Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Chương 1- Part 2
N
ăm ngày sau, hoàng cung ngự thư phòng.
“Thần, Sở Dịch khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Sở Dịch cúi người hướng hoàng đế thỉnh an.
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Đương kim thiên tử, Long Ngự nhìn Sở Dịch đang đứng, lòng thầm đánh giá một phen rồi mở miệng “Có biết ngày hôm nay trẫm tuyên ngươi tới vì chuyện gì?”
“ Thần không biết. Hoàng thượng có chuyện gì mong nói thẳng.”
Sở Dịch thầm nghĩ, hoàng thượng đột nhiên triệu hắn vào cung, lại “khách khí” như vậy. chẳng lẽ… Sở Dịch không dám nghĩ tiếp, đứng ở đó chờ hoàng đế mở miệng.
“Đã như vậy trẫm sẽ nói thẳng, thái hậu muốn ngươi…”
“Hoàng thượng! Thần đệ một lòng nghĩ mang binh giết địch, chuyện riêng của thần không muốn lãng phí tâm tư của hoàng thượng.”
Không đợi hoàng thượng nói xong, Sở Dịch vội vàng nói chính ý nghĩ trong lòng. Sở Dịch đã rõ ràng, sợ là thái hậu bắt hoàng thượng muốn hắn thành gia. Sở Dịch cười khổ, gia như thế nào, vì sao phải thành gia, gia cách đây nhiều năm về trước đã mất rồi, đối diện với những thứ như gia đã không còn cảm giác gì.
“Ngươi cũng đến tuổi lập gia thất, không nên cố chấp nữa, nên nghe lời thái hậu đi. Trẫm cùng thái hậu sẽ giúp ngươi tìm một vị phu nhân tốt.” Hoàng đế tận tình khuyên bảo lên khuyên bảo xuống, ai!
Có người làm hoàng đế phải ăn nói khép nép, hoàng đế như thế còn phải chọn hồng nương hộ hắn. Ai! trong lòng hoàng thượng liên tục thở dài.
“Hoàng thượng! Thần còn muốn đi kiểm tra quân vụ, nếu như không có việc gì khác quan trọng, thần xin cáo lui” Dứt lời liền phất thân muốn ly khai.
“Dừng! Sở Dịch tiếp chỉ “ Long Ngự biết Sở Dịch lại dùng chính sách kéo dài, không thể làm gì hơn đành phải dùng thủ đoạn vậy. Trẫm cũng không muốn a, thái hậu bức trẫm, trẫm không còn cách nào khác nha. Trong lòng áy náy, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói:” Sở Dịch còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ!”
Sở Dịch cứng nhắc xoay người quỳ xuống, ánh mắt băng lãnh, nắm chặt tay, từng chữ từng chữ nói:” Thần – tiếp – chỉ.”
“Sở Dịch quanh năm mang binh chinh chiến, vì nước cống hiến, lập nhiều chiến công, nhưng lại làm lỡ mất chung thân đại sự,, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại,vì công lao, trẫm vi Sở Dịch ban hôn, nửa tháng sau cưới vợ thiên kim Liễu phủ Liễu Song Song, không được chậm trễ, khâm thử!”
Tự mình tuyên xong khẩu dụ lại nói “ Lĩnh hội nỗi khổ tâm của thái hậu, tất cả chiếu chỉ làm theo, trẫm còn nhiều tấu chương cần phê duyệt, ngươi trước đi xuống đi.” Long Ngự nhìn Sở Dịch ánh mắt băng lãnh, vội vàng đuổi khách.
Sở Dịch đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào xoay người ly khai ngự thư phòng.
“Người đâu” Long Ngự hô.
“Hoàng thượng có gì phân phó “ Thái giám hầu tại bên người vội vàng hỏi.
“Mang đạo thánh chỉ này đến nhà Liễu Sĩ Viên thành nam …”
Hoàng đế cầm trong tay thánh chỉ đưa cho tiểu thái giám, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Cái gì? Tứ hôn! Cha nói hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn?” Trong đại sảnh truyền đến tiếng thét như sư tử hống của Song Song.
Vừa đi dạo bên ngoài trở về nghe được tin tức này, đầu có chút hôn mê, bình thường cái đầu thông minh là thế, lúc này cũng không dùng được nữa. Nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hoàng đế như thế nào biết sự tồn tại của nàng? Mạc danh kì diệu như thế nào mà bị hoàng thượng tứ hôn?!
“Đúng thế, hoàng thượng gả ngươi cho Uy vũ đại tướng quân Sở Dịch, nửa tháng sau phải thành hôn.” Đang nói chính là Liễu Sĩ Viên tra án mấy ngày trước trở về.
Hắn còn đang vì nữ nhi không chịu lập gia đình mà phiền não, rụng không ít tóc, việc này làm hắn vui mừng còn không kịp.
“Con không lấy chồng.” Song Song nhìn phụ thân cười có chút đểu giả, ảo não nói.
“Không được” Liễu Sĩ Viên quát nhẹ.
“Cha cứ ép buộc con, con phải đi tìm sư phụ nói người mang con đi giang hồ một chuyến.” Song Song uy hiếp phụ thân, kì thực nàng cũng không hề muốn bỏ nhà đi. Đây là nơi nàng yêu quý nhất.
“Sư phụ ngươi luôn thần bí xuất hiện, thần bí biến mất, ngươi tìm thế nào, nữ nhi?” Liễu Sĩ Viên cười ha hả nhắc nhở Song Song.
Đúng rồi
Sư phụ luôn luôn xuất hiện không báo trước, dạy nàng võ công trong vài ngày, lưu lại một câu “Luyện tập chăm chỉ” rồi lại không thấy người. Mỗi lần đều là như thế, Song Song cũng đã quen, thậm chí nàng cũng không biết sư phụ ở nơi nào, làm cái gì, biết đâu mà tìm. Ai!
“Thế nhưng cha, nữ nhi còn không muốn gả nhân, nữ nhân muốn cùng cha “ Uy hiếp không được, đành phải làm nũng thôi!
Liễu Sĩ Viên giả vờ khổ não nói “Nữ nhi a, đây là thánh chỉ, lệnh vua không thể trái a, kháng chỉ, hậu quả chắc ngươi cũng biết? Ngươi muốn cha rơi đầu mới được?” Kì thật đây cũng là lời nói thực, tin tưởng bảo bối nữ nhi của hắn cũng không đành lòng thấy hắn đầu một nơi, thân một nơi đâu! Hắn kì thực rất muốn nữ nhi lập gia đình sớm một chút, còn nữa, hắn cũng nghe nói về Sở Dịch, nhân tài khó tìm, cũng không nghe có bất lương đam mê gì, không thích những nơi phong hoa tuyết nguyệt, thật là một thanh niên đầy hứa hẹn! Làm sao có thể bỏ qua!
Song Song sao lại không biết hậu quả nếu kháng chỉ, nếu nàng tùy hứng kháng chỉ chắc chắn sẽ liên lụy đến người nhà. Đạo lí thật minh bạch, thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ tràn ngập “ Không muốn” hai chữ.
“Song nhi nếu thật không muốn gả chồng, cha lập tức đi từ chối hoàng thượng, cùng lắm thì cha và ngươi cùng mất đầu.” Liễu Sĩ Viên vẻ mặt thảnh nhiên cầm thánh chỉ hướng ngoài viện đi.
“Cha, trở về, nữ nhi gả đi là được.” Song Song một tay túm áo phụ thân, không cam lòng nói.
Liễu Sĩ Viên nở nụ cười, đương nhiên là trong bụng cười thầm, nữ nhi gả chồng là chuyện tốt, cũng làm thê tử đã mất an lòng.
Song Song nhìn phụ thân tuổi đã cao, trên đầu đã có vài sợi tóc bạc, lập gia đình rồi, không thể phụng dưỡng phụ thân được, chỉ có phụ thân một người cô độc cùng tịch mịch ở trong viện này, một mình tưởng niệm mẫu thân, nghĩ đến thế ngực Song Song một trận đau đớn, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Nhìn nữ nhi đang ôm tay mình, Liễu Sĩ Viên không khỏi buồn lòng, tiểu cô nương ngày nào đã trưởng thành, cũng phải lập gia đình rồi, nhìn nước mắt nữ nhi, hắn biết trong lòng con đang nghĩ gì.
“Lớn như vậy còn khóc nhè, yên tâm, cha biết tự chăm sóc bản thân.” Liễu Sĩ Viên tay nhẹ nhàng vỗ về đầu con gái thoải mái nói.
Song Song ngừng khóc, nhìn phụ thân mỉm cười gật đầu.
Sở Dịch, cháu trai thái hậu, huynh đệ của hoàng thượng, nàng liệu có thể chấp nhận được một người như vậy? Song Song trong lòng nghi hoặc tự hỏi.
Phòng khách phủ tướng quân, ba nam nhân ngôi trầm mặc, chính giữa là Sở Dịch, đôi mắt thâm trầm suy tư, khuôn mặt tuấn mĩ nhưng không nhìn ra vui buồn.
Hai người khác dù bận nhưng vẫn ung ung nhìn hắn. Một người là Tiêu Ngọc Long, một người là Thạch Phi, bọn họ là anh em kết nghĩa của nhau, Sở Dịch lớn nhất, Tiêu Ngọc Long ở giữa, Thạch Phi nhỏ nhất.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của đại ca a, ngươi sao lại thờ ơ như vậy? Ta cùng Thạch Phi từ xa tới đây chính là muốn uống rượu mừng của ngươi “ Người nói chính là Tiêu Ngọc Long, một nam tử tuấn mĩ.
Nếu nói Sở Dịch tuấn mĩ mang nhiều phần mạnh mẽ cùng anh khí, như vậy Tiêu Ngọc Long tuấn mĩ chỉ có thể nói mang vẻ tà mị cùng bất cần đời.
Sở Dịch nghe Tiêu Ngọc Long nói xong liền rơi vào trầm tư, đúng, hôm nay là ngày hắn đón dâu, thái hậu đối việc này đã chuẩn bị tất cả, chỉ còn thiếu nước dâng một tân nương đến trước mặt hắn. Không muốn cưới vợ chỉ vì muốn thanh tịnh. Hiện tại xem như một ngày còn không cưới thê tử, thái hậu cùng hoàng đế một ngày cũng không bỏ qua, nói gì đến chuyện thanh tịnh!
Chú thích
Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (不孝有三無後為大): Bất hiếu có ba tội
1- Hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.
2-Nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.
3- Không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.