Số lần đọc/download: 2591 / 45
Cập nhật: 2018-03-07 14:34:06 +0700
Chương 3: Nhà Bác Học Cao Ly
Đ
i quanh co một lúc, Pít dẫn Văn Bình vào một căn phòng rộng thênh thang, sặc mùi thuốc sát trùng, cửa sổ treo rèm trắng, tủ và bàn ghế đều sơn trắng toát.
Văn Bình quay lại hỏi đại tá Pít:
- Giải phẫu ngay bây giờ hả anh?
Pít gật đầu. Vừa khi đó một bác sĩ bận áo choàng trắng ở phòng bên đẩy cửa bước vào. Vị bác sĩ này trạc 50 tuổi, cặp mắt sáng quắc như hai luồng điện.
Pít chỉ Văn Bình và nói với viên bác sĩ:
- Người bạn mà ông Sì Mít gửi cho bác sĩ đây.
Bác sĩ bắt tay Văn Bình, đoạn chỉ một cái ghế bành bọc nỉ trắng mời chàng ngồi:
- Người phụ tá đang sửa soạn dụng cụ. Chúng ta có thể nói chuyện tầm phào chừng 5 phút nữa.
Văn Bình nhăn mặt:
- Bác sĩ định giải phẫu mặt tôi như thế nào?
Chẳng nói chẳng rằng, vị bác sĩ rút ra trong cái bọc một tấm ảnh kiểu cạc pốt tan. Đó là chân dung nhà bác học Cao Ly, Lý Dĩ. Thoáng nhìn, chàng thấy Lý Dĩ không khác chàng mấy nỗi. Thảo nào ông Sì Mít phải lao tâm khổ tứ để tìm ra chàng. Lý Dĩ tuy hơn 40 tuổi mà nét mặt còn trẻ như Văn Bình. Đôi mắt cũng tươi cười, pha một chút ngạo nghễ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ thì còn thiếu cái nét gan dạ của Văn Bình. Đôi má và cái cằm phải cần con dao làm đẹp của bác sĩ vì cằm và má Lý Dĩ không bạnh ra một cách kiên quyết và quả cảm như Văn Bình, mà thóp vào, mềm nhũn, ẻo lả và rụt rè. Hàm răng cửa cũng cần phải sửa lại đôi chút.
Văn Bình đã trải qua nhiều cuộc giải phẫu thẩm mỹ trong cuộc đời gián điệp. Giải phẫu như vậy nhiều khi rất cần, chẳng hạn muốn biến dung mạo của chàng thành một nhân vật nào đó thì phải sửa cái mũi, một cái nheo mắt, một hai cái răng để đối phương không còn nhận ra chàng được nữa.
Tuy vậy, chưa bao giờ chàng chịu cho giải phẫu nhiều trên mặt mà chỉ bằng lòng cho sửa đổi nhẹ nhẹ ở một vài chỗ. Chẳng hạn như tỉa lại đôi lông mày cho dữ tợn hơn hay hiền hơn, cho khuôn mặt to ngang thêm hay dài ngoẵng ra, hoặc độn những tăm pông bằng cao su vào trong miệng để nâng đôi má lên cao, hoặc đút vào lỗ mũi hai cái vòi bằng nhôm hoặc bằng nhựa để biến cái mũi đẹp như nặn thành cái mũi hếch, mũi nhòm mồm, hoặc dính vào răng cửa và răng nanh một lớp vàng tây để giả làm răng bịt. Thay đổi dung mạo con người chưa đủ, phải thay đổi cách đi, cách ăn nói và điệu bộ nữa. Muốn đổi cách đi thì độn thêm da vào đế giầy, hoặc nhét một hột đậu ván vào gót chân hoặc đi giầy bên to bên nhỏ, bên nhiều tất bên ít tất.
Như mọi lần giải phẫu, Văn Bình đặt điều kiện:
- Tôi xin nói trước, tôi không chịu tàn phá trên mặt đâu đấy nhé.
Bác sĩ cười:
- Không nhiều gì đâu. Vả lại, mặt ông cũng khá giống người này. Chì cần xén qua đôi lông mày, cặm thêm mấy cái lông nheo, làm thêm mấy cái thẹo đặc biệt trong người và thêm một cái răng nanh bịt vàng, thế thôi.
Văn Bình ngạc nhiên:
- Trong người của nhân vật trong ảnh này có nhiều vết thương cũ lắm sao?
Viên bác sĩ cười:
- Cũng chẳng nhiều, độ năm, sáu cái thôi. Chỉ vì trước kia bị bỏng thuốc hóa học mà ra.
Vì điều kiện an ninh nên Văn Bình chỉ dùng danh từ «người trong ảnh» hoặc «người này» khi nhắc đến nhà bác học Lý Dĩ.
Theo thông lệ, nhân viên trong bệnh viện đặc biệt này thuộc hệ thống tin cậy của sở Mật Vụ, nhưng mỗi khi chữa chạy hay giải phẫu một ai, họ cũng không biết tên thật. Trong cuộc mổ xẻ thay đổi dung mạo này, Văn Bình được đeo cái tên M-20. M-20 là số căn phòng mà chàng được chở đến sau cuộc giải phẫu.
Tỉnh dậy, chàng thấy mình nằm dài trên một cái giường sắt trong bệnh viện. Phòng cũng quét một màu trắng toát và bàn ghế cũng trắng toát như phòng đợi. Nhìn đồng hồ tay, chàng thấy 8 giờ sáng. Thì ra chàng đã thiếp đi hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc nãy khi trời gần sáng, chàng được đưa vào phòng giải phẫu, nằm ngửa trên bàn sắt để cho một cô y tá xinh như mộng đánh thuốc mê. Có lẽ cũng vì cô bé này có bộ ngực nở nang và mời mọc nên cái mũi thuốc mê đã chụp vào miệng và thấy cô bé đếm một, hai, ba, bốn rồi mà mắt chàng vẫn thao láo nhìn ngược lên trên. Mắt chàng nghịch ngợm đến nỗi cô bé phải hôn một cái vào mí, chàng mới ngoan ngoãn ngủ đi... Cánh cửa sổ nhìn ra sông Pôtômắc vừa được mở rộng Văn Bình dụi mắt, ngắm một người y tá trẻ tuổi đứng quay lưng về phía chàng. Chàng đoán là một thiếu phụ vì những đường cong tròn trịa đặc biệt nhưng đến khi nhìn đối diện, chàng phải buột miệng kêu lên một tiếng:
- Ồ!
Thiếu nữ cúi xuống bên chàng:
- Thưa, ông cần gì?
Văn Bình lắc đầu. Chàng định tán một câu thật tình tứ nhưng chợt nhớ đến cái mặt đẹp trai của mình bị nhốt trong làn băng và bông trắng nên lại thôi. Không khéo mấy bữa nữa mở ra, mặt xấu hơn khi trước thì bực mình chết? Nhưng lẽ nào lại xấu được? Vì nhà bác học Lý Dĩ cũng đẹp trai đấy chứ!
Như có lệnh trên, cô y tá kéo ghế ngồi bên chàng. Nàng nói, giọng ngọt như đường và thánh thót như chim:
- Em là Bétsy. Bác sĩ dặn phải ngồi săn sóc cho anh ở đây. Em ngồi xuống chỗ này được không?
Chao ôi, giá mình chưa bị mổ xẻ nhỉ! Mà giá người đẹp ngồi ngay trên nệm cũng chả sao. Văn Bình liền tìm một câu ý nhị:
- Bétsy đẹp quá.
- Anh cứ hay nịnh đầm thôi.
- Cái thân hình ấy, cái mặt ấy, không ăn đứt Lana Tước nơ đi à? Gần Bétsy, Lana chỉ đáng làm bà chị xấu xa mà thôi.
Không đợi Bétsy ưng thuận, Văn Bình đã nắm lấy cổ tay tròn trĩnh trắng muốt của nàng. Văn Bình thường có cái lối tán tỉnh nguyên tử như vậy, và lần nào cũng thắng. Nhưng lần này chàng lại đại bại vì chàng không còn cái mặt khôi ngô, đôi mắt tình tứ nữa.
Bétsy để yên nhưng đến khi Văn Bình kéo nàng sát lại để hôn môi thì nàng gỡ tay ra, giọng vẫn ngọt ngào:
- Ấy, anh vừa mổ xong, thong thả đã, sao mà tham lam thế? Anh đau bệnh gì mà phải giải phẫu?
À, ra Bétsy không biết chàng vừa bị giải phẫu để trở thành Lý Dĩ. Kể ra mật vụ cũng kín mồm kín miệng đấy chứ nhỉ?
Văn Bình mỉm cười:
- Bị tai nạn xe hơi.
Nàng thở dài:
- Thảo nào mà bị thương ở mặt và ở trong người. Nhưng em nghe nói chỉ một tuần lễ là anh khỏi lại như cũ.
Văn Bình đề nghị:
- Chừng nào ra, mời Bétsy đi uống rượu nhé?
Bétsy cười:
- Xin nhận.
Lần này thì Văn Bình thắng cuộc. Hai người đang dính môi nhau thì đại tá Pít mở cửa vào lúc nào không biết. Đợi đến 60 giây đồng hồ mà Bétsy vẫn chưa chịu buông bệnh nhân nên Pít đành lùi ra, khép cửa phòng lại.
*
* *
Cũng khi ấy, ở trung tâm thí nghiệm nguyên tử Nêvađa, nhà bác học Cao Ly, Lý Dĩ còn ngủ mê mệt sau một đêm uống rượu bí tỉ tại thị trấn cờ bạc Las Vegas. Vì là ngày chủ nhật nên Lý Dĩ chưa cần thức dậy. Đêm qua chàng với Katy đánh ru lét và ái ân với nhau. Katy là một cô gái có bộ tóc bạch kim kiều diễm mà Lý Dĩ gặp cách đây hai tuần trong một sòng bạc.
Katy có thân hình đều đặn và cũng sính mặc đồ trắng như nữ diễn viên điện ảnh quá cố Joan Hắc Lô. Nàng cũng ưa đánh môi đỏ chót, đánh loang một chút ra ngoài mép như Joan. Cứ tính ngày thì Lý Dĩ gặp Katy lần đầu tiên tại sòng bạc to nhất thị trấn Las Vegas vừa đúng 15 ngày. Nhưng lần đó chàng chỉ mới được nàng nhìn một cách đắm đuối mà thôi. Trong bầu không khí ban đêm sặc mùi thuốc lá đắt tiền, mùi kẹo cao su thơm tho, Lý Dĩ ngồi trước một bàn ru lét đông khách. Chàng là khách quen của sòng ru lét, đặc biệt là ở sòng này. Phụ nữ cũng đông, hầu hết là hạng phụ nữ có dĩ vãng không ai biết, và có một thân hình nóng bỏng đầy lửa tình dục. Đó còn là những nữ tài tử điện ảnh, tìm về cái thị trấn sa mạc đìu hiu nhưng sành đổ bác này để tạm quên đi ánh đèn sáng quắc, hoặc để ly dị và kết hôn nhanh chóng. Thật vậy, nếu Las Vegas là thủ đô ăn chơi của Mỹ thì đó còn là thủ đô của các cuộc hôn nhân và ly dị nguyên tử nữa. Ở đó có các nhà thờ nhỏ xíu mệnh danh là nhà thờ kết hôn (1), mở cửa suốt ngày đêm.
Nàng ngồi đối diện với Lý Dĩ ở bàn bên. Nàng bận một cái áo trắng toát, trên cổ như ngà lấp loáng một sợi dây bạch kim nhận hột xoàn đắt tiền. Mắt nàng to và rộng, hai hàng mi dài rậm ngước về chàng như trách móc. Phải, nàng trách móc vì chàng đánh bạc quá. Lý Dĩ là nhà khoa học lỗi lạc nhưng lại có ba tật xấu. Đó là thích lái xe thật nhanh, thích đánh bạc thật to và thích gái đẹp.
Lý Dĩ có ba tật xấu mà lại chưa có vợ và còn trẻ. Vì vậy nên chàng thấy rung động khi bắt gặp cái nhìn của nàng. Nhưng chàng không được nhìn lâu vì một gã đàn ông khổng lồ, nặng đến trăm cân, cao suýt soát hai thước đến nghiêng mình mời nàng về. Katy là con một nhà triệu phú ở Nữu Ước. Nàng bước lên chiếc xe Cadillac sơn màu hồ thủy và trắng, mới tinh hảo, nệm bên trong cũng trắng.
Buổi giáp mặt chỉ kéo dài chừng 5 phút đồng hồ. Phải đợi đến hai ngày sau, nhờ định mệnh chàng mới gặp Katy lâu hơn, trong một hoàn cảnh đặc biệt hơn. Như mọi người sống trong trung tâm thí nghiệm nguyên tử Nêvađa, Lý Dĩ thường đi câu cá ngày cuối tuần trên hồ Mi đờ. Tối hôm đó, một buổi tối không trăng, Lý lái chiếc xe Jaguar có thể chạy tới 200 cây số một giờ, rời thị xã Lát Vê Gát đi hồ Mi đờ. Qua khỏi thị xã, Lý Dĩ phóng nước đại trên con đường số 93. Kim chỉ tốc độ trên xe vượt khỏi con số 100 dặm, nghĩa là xe chàng đã chạy tới 160 cây số một giờ. Ban ngày đi trên con đường này, Lý Dĩ không dám chạy tới 70 dặm nhưng ban đêm, xe cộ thưa thớt, chàng cảm thấy cần phải buông hồn cho cơn say tốc độ.
Ngọn gió đầu xuân đập phần phật vào tóc, vào da thịt chàng. Phía trước, con đường thẳng băng, nổi bật dưới luồng pha sáng quắc. Một chút nữa thì tai nạn xảy ra. Một chiếc xe có rờ mọt to tướng từ phía trước chạy lại. Bốn ngọn đèn pha chói lọi hầu như đâm thẳng vào xe chàng. Trong nửa tích tắc đồng hồ, Lý Dĩ lấy lại kịp tay lái. Tài xế chiếc rờ mọt buông một tiếng nguyền rủa. Lý Dĩ không thèm đáp lại vì bản chất thuần túy Đông phương nên chàng có tính trầm mặc và nhường nhịn.
Đến ngã tư đường 93 và 91, chàng rẽ sang bên trái, nhưng thấy bóng một người đàn bà đứng vẫy. Chàng vội từ từ dừng lại. Người đàn bà đó là cô gái diễm lệ mà chàng đã gặp hai bữa trước trong sòng bạc. Nàng là Katy. Nàng cũng đi câu cá ở hồ Mi đờ nhưng xe nàng tuột tay lái và chạy xuống bên đường. Cũng may nàng không hề gì, tay chân chỉ xây xát xoàng và chiếc xe cũng không đến nỗi hư hao nặng.
Trong cơn hoảng sợ trên con đường vắng, Katy ôm choàng lấy nhà bác học Cao Ly trẻ tuổi. Vừa khi đó một đoàn xe khác chạy tới. Thấy xe của Katy nằm lổng chổng bên vệ đường, đoàn xe dừng lại. Không may cho Lý Dĩ và Katy vì trên xe có nhiếp ảnh viên. Người này không bỏ lỡ cơ hội thu hình người đẹp và họ Lý vào ống kính.
Câu chuyện có một nội dung vô nghĩa như vậy mà hôm sau đã được tung lên một tờ báo xuất bản ở Las Vegas. Nhà bác học Lý Dĩ muốn trốn dư luận sau bao năm trốn cộng sản Á châu, vì một chuyện không đâu đã bị báo chí lôi ra ánh sáng.
Từ đêm tai nạn đó, Katy dính với Lý Dĩ như hình với bóng. Và cũng dính như hình với bóng với Lý Dĩ là con mắt của Trung tâm (2). Bức ảnh của Lý Dĩ không thoát khỏi sự theo dõi của gián điệp Nga ở Nêvađa, nên chỉ 24 tiếng đồng hồ sau khi Lý Dĩ có hình trên mặt báo là vòng lưới của Trung tâm bủa vây quanh chàng. Vòm lưới này dĩ nhiên là do sáng kiến của ông Sì Mít mà ra. Ông biết rằng trên đất Mỹ, nhất là ở sa mạc Nêvađa, nơi có nhiều trung tâm thí nghiệm nguyên tử, gián điệp Nga phải có rất nhiều. Trung tâm đương nuôi hy vọng bắt Lý mang đi như Vôn Liệt tất sẽ bám lấy dịp may hãn hữu này. Dịp may đó ông Sì Mít không muốn tạo ra trong một hoàn cảnh bất thường, chẳng hạn như dàn ra một cuộc ẩu đả dành người đẹp để cho Lý can thiệp, vì càng bất thường bao nhiêu, đối phương càng nghi ngờ bấy nhiêu. Tốt hơn là dùng một chuyện tầm thường hầu như vô nghĩa: câu chuyện một thiếu nữ đi xe nhanh bị lật gặp một thanh niên trên con đường đến hồ Mi đờ buổi tối để tung hình Lý lên mặt báo. Và khi cái mồi đã tung ra thì nhà câu cá thu mình ngồi đợi.
Đợi mãi, cơ hội cũng phải tới.
Tới vào sáng chủ nhật tràn ngập nắng tươi trong căn phòng riêng của Lý Dĩ. Lý Dĩ là một chuyên viên về những hiện tượng không gian. Phàm một vệ tinh khi bắn lên thượng tầng khí quyển thường gởi xuống những tài liệu ghi hiện tượng vũ trụ. Lý chuyên về việc giải thích các hiện tượng này. Đó là một công việc khó khăn, cần một số vốn khoa học siêu việt. Là nhà ngữ học, vậy mà chuyển qua địa hạt chuyên viên hiện tượng vũ trụ, Lý vẫn nổi danh. Một hồi chuông réo vang đánh thức Lý Dĩ dậy, chàng tung chiếc chăn đơn đắp trên người ra, đưa tay lấy máy điện thoại. Định trả lời nhưng không hiểu sao Lý Dĩ lại không muốn nữa. Sau đêm truy hoan làm chàng mệt nhoài, chàng không thích nghĩ đến công việc, vì chàng đoán phỏng đó là tiếng chuông từ phòng ban giám đốc gọi chàng. Nhưng điện thoại vẫn réo hoài. Không phải réo liên tục, nhưng nghỉ cứ một hai phút lại réo vài lần như vậy.
Một tay che miệng ngáp dài, tay kia Lý bỏ ống điện thoại vào tai, miệng hỏi alô, alô. Đầu dây bên kia là một người đàn ông nói tiếng Mỹ rất đúng nhưng giọng không phải là người bản xứ. Qua giọng nói và cách dùng chữ, Lý biết ngay đó là một người lịch sự. Nhưng nghe mấy tiếng đầu, Lý giật mình. Cái lịch sự của người đó giấu ở phía sau một mệnh lệnh. Đó là viên chỉ huy an ninh của Trung tâm thí nghiệm nguyên tử mời chàng lên văn phòng ngay có việc, và khi biết chàng đang ngủ, người đó sẵn lòng đến tận phòng chàng.
Lý Dĩ hoan nghênh:
- Vâng, nếu ông đến được thì hay quá, suốt đêm qua tôi không ngủ nên còn mệt lắm.
Viên chỉ huy an ninh đặt máy nói lên giá. Lý Dĩ ngồi dậy. Ánh nắng vàng lóe tràn qua cửa sổ vào trong phòng. Cũng như hàng trăm căn phòng khác dành cho chuyên viên cao cấp của trung tâm Nêvađa, phòng của Lý được trang hoàng khá đỏm đáng với máy điều hòa không khí, máy vô tuyến truyền hình và máy radio. Đồ đạc bằng nhựa nhiều màu, uốn theo những kiểu tối tân và đẹp mắt. Tuy Lý chưa có gia đình, chàng cũng được cấp một căn phòng khá rộng gồm phòng khách, phòng ngủ và thư viện. Phòng mà chúng ta thấy ở trên là phòng ngủ với một cái giường to lớn lót phoóc mi ca màu vàng, một cái divan bọc nỉ màu xanh nhạt đối diện với cái tủ gỗ trắng đựng quần áo.
Lý Dĩ khoác lên mình cái áo ngủ màu xanh đậm đoạn ra mở cửa vì tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi. Viên chỉ huy an ninh căn cứ là một thanh niên trạc 40 tuổi, nét mặt như tạc vào đá, trông lộ vẻ cương quyết và cứng rắn. Không đợi Lý mời ngồi, người này đã tự giới thiệu:
- Xin lỗi bác sĩ đã phải đến làm rộn vào giờ này, nhưng đây là trường hợp bất khả kháng, xin bác sĩ vui lòng tha thứ cho.
Lý Dĩ chỉ cái divan mời khách:
- Nếu ông không muốn ra sa lông thì xin mời ngồi xuống đây, dùng tạm cốc rượu cho ấm bụng đã.
Viên chỉ huy xua tay:
- Xin cám ơn bác sĩ. Tôi không bao giờ uống rượu mạnh trong giờ thừa hành công vụ.
Lý Dĩ giật mình:
- À, ông đến đây vì công vụ.
- Vâng, vì công vụ. Vì một công vụ gấp và quan trọng. Trước khi vào chuyện tôi xin mạn phép tự giới thiệu là Sim, thiếu tá, chỉ huy an ninh của căn cứ quân sự Nêvađa này. Tôi vừa nhận được lệnh trên yêu cầu cho bác sĩ biết cô Katy, người mà bác sĩ thường gặp trong thời gian vừa qua là một thành phần mà cơ quan an ninh cho là nguy hại.
Lý trợn tròn mắt:
- Thiếu tá bảo rằng Katy nguy hại ư? Thú thật tôi không thể hiểu tại sao cơ quan an ninh lại có thể kết luận một cách thiếu bằng cớ như vậy.
Sim nói tiếp, giọng luôn luôn nghiêm nghị:
- Cơ quan an ninh không bao giờ kết luận một cách hồ đồ cả, xin bác sĩ nhớ cho. Tôi được lệnh yêu cầu bác sĩ cắt đứt liên lạc ngay từ giờ phút này với cô Katy. Nếu không bác sĩ phải chịu lấy mọi trách nhiệm.
Lý Dĩ cười một cách ngạo mạn:
- Gánh chịu mọi trách nhiệm? Ông nói như thể cô ta là một tên gián điệp vậy. Ông đừng quên rằng tôi là một trong những nhà khoa học cao cấp ở Trung tâm này. Ông lại đừng quên rằng chúng ta đang sống ở một chế độ tự do. Trong bản khế ước giữa chính phủ và tôi không có khoản nào bắt tôi phải yêu những người mà các ông lựa chọn. Katy yêu tôi và tôi yêu Katy, các ông không thể và không có quyền can thiệp vào. Trừ phi…
- Trừ phi cô ta là một đảng viên cộng sản.
- Vâng, trừ phi Katy là một đảng viên cộng sản. Nhưng tôi đã hiểu Katy hơn ai hết, nàng không phải là một đảng viên cộng sản.
- Điều tôi nói lúc nãy là lệnh của bộ Quốc Phòng. Xin bác sĩ ghi nhận hộ cho.
Lý Dĩ vẫn cười tươi:
- Tôi xin ghi nhận, nhân tiện tôi mời thiếu tá một cốc huýt ky hạng ngon nhất.
Sim nghiêng mình:
- Xin vâng.
Đợi Sim uống cạn ly rượu và bắt tay ra về. Lý mới nói chậm rãi, cân nhắc từng chữ một, cốt là để chọc tức viên tư lệnh an ninh:
- À, tôi còn quên một điều nữa. Nếu ông làm tường trình về Hoa Thịnh Đốn, xin ghi thêm rằng Katy và tôi sẽ làm lễ thành hôn nội trong ngày nay tại Lát Vê Gát.
Đến lượt Sim kinh ngạc:
- Nghĩa là bác sĩ không đếm xỉa đến sự can thiệp của Hoa Thịnh Đốn?
Vẫn một thái độ nhã nhặn ngọt ngào. Lý Dĩ trả lời:
- Tôi không bao giờ coi thường lệnh của Hoa Thịnh Đốn. Nhưng ngược lại xin Hoa Thịnh Đốn đừng bao giờ coi thường tự do của một cá nhân. Tôi là công dân Mỹ. Không ai có quyền ra lệnh độc đoán cho công dân Mỹ.
Chẳng nói chẳng rằng, thiếu tá Sim bắt tay Lý rồi ra cửa, trèo lên xe díp đi thẳng về văn phòng, còn Lý mặc quần áo hối hả xuống đường tìm Katy. Thật ra hai người chưa định làm lễ kết hôn như chàng nói. Chàng cũng chưa bao giờ hỏi nàng khi nào kết hôn nữa. Nhưng vì Sim ức hiếp chàng, vì Hoa Thịnh Đốn đa nghi nên chàng phải trả đũa lại. Chàng phải cưới Katy. Cưới ngay lập tức cho bỏ ghét.
Katy ngụ trong một khách sạn sang trọng trên Main Street, cách nhà thờ kết hôn có mấy bước. Lý Dĩ bấm chuông phòng Katy. Đợi năm phút mới thấy nàng mở cửa. Nàng bận áo ngủ mỏng dính, đâu đây thơm nức mùi thịt da đêm truy hoan. Những đường cong mà làn vải tưởng cố dấu lại được dịp nổi bật dưới ánh mặt trời. Lý Dĩ trách Katy:
- Gớm, đợi mỏi cả chân mới chịu mở cửa cho người ta. Em còn ngủ ư?
Katy đáp:
- Vâng, em đương ngủ, đêm qua mệt quá.
Đúng ra nàng không ngủ. Nàng dậy từ sáng sớm và tuân theo chỉ thị của ông Sì Mít, nàng đợi tiếng chuông reo của Lý. Katy là một nhân viên phản gián của CIA có nhiệm vụ bắt dây với Lý Dĩ, làm đầu cầu cho phe Trung tâm tìm ra nhà bác học Cao Ly. Nếu tấn kịch đầu tiên, trên đường đi hồ Mi đờ có mục đích tố cáo sự hiện diện của Lý Dĩ tại Nêvađa cho Trung tâm biết, thì màn thứ hai là mánh lới bắt họ phải ra mặt. Ra mặt để bắt cóc Lý Dĩ.
Katy pha cho chàng một ly rượu mạnh, miệng nói âu yếm:
- Anh uống đi cho đỡ mệt.
Lý Dĩ nốc một hơi cạn. Uống xong Lý Dĩ nói:
- Anh muốn nói với em một câu chuyện quan trọng. Nhưng trước hết em tỉnh ngủ chưa.
- Rồi.
- Em hãy lắng nghe anh nói. Anh không muốn kéo dài tình trạng này nữa. Anh muốn cưới em làm vợ. Em nghĩ như thế nào?
Katy ôm chầm lấy chàng, reo lên:
- Trời ơi, thế còn gì bằng? Em mừng quá. Bao giờ hở anh?
Lý Dĩ hôn chùn chụt vào má nàng:
- Ngay bây giờ, chứ còn đợi đến bao giờ nữa?
Katy có vẻ sửng sốt:
- Cưới ngay lập tức à? Sao đêm qua anh không báo trước để em sửa soạn?
Lý Dĩ xua tay:
- Anh muốn tạo cho em một sự ngạc nhiên khác. Vả lại, …
Katy cướp lời:
- Vả lại, anh vừa nảy ra ý kiến cưới em chứ gì?
Lý Dĩ đáp:
- Cũng gần như thế. Ở căn cứ, người ta không muốn cho anh lui tới với em. Người ta cho em là phần tử không đáng tin cậy.
Katy bĩu môi, khinh bỉ:
- Chắc người ta nghi em là tả khuynh. Hay là anh nghe lời người ta đi.
Lý Dĩ nắm bàn tay tròn trĩnh của Katy:
- Nghe người ta ấy à? Không, không khi nào. Để tỏ cho họ biết, anh đã nhất định làm lễ thành hôn ngay với em. Trước khi đi, anh đã gọi dây nói cho nhà thờ kết hôn ở cuối phố. Em sửa soạn đi cho kịp kẻo họ đợi.
Katy bật cười khanh khách:
- Anh của em ngộ nghĩnh quá! Chưa gặp em, chưa bàn với em mà đã gọi dây nói cho mục sư. Nhỡ em không đồng ý thì sao?
Lý Dĩ kéo Katy lại sát người, thì thầm như trong cơn mơ:
- Anh biết em sẽ bằng lòng.
Lý Dĩ đặt một cái hôn cháy bỏng lên cặp môi đỏ chót hình trái tim của người đẹp kiều diễm.
Nửa giờ sau, Lý Dĩ lái xe đưa Katy đến nhà thờ kết hôn.
Lòng Lý Dĩ vui như mở hội. Chàng sẽ chơi cho thiếu tá an ninh Sim và Hoa Thịnh Đốn một vố đau điếng. Để rồi xem chàng lấy Katy, họ sẽ phản ứng ra sao?
Chú thích:
(1) Tiếng Mỹ gọi là Wedding Chapel.
(2) Giới do thám thường gọi gián điệp Nga là Trung tâm.