trái cây lộn vòng, bỗng lướt về phía tôi. Tôi không kịp nhìn ra chỗ khác trước khi cậu ấy bảo, khẽ thôi nhưng rất rõ ràng, “Bắt lấy này.” Một quả vả duyên dáng lượn từ đường hoa văn về phía tôi. Nó rơi vào hai bàn tay khum lại của tôi, mềm mại và có phần ấm áp. Tôi nghe loáng thoáng tiếng đám con trai hò reo.
Achilles bắt chỗ trái cây còn lại, từng trái một, trả chúng lại trên bàn với cử chỉ của một nghệ sĩ. Trừ trái cuối cùng cậu ta ăn, phần thịt mềm tẽ ra lộ những hạt hồng li ti dưới răng cậu. Trái cây có độ chín hoàn hảo, ăm ắp nước quả ngọt lừ. Không nghĩ ngợi gì, tôi đưa trái cậu ta vừa thảy cho lên môi. Vô số hạt ngọt ngào tràn lấp khoang miệng tôi, lớp vỏ phủ lông tơ cạ vào lưỡi. Tôi từng thích ăn vả.
Cậu ta đứng lên, đám con trai đồng thanh chào tạm biệt. Tôi tưởng cậu ấy sẽ quay lại nhìn mình lần nữa, nhưng cậu ta chỉ quay đi và biến mất về phía phòng của mình ở phía bên kia cung điện.
*
Ngày kế tiếp Peleus về điện và tôi được mang tới trước ông ấy, trong căn phòng đặt ngai vàng mù mịt khói gỗ thủy tùng cháy hăng hắc. Tôi quỳ xuống theo đúng thể chế, chào mừng đức vua trở về và được nhận nụ cười khoan dung nổi tiếng của ông.
“Patroclus,” tôi trả lời khi ông hỏi tên. Giờ đây tôi đã gần quen với sự trống rỗng trong cái tên của mình khi không có họ của cha tôi phía sau nó. Peleus gật đầu. Trong mắt tôi ông trông thật già nua khi nghiêng mình về phía trước như thế, nhưng ông không thể quá năm mươi nếu thuộc thời của cha tôi. Ông trông không giống một người đàn ông đã chiếm đoạt được thần nữ hay cho ra đời đứa con trai như Achilles.
“Cháu ở đây vì đã giết một cậu bé. Cháu có hiểu việc này không?” Đấy là sự tàn nhẫn của người lớn. Có hiểu không?
“Dạ có,” tôi bảo với ông ấy. Tôi có thể nói nhiều thêm nữa, về những giấc mơ khiến mắt tôi mờ đi và đỏ ngầu, những tiếng thét suýt bật ra mắc trong cổ họng mà tôi đã nuốt xuống. Cách những vì sao dịch chuyển và đổi chỗ trong đêm trên đôi mắt mở thao láo của tôi.
“Cháu được chào đón ở đây. Lớn lên cháu vẫn có thể trở thành người đàn ông tốt.” ông ta nói những điều đó với ý an ủi.
*
Trong quãng thời gian còn lại của ngày hôm đó, có lẽ từ ông hoặc từ một người hầu hóng chuyện mà cuối cùng đám con trai cũng biết lý do tôi bị đi đày. Đáng nhẽ tôi nên biết nó sẽ đến. Tôi vốn nghe cả bọn ngồi lê đôi mách về đứa này đứa kia nhiều rồi; tin đồn là thứ tiền tệ duy nhất đám con trai trao đổi cho nhau. Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi đột ngột của chúng, nỗi sợ hãi và sự tò mò không thể cưỡng lại bừng nở trên gương mặt những cậu bé tôi đi ngang. Giờ ngay cả đứa dày dạn nhất trong cả đám cũng sẽ thì thầm lời cầu nguyện nếu đụng nhẹ vào tôi: Xui xẻo có thể lây lan, và Erynes, những linh hồn rin rít đầy thù hận của chúng tôi, không phải lúc nào cũng chọn đúng người. Các cậu bé quan sát từ khoảng cách an toàn phía xa, không dứt mắt đi chỗ khác được. Mày có nghĩ chúng sẽ hút máu nó không?
Những tiếng xì xào của họ bóp nghẹt tôi, biến thức ăn trong miệng tôi ra tro. Tôi đẩy đĩa đi và tìm những góc kẹt hay dãy hành lang trống tôi có thể ngồi mà không bị làm phiền, trừ những người hầu thỉnh thoảng đi ngang. Thế giới chật hẹp của tôi lại càng chật chội thêm nữa: Thu vào đến những vết nứt trên sàn, những vòng hoa khắc trên tường đá. Chúng khẽ kêu soàn soạt khi tôi dùng mấy đầu ngón tay lướt theo chúng.
*
“Ta nghe bảo cậu ở đây,” Một giọng nói trong trẻo vang lên, như những dòng suối làm tan băng giá.
Đầu tôi ngẩng phắt lên. Tôi đương ngồi trong phòng chứa đồ, đầu gối thu lên ngang ngực, ngồi thu lu giữa những vại đựng dầu ô-liu đặc sệt. Tôi đã mơ mình là một chú cá, được mặt trời mạ bạc khi quẫy mình khỏi mặt nước biển. Những con sóng tan ra, trở lại thành vò hai quai và bao ngũ cốc.
Đấy là Achilles, đứng trước mặt tôi. Gương mặt cậu nghiêm nghị, sắc xanh trong mắt điềm tĩnh khi cậu chăm chú nhìn tôi. Cảm giác tội lỗi khiến tôi ray rứt, tôi biết đáng ra mình không được ở đây.
“Ta đang tìm cậu đấy,” cậu ta bảo. Lời nói không biểu lộ chút tình cảm nào, tôi không đọc được ý nhị gì từ chúng. “Cậu đã vắng mặt trong các buổi tập luyện ban sáng.”
Mặt tôi đỏ lựng. Dưới sự cắn rứt lương tâm, nỗi giận dữ âm ỉ dâng trào. Cậu ta có quyền trừng phạt tôi, nhưng tôi ghét cậu ta vì điều đó.
“Sao ngài biết? Ngài có ở đó đâu.”
“Thầy giáo chú ý và nói lại với phụ vương ta.”
“Và ông ấy cử ngài đi.” Tôi muốn cậu ta cảm thấy khó chịu vì việc mách lẻo của mình.
“Không, ta tự đến đây.” Giọng Achilles bình thản nhưng tôi thấy hàm dưới của cậu hơi nghiến lại. “Ta nghe lỏm được họ nói chuyện và chỉ muốn đến xem cậu có bệnh không.”
Tôi không trả lời. Cậu ta ngắm nghía tôi trong một chốc.
“Phụ vương ta đang cân nhắc việc trừng phạt,” cậu ta nói.
Cả hai chúng tôi biết điều đó nghĩa là gì. Sự trừng trị giáng lên thân thể, và thường là ở chốn công cộng. Một hoàng tử sẽ không bao giờ bị quất bằng roi, nhưng tôi đã không còn là hoàng tử nữa.
“Cậu không bị bệnh,” cậu ấy bảo.
“Không,” tôi trả lời, giọng đều đều.
“Vậy thì không thể lấy đó làm cớ được rồi.”
“Gì cơ?” trong sợ hãi tôi không bắt kịp ý cậu ta.
“Cái cớ về việc cậu đã ở đâu.” Cậu ta bảo với giọng kiên nhẫn. “Thế nên cậu sẽ không bị trừng phạt. Cậu sẽ nói gì?”
“Tôi không biết.”
“Cậu phải nói gì đó.”
Việc cậu ta cứ khăng khăng khiến sự giận dữ lóe lên trong tôi. “Ngài là hoàng tử,” tôi bật lại.
Điều đó khiến cậu ta ngạc nhiên. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, như một chú chim tò mò. “Thì sao?”
“Thì nói với phụ vương của ngài và bảo tôi ở cùng ngài. Ngài ấy sẽ chấp nhận lý do đó.” Tôi nói với vẻ tự tin khoa trương. Nếu tôi cầu xin cha mình vì đứa con trai khác thì chắc ông sẽ không bằng lòng mà gạt đi ngay. Nhưng tôi không phải Achilles.
Cậu ta hơi nhíu mi và bảo, “Ta không thích nói dối.”
Đấy là kiểu ngây thơ dễ bị mấy đứa con trai khác đem ra chế giễu; đáng nhẽ dù có cảm thấy thế cũng không ai nói ra.
“Vậy hãy mang tôi theo cùng khi đi học,” tôi đáp. “Thế thì không phải là nói dối nữa.”
Cậu ta nhướng mày, chăm chú nhìn tôi. Cậu hoàn toàn đứng yên, kiểu lặng lẽ tôi những tưởng không thuộc về loài người, tất cả đều sững lại trừ hơi thở và mạch đập-Như một con hươu, nghe ngóng tiếng thợ săn giương cung. Tôi phát hiện chính mình cũng nín thở.
Rồi có gì đó thay đổi trên gương mặt cậu ấy. Một quyết định.
“Đi nào,” cậu ta bảo.
“Đi đâu cơ?” Tôi thận trọng hỏi, sợ giờ mình sẽ bị trừng phạt bởi toan tính lừa dối.
“Buổi tập đàn lia của ta. Như cậu nói đấy, vậy sẽ không phải lừa gạt nữa. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với phụ vương ta.”
“Giờ ư?”
“Ừ. Sao lại không?” Cậu ta tò mò nhìn tôi. Sao lại không?
Khi tôi đứng dậy đi theo cậu ấy, chân tay tôi nhức mỏi vì ngồi trên sàn đá quá lâu. Lồng ngực tôi rung lên với một cảm giác không thể gọi tên. Lối thoát, hiểm nguy và hi vọng đến cùng một lúc.
*
Chúng tôi lặng lẽ đi qua các dãy dành lang lộng gió và rốt cuộc thì cũng đến một căn phòng nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc rương lớn và vài chiếc ghế đẩu để ngồi. Achilles khoát tay về phía một cái ghế và tôi đi đến chỗ nó. Ghế của một nhạc công, da căng trên khung gỗ ốm dài. Tôi chỉ thấy chúng vào những đợt hiếm hoi những người hát rong lui tới, để chơi bên lò sưởi của cha tôi.
Achilles mở rương ra và lấy một cây đàn lia đưa cho tôi.
“Tôi không chơi nhạc”, tôi bảo cậu.
Cậu ta nhăn trán khi nghe thấy thế. “Chưa bao giờ ư?”
Lạ lẫm thay, tôi tự dưng thấy bản thân không muốn khiến cậu thất vọng. “Phụ vương tôi không thích âm nhạc.”
“Thì sao? Phụ vương cậu đâu có ở đây.”
Tôi cầm cây đàn lia. Cây đàn có cảm giác mát lạnh, và trơn nhẵn. Tôi lướt tay qua những sợi dây đàn, nghe tiếng o o của các nốt nhạc gần thành hình; đây là cây đàn lia tôi thấy cậu ấy cầm vào ngày đầu tôi đến đây.
Achilles lại cúi mình bên chiếc rương, lấy ra nhạc cụ thứ hai và tham gia cùng tôi.
Cậu ta đặt nó trên hai đầu gối. Bề mặt gỗ được chạm trổ và bịt vàng, sáng loáng do được chăm sóc cẩn thận. Là cây đàn lia của mẹ tôi, cái cha tôi đã gửi đi như một phần giá trị của tôi.
Achilles gảy một dây đàn. Nốt nhạc bay lên ấm áp và vang vọng, ngọt ngào thuần khiết. Mẹ tôi luôn dịch ghế đến sát những người hát rong mỗi khi họ đến, sát đến nỗi cha tôi cau mày và nô lệ xì xào. Tôi bất chợt nhớ ra đôi mắt đen của bà lấp lánh trong ánh lửa lò sưởi trong khi bà ngắm nghía đôi tay của các nhạc công. Vẻ mặt bà khao khát tột cùng.
Achilles gảy một dây đàn khác, và một nốt nhạc bật ra, trầm hơn so với các nốt khác. tay cậu ta cầm chốt và quay nó.
Tôi suýt thì bảo, Đấy là đàn của mẹ tôi. Câu nói chực chờ trong miệng tôi, và ngay sau nó các từ khác dồn lại gần. Đấy là đàn của tôi. Nhưng tôi không nói gì. Cậu ta sẽ đối đáp thế nào với một lời tuyên bố như vậy cơ chứ? Giờ cây đàn lia ấy là của cậu.
Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. “Nó đẹp quá.”
“Phụ vương của ta đã đưa nó cho ta,” cậu ấy lơ đễnh bảo. Cách những ngón tay của cậu giữ lấy nó, vô cùng dịu dàng, là điều duy nhất khiến tôi không bắt đầu nổi giận.
Cậu ta không để ý. “Cậu có thể cầm lấy nó nếu thích.”
Bề mặt gỗ sẽ nhẵn nhụi và quen thuộc hệt như làn da của chính tôi.
“Thôi khỏi,” Tôi bảo trong khi lồng ngực quặn thắt. Mình sẽ không khóc trước cậu ta.
Cậu ấy toan nói gì đó thì đúng lúc ấy thầy giáo, một người đàn ông trung niên khó nhìn rõ tuổi, đi vào. Ông ta có đôi bàn tay chai sần của một nhạc công và có mang theo đàn lia của riêng mình, được làm từ gỗ cây óc chó sậm màu.
“Ai đây?” Giọng ông ta ầm ĩ và thô ráp. Một nhạc công, nhưng không phải ca sĩ.
“Cậu ấy là Patroclus,” Achilles bảo. “Cậu ta không biết chơi nhưng sẽ học dần.”
“Không phải bằng cây đàn đó.” Bàn tay ông ta đưa xuống để giật cây đàn lia khỏi tay tôi. Những ngón tay tôi nắm chặt lấy nó theo phản xạ. Nó không đẹp như đàn lia của mẹ tôi nhưng vẫn là nhạc cụ của một ông hoàng. Tôi không muốn rời bỏ nó.
Tôi không cần làm thế. Achilles đã nắm lấy cổ tay giơ ra giữa chừng của ông ta. “Có đấy, cậu ta sẽ dùng nó tập luyện nếu cậu ấy thích.”
Ông ta tức tối nhưng không nói gì thêm. Achilles thả ông ấy ra và ông ta ngồi xuống với vẻ không tự nhiên.
Achilles gật đầu và cúi mình bên cây đàn lia. Tôi không có thời giờ để băn khoăn vào sự can thiệp của cậu ấy. Ngón tay cậu bắt đầu chạm vào những sợi dây đàn, và tất cả mọi suy nghĩ của tôi đều bị đẩy lùi sang một bên. Tiếng đàn tinh khiết và ngọt lịm như nước trong, rực rỡ tựa những quả chanh vàng. Nó không giống bất cứ thể loại âm nhạc nào tôi đã nghe trước đó. Nó có sự ấm áp của một ngọn lửa, một kết cấu và sức nặng của ngà voi đã được đánh bóng. Vừa bồng bềnh lại vừa dịu êm. Trong khi cậu chơi vài lọn tóc rơi ra trước trán cậu. Chúng đẹp tựa như chính những sợi đàn, và tỏa sáng.
Cậu ngừng lại, vuốt tóc về phía sau và quay qua tôi.
“Đến lượt cậu.”
Tôi lắc đầu, chỉ chực vỡ òa. Tôi không thể chơi vào lúc này. Không bao giờ, nếu thay vào đó tôi có thể nghe cậu ấy chơi. “Ngài chơi đi,” tôi bảo.
Achilles quay lại với những sợi dây đàn, và âm nhạc vang lên lần nữa. Lần này đồng thời cậu cũng hát, dệt giọng của mình với giọng kim trong trẻo lộng lẫy. Đầu cậu hơi ngửa về phía sau, để lộ cái cần cổ nâu vàng cong cong mềm mại. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên mép trái cậu. Không chủ đích, tôi thấy mình nghiêng người về phía trước.
Khi cuối cùng cậu ta đã dừng lại, lồng ngực tôi có cảm giác trống trải lạ lùng. Tôi nhìn cậu ấy đứng dậy để đặt cây đàn lại chỗ cũ, đóng nắp rương. Cậu chào tạm biệt thầy giáo trong khi ông ta quay người bỏ đi. Phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn, chú ý rằng cậu ấy đang chờ mình.
“Giờ chúng ta đi gặp phụ vương ta thôi.”
Tôi không dám mở miệng nói gì, thế nên chỉ gật đầu và theo cậu ấy ra khỏi phòng đi lên dãy hành lang rối rắm dẫn đến nơi của đức vua.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles