Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:12:43 +0700
Chương 3: Hội Tụ. ( Part 2)
- M
ày đi ăn mà không rủ bọn tao hé con quỷ nhỏ! – Một giọng nói vang lên sau lưng nó.
Giọng nói đó quá quen với nó. Nó quay lại với vẻ mặt dấu chấm hỏi.
- A…A…A! Sao bọn bây ở đây? Không phải tối mới bay à? – Nó trố mắt hỏi 3 đứa bạn thân mình.
- Sau khi con Ju điện thì bọn tao đã đặt vé liền luôn, chuyến bay của bọn tao cách mày có 2 tiếng thôi. Ba mẹ tao đi công tác cả. Điện thông báo là xong ngay. Dù gì ở nhà cũng rõ chán. – Mai hào hứng kể.
- Vậy lúc nãy tao vừa điện cho ai? – Nó trố mắt hỏi.
- Đương nhiên là cho tao. Sao khi nhận điện thoại của mày thì tao cũng điện qua nói cho ba tao việc của mày. Sẵn dịp tao cũng xin ba tao cho tao ở lại rồi. – Nhi đáp, vẻ ung dung.
- Vậy chuyện học hành của tụi bây thì sao? Không sợ à? – Nó.
Nó vừa dứt lời thì Nhi tiếp ngay:
- Mày cũng vậy thôi. Trong trường hợp này thì thủ tục của mày sẽ xin học nhảy lớp và đương nhiên tao cũng vậy.
- Thôi thôi hai bà cho tui xin đi. Không lẽ mày để bọn tao đứng nói chuyện hoài sao Như? Dù gì cũng đợi bọn tao ngồi xuống rồi hẳn hỏi gì hỏi. Mày không biết là tao đói sắp xỉu rồi hả? Ôi tội cái dạ dày của tao, tội nó quá hai bà ơi! – Ngọc tuông một tràn làm Như và Nhi không đỡ kịp.
- Ờ ờ đúng đó. Tao cũng đói hết chịu nổi rồi nè. Thôi ngồi xuống ăn đi rồi tính tiếp. – Mai đồng tình với Ngọc.
Nói rồi ba đứa cũng kéo ghế ngồi xuống gọi món. Một lần nữa anh bồi bàn lại trơ ra trước ba đứa nó( xinh cũng có tội, khổ ghê ^^). Nhưng rồi cũng tỉnh lại và đi lấy thức ăn. Ba đứa nó gọi nhiều quá nên phải hết ba lần mang ra mới xong. Rồi ba đứa cũng tính tiền bằng thẻ giống nó.
Sau khi toàn bộ những món đã gọi yên vị trên bàn và tụi nó bắt đầu ăn thì nó mới hỏi lại:
- Giờ nói lại cho tao biết, sao tụi bây lại ở đây chứ? Rõ ràng trong tin nhắn, tụi bây nói là tối nay mới đáp mà?
- Hì, tính ày bất ngờ! Thế mày bất ngờ không? – Mai đáp vui vẻ.
- Ừ, cũng khá bất ngờ. Nhưng sao tụi bây biết tao ở đây mà tới? – Nó.
- Thì vừa đáp máy bay là chạy ra số 02 ngoại ô liền. Nhưng ông quản gia nói mày ra ngoài khoảng 30’ rồi nên bọn tao đoán mày ở đây, quá hiểu tính mày mà. Còn chuyện của mày, lúc trên máy bay bọn tao cứ đoán mò mà chả rõ đầu đuôi ra sao cả! – Mai nói một hơi.
- Không cho tao đọc sách, đánh tao, ra vẻ hiểu tao. Còn nhiều lắm! – Nó dửng dưng.
- Thế mày về, họ biết không? - Ngọc.
- Làm sao biết được. Trước khi rời khỏi nhà tao nghe ông ta nói với bà giúp việc không cần nấu bữa tối, ông ta sẽ đi công tác ngay. – Nó.
- Ơ, ông ta không ăn thì mày ăn, thật hết chỗ nói. Còn mẹ mày thì sao? – Mai trố mắt.
- Đi du lịch với bạn rồi. Bà ấy cũng không quan tâm tao đâu, nói làm gì! – Nó.
Cả bọn im lặng, không nói gì. Tính nó là vậy, quyết định rồi thì không thay đổi.
- Vậy năm học tới tụi mày có định về bên đó học không? – Nó quay sang hỏi Mai và Ngọc.
- Không! Tao ở lại với mày! – Hai đứa đồng thanh lên tiếng.
- Vậy tốt quá. Tối tao điện cho dượng tao, nhờ làm thủ tục luôn cả ba đứa. Thôi ăn đi. – Nó.
Nó nói rồi bốn đứa liền ăn tiếp.
Sau khi ăn xong, bốn đứa nó đi hướng vào khu mua sắm. Trên đường đi, mọi ánh mắt cứ như đổ dồn về bốn đứa. Đẹp, sành điệu và thời trang là những từ ngữ gắn liền với hình ảnh của bốn đứa từ lâu. Sau khi đi hết các cửa hàng quần áo và phụ kiện của trung tâm thương mại, khi đi ngang qua quầy bán quà lưu niệm, bỗng Ngọc khựng lại và nhìn chăm chăm vào một món hàng trong tủ kính.