Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ánh này à" - Kỉ Hoa Ninh ra vẻ ngẫm nghĩ, rồi cười gian xảo nói: "Bánh vị dâu tây này ăn vào sẽ trở nên ngu ngốc. Tiểu Lam à, em đã rất ngu ngốc rồi, cho nên để chị ăn nó cho. Tiểu Lam, chị thương em nhất đấy!". Vừa nói, cô vừa tỏ vẻ thở dài, rồi đưa chiếc bánh lên miệng cắn một miếng rõ to.
Cho là sau khi nghe nói như vậy sẽ làm cậu bé sợ hãi, lần sau thấy bánh có vị dâu tây sẽ tránh xa ra, để mình độc chiếm. Nhưng không ngờ rằng, về sau cứ mỗi lần có quà vặt hàng ngày, cậu đều chạy đến lấy chiếc bánh vị dâu tây trước, còn giơ giơ nói: "Chị Hoa Ninh tốt với em như thế, sao em có thể để chị ăn vào rồi biến thành ngu ngốc được? Mà em đã rất ngốc rồi, có thêm chút nữa cũng chẳng sao cả".
Kỉ Hoa Ninh chỉ còn biết dở khóc dở cười. Cái gì thế này? Đây chính là gậy ông đập lưng ông rồi!
Ôi, trẻ con luôn tự nghĩ mình thông minh là vậy!
Trên thực tế khác với lời Hoa Ninh nói, Lâm Tĩnh Lam không phải ngốc nghếch, trái lại rất thông minh, cực kỳ thông minh. Cậu lên ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã có thể đọc làu làu những câu thơ cổ trúc trắc khó hiểu, ngoài ra còn nói được những câu tiếng Anh đơn giản cùng mẹ Lâm Đồng Hạ. "Thần đồng", "thiên tài", những lời ngợi khen này bắt đầu vây quanh cậu, khiến cho ngay cả Kỉ Hoa Ninh rực rỡ yêu kiều như thế cũng phải xếp sau một bậc.
Kỉ Hoa Ninh trong lòng rất khó chịu, "nó" rõ ràng là kẻ đến sau sao đã đuổi kịp mình rồi? May mắn là cô còn có một điều đáng để tự hào, cô biết chơi violon rất hay, mới mười tuổi đã qua được cấp tám. Vì thế, cô cũng nhận được nhiều lời ca ngợi.
Như bây giờ, lúc họp hội phụ huynh, cô chắc chắn sẽ ra tay biểu diễn "tuyệt chiêu" của mình. Diện chiếc váy màu hồng có những viền hoa nhỏ li ti, làm nổi bật làn da trắng ngần, sáng bóng, đôi bàn tay nhỏ xinh trong ống tay áo nâng cây đàn lên xuống, như ánh ngọc lúc ẩn lúc hiện. Tay ngọc của cô kéo dây đàn, những giai điệu mượt mà từ đó bay lên.
Chưa có nhà tuyển chọn tài năng chuyên nghiệp nào mà không bị chinh phục bởi vẻ hài hòa mê đắm lòng người của cô. Đôi mắt khép hờ bên cây đàn, hai hàng mi cong vút hướng về phía trước, biểu lộ sự tập trung cao độ khiến mọi người đều tấm tắc khen: Khí chất tinh anh này, đích thị chỉ cô công chúa xinh đẹp bé nhỏ này mới có!
Khi ấy Lâm Tĩnh Lam đã lên năm tuổi, nhưng vẫn được dạy dỗ theo cách của một bé gái, đang mặc một bộ váy búp bê dễ thương. Cậu bé nắm tay Lâm Đồng Hạ, dáng vẻ chăm chú nhìn lên xem Kỉ Hoa Ninh biểu diễn trên sân khấu. Mỗi một nụ cười của cô bé đều khiến cậu có cảm giác say mê khó tả.
Một tay cậu xoắn lấy mép váy, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ kẹp nơ con bướm. Lúc sau, với vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu nói với Lâm Đồng Hạ: "Mẹ, con muốn học để có thể cùng chị Hoa Ninh chơi đàn".
Kỉ Hoa Ninh bấy giờ làm sao biết suy nghĩ của cậu, cô còn say sưa tự mãn với những lời ca tụng của mọi người. Cô dương dương tự đắc trông xuống "em gái" Lâm Tĩnh Lam tóc tết đuôi sam ở dưới khán đài: Giờ thì ai hơn ai nào? Em đừng có mơ mà vượt qua chị nhé!
Tiếc rằng lúc này cô vẫn không biết, đây là lần biểu diễn độc tấu cuối cùng của mình trong cuộc họp phụ huynh. Về sau khi "em gái" đáng ghét đó học piano, họ bắt đầu phải hợp tấu cùng nhau.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan