Số lần đọc/download: 1230 / 42
Cập nhật: 2019-04-12 13:00:36 +0700
Chương 3: Tướng Cướp Đổi Mạng - II
7
là con số chứa nhiều ý nghĩa đối với ông Lương. Ông không thể nào quên một một trưa thứ 7, cách nay 7 tháng, nhân ngày kỷ niệm sinh nhật thứ 7 của Hồng Điệp, gia đình ông ra Vũng Tàu đổi gió.
Ngày ăn mừng sinh nhật suýt nữa là ngày giỗ cùa Hồng Điệp. Vả suýt nữa ông cò Lương thành góa bụa...
Trời mới xế trưa nên bãi biển còn vắng. Bãi Sau chỉ lèo tèo mấy người ngoại quốc không sợ nắng. Nắng mỗi lúc một gắt, bé Hồng Điệp đòi nhặt vỏ sò, ông cò Lương đành phải chiều con.
Bé Hồng Điệp mặc cái may-ô mầu hồng xinh tươi. Da nó trắng như da trứng gà bóc, ông ngắm con hoài không chán. Nó đội mũ vải rộng vành, men theo những tảng đá mấp mé mặt nước, cười nói vui vẻ luôn miệng. Vợ ông cò không tắm tuy thân hình bà chưa đến nỗi bị tuổi tác làm sộc sệch. Bụng bà còn thon mỏng như con gái, không ai biết bà mang thai hơn hai tháng. Bà nằm dài trên cái khăn bông rộng nhiều mầu sặc sỡ, mắt đeo kiếng đen để che nắng.
Gia đình ông đến Cấp từ sáng sớm. Đáng lẽ ông ra xe từ nãy vì buổi tối ông có cuộc họp quan trọng hàng tháng với cấp chỉ huy ở Saigon. Ông hoãn lại một giờ theo ý muốn của bé Hồng Điệp. Con bạn thân cùng lớp của nó có một bộ vỏ sò thật đẹp. Ba thích bướm, ba cất hàng ngàn con bướm đủ giống, đủ cỡ, đủ mầu trong nhà, con không thích vỏ sò được, hả ba? Con đã lượm được khá nhiều, chỉ cần mấy cái nữa thôi... ba ơi, ba chịu khó lại chỗ con chỉ đề gỡ cái vỏ trắng xóa bám chặt vào đá... Nó đấy, ba thấy chưa? Bé Hồng Điệp líu lo như chim sơn ca. Nó năn nỉ cha nó bằng những lời lẽ dễ thương. Biết sẽ về chậm, thất lễ với thượng cấp ông cò Lương vẫn phải chiều con gái. Hồng Điệp là tất cả đời ông. Ông sẵn sàng đổi cuộc sống của ông để lấy nó. Huống hồ chỉ ở lại một giờ đồng hồ để nhặt vỏ sò trên bãi biển vắng...
Bãi biển vắng thật. Chẳng hiểu sao ông cò Lương quên bẵng điều đó. Ông quên bẵng Bãi Sau là nơi giấu nhiều bẫy ngầm. Vô ý sẩy chân xuống biển, gặp hố sâu hoặc nước xoáy là tai nạn chết người xảy ra như chơi. Nói cho đúng, ông đã cẩn thận theo dõi bé Hồng Điệp, từng giây từng phút. Ông luôn luôn canh chừng nó. Vợ ông dặn đi dặn lại:
- Cẩn thận, nghe anh!
Ông cười:
- Nó có nhảy xuống tắm mới cần cẩn thận! Không lẽ tự dưng nó bị nước cuốn.
- Đừng nói gở anh ơi. Anh nên cẩn thận vì ở đây tháng nào cũng có người chết.
- Dĩ nhiên. Không biết bơi thì la cà đến Bãi Sau làm gì. Tắm ở Bãi Trước thì chết đuối sao nổi.
- Tuần trước, một ông chủ hãng buôn không tắm mà bị chết đuối ở đây. Ông ta không phải là nạn nhân thứ nhất. Nhiều người đã bị chết đuối trước ông, một cách lãng xẹt.
- Lãng xẹt?
- Vâng... không tắm mà bị chết đuối là lãng xẹt... Ông ta đang đứng trên tảng đá, bị trượt chân té xuống nước. Chỉ có thế thôi. Nước ở đó chỉ lên đến đầu gối Ông ta lập tức bị nước cuốn ra khỏi bờ. Ông ta kêu cứu nhưng không ai đến kịp. Hôm ấy bãi biển quá vắng. Đến khi người ta từ quán ăn bên trên chạy xuống thì nạn nhân đã chìm lỉm. Gần chục tay bơi giỏi cộng với hai chiếc ca-nô сấр cứu mở cuộc tìm kiếm suốt ngày mà không thấy gì hết. Nạn nhân đã bị sóng ngầm сuốn kéo ra khơi. Dân chài ở đây nói rằng dọc bờ biển có 4, 5 chỗ sóng ngầm rớt xuống là chết. Chết mất xác. Trừ phi bơi thật giỏi, hoặc được cứu kịp thời... Nè anh, em nóng ruột quá anh ơi... chúng mình về đi...
- Chắc cái thai nó hành em... Đích thị là con trai. Sau này nó nghịch phải biết.
- Không phải cái thai. Sự nóng ruột của em hơi lạ. Em vừa có linh tính...
Vợ ông cò Lương không nói hết câu. Đang nằm nghiêng nhìn ra khơi bà đột nhiên vùng dậy gọi thất thanh:
- Hồng Điệp, Hồng Điệp đâu rồi?
Vợ ông cò Lương đã nhìn thấy tai nạn trước khi nó xảy ra. Bé Hồng Điệp đang chới với trên mặt nước sủi bọt đục ngầu. Tại sao nó té, không ai rõ. Những tiếng «ba ơi» tuyệt vọng không át được tiếng rền của sóng. Bầu không khí yên lặng gần như bất động bỗng lay chuyển dữ dội, những đợt sóng cao ngất nổi lên cách bờ một trăm mét rồi cuồn cuộn chạy vào.
Ông cò Lương choáng váng, lưỡi và tay chân cứng lại. Ông vốn điềm tĩnh, hơn một lần trước cảnh hiểm nghèo, tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng ông vẫn thản nhiên như không. Lần này, ông không còn là ông nữa. Ông muốn kêu con mà tiếng kêu của ông bị khô cứng thành cục trong cổ họng. Ông muốn phóng nhanh như hỏa tiển về phía bé Hồng Điệp song khoảng cách mươi mười lăm mét khi ấy lại xa lắc, xa lơ, xa đến nỗi ông cò có cảm tưởng ông đi suốt đời cũng không thể đến nơi.
Sau cùng ông vẫn rút được hai chân khỏi phiến đá. Ông chỉ chạy được một bước thì ngã sóng soài. Trán ông bị đập vào mỏm đá nhọn, máu tuôn xối xả. Ông bị xửng vửng, không sao ngồi dậy được nữa. Ông nghe loáng thoáng bên tai tiếng kêu của bé Hồng Điệp và tiếng kêu của vợ ông. Hai tiếng kêu quyện chặt vào nhau như muốn xé toang nhĩ tai ông và bầu không khí xế trưa trên bãi biển Vũng Tàu...
Vợ ông đã nhìn thấy ông ngã vùi. Bà biết ông cò Lương không thể tiếp tục cứu bé Hồng Điệp được nữa. Chỉ còn lại mình bà. Trên bãi biển lơ thơ vài cặp nam nữ tắm nắng. Bà không biết cách cứu người sắp chết đuối.
Vậy mà bà nhảy ùm xuống biển...
Bé Hồng Điệp bị ngập nước đến ngực. Hai cánh tay trần trắng trẻo, mũm mĩm của nó ngoắt vẫy rối rít. Nước ngập đến cổ. Rồi ập vào cái miệng ưa làm nũng mẹ của nó. Nó ho sặc sụa. Nhưng nó vẫn nổi. Tình trạng mẹ nó còn bi thảm hơn nhiều. Bà vừa lăn xuống nước thì chìm luôn...
Ông cò Lương chứng kiến rõ ràng những gì đang xảy ra cho vợ và con ông. Ông nhìn thấy mà không thể hành động. Thân thể ông bất động như tượng đá. Cho dẫu ông phục hồi được sự dẻo dai thường ngày cũng vô ích. Vì ông bị bong gân chân cả hai mắt cá đều bị thương cùng một lúc. Định mạng éo le thật!
Khi bé Hồng Điệp sắp chìm hẳn và bị nước cuốn ra xa thì một thanh niên vạm vỡ từ trên cao nhào xuống. Thanh niên còn mặc nguyên quần tây ống rộng lòa xòa và đeo kiếng mát. Y đang ngồi hút thuốc lá một minh trên bờ thì thấy hai mẹ con bé Hồng Điệp gặp nạn. Trong lúc tuột xuống biển, y bị thương nơi vai, máu ướt đỏ áo sơ-mi trắng. Nhưng y không lưu ý tới. Y chuồi nhanh ra xa, bé Hồng Điệp chỉ còn nửa bàn tay ngo nguẩy trên mặt nước bập bềnh.
Y tỏ ra thành thạo về môn cứu người chết đuối. Trong loáng mắt, y nắm được tay Hồng Điệp, ôm xốc lên vai. Y chuyền nó cho một người đàn ông vừa từ trên bờ xuống phụ giúp. Việc cứu bà vợ của ông cò Lương có vẻ khó khăn hơn nhiều. Thanh niên phải hụp lặn nhiều lần mới tìm thấy. Khi bà được vớt lên thì thân thể đã lạnh, bụng phình nước. Thanh niên áp dụng phương pháp hô hấp nhân tạo trước con mắt thán phục của công chúng.
Lâu lắm, nạn nhân vẫn trơ như khúc gỗ. Ông cò Lương mếu máo:
- Tội nghiệp, vợ tôi không thở nữa rồi...
Thanh niên ngẩng đầu:
- Ông yên tâm. Bà nhà sẽ sống lại.
Y nói đúng. Ngực bà phồng lên xẹp xuống nhè nhẹ. Khi xe Hồng thập tự rú còi đến Bãi Sau thì hai mẹ con đã hoàn toàn bình phục. Ông cò Lương mải quấn quýt bên vợ và con, quên phứt ân nhân. Ông hốt hoảng vịn vai một người bạn lê chân lại phiến đá gần đấy, ân nhân của ông đang xách cái tủi vải đựng đồ tắm, sửa soạn lên xe hơi.
Xe hơi của y là chiếc 2 ngựa cũ kỹ, sộc sệch, sườn tôn lở sơn, méo mó gần hết. Y trèo lèn xe, sắp nổ máy thì ông cò Lương hớt hơ hớt hải đến bên.
- Ông ơi, ông ơi!
Thanh niên giật mình:
- Ông gọi tôi?
Ông cò Lương nói:
- Vâng... ông là ân nhân của gia đình tôi. Ông đã cứu sống ba người. Phải, cứu sống bốn người...
- Có hai thôi.
- Vợ tôi mang thai được hai tháng rưỡi. Vợ tôi, con gái Hồng Điệp của tôi, và cái bào thai. Vị chi là ba. Nếu họ chết đuối hôm nay chắc chắn tôi sẽ nhảy luôn xuống biển. Ơn của ông, tôi...
- Ơn với huệ gì...
- Ông là người can đảm tôi chưa từng thấy.
- Ha ba... Tôi rút rát lắm. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại nổi hứng lao đầu xuống biển. Thôi, chào ông nhé, tôi đi đâỵ.
- Phiền ông nán lại một lát.
Thanh niên nhăn mặt:
- Nán lại, nán lại, ông muốn gì?
Giọng nói của y khô khan, hầu như bực bội. Lông mày у ríu lại, đầy vẻ dữ tợn. Giây phút ấy ông cò Lương mới có dịp quan sát kỹ mặt y. Khổ mặt xương xương, nước da xanh tái này thường biểu hiện cho một nội tâm khép kín, lạnh lùng như nước đá. Lăn lộn nhiều năm trong nghề, ông cò Lương không thể xét lầm. Thanh niên vừa cứu sống gia đình ông thnộc loại sắt đá và tàn nhẫn. Tại sao у lại cứu sống gia đình ông?
Chỉ một tích-tắc đồng hồ sau, ông cò Lương hối hận tràn trề. Bộ áo chùng có làm ông thầy tu được đâu, ông chợt nghĩ. Những năm sống trà trộn với tội phạm khiến ông méo mó nghề nghiệp cũng nên. Tướng mạo của gã thanh niên không mấy hào hoa, biết đâu у mang trong lồng ngực trái tim của bậc đại thánh...
Ông cò Lương dịu dàng, tha thiết:
- Tôi là Nguyễn Văn Lương, thẩm sát viên Công an. Nhà riêng của tôi ở... Yêu cầu ông cho biết quý danh để gia đình tôi đến tận nơi cảm tạ...
Thanh niên quay sang bên, lúi húi tra chìa khóa công-tắc. Động cơ nổ ròn, y đeo cặp kiếng mát lớn như kiếng tài-xế xe đua trên vòng chảo, giọng ồm ồm:
- Khỏi cần.
Thanh niên đạp mạnh ga xăng. Chiếc xe hai ngựa mỏng mảnh lại khỏe đáo để. Nó chồm lên giốc, bụi đỏ bắn tung tóe. Mũi miệng ông cò Lương bị bụi đỏ xâm chiếm. Ông ôm ngực ho sặc sụa. Xe cua gã thanh niên khuất ở khúc rẽ ông mới nhún vai:
- Hơi lạ... Người đâu mà tốt thế... Làm ơn xong lặng lẽ bỏ đi, không muốn ai biết tên... Riêng mình, cái ơn cứu tử ấy mình sẽ không quên, không bao giờ quên.