Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Ăn Quỵt, Tốt Lắm
ứa Tình Thâm giơ tay nhẹ xoa thắt lưng mấy cái, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Tưởng Viễn Chu cũng không hề nói sẽ giúp đỡ cô như thế nào, cô lại không cam lòng rời đi một cách không rõ ràng như vậy.
Cô do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, " xin hỏi, anh sẽ giúp tôi như thế nào? "
" chuyện xảy ra ở đoạn đường nào? "
" đường Quách Du. "
Gương mặt tuấn lãng khắc sâu của Tưởng Viễn Chu không hề động chút nào, ham muốn hận không thể đem cô lột sạch một lần nữa trong tầm mắt kia lại càng không hề suy giảm, " yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại, bây giờ cô cứ trực tiếp tới đồn cảnh sát đón người đi. "
" được. " Hứa Tình Thâm xoay người, dứt khoát kéo cửa phòng ra vừa định bước ra ngoài, liền bị bóng người đứng ở cửa làm cho giật cả mình.
Cô phản ứng vô cùng kịch liệt, bước chân lập tức lui lại về phía sau, chỉ còn thiếu nước hét ầm lên.
Khuôn mặt của người đàn ông đứng ở cửa không chút biểu cảm hướng cô liếc mắt. Tuổi tác của anh ta cũng không lớn lắm, chắc khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, chỉ là đầu tóc bạc trắng, cũng không biết là do nhuộm tóc hay là trời sinh ra đã như vậy.
" anh, anh mới vừa rồi vẫn luôn đứng ở đây à? "
Người đàn ông rũ mắt xuống, " sau khi cô bước vào căn phòng này, tôi liền canh giữ ở đây. "
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hứa Tình Thâm liền ửng hồng. Cô cũng không biết hiệu quả cách âm của căn phòng này được bao nhiêu nữa.
Chỉ là đỏ mặt thì cứ đỏ mặt thôi, Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ là người ta sẽ không nhận ra, cô nâng cằm, sống lưng thẳng tắp, sau đó bước chân như gió cuốn nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông bước vào trong phòng. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, " nghe có sướng không? "
" nghe không sướng bằng làm. "
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu vặn vẹo qua lại hai bên, làm một động tác thoải mái mười phần. Anh đi ra ngoài ban công, từ trên cao ngắm nhìn Hứa Tình Thâm bước nhanh băng qua sân vườn, đang sải bước đi tới cổng biệt thự.
Lão Bạch bước tới bên cạnh anh. Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, hai cánh tay thon dài to lớn chống trên lan can Tượng Nha Bạch. Gió nhẹ thổi qua, lá cây xanh tốt dưới lầu phát ra âm thanh xào xạc. Hứa Tình Thâm cũng không lập tức rời đi, cô liếc nhìn hai người đang đứng ở cửa trông như binh mã, hình như là bảo vệ, sau đó bước tới gần một người trong đó.
" tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
Bảo vệ mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
" này, anh chỉ cần trả lời một câu thôi là được rồi. "
Nửa khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu đang đắm chìm trong vầng sáng nhàn nhạt, đôi con ngươi kia nổi bật lên một màu đen như mực, " lão Bạch, anh nói xem bọn họ đang nói chuyện gì? "
" không biết, hai người hoàn toàn xa lạ có thể nói chuyện gì. "
Hứa Tình Thâm hình như đã nhận được kết quả hài lòng, lập tức rời đi.
Lão Bạch hướng Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, " có cần gọi lên hỏi thử không? "
Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh. Lão Bạch xoay người đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, tên bảo vệ kia đi theo sau lưng lão Bạch, anh ta vô cùng cung kính bước tới, " Tưởng tiên sinh. "
" cô ta nói chuyện gì với cậu vậy? "
" cô ta chỉ hỏi tôi một câu, cô ta hỏi rằng, có phải Tưởng tiên sinh là một người biết giữ lời hứa hay không. "
Khuôn mặt của lão Bạch nhẹ co rút, khóe miệng cũng khe khẽ giật giật. Hay cho một câu chất vấn, làm hại anh ta cũng sắp không nhịn được mà bật cười. " được rồi, cậu đi xuống trước đi. "
" dạ. "
Tầm mắt của lão Bạch do dự trên khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông vắt chân dài lên, bởi vì mặc áo choàng tắm, vì vậy mà bắp đùi cũng lộ ra ngoài. Chỉ là đàn ông cũng có sự hấp dẫn của đàn ông, lão Bạch đưa mắt dời đi.
" tôi bảo cô ta làm thêm một lần nữa, cô ta bảo thời gian không đủ, vậy mà vẫn rảnh rỗi đi nói lung tung với bảo vệ. "
Nơi cổ họng của lão Bạch nhẹ lăn, nhưng anh ta là một kẻ không thể ngậm miệng được, không nói ra sẽ cảm thấy không thoải mái, " Tưởng tiên sinh, một lần nữa của ngài, so với thời gian cô ấy nói hai câu nhất định là rất chênh lệch. "
Tưởng Viễn Chu không chút biểu cảm liếc nhìn anh ta.
Một hồi lâu sau, lão Bạch nhìn đồng hồ, " ngài có cần đi gọi điện thoại không? "
" điện thoại gì? "
Lão Bạch nâng mắt lên, " Tưởng tiên sinh, ngài......"
" lão Bạch, trong ngày thường có phải tôi là một người cực kỳ có uy tín hay không? "
" đúng vậy, tính cách của Tưởng tiên sinh nói một là một. "
Hai bàn tay Tưởng Viễn Chu giao nhau, ngón trỏ nhẹ nhịp mấy cái, " tôi còn thật sự không thích người mà mọi chuyện đều làm theo cách nói một là một. "
Lão Bạch có chút không đoán ra được ý tứ trong lời nói của anh, " bên kia, bây giờ có cần phải đi chào hỏi một tiếng hay không? "
Dù sao người ta cũng đã dâng hiến cho cậu ngủ rồi.
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, " không vội, thỉnh thoảng ăn quỵt một lần, rất tốt. "
Cằm của lão Bạch thiếu chút nữa thì rớt xuống.
Lúc Hứa Tình Thâm hoảng hốt chạy trốn, thứ gì cũng không mang, không có tiền không có điện thoại di động, trong túi chỉ còn dư lại mấy chục đồng vừa đủ trả tiền xe taxi. Bây giờ cô chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Đoán chừng hẳn phải hơn một tiếng sau, cô bất chợt nghe thấy một loạt tiếng kèn xe hơi từ đằng sau truyền tới.
Hứa Tình Thâm vội vàng tránh ra, lại thấy chiếc xe kia dừng hẳn ở ngay bên cạnh mình. Cô quay đầu nhìn lại, là lão Bạch.
Trong nháy mắt thầm hiểu ra, nhất định là Tưởng Viễn Chu cho người lái xe tới, bảo lão Bạch đón cô tự mình đi giải quyết sự việc kia.
Hứa Tình Thâm bước lên phía trước hai bước, " xin chào. "
Lão Bạch trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào để mở miệng, bởi vì anh ta cảm thấy chuyện này đặc biệt mất mặt, " Tưởng tiên sinh nói......"
" Tưởng tiên sinh suy xét chuyện tình thật là chu đáo. " Hứa Tình Thâm vội vàng nịnh bợ đánh phủ đầu.
" việc đó, " Tay phải của lão Bạch chống trán, " Tưởng tiên sinh nói ngài ấy sẽ không gọi điện thoại, bây giờ cô mà trở về, chính là tự chui đầu vào lưới. "
" cái gì? "
" Tưởng tiên sinh còn nói, cô hẳn nên quay trở về nhắc nhở ngài, tính hay quên của ngài ấy tương đối lớn. "
Trong đầu Hứa Tình Thâm tựa như bị trăm quân ngàn ngựa giày xéo qua. Thật đúng là dồn chó vào đường cùng mà. Không không, cô thật sự là bị chó dồn vào đường cùng.
Tài xế bước xuống xe mở cửa cho cô. Cô còn có thể làm gì khác chứ, chỉ có thể khom lưng chui vào.
Chạy thẳng trở lại trước ngôi biệt thự của Tưởng Viễn Chu, không đợi tài xế có động tác, Hứa Tình Thâm trực tiếp đẩy cửa xe ra bước xuống.
Mọi người ở bên trong ai cũng không hề ngăn cản cô. Cô bước thẳng lên lầu hai. Tưởng Viễn Chu đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất, đường viền quanh người nổi bật vô cùng rõ ràng, không khỏi khiến cho người ta không dám tới gần.
Hứa Tình Thâm cũng liều mạng không thèm để ý, cô bước tới sau lưng anh, nói ngay vào điểm chính, " nghe nói Tưởng tiên sinh gọi điện thoại, còn cần phải có người đứng bên cạnh nhắc nhở? "
Tưởng Viễn Chu thoải mái ngắm nhìn khung cảnh phía trước, " tôi bảo cô ở lại đây qua đêm, là vì muốn tốt cho cô. "
Còn không phải là do hormone tích tụ, dục vọng quá nhiều sao! " Thật à? "
Hứa Tình Thâm cố gắng kìm nén cơn tức giận, " em trai tôi bây giờ nhất định đang ở trong đồn cảnh sát, tôi thật sự không có tâm tư cùng Tưởng tiên sinh làm lần thứ hai. "
" cô cảm thấy với tình cảnh bây giờ của cô mà nói, cái gì mới là quan trọng nhất? "
" gây tai nạn bỏ trốn. "
" sai. " Giọng nói của người đàn ông rất quả quyết, " tính mạng của người bị nạn mới là quan trọng nhất. Nếu cô ta được cứu sống, bên cô nhiều lắm chỉ cần bồi thường ít tiền là được, nhưng nếu cô ta chết rồi, cô chính là kẻ gây tai nạn chết người rồi bỏ trốn, cái này cũng phải ngồi tù bảy năm trở lên đấy......"
" tôi là bác sĩ, lúc đó tôi cũng không kịp nhìn kỹ nữa, nhưng tôi biết...... người đó tám phần là không cứu sống nổi. "
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Hứa Tình Thâm ở trước mặt, " người đó bây giờ đang ở trong bệnh viện của tôi, nếu tôi dốc sức chữa trị cho cô ta, cô ta sẽ không chết được. "
" thật ư? " Trong con ngươi của Hứa Tình Thâm lóe lên ánh sáng hy vọng.
Tưởng Viễn Chu vươn một tay ra, bàn tay nắm lấy cằm của cô, đầu ngón tay chạm vào da thịt trơn mềm non mịn. Anh lại một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt của cô thật cẩn thận. Trán đầy mày đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt trong như hồ nước thu, răng đều như bắp......
Làm sao bây giờ, những từ ngữ miêu tả trong đầu anh toàn bộ đều đã moi ra hết rồi. Tóm lại, xét đến cùng chỉ có thể dùng một câu thôi. Người phụ nữ này vừa đứng trước mặt anh, suy nghĩ của anh liền chỉ có một.
Muốn cô! Vô cùng muốn cô!
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu