Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 3: Hô Mưa Gọi Gió Mây Chẳng Tan
T
ô Do Liên cứng người lại trong tích tắc. Nếu trên đời này không có tình yêu thật sự, thì ta đành tin tưởng vào trái tim ta thôi. Có thể như thế được ư? Thiếu tình yêu mà cũng có thể tin tưởng vào trái tim mình ư? Tô Do Liên thấy lòng lóe lên đố kị: Vì sao tình yêu của hắn lại vị tha và kiên định đến thế? Vì sao không có kẻ nào cầm gương đi soi rọi quá khứ của hắn? Hoặc chính hắn không cầm gương đi soi rọi quá khứ của người hắn yêu? Cô nghiến răng, đứng bật dậy.
Thạch Tinh Ngự chìa tay, trong lòng bàn tay y là cuốn Huyền Bệ thiên thư. Trước uy thế của Long hoàng, Thiên thư gia gia cũng phải trở nên ngoan ngoãn, không dám giờ trò gì cả.
Tô Do Liên lạnh lùng nhìn cuốn sách. Cô đã đánh mất tình yêu, nhưng vẫn có người đang bảo vệ tình yêu, lại còn tin rằng đó là tình yêu chân chính. Thật đáng nguyền rủa!
Đúng ra Tô Do Liên đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng bây giờ, cô lại bắt đầu nhức nhối. Kế hoạch giết chóc của cô không dừng lại được, nhưng mục đích thì không còn vì giữ gìn tình yêu nữa. Cô chỉ muốn chính mắt trông thấy kết cục lời nói dối của mình. Khi tất cả mọi yếu tố đã đầy đủ, khi Thạch Tinh Ngự đang háo hức chờ đón nàng công chúa của lòng y, thì lại trông thấy một hiện thực đã được sắp sẵn, lúc ấy tình yêu sâu nặng của y sẽ ra sao đây? Lúc ấy, phong thái trầm tĩnh ung dung, sức mạnh ngạo thị thiên hạ, uy lực áp đảo chúng sinh của hắn liệu có tan thành tro bụi chỉ trong tích tắc như tình yêu của tuyết yêu nhỏ bé này không? Lúc ấy, liệu hắn có xé xác tuyết yêu, để máu ta tóe ra thành đoá hoa cuối cùng nở trong cung điện xanh lam của hắn không? Tô Do Liên thầm nghĩ một cách độc ác. Cô buộc mình phải nham hiểm lên, nham hiểm nữa. Phải như vậy thì trái tim cô mới ngừng đau đớn. Mở to mắt nhìn bi kịch đánh mất tình yêu của người khác, lòng ta mới không còn nhức nhối. Xem vở kịch đời của người khác, thấy người ta thích thú hoặc rơi lệ trong bi hoan ly hợp, ta sẽ quên đi bản thân mình. Xem vở kịch đời của người khác, rồi lặng lẽ đợi sự giải thoát cuối cùng.
Tô Do Liên bắt đầu vạch vẽ các đường nét của Ngũ Hành Định Nguyên trận. Bốn con rồng thần không đủ dũng khí đã kháng cự, bởi chúng không dám cưỡng lệnh Long hoàng.
Huyền Thiên Bá Hài long tránh ánh mắt Tô Do Liên, nhưng cô biết hễ có cơ hội là nó sẽ xé cô làm trăm mảnh mà không trù trừ mảy may. Nó không thể hận Long hoàng được, vì thế đành trút hờn oán vào cô. Thanh Đế Chân Khí long quẫy đuôi đi qua Tô Do Liên:
- Kinh khủng! Hồng nhan hoạ thuỷ…
Ngọc Đỉnh Xích Tiến long mềm nhũn cả mình, cứ đi một bước lại dừng một bước, lập cập tiến vào tâm trận:
- Đây là lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng rồi phải không?
Tô Do Liên gật đầu, muốn dùng cử chỉ đó để vực dậy chút dũng khí tan nát của Ngọc Đỉnh Xích. Bạch Cực Kinh Thế long, như mọi khi, lại hào sảng hô lớn:
- Vào việc thôi!
Cột sáng xanh hư áo xuất hiện, ánh xanh nhạt tương lự phán chiếu lên bầu trời phía tây, soi rọi đường nét một cung điện xây trên Thánh hổ. Ánh xanh từ trong cung điện bắn ra, lờ mờ có thứ gì đó vùng vẫy luân chuyển bên trong, nhưng không rõ hình dáng. Núi tuyết vây quanh, Thánh hổ giống một nàng tiên say ngủ. Thạch Tinh Ngự nhíu mày:
- Lạc Thắng Luân cung! Lạc Thắng Luân cung của Đại Nhật Chí! Tuyết Thiên phong, vật thứ tư trong ám chỉ Tứ Bảo được cất giữ trong Lạc Thắng Luân cung ư?
Lý Huyền nằm trên đất, lòng đau như cắt. Tình yêu luôn thích giày vò kiểu có đôi có cặp. Tô Do Liên khổ sở thế nào, thì Lý Huyền cũng khổ sở thếấy. Hai bàn tay nắm đầy băng tuyết, gã hậm hực động mạnh xuống đất, đến nỗi máu tóe cả ra. Lý Huyền không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Thiên thư thương xót nhìn gã:
- Nhóc con, ngươi nên học cách lãng quên!
Lý Huyền tuyệt vọng lắc đầu:
- Nhưng ta không thể nào quên được. Thiên thư gia gia, ngươi giúp ta với!
Thiên thư thở dài:
- Đi tìm Tuyết Thiên phong đi, Tuyết Thiên phong có thể giúp ngươi.
Lý Huyền chật vật lặp lại cái tên:
- Tuyết? Thiên? Phong?
o O o
Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên đứng trên Thánh hồ. Long khí bàng lảng nâng hai người lơ lửng trên không. Bốn bề là những ngọn núi tuyết tịch mịch, dưới chân là nước hồ thăm thẳm. Thạch Tinh Ngự khẽ cất tay, nước hồ bèn rẽ ra, thông xuống tận đáy. Cả cua trong hổ kinh hoàng, dạt tránh uy nghiêm của Long hoàng. Một cung điện nguy nga xuất hiện giữa lòng hổ. Đó là một cung điện hoàn toàn bằng pha lê, trông thì trong suốt, nhưng tinh tưởng như Thạch Tinh Ngự mà cũng không nhìn thấu được vào bên trong. Rất nhiều hình bóng lờ mờ liên tục xuyên qua xuyên lại trong cung điện pha lê ấy, nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng thấy chúng đâu nữa. Những hình bóng ấy như giao hoà của sáng và tối, vừa chân thực vừa hư ảo, không thể nào nắm bắt mà lại thẩm thấu khắp mọi nơi. Thạch Tinh Ngự lộ vẻ trịnh trọng.
Hai người tà tà hạ xuống trước cửa cung điện. Một chiếc bàn ngọc xuất hiện trước mặt họ, trên bàn ngọc khắc năm chữ lớn theo lối triện: “Mạn đà la mật cảnh”.
Thạch Tinh Ngự lại nhíu mày lần nữa. Tô Do Liên không kìm được tò mò:
- Sao vậy? Mạn đà la là hình ảnh của vũ trụ, cũng là luân hồi…
Thạch Tinh Ngự cau mày, chậm rãi đáp:
- Trận pháp Mạn đà la này là di vật từ thời thượng cổ, nghe đồn từ thuở khai thiên lập địa đã tồn tại rồi, về sau Giáo chủ Đại Thừa là Đại Nhật Chí tu thành chính quà, bèn biến nó thành nơi ký thác thân mình. Sau khi được Thiên Trúc, Đại Thực nghênh đón làm quốc sư, ông ta chuyến đến ở núi Vĩnh Nhật. Mạn đà la trận thành ra hoang phế. Nhưng tác dụng diệu kỳ của nó thì không hề hư tổn. Muốn lấy Tuyết Thiên phong, e rằng rất khó khăn đây.
- Còn khó khăn hơn cả việc lấy Nê Lê bàn từ tay Tuyết Ẩn ư?
Thạch Tinh Ngự lắc đầu:
- Tuyết Ẩn có điều hổ thẹn trong lòng nên không chịu động thú, nếu không mọi việc sao dễ dàng đến thế? - Y thở dài, cầm lấy tay Tô Do Liên - Nói nhiều cũng vô ích. Cứ vào hẵng!
Hai người vừa lại gần, cung điện pha lê liền xoay tít mù, tạo ra một hấp lực kinh khủng hút luôn lấy bọn họ. Xong xuôi, cung điện trở lại hình dáng cũ, yên bình, không có gì đổi khác.
Một lúc lâu sau, trên không trung xuất hiện một bóng người.
Lý Huyền.
Mới một ngày trôi qua mà bao nhiêu nét vui vẻ, tinh nghịch nơi khuôn mặt gã đã hoàn toàn chìm lịm. Sự trưởng thành khiến cho đau khổ tích tụ, rắc đầy lên vầng trán gã. Gã khàn giọng hỏi:
- Thiên thư gia gia, ở đây phải không?
Thiên thư cẩn thận quan sát xung quanh rồi trang trọng nói:
- Với đôi mắt đẩy quyền năng của ta thì đúng đấy!
Lý Huyền không nói gì nữa, điều khiển Ngũ Vân chiến hài bay vút về cung điện pha lê. Cung điện lại nuốt chửng gã y như với hai người lúc trước, không để lại chút vết tích nào. Ba người như biến mất tăm trên thế gian. Cũng có thể nói, trên thế gian này, hình như chưa bao giờ tồn tại ba con người ấy cả.
o O o
Thạch Tinh Ngự vừa đáp xuống, liền đứng trơ như tượng. Trên đời này chẳng có mấy việc khiến Long hoàng phải kinh ngạc, nhưng bây giờ, y không sửng sốt không được.
Bọn họ đang đứng ở một quảng trường bao la, cung điện pha lê đã biến đi đâu mất. Bao quanh quáng trường là bình nguyên tối tăm vô tận, nền quáng trường rái đẩy đá nhọn lớm chớm như mũi dao, giống những vệ sĩ hung tợn bảo vệ cho quàng trường. Phóng mắt nhìn đi, không biết đến đâu là cùng. Bọn họ đã đến một nơi ki dị, một nơi không ăn nhập gì với cung điện pha lê.
Nhưng điều đó không đủ khiến Thạch Tinh Ngự kinh ngạc.
Còn một điều kì dị hơn là, trên quảng trường này đang chen chúc lúc nhúc những người là người, ai nấy đều mắt mũi đờ đẫn, thân hình giơ xương, khắp mình từ đầu xuống chân đen kịt một màu, dáng còm cõi như đàn quỳ đói, giương mắt nhìn hai người. Bọn chúng đẫm đăm nhìn Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên, như thế đang chờ họ tới.
Nhưng cảnh tượng này cũng không đủ khiến Thạch Tinh Ngự kinh ngạc.
Điều kì dị nhất là, Thạch Tinh Ngự đột nhiên phát hiện, quyền năng hùng mạnh của y, vào tới môi trường quái gở này bỗng tan loãng đi hết, không thể nào vận dụng được. Tất cả tu vi bản lĩnh của y đều mất tăm mất tích, khiến y chỉ còn sức lực như một người bình thường mà thôi.
Sao lại thế được? Tu vi của y còn thọ hơn trời đất, ai đã cướp mất vậy? Không nhịn được, y hỏi Tô Do Liên:
- Ngươi thì sao?
Tô Do Liên lãnh đạm đáp:
- Có sao dâu. Chỉ là mọi võ công pháp thuật đều tan biến cả rồi.
Câu trả lời xác nhận cho cảm giác của Thạch Tinh Ngự. Y ngẩng đầu nhìn trời, trên trời là một vùng đen kịt huyền bí, nhìn không thấy tận cùng. Không có thái dương, không có mặt trăng, không tinh tú. Ánh sáng trong thế giới này không hiểu là từ nguồn nào ra, càng không hiểu là đến đâu thì cạn. Thạch Tinh Ngự cau mày.
Bỗng nhiên, từ giữa đám người đen đúa gày gò kia bước ra một lão già, lão ta cao to hơn bọn còn lại, mắt cũng có vẻ tỉnh táo hơn. Lão chìa tay ra với Thạch Tinh Ngự:
- Chào mừng đến với thế giới của Tuyết Thiên phong!
Thạch Tinh Ngự nhíu nhíu mày. Chỉ ít thì lời lão già cũng chứng tỏ là bọn họ không đèn nhầm chỗ.
- Tuyết Thiên phong ở đâu?
Lão già đáp rất chậm chạp, tựa hồ mỗi từ mỗi chữ đều phải vận đến rất nhiều sức lực:
- Tuyết Thiên phong luôn ở nguyên chỗ của nó, đáng tiếc là không ai trông thấy cả thôi.
Lão quay mình nhường lối. Những người đứng quanh lão đều lộ vẻ kính sợ, nhất loạt dẹp ra nhường đường.
Bấy giờ, Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên trông thấy Tuyết Thiên phong.
Một cột ngọc vươn thẳng lên từ phía bên kia quảng trường, cao tới mấy chục trượng. Cột ngọc nhẵn bóng, tinh khiết, trên đỉnh lấp lánh ánh sáng dìu dịu.
Thứ ánh xanh ở người Tô Do Liên cũng nhấp nháy theo, chứng tỏ nó chính là mục tiêu mà họ đang tìm - Tuyết Thiên phong. Đó cũng là khởi nguồn của mọi ánh sáng trên thế gian này. Thạch Tinh Ngự nắm tay Tô Do Liên, dắt cô đến gần cột ngọc. Y ngẩng đầu nhìn ánh sáng xanh trên đỉnh cột. Già như bình thường, y chỉ cần lay khẽ ngón tay là có thể đạp gió mà lên, lấy Tuyết Thiên phong xuống, nhưng bây giờ y chỉ biết nhìn nỏ mà thở đài khao khát.
Cột ngọc trơn đến nỗi không bám được, lại vừa to vừa cao, không tài nào trèo lên nổi. Hay lập một cái tháp bên cạnh chăng? Nhưng môi trường này chẳng có một vật dụng gì, lấy nguyên liệu đâu mà dựng tháp?
Thạch Tinh Ngự nín lặng.
Lão già bước đến bên y, cũng ngẩng đầu nhìn Tuyết Thiên phong. Hào quang của Tuyết Thiên phong chiếu lên khuôn mặt hốc hác của lão, giống như một dòng suốt mát:
- Để lấy Tuyết Thiên phong, chỉ có một cách.
Câu nói đánh động Thạch Tinh Ngự, y chú ý lắng nghe. Ánh mắt lão già nhuốm bi thương:
- Đánh đổi bằng con người mà ngươi yêu thương nhất. Chỉ cần ngươi sẵn lòng từ bỏ ký ức về người mà ngươi yêu thương nhất, thì nỗi nhớ của ngươi sẽ biến thành bậc thang, giúp ngươi leo được tới vị trí của Tuyết Thiên phong. Thật công bằng, phải không? Muốn lấy được thứ quý giá nhất, thì phải đánh đổi bằng thứ mình trân trọng nhất.
Thạch Tinh Ngự choáng người.
Muốn lấy được Tuyết Thiên phong thì phải quên đi người mà y yêu nhất, để niềm thương nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm của y sẽ biến thành bậc thang, đưa y tới đích.
Điều kiện này là công bằng, hay là tàn nhẫn?
Dưới hào quang của Tuyết Thiên phong, ánh mắt Thạch Tinh Ngự lộ rõ xao động. Nếu lấy Tuyết Thiên phong xuống mà phải quên người yêu thương nhất thì còn cần Tuyết Thiên phong làm gì? Y chăm chú nhìn Tuyết Thiên phong trên đỉnh cột ngọc. Hào quang của Tuyết Thiên phong cũng như đang chăm chú nhìn lại y, ánh sáng lung lay, như đang cất lên tiếng hát không lời:
- Lên đây, lấy ta xuống đi… Lấy ta xuống…
Thạch Tinh Ngự lạnh lùng nói:
- Ta không bao giờ đánh đổi với ai.
Bùng một tiếng, một con rõng trong suốt từ nội thế y bùng ra, lượn vòng trên không. Con rồng đó là bản tướng nguyên thân của y, hoàn toàn không phải do phép thuật luyện thành, bình thường đều ấn kỹ trong người y, chỉ khi nguy cấp nhất mới thức tính. Mỗi lần xuất hiện nó đều khiến trời long đất lở, uy thế áp đảo bốn phương. Cho dù là lúc này, lúc Thạch Tinh Ngự đã mất đi mọi bản lĩnh, khiến con rồng cũng mất đi vòng hỗ trợ của pháp bảo và dị năng, thì nó vẫn mạnh mẽ uy vũ, như cẩu vồng vắt ngang nền trời. Con rồng gầm rít lượn vòng, lao lên cột ngọc. Đầu rồng húc đúng thân cột, làm phát ra âm thanh rạn vỡ.
Lão già tái mét mặt, la lên thảm thiết:
Đám đông xác xơ nọ cũng rống lên khiếp đảm: “Đừng!” và ùn ùn xô lại, muốn ngăn cản Thạch Tinh Ngự.
Nhưng không kịp, biến cố đã giáng xuống.
Tiếng động ầm ầm từ bốn phương tám hướng nổ đùng đùng một cách bí hiếm, bầu trời đen thăm thẳm trên cao bắt đầu cuộn lên ùng ục như bị đun sôi. Mọi người đều thở dài não nuột, họ không buồn để tâm đến Thạch Tinh Ngự nữa mà ngồi xốm xuống ôm đầu, xúm xít lại với nhau.
Tiếng nổ càng lúc càng dữ dội, Thạch Tinh Ngự cũng phải ngầm ngẩm kinh hãi. Y kéo Tô Do Liên lại, đứng chắn lên trước mặt cô, dùng thân thể mình để che dòng lửa ngùn ngụt đang Ông ộc tuôn về. Tuy không còn thứ oai phong như trời nữa, nhưng y đã từng trải bao nhiêu tôi luyện, những cách thức tấn công bình thường không đủ khiến y tốn hại.
Trời đang run rẩy, giống như đang đau đớn vì bị cắn xé. Đột nhiên, một cơn rung lắc ghê hồn, một đám mây đen tù mù vụt nứt ra, một khôi hoả nham xé gió lao xuống, nện thình xuống quàng trường.
Những tiếng la thảm thiết vang lên, vô số tấm thân còm cõi bị quật dẹp lép, máu thịt văng tơi bời. Hoả nham liên tục lao ra, hệt như cánh tai hoạ ngày tận thế tung hoành trên mánh đất đã bị lãng quên này.
Đó là cơn giận của trời.
Nhưng Thạch Tinh Ngự không hề đối sắc mặt. Y là Long hoàng, hễ muốn thứ gì thì y sẽ giành lấy bằng được. Để thoà mãn những ước muốn của y, thấy phơi đã nhiều, máu đố không ít, y cũng quen với cảnh tượng đó rồi.
Con rồng khổng lồ vờn trên cây cột, ngửa mặt gầm rống, đột ngột quay đầu lại rầm rập lao xuống.
Ùng… Cột ngọc rền lên. Trời cao gào thét trước cảnh Thạch Tinh Ngự chọc giận cao xanh.
Hoả nham phụt ra càng nhiều thêm, mấy chục dòng thác lửa dài thượt múa may thịnh nộ, quật ầm ầm xuống với sức mạnh huỷ diệt.
Đúng là thảm cảnh của ngày tận thế.
Những con người gày đét kia không tránh kịp, bị đè nghiến đến đứt chân đứt tay, máu thịt văng khắp mặt đất. Vết máu đen kịt nổ bùng từng đám trong không trung, hoá thành bụi trần, phát tiếng ai oán hệt như cạo xương róc tuỷ, như tiếng tù và địa ngục vang vọng dưới vòm trời đen ngòm khiến nhân gian ghê khiếp.
Thạch Tinh Ngự không buồn đếm xia, con rồng của y hết lần này đến lần khác xô vào cột ngọc.
Ta muốn tình yêu của ta, mặc kệ người đời máu chảy thành sông.
Tô Do Liên túm tay y:
- Dừng lại!
Thạch Tinh Ngự nhìn sang cô:
- Trước khi ngươi đến Cấn Thiên, ta đã sắp sẵn một kế hoạch khác rồi. Chỉ cần đem mười vạn người và mười vạn ma làm vật tế thì có thể mở cửa cõi u minh cho thông đến thế giới này. Lúc ấy ta cũng sẽ cứu được vong hồn Linh nhi. Bây giờ, nếu thiếu Tuyết Thiên phong thì Ngũ Hành Định Nguyên trận thành vô dụng. Ta muốn gặp Linh nhi, chỉ còn cách này thôi. Ngươi muốn ta tiếp tục hay để ta vẽ giết mười vạn người và mười vạn ma?
Thiên thạch rơi ầm ầm. Giọng Thạch Tinh Ngự cực kỳ bình tĩnh, nhưng chẳng khác nào búa tạ giáng vào lòng Tô Do Liên.
Cô bỗng cảm thấy, y sao mà xa xôi. Y mãi mãi là một đấng vương chú chễm chệ trên cao nhìn xuống vạn vật dưới thế gian này. Y không biết đau khổ, không biết vui sướng, mọi vật trên thế gian đôi với y chỉ có một ý nghĩa mà thôi. Đó là cung phụng. Cung phụng cho y như cung phụng một vị đế vương.
Y đòi hỏi và cướp đoạt, uy nghiêm của y phủ bóng xuống hết thảy. Nhưng không nên như thế này, tuyệt đối không thể như thế này. Tô Do Liên vô thức thốt lên:
- Thực ra…
Một tảng thiên thạch khổng lồ mang theo lửa và gió lao phập xuống chỗ họ. Điểm khác biệt là, tàng thiên thạch này vừa giáng xuống vừa ngân lên u u. Khi tiếng động khe khẽ đó lan đi hết, thiên thư chật vật bò ra khỏi ruột tảng thiên thạch, ngồi lên đầu nó, lúng túng mỉm cười chào hai người:
- Chúng ta lại gặp nhau!
Lý Huyền ư? Mặt Tô Do Liên lạnh hẳn đi. Cô không muốn nhìn thấy Lý Huyền nữa. Nhưng chứng kiến gã ngã đau như vậy, cô không khỏi động lòng. Ai đến thế giới này cũng mất hết võ công, mọi pháp bảo biến thành vô hiệu. Lý Huyền mà không có pháp bảo hộ thân, lại lừ trên cao như thế đâm bổ xuống, thử hỏi yên ổn sao được?
Sao ta lại lo lắng cho hắn? Tô Do Liên bặm môi, gắng sức đanh mặt lại. Tình yêu của cô và gã đã vò nát vào khoảnh khắc Lý Huyền giơ chiếc gương kia lên. Cô sẽ giúp Thạch Tinh Ngự tìm bốn vật báu, để được chứng kiến một tình yêu khác tan rã sụp đổ. Sau đứ, sống hay chết cũng được, cô chẳng bận tâm. Cô muốn làm một tuyết yêu độc ác, khiến thế giới này ngập đây máu me của tình yêu.
Lý Huyền khó nhọc bò dậy, ngước mắt nhìn thấy ngay Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên. Họ đang đứng nắm tay nhau, Long hoàng dùng thân mình che đỡ dòng thác lửa cho Tô Do Liên.
Một cảnh tượng đẹp mắt làm sao! Mặt Lý Huyền tái nhợt đi. Gã từ từ đứng thẳng dậy, duỗi ngón tay ra, dũng cảm trỏ vào Long hoàng và Tô Do Liên:
- Ngươi, và ngươi! Ta hận các ngươi.
Gã quay ngoắt mình, tiến về phía Tuyết Thiên phong.
Ánh sáng dìu dịu trên đỉnh cột nhấp nháy. Biết rằng sắp được hướng một màn phụng sự mới, Tuyết Thiên phong bèn nồng nhiệt đón chào tín đồ của mình.
Hắn muốn lấy Tuyết Thiên phong? Tô Do Liên thót tim. Vì sao hắn lại làm vậy?
- Đế ta giúp các ngươi lấy Tuyết Thiên phong xuống. Vì ta muốn quên cô.
Lý Huyền giang hai tay, lẩm bẩm với cây cột ngọc:
- Quên hết những đau khổ này, quên hết những lời từng thề ước, quên hết mọi điều gắn bó hai chúng ta - Gã quay phắt đầu lại. đôi mắt đó hoe trừng trừng nhìn Tô Do Liên.
- Vì sao cô không giải thích với ta? Vì sao?
Dứt lời, gã lao vào cột ngọc.
Đỉnh cột phát ra một tiếng reo khẽ, như tiếng đồng hồ tịch mịch gõ vào nơi mềm yếu nhất của trái tim. Tô Do Liên bỗng thấy lòng chưa xót như đang đánh mất một thứ gì quan trọng. Không kìm được, cô chìa tay ra cho Lý Huyền:
- Đừng!
Lý Huyền không ngoảnh đầu, cứ thế xô mình vào cột ngọc. Tiếng động giòn tan nhẹ nhàng ôm lấy gã. Trái tim gã âm thầm nổi lên một cái bóng, sau đó biến thành một ảo ảnh nhợt nhạt. Chỉ tích tắc, tất cả mọi thứ ngưng kết từ chuyện cũ đều đã tràn lên tim.
Ở một nơi xa xôi nào đó, liệu có cố hương của chúng ta không?
Ở đó liệu có một tục lệ kỳ cục là nam tử muốn cưới người con gái mình yêu thì phải lên trời xuống đất, hàng long phục phượng, trải qua bảy thử thách vì cô ấy hay không?
Tô Do Liên trào nước mắt.
Ảo ảnh bùng ra, nhẹ nhàng, êm ái, giống như tình yêu đang xói mòn đi. Bàn tay chia ra của Tô Do Liên dừng khựng giữa Ivng chừng, rồi yếu ớt rơi xuống thành một đường cong trong khoảng không. Được ảo ảnh nâng đỡ, Lý Huyền bay lên chỗ ánh sáng xanh của Tuyết Thiên phong. Ánh xanh của ảo ảnh nhập thành một thế với hào quang của Tuyết Thiên phong, rồi đổ xuống. Cái gọi là tình yêu cũng ào ào đổ xuống, vỡ vụn ra trong tích tắc.
Lý Huyền từ từ mở mắt, trong hai bàn tay gã là một dái sáng xanh nho nhỏ. Không ai nhìn rõ hình đáng của nó, nhưng chỉ cần nhìn vào thì ai cũng lập tức hiểu ra rằng đây chính là Tuyết Thiên phong. Tuyết Thiên phong vốn náu kín trong đáy tim mỗi người. Là ý nghĩ tà ác nhất trong lòng người ta, không thể nắm bắt, và không thể nào né tránh được.
Tuyết Thiên phong trượt khỏi lòng bàn tay Lý Huyền, rơi vào lòng bàn Thạch Tinh Ngự.
Thạch Tinh Ngự lặng người.
Mất đi tình yêu chân chính mới có thể lấy được Tuyết Thiên phong. Trước sự trá giá nặng nề ấy, ngay Thạch Tinh Ngự cũng phải biến sắc. Y nhìn Lý Huyền:
- Cảm ơn ngươi.
Ánh mắt Lý Huyền trống rỗng, gã ngơ ngác hỏi:
- Ta vừa làm gì thế? Sao ta chẳng nhớ gì cả?
Tô Do Liên chăm chú nhìn gã:
- Ngươi còn nhớ ta không?
Khi nói câu đó, giọng cô khô khốc, chờ đợi phán quyết của số mệnh. Lý Huyền nhìn cô hồi lâu, mắt thoáng qua một tia nghi hoặc:
- Cô là ai?
Tô Do Liên nhắm mắt, lệ ứa ra. Phải quên đi người yêu thương nhất thì mới lấy được Tuyết Thiên phong. Cô là người mà gã yêu thương nhất. Bởi vậy, người mà gã quên chính là cô. Còn có gì không thể tha thứ được chứ? Cho dù gã đã làm bao điều lầm lỗi với cô, cô đều tha thứ hết. Bởi vì đằng nào thì gã cũng yêu cô, chẳng qua tình yêu của gã hơi lỗ mãng, hơi ấu trĩ mà thôi.
Tô Do Liên ôm Lý Huyền vào lòng. Ánh mắt vẫn thất thần, gã ngoan ngoãn ngả vào ngực Tô Do Liên, không hề chống cự. Tô Do Liên ôm gã như ôm một đứa trẻ vô tri, lòng cô tràn ngập những cảm xúc êm đềm. Trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ, mổ xẻ hắn ra thì sẽ trông thấy nó. Trong cái vò kiên cường luôn ấn náu một trái tim mềm yếu khao khát được bảo vệ. Đàn ông thường xuyên che chắn nó để không ai trông thấy. Họ hy vọng mọi người chỉ nhìn thấy sự kiên cường bền vững của mình thôi. Nhưng trong những tình huống bất ngờ. đứa trẻ trong trái tim họ liền nhảy ra, xé lớp nguỵ trang vững chắc, để lộ hết yếu mềm.
Tuyết Thiên phong đã mổ xè Lý Huyền, vt thế mọi người đều trông thấy đứa trẻ ấy. Đứa trẻ bơ vơ, vừa mất hết những ký ức về ái tình.
Tất cả đều vì Tô Do Liên.
Tô Do Liên quyết định quên hết những lầm lỗi Lý Huyền đã làm với mình. Cô muốn đối xừ với gã thật tốt, để gã yêu cô trở lại. Cô sẽ chăm sóc gã từng li từng tí, để gã cùng trưởng thành với tình yêu. Đang cảm nhận niềm hạnh phúc, cô chợt nghe Thạch Tinh Ngự nhắc:
- Chúng ta về thôi!
Đã lấy được Tuyết Thiên phong, họ còn cần ở lại cái nơi đáng ghét này làm gì?
Họ quay gót, bước ra ngoài. Lý Huyền bỗng thảng thốt kêu lên:
- Các ngươi đi đâu thế? Vì sao ta không trông thấy đường? Vì sao?
Đường đang trải ra trước mặt Thạch Tinh Ngự và Tô Do Liên, nhưng Lý Huyền lại hoang mang dừng bước, khuôn mặt lộ vẻ khiếp đảm. Trước mặt gà là một vùng hỗn mang, bất kể gã gắng gông sức thế nào cũng không thể bước qua. Họ cùng tiến lên trước, nhưng cảnh tượng trước mặt Tô Do Liên và Thạch Tinh Ngự hoàn toàn khác cảnh tượng trước mặt Lý Huyền.
Đằng sau có tiếng thở dài bi luỵ:
- Người nào mất đi tình yêu quý giá nhất thì sẽ lạc lôi về. Giống như chúng ta, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong thế giới của Tuyết Thiên phong - Lão già thở dài xong, chậm rãi tiến đến gần họ - Ta và mỗi người ở đây đều từng như các ngươi, sò hữu võ công tuyệt thế, có danh tiếng, có uy tín, có cuộc sống hoàn mỹ, chúng ta đến tìm Tuyết Thiên phong, để rồi bị cấm cố vĩnh viễn.
Lão trỏ Lý Huyền:
- Ngươi cũng không đi ra khỏi thế giới này được đâu. Một ngày kia ngươi cũng sẽ giống bọn ta, già nua, suy yêu, khô xác, tuyệt vọng, lấm lem. Sẽ thế đấy! Nhất định sẽ thế!
Khuôn mặt Lý Huyền ngập tràn khiếp hãi, gã rú lên:
- Không, ta không thể như thế, ta không thể như thế được!
Gã ôm chầm lấy Tô Do Liên, như thể cô là chỗ dựa duy nhất của gã vậy. Gã nắm lấy vạt áo cô, khư khư không buông. Nỗi run rẩy từ người gã truyền cả sang Tô Do Liên. Cô cảm nhận được một cách sâu sắc, rằng gã trơ trọi và sợ hãi biết nhường nào.
Bất kể gã nhớ hay không nhớ cô, thì vào lúc nguy nan nhất, bản năng gã cũng khiến gã muốn ở bên cô. Đó là sự tin tưởng thuần tuý, bởi vì thuần tuý nên rất vững vàng và rất thẳng thắn. Tô Do Liên thấy lòng tràn nỗi hổ thẹn, giá lúc trước cô hiểu được tâm ý của của Lý Huyền thì đã không sinh nghi như vậy. Nhưng cô không hiểu.
Cô cũng như Lý Huyền, dùng sự hoài nghi của mình để làm tổn thương người mà mình yêu nhất.
Sau này sẽ không thế nữa. Cô thầm nhủ với bản thân và với Lý Huyền. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Lý Huyền, dịu dàng nói:
- Đừng sợ, thiếp sẽ ở bên chàng. Mãi mãi ở bên chàng.
Đó là một lời hứa, cô không thể bỏ gã cô độc ở nơi này được. Gã không thể thiếu cô. Câu nói vừa dứt, con đường trước mặt cô cũng tan biến.
Lão già thở dài. Đây chính là ma lực của Tuyết Thiên phong, mỗi người đều phải trả giá cho lời hứa hẹn. Tô Do Liên không hề hối hận vì quyết định của mình. Đây chính là đồng hoang của cô. Nơi cấm cố trái tim chính là là đồng hoang, không có ngườri đến, cũng không có ai đi ra khỏi được. Ở đây, Lý Huyền sẽ không thể biến thành ma vương, còn cô có thể ôm ấp thê lương, chăm chút tình yêu. Cho dù sớm muộn gì nó cũng tan vỡ, cô vẫn đủ sức ghép lại từng mảnh tùng mảnh một, đưa nó trở về hình dạng ban đầu. Cô ôm Lý Huyền vẫn trong bộ dạng ngây ngô, bỗng nhiên cảm thấy mãn nguyện. Cuối cùng cô cũng có thể giữ Lý Huyền ó lại đồng hoang của mình được rồi. Tình yêu của cô sẽ không bao giờ trầm luân thành ma cả. Cô ngẩng đầu, nói với Thạch Tinh Ngự:
- Ông đi đi! Đằng nào ông cũng gom đủ ám chỉ Tứ Bảo rồi.
Ngoài cô, không ai có thể vùi lấp uy thế của Long hoàng, bởi vì không ai biết được bí mật đó. Tình yêu của cô đã tròn vẹn, cô không muốn nhìn thấy thời khắc Thạch Tinh Ngự đối mặt với thất vọng.
Bộp một tiếng khẽ.
Tuyết Thiên phong bỗng gẫy làm đôi trong lòng bàn tay Long hoàng. Tất cả mọi người đều chết sững. Tô Do Liên hãi hùng kêu lên:
- Vì sao? Vì sao ông lại làm thế?
- Chẳng vì sao cả - Thạch Tinh Ngự điềm đạm trả lời - Thạch Tinh Ngự không bao giờ nợ ân tình của ai hết.
Y túm lấy tay Tô Do Liên, một lần nữa lại tiến đến chân cột ngọc. Một nổi chua chát len lời, rồi dâng ngập trái tim Tô Do Liên. Có không hiểu, không biết, không rõ đây là cảm xúc gì, cô không biết nên từ chốt hay nên đón nhận. Cô thử rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Thạch Tinh Ngự, nhưns không được. Bàn tay kia của cô đang nắm tay Lý Huyền, nhưng run lên nghi hoặc.
Vạn vật như ngưng đọng.
Khuôn mặt lão già lộ vẻ khác lạ. Tựa như bi thương, lại như hoan hỉ. Tựa như tuyệt vọng, lại như hy vọng:
- Vì sao? Vì sao chúng ta không thể nào thoát khỏi ma lực của Tuyết Thiên phong, vì sao ngươi thì có thể?
Tất cả đám người đen đúa khô đét cùng buột thở dài, đoạn từ từ biến mất, hoá thành vô vàn bóng hình mò nhạt, như tồn tại, lại như không tồn tại. Tất cả mọi thứ xung quanh đều tan biến, cung điện pha lê tái hiện.
Ba người lại đang đứng chính giữa cung điện, trước mặt là cây cột ngọc, nhưng bây giờ nó chỉ cao đến thắt lưng người ta, bên trên đặt Tuyết Thiên phong. Ánh xanh nhạt của Tuyết Thiên phong bao trùm ba người, lung lay mãi, bao nhiêu ảo ảnh loáng lên rồi tan biến trong ánh sáng đỏ.
Hệt như một giấc mộng dài. Thạch Tinh Ngự trầm ngâm hồi lâu rồi chìa tay ra nhấc lấy Tuyết Thiên phong.
Hệt như vừa tỉnh mộng. Y siết chặt lấy nó.
- Cuối cùng cũng đủ - Tô Do Liên khẽ thở dài.
Lý Huyền đứng sau lưng cô, không nói một lời.
o O o
Từ ngày ở Lạc Thắng Luân cung trở về, Lý Huyền như biến thành con người khác. Gã không còn vui vẻ, không còn bông đùa những câu vô vị, cũng không làm ổn quậy phá nữa. Gã trở nên lặng lẽ, khi không ai nói chuyện với gã, gã cứ ngồi yên một mình, trầm tư mặc tưởng. Nhõ ai đột ngột hỏi điều gì, gã không đáp được ngay. Gã biến thành chậm chạp, ngơ ngác, không còn nhanh nhẹn láu linh như hồi xưa. Thiên thư nói đó là do trái tim của gã đã khuyết một miếng lớn, rất lớn.
Thứ mà Tuyết Thiên phong lấy đi không chỉ là cảm xúc yêu đương của Lý Huyền, mà còn là mọi hồi ức liên quan đến tình yêu. Không ai tưởng tượng nổi, hồi ức ấy sâu sắc và quý giá đến thế nào trong trái tim Lý Huyền. Có lẽ là tại ấu thời cô độc lang thang đã khiến gã biết nâng niu tình cảm đó. Trong đáy lòng gã, luôn ẩn chứa nỗi cô độc, sợ hãi, chẳng qua bình thường đều bị những trò náo nhiệt che lấp, mãi cho đến khi mất đi rồi mới nhận ra vết thương để lại sâu biết ngẩn nào. Cũng may là với Tô Do Liên, gã bộc lộ một niềm quyến luyến vô cùng sâu sắc.
Gã không nhớ cô là ai, hoàn toàn quên mất bất cứ chuyện gì liên quan đến cô. Hễ có Tô Do Liên ở bên, gã đổi ra đặc biệt yên bình, nhưng hễ rời cô, gã lại bồn chồn bất an, cứ cau máy nhăn mặt hoài.
Tô Do Liên cảm thấy hối hận khôn nguôi. Tại cô, chính là vi cô, Lý Huyền mới thành ra bộ dạng này. Nếu cô hiểu lòng gã, nếu cô đừng kiên trì ở lại Đại Ma quốc, thì vết thương của cô và Lý Huyền không đến nỗi sâu hoắm như thế này. Gã chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ tổn thương vì sự nông nổi của mình. Nhất định cô phải bù đắp đẩy đủ cho gã, cô muốn gã yêu cô lần nữa.
Bởi vậy khi Lý Huyền trầm tư, Tô Do Liên thường kế một câu chuyện cho gà nghe. Có một tuyết yêu nhỏ bé, sống trên đồng tuyết hoang vu lạnh lẽ. Tuyết yêu thanh khiết và cô độc, nhiều người lần lượt vào đồng tuyết hãm hại cô, đày ải cô, khiến thân thể cô đẩy vết nhơ. Nhưng cô kiên cường mà sống, bởi tin rằng sẽ có một thiếu niên sẵn sàng trải qua bảy thử thách chỉ để được đến trước mặt cô, thổ lộ một tiếng yêu thương. Một ngàn năm nay, cô thiết tha chờ đợi thiếu niên ấy, đồng thời trải qua một ngàn lần bị giày vò lừa dối và phản bội.
Những người luôn miệng nói yêu cô ấy, chẳng qua chỉ muốn dòm ngó thân thể cô, dòm ngó nguyên đan độc nhất vô nhị của cô. Cô những tướng, lòng cô đã nguội lạnh, không còn yêu ai được nữa, cũng không để xảy ra lần phản bội thứ một ngàn lẻ một nữa. Nhưng một ngàn năm sau, lại có một tên luu manh tinh quái nhố nhăng, ngậm cọng cỏ đuôi chó nơi khóe miệng, thiết tha nói với cô: “Lần này kết cục sẽ khác. Bởi vì thiếu niên thứ một ngàn lẻ một chân thành hơn ai hết”. Thế là, cô tin gã, tin vào lần thứ một ngàn lẻ một. Cô muốn hết lòng hết dạ yêu gã, tha thứ cho mọi lỗi lầm của gã, bởi vì cô biết gã thật bụng yêu cô. Bởi vì, gã đã vượt qua mọi thử thách. Câu chuyện này thực dài, lần nào kể, Tô Do Liên cũng đầm đìa nước mắt.
Khi cô khóc, Lý Huyền cũng lã chã lệ rơi. Gã tựa vào cô, khuôn mặt bình tĩnh. Không nhớ gì nữa ư? Vậy thì cùng thiếp đem hạt tình yêu gieo xuống đãl, đợi nó từ từ sinh sôi này nở. Chúng ta sẽ cùng chờ đợi. đợi chàng yêu thiếp trở lại. Vì thế cô cũng phải tiếp tục âm mưu hãm hại Thạch Tinh Ngự. Hễ Long hoàng còn tồn tại thì tình yêu của cô còn không trọn vẹn. Lần này cô hạ quyết tâm, không được ngần ngừ nữa. Bởi vì cô nợ Lý Huyền, nợ quá nhiều. Nhiều đến nỗi dùng cả bầu trời này làm hình phạt mới đủ bù đắp. Cô nhìn bầu trời xanh lam, lòng đã dứt khoát.
Cô sẽ múa một điệu múa chôn trời để đưa tiễn ngôi sao rơi. Vì điệu múa đó, cô sẽ đùng máu để tiễn biệt.