You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Đường Khó Đi.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 3: Đường khó đi.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Thực ra trong lòng Tần Chí Minh cũng biết rất rõ thôn đập Thiên Thủy quả là một khúc xương khó gặm, nếu không thì một cơ hội thăng tiến từ trên trời rơi xuống như vậy mà thị trấn Lâm Tuyền lại có đến mấy chục nhân viên, phó phòng, trưởng phòng sao chẳng có ai dám nhận củ khoai nóng bỏng tay kia. Bởi vì nơi đó quá đáng sợ, dùng từ kinh khủng để miêu tả cũng không quá.
Hơn nữa giờ lại còn thêm sự kiện Chủ tịch Ngô treo cổ tự tử khiến mọi người liên hệ việc này với tình hình phức tạp ở thôn đập Thiên Thủy, mà chưa biết chừng lại có liên quan thật cũng nên, thành ra lại càng không ai dám đứng ra làm bia đỡ đạn.
Đập Thiên Thủy ở độ cao trên 1000m so với mực nước biển, bên trên có một đập nước lớn cho nên được gọi là thôn đập Thiên Thủy, nằm cách thị trấn Lâm Tuyền chừng hơn 30km.
Đường chim bay từ đó đên thị trấn Lâm Tuyền cũng không phải quá xa, chủ yếu là do đường đi tới đó quá xấu. Đường quốc lộ rộng vẻn vẹn có 5m, nghe nói là được làm từ cái thời thập niên 60 nhân khi xây dựng thôn đập Thiên Thủy, trải qua mười mấy năm sạt lở, lún đất thì đã sớm chẳng ra hình dạng gì nữa rồi.
Đường quanh co như rắn bò, nói là đường nhựa chứ thực ra trên đường cũng chả thấy được cục đá vụn nào, cơ bản toàn là đất. Trời quang ngồi xe cứ như ngồi kiệu, trời mưa thì căn bản không dám ngồi vì dù xe có phanh lại thì bánh xe vẫn tự trượt được thêm vài mét, không cẩn thận thì đoán là sẽ rơi vách núi cao hơn 1000m mà thành liệt sĩ. Liệt sĩ thì được tiền trợ cấp nhưng khổ nỗi thân đã xuống âm phủ thì có muốn cũng chẳng hưởng thụ được.
Lại còn đường đi cũng chẳng thông suốt, lúc đứt lúc nối, chốc chốc lại có vài tảng đá lớn từ trên vách đá cheo leo rơi xuống, tay lái không vững thì cả xe lẫn người đều đi luôn, ngay cả đi bộ tới thị trấn Lâm Tuyền cũng còn có người bị thương. Một chuyến cả đi cả về mất khoảng 5 tiếng đồng hồ.
Do con đường nhỏ này chạy qua rất nhiều đồi núi lớn nhỏ nên chi phí xây dựng tốn khủng khiếp, chỉ dựa vào huyện Ngư Dương khó khăn nhất của cả nước mà muốn cải tạo lại cái của nợ hao tài tốn của này thì thật khó hơn lên trời.
Chính quyền khóa trước không phải là không hành động gì nhưng quan trọng là không có tiền nên cũng không có cách, thế nên cuối cùng là đào chỗ này một tí, đắp chỗ kia một tẹo, vá đầu vá đuôi hơn mười năm mà không có chút tiến triển nào.
Lúc đó, kế hoạch của chính quyền huyện Ngư Dương là di dời toàn bộ dân cư ở cả thôn đập Thiên Thủy tới thị trấn Lâm Tuyền lập một khu làng mới. Nhưng kế hoạch là kế hoạch, cái thôn đập Thiên Thủy này cũng chẳng phải là nhỏ, tổng cộng cũng hơn mười nghìn người, mấy nghìn hộ dân.
Nếu phí an cư cho một nhà là ba mươi nghìn thì cũng thành mấy chục triệu. Con số này hồi đó hù dọa cho mấy vị Thường ủy huyện Ngư Dương suýt chút nữa thì ngã ngửa ra. Hơn nữa chuyện bố trí nhân viên, đất đai các loại cũng là vấn đề vô cùng đau đầu. Từ đó trở đi, các vị Huyện ủy, Thường ủy đều không dám nêu lên chuyện di rời thôn đập Thiên Thủy nữa.
Khổ nỗi thôn đập Thiên Thủy lại là vùng cách mạng giải phóng cũ, chả ai trong mấy vị đứng đầu huyện dám bỏ qua, bởi vì mấy vị tướng từng trú ngụ ở nơi này hồi trước giải phóng, từng đánh du kích với bọn Quốc Dân Đảng, tiêu diệt thổ phỉ… Tới giờ chưa hẳn còn nhớ tới cái thôn đập Thiên Thủy này nhưng nếu thật sự để cho vùng này tan vỡ, những kẻ có tâm sẽ tấu lên các vị lão tướng quân có lòng hoài cựu.
Người ta chỉ cần hừ một tiếng thì e là cái mũ quan Huyện trưởng kia sẽ rơi ngay lập tức. Hơn nữa, cái con đường hoang tàn chẳng ra hình thù gì kia còn là thể diện của mấy vị tướng quân, cũng tốn tới mấy trăm ngàn đó.
Thành ra bây giờ hình thành cục diện tiến thoái lưỡng nan, thôn này liền giống như một khúc xương trơn nhẵn không hề có tí thịt nào, bỏ thì tiếc còn ăn thì nhạt phèo, hơn nữa dân chúng ở đó ương ngạnh, chỉ cần một chút bất hòa là có thể giơ đấm vác gậy ra ngay.
Chuyện chém người thành thương đôi lúc xảy ra, nhưng bình thường đều được giải quyết trong nội bộ thôn với nhau, chẳng có ai làm to chuyện tới tận đồn công an của thị trấn Lâm Tuyền, dường như từ hồi giải phóng tới giờ đã được giao ước thành tục lệ rồi. Có lẽ đó chính là quy tắc ngầm của thôn đập Thiên Thủy!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà huyện Ngư Dương không dám bỏ lơi thôn này. Thử nghĩ xem, nếu quả thật không quản lý thì chưa biết chừng một ngày nào đó họ sẽ làm loạn tới bao vây chính quyền thì làm thế nào.
Con đường cũ nát khiến cho nơi đó càng có vẻ rất nghèo. Thu nhập trung bình hàng năm của mỗi hộ dân chưa tới 300 đồng, gần bằng một tháng lương của nhân vật số 1 thị trấn Lâm Tuyền là Bí thư Tần.
- Bí thư Tần, ngài xem như thế này có được không? Thành lập một tổ công tác, cư trú ở thôn đập Thiên Thủy tạm thời đảm nhiệm chức Trưởng thôn cho tới khi tìm được Trưởng thôn mới.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tiếu Hòa cũng đưa ra kiến nghị.
- Ừ. Không tệ. Chẳng phải Chủ tịch Mao đã nói rằng người đông sức mạnh, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bố trí một tổ chuyên môn phụ trách công tác của thôn đập Thiên Thủy thì chắc sẽ hiệu quả hơn.
Thiết Thác lập tức phụ họa theo.
Tần Chí Minh hơi khó chịu. Phải biết rằng bình thường thì quan hệ giữa Thiết Thác và Tiếu Hòa cũng chẳng ra sao, lúc này lại giống như đang đứng trên cùng một chiến tuyến vậy. Chẳng lẽ trong truyện này có gì mờ ám chăng? Tần Chí Minh suy nghĩ một lát thì thấy cái biện pháp này khả thi.
- Ừ! Biện pháp này không tệ. Vậy thì thành lập một tổ công tác, tôi thấy nên lập một tổ nhỏ ba người, tên thì gọi là Tổ công tác thường trú tại thôn thôn đập Thiên Thủy, tổ trưởng được hưởng đãi ngộ cấp ban, cấp bậc giống như các phòng, ban trong thị trấn. Nếu như làm tốt thì theo ý kiến lãnh đạo sẽ thăng cấp lên Phó phòng.
Tần Chí Minh quyết định.
Đề nghị này được toàn thể Đảng ủy nhất trí thông qua, Chủ nhiệm Ban Đảng - Chính Vương Nguyên Thành dự thính hội nghị ghi chép lại khiến cho văn bản có hiệu lực. Kỳ thực, trong lòng mỗi người đều có một cái bàn tính nhỏ đang kêu vang lách cách.
Đối với thị trấn mà nói thì việc có thể thăng lên chức Phó phòng có thực quyền ít nhất cũng phải là Phó chủ tịch thị trấn, theo lý thì một chuyện tốt đẹp như vậy chắc mọi người sẽ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, mà các Phó Chủ tịch thị trấn đang ngồi ở đây có liên quan đến việc này sẽ rất phiền muộn vì nếu quả thực có ai lãnh đạo tốt cái thôn đập Thiên Thủy thì Bí thư, Chủ tịch huyện Ngư Dương sẽ phải thực hiện lời hứa, bố trí một chức Phó phòng thật.
Như vậy thì e là có người trong số những Phó chủ tịch có thực quyền hiện đang tại chức sẽ phải nhường ghế. Phải biết rằng trừ huyện lị của huyện Ngư Dương thì thị trấn Lâm Tuyền là tốt nhất trong số 20 xã và thị trấn ở đây rồi.
Có thể nhậm chức Phó Chủ tịch thị trấn ở đây thật cũng coi là quá tốt, nếu chuyển mông cái nữa thì sẽ là Phó Cục trưởng hoặc Cục trưởng. Nếu phải chuyển tới các thị trấn, thôn khác thì chẳng khác nào bị giáng chức trong giới quan trường ngày xưa.
Các đảng ủy viên đang ngồi đây tất nhiên là không sợ, vì dù kẻ có năng lực thực sự ngồi vào cái chức Phó chủ tịch thị trấn đó thì cũng chẳng làm lung lay nổi cái ghế đảng ủy viên của bọn họ, nhiều nhất là xui xẻo cho Phó chủ tịch thị trấn phải chuyển công tác mà thôi.
Nhưng mà quan hệ trong thị trấn cũng khá phức tạp, những vị Phó Chủ tịch thị trấn không trong Đảng ủy với những vị Đảng ủy viên đang ngồi kia có quan hệ phức tạp như mạng nhện, kéo một cái thì cả đám cùng ngã.
Ví dụ nếu gọi là thân tín của Phó Bí thư Đảng ủy Thái Đại Giang thì có Phó chủ tịch Quản lý xây dựng Tiếu Trường Hà, vị trí này mà động thì Ủy viên Đảng ủy như Thái Đại Giang nhất định sẽ không vui vì như vậy chẳng khác nào chặt mất cánh tay của ông ta.
Điều kỳ lạ là các vị Đảng ủy viên lại không hề lo lắng, vì bọn họ căn bản không tin có “người tài ba” tới mức quản lý được thôn đập Thiên Thủy. Cho nên cái chức Phó phòng kia căn bản chỉ là miếng bánh trên trời, như vầng trăng có thể nhìn thấy nhưng hái xuống được sao? Thành ra chuyện tổ công tác này mới được tất cả phiếu thông qua một cách sảng khoái như thế.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử