Số lần đọc/download: 704 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 04:21:51 +0700
Chương 3
L
ần đầu tiên anh gặp cô là khi nào? Anh gạt bỏ không muốn nghĩ nhiều vì đơn giản chính anh cũng thừa nhận hình ảnh ấy thật sự rất đẹp và anh chỉ là một trong những kẻ thừa thãi.
Khi đó, anh đột nhiên có ý tưởng muốn đến trường thăm em trai, dù sao cũng tiện đường. Mối quan hệ giữa anh và Diệp Thư Tuấn không được coi là tốt, cũng không coi là tệ, đây là định nghĩa của chính anh. Cho dù Diệp Thư Tuấn rất tôn kính anh nhưng vẫn không thể thay đổi việc anh không thể thân thiết hơn với cậu em trai này, mối quan hệ người nhà cổ quái ấy đại khái giống như Lăng Tích Đồng, làm gì đi chăng nữa cũng không cách nào có thể thân thiết với cậu ta.
Khi anh đến trường, Diệp Thư Tuấn đang có một trận giao tranh bóng rổ. Nhìn dáng vẻ thư sinh của cậu ta, ngay cả trên sân bóng cũng có nét mặt mạnh mẽ. Mái tóc vuốt ngược, trán lấm tấm mồ hôi. Diệp Thư Tuấn hơi quỵ chân, tay không ngừng lắc lư, nỗ lực ngăn cản sự đột phá của đối phương. Lúc bấy giờ, Diệp Thư Tuấn đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, nét mặt dù ngụy trang thế nào cũng không che giấu được tinh thần phấn chấn bồng bột. Trong trí nhớ của Lăng Diệc Cảnh, anh vô cùng hâm mộ sự đơn giản của Diệp Thư Tuấn.
Trùng hợp ngẫu nhiên, anh đi giày da mặc tây trang đứng giữa một nhóm học sinh trung học, bỏ qua những cái nhìn lạ lẫm của người khác, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng của người kia trên sân bóng rổ. Thỉnh thoảng các nữ sinh bên cạnh anh la hét gọi tên Diệp Thư Tuấn. Điều này làm Lăng Diệc Cảnh liếc mắt nhớ lại thời trung học của anh, làm người thừa kế được bồi dưỡng của Nam Hưng, luôn bị yêu cầu có thành tích nổi trội, đạt vị trí thứ nhất là việc anh phải làm mà không được khích lệ. Anh sống trong một bầu không khí như vậy, không có bạn bè, có chăng chỉ là luôn luôn phải cố gắng đạt hạng nhất.
Cũng là con cháu của Lăng gia, Diệp Thư Tuấn lại có thể có được cuộc sống như người bình thường, có được tình yêu của cha mẹ, có một người cha luôn quý mến cậu ta, không giống như anh...
Với một Diệp Thư Tuấn như thế, khiến anh không thể giống một người anh tốt biết yêu thương, cũng không có cách để ghét bỏ. Vì vậy, hiện tại chỉ có thế giằng co trong mối quan hệ kiểu này. Nói quan tâm có lẽ không thỏa đáng, chỉ có thể nói anh vẫn duy trì làm một người anh có trách nhiệm, lưng đeo mọi việc của Lăng gia, sau đó làm cho Diệp Thư Tuấn có được cuộc sống bình thường, đây cũng là việc mà Lăng Diệc Cảnh có thể làm.
Một nam sinh đứng ở hàng trước bỗng hô to tên của Diệp Thư Tuấn, xem ra có quan hệ khá tốt với cậu ta, trong tiếng hô còn mang theo ý cười: “ Người nhà cậu cũng đến đây này...”.
Thính lực của Lăng Diệc Cảnh không tồi, những lời này đã lọt vào tai anh nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào. Trên sân bóng, hình như Diệp Thư Tuấn cũng không có phản ứng nhưng Lăng Diệc Cảnh thấy rõ em trai mình trong khi ném bóng đã dừng mất vài giây, sau đó quả bóng được ném mạnh vào giỏ, vì vậy mà nhận được sự cổ vũ của cả sảnh đường. Sau khi Diệp Thư Tuấn ném bóng xong, đồng đội vỗ tay chúc mừng như thường lệ. Bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của đội bóng, thường nhường cho Diệp Thư Tuấn ném đầu. Thần kỳ hơn là Diệp Thư Tuấn luôn là người có tỷ lệ ném trúng bóng cao nhất. Nhưng cũng có lúc không được như ý, chuyện ngoài ý muốn đó lại đến từ " người nào đó" của Diệp Thư Tuấn. Diệp Thư Tuấn vừa nói chuyện với đồng đội vừa thỉnh thoảng nhìn vào đám người, bộ dạng của cậu ta có gì đó không đúng. Lăng Diệc hiểu, em trai anh đang tìm người, hơn nữa không có khả năng là tìm anh, vì vậy mới có người vừa kêu: “ Người nhà của cậu”.
Quả nhiên, khi Diệp Thư Tuấn ra khỏi sân bóng, có một cô gái chạy như bay đến, lao thẳng vào lòng Diệp Thư Tuấn, trong nháy mắt đứng ngay cạnh cậu ta. Diệp Thư Tuấn vội vàng lấy tay đẩy cô gái ra, hiển nhiên không muốn trước mặt mọi người có những hành động thân mật với cô gái ấy.
Mặc dù cách xa một đoạn, Lăng Diệc Cảnh vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của cô gái này, chắc chắn đó là một cô gái trẻ trung, hơn nữa còn rất hoạt bát đáng yêu. Cô có thân hình mảnh khảnh, những sợi tóc lắc lư khe khẽ, mặc một chiếc váy nữ tính gợi cảm, khi đứng bên cạnh Diệp Thư Tuấn, thật sự giống như hoàng tử và công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Bên cạnh có ai đó không ngừng buôn chuyện về đôi nam nữ, nói là cô gái chủ động theo đuổi Diệp Thư Tuấn. Cô gái dường như không thoải mái về những tiếng ồn ào ấy, Diệp Thư Tuấn dỗ dành vài câu, sau đó trong lúc vô tình phát hiện Lăng Diệc Cảnh cũng đứng trong đám đông. Lăng Diệc Cảnh mặc tây trang đứng giữa đám sinh viên, vốn được rất nhiều người chú ý, Diệp Thư Tuấn nên sớm nhận ra anh trai mình mới đúng. Nhưng nguyên nhân vừa rồi là vì Dương Tử Hân, Diệp Thư Tuấn đẩy cô ra không cho lại gần, cậu ta không muốn trước mặt nhiều người duy trì những hành động mờ ám đối với cô, cũng không muốn thấy Dương Tử Hân giận dỗi, vì thế mới giằng co mất vài giây.
Sau khi thấy Lăng Diệc Cảnh, hình như Diệp Thư Tuấn hơi bất ngờ, sau khi sửng sốt một lúc mới tiến về phía Lăng Diệc Cảnh.
“ Diệp Thư Tuấn”. Dương Tử Hân thấy Diệp Thư Tuấn không để ý tới mình mà đi thẳng, mày cau lại thành hình vòng cung. Dương Tử Hân đứng một chỗ giậm chân, nhìn Diệp Thư Tuấn đứng cạnh một người đàn ông mặc âu phục, lúc này mới chạy tới.
“ Anh, sao anh lại tới đây?”. Diệp Thư Tuấn lấy tay lau mồ hôi trên trán, Lăng Diệc Cảnh đến khiến cậu vừa tò mò vừa ngạc nhiên. Mặc dù gương mặt của người anh này luôn không được tự nhiên, thường không có cảm xúc. Nhưng cậu ta đối với anh trai lại rất sùng bái, bất kể học thứ gì, Lăng Diệc Cảnh đều xếp thứ nhất, hơn nữa còn có thể thờ ơ, trong mắt người khác là sự kiêu ngạo, sâu trong mắt Diệp Thư Tuấn lại là sự tự hào.
“ Đi ngang qua, tiện thể đến thăm cậu”. Lăng Diệc Cảnh cũng nhìn em trai: “ Dạo này học hành thế nào?”.
“ Tình hình vẫn như cũ...”. Diệp Thư Tuấn định nói thành tích học tập của mình dù thế nào vẫn kém hơn anh nhưng thấy Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía sau, da đầu Diệp Thư Tuấn hơi run lên, sau đó cảm thấy cánh tay mình bị ai đó nắm lấy.
Dương Tử Hân nắm tay Diệp Thư Tuấn, mỉm cười nhìn Lăng Diệc Cảnh: “ Đây là ai ạ?”.
Lăng Diệc Cảnh cũng dùng ánh mắt quan sát để thăm dò Diệp Thư Tuấn nhưng khi bắt gặp gương mặt xinh xắn động lòng người của Dương Tử Hân, anh đã bị sự quyết đoán đầy sức sống của cô bao phủ. Cho dù nhiều năm sau, Lăng Diệc Cảnh vẫn nhớ rõ gương mặt tươi cười ấy, là hình dáng đẹp nhất anh từng gặp, mà ngoại trừ bộ dáng đẹp đẽ này ra, cô căn bản còn có khuôn mặt nhỏ nhắn, hơn nữa lúc này đây, cô đang đứng cạnh Diệp Thư Tuấn.
Diệp Thư Tuấn bối rối định gỡ tay cô ra nhưng cô không cho. Thiếu nữ mới lớn đang đùa bỡn với thứ cảm xúc chỉ riêng lứa tuổi của bọn họ mới có nhưng Lăng Diệc Cảnh coi như không thấy.
Đó cũng là lần đầu tiên Lăng Diệc Cảnh nhìn thấy Dương Tử Hân, khi đó anh mang cô ra phân chia trong thế giới của Diệp Thư Tuấn, thế giới đó cách anh rất xa.
Một lúc sau, Diệp Thư Tuấn thay quần áo, Dương Tử Hân đứng cạnh anh cùng đợi Diệp Thư Tuấn. Bởi vì hai người chưa thân quen, mà anh lại không phải là người nói nhiều, vì thế cả hai cùng im lặng. Nhưng hình như cô muốn làm thân với anh, sau khi biết anh là anh trai của Diệp Thư Tuấn.
“ Vì sao anh họ Lăng còn anh ấy lại họ Diệp? Hai người có thật là anh em không? À, em biết rồi, hai người là anh em họ hoặc là anh em con cô con bác?” Cô mở to hai mắt nhìn anh, một đôi mắt rất đẹp.
Lăng Diệc Cảnh luôn chán ghét phụ nữ nói nhiều, hơn nữa, chán ghét ai đó hỏi mối quan hệ thực sự giữa anh và Diệp Thư Tuấn. Nhưng với câu hỏi vô ý của cô, anh lại không hề chán ghét.
“ Chúng tôi là anh em cùng cha cùng mẹ. Tôi lấy họ mẹ, còn cậu ấy lấy họ cha”. Bằng một câu anh nói rõ ràng tất cả mối quan hệ, đồng thời cũng giải thích vì sao hai người lại không cùng họ.
“ Ồ. Cha mẹ anh nhất định là rất tình cảm”.
Cô chỉ tùy tiện tìm đề tài ngẫu nhiên, không muốn hai người xa lạ trở nên lúng túng, vì thế mới nói chuyện lung tung, hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của anh đối với cô lộ ra giọng điệu mỉa mai châm biếm.
Sau khi Diệp Thư Tuấn tới, ba người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì mối quan hệ với Lăng Diệc Cảnh, bọn họ đến một nhà hàng. Khi ngồi xuống, Dương Tử Hân không ngừng đặt câu hỏi, hơn phân nửa là hỏi Lăng Diệc Cảnh về tuổi tác, nghề nghiệp...vân.vân.
Diệp Thư Tuấn biết anh trai mình không thích cùng ai đó nói chuyện, vì thế liền kéo áo Dương Tử Hân dưới gầm bàn, làm cho đôi mắt đẹp của Dương Tử Hân hơi trầm xuống.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, cô mới nổi cáu với Diệp Thư Tuấn: “ Có phải em làm anh khó xử với anh trai nên anh không cho em gần gũi anh không, anh thật đáng ghét, rất đáng ghét”.
Khi ấy, Lăng Diệc Cảnh đã ngồi vào trong xe còn nghe thấy Diệp Thư Tuấn thấp giọng xoa dịu cô. Từ gương chiếu hậu, Lăng Diệc Cảnh nhìn thấy hai thân ảnh càng lúc càng xa, khóe miệng giật giật. Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô gái ấy, ít nhất tại thời điểm đó, anh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô.
Bàn tay anh chạm vào làn da mịn màng của cô, trên người cô như có nam châm từ tính hút chặt lấy anh khiến tay anh không thể rời ra. Bởi rất ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời, làn da của cô rất trắng trẻo, cũng rất non mềm, hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ bóng dáng nhân tạo nào. Trong đầu anh hiện ra hình dáng cô trước đây, dưới thân anh cúi đầu nức nở. Khi ấy, trên mặt cô là mảng đỏ hồng, ngay cả khóe mắt cũng mang theo sự quyến rũ nhàn nhạt. Anh dường như không kịp chờ đợi, muốn đem cô biến thành hình ảnh trong đầu anh.
Da thịt chạm vào nhau, mang theo nhiệt độ cơ thể nhau.
Cô vẫn trợn tròn mắt nhìn anh, không chút thẹn thùng.
“ Biết tôi là ai không?”. Anh nhướng mày nhìn về phía cô, nội tâm cảm thấy buồn chán thêm lần nữa, anh chán ghét nhận định của cô đối với anh lúc này – cô cái gì cũng không biết, ngay cả chuyện hiện tại bọn họ đang làm, cô cũng không biết là gì.
Cô chớp mắt, nở nụ cười thanh thuần với anh.
Anh không hề nhìn thấy mặt cô, anh đặt cằm lên vai cô, thổi khí vào tai cô: “ Tôi tên là Lăng Diệc Cảnh, hãy gọi tên tôi, gọi tên tôi đi”.
Anh vừa căn dặn vừa dùng hai chân tách chân cô ra, làm cho hai chân dần dần cong lên. Có lẽ cô cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hơi khác lạ, có chút bài xích nhưng lại không dám, chỉ có thể thuận theo động tác của anh.
Bàn tay anh nắm lấy hai khối tròn nổi lên trước ngực, kết hợp động thân, tiến vào cơ thể cô. Điều này khiến cô không tự chủ được ôm lấy thân thể anh, hai tay cuộn chặt người anh, giống như muốn bọn họ hòa hợp thành một.
“ Gọi tên tôi đi...”. Anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Sóng tình vừa xa lạ vừa quen thuộc không ngừng trào dâng, tựa như những con sóng, từng lớp từng lớp tràn bến Thượng Hải, từng lớp từng lớp tăng cường.
Hốc mắt cô dần đỏ, miệng cũng bắt đầu phát ra những âm thanh nỉ non.
“ Nói, người đang ở trong cơ thể cô là ai?”. Anh hôn lên tai cô, hỏi không biết mệt mỏi.
“ Tôi tên là gì?”. Anh chậm rãi hôn cô, từ vành tai lên đến gương mặt.
“ Ừm...ừm...”.
“ Nói đi, tôi là ai?”. Từng bộ phận trên cơ thể anh không ngừng chuyển động, tiết tấu ban đầu thong thả, một lúc sau gấp rút, khiến hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“ Lăng Diệc Cảnh?”. Cô nhẹ nhàng kêu tên anh, tiếng thở dốc lớn hơn cả tiếng nói của cô.
Nhưng dường như cô mỉm cười với anh, trên gương mặt là nụ cười đầy nước mắt.
Không hiểu sao tim anh bỗng đập nhanh, khoái cảm cuồn cuộn, làm anh tăng tốc nhanh hơn...
“ Gọi lại, gọi lại tên tôi đi...”.
Hai tay cô cuốn lấy cổ anh: “ Lăng Diệc Cảnh...Lăng Diệc Cảnh...”.
Cô gọi tên anh, đó là nguồn gốc tất cả khoái cảm trong anh...Một giọt mồ hôi trên trán anh chậm rãi nhỏ xuống, rơi trên mặt cô.