Số lần đọc/download: 2584 / 41
Cập nhật: 2016-07-02 21:21:12 +0700
Chương 3: Mẹ Tôi Cũng Là Yêu Nghiệt
C
hỗ tiệm canh cay này bị tôi và Hạp Tử biến thành “buổi hồi tưởng tình hữu nghị của bạn học Hà Tư và Quan Tiểu Yến.” Chúng tôi lúc khóc lúc cười, lôi những chuyện xấu của nhau ra nói, còn uống cả bia, cho đến khi chủ quán đuổi người, mới quyến luyến không rời mà thanh toán rồi đi về.
Lúc đó tôi liền có cảm xúc, chúng tôi mới quen nhau hơn hai mươi năm, khi bóc mẽ đối phương đã có thể bóc mẽ đến tận nửa đêm, vậy đợi khi hai chúng tôi quen biết nhau hơn năm mươi năm hay sáu mươi năm, há chẳng phải là sẽ kể mất ba ngày ba đêm sao? Ngẫm nghĩ thấy thật kinh khủng.
Tôi nói cách suy nghĩ của tôi với Hạp Tử, ai biết được cô ấy lại xua tay một cái, nói ngọng nghịu không rõ: “Cậu đã kết hôn rồi, làm gì còn nhiều thời gian dành cho mình nữa chứ? Nếu như bóc mẽ, cũng phải do cậu và anh chàng BMW của cậu bóc mẽ nhau chứ...”
“Anh ấy không phải tên BMW, anh ấy tên là Giang Ly.” Lòng thương cảm dư thừa của tôi vẫn không quên cải chính, tuy cái tên này cũng chẳng tốt hơn gì so với BMW, vừa nghe chỉ thấy như một người qua đường.
Lúc này Hạp Tử đại phát thi hứng, nghênh đón gió đêm hét: “Hỗ Giang Ly dữ Tích Chỉ hề, nhẫn Thu Lan dĩ vi bội[1], tên hay, tên hay!”
Quả nhiên rượu vào thường nói thật lòng, tôi sớm đã nhìn ra, trong tận xương cốt Hạp Tử thực sự là một thi nhân phong nhã vô cùng, nếu không thì cũng sẽ không đọc diễn cảm Ly Tao trong gió trời lồng lộng thế này.
Tôi liền chọc chọc vào bộ ngực của cô ấy, khinh thường nói: “Vậy sao anh ta không tên là Thu Lan? Cái tên đó tao nhã hơn nhiều!”
“Thu Lan là tên con gái.”
Tôi vừa muốn khen ngợi Hạp Tử vẫn còn tỉnh táo, đột nhiên phát hiện người vừa rồi nói câu này... là đàn ông?
Tôi hốt hoảng quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn đường phía sau lưng bọn tôi. Anh ta đứng ngược sáng, không nhìn rõ mặt, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ đoán ra anh ta là... Giang Ly?!
Thiện tai, tôi không uống say chứ...
Tôi dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại anh ta, không sai, chính là Giang Ly. Thế là tôi ngượng ngùng chào hỏi: “Thật trùng hợp...”
Anh ta đi đến, ánh mắt vô tình mà như cố ý lướt qua ngón tay tôi vừa chọc Hạp Tử, nói dửng dưng: “Hóa ra cô quả nhiên có khẩu vị này, chẳng trách nhanh như vậy đã đồng ý kết hôn với tôi.” Gay và les, sự phối hợp tuyệt vời.
Tôi nhìn lại một chút vòng ngực cỡ D của Hạp Tử, lắc đầu nói: “Tôi cũng không có khẩu vị nặng đến thế này đâu, he he...”
Giang Ly nhìn Hạp Tử đang say như chết ở trong lòng tôi, nói: “Tôi đưa hai cô về nhà.” Ngữ khí rất khẳng định, cái loại không dễ để cho người khác làm trái ý này. Tôi thở dài, người đàn ông này... có chút mạnh mẽ đó...
Cũng tốt, tiết kiệm được tiền gọi xe, dù gì anh ta đã là chồng của tôi rồi, cần dùng thì dùng. Tôi vừa muốn ra vẻ khách sáo một chút thì thấy Giang Ly nói với một người phía sau anh ta: “Cậu về trước đi.”
Lúc này tôi mới chú ý đến, hóa ra phía sau lưng anh ta còn có một người con trai. Tôi nghển cổ lên nhìn, lập tức mở to mắt, nói không ra lời.
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn! Ông trời thật không công bằng!!! Vì sao người con trai kia nhìn bề ngoài còn xinh đẹp hơn tôi chứ... A a a a a a...
Cặp lông mày xinh đẹp kia, cặp mắt long lanh kia, còn cả cặp môi khiến người ta muốn cắn cho một cái kia, thêm vào đó là làn da không chút tì vết... Nếu không phải đã biết Giang Ly là gay, tôi nhất định sẽ cho rằng cậu ta thực sự là một cô gái giả trai...
Giang Ly có lẽ hiểu nhầm tôi rồi, lúc này anh ta lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu mang chút khinh bỉ: “Cô là loại mặn chay không kiêng, nam nữ đều ăn à?”
Tôi biết mình thất thố, thế là ngượng ngập ho một tiếng, cười nói: “He he he he, đâu có đâu có, tôi làm sao dám có ý chạm vào người của anh... cái đó, anh đang hẹn hò, vậy chúng tôi không làm phiền...”
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Giang Ly cắt ngang: “Đi thôi, phụ nữ lúc nào cũng dài dòng thế này.”
Tôi kéo Hạp Tử đi theo sau Giang Ly, chưa hết do dự quay đầu nhìn tiểu mỹ nam kia một cái, tuy đã cách một đoạn xa, không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta lúc này, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong cặp mắt mơ hồ đó lộ ra vẻ nóng bỏng và thù ghét?
Thế giới này tương đối hỗn loạn, tôi nghĩ nghìn chén không say như tôi đây, hôm nay thực sự là say rồi.
[1] Đây là hai câu trong bài từ nổi tiếng của Khuất Nguyên có tên là Ly Tao. Tạm dịch nghĩa là: Giang Ly và Bạch Chỉ toát ra mùi thơm thoang thoảng, lấy hoa lan của mùa thu làm dây đai áo. (Giang Ly, Tích Chỉ, Thu Lan đều là tên các loài thực vật.)
Lúc này Hạp Tử đã say đến mức không còn tỉnh táo, không đến mức làm người khác tức giận, nhưng vẫn không quên làm cho tôi mất mặt. Cô ấy ngồi ở ghế sau xe của Giang Ly, dựa vào vai tôi, rên rỉ nói: “Gọi anh chàng BMW của cậu đến đón chúng ta đi, không phải các cậu đã kết hôn rồi sao...”
Giàn Ly nói, giọng điệu không tốt lắm: “Anh chàng BMW? Cô giới thiệu về tôi với cô ấy như vậy à?”
Tôi gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Cô ấy không ai nói mà tự biết”.
Hạp Tử tiếp tục rên rỉ: “Hai người chẳng phải là gặp tiếng sét ái tình sao?”
Giang Ly nhạo báng: “Tiếng sét ái tình?”
Tôi tiếp tục giả ngốc: “Cô ấy tự suy ra đấy.” Thì sao chứ, chẳng lẽ phải bắt tôi nói sự thật, anh là người đồng tính?
Người Hạp Tử mềm nhũn ra trượt xuống, tôi lại xốc cô ấy dậy, dựa vào vai tôi lần nữa, cô ấy nói rất rõ ràng( chú ý từ này, tôi rất buồn bực!): “Nếu như anh ta dám có lỗi với cậu, mình sẽ thiến anh ta!”
Giang Ly gần như tức chết: “Thiến tôi?”
Tôi nhắm mắt, che chắn tất cả các sóng âm.
Cuối cùng, trong những lời lẽ linh tinh của Hạp Tử, Giang Ly đưa ra một câu tổng kết, chỉ đúng vấn đề: “Vật dĩ loại tụ”.
Đợi một lúc lâu, không nghe thấy anh ta nói tiếp câu “ Nhân dũ quần phân”. Tôi trấn tĩnh, phẫn nộ rồi.
Bởi vì tôi phẫn nộ đến mức rất trấn tĩnh, cho nên tôi chẳng nói gì, dựa vào ghế xe tiếp tục giả điếc.
Tôi tổng kết một chút về ấn tượng của tôi trong lòng Giang Ly,
Đầu tiên, không có ý tứ, lần đầu xem mặt đã kết hôn. Thứ hai, nam nữ đều thích. Trêu ghẹo bạn giá của mình, còn thèm thuồng nhìn bạn trai của anh ta, đây cũng là kiểm chứng điểm thứ nhất. Thứ ba, thực dụng. “ Dùng” anh chàng BMW” để giới thiệu về anh ta, đây cũng có thể kiểm chứng điểm thứ nhất. Thứ tư, hư vinh. Tự nói mình và Giang Ly là trún' tiếng sét ái tình”> Thứ năm, hung dữ, quái dị. Cái này thì tôi cũng chẳng nói được gì, dù quan niệm nghệ thuật của từ “ thiến” cũng hơi sâu xa, diệu kỳ quá...
Không khí trong xe nhất thời có chút ngượng ngập, Hạp Tử tiếp tục nói năng lung tung, tôi và Giang Ly đều im lặng.
Khi sắp về đến nhà tôi, Giang Ly đột nhiên hỏi: “Cô ở cùng cô ấy à?” Vừa rồi khi Giang Ly hỏi tôi nhà cô ấy ở đây, tôi nói đại chỉ giống như nhà tôi, lúc đó ánh mắt của anh ta liền có chút quái dị.
Tôi lắc đầu giải thích: “Không chúng tôi chỉ là hàng xóm”. Nói rồi, tôi lại do dự một chút, bổ sung: “Tôi không phải là les”.
Tôi biết gay thường không thích tiếp xúc với con gái, cho nên tôi vô cùng hiểu ý, từ chối ý tốt muốn giúp đỡ tôi của Giang Ly, một mình tôi lôi Hạp Tử lên lầu. May mà chúng tôi đều ở tầng hai, không khó leo lắm.
Tôi tìm chìa khóa nhà Hạp Tử trong túi của cô ấy, nhanh nhẹn mở cửa, bât đèn, vào phòng ngủ, sau đó quăng cô ấy xuống giường. Bố mẹ của Hạp Tử không sống cùng cô ấy, cô gái già hai mươi bảy tuổi này, sống một mình...Không có bố mẹ ở bên cạnh thật tốt, có thể uống rượu theo sở thích đến nửa đêm mới về nhà, còn tôi thì...không vấn đề, dù gì tôi đã có giấy chứng nhận kết hôn, sau này lão thái thái kia không làm gì được tôi, cũng không thể lúc nào cũng thay con rể quản giáo tôi nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi càng cảm thấy quyết định kết hôn của mình thật sáng suốt, dù gì sau khi kết hôn cùng Giang Ly, tôi muốn về khi nào thì về khi đó, đêm không về thì anh ta cũng không quản được.
Tôi rón rén quay về nhà, tưởng mẹ đã ngủ rồi, nhưng không ngờ, tôi vừa mới bước được hai bước vào phòng, đèn bên trong đột nhiên sáng lên.
Mẹ tôi đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn tôi bằng vẻ mặt u ám oán hận, đến mức mà trong lòng tôi nhen nhóm ngọn lửa áy náy, chỉ hận không thể lập tức ôm chân mẹ khóc nức nở, gào lên ăn năn.
Mẹ tôi không đợi tôi nói, liền áp chế trước, giọng nói run run tức giận: “Yến Yến, sao con nhẫn tâm để mẹ một mình ở trong phòng trống thế này?”
Tôi”...”
Khụ khụ, bạn không nhìn nhầm, thực sự không nhìn nhầm! Đây chính là người mẹ phong nhã hào hoa tuyệt thế của tôi, hơn hai mươi năm nay tôi vẫn luôn cùng bà ấy đấu trí, đấu dũng, đấu da mặt, chẳng dễ dàng gì...
Tôi nuốt nước bọt, yếu ớt nói lại một câu: “Chẳng phải con về nhà rồi sao?”
Mẹ tôi dừng lại một lát, dùng thân thể năm mươi tuổi nhưng thân thủ là của người mới tròn hai mươi, trong thoáng chốc, bà lướt đến trứơc mặt, hít ngửi trên dưới phải trái khắp người tôi một lượt, nhíu mày nói: “Lại đi uống rượu à?”
Tôi phủ nhận rất thản nhiên: “Không có, là Hạp Tử, uống đến mức say nát như bùn, con vừa mới đưa cô ấy về nhà”. Hạp Tử, chị đảm bảo, đây là lần cuối cùng bán rẻ em.
Mẹ trừng mắt biểu thị tuyệt đối không tin tưởng những lời quỷ quái của tôi: “Mẹ còn tường rằng con đi hẹn hò chứ, hóa ra lại vất vưởng cùng Hạp Tử”.
Tôi đường hoàng cải chính: “Mẹ, cùng với Hạp Tử không gọi là vất vưởng, cùng với đàn ông ra ngoài mới là vất vưởng.”
Mẹ ngái ngủ ngáp dài: “Mẹ càng hy vọng con có thể ra ngoài vất vưởng cùng đàn ông”.
Thế là tôi kéo mẹ tôi ngồi xuống sofa, uyển chuyển móc từ trong túi ra một cuốn sổ đỏ, hai tay đưa đến trước mặt bà: “Mẹ, cho mẹ xem thứ này.”
Mẹ tôi đón lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn, vừa lật vừa oán trách: “Đứa con gái này, sao mà tùy tiện lấy đăng ký kết hôn của người khác đi....nếu như con cũng có một cái chắc..” Nói đến đây bà bỗng im bặt.